Chương 152
Tả Thiên Dương không hiểu ý nghĩa nụ cười sâu xa của Lý Hi Hạnh, Chu Tiêu Đồng lại hiểu.
Buổi tối hai ngày trước, Chu Tiêu Đồng vừa viết xong kịch bản một tập phim thì nhận được tin nhắn của Lý Hi Hạnh.
Lý Hi Hạnh gửi cho cô một chuỗi chấm dài chừng mấy dòng.
Chu Tiêu Đồng giật mình! Lý Hi Hạnh luôn là người rất bình tĩnh, hiếm khi spam thế này, có thể thấy nội tâm của cô ấy có quá nhiều cảm xúc, vượt qua khả năng trình bày của ngôn ngữ.
Thế là Chu Tiêu Đồng vội vàng trả lời: "Có chuyện gì xảy ra thế?"
Mấy phút sau, Lý Hi Hạnh trực tiếp gọi tới một cú điện thoại.
Chu Tiêu Đồng nhận điện thoại: "Hạnh Hạnh?"
"Thầy thổ lộ với tôi." Lý Hi Hạnh đi thẳng vào vấn đề.
Chu Tiêu Đồng: "..."
Từ khi Lý Hi Hạnh hủy hợp đồng với Dream Music, bị Dream Music hắt nước bẩn, Tạ Mặc Đông công khai lên tiếng, Chu Tiêu Đồng và Tả Thiên Dương đã đoán ra Tạ Mặc Đông có ý với Lý Hi Hạnh. Nhưng mà lúc này nghe thấy chính miệng Lý Hi Hạnh nói ra, Chu Tiêu Đồng vẫn giật nảy mình.
"Tôi nghĩ một lúc." Lý Hi Hạnh nói, "Sau đó liền cười."
". . ." Chu Tiêu Đồng kinh ngạc, "Cô cười á?"
"Ừm. . ." Lý Hi Hạnh nói, "Ngay từ đầu tôi thấy thầy giúp tôi một album đã là tốt lắm rồi. Bây giờ thầy lại giúp thêm một EP. Hiện giờ xem ra album sau này của tôi thầy sẽ lo hết".
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Lý Hi Hạnh nghẹn mấy giây, không biết biểu thị sự vui vẻ của mình thế nào, lần đầu tiên dùng một âm thanh vô cùng khoa trương cười từng tiếng, "Ha, ha, ha, ha!"
Chu Tiêu Đồng: "..."
"Vậy. . . Cô cũng thích thầy Tạ chứ?" Chu Tiêu Đồng hỏi.
"Thích chứ." Lý Hi Hạnh trả lời không do dự chút nào. Sau đó một lúc lâu, cô ấy dường như cũng hiểu Chu Tiêu Đồng đang lo lắng điều gì, không khỏi bật cười.
"Âm nhạc là một phần của thầy, cũng là một phần của tôi." Cô ấy nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, "Giống như bề ngoài hay tính cách. . . âm nhạc cũng giống như vậy đấy."
Vấn đề cô vừa hỏi đúng là vì cô sợ Lý Hi Hạnh chỉ vì muốn ở cùng Tạ Mặc Đông làm âm nhạc, lại xem nhẹ tình cảm của chính mình. Nhưng Lý Hi Hạnh là một người trưởng thành, sao có thể không biết chính mình muốn gì chứ? Giống như cô là một kẻ yêu nhan sắc, bị gương mặt đẹp trai long trời lở đất của Ngu Thanh Thần hấp dẫn, cũng dần dần yêu Ngu Thanh Thần. Lý Hi Hạnh bị tài hoa của Tạ Mặc Đông hấp dẫn, cũng giống như vậy.
"Vậy thì chúc mừng cô nhé!" Chu Tiêu Đồng nói.
—— mặc dù Chu Tiêu Đồng nghe được phiên bản rất thuận lợi, nhưng trên thực tế chuyện hôm đó vẫn có vài khó khăn trắc trở.
Bởi vì lúc ấy Lý Hi Hạnh còn đang tự bổ não đến album thứ mười của mình nên làm phong cách nào, nên khi Tạ Mặc Đông tỏ tình xong, nhìn cô, thấy cô dường như đang suy nghĩ rất sâu sắc.
Lúc ấy, Tạ Mặc Đông nói thế này: "Tôi không vội, em không cần trả lời ngay, cứ nghĩ kỹ đi."
