Ngày Trôi Về Phía Cũ

Chương 7: Có một ngày anh và em không đi qua những con đường quen thuộc, không kể cho nhau nghe những vụn vặt thường nhật vui buồ



Đôi khi anh đưa tay, thảng hoặc với về ngày trước, mới hay kỷ niệm giờ sóng sánh và loang đầy tựa nước, muốn giữ lại cũng khó được – có điều vẫn đủ xước vào nỗi nhớ mỗi lần anh vô tình cúi mình soi vào bóng nước, thì toàn thấy: Ừ! Em…

Đôi khi anh giật mình giữa đêm, chới với và hụt hẫng, cố mơ hồ níu một điều gì không rõ để bám vào cho mình đỡ mông lung. Và anh nắm chặt tay em, dù rằng chỉ ngay sau khoảnh khắc bần thần, anh tự cười mình ngớ ngẩn, vì anh biết chắc rằng chỉ vừa nắm lấy thật gần những hư không mà thôi. Ừ, em giờ là hư không…

Đôi khi anh để mặc mình trôi trong những hỗn độn và ngổn ngang của hiện tại, dặn lòng rằng biết đâu thường nhật tầm thường đáng chán sẽ xoay mòng anh đủ bơ phờ ngao ngán, để tạm quên đi-mình-đang-trôi-về-phía-không-em. Phía ngược chiều ngược hướng em đi, phía hôm nay và ngày mai đầy hoài nghi vị kỷ, phía quá xa hôm qua để có thể níu với mà tìm chút an ủi vỗ về. Ừ, phía không em – phía những không êm đềm…

Đôi khi anh tự hỏi - ở phía bên kia niềm nhớ, nơi vương đầy xộc xệch ký ức hôm qua – có bao giờ em nhận ra chính mình cũng đang trôi xa em-của-ngày-anh-từng-yêu-đến-thiết-tha. Em quên những lời hứa, anh cho rằng hiển nhiên – nhớ làm gì những hẹn thề không còn mảy may đáng giữ. Em quên những kỷ niệm, anh cho rằng tất yếu – bởi cần phải cho ký ức một nơi chốn riêng để đừng chạm mặt với hiện tại, bằng cách lãng quên. Nhưng đến khi em tự quên chính mình để đi về những khoảng trời huyên náo không anh, thì em có dám chắc biết đâu ngày gặp lại-bằng khuôn mặt hao hao của hàng triệu người dưng bước qua nhau trong cuộc sống này – chúng ta sẽ còn nhận ra nhau? Có thể lắm chứ, vào một lúc tình cờ, gặp lại nhau để nhận ra tình yêu đã cũ, để hiểu rằng một nụ cười sẽ mãi là không đủ, để thầm nhủ rằng: “Ừ, anh yêu em, vì em là em hay em chỉ là những gì còn lưu lại trong trí nhớ của anh?”.

Đôi khi chúng ta trôi về hai khoảng trời xa nhau đến ngút mắt tận cùng, mà vẫn cố ngóng hoài về một phía không còn nhau. Mắt đã cay xè, thôi đành dụi mắt, dụi tắt ngày xưa…

Đôi khi anh không còn là anh, nhưng tình yêu cho em, thì mãi vẫn riêng dành…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện