Ngày Em Đến - Đam Mỹ

Chương 18: Lâm gia ghé thăm



Vợ chồng họ Sở trở về được hai ngày, thì Tạ Hướng Khải liền bỏ mặc Sở Trầm Dương để đi theo lấy lòng hai người, cùng chỉ vì sợ Sở Long không thích mình, cho nên cậu mới cố gắng như vậy

Nhưng Sở tổng tài của chúng ta lại không vui, nhìn người yêu của mình bây giờ lại như con cún con mà bám theo chân cha mẹ,chỉ hận không thể mua thêm hai vé máy bay, để hai người kia đi thật xa, tránh cho người yêu nhỏ bé bỏ rơi anh thế này. Vì để đòi lại công bằng cho nên buổi sáng anh vẫn sẽ chịu ấm ức một chút, nhưng về đêm liền như một con sói mà vồ lấy Tạ Hướng Khải ăn một cách sạch sẽ

Tạ Hướng Khải đúng thật là một tiểu thụ nhanh nhẹn, ở mọi tình huống nào cũng có thể xoay ngược tìn thế được. Chẳng hạn như muốn lấy lòng mẹ Liễu chỉ cần cùng bà nói về chuyện mua sắm của phụ nữ, giúp bà nấu vài món ăn thì cũng đủ lấy trọn điểm mười rồi. Muốn được cha Sở yêu thương lại càng dễ, nhìn mặt cùng lời nói ông ấy tuy có chút gay gắt thật, nhưng chỉ cần thái độ mềm dẻo, ông ấy làm cái gì, chỉ cần cậu đi theo sau lưng học hỏi, thì ông sẽ tự cởi mở tấm lòng, tận tâm chia sẻ những thứ mình thích cho cậu nghe

Cho nên tình hình chung của hai ngày trôi qua rất êm đềm cùng yên bình, người người trong nhà đều gặp nhau hết cười thì lại nói chuyện vặt vãnh. Chừng đó không thôi cũng khiến người ta thấy ở đâu đó có một mái ấm gia đình rồi

----------****-------

Quả đúng như lời nói, sang đến ngày thứ ba, sau khi gia đình nhà họ Sở vừa ăn sáng xong, thì tiếng chuông cửa cũng vừa reo lên, Sở Long không cần nhìn cũng biết là ai, cho nên liền nói

- Là gia đình của anh Lâm đến rồi, để tôi ra mở cửa đón tiếp họ

Tạ Hướng Khải vừa uống xong một cốc sữa, liền vội vã trả lời

- Bác Sở, cứ để con là được rồi, hai người cùng anh Dương đến phòng khách ngồi trước đi, những chuyện này cứ để con lo là được rồi

Nói rồi cậu liền dùng tay lau miệng, sau đó thì vội vàng xỏ đôi dép của mình, chạy ra mở cửa. Lúc cánh cửa vừa mở ra, Tạ Hướng Khải liền nở nụ cười thân thiện

- Nhà họ Sở xin hân hạnh được đón tiếp mọi người ạ

Nhưng mà đáp lại cậu giỏi lắm thì chỉ có tám con mắt đang dùng cách nhìn khinh bỉ để dõi từng hành động của cậu, vợ chồng họ Lâm chẳng để Hướng Khải vào mắt, lập tức lách mình qua, tiếp theo là Lâm Mạnh tặng cho cậu một nụ cười rất ư là khỉnh bỉ, trong lúc cậu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì Lâm Anh hai tay mang theo túi to túi nhỏ đi vào, lúc đi đến gần còn cố tình húc vào cánh vai cậu, hắn thì thầm

- Lần này cậu thua chắc rồi, Trầm Dương là của tôi, ban đầu tôi cứ tưởng cậu là danh phận gì cao sang, hóa ra chỉ là một tên người ở! Haha

Tạ Hướng Khải bị Lâm Anh nói vậy có chút bực bội trong lòng, nhưng mà nghĩ nhà này chính là bạn thân của bác trai cũng bác gái, vả lại danh phận của mình cũng chưa được công nhận, cho nên cậu chỉ có thể ngậm ngùi ôm cơn tức giận trong lòng, đóng cửa lại rồi theo đuôi đám người đi vào

Sở Long nhìn thấy người bạn thân Lâm Đức của mình liền vui mừng khốn xiết, từ sofa đứng lên bắt tay với ông ta

- Lâm Đức, hai năm rồi giờ mới gặp lại, tôi không ngờ là ông đã bắt đầu xuất hiện tóc bạc rồi đấy

Hai nhà đã có giao tình từ trước, cho nên việc nói chuyện cũng không hề có chút ngượng ngạo nào, Sở Trầm Dương thì ngược lại, anh chẳng thích cái gia đình giả tạo này dù là một chút, cho nên chỉ một mực im lặng không nói chuyện, khí suất băng lãnh tỏa ra đến đáng sợ

Tay Hướng Khải từ phòng bếp đi lên, mang theo một khay trà lớn đặt ở bàn mỗi người một ly, rồi lại ôm khay đứng cạnh ghế của anh nghe ngườ lớn nói chuyện, Sở Long cùng Lâm Đức tán gẫu được một lát, thì Sở lão gia nhấp một ngụm trà nóng, đoạn ông hỏi

- Lâm Đức! Hôm ấy ông gọi cho tôi nói rằng có chuyện cần nói, bây giờ chuyện cũ đã ôn xong, vấn đề chính là gì?ông cứ nói đi

Sở Long đã mở lời, Diễm Liễu thì gật đầu cho nên vợ chồng họ Lâm cũng không câu nệ gì nữa, Lâm Đức vỗ nhẹ tay của vợ mình là Như Ánh ra hiệu, bà ta hiểu ý lập tức nở nụ cười, quay sang con út đang ngồi bên cạnh, nói

- Lâm Anh! Quà mẹ bảo con mang theo đâu rồi, mau biếu hai bác, rồi chào ra mắt đi nào

Lâm tiểu thiếu gia dùng khuôn mặt ngây thơ làm theo lời cha mẹ mình nói, tuy là tay cùng miệng thì đưa túi to túi nhỏ cho vợ chồng họ Sở, nhưng ánh mắt thì lại dán chặt trên người Sở Trầm Dương, điều này thật khiến Tạ Hướng Khải hận không thể xông vào chọt mù mắt tên này. Cho hắn khỏi nhìn bậy bạ nữa

Diễm Liễu nhận được quà miệng cười, giọng ôn hòa nói

- Hai người cần gì quà cáp như vậy, chỗ bạn thân với nhau, có gì cứ nói đi. Nếu được chúng tôi rất sẵn lòng giúp đỡ

Bốn người họ Lâm vừa nghe được lời này liền nghiêm túc ngồi thẳng người, Lâm Đức hắng giọng một chút rồi sau đó bắt đầu trịnh trọng nói

- Sở gia cùng Lâm gia đã có giao tình thì bấy lâu nay, tôi biết cháu Dương thích con trai, cũng chẳng có phản cảm gì, ngược lại cảm thấy đó còn là điều may mắn nữa. Lâm Anh của chúng tôi cách thằng Dương của anh chị chỉ có hai tuổi, thằng bé Anh này vừa gặp đã liền nhất kiến chung tình với Trầm Dương, vậy tại sao chúng ta không mượn cơ hội này mà thân lại càng thân hơn nhỉ?

Sở Trầm Dương nghe đến đây liền nhíu mày,sát khí từ bốn phía giống như một khiên chắn vô hình bảo vệ lấy anh và Tạ Hướng Khải đang đứng bên cạnh

Cậu cũng nào có ngốc đến nỗi khi nghe những lời này, thì không hiểu đám người này có ý gì cơ chứ? Thật là muốn chọc điên cái gan của họ Tạ này lên mà

Sở Long cùng Diễm Liễu cũng đồng loạt ngưng động tác uống trà của mình, Sở phu nhân nhẹ đặt cái ly vẫn còn hơi nóng ấy xuống bàn, như có như không chậm rãi nói

- Thân lại càng thân.. Ý của anh chị là...

Còn chưa kịp nói hết câu, phu nhân họ Lâm khuôn mặt không kìm được hưng phấn, nắm lấy tay còn trai út chen ngang lời của Diễm Liễu

- Ý của chúng tôi là, hãy để Trầm Dương và Lâm Anh kết hôn đi, hai đứa rất xứng đôi với nhau đó..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện