Ngao Du Giang Hồ
Quyển 4 - Chương 4
Khóa xuân (nhất)
Chuyện xảy ra sau đó, Liên Y cũng không nhớ rõ nữa.
Bóng đêm âm trầm, ánh lửa mê ly, nàng cảm thấy sau lưng hết lạnh lại nóng, trong lòng có cảm giác như có một luồng sức mạnh muốn phá kén mà ra.
Cỏ khô chọc qua lớp vải mỏng manh, cọ xát lên làn da trần trụi, vừa đau vừa ngứa. Rất nhiều kích thích dồn dập mà tới, bồi hồi từng tấc trên người nàng.
Xa xa như có tiếng sáo vút lên, thống khổ triền miên, giống như có một bàn tay nhỏ bé nắm chặt trái tim nàng. Đó là hạnh phúc đầy đau đớn, hay đơn giản chỉ là đau đớn, nàng đã không thể phân biệt rõ ràng. Nàng được người đó ôm trong tay, quay, lật, chà xát, giống như một miếng vải nằm trong tay một thợ may lão luyện, thuần thục mà cắt, mà khâu, mà vá, làm thành một bộ quần áo đẹp đẽ mỹ lệ.
Xung quanh là làn da bóng loáng kia, còn có mồ hôi chảy ròng ròng.
Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa động, chiếu lên mái tóc dài đẹp của nàng, trên tóc có một bàn tay đang tiến vào giữ lấy cổ nàng, sau đó một tầng tóc đen khác phủ lên, bị tay nàng gạt ra, trải trên cỏ khô rối loạn.
Thực loạn, loạn đến mức không ai phát hiện ra có một nhân ảnh hiện ra ở cửa động. Bóng dáng tối đen đó cô đơn đứng dưới ánh trăng thật lâu, dựa người vào tảng đá, chậm rãi thở ra một hơi, sương trắng bao phủ đôi mắt trong suốt ướt át của hắn, che giấu toàn bộ ảo diệu bên trong.
Lông mi nàng ướt sũng, không phân biệt được là mồ hôi hay nước mắt. Gia Luật Cảnh không kìm được liền ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên lông mi nàng. Liên Y nhắm mắt lại, đưa tay ôm chặt cổ hắn.
Nàng đang phi thăng hay sa đọa? Chính nàng cũng không biết.
**********
Tiếng sáo thống khổ kia tựa hồ len vào giấc ngủ của Tiểu Man.
Nàng chưa từng nghe thấy thanh âm thế này, giống như bị cái gì đó xé rách, mang theo cảm giác kiên quyết khó đổi. Nàng bừng tỉnh, đẩy chăn khỏi người, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, xa xa quả nhiên có người đang thổi sáo, triền miên lạnh lẽo, không giống tiếng sáo réo rắt du dương như được thiên thần tinh tế ngâm xướng bình thường mà giống như tiếng rồng nặng nề gào thét.
Làn điệu kia lại rất hay, Tiểu Man không tự chủ nghiêng người ra cửa sổ để nghe. Nghe xong một khúc, cảm thấy rất quen tai, đang định nghe tiếp, tiếng sáo bỗng nhiên thay đổi.
Cảnh trên thành sáng oanh rộn rã, dưới khói mờ sóng phá bờ xuân.
Cỏ thơm liễu biếc vô ngần, lòng còn đứt đoạn mấy phần lệ rơi.
Trong đầu Tiểu Man như có tia chớp xẹt qua, nhanh chóng nhớ tới Lý Thập Tam. Ngày đó ở Túy Nguyệt lâu hắn cũng chơi khúc “Ngọc Lâu Xuân” này. Lý Thập Tam là ai? Gia Luật Văn Giác là ai? Chính là những kẻ muốn giết nàng, Thiên Sát Thập Phương.
Nàng thầm kinh hãi, cũng có chút hoài nghi, do dự một lúc lâu, rốt cục lấy dũng khí đẩy cửa sổ ra nhìn.
Ngoài sân tối thui, chỉ thi thoảng có ánh tuyết lóe lên. Cách đó không xa là sân viện của Thiên Quyền. Trên lầu đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ có thể thấy một thân ảnh đang tựa lan can thổi sáo.
Không thể tưởng tượng được Thiên Quyền công tử lại có thể có loại nhã hứng này. Một mình thổi sáo trong màn đêm tĩnh lặng, lại còn thổi đúng ai khúc u oán thống khổ này. Một quý công tử thích mặc đồ trắng, ưa sạch sẽ, lại giống khối băng thế này thích những thứ cao nhã vậy sao?
Tiểu Man đóng cửa sổ lại, quyết định mặc kệ. Nhưng tiếng sao kia lại không ngừng nghỉ, vang vọng thật lâu, thật lâu, nàng nghe đến mức tâm phiền ý loạn, làm thế nào cũng không ngủ được, chỉ đành xỏ chân vào giày, khoác hờ một cái áo choàng lông chồn, vọt tới lầu dưới kêu to: “Đêm đã khuya lắm rồi có biết không hả? Ngươi có thể để mai thổi tiếp không, thổi cả ngày cũng được…”
Công tử áo trắng trên lầu quả nhiên chậm rãi buông cây sáo trong tay, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Ngươi tới rất đúng lúc, nghe nói ngươi am hiểu tỳ bà, liệu có thể đàn cho ta một khúc ‘Ngọc lâu Xuân’?”
Tiểu Man khoát tay: “Ngày mai hãy nói, ta cũng không quá am hiểu tỳ bà.”
Nàng ngáp một cái, sau khi yên tĩnh lại quả nhiên liền mệt nhọc. Nàng xoay người định đi, chợt nghe thấy phía sau có động tĩnh, không khỏi nhìn lại, đã thấy hắn không biết nhảy từ trên lầu xuống từ lúc nào, đang đứng ngay phía sau mình.
“Mời!” Hắn giống như không hề nghe thấy nàng từ chối, trực tiếp đưa tay làm thủ thế mời, một bên đẩy cửa phòng ra.
Tiểu Man thật sự không còn cách nào, muốn quay đầu bước đi, nhưng hiềm nỗi, đây là địa bàn của người ta, người ta lại cứu nàng, không thể không nể mặt chủ nhân được. Nàng đành đi vào trong phòng. Đây là lần đầu tiên nàng vào trong viện của Thiên Quyền, trước viện quả nhiên trồng rất nhiều mai, trong phòng sạch sẽ không một hạt bụi, mặt đất còn được phủ một lớp thảm lông dê trắng muốt, ở bốn góc phòng là bốn chậu than, ánh lửa đỏ nhấp nháy, ấm áp như xuân.
Nàng cúi đầu nhìn đôi giày bẩn của mình, đây là đôi giày Thất Phúc cho nàng, nếu như đi vào thảm này thì thực là không hay. Nhưng nàng lại không đi hài bên trong, để chân trần trước mặt nam nhân thực là vô phép. Đang do dự, Thiên Quyền đã sớm đi vào trong, đưa ra một đôi giày trắng tinh cho nàng, hình như làm từ da cáo, bên trên còn đính ba hạt trân châu nho nhỏ.
Nàng đi hài, bước vào trong nhà, Thiên Quyền đóng cửa lại, đi vào hậu thất, chỉ một chốc lát sau đã bưng trà đi ra: “Không có gì ngon chiêu đãi, đừng để ý.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trà cụ và bánh hắn mang ra đều cực kỳ tinh xảo, Tiểu Man lại đang đói bụng, liền cầm một miếng lên ăn, rồi lại bỏ nắp cốc trà, uống một ngụm, chợt thấy hắn lẳng lặng nhìn mình, nàng ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Thiên Quyền rời mắt đi, nói: “Đây là măng trà pha bằng nước tuyết trên cây tùng.”
Vậy… vậy sao? Nàng chỉ cảm thấy hương vị thuần một chút, nhưng cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa trà chính là dùng để giải khát, không cần phải chú ý quá như vậy chứ… Tiểu Man lại uống một hớp lớn, tự cảm thấy bi ai cho mình.
Thiên Quyền giống như đã chuẩn bị ngủ mà không ngủ được vậy, tóc dài buông xuống, trên người chỉ khoác một kiện áo mỏng, cổ áo buông ra, đôi bông tai lập lòe dưới ánh lửa, nhìn lại quyến rũ khác thường. Tiểu Man làm như không thấy sắc đẹp của hắn, ngồi một lúc, ăn hai miếng điểm tâm, uống một chén trà nóng, trong phòng ấm áp dễ chịu, trên người nàng khoác áo choàng lông chồn, có chút nóng, liền cởi ra.
Thiên Quyền lập tức đứng dậy đi vào phòng trong, một lát sau cầm ra một áo khoác trắng và một cây đàn tỳ bà.
“Đây, mặc vào!” Hắn đưa áo khoác cho nàng, vẫn không nhìn nàng.
Tiểu Man cúi đầu nhìn mình. Đâu phải nàng không mặc quần áo, ngay cả chân cũng đã che khuất, cổ cũng bao kín như bánh chưng. Sao hắn lại có cái biểu tình giống như nàng không mặc quần áo xông vào phòng nam nhân vậy?
Không có cách nào, nàng đành nói lời cảm ơn, nhận lấy áo khoác. Thiên Quyền đưa tỳ bà cho nàng, nói nhỏ: “Không biết có hợp tay ngươi hay không.”
Tiểu Man sờ sờ, cây đàn này làm từ gỗ lim, phượng gối từ ngà voi chế thành, tựa hồ đã được dùng rất nhiều lần, ngà voi sáng bóng nhu hòa. Đầu đàn khắc hoa văn đuôi phượng, khảm một viên phỉ thúy xanh biếc thập phần tinh xảo, tuyệt không kém chiếc tỳ bà của Lý Thập Tam kia chút nào.
Kẻ giàu có đúng là khác hẳn a! Nàng thở dài một hơi.
“Vậy ta sẽ đàn. Thật ra ta đàn không tốt lắm, ngươi đừng chê.”
Nàng ôm tỳ bà, thử âm sắc, quả nhiên thanh lệ tựa châu ngọc. Ngón tay vừa gảy, đúng khúc “Ngọc Lâu Xuân”.
Quả nhiên đúng như lời nói, nàng đàn cũng không phải quá hay. Tuy rằng nàng có một đôi tai tuyệt vời nhưng tự mình đàn lại không hề xuất chúng, âm sắc đều thường thường. Cũng may đàn này âm thanh cực giòn, lại có chút lanh lẹ, nghe lên cũng có hương vị khác biệt.
Thiên Quyền yên lặng nghe, ánh lửa chiếu lên mặt hắn, thoạt sáng thoạt tối. Hai mắt hắn thâm thúy, không biết đang nghĩ gì.
Mãi cho đến hạ khúc, giai điệu đột nhiên cất cao, sau đó lại hạ xuống, từ đó cứ chợt cao chợt thấp, càng cao càng hiểm, càng thấp càng trầm, khi thì núi cao bàng bạc, khi thì phượng đề tinh tế, ngón tay nàng lướt đi, âm thanh run rẩy không phát, lại có một tia cương liệt quật cường.
Lông mi Thiên Quyền nhẹ nhàng rung động, hắn nắm chặt tay mình.
Đạn, chọn, kén, tảo, mạt, khấu, sóng âm trong tay nàng giống như làn nước đang dần dần sôi trào, khiến người khác đứng ngồi không yên, một khắc cũng không thể an ổn. Rốt cục Thiên Quyền cũng không ngồi nổi nữa, chậm rãi đứng dậy, rút cây sáo bên hông ra, đặt lên môi nhẹ thổi.
Âm điệu thống khổ nhất thời áp chế được một chút âm sắc cương liệt của nàng, Tiểu Man hơi sững một chút, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.
Cây sáo hắn đang dùng không phải là một cây sáo bình thường mà hơi hơi cong, màu sắc trắng bóng, hóa ra là làm từ ngọc, mỗi một lỗ khí đếu khắc hoa văn, thập phần hoa lệ.
Tấu xong cả khúc, hắn vẫn không ngừng lại, bắt đầu thổi lại từ đầu, Tiểu Man đành phải theo. Nghe âm tỳ bà cao vút, tiếng sáo lại vẫn chăm chăm đuổi kịp, giống như sương mù lan tràn, dây dưa không dứt, càng cao càng căng thẳng, một khắc là giống như giẫm trên đất bằng, một khắc khác lại như sắp ngã xuống.
Tiểu Man bỗng nhiên rùng mình một cái, tay nhất thời loạn lên, không thể đàn tiếp, tỳ bà cũng suýt bị hất rơi xuống đất. Nàng luống cuống ôm lấy, ngẩng đầu vội vàng cười: “Xin lỗi, cầm không vững.”
Thiên Quyền buông sáo, đi đến bên nàng, đột nhiên cầm cổ tay nàng, ngón tay áp lên mạch đập, cẩn thận đợi một hồi mới nói: “Là lỗi của ta, lại quên thu liễm công lực, chỉ sợ nội lực của ta sẽ làm ngươi bị thương, cung may không có trở ngại gì lớn.”
Trời, chỉ là thổi sáo thôi mà, đâu phải đi giết người, chẳng lẽ còn cần phải huy động nội lực sao?
Tiểu Man sờ sờ chính mình, tựa hồ quả thật không có gì không thích hợp, thoáng yên lòng, lại nghe hắn nói: “Âm tỳ bà của ngươi… quá quật cường, quá lạnh lùng nghiêm nghị, sau này không nên như thế nữa, không tốt cho bản thân đâu.”
Nếu như không phải nàng quật cường dùng âm cao triền đấu, sống chết không chịu nhận thua thì hắn cũng sẽ không đến mức không kìm được mà dùng tới nội lực. Đối với một người không có võ công mà nói, loại đối chiến này không khác gì lấy trứng chọi đá.
Tiểu Man cảm thấy lời này rất quen, dường như trước kia nàng cũng từng nói với người khác như vậy. Nàng nhún vai, thấy cây sáo cổ quái trong tay hắn, liền nói: “Có thể cho ta xem cây sáo của ngươi không?”
Thiên Quyền đưa sáo cho nàng: “Nó tên là Xích Bát, dài một thước tám tấc, cho nên mới gọi như vậy. Âm sắc không giống với sáo bình thường.”
Tiểu Man cầm sáo trong tay ngắm nghía một hồi, đặt lên miệng đang định thổi, đột nhiên nhớ ra người này khiết phích, vội vàng bỏ ra, hắn lại nói: “Thử thổi xem, nhưng đừng để bị âm sắc dọa cho sợ nhé.”
Nàng thổi thử một cái, âm thanh thô dát phát ra làm nàng nhất thời hoảng sợ, vội trả lại cho hắn: “Thôi, để ngươi thổi đi.”
Lại ngồi thêm một lúc, Tiểu Man ngáp liên tục, rốt cục không nhịn được, đứng dậy nói; “Ta đi ngủ đây, mệt chết đi.”
Thiên Quyền cũng không ngăn cản, tiễn nàng đến cửa, lúc nàng đổi giày, đôi chân trắng noãn đáng yêu của nàng lộ ra một khắc rồi bị nhét ngay vào trong giày. Thiên Quyền thấp giọng nói: “Ngươi… năm nay bao nhiêu tuổi?”
Toàn hỏi những vấn đề cổ quái. Tiểu Man ngạc nhiên nhìn hắn: “Vừa hết mười sáu tuổi, chuẩn bị mười bảy tuổi.”
Hắn gật đầu, lại không biết nghĩ tới cái gì, nhưng cũng không nói lời nào.
Tiểu Man chạy về viện của mình, chui thân thể lạnh như băng vào trong chăn lông ấm áp, thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại những lời nói cùng việc làm kỳ lạ của hắn, chỉ cảm thấy mơ hồ không thể đoán biết.
Nàng trở mình, vỗ nhẹ lên ngực, đưa tay che lên, nói nhỏ: “Trạch Tú, chàng đừng tức giận, ta chỉ trò chuyện với hắn thôi. Trừ chàng ra, ta không để ý ai cả.”
Ngực trở nên thực ấm áp, giống như có người ôm lấy nàng vậy.
Bên ngoài trắng trời băng tuyết, giá lạnh thấu xương, trong lòng nàng lại cảnh xuân tươi đẹp, bừng bừng sinh cơ.
Nàng khóa cả mùa xuân trong lòng, hạnh phúc mà nặng nề ngủ.
Sau khi Tiểu Man rời đi, Thiên Quyền ngồi một mình bên cửa sổ, suy nghĩ thật lâu, có một số chuyện từ lâu bỗng nhiên lại ập tới.
Gió thổi, cuộn mái tóc dài của hắn lên. Hắn hơi hơi động, cúi đầu nhìn phía dưới lầu, nơi đó không biết đã xuất hiện một thân ảnh màu đen tự bao giờ, thấy hắn nhìn tới liền đưa tay lên miệng nhẹ thổi vài tiếng.
Thiên Quyền chậm rãi gật đầu, người kia lập tức nhún người nhảy lên lầu, nhẹ nhàng đứng trên ban công.
“Bất Quy sơn đang chuẩn bị đưa tiểu chủ thật ra chiêu cáo thiên hạ, công tử định thế nào?” người kia thấp giọng hỏi.
Thiên Quyền khẽ nói: “Kế hoạch thay đổi, việc này không liên quan gì tới cô gái kia, ta không định thả nàng ra ngoài.”
Người kia sửng sốt: “Thế là thế nào?”
“Không cần nói lại lần nữa, ngươi đâu có điếc.”
Người kia trầm mặc một lát mới nói: “Kế hoạch ban đầu của công tử gia không phải là đưa nha đầu kia tới đây, trấn an nàng ta, khiến nàng ta buông lỏng cảnh giác, ngoan ngoãn cống hiến cho ngài sao? Giờ Bất Quy sơn sắp có hành động, đây chính là thời khắc chúng ta chờ đợi, sao đột nhiên công tử lại đổi ý? Chẳng lẽ nha đầu kia không chịu nghe lời ngài?”
Lông mi Thiên Quyền khẽ run, nói nhỏ: “Sao hiện giờ ngươi lại trở nên lắm miệng như vậy?”
Người kia quả nhiên có chút sợ hãi, chắp tay hành lễ, nói; “Một khi đã như vậy, ta sẽ trở về thương lượng đối sách với những người khác. Chỉ là công tử làm như vậy, thực có chút tùy hứng.”
Thiên Quyền không nói gì, sau một lúc lâu mới tiếp: “Trở về nói với bọn họ, sự việc không liên quan đến nàng, không cần tìm nàng phiền toái.”
Người kia nói: “Đã hiểu. Cáo từ!”
Giống như lúc đến, hắn nhảy xuống lầu, tiêu thất.
Gió càng ngày càng mạnh, Thiên Quyền lại mở cửa sổ rộng hơn, đứng đỏ, tĩnh lặng thật lâu.
Chuyện xảy ra sau đó, Liên Y cũng không nhớ rõ nữa.
Bóng đêm âm trầm, ánh lửa mê ly, nàng cảm thấy sau lưng hết lạnh lại nóng, trong lòng có cảm giác như có một luồng sức mạnh muốn phá kén mà ra.
Cỏ khô chọc qua lớp vải mỏng manh, cọ xát lên làn da trần trụi, vừa đau vừa ngứa. Rất nhiều kích thích dồn dập mà tới, bồi hồi từng tấc trên người nàng.
Xa xa như có tiếng sáo vút lên, thống khổ triền miên, giống như có một bàn tay nhỏ bé nắm chặt trái tim nàng. Đó là hạnh phúc đầy đau đớn, hay đơn giản chỉ là đau đớn, nàng đã không thể phân biệt rõ ràng. Nàng được người đó ôm trong tay, quay, lật, chà xát, giống như một miếng vải nằm trong tay một thợ may lão luyện, thuần thục mà cắt, mà khâu, mà vá, làm thành một bộ quần áo đẹp đẽ mỹ lệ.
Xung quanh là làn da bóng loáng kia, còn có mồ hôi chảy ròng ròng.
Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa động, chiếu lên mái tóc dài đẹp của nàng, trên tóc có một bàn tay đang tiến vào giữ lấy cổ nàng, sau đó một tầng tóc đen khác phủ lên, bị tay nàng gạt ra, trải trên cỏ khô rối loạn.
Thực loạn, loạn đến mức không ai phát hiện ra có một nhân ảnh hiện ra ở cửa động. Bóng dáng tối đen đó cô đơn đứng dưới ánh trăng thật lâu, dựa người vào tảng đá, chậm rãi thở ra một hơi, sương trắng bao phủ đôi mắt trong suốt ướt át của hắn, che giấu toàn bộ ảo diệu bên trong.
Lông mi nàng ướt sũng, không phân biệt được là mồ hôi hay nước mắt. Gia Luật Cảnh không kìm được liền ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên lông mi nàng. Liên Y nhắm mắt lại, đưa tay ôm chặt cổ hắn.
Nàng đang phi thăng hay sa đọa? Chính nàng cũng không biết.
**********
Tiếng sáo thống khổ kia tựa hồ len vào giấc ngủ của Tiểu Man.
Nàng chưa từng nghe thấy thanh âm thế này, giống như bị cái gì đó xé rách, mang theo cảm giác kiên quyết khó đổi. Nàng bừng tỉnh, đẩy chăn khỏi người, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, xa xa quả nhiên có người đang thổi sáo, triền miên lạnh lẽo, không giống tiếng sáo réo rắt du dương như được thiên thần tinh tế ngâm xướng bình thường mà giống như tiếng rồng nặng nề gào thét.
Làn điệu kia lại rất hay, Tiểu Man không tự chủ nghiêng người ra cửa sổ để nghe. Nghe xong một khúc, cảm thấy rất quen tai, đang định nghe tiếp, tiếng sáo bỗng nhiên thay đổi.
Cảnh trên thành sáng oanh rộn rã, dưới khói mờ sóng phá bờ xuân.
Cỏ thơm liễu biếc vô ngần, lòng còn đứt đoạn mấy phần lệ rơi.
Trong đầu Tiểu Man như có tia chớp xẹt qua, nhanh chóng nhớ tới Lý Thập Tam. Ngày đó ở Túy Nguyệt lâu hắn cũng chơi khúc “Ngọc Lâu Xuân” này. Lý Thập Tam là ai? Gia Luật Văn Giác là ai? Chính là những kẻ muốn giết nàng, Thiên Sát Thập Phương.
Nàng thầm kinh hãi, cũng có chút hoài nghi, do dự một lúc lâu, rốt cục lấy dũng khí đẩy cửa sổ ra nhìn.
Ngoài sân tối thui, chỉ thi thoảng có ánh tuyết lóe lên. Cách đó không xa là sân viện của Thiên Quyền. Trên lầu đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ có thể thấy một thân ảnh đang tựa lan can thổi sáo.
Không thể tưởng tượng được Thiên Quyền công tử lại có thể có loại nhã hứng này. Một mình thổi sáo trong màn đêm tĩnh lặng, lại còn thổi đúng ai khúc u oán thống khổ này. Một quý công tử thích mặc đồ trắng, ưa sạch sẽ, lại giống khối băng thế này thích những thứ cao nhã vậy sao?
Tiểu Man đóng cửa sổ lại, quyết định mặc kệ. Nhưng tiếng sao kia lại không ngừng nghỉ, vang vọng thật lâu, thật lâu, nàng nghe đến mức tâm phiền ý loạn, làm thế nào cũng không ngủ được, chỉ đành xỏ chân vào giày, khoác hờ một cái áo choàng lông chồn, vọt tới lầu dưới kêu to: “Đêm đã khuya lắm rồi có biết không hả? Ngươi có thể để mai thổi tiếp không, thổi cả ngày cũng được…”
Công tử áo trắng trên lầu quả nhiên chậm rãi buông cây sáo trong tay, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Ngươi tới rất đúng lúc, nghe nói ngươi am hiểu tỳ bà, liệu có thể đàn cho ta một khúc ‘Ngọc lâu Xuân’?”
Tiểu Man khoát tay: “Ngày mai hãy nói, ta cũng không quá am hiểu tỳ bà.”
Nàng ngáp một cái, sau khi yên tĩnh lại quả nhiên liền mệt nhọc. Nàng xoay người định đi, chợt nghe thấy phía sau có động tĩnh, không khỏi nhìn lại, đã thấy hắn không biết nhảy từ trên lầu xuống từ lúc nào, đang đứng ngay phía sau mình.
“Mời!” Hắn giống như không hề nghe thấy nàng từ chối, trực tiếp đưa tay làm thủ thế mời, một bên đẩy cửa phòng ra.
Tiểu Man thật sự không còn cách nào, muốn quay đầu bước đi, nhưng hiềm nỗi, đây là địa bàn của người ta, người ta lại cứu nàng, không thể không nể mặt chủ nhân được. Nàng đành đi vào trong phòng. Đây là lần đầu tiên nàng vào trong viện của Thiên Quyền, trước viện quả nhiên trồng rất nhiều mai, trong phòng sạch sẽ không một hạt bụi, mặt đất còn được phủ một lớp thảm lông dê trắng muốt, ở bốn góc phòng là bốn chậu than, ánh lửa đỏ nhấp nháy, ấm áp như xuân.
Nàng cúi đầu nhìn đôi giày bẩn của mình, đây là đôi giày Thất Phúc cho nàng, nếu như đi vào thảm này thì thực là không hay. Nhưng nàng lại không đi hài bên trong, để chân trần trước mặt nam nhân thực là vô phép. Đang do dự, Thiên Quyền đã sớm đi vào trong, đưa ra một đôi giày trắng tinh cho nàng, hình như làm từ da cáo, bên trên còn đính ba hạt trân châu nho nhỏ.
Nàng đi hài, bước vào trong nhà, Thiên Quyền đóng cửa lại, đi vào hậu thất, chỉ một chốc lát sau đã bưng trà đi ra: “Không có gì ngon chiêu đãi, đừng để ý.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trà cụ và bánh hắn mang ra đều cực kỳ tinh xảo, Tiểu Man lại đang đói bụng, liền cầm một miếng lên ăn, rồi lại bỏ nắp cốc trà, uống một ngụm, chợt thấy hắn lẳng lặng nhìn mình, nàng ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Thiên Quyền rời mắt đi, nói: “Đây là măng trà pha bằng nước tuyết trên cây tùng.”
Vậy… vậy sao? Nàng chỉ cảm thấy hương vị thuần một chút, nhưng cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa trà chính là dùng để giải khát, không cần phải chú ý quá như vậy chứ… Tiểu Man lại uống một hớp lớn, tự cảm thấy bi ai cho mình.
Thiên Quyền giống như đã chuẩn bị ngủ mà không ngủ được vậy, tóc dài buông xuống, trên người chỉ khoác một kiện áo mỏng, cổ áo buông ra, đôi bông tai lập lòe dưới ánh lửa, nhìn lại quyến rũ khác thường. Tiểu Man làm như không thấy sắc đẹp của hắn, ngồi một lúc, ăn hai miếng điểm tâm, uống một chén trà nóng, trong phòng ấm áp dễ chịu, trên người nàng khoác áo choàng lông chồn, có chút nóng, liền cởi ra.
Thiên Quyền lập tức đứng dậy đi vào phòng trong, một lát sau cầm ra một áo khoác trắng và một cây đàn tỳ bà.
“Đây, mặc vào!” Hắn đưa áo khoác cho nàng, vẫn không nhìn nàng.
Tiểu Man cúi đầu nhìn mình. Đâu phải nàng không mặc quần áo, ngay cả chân cũng đã che khuất, cổ cũng bao kín như bánh chưng. Sao hắn lại có cái biểu tình giống như nàng không mặc quần áo xông vào phòng nam nhân vậy?
Không có cách nào, nàng đành nói lời cảm ơn, nhận lấy áo khoác. Thiên Quyền đưa tỳ bà cho nàng, nói nhỏ: “Không biết có hợp tay ngươi hay không.”
Tiểu Man sờ sờ, cây đàn này làm từ gỗ lim, phượng gối từ ngà voi chế thành, tựa hồ đã được dùng rất nhiều lần, ngà voi sáng bóng nhu hòa. Đầu đàn khắc hoa văn đuôi phượng, khảm một viên phỉ thúy xanh biếc thập phần tinh xảo, tuyệt không kém chiếc tỳ bà của Lý Thập Tam kia chút nào.
Kẻ giàu có đúng là khác hẳn a! Nàng thở dài một hơi.
“Vậy ta sẽ đàn. Thật ra ta đàn không tốt lắm, ngươi đừng chê.”
Nàng ôm tỳ bà, thử âm sắc, quả nhiên thanh lệ tựa châu ngọc. Ngón tay vừa gảy, đúng khúc “Ngọc Lâu Xuân”.
Quả nhiên đúng như lời nói, nàng đàn cũng không phải quá hay. Tuy rằng nàng có một đôi tai tuyệt vời nhưng tự mình đàn lại không hề xuất chúng, âm sắc đều thường thường. Cũng may đàn này âm thanh cực giòn, lại có chút lanh lẹ, nghe lên cũng có hương vị khác biệt.
Thiên Quyền yên lặng nghe, ánh lửa chiếu lên mặt hắn, thoạt sáng thoạt tối. Hai mắt hắn thâm thúy, không biết đang nghĩ gì.
Mãi cho đến hạ khúc, giai điệu đột nhiên cất cao, sau đó lại hạ xuống, từ đó cứ chợt cao chợt thấp, càng cao càng hiểm, càng thấp càng trầm, khi thì núi cao bàng bạc, khi thì phượng đề tinh tế, ngón tay nàng lướt đi, âm thanh run rẩy không phát, lại có một tia cương liệt quật cường.
Lông mi Thiên Quyền nhẹ nhàng rung động, hắn nắm chặt tay mình.
Đạn, chọn, kén, tảo, mạt, khấu, sóng âm trong tay nàng giống như làn nước đang dần dần sôi trào, khiến người khác đứng ngồi không yên, một khắc cũng không thể an ổn. Rốt cục Thiên Quyền cũng không ngồi nổi nữa, chậm rãi đứng dậy, rút cây sáo bên hông ra, đặt lên môi nhẹ thổi.
Âm điệu thống khổ nhất thời áp chế được một chút âm sắc cương liệt của nàng, Tiểu Man hơi sững một chút, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.
Cây sáo hắn đang dùng không phải là một cây sáo bình thường mà hơi hơi cong, màu sắc trắng bóng, hóa ra là làm từ ngọc, mỗi một lỗ khí đếu khắc hoa văn, thập phần hoa lệ.
Tấu xong cả khúc, hắn vẫn không ngừng lại, bắt đầu thổi lại từ đầu, Tiểu Man đành phải theo. Nghe âm tỳ bà cao vút, tiếng sáo lại vẫn chăm chăm đuổi kịp, giống như sương mù lan tràn, dây dưa không dứt, càng cao càng căng thẳng, một khắc là giống như giẫm trên đất bằng, một khắc khác lại như sắp ngã xuống.
Tiểu Man bỗng nhiên rùng mình một cái, tay nhất thời loạn lên, không thể đàn tiếp, tỳ bà cũng suýt bị hất rơi xuống đất. Nàng luống cuống ôm lấy, ngẩng đầu vội vàng cười: “Xin lỗi, cầm không vững.”
Thiên Quyền buông sáo, đi đến bên nàng, đột nhiên cầm cổ tay nàng, ngón tay áp lên mạch đập, cẩn thận đợi một hồi mới nói: “Là lỗi của ta, lại quên thu liễm công lực, chỉ sợ nội lực của ta sẽ làm ngươi bị thương, cung may không có trở ngại gì lớn.”
Trời, chỉ là thổi sáo thôi mà, đâu phải đi giết người, chẳng lẽ còn cần phải huy động nội lực sao?
Tiểu Man sờ sờ chính mình, tựa hồ quả thật không có gì không thích hợp, thoáng yên lòng, lại nghe hắn nói: “Âm tỳ bà của ngươi… quá quật cường, quá lạnh lùng nghiêm nghị, sau này không nên như thế nữa, không tốt cho bản thân đâu.”
Nếu như không phải nàng quật cường dùng âm cao triền đấu, sống chết không chịu nhận thua thì hắn cũng sẽ không đến mức không kìm được mà dùng tới nội lực. Đối với một người không có võ công mà nói, loại đối chiến này không khác gì lấy trứng chọi đá.
Tiểu Man cảm thấy lời này rất quen, dường như trước kia nàng cũng từng nói với người khác như vậy. Nàng nhún vai, thấy cây sáo cổ quái trong tay hắn, liền nói: “Có thể cho ta xem cây sáo của ngươi không?”
Thiên Quyền đưa sáo cho nàng: “Nó tên là Xích Bát, dài một thước tám tấc, cho nên mới gọi như vậy. Âm sắc không giống với sáo bình thường.”
Tiểu Man cầm sáo trong tay ngắm nghía một hồi, đặt lên miệng đang định thổi, đột nhiên nhớ ra người này khiết phích, vội vàng bỏ ra, hắn lại nói: “Thử thổi xem, nhưng đừng để bị âm sắc dọa cho sợ nhé.”
Nàng thổi thử một cái, âm thanh thô dát phát ra làm nàng nhất thời hoảng sợ, vội trả lại cho hắn: “Thôi, để ngươi thổi đi.”
Lại ngồi thêm một lúc, Tiểu Man ngáp liên tục, rốt cục không nhịn được, đứng dậy nói; “Ta đi ngủ đây, mệt chết đi.”
Thiên Quyền cũng không ngăn cản, tiễn nàng đến cửa, lúc nàng đổi giày, đôi chân trắng noãn đáng yêu của nàng lộ ra một khắc rồi bị nhét ngay vào trong giày. Thiên Quyền thấp giọng nói: “Ngươi… năm nay bao nhiêu tuổi?”
Toàn hỏi những vấn đề cổ quái. Tiểu Man ngạc nhiên nhìn hắn: “Vừa hết mười sáu tuổi, chuẩn bị mười bảy tuổi.”
Hắn gật đầu, lại không biết nghĩ tới cái gì, nhưng cũng không nói lời nào.
Tiểu Man chạy về viện của mình, chui thân thể lạnh như băng vào trong chăn lông ấm áp, thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại những lời nói cùng việc làm kỳ lạ của hắn, chỉ cảm thấy mơ hồ không thể đoán biết.
Nàng trở mình, vỗ nhẹ lên ngực, đưa tay che lên, nói nhỏ: “Trạch Tú, chàng đừng tức giận, ta chỉ trò chuyện với hắn thôi. Trừ chàng ra, ta không để ý ai cả.”
Ngực trở nên thực ấm áp, giống như có người ôm lấy nàng vậy.
Bên ngoài trắng trời băng tuyết, giá lạnh thấu xương, trong lòng nàng lại cảnh xuân tươi đẹp, bừng bừng sinh cơ.
Nàng khóa cả mùa xuân trong lòng, hạnh phúc mà nặng nề ngủ.
Sau khi Tiểu Man rời đi, Thiên Quyền ngồi một mình bên cửa sổ, suy nghĩ thật lâu, có một số chuyện từ lâu bỗng nhiên lại ập tới.
Gió thổi, cuộn mái tóc dài của hắn lên. Hắn hơi hơi động, cúi đầu nhìn phía dưới lầu, nơi đó không biết đã xuất hiện một thân ảnh màu đen tự bao giờ, thấy hắn nhìn tới liền đưa tay lên miệng nhẹ thổi vài tiếng.
Thiên Quyền chậm rãi gật đầu, người kia lập tức nhún người nhảy lên lầu, nhẹ nhàng đứng trên ban công.
“Bất Quy sơn đang chuẩn bị đưa tiểu chủ thật ra chiêu cáo thiên hạ, công tử định thế nào?” người kia thấp giọng hỏi.
Thiên Quyền khẽ nói: “Kế hoạch thay đổi, việc này không liên quan gì tới cô gái kia, ta không định thả nàng ra ngoài.”
Người kia sửng sốt: “Thế là thế nào?”
“Không cần nói lại lần nữa, ngươi đâu có điếc.”
Người kia trầm mặc một lát mới nói: “Kế hoạch ban đầu của công tử gia không phải là đưa nha đầu kia tới đây, trấn an nàng ta, khiến nàng ta buông lỏng cảnh giác, ngoan ngoãn cống hiến cho ngài sao? Giờ Bất Quy sơn sắp có hành động, đây chính là thời khắc chúng ta chờ đợi, sao đột nhiên công tử lại đổi ý? Chẳng lẽ nha đầu kia không chịu nghe lời ngài?”
Lông mi Thiên Quyền khẽ run, nói nhỏ: “Sao hiện giờ ngươi lại trở nên lắm miệng như vậy?”
Người kia quả nhiên có chút sợ hãi, chắp tay hành lễ, nói; “Một khi đã như vậy, ta sẽ trở về thương lượng đối sách với những người khác. Chỉ là công tử làm như vậy, thực có chút tùy hứng.”
Thiên Quyền không nói gì, sau một lúc lâu mới tiếp: “Trở về nói với bọn họ, sự việc không liên quan đến nàng, không cần tìm nàng phiền toái.”
Người kia nói: “Đã hiểu. Cáo từ!”
Giống như lúc đến, hắn nhảy xuống lầu, tiêu thất.
Gió càng ngày càng mạnh, Thiên Quyền lại mở cửa sổ rộng hơn, đứng đỏ, tĩnh lặng thật lâu.
Bình luận truyện