Ngày Trôi Về Phía Cũ

Chương 9: Tiramisu có ngọt không em?



Một mình bên góc quán quen, anh tìm lại đúng chỗ ngồi ngày xưa và tự mỉm cười với bóng mình trên nền tường vàng vọt như thể đang đối diện với một dáng hình thân thương. Chỉ đến khi bờ sông gần đó phần phật lộng gió, thổi tung hết những hồ nghi vô cớ, anh mới tự nhắc nhở mình trở về với thực tại-bây-giờ-không-em…

Vẫn là Tiramisu của những ngày còn nhau mà em vẫn luôn thích. Vẫn kem trắng, cacao đắng và vị ngọt tan đầu lưỡi của bánh gatoo chen giữa những tầng phô mai bắt mắt. Chỉ khác rằng, anh một mình – không đắng, không vui. Bất giác, anh phát hiện ra một điều quá hiển nhiên mà từ trước đến giờ chẳng khi nào để ý: Chẳng ai ăn Tiramisu một mình cả! Bao giờ đi kèm một lát bánh Tiramisu cũng là hai chiếc muỗng nhỏ xinh, hai bàn tay đan khẽ vào nhau và hai tay còn lại xắn từng mẩu bánh trong tiếng cười trong veo và ngọt hơn cả đường phèn lẫn trong bánh.

Chẳng thế mà, một mình gặm nhấm nỗi nhớ cùng Tiramisu chẳng hề dễ chịu và dễ nuốt trôi với anh. Nếu không muốn nói là rất ngấy, rất thừa và rất dở… dang – bằng chứng anh đã ngao ngán bỏ mứa gần nửa góc bánh và tự cười lần nữa với bóng mình trên tường, dặn dò: “Chúc bạn ở lại ăn ngon”.

Mà này, em có còn nhớ nguồn gốc của bánh Tiramisu anh từng kể em nghe không nhỉ? Trong tiếng Ý, nó có nghĩa là “Hãy nhớ về em”… Ngày xưa, một người vợ tiễn chồng ra trận mà gia cảnh quá khó khăn chẳng biết gửi theo hành trang gì để ấm lòng người đi xa mỗi lúc nhớ quê nhà. Thế là, nàng vội đi tìm những mẩu vụn bánh mì nhúng vào tách cà phê thừa đã nguội lạnh, rồi gói ghém cho chồng mang theo như một lời nhắc nhở đừng quên thuở hàn vi, đừng phụ lời đã hứa… Mùi vị nồng nàn đặc trưng của cà phê xứ Ý thấm vào những vụn bánh mì thơm hương lúa mạch cứ thoang thoảng vương lại trong chiếc khăn tay của người lính ra trận - ở nơi đó gói ghém những chiếc bánh mang tên Tiramisu – Hãy nhớ về em và gói ghém trọn vẹn tất cả niềm thương đợi chờ của người chinh phụ.

Chỉ là những vụn bánh mì nhặt nhạnh, chỉ là chút cà phê thừa sót lại… vậy mà Tiramisu trở nên ngọt ngào và đầy ắp những kỷ niệm thương yêu…

Anh và em, cũng như thế phải không? Chúng ta chỉ là những người dưng thừa thải trong đời sống của nhau, một khi đã xa là sẽ lạc nhau và lạ nhau đến vô chừng. Nhưng mặc cho bao nhiêu kỷ niệm có vụn vặt và hời hợt đến đâu thì những mẩu bánh Tiramisu em từng chăm chút cho anh vẫn luôn ngọt ngào nhất giữa cuộc sống đầy những điều thừa mứa và dở dang này. Và cũng mặc cho vị ngậy của kem trắng, vị đắng của cacao… thì anh vẫn sẽ luôn ngồi cùng với Tiramisu ở góc quán ấy, mỉm cười một mình, và đợi em – như chính ý nghĩa của món bánh này – “Hãy về, nhé em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện