Ngày Mưa Sẽ Ngừng Rơi

Chương 47: Nỡ đành buông?



" Chúng ta có quyền không khi lựa chọn tình thân và tình nhân? 

Chỉ được chọn duy nhất một thứ? "

***

Buông lơi bàn tay về phía trước, Thiên Nam giật mình nhận ra sợi lắc tay đã tuột khỏi tay rơi mất. Giữa khoảng không hụt hẫng, ánh đá tím phảng phất hơi vị ráng chiều rơi giữa không trung, không một tiếng động làm dấu, sợi lắc tay mỏng manh chìm nghỉm xuống sâu dưới mặt nước bỏ mặc bàn tay bất động giữa chừng muốn níu kéo nhưng đã muộn!

Hóa ra chỉ cần buông lơi một chút vật trong tay đã vội vàng biến mất.

Áo choàng của màn đêm phất nhẹ, thành phố xa hoa bên kia bờ sông rực trong ánh đèn bỏ mặc lại bên triền đê vắng tịch mông lung, cậu nín lặng trước những cơn gió không ngừng kéo tới lay động cả một rừng lau ngọ nguậy, hai bên tai đã ù đi lặng lẽ ánh mắt sẫm màu sâu hút khép chặt.

" Tất cả không phải hiểu lầm?" 

- Cậu chủ, tôi đã nhờ chuyên gia kiểm tra, máy ghi âm tuy có rè nhưng giọng nói không thể giả được.

Cánh môi khẽ nhếch lên điệu cười khẩy đắng ngắt, cậu nghiêng đầu nhìn người đàn ông phía sau đứng thẳng nghiêm nghị, liệu người này có lừa dối cậu không? Mà tại sao phải nói dối? 

Trong ánh đêm chập choạng, Thiên Nam ngoảnh đầu nhìn xuống mặt nước vừa nãy, mặt nước phẳng lặng hư vô như thể nó chẳng có lỗi khi vừa nuốt mất sợi lắc tay trị giá cả nửa căn hộ. 

- Chú Vương, chúng ta về thôi!

_______*_______

Tất cả thật đã kết thúc?

Ngồi ngoài sảnh bệnh viện chờ giấy xuất viện, tôi vật vờ như chiếc bóng nhìn những người xa lạ bước qua. Thật cứ giống như linh hồn chưa siêu thoát còn vất vưởng trên trần gian chờ được đặc xá. Tôi như này cần ân xá sao? Chuyện buồn cười thế này thật không tưởng nổi!

- Đi thôi em!

Đức Thành dừng trước mặt tôi, có vẻ như chính anh cũng đang thắc mắc chuyện đang xảy ra nhưng có lẽ vẫn tôn trọng tôi nên không muốn hỏi nữa, chỉ có điều trong mắt anh tôi bi thương tới thế nào mà anh ngay cả nhìn trực diện cũng không thể đối mặt nổi 1 giây?

- Anh, anh nói xem tại sao họ vẫn miễn cưỡng tha thứ cho em như vậy? Không phải em nói mình rất xấu chỉ lợi dụng họ thôi sao? Tại sao?....

- Em ngốc hay giả ngốc vậy Vy? Em còn không thấy sao? Hai người đó là yêu em.

Yêu? Tôi ngây người nhìn anh, đã tự hứa không được buồn nữa vậy mà nước mắt cứ rơi. Làm sao có thể chứ? Anh nhìn tôi lặng lẽ không chớp mắt, tôi cũng nhìn anh muốn lục tung trong ánh mắt ấy để tìm sự giả dối, anh dù an ủi tôi cũng không nên đùa quá trớn thế chứ!

- Không phải, anh nói dối, là anh nói dối! Em ổn anh không cần an ủi đâu.

- Vy, em đối với ai là yêu?

Anh vẫn nhìn thẳng chỉ có tôi lảng tránh quay đi, cắn môi chặt vì tôi sợ sẽ khóc nấc lên mất. Chẳng ai cả, cung đường hai người đó bước xa vời lắm tôi sao có thể chạm tới, là ngay từ đầu thượng đế thật nhẫn tâm hại mẹ tôi, đẩy tôi tới chốn xa lạ, lẽ ra không nên gặp họ.

- Em yêu rồi đấy Vy nhưng là do em không biết là ai thôi. Nếu không là như thế hà cớ gì em phải tự làm khổ bản thân tới vậy? Tại sao phải để người ta ruồng bỏ em? Là em tự chịu tổn thương 

- Không phải, anh có là em đâu mà hiểu_ tôi nổi cáu chỉ muốn hét lên thế nhưng cổ họng bị líu lại sau cùng cũng chỉ biết gục đầu ngồi xuống khóc lóc. Khóc thì được gì chứ? Chẳng gì cả vậy mà tôi lại không ngừng khóc được. Hết rồi, còn gì nữa đâu. Tất cả kết thúc rồi mà, tôi chẳng nên muộn phiền chi nữa phải không? 

- Vy, em không hiểu đâu, có một điều em không biết gương mặt em thật sự giống một người, ngay từ đầu anh đã nhầm, anh cứ nghĩ em là cô ấy.

Tôi ngơ ngác nhìn anh, quen anh như thế nào giờ đây tôi cũng không nhớ nổi nữa chỉ biết rằng tôi coi anh ấy như anh trai.

- Em thực sự rất giống cô ấy, chính là lí do anh cố tình tiếp cận em nhưng hóa ra em khác cô ấy rất nhiều_ tôi thấy bàn tay anh đang nắm lấy tay mình dần buông lơi, tôi không rõ như thế nào nhưng tôi thấy điều làm anh tổn thương_ chỉ vì gương mặt em quá giống, cô ấy đã không còn tồn tại nữa.

Giọng anh nhỏ dần, còn tôi như kẻ trên mây bị thượng đế phũ phàng đạp xuống địa ngục tăm tối. 

- Giống em sao? Chị ấy tên Mai phải không?

Anh nhìn tôi ngạc nhiên, cũng không hiểu sao tôi lại cảm thấy xót xa. Ruột gan cồn cào, khẽ thắt lại, nhoi nhói một niềm đau nho nhỏ. 

- Giờ em cho anh cơ hội, chị ấy vẫn còn sống. Anh đi đi, quán tạp hóa ngoại thành phố, hóa ra người chị ấy vẫn đợi là anh.

- Vy...

- Em đã gặp chị ấy, giờ anh không đi sẽ muộn mất một khắc. Hay anh không tin em?

- Anh tin em!_ anh ôm choàng lấy tôi trong chớp nhoáng rồi chạy đi, còn mình tôi vật vờ trước sảnh đầy nắng nhìn bóng dáng chàng trai cao lớn hất hỏa chạy đi, giây lát đã mắt tăm.

Thượng đế, người có cần oái oăm tới thế không? Trêu trọc con người, ngồi trên cao an nhàn rỗi việc thế sao? Nếu rảnh rỗi thì sao không tác hợp nhiều nhiều vào mà cứ phải khiến con người lận đận, chìm nổi trong bể tình, đắm đuối biết bao mùi vị khó nuốt biết chừng nào.

Nhất Long rốt cuộc cũng làm xong giấy tờ bước ra ngạc nhiên không thấy Đức Thành đâu, tôi chỉ trả lời anh bận rồi cứ thế bước ra ngòai vẫy một xe taxi.

- Cậu ổn chứ? Sức khỏe cậu không khả quan lắm. Cơn đau vừa rồi... 

- Không đâu, tôi ổn, tôi muốn về_ ngả người tựa đầu bên cánh cửa tôi ngắm nhìn con đường trải nắng cứ lùi lại sau xe mãi.

Đêm hôm ấy trong bóng tối màn hình di động nửa đêm sáng rực. Một tin nhắn kèm theo mặt cười đáng yêu 

" Cảm ơn em đã mang anh ấy về cho chị"

Của ai thì sẽ là người đấy phải không? Chuyện của chúng ta... thôi đành hãy là như thế. Đau chút thôi. 

-À, chú Phong...

Cảm giác đôi chút choáng váng khi bác Vân nhìn sang tôi ngại ngùng, tôi không rõ nhưng dường như bác có gì đó đang giấu không muốn cho tôi biết và còn người đang giữ đầu dây bên kia...

- Chú đừng bận tâm, tôi gọi cho chú không phải vì chuyện đó, chú chờ máy chút nhé!

Không phải là tôi nhào tới giữ chặt di động như những gì tôi từng nghĩ về niềm khát khao cháy bỏng muốn được nghe giọng ba, mà là bác dúi vào tay tôi, ánh mắt người phụ nữ ấy bối rối ngoảnh mặt đi tức khắc như sợ tôi sẽ tìm ra gì đó từ trong ánh mắt vậy. Bàn tay khẽ siết lại, hồi hộp áp di động lên tai tôi nghe rất rõ đầu dây bên kia tĩnh lặng, dường như nghe rõ cả tiếng thở não nề.

- Chị Vân, chị đang bận...

- Ba, là con.

Cổ họng tôi nghẹn đắng, không giữ nổi thăng bằng ngồi thụp xuống đất cắn chặt lấy tay áo tránh bật tiếng khóc chỉ trực tuôn ra vì tủi hờn cô độc.

- Con...

- Đưa con đi, con không muốn ở đây nữa ba ơi! Con xin ba. 

Tôi òa khóc, muốn lắm hỏi ba khỏe không nhưng chẳng cần nữa, tôi chỉ muốn đi khỏi đây. Đi ngay lúc này, chỉ cần ba bên cạnh thôi, cần ba bên cạnh dỗ dành tôi giận hờn mẹ không chịu tỉnh dậy, dỗ dành tôi mặc dù hồi bé ba săn sóc chưa từng một ngày ba đi vắng. Tôi nhớ ba, nhớ kinh khủng. Một nơi chơi vơi thế này, chủ có ba mới thật sự là tốt với tôi. Ba sẽ đưa con đi, phải không? 

Ở một nơi nào đó, vùng trời rộng lớn nhưng một màu xám lạnh. Những con phố rộng lớn và hào nhoáng xa hoa đủ các loại biển hiệu đủ kích cỡ. Tất cả hòa vào nhịp sống ganh đua vội vã chẳng ai màng tới bầu trời lạnh lẽo trên kia, đút tay vào túi áo khoác sâu bỏ mặc những hạt trắng rơi lạnh lẽo, người nối người bước nhanh qua vạch kẻ trắng khi đèn tín hiệu đỏ đang lùi về những giây cuối cùng.

- Đừng khóc Vy!

Người đàn ông đứng lặng lẽ bên bức tường cũ kĩ, những vệt màu xám lạnh đầy ảo não của một góc phố nghèo nàn. Đôi mắt già nua khẽ nheo lại, nỗi khắc khổ bao năm tháng từng vết tích thăng trầm đều hiện lên trước biểu cảm day dứt dẫu vậy từng đường nét trên khuôn mặt không thể xóa nhòa một tuổi xuân đầy anh tuấn. Khẽ chớp đôi mắt hoe đỏ, bàn tay hơi run lần tìm trong ví bức ảnh gia đình chụm đầu bên cánh cổng leo hàng hoa tím ngát thật lung linh.

Đầu dây bên kia nín lặng, bé con của ông thôi khóc nhưng còn nghe rõ tiếng nấc khe khẽ đang cố kìm lại. Trong đầu ông mường tưởng tượng khuôn mặt hao gầy sướt mướt đẫm lệ, đứa con gái bảo bối xinh xắn với mái tóc cắt ngắn nhưng là một đôi mắt nâu ẩn chứa nỗi buồn miên man dường như là không biên giới, ánh mắt không còn trong veo ngốc nghếch mà là một ánh mắt biết nói, thấm đẫm nỗi buồn mỗi khi người khác nhìn tới. Gương mặt rầu rĩ hơi cúi xuống, tiếng thở dài không kịp nén đã thở hắt ra.

" Ba..."

- Ba không thể.

" Ba, con không muốn, không muốn ở đây nữa. Ba đưa con đi đi. Con xin ba đấy. Con... rất sợ! "

- Không phải ba không muốn mà là không thể.

Lặng dần tiếng nức nở, thôi cả tiếng thút thít, cố áp di động sát bên ông chỉ còn nghe tiếng thở đều đều nhưng hay bị ngắt quãng, có khi là tiếng mưa hắt qua ô cửa sổ khe khẽ mà cũng khiến lồng ngực ông khó thở.

- Vy...

- Con hiểu rồi, bây giờ chỉ cần con kiếm một nơi không ai còn quen biết nữa "họ" trả giá cho con rất cao. Con sẽ tìm đủ tiền cứu mẹ thôi.

Tiếng tút đều vang lên sau câu nói dài mà kiên định không vấp váp một ngữ âm nào, trong lồng ngực ông lúc này bội phần khó chịu. Đôi bàn tay run rẩy giữ không nổi di động trên tay mà rơi xuống đất, rơi luôn cả bức ảnh đầy hoài niệm, tuyết trắng rơi đều che khuất nụ cười ngời sáng của bé con mười tuổi. Lời nói cuối cùng của cô con gái cất lên đầy chua chát lẫn bị thương giờ đây cứ như ám ảnh vang lên trong đầu ông đầy nghiệt ngã. Người đàn ông nhắm mắt, hít một hơi thật sâu vào lồng hẹp lại như thiếu khí, nước mắt chợt hoen bên khóe mi đầy những vết chân chim khắc khổ, đứa con gái yếu đuối muốn chạy vào vòng tay của ba mình vậy mà lại không thể chạy tới được.

"Vy, chờ ba một thời gian nữa thôi. Chỉ một thời gian nữa thôi, con gái!"

Mưa như trút muốn phá tung ô cửa kính lọt vào trong, chớp nhoáng bầu trời tia chớp băng qua rạch tan màn đen tối thật hãi hùng. Khánh Vy bỏ mặc tất cả lần đầu tiên òa khóc nức nở, xung quanh cô bỗng chỉ còn bóng đêm bủa vây lạnh giá. Vẫn là những câu hỏi nhưng lại luẩn quẩn không tìm ra lời giải đáp. Là những điều giá như nhưng sao đành? Hình như cái người ngồi trên cao tít kia vẫn ung dung chẳng hề hay biết có một sinh linh vật vờ đang sống không trọn.

Chậm rãi hạt mưa tuôn, lặng lẽ một giai điệu nào đó vu vơ buồn miên man. Ô cửa kính chảy dài những vệt nước tinh khiết, ngón tay di di theo dòng nước nhỏ trượt dài bên ngoài cửa kính buồn ảo não. Hải Vũ khẽ cựa mình đứng thẳng đẩy khung cửa kính hướng nhìn những bông oải hương oằn mình trong cơn mưa nặng hạt. Phía ngoài, bằng lăng le lói xót lại một ánh tím yêu kiều cuối mùa đã qua.

- Vũ...

Thanh âm khe khẽ ấy hình như chẳng có tác động gì tới cậu, Harumi nửa muốn bước tiếp nửa không. Cô lưỡng lự nhìn khoảng lưng quen thuộc, tự nhiên nhớ khi cả hai chỉ là đứa nhóc mười tuổi Hải Vũ gọi cô là thiên sứ, dẫu cho suốt ngày bị cô hạnh họe đủ điều nhưng khi cần bờ vai kia rộng mở chờ cô trực leo lên, hồn nhiên tới mức nằm trên vai Vũ cô ngủ lúc nào không hay tới khi thức giấc cũng là trên vai Vũ. 

- Cậu vào lúc nào vậy?

Hải Vũ khẽ xoay người, trước mắt cô, chàng trai cao không cơ bắp cuồn cuộn, sơmi trắng buông thả tùy ý, mơ hồ ánh mắt sâu thẳm nhưng lạnh nhạt. Harumi khẽ rùng mình, ánh mắt ấy từ lúc nào đã bất động tới vậy? 

- Harumi, cậu không khỏe à?

- À, không. Tớ ổn?

- Tìm tớ có gì không?

Phải có gì mới được tìm cậu ư? Từ bao giờ cậu ích kỉ với tớ như thế chứ? Hay là vì...

- Vũ, mọi chuyện đã rõ ràng rồi cậu vẫn còn nhớ tới cô ta à?

Vũ khẽ giật mình, mi tâm thoáng lung động, ánh mắt Harumi khi nhắc tới người đó tại sao lại vô tâm như vậy? Cô thiên sứ cậu luôn nâng niu trân trọng ngày đó giờ đây đã thay đổi hay sao?

- Harumi, những bức ảnh đấy từ đâu mà có.

- Ảnh?_ cô hơi lúng túng nhưng đã nhanh chóng quay mặt đi, chẳng có gì phải sợ cả, cô chỉ giúp Vũ tỉnh ngộ khỏi bùa mê từ đứa con gái vô tâm đấy thôi_ tớ nghĩ mẹ không nên giấu cậu, tại sao phải giấu cơ chứ? Loại người như cô ta chỉ cần tiền.

- Không phải, là cần tiền cứu mẹ cậu ấy. 

Thoáng tia ngạc nhiên, Harumi ngẩng lên chỉ bắt gặp Hải Vũ quay mặt ra ngoài cửa sổ, oải hương tím trong mưa không ngừng lay động. Cô không hiểu tại sao hết lần này tới lần khác cách nói chuyện của Vũ luôn luôn là gợi nhớ tới người con gái đó. Còn cô thì sao? Ngay bên cạnh cậu thôi chỉ cần một ánh mắt cô nhất định sẽ tới thế nhưng...

Harumi lại rơi nước mắt nhưng cô sẽ không để giọt nước mắt này vô nghĩa mà lao ra ngoài ban công, vùi dập thân mình trong mưa vươn tay bứt hết những ngọn hoa tím đáng ghét.

- Harumi, mau dừng lại.

- Không, tại sao? Tớ đã hỏi biết bao nhiêu câu hỏi như thế này rồi nhưng tại sao? Tại sao cậu không trả lời cho tớ?

- Harumi vào ngay.

Cô bật cười khi phá tung được đám hoa đáng ghét dựa người lên thành ban công chênh vênh nhìn xuống dưới. Mưa tuôn đều ướt nhèm khuôn mặt, vẫn là Hải Vũ đứng kia nhìn cô, vẫn là ánh mắt ấy không bao giờ bằng được người con gái kia.

- Harumi, đưa tay cho tớ.

- Không, Hải Vũ nếu như tớ nhảy xuống thì sao?

- Cậu điên rồi, mau đưa tay ra.

- Không, tớ điên, điên vì cậu đấy. Tớ thì đã sao? Cô ta chỉ lợi dụng cậu vẫn là cậu luôn đứng về phía cô ta. Ngày cô ta bỏ đi cậu còn điên hơn tớ, cậu tự đâm chính mình đừng tưởng tớ không biết vết thương đấy là do cậu tự làm. Nhưng thử hỏi xem cậu tự rạch tay bao nhiêu lần cô ta có quan tâm không? 

Tiếng thét trong mưa nhỏ dần, mưa không ngừng táp lên mặt lạnh buốt, cổ họng đặc khản và đau rát. Nhưng bao nhiều lần cô cũng chỉ gọi tên cậu thì bấy nhiêu lần cô tự đâm vào chính ngực mình thôi. Nhìn người con trai đứng bất động trước mắt, người đã không biết bao nhiêu lần nhẫn tâm lãng quên nước mắt cô rơi. Mãi bước sau một người, mãi nhìn người đó tự dày vò vì một người khác thử hỏi trái tim thiên sứ này có đủ lòng bao dung cho thứ tình cảm ảo mộng này?

- Vũ, 10 tuổi tớ thích cậu. 15 tuổi là tớ đơn phương yêu cậu, và tới bây giờ tớ điên vì cậu.

Trượt dài xuống mặt sàn ướt lạnh, cô tức tưởi trong tiếng khóc không vẹn tròn. Cứ ngỡ mưa ngừng rơi nhưng khi ngẩng đầu lên trái tim tưởng đã chết vẫn đau nhói. 

Mưa nhẹ tênh rơi trên mảnh ô màu tím. Hải Vũ đưa tay về phía cô nhưng chỉ nhận được sự phẫn nộ hất tay cậu đi.

- Harumi, tớ không ngu ngốc tới nỗi không nhận ra, cậu vẫn là người tớ trân trọng nhưng không thể yêu. Còn với người đó... tớ lại không biết mình đứng ở đâu trong lòng người đó. Nếu có thể làm lại, Harumi... tớ vẫn muốn được gặp Khánh Vy, trái tim tớ vì cậu ấy mà rung động đã là một sự động tình lớn khó phai rồi. Tớ không thể quên Vy, mặc dù đã từng!

Lại Vy, vẫn là Vy. Cô mệt lử trong những hồi ức luôn có người con gái đó. Trong lòng thầm muốn hét lên cô ta không yêu cậu, không được yêu!

- Vẫn là một câu hỏi tại sao? Nếu như tớ sớm trở về có phải... 

Mưa rơi, vẫn rơi! 

Ướt hết người mất rồi, ướt sũng, không dễ chịu tẹo nào. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện