Ngạo Mạn Và Biến Đen

Chương 36



Gần như Trác Diễm có dáng vẻ tâm trạng nặng nề.

Đây là cảm nhận trực giác của Nguyễn Tương Nam, anh thường ăn cơm tối xong đang ở trong phòng ôm máy tính mấy tiếng đồng hồ, mới bắt đầu còn nhìn bảng báo cáo và ghi chú một chút, sau đó liền biến thành ngẩn người nhìn chằm chằm máy vi tính.

Cô đứng bên ngoài thư phòng, bưng đĩa trái cây, tự mình nhìn thăm dò bên trong một chút, anh lại duy trì trạng thái bất động.

Nguyễn Tương Nam gõ cửa, chỉ thấy anh ngẩng đầu lên nhìn sang.

Trác Diễm nói: “Tới liền vào đi, sao lại gõ cửa?”

Nguyễn Tương Nam đặt đĩa trái cây bên góc bàn đọc sách, dựa vào cái ghế trên lan can: “Lần sau sẽ không gõ cửa.” Cô đưa tay xoa thái dương giúp anh: “Anh giống như rất khổ sở đấy.”

Trác Diễm cười cười: “Đúng vậy, anh nghĩ, có thể thừa dịp mấy ngày nay Tạ Duẫn Thiệu không có ở đây, bán lại mấy công ty con cho nhà họ Tạ.”

“Chính là phương pháp buôn bán anh nói mấy ngày trước, bảng báo cáo giả kia sao?”

“Đúng vậy.” Trác Diễm nắm cổ tay cô, “Năng lực của em tốt như vậy, sao lúc trước chú Nghiêm lại không cho em đi học kinh doanh?”

“Là em không đi, ông ấy đã hỏi em... em nói em muốn học y.” Nguyễn Tương Nam cắt gọt trái cây ở trên – cắm một cây tăm, “Ăn trái cây trước.”

Trác Diễm nhìn đĩa trái cây một chút, lại nhìn cô một chút, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ không phải em đút anh ăn?”

“. . . . .Đút anh ăn như thế nào?”

"Dùng miệng."

Nguyễn Tương Nam không nhịn được cười trách mắng: “Thật buồn nôn.”

“Buồn nôn thì sao?” Trác Diễm than thở, “Anh còn chưa có hưởng thụ qua loại đối xử này đâu. Em thật không chịu? Chắc chắn chứ? Vậy anh đến đút em ăn thôi.”

Nguyễn Tương Nam không ngừng đẩy anh ra, nhưng bên hông đã sớm bị cố định, căn bản không giãy thoát được. Giằng co một lát, loại biểu diễn này quả nhiên là niềm vui thú cho khán giả, người thực hành chân chính thật sự luống cuống tay chân chà đạp – chà đạp đĩa trái cây, tình hình này không tốt đẹp chút nào. Trác Diễm khẽ thở hổn hển buông cô ra, giơ tay lên mở hai nút áo trên ở sơ mi, nhỏ giọng hỏi: “Tối nay. . . .Có thể không?”

Nguyễn Tương Nam có chút nhịp tim, cái bộ dáng động tình kia luôn đặc biệt gợi cảm hấp dẫn: “Bỗng nhiên em có cảm giác thành tựu khiến Quân Vương không tảo triều hại nước hại dân.”

“Em vốn gieo hoạ,” Trác Diễm lẩm bẩm oán trách, “Anh là vì dân trừ hại.”

Trác Diễm nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Nguyễn Tương Nam đứng ở giá sách bên cạnh cầm sách nhìn, sách của cô và Trác Diễm đều chia ra đặt ở hai giá sách khác nhau, những thứ kia cô đã sớm xem rất nhiều lần, không có hứng thú xem lại, liền lật xem những thứ kia của anh, viết ngoáy mấy cái, sau đó lật một quyển Fashion Magazine.

Nguyễn Tương Nam có chút kinh ngạc mở ra, rất nhanh liền tìm được hai tờ người mẫu mình làm mấy năm trước.

Cô không khỏi quay đầu nhìn Trác Diễm, chỉ thấy anh còn nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, thỉnh thoảng gõ bàn. Cô trả tạp chí về chỗ cũ, suy nghĩ một chút, lại đi xem chỗ anh cất giấu CD, bên trong phần lớn là nhạc cổ điển Ba Hách, tấm thiết kế thứ hai trong góc và những bìa CD hết sức không hợp nhau.

Cô rút ra kiểm tra, cũng là DVD, là mảng lớn buôn bán năm đó, bên trong có rất nhiều ống kính bạo phá bắn nhau đua xe hiệu quả không ngờ tới, coi như là sản phẩm buôn bán hết sức ăn khách rồi.

Bên trên mấy tờ bìa DVD, còn có mấy chữ kí của vai chính.

Nguyễn Tương Nam giống như là phát hiện được bí mật trọng đại tay không nhịn được mà đổ mồ hôi. Bộ phim này quay lúc mùa hè cô rời khỏi nhà, cô đi toà Fashion Magazine làm kiêm chức người mẫu, lại ngẫu nhiên đụng phải Đạo diễn Tổng của bộ phim ——Lên Đạo ban đầu là tổ văn nghệ nhỏ, còn đùa trò dân gian, có tiếng trầm trồ khen ngợi vô giá, lúc này nhưng bở vì nhà sản xuất bộ phim trước kéo tới tài trợ mà không thể không chuyển hình.

Bên trong cô chỉ diễn một người có hai ba cảnh đào kép áo vằn, đi loanh quanh ở hoang mạc Tây Bắc theo tổ diễn kịch, lúc trở về trường học thiếu chút nữa vượt qua kỳ hạn nộp bản báo cáo.

“Em đang xem cái gì?” Không biết Trác Diễm đi đến bên cạnh cô từ khi nào, ánh mắt rơi vào tấm VCD trên tay cô, bỗng nhiên đoạt về, “Đừng động nó.”

Nguyễn Tương Nam lặng lẽ nhìn anh.

Trác Diễm càng thấy lúng túng, giọng điệu cũng mất tự nhiên: “Lúc ấy công ty cũng có đầu tư bộ phim này, cho nên đưa DVD có chữ ký cho anh. Thật ra thì căn bản anh không thích xem loại phim thương mại này.”

Nguyễn Tương Nam hỏi “Vậy anh xem qua sao?”

“. . . . .Mới xem một phần.” Trên mặt Trác Diễm có chút tức giận, “Anh bận bịu như vậy nào có ở không xem loại đặc hiệu miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn nhưng kịch bản đều có chỗ hở khắp nơi này.”

Nguyễn Tương Nam còn nói: “Lúc đó anh không kỳ quái sao tới ngày cuối cùng em mới về trở nộp báo cáo sao? Thật ra thì em đi quay bộ phim này, bất quá chỉ là đào kép áo vằn.”

Trác Diễm trách móc nói: “Cho nên em vì kiếm thù lao quay bộ phim này mà mạo hiểm để điểm kém bị trường học đuổi?”

Nguyễn Tương Nam không để ý chất vấn của anh, tiếp tục nói: “Em đi theo tổ diễn kịch đi nội địa khu Tây Bắc, rất nhiều khu không có tín hiệu thư từ qua lại, bão cát lớn, tài nguyên nước thiếu thốn, ngày lại dài, ban đêm còn có sói.”

“Cái người nam diễn chính là kiểu em thích?” Trác Diễm nhìn tên tuổi của mấy diễn viên chính trên mặt bìa DVD, trong dạ dày chua một hồi, giống như cô kiên trì như vậy trừ nguyên nhân này sẽ không có nguyên nhân khác. Thế nhưng, dù sao chuyện quá khứ cũng lâu như vậy, anh có thể khoan dung độ lượng không so đo.

Nguyễn Tương Nam kinh ngạc nhìn anh một cái, lập tức huỷ bỏ: “Không phải, em chỉ thích qua một mình anh.”

Sắc mặt căng thẳng của Trác Diễm hoà hoãn xuống, để tấm DVD về chỗ cũ: “Xem như em nói thật.”

“Ách, anh không tin tưởng?”

Trác Diễm cúi đầu nhìn cô: “Ở chỗ này của anh độ tin tưởng em đã sớm trở về con số không rồi.”

Nguyễn Tương Nam cười nói: “Ừ. . . .Lại tệ như vậy? Vậy em thật muốn kiểm điểm chính mình, anh nói bây giờ còn kịp không?”

Trác Diễm siết chặt gương mặt của cô: “Vậy thì xem biểu hiện sau này của em.”

Từ sáng sớm mí mắt của An Nhã đã không giải thích được nhảy loạn, đắp nước ấm cũng vô dụng, quả thật làm cho cô bực dọc. Theo nguyên tắc, bây giờ Trác Diễm vẫn còn trong thời gian đính hôn hài hoà, ngay cả bị Trác đổng phạt trừ nửa tháng tiền lương cũng không để trong lòng chút nào, càng sẽ không tới làm khó cô.

Cô nên vô tư, cả người thoải mái mới đúng.

Chờ đến buổi trưa, loại dự cảm bất an vì mí mắt nhảy cuồng lòng liền trở thành sự thật.

Mới vừa định tới cửa bị khảm trên cửa hết sức chói mắt: thư ký tổng giám đốc, Phương Hàn Vân. Cô ta cư nhiên đi vào chiếm giữ một phòng làm việc của tầng cuối cùng.

Trác Diễm còn gọi điện thoại nội bộ cho cô: “Đến phòng làm việc của tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

An Nhã vào phòng làm việc, ngồi xuống nghe anh sắp xếp.

Trác Diễm nói một cách đơn giản: “Về sau cô cho Phương Hàn Vân làm thư ký, cô ta vừa tới bên này, có chút vấn đề khá phiền toái với chỉ điểm quan hệ với người giúp cô ấy một chút.” Anh tự nhiên tin tưởng năng lực của Phương Hàn Vân, chỉ là mới đến, muốn thăm dò cả công ty trên dưới còn cần rất nhiều tinh lực, có người chỉ điểm sẽ tiết kiệm không ít thời gian.

Cho nên hiện tại sự việc đã phát triển thành:  Phương Hàn Vân ăn cây táo rào cây sung phản bội Tạ thị, dưới tình huống Tạ thiếu bộ mặt tiều tuỵ chờ ở ICU; Cấp trên Trác Diễm không cần cô nữa, ném cô cho Phương Hàn Vân; Phương Hàn Vân là cấp trên mới của cô; Phương Hàn Vân xem thường năng lực của cô nên nhất định sau này sẽ gây khó dễ cho cô. . . . . .

An Nhã bật thốt lên: “Trác tổng, có chỗ nào tôi làm không tốt tôi có thể đổi, anh không thể không quan tâm tôi!”

Trác Diễm dừng một chút, không thể tưởng tượng nổi nhìn cô: “Rốt cuộc co đang nói cái gì?”

An Nhã nghiêm túc nhìn anh: “Trác tổng, chẳng lẽ anh không hoài nghi Phương tiểu thư đột nhiên tới đây, là Tạ thị an bài làm gián điệp thương mại ở chỗ chúng ta sao?”

“Tình huống như thế tôi cũng nghĩ qua, ” Trác Diễm đang chéo mười ngón tay, “Dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, nếu cô ấy tới, tạm thời hết sức tin tưởng cô ấy.”

An Nhã không nhịn được bắt đầu tính toán cò con trong lòng, tình thế đi xuống như vậy, chỉ cần Phương Hàn Vân không có hai lòng, cực kỳ rõ ràng nếu muốn thay vị trí cũ của cô là phân chia, bàn về năng lực xác định cô không bằng đối phương, chỉ có thể ở trình độ chăm chỉ cùng những chi tiết nhỏ khác.

Trác Diễm nói: “Còn có chuyện khác sao? Không có, cô có thể đi ra ngoài làm việc.”

An Nhã ủ rũ cúi đầu đi ra khỏi phòng làm việc trở lại bàn mình xử lí công việc, lập tức có thư ký vây quanh: “Sắc mặt của chị thật không tốt, chẳng lẽ Trác tổng phê bình chị một trận?”

". . . . . . Không có."

"Đó là trừ tiền thưởng hay là trừ tiền lương."

". . . . . . Cũng không có."

"Vậy thì vì cái gì?"

“Tôi bị đổi chủ,” An Nhã chỉ chỉ cái phòng làm việc bị bỏ trống, “Chờ người ở bên trong tới, tôi liền không làm cùng Trác tổng rồi.”

Cô nhìn cấp dưới của mình ồn ào an ủi, mặc dù mọi người nhất trí, chủ yếu là đang an ủi cô, nhưng cũng không ít người nhao nhao muốn thử trong lòng, nghỉ nhân cơ hội này trở thành thư ký riêng của Trác tổng. Nhưng cái này căn bản không thể nào, mặc dù danh hiệu của Phương Hàn Vân là thư ký tổng giám đốc, căn bản thay thế tất cả công việc trước kia của cô, cô ta mới đến, cũng không đủ thủ đoạn cứng rắn nhưng đè ép được các cô gái phòng thư ký.

Thứ hai là ngày Phương Hàn Vân tới.

An Nhã đã sớm xây dựng quan hệ tốt đẹp với HR, chỉ cần người đi tới làm thủ tục nhận chức, liền lập tức thông báo cho cô. Cô cũng chủ động đi xuống lầu nghênh đón cấp trên mới, mặc dù trong lòng hết sức không thích cô ta đến, nhưng trên mặt mũi là muốn mười phần.

Phương Hàn Vân nhìn thấy cô, cũng rất ngoài ý muốn: “Thư ký An.”

An Nhã nghề nghiệp thay đổi mỉm cười: “Phương tổng, về sau tôi chính là thư ký của cô, có bất kỳ chuyện gì cô cũng có thể gọi tôi.”

Cô dẫn Phương Hàn Vân đến phòng làm việc, trước mặt cô xem xét tròng đen, mở cửa ra: “Hôm nay đồ vật công việc bên kia sẽ đưa Phương tổng số liệu hệ thống gác cửa, về sau là có thể tự do ra vào nơi này và trên tầng lầu của hội đồng quản trị.”

Phương Hàn Vân gật đầu nột cái: “Được.”

“Phòng làm việc cũng đã sắp xếp xong, Phương tổng cô xem một chút xem có thiếu cái gì, gọi điện thoại cho tôi, tôi liền kêu người đưa tới.”

Phương Hàn Vân nhìn khung cảnh quanh phòng làm việc một cái, biết không thể thiếu thứ gì, An Nhã đã chuẩn bị thoả đáng một ngày trước, ngay cả trên bàn một chậu Lục La cũng suy tính đến, liền gật đầu cười một cái: “Tốt, cô tốn nhiều tâm tư rồi.”

An Nhã khom người: “Vậy tôi đi ra ngoài trước.”

Sau khi cô đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy những thư ký kia tụ tập chung một chỗ: “Vị kia thoạt nhìn cũng là người bình thường thôi.” “Đúng là, cô không có khiếu mặc quần áo như thế nào.” “Cổ xưa hơi vị phụ nữ cũng không có.”

Thưởng thức mặc quần áo của người ta bình thường, cũ kỹ không có hơi vị phụ nữ, nhưng không chịu nổi biết làm phương án đưa ra thị trường. An Nhã thở ngắn thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện