Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2652



Chương 2652:

Anh mở mảnh vải ra, phía trên là một hoa văn dùng máu vẽ xuống.

Mảnh vải này là từ chiếc váy dài buổi chiều Hà Băng mặc, là Hà Băng cắn ngón tay lưu lại hoa văn con dấu riêng.

Con dấu riêng của Bò Cạp, Hà Băng đã giữ lại!

Bắp thịt cả người Diệp Minh nhô ra từng cục, trong lòng bàn tay níu chặc mảnh vải, anh chậm rãi nhếch đôi môi mỏng.

Cô từng nói, cô có thể kề vai gian khổ với anh.

Cô trưởng thành rồi.

Chờ anhIl Ban đêm, Hà Băng bị Bò Cạp dẫn đến một bến tàu, nơi đó đã đậu vài chiếc ca nô.

“Anh Bò Cạp, chúng ta mau chóng rời đi thôi!” Thủ hạ nói.

Bò Cạp níu chặt Hà Băng: “Băng Băng, chúng ta đi thôi.”

Lúc này vài chiếc ca nô cọ một tiếng, rất nhanh đã lái đi.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Bò Cạp bắt đâu lo lăng, anh đã có dự cảm bắt hảo.

“Anh Bò Cạp, xảy ra chuyện lớn rồi, con dấu riêng của anh xuất hiện ở chỗ khác, hiện tại tắt cả mật đạo đều bị tra ra, dấu vết của chúng ta cũng bị tra ra, đám đặc công đã lật đổ hang ỗ của chúng ta, chúng ta không có nhà để về rÓI.

Cái gì?

Bò Cạp nhanh chóng nhìn về phía Hà Băng: “Là mày làm?”

Hà Băng câu môi: “Do mày ngu.”

Bốp một tiếng, Bò Cạp giơ tay lên tát Hà Băng một cái.

Hà Băng bị đánh trật cả khuôn mặt nhỏ, cô da thịt mềm, trên má phải nhanh chóng nổi lên dấu tay đỏ tươi.

Song cô không có biểu cảm gì, trên mặt đau rát, nhưng cô không để lộ chút đau đớn nào, ngước mắt, trong đôi mắt đẹp như băng tuyết tràn ra ánh sáng lãnh diễm chói mắt: “Chó cùng đường quay lại cắn?”

“MÀY!”

Bò Cạp tức đến thổ huyết, là gã đánh giá thấp Hà Băng.

Gã không ngờ đến bản thân lại thua trên tay một người phụ nữ, con dấu riêng bị lộ, đại bản doanh của gã bị đào ra, gã hiện tứ bê khôn đồn, e răng rât nhanh sẽ bị bắt.

“Băng Băng, đừng đắc ý, hiện tại mày vẫn còn trong tay tao, lẽ nào mày không sợ sao?”

Lúc này thủ hạ hoảng loạn chạy tới: “anh Bò Cạp, chúng ta bị phát hiện rồi, có người đuổi tới.”

Diệp Minh tới.

Hà Băng nhìn về phía màn đêm đen đặc nơi phương xa, cô chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng, bởi vì cô đã nghe được tiếng bước chân anh càng ngày càng gần.

Trầm ổn mạnh mẽ như vậy.

Cô không sợ.

Không hề sợ chút nào.

Bởi vì cô biết anh đang trên đường tới.

Anh từng nói, anh có lẽ sẽ đến trễ, thế nhưng anh sẽ không vắng mặt.

Cô đang chờ anh.

Bò Cạp cười lạnh một tiếng: “Tới thật đúng lúc, tao đang chờ Huyết Ưng tới.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện