Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
Chương 1
Editor: Haki-chan
Haki: Đọc rồi mới thấy thực sự nó cũng chẳng phải hài gì đâu, cơ mà bạn thụ rất lâu xuất hiện, có lẽ là khoảng hơn 10 chương thế này, mong là đừng ai sốt ruột
Vì lý do thời tiết nên buổi luyện tập bị hủy bỏ. Phương Việt nhìn đồng hồ, lúc này mới có 3h30. Lát nữa cũng không có khóa, cứ vào cuối tuần là anh sẽ đến bệnh viện, nếu như hôm nay cũng không có việc gì thì có lẽ anh sẽ đi xem thử một chút.
Người yêu anh một tháng trước vừa trải qua một vụ tai nạn giao trông. Ngoại thương không nghiêm trọng lắm nhưng vẫn mãi bất tỉnh, bác sĩ cũng giải thích không rõ nguyên nhân, dùng một đống thể loại lý do chuyên khoa này nọ để nói với người yêu và người nhà bệnh nhân, xét đến cùng chỉ vì một cái lý do duy nhất ―― người bệnh không có ý chí thức tỉnh. Nói như thế cũng chẳng khác gì hiện trạng của người thực vật.
Vì sao lại xuất hiện loại chuyện này? Anh và Trần Cảnh Tông bắt đầu mối quan hệ người yêu cũng nửa năm rồi, vẫn luôn thuận lợi, cũng không thấy hắn gặp chuyện gì trong chuyện học tập, vụ tai nạn giao thông này lại càng ngoài ý xảy ra, nhưng không hiểu vì sao người kia không muốn tỉnh lại.
Khả năng duy nhất, đó là hai bên cha mẹ, bọn họ rất có thể…… Không, nhất định họ đã không tiếp nhận. Nhưng đây cũng không phải không có biện pháp giải quyết, huống chi hai người mới 20 tuổi, cũng không cần thiết phải thẳng thắn sớm như vậy, ngày sau chậm rãi nghĩ cách không phải rất tốt hay sao.
Trừ cái đó ra, Phương Việt thật sự nghĩ không ra cái ý chí gì đó mà Trần Cảnh Tông không muốn tỉnh.
Mấy thứ quà các kiểu có lẽ không cần, dù sao đối phương cũng chưa tỉnh. Phương Việt không dám quá thường xuyên đi thăm Trần Cảnh Tông, người ở bên ngoài nhìn vào bọn họ bất quá cũng chỉ nghĩ là bạn bè học Đại học với nhau mà thôi, nếu mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện nóng tay bỏng mắt với nhau, ba mẹ của hắn nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái.
Trường học cách bệnh viện có 1 đoạn đường, Phương Việt ngồi tàu điện ngầm đi, nhìn đồng hồ cũng đã gần năm giờ. Anh đã quen cửa tìm đến phòng bệnh của Trần Cảnh Tông, nhưng kì lạ là, trên giường không có người. Bởi vì thể trạng của Trần Cảnh Tông không tính là quá nặng, hơn nữa gia cảnh cũng không phải khá giả gì, không thể ở lâu trong phòng bệnh tư nhân. Cho nên lúc này, ngồi trên giường bệnh là một bệnh nhân xa lạ.
Chẳng lẽ Cảnh Tông tỉnh rồi? Nhưng thực sự vẫn cảm thấy có gì đó sai sai……!
Phương Việt vội vàng dò hỏi nhân viên chăm sóc của người bệnh kia: “Thật ngại quá, không biết người bệnh ở đây đi đâu rồi?”
Người nọ đang gọt hoa quả, không chút để ý mà đáp: “Cậu ta ấy hả? Cũng tỉnh được khá lâu rồi ni, đang chuẩn bị xuất viện đấy, cũng không biết đi không nữa.”
Tỉnh? Còn tỉnh được rất lâu rồi? Nhưng tại sao lại không gọi cho anh một cuộc! Là thân thể quá suy yếu nên không thể nói chuyện sao, nhưng một khi đã như vậy, cũng không cần phải gấp gáp xuất viện.
Phương Việt càng nghĩ càng thấy không phù hợp, rút di động gọi cho Trần Cảnh Tông một cuộc điện thoại, ấy thế mà lại ở trong trạng thái tắt máy. Anh gấp đến độ xoay vòng vòng, lại không biết nên đi nơi nào tìm người, chỉ biết nơi đối phương có thể trở về nhất chính là trường học. Đúng rồi, trường học! Phương Việt gọi điện thoại cho bạn cùng phòng, nhờ cậu bạn kia bảo với Trần Cảnh Tông mau mau gọi cho mình, cũng không màng đối phương đại kinh thất sắc “Trần Cảnh Tông tỉnh!?” Liền treo điện thoại.
Trần Cảnh Tông tỉnh? Chuyện này người biết gần đây nhất duy chỉ có anh.
Lúc Trần Cảnh Tông tỉnh lại, chỉ nhìn thấy trần nhà màu trắng xa lạ, mùi thuốc sát trùng khó ngửi xộc thẳng lên mũi. Mẹ lúc này đang ngồi ở một bên giường ngủ gật, đầu gục xuống, hình như chưa hôm nào có được một giấc ngon. Trong phút chốc, Trần Cảnh Tông cho rằng mình đã hoa mắt rồi, lại tưởng mình đang nằm mơ. Bởi vì cha mẹ hắn rõ ràng đã chết trong vụ tai nạn kia…… Ngay cả chính hắn, chính tại lúc đó cũng không sống được bao lâu, bị người mà mình yêu thương nhất hại chết.
Trước mắt Trần Cảnh Tông là một mảnh đen tối. Hắn nhắm mắt lại, lại mở, cảnh trí vẫn không hề biến mất. Thân thể sức lực một tia khôi phục. Trên người hắn chính là chiếc chăn bông màu trắng sạch sẽ, trắng đến mức khiến hắn loá mắt, hắn đã bao nhiêu lâu rồi chưa thấy qua màu sắc thuần tuý như vậy.
Trần Cảnh Tông ngồi ngốc một lúc lâu, chờ cho hắn khống chế thân thể từ trên giường ngồi dậy, mới thực sự tiếp nhận hiện thực này. Chung quanh mọi người đều đang hô hấp, trong không khí không hề mang theo một tia huyết tinh, tất cả đều trong suốt, thấu triệt như nhìn qua một viên pha lê. Cảnh trí an bình như vậy, ở thế giới kia làm sao có thể thường xuyên được chứng kiến. Tay hắn đặt lên ngực mình, hắn nhắm mắt lại cảm nhận từng nhịp đập đều đặn của con tim, cảm thụ được sinh mệnh đang xoay vòng trong cơ thể mình.
Thật không dám tin, chẳng lẽ những gì nhìn thấy nghe thấy đều chỉ là một cơn ác mộng, ngay cả chuyện bị người đàn ông kia phản bội cũng là……?
“Cảnh, Cảnh Tông……” Người đàn bà mang theo thanh âm nức nở gọi kéo lại ý thức của Trần Cảnh Tông. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt mẹ mình vừa mừng vừa sợ, vẻ mặt không thể tin nhìn hắn, “Con đã tỉnh rồi?”
Đối mặt với người phụ nữ này, hắn sống trong cái nơi mang nhân tính đáng ghê tởm kia, máu chảy thành sông, nơi mà cả thế giới mang trên mình một chiếc mặt nạ xấu xí lạnh nhạt, trong ánh mắt kia lại tràn ngập ôn nhu: “Mẹ……” Dường như là đã lâu lắm rồi không nói chuyện, thanh âm của hắn trở nên khản đặc.
Nhưng người phụ nữ được hắn gọi lại dường như không động đậy, nước mắt cầm lòng không đậu chảy xuống: “Thật tốt quá, thật tốt quá…… Mẹ còn thật sự cho rằng, mình đã thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…… Con trai, con trai, con từ từ, để mẹ đi gọi bác sĩ lại đây!”
Người mẹ rời khỏi phòng, nụ cười ảm đạm của Trần Cảnh Tông mới lắng dần xuống. Hắn thở ra một hơi, một lần nữa nằm xuống. Hiện tại, hắn cần một khoảnh thời gian xác định để thu xếp lại những gì trong giấc mộng…… Không, chuyện này rất chân thật, chuyện tê tâm liệt phế thống khổ sao có thể chỉ là cảnh trong mơ. Hoá ra, là ông trời ban cho hắn một cơ hội sống lại lần nữa!
Hắn đưa tay lên mắt, cẩn thận tự hỏi nên làm gì vào khoảng thời gian trước khi tận thế tiến đến như thế nào. Không cần nói, hắn nhớ rõ kiếp trước sau tai nạn giao thông, phải qua một tháng mới chính thức bước vào tận thế, hắn cũng đủ thời gian chuẩn bị. Lúc này đây, hắn sẽ không tái phạm sai lầm kiếp trước nữa. Quý trọng tánh mạng mình, hắn chắc chắn phải bảo vệ; những tiểu nhân ác tâm, chỉ cần dám tìm đến hại hắn, hắn chắc chắn vật tẫn kì dụng. Dư thừa người lương thiện cũng chỉ là tạo thêm cơ hội cho kẻ ác mà thôi, chỉ có bản thân mình tâm ngoan, mới có thể giành được một sự sống muốn có.
Còn, Phương Việt! Trước đó mi đã phản bội ta hại ta chết, lần này, ta tất khiến mi vạn kiếp bất phục.
Lúc sau Phương Việt đã đến trên giường bệnh chờ đợi, lúc anh đến thì Trần Cảnh Tông không có ở trong phòng. Thời gian một phân một giây trôi qua, anh lúc thì nôn nóng mà đứng lên đi qua đi lại, khi thì ngồi xuống không ngừng rung chân. Nhân viên, hộ sĩ bị mấy hoạt động này làm cho bực bội không thôi, nhắc nhở nhiều lần không có hiệu quả, theo yêu cầu người bệnh kéo rèm trắng phân cách qua, chặn hai không gian.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Phương Việt lại lần nữa đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa. Bệnh viện người đến người đi, mỗi lần anh đều tưởng Trần Cảnh Tông đã trở lại, kết quả chỉ là bác sĩ và y tá đi ngang qua. Lần này anh cũng hoàn toàn không ôm hy vọng gì. Cho nên ngay khi thấy người nọ tiến vào, lại thấy rõ diện mạo của người này, anh lập tức kích động đứng lên. Trần Cảnh Tông gầy yếu tái nhợt, tựa hồ vì cả một tháng hôn mê nên như vậy. Trên mũi mang theo mắt kính lớn, thường thường đưa tay lên đẩy đẩy mắt kính.
Phương Việt cho rằng mình sẽ tức giận, tức vì chuyện đối phương tỉnh lại nhưng lại không báo cho mình. Nhưng giờ này khắc này, khi anh tận mắt nhìn thấy người yêu tỉnh lại, thấy Trần Cảnh Tông bình an không có việc gì, anh bỗng nhiên cảm thấy hết thảy đều không sao cả. So với sự phẫn nộ thì niềm vui sướng còn nhiều hơn.
Cho dù như thế nào, Cảnh Tông nhất định có lý do, chỉ cần hắn bình an như thế là ổn rồi. Phương Việt vô pháp kiềm chế niềm hưng phấn muốn nhảy nhót của mình, một bước bước nhanh tiến lên muốn cho người yêu một cái ôm lớn: “Cảnh Tông!”
Ai ngờ bỗng nhiên có một cái ‘bóng đèn’* xông ra chặn giữa hai người. Phương Việt mạnh mẽ ngừng bước chân, thiếu chút nữa anh đã cùng người nọ ôm hôn thân mật. Tập trung nhìn vào, mới phát hiện cái bóng đèn kia là Lý Khiêm, thanh mai trúc mã của Trần Cảnh Tông. Phương Việt và gã không thân, nhưng vài lần qua lại cũng phát hiện người này có tâm tư bất chính với Trần Cảnh Tông, cũng chỉ có cái tên Cảnh Tông trì độn này là không phát hiện thôi.
Cho dù gã có là người mà Cảnh Tông quen biết trước, nhưng hiện tại Cảnh Tông là người yêu của Phương Việt anh, tưởng tượng đến cảnh Lý Khiêm ôm lấy Cảnh Tông, lại còn có tâm tư ghê tởm đó, Phương Việt liền trưng ra một bộ mặt khó coi nhìn đối phương. Bởi vậy anh lập tức trưng ra một khuôn mặt, khiêu khích hỏi: “Mày làm gì ở đây?”
Sắc mặt của Lý Khiêm cũng không vui: “Tao mới phải hỏi mày, mày như thế này chẳng khác gì khách không mời mà đến, mới vừa gặp liền muốn động tay động chân với Cảnh Tông là sao?”
“Mày mới con mẹ nó khách không mời mà đến, Cảnh Tông là tên để mày gọi hả?”
“Thì sao nào, chỉ biết nói mấy lời thô bỉ đó hả? Lúc tao và Cảnh Tông quen nhau, mày còn không biết ở chỗ nào chơi bùn đâu.”
Phương Việt nỗ lực hạ lửa giận, cười lạnh: “Thì như thế nào, ngẫm lại thử xem người bên cạnh Cảnh Tông lúc này nên là ai.”
Vì thường lui đến đây, Lý Khiêm liền lộ ra bộ dáng ảo não, phẫn uất mà không dám phát tiết, làm Phương Việt càng nhìn càng sướng. Nhưng hôm nay, gã lại hơi hơi mỉm cười, chẳng có chút bộ dạng ngượng ngùng gì: “Dù sao cũng không phải mày.”
“Ha? Không phải tao chẳng lẽ là mày!?” Phương Việt một tay kéo kéo cổ áo Lý Khiêm.
“Đủ rồi.” Lúc này, Trần Cảnh Tông đứng đằng sau Lý Khiêm rốt cuộc mở miệng. Hắn đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nói: “Chúng ta chỉ tới lấy hành lý, đi lấy đi.”
Lý Khiêm bị Trần Cảnh Tông coi là Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Gã khinh miệt trừng mắt liếc mắt nhìn Phương Việt một cái, đánh bay bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình, bước đến tủ quần áo bắt đầu thu dọn. Trần Cảnh Tông coi Phương Việt càng làm như không thấy, trực tiếp lướt qua bên người anh đi phía sau Lý Khiêm.
Phương Việt thấy Trần Cảnh Tông quay mình đi tới, vốn vui vẻ muốn giữ chặt tay hắn, ai ngờ lại bị tránh đi, còn bị làm lơ, lại nghi hoặc, trái tim tự dưng nguội xuống: “…… Cảnh Tông?”
Vẫn thật không hiểu.
Cái tình huống này chẳng khác gì việc hai người vừa cãi nhau xong. Trần Cảnh Tông khi tức giận, một không khóc nháo, hai không động thủ, nhưng toàn thân lại toát ra hàn khí làm lơ người ta, cho dù chủ động nói chuyện với hắn thì hắn cũng không phản ứng, rất khó ứng phó. Phương Việt không biết Trần Cảnh Tông vừa tỉnh, mình làm sao lại có thể trêu chọc hắn. Chẳng lẽ là trách mình không canh giữ ở bên giường bệnh?
“Cảnh Tông.” Phương Việt chưa từ bỏ ý định lại gọi một tiếng, “Em làm sao vậy, là trách anh không đến thăm em sao? Nhưng em cũng biết, anh phải đi học, hơn nữa dì cũng ở, anh không thể thường xuyên đến đây…… Cảnh Tông.” Anh bắt lấy cánh tay của Trần Cảnh Tông.
Trần Cảnh Tông vung tay anh ra, rốt cuộc xoay người mặt nhìn Phương Việt, đẩy đẩy mắt kính, thần sắc lạnh nhạt: “Bạn học Phương, tôi không nhớ rõ bản thân và anh có quan hệ như vậy. Còn có, mong đừng gọi tôi thân mật như vậy, như vậy thật làm tôi……” Hắn dừng một chút, “Cảm thấy ghê tởm.”
Phương Việt dại ra ba giây: “…… Em mất trí nhớ?”
“Tùy anh nghĩ như thế nào. Chỉ cần anh biết, Trần Cảnh Tông tôi cùng Phương Việt anh, từ giờ không còn quan hệ gì nữa.”
“Cảnh Tông, đều đã thu xếp xong rồi.” Lý Khiêm xách một túi hành lý nói.
Trần Cảnh Tông gật gật đầu nói lời cảm tạ: “Cám ơn anh, Khiêm ca, ít nhiều may có anh chăm sóc. Nếu không mẹ em cũng không biết phải chịu đựng như thế nào nữa.”
“Hazzz, khách khí cái gì.” Lý Khiêm có chút ngượng ngùng, “Anh và em còn phải để tâm đến cái đó sao.”
Trần Cảnh Tông lắc đầu, lại lần nữa chân thành nói lời cảm tạ: “Cám ơn.” Không chỉ có vì thế, còn vì kiếp trước anh đã không rời bỏ tôi.
Tại sự kinh hoàng ở kiếp trước, Trần Cảnh Tông lại làm sao không rõ tâm tư Lý Khiêm. Nhưng ở phương diện tình cảm hắn thật sự không muốn miễn cưỡng mình. Hắn có thể cùng Lý Khiêm cả đời là anh em tốt, bạn tốt, lại tuyệt không thể cùng đối phương, chỉ mong Khiêm ca có thể tìm được chân mệnh thiên nữ, đừng lãng phí thời gian trên người hắn.
Phương Việt không muốn xem hai người ở trước mắt mình diễn kịch Quỳnh Dao, bởi vậy không chút khách khí đánh gãy ẩn tình của hai người, chen vào, mặt nghiêm túc nhìn Trần Cảnh Tông: “Em cho anh một lý do rõ ràng.”
Hoàn chương 1
Haki: Đọc rồi mới thấy thực sự nó cũng chẳng phải hài gì đâu, cơ mà bạn thụ rất lâu xuất hiện, có lẽ là khoảng hơn 10 chương thế này, mong là đừng ai sốt ruột
Vì lý do thời tiết nên buổi luyện tập bị hủy bỏ. Phương Việt nhìn đồng hồ, lúc này mới có 3h30. Lát nữa cũng không có khóa, cứ vào cuối tuần là anh sẽ đến bệnh viện, nếu như hôm nay cũng không có việc gì thì có lẽ anh sẽ đi xem thử một chút.
Người yêu anh một tháng trước vừa trải qua một vụ tai nạn giao trông. Ngoại thương không nghiêm trọng lắm nhưng vẫn mãi bất tỉnh, bác sĩ cũng giải thích không rõ nguyên nhân, dùng một đống thể loại lý do chuyên khoa này nọ để nói với người yêu và người nhà bệnh nhân, xét đến cùng chỉ vì một cái lý do duy nhất ―― người bệnh không có ý chí thức tỉnh. Nói như thế cũng chẳng khác gì hiện trạng của người thực vật.
Vì sao lại xuất hiện loại chuyện này? Anh và Trần Cảnh Tông bắt đầu mối quan hệ người yêu cũng nửa năm rồi, vẫn luôn thuận lợi, cũng không thấy hắn gặp chuyện gì trong chuyện học tập, vụ tai nạn giao thông này lại càng ngoài ý xảy ra, nhưng không hiểu vì sao người kia không muốn tỉnh lại.
Khả năng duy nhất, đó là hai bên cha mẹ, bọn họ rất có thể…… Không, nhất định họ đã không tiếp nhận. Nhưng đây cũng không phải không có biện pháp giải quyết, huống chi hai người mới 20 tuổi, cũng không cần thiết phải thẳng thắn sớm như vậy, ngày sau chậm rãi nghĩ cách không phải rất tốt hay sao.
Trừ cái đó ra, Phương Việt thật sự nghĩ không ra cái ý chí gì đó mà Trần Cảnh Tông không muốn tỉnh.
Mấy thứ quà các kiểu có lẽ không cần, dù sao đối phương cũng chưa tỉnh. Phương Việt không dám quá thường xuyên đi thăm Trần Cảnh Tông, người ở bên ngoài nhìn vào bọn họ bất quá cũng chỉ nghĩ là bạn bè học Đại học với nhau mà thôi, nếu mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện nóng tay bỏng mắt với nhau, ba mẹ của hắn nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái.
Trường học cách bệnh viện có 1 đoạn đường, Phương Việt ngồi tàu điện ngầm đi, nhìn đồng hồ cũng đã gần năm giờ. Anh đã quen cửa tìm đến phòng bệnh của Trần Cảnh Tông, nhưng kì lạ là, trên giường không có người. Bởi vì thể trạng của Trần Cảnh Tông không tính là quá nặng, hơn nữa gia cảnh cũng không phải khá giả gì, không thể ở lâu trong phòng bệnh tư nhân. Cho nên lúc này, ngồi trên giường bệnh là một bệnh nhân xa lạ.
Chẳng lẽ Cảnh Tông tỉnh rồi? Nhưng thực sự vẫn cảm thấy có gì đó sai sai……!
Phương Việt vội vàng dò hỏi nhân viên chăm sóc của người bệnh kia: “Thật ngại quá, không biết người bệnh ở đây đi đâu rồi?”
Người nọ đang gọt hoa quả, không chút để ý mà đáp: “Cậu ta ấy hả? Cũng tỉnh được khá lâu rồi ni, đang chuẩn bị xuất viện đấy, cũng không biết đi không nữa.”
Tỉnh? Còn tỉnh được rất lâu rồi? Nhưng tại sao lại không gọi cho anh một cuộc! Là thân thể quá suy yếu nên không thể nói chuyện sao, nhưng một khi đã như vậy, cũng không cần phải gấp gáp xuất viện.
Phương Việt càng nghĩ càng thấy không phù hợp, rút di động gọi cho Trần Cảnh Tông một cuộc điện thoại, ấy thế mà lại ở trong trạng thái tắt máy. Anh gấp đến độ xoay vòng vòng, lại không biết nên đi nơi nào tìm người, chỉ biết nơi đối phương có thể trở về nhất chính là trường học. Đúng rồi, trường học! Phương Việt gọi điện thoại cho bạn cùng phòng, nhờ cậu bạn kia bảo với Trần Cảnh Tông mau mau gọi cho mình, cũng không màng đối phương đại kinh thất sắc “Trần Cảnh Tông tỉnh!?” Liền treo điện thoại.
Trần Cảnh Tông tỉnh? Chuyện này người biết gần đây nhất duy chỉ có anh.
Lúc Trần Cảnh Tông tỉnh lại, chỉ nhìn thấy trần nhà màu trắng xa lạ, mùi thuốc sát trùng khó ngửi xộc thẳng lên mũi. Mẹ lúc này đang ngồi ở một bên giường ngủ gật, đầu gục xuống, hình như chưa hôm nào có được một giấc ngon. Trong phút chốc, Trần Cảnh Tông cho rằng mình đã hoa mắt rồi, lại tưởng mình đang nằm mơ. Bởi vì cha mẹ hắn rõ ràng đã chết trong vụ tai nạn kia…… Ngay cả chính hắn, chính tại lúc đó cũng không sống được bao lâu, bị người mà mình yêu thương nhất hại chết.
Trước mắt Trần Cảnh Tông là một mảnh đen tối. Hắn nhắm mắt lại, lại mở, cảnh trí vẫn không hề biến mất. Thân thể sức lực một tia khôi phục. Trên người hắn chính là chiếc chăn bông màu trắng sạch sẽ, trắng đến mức khiến hắn loá mắt, hắn đã bao nhiêu lâu rồi chưa thấy qua màu sắc thuần tuý như vậy.
Trần Cảnh Tông ngồi ngốc một lúc lâu, chờ cho hắn khống chế thân thể từ trên giường ngồi dậy, mới thực sự tiếp nhận hiện thực này. Chung quanh mọi người đều đang hô hấp, trong không khí không hề mang theo một tia huyết tinh, tất cả đều trong suốt, thấu triệt như nhìn qua một viên pha lê. Cảnh trí an bình như vậy, ở thế giới kia làm sao có thể thường xuyên được chứng kiến. Tay hắn đặt lên ngực mình, hắn nhắm mắt lại cảm nhận từng nhịp đập đều đặn của con tim, cảm thụ được sinh mệnh đang xoay vòng trong cơ thể mình.
Thật không dám tin, chẳng lẽ những gì nhìn thấy nghe thấy đều chỉ là một cơn ác mộng, ngay cả chuyện bị người đàn ông kia phản bội cũng là……?
“Cảnh, Cảnh Tông……” Người đàn bà mang theo thanh âm nức nở gọi kéo lại ý thức của Trần Cảnh Tông. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt mẹ mình vừa mừng vừa sợ, vẻ mặt không thể tin nhìn hắn, “Con đã tỉnh rồi?”
Đối mặt với người phụ nữ này, hắn sống trong cái nơi mang nhân tính đáng ghê tởm kia, máu chảy thành sông, nơi mà cả thế giới mang trên mình một chiếc mặt nạ xấu xí lạnh nhạt, trong ánh mắt kia lại tràn ngập ôn nhu: “Mẹ……” Dường như là đã lâu lắm rồi không nói chuyện, thanh âm của hắn trở nên khản đặc.
Nhưng người phụ nữ được hắn gọi lại dường như không động đậy, nước mắt cầm lòng không đậu chảy xuống: “Thật tốt quá, thật tốt quá…… Mẹ còn thật sự cho rằng, mình đã thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…… Con trai, con trai, con từ từ, để mẹ đi gọi bác sĩ lại đây!”
Người mẹ rời khỏi phòng, nụ cười ảm đạm của Trần Cảnh Tông mới lắng dần xuống. Hắn thở ra một hơi, một lần nữa nằm xuống. Hiện tại, hắn cần một khoảnh thời gian xác định để thu xếp lại những gì trong giấc mộng…… Không, chuyện này rất chân thật, chuyện tê tâm liệt phế thống khổ sao có thể chỉ là cảnh trong mơ. Hoá ra, là ông trời ban cho hắn một cơ hội sống lại lần nữa!
Hắn đưa tay lên mắt, cẩn thận tự hỏi nên làm gì vào khoảng thời gian trước khi tận thế tiến đến như thế nào. Không cần nói, hắn nhớ rõ kiếp trước sau tai nạn giao thông, phải qua một tháng mới chính thức bước vào tận thế, hắn cũng đủ thời gian chuẩn bị. Lúc này đây, hắn sẽ không tái phạm sai lầm kiếp trước nữa. Quý trọng tánh mạng mình, hắn chắc chắn phải bảo vệ; những tiểu nhân ác tâm, chỉ cần dám tìm đến hại hắn, hắn chắc chắn vật tẫn kì dụng. Dư thừa người lương thiện cũng chỉ là tạo thêm cơ hội cho kẻ ác mà thôi, chỉ có bản thân mình tâm ngoan, mới có thể giành được một sự sống muốn có.
Còn, Phương Việt! Trước đó mi đã phản bội ta hại ta chết, lần này, ta tất khiến mi vạn kiếp bất phục.
Lúc sau Phương Việt đã đến trên giường bệnh chờ đợi, lúc anh đến thì Trần Cảnh Tông không có ở trong phòng. Thời gian một phân một giây trôi qua, anh lúc thì nôn nóng mà đứng lên đi qua đi lại, khi thì ngồi xuống không ngừng rung chân. Nhân viên, hộ sĩ bị mấy hoạt động này làm cho bực bội không thôi, nhắc nhở nhiều lần không có hiệu quả, theo yêu cầu người bệnh kéo rèm trắng phân cách qua, chặn hai không gian.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Phương Việt lại lần nữa đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa. Bệnh viện người đến người đi, mỗi lần anh đều tưởng Trần Cảnh Tông đã trở lại, kết quả chỉ là bác sĩ và y tá đi ngang qua. Lần này anh cũng hoàn toàn không ôm hy vọng gì. Cho nên ngay khi thấy người nọ tiến vào, lại thấy rõ diện mạo của người này, anh lập tức kích động đứng lên. Trần Cảnh Tông gầy yếu tái nhợt, tựa hồ vì cả một tháng hôn mê nên như vậy. Trên mũi mang theo mắt kính lớn, thường thường đưa tay lên đẩy đẩy mắt kính.
Phương Việt cho rằng mình sẽ tức giận, tức vì chuyện đối phương tỉnh lại nhưng lại không báo cho mình. Nhưng giờ này khắc này, khi anh tận mắt nhìn thấy người yêu tỉnh lại, thấy Trần Cảnh Tông bình an không có việc gì, anh bỗng nhiên cảm thấy hết thảy đều không sao cả. So với sự phẫn nộ thì niềm vui sướng còn nhiều hơn.
Cho dù như thế nào, Cảnh Tông nhất định có lý do, chỉ cần hắn bình an như thế là ổn rồi. Phương Việt vô pháp kiềm chế niềm hưng phấn muốn nhảy nhót của mình, một bước bước nhanh tiến lên muốn cho người yêu một cái ôm lớn: “Cảnh Tông!”
Ai ngờ bỗng nhiên có một cái ‘bóng đèn’* xông ra chặn giữa hai người. Phương Việt mạnh mẽ ngừng bước chân, thiếu chút nữa anh đã cùng người nọ ôm hôn thân mật. Tập trung nhìn vào, mới phát hiện cái bóng đèn kia là Lý Khiêm, thanh mai trúc mã của Trần Cảnh Tông. Phương Việt và gã không thân, nhưng vài lần qua lại cũng phát hiện người này có tâm tư bất chính với Trần Cảnh Tông, cũng chỉ có cái tên Cảnh Tông trì độn này là không phát hiện thôi.
Cho dù gã có là người mà Cảnh Tông quen biết trước, nhưng hiện tại Cảnh Tông là người yêu của Phương Việt anh, tưởng tượng đến cảnh Lý Khiêm ôm lấy Cảnh Tông, lại còn có tâm tư ghê tởm đó, Phương Việt liền trưng ra một bộ mặt khó coi nhìn đối phương. Bởi vậy anh lập tức trưng ra một khuôn mặt, khiêu khích hỏi: “Mày làm gì ở đây?”
Sắc mặt của Lý Khiêm cũng không vui: “Tao mới phải hỏi mày, mày như thế này chẳng khác gì khách không mời mà đến, mới vừa gặp liền muốn động tay động chân với Cảnh Tông là sao?”
“Mày mới con mẹ nó khách không mời mà đến, Cảnh Tông là tên để mày gọi hả?”
“Thì sao nào, chỉ biết nói mấy lời thô bỉ đó hả? Lúc tao và Cảnh Tông quen nhau, mày còn không biết ở chỗ nào chơi bùn đâu.”
Phương Việt nỗ lực hạ lửa giận, cười lạnh: “Thì như thế nào, ngẫm lại thử xem người bên cạnh Cảnh Tông lúc này nên là ai.”
Vì thường lui đến đây, Lý Khiêm liền lộ ra bộ dáng ảo não, phẫn uất mà không dám phát tiết, làm Phương Việt càng nhìn càng sướng. Nhưng hôm nay, gã lại hơi hơi mỉm cười, chẳng có chút bộ dạng ngượng ngùng gì: “Dù sao cũng không phải mày.”
“Ha? Không phải tao chẳng lẽ là mày!?” Phương Việt một tay kéo kéo cổ áo Lý Khiêm.
“Đủ rồi.” Lúc này, Trần Cảnh Tông đứng đằng sau Lý Khiêm rốt cuộc mở miệng. Hắn đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nói: “Chúng ta chỉ tới lấy hành lý, đi lấy đi.”
Lý Khiêm bị Trần Cảnh Tông coi là Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Gã khinh miệt trừng mắt liếc mắt nhìn Phương Việt một cái, đánh bay bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình, bước đến tủ quần áo bắt đầu thu dọn. Trần Cảnh Tông coi Phương Việt càng làm như không thấy, trực tiếp lướt qua bên người anh đi phía sau Lý Khiêm.
Phương Việt thấy Trần Cảnh Tông quay mình đi tới, vốn vui vẻ muốn giữ chặt tay hắn, ai ngờ lại bị tránh đi, còn bị làm lơ, lại nghi hoặc, trái tim tự dưng nguội xuống: “…… Cảnh Tông?”
Vẫn thật không hiểu.
Cái tình huống này chẳng khác gì việc hai người vừa cãi nhau xong. Trần Cảnh Tông khi tức giận, một không khóc nháo, hai không động thủ, nhưng toàn thân lại toát ra hàn khí làm lơ người ta, cho dù chủ động nói chuyện với hắn thì hắn cũng không phản ứng, rất khó ứng phó. Phương Việt không biết Trần Cảnh Tông vừa tỉnh, mình làm sao lại có thể trêu chọc hắn. Chẳng lẽ là trách mình không canh giữ ở bên giường bệnh?
“Cảnh Tông.” Phương Việt chưa từ bỏ ý định lại gọi một tiếng, “Em làm sao vậy, là trách anh không đến thăm em sao? Nhưng em cũng biết, anh phải đi học, hơn nữa dì cũng ở, anh không thể thường xuyên đến đây…… Cảnh Tông.” Anh bắt lấy cánh tay của Trần Cảnh Tông.
Trần Cảnh Tông vung tay anh ra, rốt cuộc xoay người mặt nhìn Phương Việt, đẩy đẩy mắt kính, thần sắc lạnh nhạt: “Bạn học Phương, tôi không nhớ rõ bản thân và anh có quan hệ như vậy. Còn có, mong đừng gọi tôi thân mật như vậy, như vậy thật làm tôi……” Hắn dừng một chút, “Cảm thấy ghê tởm.”
Phương Việt dại ra ba giây: “…… Em mất trí nhớ?”
“Tùy anh nghĩ như thế nào. Chỉ cần anh biết, Trần Cảnh Tông tôi cùng Phương Việt anh, từ giờ không còn quan hệ gì nữa.”
“Cảnh Tông, đều đã thu xếp xong rồi.” Lý Khiêm xách một túi hành lý nói.
Trần Cảnh Tông gật gật đầu nói lời cảm tạ: “Cám ơn anh, Khiêm ca, ít nhiều may có anh chăm sóc. Nếu không mẹ em cũng không biết phải chịu đựng như thế nào nữa.”
“Hazzz, khách khí cái gì.” Lý Khiêm có chút ngượng ngùng, “Anh và em còn phải để tâm đến cái đó sao.”
Trần Cảnh Tông lắc đầu, lại lần nữa chân thành nói lời cảm tạ: “Cám ơn.” Không chỉ có vì thế, còn vì kiếp trước anh đã không rời bỏ tôi.
Tại sự kinh hoàng ở kiếp trước, Trần Cảnh Tông lại làm sao không rõ tâm tư Lý Khiêm. Nhưng ở phương diện tình cảm hắn thật sự không muốn miễn cưỡng mình. Hắn có thể cùng Lý Khiêm cả đời là anh em tốt, bạn tốt, lại tuyệt không thể cùng đối phương, chỉ mong Khiêm ca có thể tìm được chân mệnh thiên nữ, đừng lãng phí thời gian trên người hắn.
Phương Việt không muốn xem hai người ở trước mắt mình diễn kịch Quỳnh Dao, bởi vậy không chút khách khí đánh gãy ẩn tình của hai người, chen vào, mặt nghiêm túc nhìn Trần Cảnh Tông: “Em cho anh một lý do rõ ràng.”
Hoàn chương 1
Bình luận truyện