Lý Hi Hạnh lấy lại tinh thần, nghĩ nghĩ, trả lời như vậy: "Không cần suy nghĩ đâu ạ."
Tạ Mặc Đông: ". . ."
Tạ Mặc Đông cho là cô không lưu tình từ chối ngay, cố giãy giụa: "Hay là em. . . Suy nghĩ thêm một chút nữa đi?"
Lý Hi Hạnh: ". . ."
Hai người giằng co một lát, Lý Hi Hạnh không hiểu hỏi thăm: "Thầy, ý thầy là, em nên dè dặt hơn một chút ạ?"
Tạ Mặc Đông: ". . ."
Tạ Mặc Đông: "???"
Tạ Mặc Đông: "!!!"
Thế là ngày hôm sau, Lý Hi Hạnh thuận lợi chuyển đến sát vách nhà Tạ Mặc Đông rồi.
. . .
Trong tiệm lẩu.
Vì trấn an trái tim bé nhỏ của Tả Thiên Dương, Chu Tiêu Đồng nghĩ nghĩ, đưa ra một đề nghị.
"Vậy em cùng đoàn làm phim thương lượng một chút," Cô nói, "Quảng cáo miễn phí cho tiệm lẩu của anh nhé!"
Tuy nói quảng cáo thì phải đưa tiền, mà đoàn làm phim đầu tư càng lớn thì phí quảng cáo càng đắt đỏ. Nhưng đoàn làm phim «Chung một giấc mơ» mới được thành lập, Chu Tiêu Đồng là tác giả nguyên tác kiêm biên kịch, Ngu Thanh Thần là diễn viên chính, Lý Hi Hạnh là ca sĩ hát bài hát chủ đề, Tả Thiên Dương dù sao cũng là một nhân vật có liên quan quan trọng. Đến lúc đó thêm vào kịch bản vài đoạn ăn lẩu, hữu nghị quảng cáo hộ anh, còn anh mời đoàn làm phim ăn nồi lẩu là được.
Tả Thiên Dương hừ một tiếng, coi như nguôi giận.
Mặc dù đường tình duyên của anh không thuận, nhưng sự nghiệp lại càng ngày càng tốt. Không nói đến chuyện tiệm lẩu càng làm càng buôn bán tốt, chi nhánh càng mở càng nhiều. Mà nghề nghiệp nghệ sĩ của anh cũng đón mùa xuân thứ hai.
Đầu năm nay, Tả Thiên Dương tham gia chương trình mỹ thực trên mạng, đến bây giờ đã chiếu được mấy tập.
Lúc đầu Tả Thiên Dương cũng không hy vọng gì vào chương trình này, vì tổ chế tác không có tiếng, khách quý cũng không phải minh tinh nổi tiếng. Anh tham gia chỉ vì chương trình này thú vị mà thôi. Nhưng anh không nghĩ tới, đa số người khác cũng không nghĩ tới, chương trình này lại gặp may!
Mặc dù chỉ là một chương trình có kinh phí thấp, nhưng chỉ tiết kiệm ở khâu mời khách quý và địa điểm quay thôi, còn đồ ăn thì rất phong phú, quay chụp quá trình nấu ăn và thưởng thức món ăn là chính. Cuối cùng lại thu hút được những người chỉ quan tâm đến ăn uống, dựa vào thức ăn ngon mà nổi tiếng, thành chương trình được vô số người chọn mở vào giờ cơm.
Mà... bỏ qua mỹ thực, khách quý họ mời đến cũng rất thú vị. Mỗi một khách quý đều có điểm đặc sắc riêng.
Có một nữ diễn viên mới, mười ngón tay không dính nước xuân, làm việc gì cũng chậm nửa nhịp, nhưng lại là một sát thủ phòng bếp, mấy lần suýt làm nổ phòng bếp, gây cười vô cùng; còn có một nam MC, vừa nhìn mọi người tưởng là người sành sỏi, nào ngờ anh ta chỉ biết đúng một chiêu, đồ ăn gì cũng cho gia vị y hệt, thế là tất cả đồ ăn làm ra đều có cùng một vị, cũng hài hước vô cùng.
Nhưng được chú ý nhất lại chính là Tả Thiên Dương. Trước kia Tả Thiên Dương đi theo con đường idol, khí chất idol rất đậm, nhưng đáng tiếc anh chỉ có một gương mặt đẹp mà không có tài năng gì. Anh tham gia chương trình này cũng không quan tâm chuyện gì, mở miệng là tất cả thuộc tính độc miệng lộ ra hết, chê bai liên tục, phá hỏng hình tượng bình hoa năm nào. Có thể nói, một nửa sự hài hước của chương trình nằm ở mấy câu bình luận chê bôi và mấy cái trợn mắt của anh.
Chính Tả Thiên Dương cũng không biết mình có thiên phú hài hước như vậy. Sau khi chương trình này lên sóng, công ty quản lý tìm đến anh đòi ký hợp đồng ùn ùn không dứt.
Cho nên nói, mặc dù ông chủ Tả tình trường không vừa ý, thì công việc vẫn rất đắc ý.
Thịt trong nồi lẩu chín, Ngu Thanh Thần gắp cho Chu Tiêu Đồng vài miếng.
Chu Tiêu Đồng nhìn hai bên một chút, lại gắp cho Lý Hi Hạnh vài miếng.
Lý Hi Hạnh do dự, nhìn về phía Tả Thiên Dương.
Tả Thiên Dương: ". . ."
"Hừ!" Tả Thiên Dương ngạo kiều ngửa đầu, kéo tay áo, tự gắp cho mình. Trên cánh tay anh lộ ra một chiếc đồng hồ nạm kim cương sáng chóe, mù mắt chó.
Gắp thịt xong, Tả Thiên Dương còn đem cánh tay lắc một vòng trên bàn, sau đó mới thu tay lại, yêu thương vuốt ve chiếc đồng hồ yêu dấu của mình.
"Yêu đương khiến người ta sa đọa," Ông chủ Tả nhìn bàn tiệc đầy mùi yêu đương chua loét khịt mũi coi thường, cười lạnh nói, "Kiếm tiền mới khiến cho mình vui vẻ!"
Chu Tiêu Đồng, Lý Hi Hạnh, Ngu Thanh Thần: ". . ."
Không thể phản bác câu nào!
Buổi tối sau khi ăn xong, Tả Thiên Dương còn có việc phải xử lý nên ở lại tiệm, ba người khác thì đi xuống tầng hầm lấy xe.
Ngu Thanh Thần thấy Lý Hi Hạnh không lái xe tới nên hỏi: "Cô Lý có người tới đón sao?"
Lý Hi Hạnh vẫn còn chưa kịp trả lời, bên trong một chiếc xe hơi cách đó không xa có một người đàn ông mặc lông màu đen bước xuống. Mấy người nhìn sang, lập tức nhận ra kia là Tạ Mặc Đông.
Tạ Mặc Đông mặc dù có vài căn nhà xịn, nhưng lại không hứng thú với xe cộ, vẫn đi một chiếc xe Ford cũ. Nhưng giữa một bãi đỗ xe toàn siêu xe đời mới thế này nó lại có một cá tính đặc biệt.
Mấy người đi về phía Tạ Mặc Đông.
"Thầy Tạ, xin chào, em là Ngu Thanh Thần." Ngu Thanh Thần chào hỏi Tạ Mặc Đông.
Tạ Mặc Đông bắt tay anh, lại nhìn sang Chu Tiêu Đồng. Anh hơi nghi hoặc đánh giá Chu Tiêu Đồng một lát, nhận ra cô: "Là cô!"
Chu Tiêu Đồng hơi giật mình: "Thầy Tạ nhớ em ạ?"
"Đêm hôm đó trong bãi đỗ xe ngầm là cô đúng không?" Tạ Mặc Đông hỏi.
Thật ra hôm đó lúc đi thảm đỏ, Lý Hi Hạnh có đi đến nói chuyện với Chu Tiêu Đồng, Tạ Mặc Đông đã gặp qua cô. Về sau anh cũng xem camera giám sát, bởi vậy nên nhận ra Chu Tiêu Đồng.
"Cô ấy là bạn của em." Lý Hi Hạnh nói, "Là một tác giả, gần đây cô ấy viết một quyển sách tên là « Chung một giấc mơ», sắp khai máy. Em sẽ sáng tác khúc chủ đề, còn Ngu Thanh Thần diễn nhân vật nam chính."
"Tác giả? Lợi hại!" Tạ Mặc Đông nói.
"Không đâu không đâu, chỉ là bình thường viết chơi một chút thôi ạ." Chu Tiêu Đồng vội vàng khiêm tốn nói.
"Em viết ca khúc chủ đề à?" Tạ Mặc Đông nghĩ nghĩ, nói, "Cần mấy bài nhạc phim, hay chúng ta cùng làm đi? Năm nay tôi chưa nhận công việc gì".
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Tạ Mặc Đông là quỷ âm nhạc, ngoại trừ không thích hát, thì sáng tác, biên khúc đều toàn năng, nếu có anh giúp cho mấy ca khúc nhạc phim thì nhất định sẽ tặng thêm điểm cho phim đó nha!
"Cám ơn thầy Tạ!" Chu Tiêu Đồng liên tục cám ơn.
Tạ Mặc Đông mỉm cười.
Bốn người nói chuyện vài câu, thời gian không còn sớm nên đều trở về. Thế là Lý Hi Hạnh lên xe Tạ Mặc Đông, Chu Tiêu Đồng lên xe Ngu Thanh Thần, mỗi người một ngả.
Sau khi Lý Hi Hạnh lên xe, Tạ Mặc Đông hỏi: "Tiệm lẩu này ăn ngon không?"
"Ngon ạ." Lý Hi Hạnh nói, "Lần sau dẫn thầy đến ăn."
Tạ Mặc Đông gật gật đầu.
"Thuận tiện dẫn thầy đến gặp mấy người bạn của em" Lý Hi Hạnh nhìn Tạ Mặc Đông, "Trước kia đều là thầy giới thiệu bạn bè cho em."
Tạ Mặc Đông hơi ngạc nhiên, mỉm cười.
"Được!"
. . .
. . .
Ngu Thanh Thần lái xe đưa Chu Tiêu Đồng đến dưới lầu, Chu Tiêu Đồng không lập tức xuống xe.
"Anh giận à?" Chu Tiêu Đồng nhìn sắc mặt của anh, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Ngu Thanh Thần đối mặt với cô một lát, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo mặt cô. Chu Tiêu Đồng bị anh bóp thành miệng gà con, tội nghiệp không dám phản kháng.
"Chuyện cải biên sao em không nói với anh?"
"Sợ anh khó xử." Chu Tiêu Đồng bị anh bóp miệng, khó khăn nói không rõ tiếng. Mặc dù cô rất muốn để Ngu Thanh Thần diễn vai nam chính của «Chung một giấc mơ», nhưng cô lo lắng Ngu Thanh Thần không muốn diễn, lại không tiện từ chối cô, khiến anh khó xử. Mà cứ thông qua con đường bình thường đưa công việc này đến trước mặt anh, dù anh nhận hay không cũng không đến nỗi xấu hổ.
Ngu Thanh Thần thở dài, buông mặt cô ra.
"'Vợ'em hát ca khúc chủ đề, em cũng để đoàn làm phim tự tìm đến sao?" Anh hỏi.
Chu Tiêu Đồng: ". . ." Cô đã sớm thương lượng xong với Lý Hi Hạnh rồi.
Ngu Thanh Thần nhìn nét mặt của cô liền biết đáp án.
"Cho nên, tại sao lại khách khí với anh thế?" Anh chậm rãi hỏi.
Chu Tiêu Đồng không có lời nào để nói.
Ngu Thanh Thần bình tĩnh nhìn cô một hồi, không nói thêm gì nữa. Anh vươn tay, lại xoa tóc Chu Tiêu Đồng lần nữa. Nhưng lần này anh không vò rối tóc Chu Tiêu Đồng, mà chỉ vuốt thuận theo sợi tóc của cô, cuối cùng bàn tay dừng lại sau cổ.
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Ngu Thanh Thần tới gần cô, bàn tay thêm lực, thân thể của cô cũng bị kéo về phía trước. Mặt hai người càng lúc càng gần.
"Trước kia thì thôi đi." Ngu Thanh Thần nhíu mày, "Về sau em còn dám khách khí không?"
Cổ Chu Tiêu Đồng bị anh giữ, không dám làm loạn, mặt nóng bừng lên.
"Không khách khí! Không khách khí nữa!"
Ngu Thanh Thần nhận được đáp án này, hài lòng mỉm cười.
"Về sau mong được em chiếu cố nhiều hơn." Anh nhắm mắt lại, dịu dàng hôn lên môi cô.
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Má ơi má ơi má ơi!! Nhìn cận cảnh càng đẹp trai quá đi thôi!! Gần đến thế mà còn không nhìn thấy lỗ chân lông nữa này, chăm sóc da thế nào vậy?! A a a a...
Bình luận truyện