Ngàn Năm - Vạn Năm

Chương 3: Dạ yến Trùng Khánh điện(tt)



Lâm Nhạc sau khi rời phủ thì được mới lên một chiếc kiệu xa hoa, phía trước là kiệu lớn hơn của Văn Hạo, nàng hiện cũng không biết hắn có chức vị gì trong thời đại này, nhưng nhìn phủ đệ của hắn to lớn đến không nhìn thấy kết thúc thế kia thì chắc hắn không vương cũng hầu! Thậm chí bá tánh nơi này tựa hồ đối hắn có một thái độ kính trọng nhất mực. Với địa vị như hắn, hẳn sẽ không có ý tưởng gì xấu xa, bôi nhọ thanh danh của mình đi! Nghĩ vậy, nàng tạm thời an tâm buông màn xe xuống.

Lần đầu tiên đi kiệu, nàng bị xốc nảy đến choáng váng mặt mày, trời đất có chút quay cuồng. Cũng may sức khoẻ của nàng không phải quá yếu, nếu không nàng sẽ là nữ nhân xuyên không đầu tiên bị say kiệu mà chết mất. Hiện nàng cũng chẳng còn tâm trạng ngắm nhìn đường phố mà một mực sống chết bám vào thành kiệu. Cái mạng nhỏ của nàng là trên hết a!

Đại khái qua đi tầm một giờ, Lâm Nhạc nghe được âm thanh huyên náo bên ngoài, kiệu cũng dừng hẳn, nàng định thần vén rèm che phía trước, một cảnh tượng kì vĩ hiện ra trước mắt nàng. Một cánh cửa rộng lớn với hàng trăm quân lính canh giữ, phía trên là một dòng chữ to lớn uy vũ mà dĩ nhiên nàng có cố gắng cũng chẳng biết ý nghĩa, chỉ thấy nó được đúc bằng vàng óng ánh, trên có khảm bảo thạch cùng đá quý, lúc này đang phát ra những ánh sáng thập phần xinh đẹp. Xung quanh có điêu khắc hình rồng uốn lượn hết sức sinh động, tường thành cao hơn chục thước, phía trên thình thoảng còn có người canh gác! Trong lòng nàng chợt hiện ra một ý nghĩ: “Rồng không phải tượng trưng cho Hoàng đế sao? Vậy nơi này chẳng phải là Hoàng cung trong truyền thuyết hay sao? Nàng thật sự tốt số đến vậy, vừa xuyên qua đã được đến hoàng cung ư? Trời ạ! Nàng có mơ hay không?”

Lúc này phía cổng lớn người người tấp nập ra vào, ai nấy cũng đều quần áo sang trọng, xe ngựa quý phái... binh lính cẩn thận kiểm tra từng người rồi mới cho phép vào trong, nhưng đến bọn họ thì chỉ cung kính cúi chào rồi cho qua. Lâm Nhạc ngẩn người, dễ dàng vậy sao? Hoàng cung, là Hoàng cung đó! Nàng thật sự vào được Hoàng cung cổ đại đó! Chốc nữa phải mang điện thoại di động ra mà chụp cho thoả ý, đến khi trở về sẽ khiến cho mọi người một phen kinh hồn bạc vía cho xem! Nghĩ đến mọi người, Lâm Nhạc không biết bao giờ mới gặp được người thân, trong lòng vui vẻ chợt tan biến, chỉ còn một nỗi buồn khó tả. Nàng rất nhớ người nhà! Rất nhớ lũ bạn đồng học!... Đến bao giờ nàng mới có cơ hội gặp lại họ đây???

Văn Hạo dễ dàng gặp vào hoàng cung như vậy hẳn là người có địa vị trong yếu nơi này đi? Nàng gặp được hắn, có lẽ cũng là một phần may mắn của nàng.

Hừ! Đừng để nàng biết là tên thần tiên nào đã đá nàng tới cái thời không quái dị này, nếu biết nàng sẽ cho hắn đẹp mặt!!!

Lâm Nhạc sau khi vào cổng thì được xốc nảy tầm một nữa canh giờ nữa, lúc này nàng có thể nghe thấy âm nhạc đang dồn dập phía trước, tiếng người cười nói huyên náo một vùng, dĩ nhiên nàng chỉ như vịt nghe sấm, hoàn toàn không hiểu. Kiệu được dừng lại, âm thanh cũng dừng hẳn, lát sau có một cánh tay vươn tới vén màn kiệu – là Văn Hạo! Hắn mĩm cười làm động tác mời nàng xuống kiệu. Lâm Nhạc cũng cười đáp lễ hắn rồi nhanh chóng bước xuống.

Đám đông đột nhiên như ngừng thở trong một giây nàng bước xuống, sau đó lại vỡ oà, tiếng nghị luận của những nam nhân thân mặc trường bào cầu kì thể hiện thân phận cùng địa vị của họ, chốc chốc nàng còn nghe tiếng thét cùng tiếng nức nở của nữ nhân! Quái…chổ này thật kì lạ, yến tiệc cũng thuê người khóc mướn hay sao?

Nàng theo chân Văn Hạo đến hàng ghế đầu, phía trên có một long kỷ dát vàng khảm ngọc uy vũ. Lâm Nhạc thở dài thầm nghĩ “Cổ nhân vì được ngồi lên nơi này nhìn xuống chẳng phải đã tốn biết bao tâm huyết, thậm chí có thể hi sinh huynh đệ con cái, làm ra chuyện thương thiên hại lý giết cha diệt huynh.?” Tóm lại với đế vương, Lâm Nhạc không hề có một phần cảm tình! Đó là một nơi thật cô đơn lạnh lẽo trong mắt nàng. Bổng Lâm nhạc chợt nhớ tới nam nhân đã cứu mình hôm trước, hắn đi cùng với Văn Hạo, hẳn cũng là con nhà quan! Hôm nay nàng không thấy hắn, mặc dù có hơi sợ vẻ mặt của hắn nhưng dù sao cũng là ân nhân, có lẽ nàng nên hướng hắn nói một lời cảm ơn đi!

Những nam nhân già trẻ sau khi tươi cười tay bắt mặt mừng với Văn Hạo đều hướng nàng và hắn nhìn chòng chọc khiến nàng thấy thật khó chịu. Bầu không khí giả tạo ám muội cứ thế diễn ta tầm hai khắc thì một âm thanh cao vút the thé vang lên

“Hoàng Thượng giá lâm”

Lập tức mọi người trong đại điện im bặt, ai nấy vội vả xoay người hướng âm thanh vang lên chỉnh chu trang phục quỳ xuống hành lễ, Văn hạo đồng thời cũng thi hành động tác giống họ.

“Minh Hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn Vạn tuế!” – thanh âm hùng dũng vang lên làm Lâm Nhạc cả kinh, nàng vội vàng hướng người chuẩn bị đi đến mà quỳ xuống. Thật đáng sợ a! Xém chút cái đầu của nàng sẽ không cánh mà bay mất, người đến hẳn là Hoàng đế trong truyền thuyết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện