Nghề Vương Phi

Chương 29: Vương gia, ngài rất dính người! (1)



Giường của nàng rất nhỏ, vì thế hai người nằm rất sát nhau. Tần Vũ Lâu còn đang tính toán xem nên xử lý chuyện Vương quản gia thế nào sau khi hồi phủ, nên không để ý tới hành động sờ sờ mó mó của Lam Tranh, nhưng một lát sau, nàng lại thấy hành vi của đối phương càng lúc càng làm càn, lại dám từ phía sau ôm lấy nàng.

Vũ Lâu giận dữ, gỡ tay hắn ra, ngồi dậy lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Lam Tranh mắt mở to, vô tội nhìn nàng: “Ngũ ca bảo ta cởi quần áo cho ngươi, để ngươi với ta cùng trần truồng ngủ.”

Tên Lương Vương này… sao lại dạy đệ đệ của hắn những thứ chẳng ra gì thế này chứ?

“Ngũ Ca ngươi nói không đúng, không được nghe hắn, muộn rồi, mau ngủ đi.”

“…Nhưng ta lại thấy hắn nói rất đúng…”

Tranh cãi cũng không đi đến đâu cả, nàng chỉ nói một câu: “Không được nghe hắn.” Rồi lại quay lưng về phía Lam Tranh, trong lòng rất căng thẳng. Tên Lương Vương này là sợ thiên hạ không loạn sao, không chừng còn nói với đệ đệ hắn nhiều chuyện nữa. Đúng như nàng dự đoán, rất nhanh sau đó, Lam Tranh ghé vào đầu vai nàng, hỏi: “Vũ Lâu, cá nước thân mật là gì?”

Nàng suýt nữa nghẹn chết, ho khan hai tiếng mới nói: “Ta không biết.”

“…Là ngũ ca nói, bảo ta hỏi ngươi, ngươi sẽ hiểu được.”

“Không biết.”

Lam Tranh thấy nàng tức giận trả lời, liền than thở: “Không nói thì thôi, mai ta sẽ hỏi người khác.”

Không thể nghĩ được tình cảnh tên Vương gia ngốc nghếch hồ đồ này lại đi túm người khác để hỏi cá nước thân mật là gì. Thà rằng tùy tiện nói dối vài câu lừa hắn, nói là cá nước thân mật là tên đồ ăn được không? Không được, lỡ như hắn gọi người đi làm thì làm sao bây giờ, không phải là to chuyện sao. Vũ Lâu rối rắm một hồi, mới phát hiện đối phương đã không có động tĩnh gì nữa, xoay người mới thấy hắn đã ngủ rồi.

Nàng rón ra rón rén xốc chăn lên, lẳng lặng mặc áo vào, mở cửa đi ra ngoài.

Đêm qua không có nàng ở bên cạnh, Lam Tranh ngủ không ngon, vừa rồi ôm nàng mới thấy yên tâm, nửa tỉnh nửa mơ theo thói quen đưa tay định ôm lấy nàng, lại quơ vào khoảng không, hắn sờ sờ bên cạnh không thấy ai.

“Vũ Lâu, ngươi ở đâu?”

*********************

Gió lạnh thổi ập tới, Tần Vũ Lâu run run ôm vai, nói với người mặc đồ đen đứng ở dưới cây khô: “Ngươi có chuyện gì cần nói thì nói nhanh đi, lạnh quá.”

Người nọ xoay người, khoảng ba mươi tuổi, mắt nhỏ mày dài, vẻ ngoài như hồ ly. Hắn đưa tay xoa xoa cái mũi lạnh như muốn đóng băng: “Ngươi có biết ta đã chờ ở đây ba canh giờ không? Dù sao, thật tốt vì ngươi đã đến, ta đã nghĩ sẽ phải chờ cả đêm.”

“Phương ngự y, là tự ngươi ở đây chờ ta, ta cũng không bắt ngươi chờ đến đông lạnh thành Bát chỉ Thần y rồi mới ra gặp ngươi, đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, có chuyện gì thì nói đi, ta đếm đến ba, ngươi không nói, ta sẽ đi.”

Phương Bàng hứng gió lạnh, vô cùng bi phẫn nói: “Tần Vũ Lâu, ngươi không chịu gả cho đệ đệ của ta, lại đi ham danh phận Vương phi, giờ đã được như mong ước rồi, ngươi nhìn bộ dạng Huệ Vương xem, làm Vương phi của hắn có gì cao quý?”

Thì ra hơn nửa đêm gọi nàng ra đây để chỉ trích.

“Ha ha, một phu quân đoạn tụ với một phu quân ngu ngốc, ta tình nguyện chọn người sau. Còn nữa, Phương ngự y, tuy ta nể tinh ngươi có giao tình với tổ tông Tần gia, nên ta cũng rất thông cảm với đệ đệ của ngươi, nhưng nếu ngươi cứ bám lấy ta, ta sẽ —” nàng giơ nắm tay quơ quơ trước mặt hắn, uy hiếp: “Đánh ngươi thành tàn phế, chính ngươi cũng không chữa được!”

Phương Bàng còn muốn nói gì nữa, nhưng gặp nắm đấm của Tần Vũ Lâu, thở dài lắc đầu: “Nữ nhân — đều ham hư vinh…” Rồi phất tay áo rời đi.

Nàng hướng theo bóng dáng Phương Bàng đạp một cước, đang muốn xoay người đi, lại nghe thấy a một tiếng ở phía sau, tiếng kêu vang lên giữa đêm yên tĩnh dọa nàng giật mình, tự trấn tĩnh xong mới phát hiện ra, thanh âm này sao nghe quen tai thế…

“Tần Vũ Lâu — mau kéo Bổn vương lên —”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện