Ngạo Thị Thiên Địa
Nghĩ tới đây, nội tâm Hàn Phong không khỏi trĩu xuống, nhíu chặt mày không thôi.
Lúc này, Đường Vũ Nhu ở bên cạnh dường như nhớ tới chuyện gì đó, đột nhiên kinh ngạc hô lên:
- Đúng rồi, ta nhớ ra rồi!
- Cái gì?
Hàn Phong khó hiểu hỏi lại.
Đường Vũ Nhu lộ ra thần tình khiếp sợ, có chút bất khả tư nghị nói:
- Ngày đó, khi lão giả này nhân ra tâm pháp tu luyện của ta là Hàn Băng Quyết đã từng nhắc tới một người…
Hàn Phong không nói gì mà lẳng lặng chờ Đường Vũ Nhu nói tiếp.
- Hắn nói, nếu như đổi làm Trữ Băng ở đây, có thể khiến hắn kiêng kỵ ba phần!
Đường Vũ Nhu thuật lại đúng như lời lão giả, lại nói tiếp:
- Lúc trước, ta cũng không mấy để ý những lời này, nhưng qua chuyện vừa rồi, ta đã nhớ tới Trữ Băng trong miệng lão là ai rồi.
Hàn Phong vẫn không nói, Đường Vũ Nhu tiếp lời:
- Ngàn năm trước, trước khi Tứ Diệu Các phân làm bốn, vị đường chủ cuối cùng của Băng Tuyết Đường chính là Trữ Băng, người cũng là các chủ đầu tiên của Băng Tuyết Các chúng ta.
Nói đến đây, trên sắc mặt Đường Vũ Nhu lộ ra thần sắc kính phục khó có được, sùng kính nói:
- Trữ Băng tiền bối là người có thực lực mạnh nhất Băng Tuyết Các kể từ ngày thành lập tới nay, nghe sư phụ nhắc qua, năm đó Trữ Băng tiền bối ở thời kỳ toàn thịnh có thực lực Thiên giai thất phẩm!
- Dĩ nhiên lợi hại như vậy?
Hàn Phong cũng có chút giật mình nói.
Tuy rằng hắn có chút hiểu rõ Tứ Diệu Các nhưng đối với nhưng nhân vật từ ngàn năm trước lại hiểu biết rất ít.
Sau đó, ngữ khí Đường Vũ Nhu có chút trầm thấp, chậm rãi nói:
- Chẳng qua, năm đó Trữ Băng tổ sư một tay thành lập Băng Tuyết Các, nhưng không lâu sau đó liền biến mất không thấy, ngàn năm qua vẫn chưa có ai tìm được tung tích của người. Đây cũng là sự việc đáng tiếc nhất trong một ngàn năm qua của Băng Tuyết Các, bằng không nếu như có Trữ Băng tổ sư tọa trấn, thực lực Băng Tuyết Các đã có thể vượt xa ba các còn lại…
Nghe vậy, Hàn Phong cũng rơi vào trầm tư, lập tức liên hệ với đủ loại tin tức có được từ kiếp trước.
Trong đầu hắn cũng rất nhanh hiện ra một suy đoán kinh người.
Lão giả kia có thực lực siêu cường, vượt xa so với kiến thức của Hàn Phong, mà trong lời nói của lão, Hàn Phong đại khái có thể đoán được người này và các chủ đời thứ nhất của Băng Tuyết Các có nhận thức.
Cứ như vậy mà nói, hai người hẳn đều là nhân vật cùng thời đại với nhau.
Về phần sau Tứ Diệu Các bị chia tách làm bốn, lão giả này cư nhiên không biết được. Lẽ nào nói lão giả này đã bị nhốt ở nơi này gần nghìn năm?
Mà Trữ Băng tại vì sao lại biến mất vô cớ?
Cùng với thái độ của lão giả với Võ Hoàng Điện, thái độ của lão với Băng Tuyết Các.
Trong ba người này, có hay không tồn tại mối quan hệ nào?
Những nghi hoặc liên tiếp xuất hiện cứ quẩn quanh không ngừng trong đầu Hàn Phong.
Thế nhưng, lão giả kia đã rời đi, một bụng nghi hoặc của Hàn Phong tự nhiên không biết tìm nơi nào giải đáp.
Tuy rằng, lão giả đột nhiên rời đi, nhưng trong lòng Hàn Phong vẫn chưa yên tâm, trái lại càng thêm lo lắng, ai có thể đoán được lão giả kia sẽ xuất hiện lần nữa vào lúc nào?
Dùng năng lực bọn họ hiện tại, căn bản không có lực chống đỡ.
Tuy rằng trong lòng lo lắng vô cùng nhưng Hàn Phong và Đường Vũ Nhu cũng không có biện pháp nào, cuối cùng cả hai liền thẳng thắng bảo qua sự tình phiền não này, không thèm nghĩ tới nữa.
Hai người bị nhốt lại trong sơn cốc, không có chuyện gì làm, vì vậy thời gian càng trở nên dài dằng dặc.
Mà thân thể Đường Vũ Nhu vẫn chậm chạp không thể khôi phục, mỗi ngày vẫn phải dựa vào thân thể Hàn Phong sưởi ấm.
Theo thời gian trôi qua, hai người tựa hồ cũng quen thuộc với tình hình này, cả hai tựa như một đôi tình lữ mười phần ăn ý. Mỗi khi màn đêm buông xuống, Đường Vũ Nhu sẽ tự giác dựa vào người Hàn Phong, còn Hàn Phong cũng tự giác ôm nàng vào trong lòng.
Hai người liên tục có những hành động thân mật, tự nhiên trong lúc đó tựa hồ hình thành một tia tình tố không nói lên lời.
Nhất là Đường Vũ Nhu, trước kia vẫn như băng tuyết tiên tử cao ngạo, lúc này giống như đã bị Hàn Phong triệt để hòa tan, ở trước mặt hắn, nét mặt của nàng vĩnh viễn là một bộ xinh đẹp động lòng người.
Bất quá, cả Hàn Phong và Đường Vũ Nhu đều ăn ý duy trì trạng thái như hiện tại, cũng không có ai nói thẳng ra ngoài.
Trong lòng Hàn Phong vẫn còn lo lắng, tuy rằng không biết đời này còn có thể rời khỏi nơi này không, nhưng hắn cũng biết được, lúc này trên Huyền Thiên Tông còn có một Tiêu Linh toàn tâm toàn ý ngóng trông hắn quay về. Mỗi khi nghĩ tới điều này, hắn cũng cảm giác hổ thẹn với Tiêu Linh ở phương xa, lại thấy có lỗi với Đường Vũ Nhu đang ở trong lòng mình.
Mà Đường Vũ Nhu thường ngày thoạt nhìn giống như băng lãnh không thông thế sự. Nhưng trên thực tế nàng là một người tâm tư nhẵn nhụi, cũng là hạng người am hiểu tâm ý người khác.
Theo mấy ngày nay ở chung, Đường Vũ Nhu đã sớm trao lòng mình gửi lại trên người Hàn Phong.
Bất quá, là người cẩn thận, nàng cũng phát hiện lo lắng trong lòng Hàn Phong, vì không muốn Hàn Phong phải rắc rối nen Đường Vũ Nhu cũng không biểu lộ gì cho hắn thấy.
Nàng cũng đã gặp qua Tiêu Linh, với dung mạo của mình Đường Vũ Nhu rất có lòng tin, nhưng nghĩ tới Tiêu Linh, nàng cũng không nhịn được có chút cảm khái.
Nàng cũng không hề muốn phá hư mối quan hệ của hai người bọn họ, bởi vậy mặc dù trái tim đã gửi trọn cho Hàn Phong nhưng nàng vẫn như cũ không có nói thêm điều gì.
Thậm chí, nếu như không phải buổi tối cần phải dựa vào Hàn Phong sưởi ấm, Đường Vũ Nhu chắc chắn sẽ không tiếp cận Hàn Phong, mặc dù đối với nàng mà nói, khuôn ngực của Hàn Phong có sức hấp dẫn trí mạng.
Hai người đều suy nghĩ tâm tư của nhau nhưng lại ăn ý không ai nhắc tới chuyện này, có điều mỗi khi đêm về, Đường Vũ Nhu đều rất mong chờ khuôn ngực ấm áp của Hàn Phong.
Ngày qua ngày cứ như vậy, thời gian chớp mắt liền qua, hiện tại cách thời điểm Hàn Phong rơi xuống sơn cốc đã trôi qua mười mấy ngày rồi.
Lần thứ hai lão giả kia xuất hiện là ở ngày thứ năm bọn họ rơi xuống sơn cốc, cứ như vậy mà tính, có thể ngay hôm nay lão lại xuất hiện.
Thế nên, từ sáng sớm bắt đầu, Hàn Phong mỗi giờ mỗi khắc đầu chăm chú nhất cử nhất động khắp xung quanh, tinh thần đề cao cảnh giới.
Thời gian từng chút từng chút qua đi, chớp mắt đã nửa ngày.
Mà đúng như Hàn Phong và Đường Vũ Nhu suy đoán, giống như mỗi lần lão giả xuất hiện, một trận cuồng phong kéo tới rất nhanh không ngừng thổi về phía hai người.
Trong chớp mắt, một bóng người không rõ lại xuất hiện trước mặt Hàn Phong.
Căn bản không cần nhìn, Hàn Phong liền biết người tới bất ngờ này chính là lão giả mười phần quỷ dị kia.
Thấy lão giả quả nhiên xuất hiện, trong lòng Hàn Phong cực kỳ cảnh giác.
Bất quá, không chờ Hàn Phong mở miệng nói chuyện, lão giả bên kia đã cướp lời mở miệng trước, nói:
- Tiểu tử, nói cho ta biết sự tình của ngươi, bên ngoài kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Tứ Diệu Các lại biến mất, có phải là do Võ Hoàng Điện làm hay không?
Hàn Phong nghe vậy cũng lập tức kinh ngạc nhìn lên lão giả, không có lập tức trả lời.
Chương 338: Nhân vật ngàn năm trước
Nghĩ tới đây, nội tâm Hàn Phong không khỏi trĩu xuống, nhíu chặt mày không thôi.
Lúc này, Đường Vũ Nhu ở bên cạnh dường như nhớ tới chuyện gì đó, đột nhiên kinh ngạc hô lên:
- Đúng rồi, ta nhớ ra rồi!
- Cái gì?
Hàn Phong khó hiểu hỏi lại.
Đường Vũ Nhu lộ ra thần tình khiếp sợ, có chút bất khả tư nghị nói:
- Ngày đó, khi lão giả này nhân ra tâm pháp tu luyện của ta là Hàn Băng Quyết đã từng nhắc tới một người…
Hàn Phong không nói gì mà lẳng lặng chờ Đường Vũ Nhu nói tiếp.
- Hắn nói, nếu như đổi làm Trữ Băng ở đây, có thể khiến hắn kiêng kỵ ba phần!
Đường Vũ Nhu thuật lại đúng như lời lão giả, lại nói tiếp:
- Lúc trước, ta cũng không mấy để ý những lời này, nhưng qua chuyện vừa rồi, ta đã nhớ tới Trữ Băng trong miệng lão là ai rồi.
Hàn Phong vẫn không nói, Đường Vũ Nhu tiếp lời:
- Ngàn năm trước, trước khi Tứ Diệu Các phân làm bốn, vị đường chủ cuối cùng của Băng Tuyết Đường chính là Trữ Băng, người cũng là các chủ đầu tiên của Băng Tuyết Các chúng ta.
Nói đến đây, trên sắc mặt Đường Vũ Nhu lộ ra thần sắc kính phục khó có được, sùng kính nói:
- Trữ Băng tiền bối là người có thực lực mạnh nhất Băng Tuyết Các kể từ ngày thành lập tới nay, nghe sư phụ nhắc qua, năm đó Trữ Băng tiền bối ở thời kỳ toàn thịnh có thực lực Thiên giai thất phẩm!
- Dĩ nhiên lợi hại như vậy?
Hàn Phong cũng có chút giật mình nói.
Tuy rằng hắn có chút hiểu rõ Tứ Diệu Các nhưng đối với nhưng nhân vật từ ngàn năm trước lại hiểu biết rất ít.
Sau đó, ngữ khí Đường Vũ Nhu có chút trầm thấp, chậm rãi nói:
- Chẳng qua, năm đó Trữ Băng tổ sư một tay thành lập Băng Tuyết Các, nhưng không lâu sau đó liền biến mất không thấy, ngàn năm qua vẫn chưa có ai tìm được tung tích của người. Đây cũng là sự việc đáng tiếc nhất trong một ngàn năm qua của Băng Tuyết Các, bằng không nếu như có Trữ Băng tổ sư tọa trấn, thực lực Băng Tuyết Các đã có thể vượt xa ba các còn lại…
Nghe vậy, Hàn Phong cũng rơi vào trầm tư, lập tức liên hệ với đủ loại tin tức có được từ kiếp trước.
Trong đầu hắn cũng rất nhanh hiện ra một suy đoán kinh người.
Lão giả kia có thực lực siêu cường, vượt xa so với kiến thức của Hàn Phong, mà trong lời nói của lão, Hàn Phong đại khái có thể đoán được người này và các chủ đời thứ nhất của Băng Tuyết Các có nhận thức.
Cứ như vậy mà nói, hai người hẳn đều là nhân vật cùng thời đại với nhau.
Về phần sau Tứ Diệu Các bị chia tách làm bốn, lão giả này cư nhiên không biết được. Lẽ nào nói lão giả này đã bị nhốt ở nơi này gần nghìn năm?
Mà Trữ Băng tại vì sao lại biến mất vô cớ?
Cùng với thái độ của lão giả với Võ Hoàng Điện, thái độ của lão với Băng Tuyết Các.
Trong ba người này, có hay không tồn tại mối quan hệ nào?
Những nghi hoặc liên tiếp xuất hiện cứ quẩn quanh không ngừng trong đầu Hàn Phong.
Thế nhưng, lão giả kia đã rời đi, một bụng nghi hoặc của Hàn Phong tự nhiên không biết tìm nơi nào giải đáp.
Tuy rằng, lão giả đột nhiên rời đi, nhưng trong lòng Hàn Phong vẫn chưa yên tâm, trái lại càng thêm lo lắng, ai có thể đoán được lão giả kia sẽ xuất hiện lần nữa vào lúc nào?
Dùng năng lực bọn họ hiện tại, căn bản không có lực chống đỡ.
Tuy rằng trong lòng lo lắng vô cùng nhưng Hàn Phong và Đường Vũ Nhu cũng không có biện pháp nào, cuối cùng cả hai liền thẳng thắng bảo qua sự tình phiền não này, không thèm nghĩ tới nữa.
Hai người bị nhốt lại trong sơn cốc, không có chuyện gì làm, vì vậy thời gian càng trở nên dài dằng dặc.
Mà thân thể Đường Vũ Nhu vẫn chậm chạp không thể khôi phục, mỗi ngày vẫn phải dựa vào thân thể Hàn Phong sưởi ấm.
Theo thời gian trôi qua, hai người tựa hồ cũng quen thuộc với tình hình này, cả hai tựa như một đôi tình lữ mười phần ăn ý. Mỗi khi màn đêm buông xuống, Đường Vũ Nhu sẽ tự giác dựa vào người Hàn Phong, còn Hàn Phong cũng tự giác ôm nàng vào trong lòng.
Hai người liên tục có những hành động thân mật, tự nhiên trong lúc đó tựa hồ hình thành một tia tình tố không nói lên lời.
Nhất là Đường Vũ Nhu, trước kia vẫn như băng tuyết tiên tử cao ngạo, lúc này giống như đã bị Hàn Phong triệt để hòa tan, ở trước mặt hắn, nét mặt của nàng vĩnh viễn là một bộ xinh đẹp động lòng người.
Bất quá, cả Hàn Phong và Đường Vũ Nhu đều ăn ý duy trì trạng thái như hiện tại, cũng không có ai nói thẳng ra ngoài.
Trong lòng Hàn Phong vẫn còn lo lắng, tuy rằng không biết đời này còn có thể rời khỏi nơi này không, nhưng hắn cũng biết được, lúc này trên Huyền Thiên Tông còn có một Tiêu Linh toàn tâm toàn ý ngóng trông hắn quay về. Mỗi khi nghĩ tới điều này, hắn cũng cảm giác hổ thẹn với Tiêu Linh ở phương xa, lại thấy có lỗi với Đường Vũ Nhu đang ở trong lòng mình.
Mà Đường Vũ Nhu thường ngày thoạt nhìn giống như băng lãnh không thông thế sự. Nhưng trên thực tế nàng là một người tâm tư nhẵn nhụi, cũng là hạng người am hiểu tâm ý người khác.
Theo mấy ngày nay ở chung, Đường Vũ Nhu đã sớm trao lòng mình gửi lại trên người Hàn Phong.
Bất quá, là người cẩn thận, nàng cũng phát hiện lo lắng trong lòng Hàn Phong, vì không muốn Hàn Phong phải rắc rối nen Đường Vũ Nhu cũng không biểu lộ gì cho hắn thấy.
Nàng cũng đã gặp qua Tiêu Linh, với dung mạo của mình Đường Vũ Nhu rất có lòng tin, nhưng nghĩ tới Tiêu Linh, nàng cũng không nhịn được có chút cảm khái.
Nàng cũng không hề muốn phá hư mối quan hệ của hai người bọn họ, bởi vậy mặc dù trái tim đã gửi trọn cho Hàn Phong nhưng nàng vẫn như cũ không có nói thêm điều gì.
Thậm chí, nếu như không phải buổi tối cần phải dựa vào Hàn Phong sưởi ấm, Đường Vũ Nhu chắc chắn sẽ không tiếp cận Hàn Phong, mặc dù đối với nàng mà nói, khuôn ngực của Hàn Phong có sức hấp dẫn trí mạng.
Hai người đều suy nghĩ tâm tư của nhau nhưng lại ăn ý không ai nhắc tới chuyện này, có điều mỗi khi đêm về, Đường Vũ Nhu đều rất mong chờ khuôn ngực ấm áp của Hàn Phong.
Ngày qua ngày cứ như vậy, thời gian chớp mắt liền qua, hiện tại cách thời điểm Hàn Phong rơi xuống sơn cốc đã trôi qua mười mấy ngày rồi.
Lần thứ hai lão giả kia xuất hiện là ở ngày thứ năm bọn họ rơi xuống sơn cốc, cứ như vậy mà tính, có thể ngay hôm nay lão lại xuất hiện.
Thế nên, từ sáng sớm bắt đầu, Hàn Phong mỗi giờ mỗi khắc đầu chăm chú nhất cử nhất động khắp xung quanh, tinh thần đề cao cảnh giới.
Thời gian từng chút từng chút qua đi, chớp mắt đã nửa ngày.
Mà đúng như Hàn Phong và Đường Vũ Nhu suy đoán, giống như mỗi lần lão giả xuất hiện, một trận cuồng phong kéo tới rất nhanh không ngừng thổi về phía hai người.
Trong chớp mắt, một bóng người không rõ lại xuất hiện trước mặt Hàn Phong.
Căn bản không cần nhìn, Hàn Phong liền biết người tới bất ngờ này chính là lão giả mười phần quỷ dị kia.
Thấy lão giả quả nhiên xuất hiện, trong lòng Hàn Phong cực kỳ cảnh giác.
Bất quá, không chờ Hàn Phong mở miệng nói chuyện, lão giả bên kia đã cướp lời mở miệng trước, nói:
- Tiểu tử, nói cho ta biết sự tình của ngươi, bên ngoài kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Tứ Diệu Các lại biến mất, có phải là do Võ Hoàng Điện làm hay không?
Hàn Phong nghe vậy cũng lập tức kinh ngạc nhìn lên lão giả, không có lập tức trả lời.
Bình luận truyện