Ngài Mèo Liếm Bàn Chân Một Cách Lạnh Lùng

Chương 6



Edit: Mày là bố tao

Beta: Tao là bố mày

Chủ nhân nhanh chóng khỏe lại.

Khi chủ nhân tỉnh lại, nhìn căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, sợ tới mức ôm chầm lấy ngài mèo.

"Meo meo, là mi làm hả?"

Bởi vì chủ nhân vừa khỏi bệnh nên ngài mèo kiên nhẫn hiếm thấy, thậm chí còn vươn bàn chân kiểm tra nhiệt độ trên trán chủ nhân.

"Không phải tau, là một tên ngốc khác."

Nói xong liền từ trong lòng chủ nhân nhảy xuống, đuôi quất qua quất lại trên mặt đất, kéo xuống một cái quần lót nam màu xanh lam từ trên ghế sofa.

"Cầm". Ngài mèo vừa nói vừa bắt đầu nôn khan, "đệch mịa, mi nhanh cầm cái quần lót này rồi xuống gõ cửa nhà chàng trai ở tầng dưới đi, nói là quần lót của anh ta bị gió thổi bay lên lầu trên. Mi mà mịa ló không ngủ với anh ta một đêm thì mịa ló nên thấy có lỗi vì tau đã phải tha quần lót nam về giúp mi!".

Chủ nhân: "???".

Đương lúc chủ nhân bối rồi, chuông cửa vang lên. Ngài mèo bật dậy mở cửa, người tới đương nhiên là nam chính anh F, trong tay còn cầm theo một ít rau dưa, đứng trước cửa bứt rứt không yên: "Tôi tôi tôi tôi họ F, ở dưới nhà cô, cô cô cô cô cô vừa hết bệnh, cô có đói bụng không, để tôi nấu cho cô ăn".

Nhìn khuôn mặt điển trai của anh F, chủ nhân cũng lập tức đỏ mặt: "Tôi tôi tôi tôi tôi có hơi đói. Anh anh anh vào trong nhà đi, tôi không mặc áo ngực nên thấy hơi lạnh...".

"À à à à à được, tôi vào ngay đây."

"Ừ ừ ừ anh ngồi đi, tôi tôi tôi lấy cho anh cốc nước."

"Không không không không không cần, để tôi nấu cơm cho cô."

"Đừ đừ đừ đừ đừ được, anh anh anh anh cũng ở lại cùng ăn cơm đi."

Ngài mèo nhảy lên kéo cái túi mà anh F mang theo, phát hiện bên trong chỉ có rau củ, thịt thà, không có thịt xông khói mà nó thích. Nó qua một góc chơi cuộn len một lúc, thấy hai người còn chưa định vào bếp, không kìm được mà liếc mắt xem thường.

"Mịa ló, hai đứa thiểu năng trí tuệ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện