Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 37: Tam Huyền



"Hóa ra, Nhị phu nhân của Lăng gia, cư nhiên lại thích náo nhiệt như vậy?"

Một thanh âm hài hước vang lên, ngay sau đó là một cô gái xinh đẹp rực rỡ đạp nắng từ từ bước đến. Toàn thân không cách nào che giấu sự rực rỡ chói mắt, lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người, mọi người rối rít quay đầu lại, ai cũng muốn nhìn xem cô gái Truyền Kỳ mà toàn đại lục đang xôn xao, đến tột cùng là thần thánh phương nào.

"Trần Nhi!" Diệp Sương nghe vậy liền kích động đứng lên, ngay cả giọng nói cũng có một chút run rẩy. 

Cô gái đứng ngược nắng che khuất mất ánh sáng, khiến cho mọi người nhìn không rõ mặt mũi, vì thế mà vẻ đẹp của nàng cũng tăng thêm mấy phần huyền bí mơ hồ không rõ. Đứng ở cửa hồi lâu, sau đó ánh mắt quét qua hết một vòng, sắc mặt rõ ràng đã giãn ra một chút. Lúc này mới mỉm cười đầy chế giễu đi đến bên cạnh Lăng Lôi Lạc, liếc nhìn Diệp Sương, gửi cho nàng một ánh mắt nói nàng không cần phải lo lắng, sau đó nhìn chằm chằm vào Lí Ngọc Nhi đang nghiến răng nghiến lợi.

Ngày đó khi mới tới Lăng phủ, nữ nhân này cũng không có mặt, nàng còn cho rằng có thể chiếm được vị trí đứng đầu trong một Đại gia tộc lâu như vậy thì nhất định cũng là một nữ nhân thông minh, hôm nay vừa thấy, trong lòng đã rõ ràng hơn mấy phần. Khóe mắt khinh bỉ liếc nhìn Lăng Lôi Lạc toàn thân uy nghiêm đang ngồi ngay ngắn trên ghế, khinh thường hừ lạnh: lại là một cuộc hôn nhân vì lợi ích nữa, đoán chừng là vì muốn mượn sức nhà mẹ đẻ của Lí Ngọc Nhi, cho nên mới có thể cưng chiều nàng ta như thế, giống như tình huống của Diệp Sương năm đó.

Khi ngươi còn có giá trị lợi dụng, hắn sẽ mặc kệ tất cả mà cưng chiều ngươi, yêu ngươi, khi ngươi không còn giá trị nữa, hắn có thể sẽ tàn nhẫn đá văng ngươi vào một góc. Nam nhân như vậy, thật là tuyệt tình!

Tốt, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần nghiêng nước nghiêng thành! Đây chính là phản ứng đầu tiên của mọi người, mặc dù đã sớm biết Lăng Tuyệt Trần, nhưng mà lúc trước nàng không hề tạo cho người ta có cái cảm giác như thế, chỉ có hôm nay nhìn thấy nàng sống lại, mới có thể khiến cho người ta liếc mắt một cái liền không quên được.

Ngay lập tức, hai vị Gia chủ của Sở gia, Kỳ gia đều không khỏi cùng nhau nhìn về phía Gia chủ Bắc Thần gia —— Bắc Thần Dật vẫn chưa nói một lời, trong ánh mắt tràn đầy đồng tình và khó hiểu: xem đi, xem đi, đây chính là hậu quả của việc không biết quý trọng, một người con gái tốt như vậy, lại bị Bắc Thần Hàn bỏ! Bắc Thần Dật nắm tay lại để ở sát bên môi, ho khan hai tiếng, bày tỏ hắn cũng đang rất hối hận.

Bắc Thần Hàn cũng hơi cau mày, ánh mắt chất vấn như vậy thật sự là khiến cho người ta khó chịu, thật đáng ghét. Bắc Thần Thư Vũ bĩu môi, có chút buồn cười nhìn đại ca của mình đang trưng ra bộ mặt 囧.

Nghĩ tới con trai nhà mình vẫn chưa có hôn ước trong người khiến cho chủ mẫu Yến gia Quyền Linh Nhi, Gia chủ Sở gia Sở Kính Dục hai người nhìn nhau chằm chằm, trong mắt hiện lên tình thế bắt buộc nhìn nhau không dám bỏ sót một điểm bất kỳ, trong nháy mắt khi hai ánh mắt vừa giao nhau, lập tức bắn ra tia lửa loạn xạ, trong lòng càng thêm nhắc nhở bản thân phải cố gắng lên mới được. Sau lưng Quyền Linh Nhi, chiếc quạt trong tay Yến Nam Hiên hơi ngừng lại, nhưng mà cũng không nói một lời chỉ liếc nhìn ánh mắt xa lánh cự tuyệt người khác của Lăng Tuyệt Trần. Sở Dạ Phong cũng không quan tâm, một tay chống cằm, khóe miệng nhếch lên cực kỳ xấu xa, ngay cả sắc mặt cũng không khỏi dính phải một vài tia hứng thú.

Không hề thấy nụ cười trên mặt Kỳ Kiếm Vũ nữa, hắn vẫn luôn bộc lộ rõ mọi suy nghĩ trong đáy lòng không chút giấu giếm, đây là lần đầu tiên hắn khiến cho người ta không thể thấy rõ suy nghĩ sâu xa trên khuôn mặt trẻ con kia ••••••

"Ngươi ở Lăng gia làm đương gia chủ mẫu nhiều năm như vậy, nên hiểu rõ đạo lý, khi nào thì cần phải nói cái gì, chẳng lẽ còn phải đợi ta tới dạy ngươi sao!" Giọng nói không lớn không nhỏ vừa vặn để cho toàn bộ mọi người trong đại sảnh có thể nghe thấy, giọng điệu không vụi không buồn cũng chính là muốn nói nàng không thèm để ý tới Lăng gia, giống như những thứ này đều không có một chút liên quan gì tới nàng, nhìn vẻ mặt tức giận không cam lòng của Lý Ngọc Nhi, khóe miệng Lăng Tuyệt Trần hơi nhếch lên có chút giễu cợt.

Sở Dạ Phong đứng ở bên kia cũng không nhịn được khẽ cong khóe môi lên, nàng nói lời này chính là một câu hai nghĩa, vừa phủi sạch toàn bộ quan hệ với Lăng gia, vừa chứng tỏ nàng cũng không đem Lăng gia để vào trong mắt, hơn nữa còn nói rõ bình thường Lí Ngọc Nhi luôn cố tình gây sự.

Mặc dù Lí Ngọc Nhi cố gắng nhẫn nhịn. Lăng Mặc Phỉ cũng nắm chặt  ống tay áo của nàng nhắc nhở nàng trước mặt mọi người phải giữ vững tác phong của mình, nhưng mà Lí Ngọc Nhi vốn là một chủ mẫu bốc đồng, lập tức vỗ bàn một cái tức giận chỉ vào vẻ mặt thản nhiên của Lăng Tuyệt Trần: "Lúc nào thì đến phiên con nhóc như ngươi tới giáo huấn ta!"

Nhìn sắc mặt tức giận đến phát run của Lí Ngọc Nhi, nàng thật hoài nghi nếu kích động thêm một chút nữa liệu tầng phấn dày trên mặt nàng ta có thể tróc ra hay không, mà nàng nghĩ đến cũng liền làm: "Ta chỉ là đang trần thuật một chuyện có thật mà thôi!" Nói xong còn tỏ ra vô tội nhún nhún vai.

"Lí Ngọc Nhi, ngươi đủ rồi!" Giọng nói nghiêm khắc của Lăng Lôi Lạc vang lên, giọng điệu cũng không lớn lắm, chỉ đủ để thể hiện cơn giận của hắn, vừa rồi hắn đều đã nhìn rõ ánh mắt của mấy Gia chủ trong Đại Gia Tộc, trong lòng cũng đã bắt đầu tính toán  không ít.

Diệp Sương đang muốn chào hỏi Lăng Tuyệt Trần, trong lòng đã sớm tràn đầy kích động nhưng cũng đành nhẫn nhịn thu hồi bàn tay đang giơ ra, ngồi lại trên ghế lông cừu, ánh mắt lo lắng lại chăm chú nhìn Lăng Tuyệt Trần chằm chằm.

"Lão gia ••••••" Lí Ngọc Nhi hiển nhiên không nghĩ tới Lăng Lôi lạc sẽ giận tới tím mặt, rụt cổ một cái rồi tức tối không cam lòng quay về ngồi ở vị trí của mình.

"Tuyệt Trần, con ngồi ở bên cạnh mẹ con đi!" Lăng Lôi Lạc quay đầu lại, nhìn Lăng Tuyệt Trần  rồi cười nhạt, mặc dù biểu hiện không đủ rõ ràng, nhưng cũng đủ để cho mọi người nhìn thấy hắn không hề bạc đãi con gái của mình.

Dối trá!

Lăng Tuyệt Trần hơi ngẩng đầu nhưng cũng không thèm đáp lại, trong lòng hừ lạnh rồi xoay người nhìn Diệp Sương, nhíu nhíu mày: "Có khỏe không?" Nàng quả thật không thích quan tâm người khác, nếu đã chiếm cứ thân thể của ‘ nàng ’, như vậy đương nhiên nàng cũng nên chú ý chăm sóc vị mẫu thân kia một chút mới phải.

Một câu nói đơn giản, nhưng lại làm cho Diệp Sương mặt mày hớn hở, liên tục nói ba tiếng tốt: "Tốt tốt tốt, chỉ cần Trần Nhi tốt mẫu thân cũng rất tốt!" Trong mắt vẫn không nhịn được dâng đầy nước mắt, nữ nhi kiêu ngạo này chính là người thân duy nhất của nàng! Lúc này, nàng mới hiểu được lúc trước bản thân mình hạnh phúc như thế nào, chỉ là Diệp gia bị diệt môn, ngay lúc đó nàng cũng chỉ có một mình, cho đến khi sinh hạ Lăng Tuyệt Trần, lúc này nàng mới tham sống sợ chết, cố gắng tiếp tục sống sót.

Tay chân Lăng Tuyệt Trần nhất thời có chút luống cuống, nàng thật sự không nghĩ tới câu nói vừa rồi lại làm cho nàng ấy nhanh chóng khóc như mưa. 

Đây chính là Đại Tiểu Thư trong lời đồn sao? Tiểu Li nhìn chằm chằm Lăng Tuyệt Trần có thể nói tuyệt mỹ, không tránh được hơi ngẩn người. Sau đó mới nhớ tới, khẽ cúi người: "Tiểu Li bái kiến Đại Tiểu Thư!" Đại Tiểu Thư rất mạnh mẽ nha, cư nhiên công khai khiêu chiến với Nhị phu nhân.

Lăng Tuyệt Trần liền giật mình, ngay sau đó cũng hiểu ra liền cười nhạt: "Không cần đa lễ!" Mặc dù nàng đến từ thế kỷ hai mươi mốt, nhưng cũng là người đứng đầu Cao Phong, mặc dù không có loại chế độ nô lệ cổ đại giống như trong tư tưởng phong kiến, nhưng mà quy củ cũng có khá nhiều.

A •••••• Tiểu Li liền giật mình, ánh mắt khẽ xoay tròn vẫn còn thẳng người đứng ở một bên, ngón tay ở dưới tay áo đã hơi giật giật.

"Tất cả mọi người đã đến đông đủ rồi sao?!" Lúc này ngoài cửa có một giọng nói uy nghiêm vang lên, tất cả mọi người đều đứng lên, ngay cả nhân vật tiểu biểu của Ngũ Đại Gia Tộc cũng không ngoại lệ.

Lăng Tuyệt Trần không nén được tò mò, quay đầu nhìn về phía cửa chính, chỉ thấy một vị tóc trắng áo trắng, mặt mũi lại sáng sủa, nam nhân ••• khụ khụ khụ, là lão nhân chậm rãi bước tới, toàn thân đều là màu trắng chói mắt, dưới ánh mặt trời rực rỡ như vậy, khúc xạ của ánh nắng cũng trở nên thật đẹp mắt. Mặc dù nhìn ra được khóe mắt đã xuất hiện dấu vết của tuổi già, nhưng mà vẻ mặt lại hồng hào, hình dáng cương nghị, hai mắt sáng ngời có hồn, không khó nhận ra năm đó nhất định hắn cũng là một nam tử đẹp trai tuấn tú. Ngay cả Lục Thanh Phong và Mộ Dung Tư cũng một mực cung kính đi theo phía sau, có thể thấy được địa vị của người mới tới rất được kính trọng

Ánh mắt của người mới tới chỉ hơi liếc về phía Lăng Tuyệt Trần người duy nhất ngồi ở một bên quan sát hắn, ngay sau đó liền ngồi vào ghế chủ vị trong đại điện, tất cả đều rất tự nhiên giống như đây là chuyện đương nhiên.

"Chúng tôi gặp qua trưởng lão Tam Huyền!" Mọi người theo đúng vai vế của mình tự giác đứng ngay ngắn, khẽ hành lễ.

Vung tay lên, ống tay áo rộng thùng thình xẹt qua một đường cong hoàn mỹ, giọng nói nghiêm túc lại vang lên lần nữa: "Tất cả mọi người ngồi xuống đi, không cần khách sáo như thế!"

Trưởng lão Tam Huyền?

Lăng Tuyệt Trần cau mày, cố gắng tìm kiếm chút manh mối trong đầu. Tam Huyền? Chính là  Tam Trưởng Lão chỉ dưới quyền Đại Trưởng Lão trong Thánh Vực sao? Tha thứ cho trí nhớ của nàng chỉ có thể tìm được một chút tin tức như vậy mà thôi.

Nàng gần như không cảm nhận được tu vi của hắn, xem ra còn muốn lợi hại hơn cả Lục Thanh Phong và Mộ Dung Tư nữa.

Mọi người gật đầu, sau đó ngồi lại vị trí của mình.

Ánh mắt uy nghiêm liếc nhìn hết một vòng, sau đó dừng lại ở vẻ mặt thản nhiên của Lăng Tuyệt Trần, ánh mắt hơi thoáng qua một tia tán thưởng: "Ngươi chính là Lăng Tuyệt Trần?" Lúc này giọng nói có hơi dãn ra, không giống mới vừa rồi, nghiêm cẩn như vậy.

Lúc này Lăng Tuyệt Trần mới thu hồi tầm mắt đang nhìn chằm chằm hai tay, gật đầu một cái: "Dạ!" Không kiêu ngạo không tự ti, dứt khoát trả lời một chữ như vậy.

"Ha ha ha ha, tốt tốt tốt!" Trưởng lão Tam Huyền cười to, liên tục nói ba tiếng tốt, xoay người nhìn Lục Thanh Phong: "Không tệ, không quan tâm hơn thua!" Không hổ là Thánh Nữ đại nhân của Thánh Vực bọn họ.

Lục Thanh Phong gật đầu, chỉ cười không nói. Nhóm người Sở Dạ Phong nghe vậy, trái tim vốn đang lơ lửng, cuối cùng cũng chạm đất rồi.

Lăng Mặc Phỉ thấy vậy, lông mày nhíu chặt, hai tay giấu dưới tay áo lại càng xiết chặt, nhìn ánh mắt vừa rồi của Kỳ Kiếm Vũ, oán hận trong lòng lại càng sâu hơn. Lăng Lôi Lạc nghe vậy, khóe miệng càng thêm cong lên, xem ra ••••••

Tại một góc trong đại điện, một cây ngân châm cực kỳ nhỏ đến nỗi không ai có thể phát hiện sau khi được ánh nắng chiếu rọi đã phát ra ánh sáng âm u. 

Đây là cái gì?

Hắn thình lình quay đầu lại, nhìn về phía mới vừa có cái gì đó nhanh chóng nhìn lướt qua, nhìn lại lần thứ hai vẫn không phát hiện được gì, trời sinh tính hắn đa nghi cho nên trong lòng cũng có nhiều hơn một phần cảnh giác.

"Nghe nói ngươi ở Ma Khải Vụ Lâm đã lập khế ước với Thần Thú?" Trưởng lão Tam Huyền lại lên tiếng lần nữa.

Mặc dù mọi người đều tìm được Khế ước thú của mình ở trong Ma Khải Vụ Lâm, nhưng mà ai cũng nghe ra được lời này là đang hỏi Lăng Tuyệt Trần, ánh mắt của mọi người đương nhiên cũng nhanh chóng nhìn về phía Lăng Tuyệt Trần.

"È hèm, hắn đã là Thánh Thú rồi!" Lăng Tuyệt Trần không e dè gật đầu. Mặc dù có nhiều lúc nàng cũng không muốn để lộ thực lực của mình, nhưng mà nàng cũng muốn nhân cơ hội nói cho một số người biết rằng, không thể trêu vào nàng! Cũng là để giảm đi một chút phiền toái trong tương lai.

Thánh thú?

Chẳng lẽ nàng không hiểu vừa rồi hắn hỏi Thần Thú là vì nàng hay sao? Trên đại lục này kiêng kỵ nhất chính là tài năng quá lộ, huống chi hiện tại Ma Giáo điên cuồng ngang ngược như vậy. Trưởng lão Tam Huyền nghe vậy, khẽ cau mày.

Khóe miệng Mộ Dung Tư nhếch lên rất hài lòng, không hổ là người hắn coi trọng, với thân phận của nàng quả thật là có quyền liều lĩnh như thế. 

Sau đó Trưởng lão Tam Huyền bật cười lắc đầu, cũng không nên để ý nhiều như vậy, dù sao nhân vật chính trong câu chuyện cũng không vội, hắn lo lắng cái gì: "Ta biết rõ ngươi!"

Ta biết rõ ngươi!

Bốn chữ này cũng nói cho Lăng Tuyệt Trần một chuyện, hắn nói biết không chỉ là biết nàng, mà còn là hiểu rõ nàng, nói trắng ra chính là biết rõ lai lịch của nàng! Ngay từ đầu cũng đã xác định nàng là Lăng Tuyệt Trần, bây giờ lại nói như vậy, chỉ là đang gián tiếp nói cho nàng biết, hắn biết nàng không phải là Lăng Tuyệt Trần chân chính!

Nghe nói như thế, Mộ Dung Tư và Lục Thanh Phong vốn dĩ biết rõ chân tướng ngược lại không có phản ứng, trong lòng hiện lên nghi ngờ không chỉ có một mình Sở Dạ Phong, người hơi có tâm tư, cũng sẽ âm thầm suy nghĩ kỹ lời nói của Trưởng lão Tam Huyền: chẳng lẽ nàng thật không phải là Lăng Tuyệt Trần? Yến Nam Hiên, Bắc Thần Hàn đều là người thông minh, đương nhiên cũng sẽ có điều hoài nghi.

Ban đầu chính là hắn cho nàng gương đồng âm dương!

Đây chính là trực giác của Lăng Tuyệt Trần, trực giác nói cho nàng biết, mỗi sự kiện đều có liên quan tới hắn, liên quan rất chặt chẽ. Thẳng thắn mà nói thì chính là, tất cả mọi chuyện đều do hắn an bài sẵn, bao gồm tại sao nàng lại tới cái thế giới này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện