Ngày Về

Chương 22



Hoa hồng đều đặn gửi mỗi ngày cho Đỗ Nhược Hành đã dừng lại, nhưng cô lại bắt đầu mỗi ngày phải nghe điện thoại của Chu Yến Cầm. Công việc của cô khá bận rộn nên thời gian nghe điện thoại cũng rất hạn hẹp, huống chi nếu thực sự nhận điện thoại hai người cũng không có chuyện gì để nói chuyện với nhau. Những câu nói mập mờ yêu đương tán tỉnh hai người đều không phù hợp để nghe nữa, trừ lần đầu tiên Chu Yến Cầm nói ra mấy câu, Đỗ Nhược Hành cực kỳ kháng nghị nên trừ lần đó ra còn lại Chu Yến Cầm toàn càu nhàu. Chính vì vậy cô liền dứt khoát trực tiếp ngắt máy.

Sau đó Chu Yến Cầm liền đổi thành mỗi ngày gửi tin nhắn. Nội dung cũng rất vụn vặt, nói chung vẫn là mấy câu khuyên răn càu nhàu này nọ, thật khiến người ta đau đầu. Từ chuyện đài báo hôm nay sẽ mưa nên đi làm tốt nhất nên mang theo ô, đi trên đường hỗn loạn nên cẩn thận không bị va chạm, mỗi ngày sáng trưa tối ít nhất sẽ nhận một tin, mỗi lần cũng không sai biệt lắm là giống nhau về mặt thời gian.

Trừ sáng trưa tối đều đặn nhắn tin, còn có trước khi đi ngủ còn gửi một tin nhắn cố định: “Chúc ngủ ngon!”

Đỗ Nhược Hành mỗi lần xem xong liền vứt qua một bên. Chưa bao giờ xóa, cũng chưa bao giờ trả lời.

*******

Lúc Tô Cầu biết chuyện Đỗ Nhược Hành và Chu Yến Cầm có tiến triển mới là lúc hai cô gái cùng nhau đi dạo phố. Tô Cầu không phát biểu bất kỳ ý kiến gì về chuyện này cả, ngay cả vẻ mặt cũng mơ hồ.

Đỗ Nhược Hành biết rõ từ trước đến nay, bạn mình không ưa gì cái gọi là tương lai của cô và Chu Yến Cần, tất nhiên bây giờ cũng sẽ không ngoại lệ. Từ lúc biết Đỗ Nhược Hành muốn lấy Chu Yến Cầm đều một mực phản đối. Trong quá trình đưa ra quyết định ly hôn, Tô Cầu là người giúp Đỗ Nhược Hành vượt qua vấn đề tâm lý là nếu ly hôn cô sẽ phải xa Chu Đề, sau đó lại là người khích lệ Đỗ Nhược Hành sau khi ly hôn phải càng thêm yêu bản thân mình, cô ấy luôn miệng nói rằng Đỗ Nhược Hành phải sống một cuộc sống mới thực vui vẻ hạnh phúc mới không phụ bao nhiêu công sức cô ấy kéo cô ra từ vũng bùn hôn nhân bất hạnh. Tô Cầu còn nỗ lực tìm kiếm tình yêu mới cho Đỗ Nhược Hành, giới thiệu cho cô biết bao người đàn ông ưu tú khác, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ nói qua là Đỗ Nhược Hành nên quay đầu lại.

Quan điểm của Tô Cầu luôn là, khi đàn ông vụng trộm ở bên ngoài bị một vố đau đến bể đầu chảy máu thì họ mới nhớ được cái gì gọi là trung thành trong hôn nhân.

Tô Cầu từ trước đến nay nói cái gì, làm cái gì đều gọn gàng linh hoạt. Cho nên đối với chuyện Đỗ Nhược Hành vẫn còn lưu luyến tình xưa luôn cảm thấy không thích, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cô ấy đã từng nói với Đỗ Nhược Hành: "Tình trạng chưa dứt tình giống như giết cá ấy. Cá đã bị lột da móc nội tạng, tình trạng sắp chết nhưng lại chưa chết. Lúc này đã rất đau, không nghi ngờ gì nữa là rất nhanh sau sẽ chết nhưng nếu cho thêm một chút nước, cái đuôi của con các lại quẫy quẫy, khiến người ta cho rằng nó còn sống. Nhưng nếu còn sống một chút nữa thì không có tác dụng gì vì chắc chắn không lâu sau nó cũng sẽ chết.”

Vì thế Tô Cầu khuyên Đỗ Nhược Hành đau dài không bằng đau ngắn, thuyết phục cô rời khỏi thành phố T đến thành phố S, chỉ dựa vào bản thân mố có thể quên đi Chu Yến Cầm, nhưng căn bản không dễ dàng như vậy. Chu Yến Cầm giống như âm hồn bất tán, ba nghìn thước dưới đáy biển cũng bị anh ta mò ra, người kiên định như Tô Cầu cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì.

Đỗ Nhược Hành cười nói: “Sao chả thấy cậu có ý kiến gì thế? Hơn nữa còn cái mặt như bánh đa phải nước thế?”

Tô Cầu mặt không chút đổi sắc nói: "Ý kiến gì nữa, tớ đang thay cậu buồn phiền đây."

". . . . . ."

Tô Cầu chỉ nói đùa đến đây, sau đó nghiêm mặt: "Nếu như cậu muốn nghe lời thật lòng của tớ thì tớ đành ngậm ngùi nói, ra khỏi quỹ chu yến cầm giống như là có tỳ vết nào kim cương, giá trị rớt xuống ngàn trượng, nhét vào trong ngực cũng làm cho người ghét bỏ cấn cực kì. Như thế nào đi nữa làm cũng không cách nào để cho ta thay đổi cái nhìn này."

". . . . . ."

Phản ứng của Tô Cầu hoàn toàn nằm trong dự liệu của Đỗ Nhược Hành, cô hoàn toàn không trông cậy vào việc cô bạn mình có lòng tin vào Chu Yến Cầm hối cải quay đầu hơn mình. Nếu như hy vọng của cô là một hạt đậu nành lớn vậy lòng tin vào chuyện này của Tô Cầu chỉ là một hạt cát trên biển. Đỗ Nhược Hành chờ Tô Cầu nói cũng kha khá rồi mới cắt ngang lời bạn mình, thật ra hôm nay hẹn cậu ra ngoài còn có một mục đích, Chu Yến Cầm muốn mời cậu một bữa, cảm ơn vì một năm rưỡi này cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều.

Tô Cầu ngẩn người, ngay sau đó tỏ vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười hừ một tiếng: "Cần gì chứ."

******

Trong bữa ăn, thái độ của Tô Cầu dành cho Chu Yến Cầm vẫn lạnh nhạt.

Chu Yến Cầm chủ động trò chuyện lấy lòng nhưng Tô Cầu vẫn không hề nói câu nào với anh, cô nàng chuyên tâm dùng đũa, tách và xếp đặt hai khối thịt bò thành hình một bông hoa thật đẹp. Về sau, nói đến chuyện Đỗ Nhược Hành thì Tô Cầu mới bắt đầu mở miệng đáp lại. Tô Cầu cố ý nhắc lại chuyện ngày xưa trước mặt Chu Yến Cầm, nói cuộc sống hôn nhân của Hành Hành nhà mình thật không dễ dàng, không muốn sinh đứa bé nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại vẫn có một sinh mệnh trong bụng, khi sinh con thì bị xuất huyết nặng như vậy, đến bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn cảm thấy sợ. Chu Yến Cầm nhanh chóng tiếp lời, đúng vậy, Hành Hành thực cực khổ, là tôi phải xin lỗi cô ấy. Sau đó Tô Cầu nói tiếp, còn nhớ ngày đó, trước khi kết hôn, Hành Hành nhà tôi là một cô gái vạn người mê, người theo đuổi nó rất nhiều, thật sự không ngờ cuối cùng cậu ấy lại lựa chọn anh. Chu Yến Cầm bình tĩnh trả lời cô nói rất đúng, tôi cũng cảm thấy Hành Hành chọn tôi thật là vinh hạnh.

Tô Cầu vẫn mặt lạnh, lại không chút suy nghĩ nói A Hành nhà tôi sau khi ly hôn cũng rất được hoan nghênh, đối phương còn những người đàn ông săn sóc có trách nhiệm, gia thế nhân phẩm cũng không tệ, vậy cũng là vạn hạnh trong bất hạnh, anh nói xem đúng hay không, Chu Yến Cầm mắt cũng không chớp gật đầu nói tôi hiểu, Hành Hành chịu gật đầu là nể mặt mười năm tình cảm của chúng tôi.
Tô Cầu không thoải mái, mỗi câu nói của cô đều giống như là dùng kim đâm vào gối. Rốt cục Tô Cầu không nói nữa, âm trầm hừ lạnh một tiếng.

Đối với thái độ của Tô Cầu, dường như Chu Yến Cầm luôn khoan dung. Hầu hết những người dám dùng thái độ này nói chuyện với Chu Yến Cầm đều sẽ bị anh ta chỉnh đến chết. Trừ Đỗ Nhược Hành ra thì Tô Cầu là người thứ hai mà Chu Yến Cầm dùng đạo lý không phải đối đãi với kẻ địch để đối đãi. Sau đó Chu Yến Cầm nghe Đỗ Nhược Hành nói gần đây Tô Cầu đang tìm kiếm bạn trai, vì vậy mới chuyển hướng câu chuyện, trịnh trọng hỏi thăm tôi giới thiệu cho cô một người nhé.

Trong việc đối đãi với người khác, Chu Yến Cầm ít khi có nhẫn nại nói này nói nọ lắm. Cho nên Tô Cầu nể mặt anh ta mà không từ chối thẳng thừng, chỉ hỏi không biết anh định giới thiệu người nào cho tôi đấy.

Chu Yến Cầm nói họ Thẩm tên Sơ.

Tô Cầu vừa nghe nói đã cười, không cần suy nghĩ mà cự tuyệt: "Cám ơn anh dốc sức nhưngvẫn là thôi đi."

Chu Yến Cầm nhìn Tô Cầu tỏ vẻ không hiểu, Tô Cầu cười như không cười đáp: "Tôi nghe A Hành nói, Thẩm tiên sinh trước kia hình như rất thích trò bắt cá hai tay? Trong giá trị quan của cuộc đời tôi, đàn ông như thế tôi chưa bao giờ có ý định động tới. Bởi vì tôi đụng không nổi a.”

******

Sau mấy ngày đi công tác, Khang Thần trở lại khách sạn Cảnh Mạn thì Đỗ Nhược Hành liền đi tìm anh ta, lời đầu tiên nói là thật xin lỗi.

Khang Thần dùng một tay nhu nhu khóe mắt, nghiêng đầu nhìn Đỗ Nhược Hành một lát mới mở miệng, vừa nói vừa cười: "Anh cảm thấy có lẽ những lời em nói tiếp sau đây sẽ làm anh rất đau lòng."

Đỗ Nhược Hành càng cảm thấy hổ thẹn, nhưng có đôi lời cô không thể không nói ra: "Tôi nghĩ chúng ta nên chấm dứt giai đoạn từ từ tìm hiểu thôi."

Quả nhiên vẻ mặt tươi cười của Khang Thần bỗng tối sầm, một lúc lâu sau mới chậm rãi hỏi:"Là do Chu Yến Cầm?"

Đỗ Nhược Hành không phủ nhận.

Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc nhất thời tĩnh lặng, chỉ có âm thanh xào xạc của tiếng rèm cửa sổ bị gió nhẹ nhàng kéo. Một lát sau Khang Thần mới nhỏ giọng than một tiếng, che ngực, nhìn cô cười khổ: "Nói thực tôi có chút đau lòng…Thật."

Đỗ Nhược Hành thành khẩn nói: "Nếu như anh đồng ý, tôi sẽ mời anh một bữa tiệc tùy ý anh chọn để bồi tội."

"Những người trước kia bị em cự tuyệt đều được mời một bữa bồi tội như thế này à?"

"Trước đây tôi chưa từng làm chuyện giống như trước đồng ý sau đó lại cự tuyệt. Anh là người duy nhất. Tôi thực sự xin lỗi."

Đỗ Nhược Hành dùng thái độ lễ phép đúng mực của một quản lý khách sạn năm sao chân thành cúi người xin lỗi, Khang Thần lần nữa cười khổ, lúc lâu sau mới hỏi "Vậy từ nay về sau chúng ta ngay cả bạn bè cũng không phải hả?"

Đỗ Nhược Hành không đáp, thái độ ai nhìn cũng đoán ra đúng là như vậy.

Khang Thần vẫn còn vì mình mà tranh thủ: "Không đến nỗi như vậy chứ? Lúc chúng ta đang trong quá trình từ từ tìm hiểu, em cũng thấy đấy, anh chưa bao giờ có hành động vượt quá phạm vi bạn bè. Chúng ta vốn là chỉ là quan hệ bạn bè mà, cùng lắm thì về sau mấy chuyện nghĩ đến tiến triển trong quan hệ cũng sẽ không xảy ra nữa là được. Nếu như từ nay về sau tình bạn của chúng ta bị cắt đứt, tôi cảm thấy quá uất ức hối hận. Sớm biết sẽ có kết quả này, anh chắc chắn sẽ không đồng ý với đề nghị của em, trực tiếp tỏ tình trước mặt mọi người thì bây giờ em không có ý định phủi sạch quan hệ nhanh như vậy?"

Đỗ Nhược Hành nhất thời không nói gì, Khang Thần lại nói: "À mà chuyện cá nhân của hai chúng ta, hy vọng em đừng để liên quan đến chức vị phó Tổng mà em chuẩn bị nhận."

Trong khoảnh khắc, vẻ mặt của Khang Thần bỗng nghiêm nghị hẳn, nghiêm túc nói: "Việc cân nhắc em lên chức vị Phó tổng là đứng trên góc độ quan sát của người đứng đầu khách sạn Cảnh Mạn. Tuyệt đối không liên quan gì đến tình cảm riêng tư. Anh hi vọng em cũng có thể phân biệt công tư rõ ràng tiếp tục nghiêm túc suy nghĩ chuyện này. Đồng thời em cũng có thể yên tâm, anh sẽ không vì chuyện tình cảm mà lấy việc công báo thù riêng."

Buổi tối Đỗ Nhược Hành thực sự mời cơm, tiệc mời Khang Thần được đặt tại khách sạn Michelin. Khang Thần thực sự chọn khách sạn xa hoa nhất thành phố S, vì vậy Đỗ Nhược Hành chỉ có thể yên lặng rỉ máu. Đợi đến lúc phục vụ rời đi, Khang Thần nhìn Đỗ Nhược Hành hỏi: "Đau lòng ha."

Đỗ Nhược Hành đầu tiên là lắc đầu, sau lại thật sự nhịn không được mà thành thực gật đầu. Khang Thần thở dài: "Cũng không phải đau lòng tôi nên kệ."

Bao nhiêu cảm giác áy náy đều bị hành động của anh ta làm cho thoải mái hơn hẳn. Đỗ Nhược Hành định nói nếu anh cảm thấy tôi đáng ghét quá thì cứ giảm bớt tiền lương của tôi đi, tôi không có ý kiến. Vẻ mặt Khang Thần hơi ngẩn ra nói, em coi anh là loại người nào, anh không thèm làm mấy việc như vậy.

Cuối cùng lúc ăn xong vẫn là Khang Thần trả tiền. Đỗ Nhược Hành không tài nào ngăn cản nổi. Anh ta đem thẻ tín dụng bỏ vào ví tiền, không chút để ý liếc mắt nhìn cô một cái: "Nghĩ lấy tiền tài ra để tâm được an ổn sao? Tôi làm sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy."

(Tội nghiệp ênh Khang Thần này a)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện