Chương 63-64
Chương 63
Giữa trưa ngày hôm sau, Chu Tiêu Đồng cùng Lý Hi Hạnh đội mũ lưỡi trai đeo kính râm ra cửa, gọi taxi chạy thẳng đến tiệm lẩu "Ông Tả sành ăn".
Vào phòng bao, Tả Thiên Dương đã ở bên trong chờ bọn họ.
"Nói đi." Tả Thiên Dương nói, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tối hôm qua hơn nửa đêm, Chu Tiêu Đồng nghe Lý Hi Hạnh kể xong chuyện lộn xộn trong công ty chết tiệt kia, đã nhắn tin cho Tả Thiên Dương. Lúc đó Tả Thiên Dương còn chưa ngủ, lập tức gọi điện thoại đến, hẹn các cô hôm sau gặp mặt.
Lý Hi Hạnh muốn hủy hợp đồng với công ty. Tuy đây không phải lời nói trong lúc tức giận nhất thời, nhưng quyết định này từ bước lập kế hoạch đến khi thành công, những rắc rối trong đó không chỉ cần một vài câu nói trong lúc tức giận là được, phải cùng ngồi xuống đem nhân quả lợi hại suy nghĩ kỹ từng cái một.
Chu Tiêu Đồng nào có kinh nghiệm trong chuyện này, cô chỉ là một fan chuyên nghiệp mà thôi. Còn Tả Thiên Dương chính là nghệ sĩ xuất thân từ chương trình tìm kiếm tài năng, là người trong giới chân chính. Cho dù anh ấy không tự kiện cáo để hủy hợp đồng cho chính mình, nhưng anh ấy đã gặp chuyện này nhiều, cũng hiểu nhiều hơn, có thể cho các cô một hai ý kiến, thậm chí giúp đỡ họ một chút.
Khi Lý Hi Hạnh kế xong chuyện về Liễu Dương, Tả Thiên Dương tức giận đến trợn mắt lên.
"Tiểu tiện nhân Liễu Dương này!"
"Dương Bình mất não à? Hắn thật sự tin tưởng Liễu Dương là chân ái của hắn hả?? Lúc còn trẻ hắn đã thất bại bao nhiêu lần, khó khăn vừa qua, lại đi diễn loại tiết mục ngu ngốc này hả?"
"Còn vợ Dương Bình nữa, năm đó sao lại mù mắt mà gả cho loại đàn ông như Dương Bình chứ? Giờ bảo ly hôn liền ly hôn ngay hả?! Anh mà là bà ta, không thiến Dương Bình thì không nuốt nổi cơn tức này!"
"Cái công ty rác rưởi này rốt cuộc làm sao mà mấy năm nay còn chưa bị đóng cửa thế? Giới thiệu nhà đầu tư cho ông đây cái? Ông cũng muốn làm bạn với kẻ ngốc lắm tiền đó!"
Tả Thiên Dương độc miệng lên là chẳng còn cố kỵ gì nữa, chửi tất cả những người anh muốn chửi một lần, phun hết tức giận trong lòng ra, mới thấy dễ chịu hơn một chút.
"Hợp đồng của em ký thế nào?" Anh xả hết tức giận trong lòng xong, cuối cùng cũng bắt đầu hỏi đến chuyện chính, "Ký mấy năm? Tiền vi phạm hợp đồng bao nhiêu?"
"Chín năm." Lý Hi Hạnh đáp, "Một ngàn vạn."
"Chậc chậc, công ty nát này thật là xấu xa." Tả Thiên Dương nói, "Giá này là tất cả cùng ký à?"
Năm đó lúc anh ký hợp đồng, hợp đồng là tám năm, tiền giải trừ hợp đồng là 500 vạn. Qua vài năm, thời hạn hợp đồng dài thêm, tiền giải trừ hợp đồng cũng tăng gấp đôi.
Chu Tiêu Đồng thấp thỏm hỏi: "Kiều Mộc Thần lúc trước cùng ký với anh không phải cũng hủy hợp đồng cùng công ty sao? Tiền vi phạm hợp đồng của anh ấy lúc đó bồi thường thế nào vậy?"
"Hỏi làm gì?" Tả Thiên Dương nghiêng đầu, liếc cô một cái, "Chẳng lẽ hai người định tự bồi thường tiền vi phạm hợp đồng à?"
"Không chắc." Lý Hi Hạnh nói, "Nhưng cũng nên chuẩn bị trước."
Lý Hi Hạnh cùng Chu Tiêu Đồng đều không hiểu rõ quá trình hủy hợp đồng như thế nào, cho nên đêm qua các cô thảo luận tất cả các khả năng có thể xảy ra một lần. Trong đó cũng nghĩ đến chuyện nếu đi đến nông nỗi chính mình phải bồi thường, thì phải dùng cách nào.
"Đừng nghĩ chuyện đó." Tả Thiên Dương nói, "Anh nói với em, tiền vi phạm hợp đồng bồi thường nhiều hay ít, bồi thường như thế nào, em không cần nghĩ đến chuyện này, cũng đừng sợ hãi. Nếu em thật sự muốn hủy hợp đồng cùng công ty, em chỉ cần suy xét duy nhất một chuyện —— em đã tìm được công ty tiếp theo chưa?"
Lý Hi Hạnh do dự một lát, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Tả Thiên Dương cũng biết cô chắc chắn còn chưa quyết định. Nếu đã quyết định được nơi đặt chân tiếp theo, thì các cô cũng chẳng cần tới tìm anh nhờ bày mưu tính kế.
Đêm qua sau khi cúp điện thoại, Chu Tiêu Đồng còn nhắn cho anh vài tin nhắn, hẳn là cô lén gửi, không muốn Lý Hi Hạnh phát hiện. Cô hỏi anh, nếu Lý Hi Hạnh chuẩn bị xé rách da mặt cùng công ty, anh có thể cho cô mượn tiền thưa kiện không? Nếu anh cho mượn tiền, cô nguyện ý dùng nhà của mình đảm bảo cho Lý Hi Hạnh. Vì cô tin tưởng Lý Hi Hạnh nhất định có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn này.
Tả Thiên Dương nhận được tin nhắn của Chu Tiêu Đồng xong, tâm trạng vô cùng phức tạp. Anh nhìn ra được hai cô gái có bao nhiêu bất an trong lòng. Nhưng thực tế, tình cảnh của Lý Hi Hạnh cũng không tệ như họ nghĩ.
Anh sắp xếp lại ý tưởng của mình, quyết định đầu tiên phải tăng thêm sự tự tin cho họ.
"Tiền bồi thường của Kiều Mộc Thần lúc trước là bao nhiêu anh cũng không biết, có khi chính anh ta cũng chẳng biết, vì công ty mới của anh ta bồi thường cho. Nhưng có thể khẳng định, không khoa trương như báo chí đưa tin đâu, với lại anh nghĩ cũng không nhiều tiền lắm." Tả Thiên Dương nói, "Anh nói với hai người, đừng sợ tiền bồi thường hợp đồng, vì hợp đồng ấy mà, trừ tác dụng pháp luật của nó, còn dùng để uy hiếp người khác, nói trắng ra thì là——để dọa mấy người."
"Đừng nói vi phạm hợp đồng phải bồi thường một nghìn vạn, thêm một hai số không ở đằng sau cũng vô dụng. Loại điều khoản này trên cơ bản chính là dùng để dọa người, pháp luật không hỗ trợ loại điều khoản này. Nếu kiện tụng hủy hợp đồng, toà án sẽ yêu cầu công ty quản lý chứng minh cụ thể, nghệ sĩ được công ty bồi dưỡng bao nhiêu tiền, thêm một ít tiền khác, tiền vi phạm hợp đồng cũng chỉ trong tầm quanh đó thôi. Ví dụ công ty chỉ đầu tư vào em một trăm vạn, thì dù có kiện lên trời cũng không thể bắt em bồi thường hơn hai trăm vạn được."
"Hơn nữa, em xem có ai bị tòa án phán quyết không? Không có, cuối cùng đều hòa giải cả." Tả Thiên Dương giang tay, "Xã hội kinh doanh, mặc kệ là mâu thuẫn gì, cuối cùng đều là cùng ngồi xuống, ta nói giá. Chỉ cần đạt mức giá hai bên đều mong muốn là được, chả ai muốn xảy ra mâu thuẫn đâu."
Nhìn Tả Thiên Dương hiện giờ đĩnh đạc nói chuyện hợp đồng, bình tĩnh tiêu sái vô cùng. Thực tế năm đó anh vẫn chỉ là một cây rau hẹ mới lớn, cũng từng bị đủ loại hợp đồng làm sợ tới mức ngủ không yên, gặp bao nhiêu ác mộng. Sau này rèn luyện trong giới kinh doanh đến lão luyện, nhớ lại tâm trạng cây rau hẹ non năm đó của mình, vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy bi ai.
Tả Thiên Dương cười cười với Chu Tiêu Đồng, trấn an: "Cho nên, an tâm, đừng sợ."
Chu Tiêu Đồng nghe Tả Thiên Dương nói xong, tâm sự cả một đêm vơi đi không ít.
Lúc trước khi cô còn viết tiểu thuyết cũng gặp loại hợp đồng tương tự. Một trang web muốn ký hợp đồng với cô, gửi cô một hợp đồng toàn những điều khoản lừa người. Chỉ cần cô ký hợp đồng, cô liền bán tiểu thuyết của mình cho trang web với giá thấp, về sau tác phẩm của cô có ra sao cô cũng không có quyền lên tiếng.
Lúc ấy cô vẫn là người mới, gì cũng không hiểu, chỉ nghĩ nếu tác phẩm của chính mình có thể được nhiều người đọc đến, giá thấp chút cũng không sao. Cũng may cô không ngốc đến nỗi nhận được hợp đồng liền ký ngay, mà đi tìm người bạn học bên luật của mình hỏi han một chút. Bạn học xem xong hợp đồng, lập tức ngăn ý tưởng ký hợp đồng của cô, còn nói với cô: Loại hợp đồng rác rưởi này ngàn vạn lần không được ký! Đương nhiên, nếu đã ký cũng không phải sợ, chỉ hao phí chút phí thưa kiện, loại hợp đồng này sẽ trở thành phế thải.
Pháp luật quy định cụ thể với những tình huống như thế này, ví dụ như bản quyền đương nhiên thuộc về tác giả, không thể bị chuyển nhượng, chỉ có thể trao quyền chuyển thể. Thứ hợp đồng này, chỉ có thể bổ sung, làm rõ trong khuôn khổ các điều khoản của pháp luật hiện hành, không thể ra ngoài khuôn khổ đó, hợp đồng tự thêm điều khoản cũng không được! Chu Tiêu Đồng ký hợp đồng bản quyền thế nào, Lý Hi Hạnh cũng ký hợp đồng với công ty quản lý như thế.
"Cảm ơn." Chu Tiêu Đồng cảm kích cười. Cô biết Tả Thiên Dương nói nhiều như vậy, vì muốn trấn an cô cùng Lý Hi Hạnh.
"Em còn cảm ơn với anh làm gì!" Tả Thiên Dương xua xua tay, "Với lại anh nói với hai người, phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng không phải tình huống xấu nhất đâu!"
Tiêm thuốc bổ xong rồi, cũng nên phân tích tình cảnh xấu nhất.
"Tình huống xấu nhất chính là, không có công ty mới nào nhận em, công ty cũ cũng không chịu thả người, đóng băng hoạt động mấy năm của em để gϊếŧ gà dọa khỉ. Vậy em khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc!"
"Nếu muốn thưa kiện hủy hợp đồng, quá trình này dài, ít nhất cũng phải một hai năm. Một hai năm này công ty không xếp việc cho em, không chỉnh chết em là đã khách khí lắm rồi! Nếu không có công ty mới tiếp nhận, sự nghiệp cơ bản là chết rồi. Chậm trễ nửa năm đã không dậy nổi, chậm trễ một hai năm, chẳng khác gì mất trắng. Về sau có người nhận ra em hay không cũng là vấn đề đấy!"
"Anh biết em chỉ muốn hủy hợp đồng, không phải định rời khỏi giới giải trí, hoặc là có năng lực muốn tự mở công ty cho chính mình phải không?" Tả Thiên Dương nói, "Nếu em còn muốn tiếp tục đi tiếp trong giới, vậy chuyện em phải làm là: Tìm công ty mới, tiền trảm hậu tấu ký hợp đồng trước, đi theo công ty mới hủy hợp đồng cũ. Lúc này công ty cũ không thể làm gì khác, chỉ có thể làm một việc, là yêu cầu em bồi thường. Thỏa thuận xong giá cả, ai cũng vui mừng, gặp lại vẫn là bạn tốt".
Tả Thiên Dương là người làm ăn, suy nghĩ kĩ càng, đánh vào chỗ yếu hại, khiến những lo lắng dư thừa của Lý Hi Hạnh và Chu Tiêu Đồng đều biến mất. Lý Hi Hạnh im lặng gật đầu.
"Vậy nên có công ty nào chủ động tìm đến em không?". Tả Thiên Dương hỏi.
Lý Hi Hạnh nói: "Có hai ba nhà. Nhưng trước đó em đã từ chối rồi."
"............" Tả Thiên Dương trợn mắt, "Mẹ kiếp! Ta hận nhất mấy tài nữ các người!"
Năm đó anh không kiện cáo gì, hợp đồng hết hạn thì chấm dứt, cũng không có công ty đáng tin cậy nào ký cùng anh. Còn hiện tại, hợp đồng của Lý Hi Hạnh còn ở đó, mà vẫn có công ty liên hệ với cô, còn không chỉ một nhà!
Cho dù Tả Thiên Dương hoàn toàn là đứng ở lập trường bày mưu tính kế giúp Lý Hi Hạnh, nhưng nhìn thấy đối lập đầy máu và nước mắt này, cũng không khỏi cảm thấy đau lòng.
Một lát sau, Tả Thiên Dương hỏi, "Công ty nào tìm em?"
Lý Hi Hạnh nói: "Công ty âm nhạc Mạnh Nhất, Happy Music và công ty Bảo Hộ Âm Nhạc."
Tả Thiên Dương: ".................."
"Bảo Hộ Âm Nhạc cũng tìm em??" Tả Thiên Dương khó tin nhìn Lý Hi Hạnh, "Sau đó em từ chối?? Em?? Từ chối???"
Mạnh Nhất và Happy Music là hai công ty nhỏ mưới thành lập không lâu, so với Dream Music hiện tại của Lý Hi Hạnh cũng chẳng đáng tin hơn, Lý Hi Hạnh từ chối cũng không kỳ lạ. Nhưng Bảo Hộ Âm Nhạc, là một công ty không tồi, đáng tin cậy, có thể ký cùng công ty đều là những nghê sĩ tài năng. Lý Hi Hạnh được bọn họ coi trọng, chứng tỏ họ thật sự thưởng thức tài hoa Lý Hi Hạnh. Nhưng mà, Lý Hi Hạnh lại từ chối?!
"Khi đó cô ấy đã chuẩn bị phát hành album rồi," Chu Tiêu Đồng thay Lý Hi Hạnh giải thích, "Cho nên không muốn gây rắc rối."
Tối hôm qua hai người họ cùng uống bia, mở rộng lòng tâm sự hàn huyên gần một đêm, tình huống Lý Hi Hạnh hiện tại ra sao đều nói cùng cô rồi.
Lý Hi Hạnh từ chối Bảo Hộ Âm Nhạc đã gần hai tháng. Hai tháng này Bảo Hộ Âm Nhạc cũng không liên hệ lại với Lý Hi Hạnh, có thể thấy được đối phương cũng không quá mong muốn thu Lý Hi Hạnh vào công ty.
Với loại tình huống này, nếu công ty cũ đồng ý vui vẻ buông tay, công ty mới có lẽ sẽ vui vẻ tiếp nhận. Nhưng nếu công ty cũ cố tình lên giá, công ty mới tám phần vỗ mông chạy mất. Cho nên Lý Hi Hạnh mới suy xét chuyện tự mình hủy hợp đồng, xong mới tìm nhà tiếp theo.
"Ài!" Tả Thiên Dương tràn đầy bực bội trong lòng, không biết nói gì.
"Hay là thử đi thăm dò Bảo Hộ Âm Nhạc chút đi?" Chu Tiêu Đồng nghĩ nghĩ, trước mắt đây là sự lựa chọn tốt nhất, "Nếu bọn họ có ý, có lẽ sẽ là một cơ hội."
Mạnh Nhất và Happy Music, không đến vạn bất đắc dĩ thì vẫn không nên suy xét, vì hai nhà này cũng chẳng phải công ty đáng tin cậy. Lý Hi Hạnh muốn nhảy ra khỏi hố lửa, nhưng không định lại nhảy vào hố lửa thứ hai. Bảo Hộ Âm Nhạc có lẽ còn có thể cố gắng thử một chút.
"Được," Lý Hi Hạnh nói, "Tôi sẽ thử xem."
Nhưng cho dù họ có phương án lựa chọn trong tay, Tả Thiên Dương cũng không thể lạc quan.
Anh cảnh cáo nói: "Trừ khi công ty mới đem hợp đồng đến tận nơi cho em ký, còn không, em không được hành động gì thiếu suy nghĩ. Ở trong công ty, cứ giả vờ nghe lời, đừng khiến cho họ phát hiện em hai lòng! Trước đây em đã từ chối Bảo Hộ Âm Nhạc, giờ gặp khó khăn lại muốn bọn họ ra tay giúp đỡ. Người trong giới đều là kẻ lõi đời, bọn họ có thể lừa gạt em cũng nên!"
Anh nói: "Cho dù album bị kéo dài tới sang năm, cũng tốt hơn bị đóng băng hoạt động mấy năm liền, album cũng chẳng phát hành được, phải không?"
Lý Hi Hạnh sắc mặt bình tĩnh như nước.
Ngày hôm qua lúc cô nổi nóng, đúng là có xúc động muốn ném một tờ giấy hủy hợp đồng lên bàn làm việc giám đốc công ty, cá chết lưới rách là cùng. Nhưng hiện tại cô đã bình tĩnh lại.
"Cảm ơn." Cô nói, "Em biết nên làm như thế nào."
Chương 64
Buổi chiều Chu Tiêu Đồng vội vã chạy về nhà, ăn chút gì đó, mở máy tính chuẩn bị khóa học PS buổi tối.
Đến giờ học, Chu Tiêu Đồng mở phòng phát sóng trực tiếp trước mười phút. Chờ đến thời gian học, phòng có tổng cộng 82 người.
Chu Tiêu Đồng dạy lớp PS đã bốn buổi, hôm nay là buổi thứ năm. Sau năm buổi, tổng cộng có bốn người trái với quy định của cô bị đá ra khỏi nhóm. Với một nhóm một trăm người, đây đã là con số không tồi. Hơn nữa tới buổi thứ năm, còn hơn 80% người tới học —— lớp học này do những người có hứng thú đăng ký, thời gian vào học cũng sắp xếp theo thời gian rảnh của họ, tất nhiên không có khả năng mỗi người đều có thời gian đi học. Chu Tiêu Đồng nghĩ mỗi lần có một nửa người tới học là đã không tồi, hiện tại tình huống này còn tốt hơn nhiều so với cô dự đoán!
Bốn buổi trước, cô đã dạy một ít PS cơ bản cho mọi người. Quả Hạnh tham gia học tập, có một số người rất nhiệt tình, tự luyện tập, đã có thể lấy ra những tác phẩm đơn giản.
Học sinh đều đến từ diễn đàn của Quả Hạnh, đem tác phẩm của mình đăng lên Tieba và diễn đàn, rất sôi nổi. Không phải do những người mới học có thể lấy ra ảnh đã chỉnh sửa đẹp thế nào khiến mọi người bàn luận sôi nổi, mà những Quả Hạnh không đăng kí trơ mắt nhìn những người đã học bắt đầu biết PS, kích động tâm lý muốn học, vội vàng thúc giục fanclub mau mở thêm lớp.
Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều muốn học PS, cho dù không học PS, những người khác cũng muốn học một kỹ năng nào đó. Cuộc khảo sát ý kiến của Chu Tiêu Đồng đã có mấy nghìn bình chọn. Mọi người thấy người học PS đều đã có thành tích, vì thế rất sốt ruột thúc giục fanclub, hy vọng có thật nhiều lớp học có thể nhanh chóng mở ra.
Chu Tiêu Đồng dạy xong buổi học thứ năm, nghỉ một lát, lại mở nhóm Bếp lửa nhỏ ra.
Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: "Lớp PS của tớ đã học được năm buổi, tính cả những thiết kế khác lại, tổng cộng hơn hai mươi buổi, cũng tổng kết được kha khá kinh nghiệm".
Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: "Tớ thấy trên diễn đàn hưởng ứng rất nhiệt tình, tớ cảm thấy chúng ta có thể nhanh chóng mở thêm vài lớp."
Hội trưởng Quảng Châu - Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Hả, nhanh như vậy à? Không phải lúc trước nói thử nghiệm tầm 2 tháng hả?"
Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: "Ha ha, tớ hơi nóng vội quá à? Thực ra dạy vài buổi xong tớ thấy chắc cũng không có vấn đề gì đâu. Bây giờ mọi người đang hưởng ứng nhiệt tình, không bằng chúng ta mở sớm hơn chút!"
Lớp học Quả Hạnh này do một mình Chu Tiêu Đồng lên kế hoạch, phần lớn đều do Chu Tiêu Đồng giải quyết, những người khác chỉ là giúp thêm vài chuyện. Nên Chu Tiêu Đồng có chủ ý mới, mọi người cũng không phản đối.
Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia:"Cậu thấy được là được, dù sao đều là chuyện cậu quản lý."
Quản lý chủ đề - Phong Tranh: "Khảo sát đó được mọi người hưởng ứng lắm nha, mỗi ngày tớ không có việc làm thì đều qua kiểm tra một chút, Quả Hạnh có tài hoa thật nhiều! Kỹ năng gì cũng có! Hôm nay tớ còn thấy có người có kỹ năng đoán mệnh, tớ cũng muốn đi học!"
Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: "Mấy thứ không đáng tin thì thôi".
Quản lý chủ đề - Phong Tranh: "Hả? Không đáng tin à?"
Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: "Ừ...... Chúng ta vẫn nên mở những lớp học bình thường thôi."
Thông báo tuyển người của Chu Tiêu Đồng vẫn luôn có người đăng ký, người đáng tin nhiều, người không đáng tin cũng rất nhiều. Có người nói mình có thể dạy mọi người xem chòm sao xem vận mệnh, có người nói mình có thể dạy mọi người dùng bài Tarot bói toán, còn có người muốn dạy cả phong thủy.
Không phải Chu Tiêu Đồng hoàn toàn không tin những người này thật sự là kỳ nhân dị sĩ, nhưng những thứ mơ hồ như vậy, tỷ lệ gặp phải kẻ lừa đảo hoặc người không đáng tin càng cao.
Dù sao cũng là lấy danh nghĩa fanclub tổ chức hoạt động, tóm lại cẩn thận vẫn hơn. Chẳng sợ bỏ qua những người cực giỏi, chỉ sợ gặp kẻ lừa đảo làm hỏng hình tượng fanclub.
Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: "Tớ muốn đẩy nhanh tiến độ, nên chắc chắn có nhiều việc phải làm, ai gần đây rảnh rỗi có thể tới giúp tớ không?"
Quản lý chủ đề - Phong Tranh: "Tớ nè. Tớ rảnh lắm."
Hội trưởng Quảng Đông - Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Haa ha, cậu không thấy gần đây ngày nào tớ cũng lên mạng à! Tớ nghỉ hè rồi, ngoài tối hai tư sáu học ghita thì đều rảnh, cậu có việc cứ tìm tớ".
Quản lý chủ đề - Cún Schrodinger: "oa Măm Măm được nghỉ sớm vậy! Nhưng chắc tớ cũng nhanh thôi, tầm mười ngày nữa tớ thi xong cũng nghỉ hè, lúc đó rất rảnh, có thể hỗ trợ!"
Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: "......"
Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: "Cậu cũng không phải nghỉ ngay bây giờ, có muốn thi tốt không? Đi ôn tập ngay :)"
Quản lý chủ đề - Cún Schrodinger: "......"
Quản lý chủ đề - Cún Schrodinger: "Đồng Đồng, gương mặt tươi cười này của cậu làm tớ nổi một thân da gà...... Đi ôn tập ngay đây QAQ"
Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: "Ngoan quá XDDD"
Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: "Gần đây chuyện của fanclub nhiều, chắc phải tuyển thêm người mới đến giúp đỡ. Mọi người nếu có Quả Hạnh nào đáng tin cậy, chăm chỉ thì giới thiệu nhé. Chúng ta kết hợp kiểm tra đánh giá, nếu thấy không tồi, thì tuyển vào giúp đỡ".
Quản lý chủ đề - Phong Tranh: "Được."
Hội trưởng Phúc Kiến – Đừng Ăn Tôi: "Được, tớ sẽ chú ý".
Chu Tiêu Đồng tìm mấy người đồng ý hỗ trợ, bắt đầu lên kế hoạch chuyện mở lớp học mới.
Cô định không vội vàng làm chuyện này, thí nghiệm trước lớp PS trong vòng hai tháng, đúc kết kinh nghiệm để các lớp học được xây dựng tốt nhất. Mà thời gian hai tháng đó cô cũng có thể kiểm tra tư cách và năng lực những người đồng ý đứng lớp dạy học cho các fan.
Nhưng hiện tại cô quyết định đẩy nhanh tiến độ hơn.
Thời gian đối với Lý Hi Hạnh rất quý giá, kéo dài càng lâu, độ nổi tiếng của cô ấy càng xói mòn nghiêm trọng. Nếu cứ để độ nổi tiếng giảm đi thực ra cũng không sao, chờ khi cô ấy phát hành album, mọi người đều sẽ trở lại, còn có thể có càng nhiều người mới gia nhập hơn.
Nhưng hiện tại, chuyện album chưa thể quyết định. Chu Tiêu Đồng phải cố gằng nghĩ biện pháp giúp Lý Hi Hạnh duy trì được hoạt động và sự trung thành của fan. Nó có thể sẽ góp phần giúp đỡ Lý Hi Hạnh trong việc tìm công ty mới.
Hoặc cho dù Lý Hi Hạnh tìm công ty mới không thuận lợi, chỉ có thể thành thành thật thật chờ sang năm phát hành album, nếu vẫn giữ được sức mạnh của fan hiện giờ, doanh số album cũng cao hơn.
Bận cho đến tận rạng sáng.
Lúc sắp đi ngủ, Chu Tiêu Đồng nằm trên giường, dùng di động lướt Weibo.
Cô nhìn thấy Lý Hi Hạnh chia sẻ một ca khúc của Tạ Mặc Đông, cũng like cho Lý Hi Hạnh một cái.
Một lát sau, cô lại nhận được thông báo có tin nhắn mới.
Thần Hi Dịch Tịch: "Tại sao cô lại theo đuổi một thần tượng?"
Hoạt động like Weibo của người khác có khả năng sẽ xuất hiện trên đầu trang cá nhân, chắc khi cô like Weibo Lý Hi Hạnh bị Thần Hi Dịch Tịch nhìn thấy.
Lúc trước vì sao cô lại theo đuổi thần tượng nhỉ?
Minh tinh đầu tiên cô theo đuổi không phải Tả Thiên Dương, mà là Ngu Thanh Thần. Nhưng quan hệ của cô và Ngu Thanh Thần chưa hẳn đã là theo đuổi thần tượng, vì khi cô thích Ngu Thanh Thần, Ngu Thanh Thần còn chưa phải thần tượng.
Lúc ấy Chu Tiêu Đồng mới vào đại học, vẫn là một thiếu nữ yêu mến cái đẹp. Cô đối Ngu Thanh Thần chính là nhất kiến chung tình.
Ngày đầu tiên khai giảng, sinh viên khóa mới tập hợp ở sân thể dục, tham gia đại hội chào đón sinh viên mới nhập học.
Đại hội này chính là một đám sinh viên mới bỏ ra mấy tiếng ngồi nghe các vị lãnh đạo trường kể chuyện. Thời tiết tháng chín ở Thượng Hải vẫn rất nóng bức, một đám sinh viên đứng trên sân thể dục, nghe các lãnh đạo trường nói suốt hai giờ, đến sống cũng không còn luyến tiếc nữa.
Mãi mới sắp hết đại hội, lãnh đạo nhà trường nói, mời một đại biểu sinh viên khóa trên lên phát biểu vài lời với sinh viên mới.
Trên sân thể dục vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt.
Chu Tiêu Đồng vừa đứng vừa ngủ gật, nhắm mắt mệt mỏi chụp hai tay vào nhau, coi như là cổ vũ.
Bỗng nhiên, phía trước hàng ngũ trên sân thể dục vang lên một trận ồn ào của các nữ sinh, nhanh chóng lan rộng ra, tất cả mọi người đều vì vị đại biểu sinh viên này vỗ tay ầm lên!
Chu Tiêu Đồng lúc ấy đứng gần đầu hàng, bị tiếng la hét bùng nổ này dọa giật mình một cái, tỉnh táo hẳn. Cô ngước mắt lên nhìn phía trước, cũng ngạc nhiên! Cầm lòng không được, cũng "Oa!" một tiếng.
Vị đại biểu sinh viên kia thực sự đẹp trai đến kinh người. Không hề nói quá chút nào – đây đúng là nam sinh đẹp nhất cô gặp trong mười tám năm qua, không thua một minh tinh nào trên TV!
Vị đại biểu sinh viên này, chính là Ngu Thanh Thần.
Ngu Thanh Thần nói gì với các sinh viên mới vào trường, một câu Chu Tiêu Đồng cũng không nghe được, đầu óc toàn là "Trai đẹp trai đẹp trai đẹp, cái mặt này cái dáng người này trời ơi, trai đẹp trai đẹp...."
Chờ Ngu Thanh Thần nói xong đi xuống, các sinh viên mới bên dưới lại lần nữa điên cuồng nhiệt liệt vỗ tay!
Chu Tiêu Đồng cũng ở trong đám sinh viên liều mạng vỗ tay, vỗ đến hai bàn tay đều đỏ, hận không thể giống như khi xem xong một màn biểu diễn đặc sắc trên sân khấu mà hô Encore, anh đẹp trai đừng đi, nói tiếp hai giờ nữa cũng được anh ơi.
Sau khi Ngu Thanh Thần rời đi, Chu Tiêu Đồng lập tức kéo lấy người bên cạnh dò hỏi: "Đại biểu sinh viên vừa rồi phát biểu tên là gì thế? Học khoa nào? Năm mấy vậy? Lãnh đạo nhà trường giới thiệu nửa ngày chắc cũng giới thiệu gì rồi chứ?"
Nữ sinh bị cô giữ chặt vẻ mặt đau buồn: "Không biết, vừa rồi tớ cũng có nghiêm túc nghe đâu. Tại sao tớ lại không nghiêm túc nghe chứ???"
Chu Tiêu Đồng hỏi một vòng bên cạnh, nhưng mọi người ai cũng hối hận, vì không ai nghĩ rằng đại biểu sinh viên không phải là một học bá bốn mắt mà lại là một vị hotboy á, mà lãnh đạo trường phát biểu quá lâu, chẳng ai nghiêm túc nghe cả. Chỉ nhớ rõ anh đẹp trai tên là Ngu Thanh Thần, năm hai.
Sau khai giảng không bao lâu, Chu Tiêu Đồng đã hiểu Ngu Thanh Thần như lòng bàn tay --- Trong trường không ai bị mù đâu, Ngu Thanh Thần lớn lên đẹp như vậy, sao mà không phải nhân vật nổi tiếng trong trường chứ? Chẳng cần phí sức tìm hiểu, chỉ cần nói họ tên ra, có thể moi được một đống tin tức từ các cô gái, tỉ mỉ đến hãng giày anh ấy đi hiệu gì cũng có.
Nếu nói người nổi tiếng trong trường chính là minh tinh, Chu Tiêu Đồng từ năm nhất đại học đã bước lên con đường theo đuổi minh tinh.
Ngu Thanh Thần học lớp nào, cô cũng đi đăng ký lớp đó, vì họ cùng học một khoa, cô năm nhất đã đăng ký một đống môn năm hai, đến cuối kỳ thảm thiết thi cử trả môn; Ngu Thanh Thần tham gia câu lạc bộ nào, cô cũng đăng ký câu lạc bộ ấy, mà chuyện sáng tác tiểu thuyết sau này, cũng vì Ngu Thanh Thần mà bắt đầu.
Lúc ấy Ngu Thanh Thần tham gia câu lạc bộ kịch, Chu Tiêu Đồng cũng đến câu lạc bộ kịch. Lúc đầu, cô không có sở trường đặc biệt, chỉ làm một vài việc vặt trong câu lạc bộ, đưa trà rót nước dọn đạo cụ, hoặc biểu diễn vai người qua đường hoặc vai ác một chiêu là bị KO, cô chưa hề oán thán một câu – cô chỉ vì trai đẹp mà tới, chỉ cần thấy trai đẹp, làm gì cũng được.
Nhưng không lo không nghĩ ở câu lạc bộ kịch hai tháng, có một hôm cô nổi giận đùng đùng trở lại phòng ngủ, ném đồ lên bàn, thề: "Tôi muốn viết kịch bản! Tôi phải làm biên kịch! Sau này chuyện tôi viết, tôi muốn ai diễn, tôi sẽ để người ấy diễn!"
---- Người có năng lực sáng tác quá ít, mọi người thường diễn lại kịch bản kinh điển, nếu ai có thể viết một kịch bản xuất sắc, thì đúng là nhân tài câu lạc bộ kịch cần!
Vì thể trong câu lạc bộ kịch đại học T, địa vị biên kịch rất cao, có thể quyết định ai được diễn.
Ngu Thanh Thần gần đây luôn chuẩn bị vai nam chính cho kịch bản mới. Anh ấy rất nghiêm túc, đi học cũng đọc kịch bản, trên đường đi cũng đọc lời thoại. Nhưng hai tuần trước sân khấu biểu diễn ở trường, trong câu lạc bộ đột nhiên thay đổi, đẩy rớt vai nam chính của Ngu Thanh Thần, đổi cho người khác.
Nguyên nhân thay đổi đột xuất là do nữ sinh viết kịch bản này nói rằng cô ấy dựa vào một nam sinh khác để sáng tác nam chính, Ngu Thanh Thần không phù hợp nam chính trong lòng cô, cô muốn đổi diễn viên. Nếu không đổi thì chính là không tôn trọng biên kịch cô đây, không tôn trong công sức một tháng không ngủ của cô ấy, sau này không bao giờ cô ấy viết kịch bản cho câu lạc bộ nữa!
Thực ra nguyên nhân bạn học nữ này đột nhiên làm ầm lên cũng chẳng phải bí mật gì. Bạn gái này theo đuổi Ngu Thanh Thần một học kỳ, ba lần tỏ tình, Ngu Thanh Thần đều từ chối. Quá tam ba bận, sau hai lần trước bị từ chối cô ấy còn cố chấp không đổi, nhưng đến lần thứ ba lấy hết dũng khí tỏ tình vẫn bị từ chối, tức giận, hứa với lòng không bao giờ làm một cô gái không có tự trọng như vậy nữa, cô ấy muốn xoay người làm nữ hoàng, khiến Ngu Thanh Thần cũng phải nhìn sắc mặt cô ấy!
---- Lúc cô ấy còn đang viết kịch bản, đi đâu cũng nói với người khác nam chính của cô ấy chính là Ngu Thanh Thần. Hiện giờ sắp biểu diễn, cô ấy lại nói Ngu Thanh Thần không phù hợp với vai nam chính, lật mặt cực nhanh.
Trong câu lạc bộ, ai cũng khó xử, một bên là biên kịch tài hoa không thể đắc tội, một bên Ngu Thanh Thần cũng được coi là trụ cột của câu lạc bộ, cũng không thể đắc tội. Hai bên giằng co vài hôm, Ngu Thanh Thần vì bầu không khí hài hòa của câu lạc bộ, chủ động nhường bước, bỏ vai diễn.
Mấy tuần cố gắng của Ngu Thanh Thần trở thành vô ích, anh ấy cũng không nói gì. Nhưng chuyện này làm người hâm mộ đau lòng á! Làm cô fan nhỏ Chu Tiêu Đồng đau lòng đến tức giân, về phòng ngủ liền mở máy tính viết đại cương, download một đống sách học viết kịch bản. Hai ba tháng sau, cô cũng cho ra một kịch bản mới.
Từ đó, Chu Tiêu Đồng trở thành biên kịch của câu lạc bộ kịch đại học T. Cũng từ đó, cô bắt đầu sáng tác.
Sau khi Ngu Thanh Thần lên năm ba, câu lạc bộ đi liên hoan ở tiệm lẩu. Trùng hợp, người ngồi bàn bên là một biên kịch của đài truyền hình. Người này nhìn trúng Ngu Thanh Thần, cố gắng mời anh đi thi chương trình tìm kiếm tài năng. Ngu Thanh Thần thích ca hát, thích diễn kịch, bạn học đều cổ vũ anh, vì thế anh bị thuyết phục, cũng báo danh dự thi.
Sau khi anh đi thi, Chu Tiêu Đồng cũng vẫn là fan nhỏ của anh. Ngu Thanh Thần đi thi, cô đi khắp nơi kéo người thân bạn bè bỏ phiếu cho anh; Ngu Thanh Thần thi xong, cô tới hiện trường ôm bảng đèn tiếp ứng...
Lúc mới thi đấu xong, Ngu Thanh Thần có lúc rất hot, nhưng đáng tiếc rất nhanh con đường phía trước của anh trở thành đường xuống núi.
Một ngày nọ, Ngu Thanh Thần nói với cô, anh đã thỏa thuận với công ty, muốn dừng hoạt động, muốn ra nước ngoài học tập thêm, điều chỉnh tâm trạng, nếu không anh sợ chính mình không thể tiếp tục nữa.
Lúc anh nói chuyện này giọng nói và vẻ mặt vẫn nhẹ nhàng bình tĩnh. Nhưng Chu Tiêu Đồng biết tâm trạng khi đó của anh. Nếu anh không thể đi ra từ đống lầy lội hiện tại, anh nói anh không thể tiếp tục chính là không thể tiếp tục nổi nữa.
Chu Tiêu Đồng nói, em chờ anh về.
Sau khi Ngu Thanh Thần ra nước ngoài, Chu Tiêu Đồng được chị họ từ công ty quản lý tìm tới. Chị ấy biết cô từng là fan của Ngu Thanh Thần, có kinh nghiệm theo đuổi thần tượng, hỏi cô có muốn thành fan chuyên nghiệp không?
Lúc đó Chu Tiêu Đồng còn chưa tốt nghiệp đại học, thấy đề nghị này không tồi, cũng cảm thấy có hứng thú. Vừa kiếm được tiền, công việc cũng thú vị, chờ khi nào Ngu Thanh Thần trở lại, cô có kinh nghiệm, có thể giúp anh làm gì đó, có thể gần anh hơn. Vì thế Chu Tiêu Đồng đồng ý, từ đây đi trên con đường fan chuyên nghiệp.
Khi ấy, cô với Ngu Thanh Thần, là fan theo đuổi thần tượng. Cả ngày cô chạy theo sau anh, nhưng chưa từng tỏ tình, cũng không có hành động quá giới hạn nào. Cô chỉ cần gần anh, thấy anh là vui vẻ. Mà thực ra cô cũng không dám mơ ước, sợ biến hài kịch tuổi thanh xuân thành bi kịch.
Bây giờ, cô có thể tự cảm động cười nói, Ngu Thanh Thần chính là mối tình đầu của cô. Nhưng trên thực tế, nếu nói là tình yêu, chi bằng nói nó chính là thanh xuân của cô.
Chu Tiêu Đồng không trả lời tin nhắn của Thần Hi Dịch Tịch. Cô không định kể cuộc sống của cô với độc giả.
Một lúc sau, cô định bỏ di động xuống đi ngủ, Thần Hi Dịch Tịch lại nhắn thêm một tin nhắn.
Có lẽ nhận ra chuyện mình hỏi vượt quá mối quan hệ giữa hai người, Thần Hi Dịch Tịch không tiếp tục tìm câu trả lời cho vấn đề lúc nãy.
Thần Hi Dịch Tịch: "Tôi chờ tác phẩm mới của cô."
Bình luận truyện