Chương 2654
Chương 2654:
Diệp Minh nhìn về phía Bò Cạp: “Mày đánh cô ấy rồi?”
Dấu bàn tay trên khuôn mặt nhỏ Hà Băng vô cùng rõ, anh liếc mắt một cái liền nhìn ra.
“Đúng, thì sao?” Bò Cạp phách lối nói.
Diệp Minh chậm rãi nhếch môi, sau đó giơ tay lên vứt mũ lưỡi trai trên đầu sang một bên, anh thờ ơ cuộn ông tay áo sơ mi đen của mình lên: “Mày đợi đấy, tao lo liệu xong đám người này liền tới xử mày.”
Nói rồi, thân thể cao lớn của anh liền lấy tốc độ nhanh như tia chớp tiến vào trong mảnh đao quang kiếm ảnh ấy.
Cả trái tim Hà Băng đều nhắc lên, bên kia màn hình cả đoàn samurai chiến đấu, Diệp Minh chỉ là một người, nhưng anh xuất thủ nhanh chuẩn ngoan, tay không đoạt lấy kiếm một võ sĩ, nhẹ nhàng cứa một cái, máu đỏ bốn phía cọ sáng mặt kiếm.
Anh ở giữa đám người dùng kiếm chuyên nghiệp đó lại giống như con báo săn ưu nhã ung dung, tựa như vua bách thú hung tàn, giết đỏ cả mắt, từ từ khiên cả đoàn samuai Nhật Bản sợ hãi kinh hoàng.
Hà Băng trong lòng cuộn trào từng ngọn sóng mãnh liệt, cô nghĩ, mỗi cô bé trong lòng đều có một vị anh hùng, đều cất giấu một tình cảm ngưỡng mộ vị anh hùng đó, đối với cô, Diệp Minh chính là anh hùng của cô.
Anh sắp thắng rồi.
Anh sẽ thắng thôi.
Mặt Bò Cạp từ từ âm ngoan xuống tới, Huyết Ưng quả nhiên danh bất hư truyền, có là ngàn tên anh cũng xử gọn.
Cứ theo đà này, đám samurai đó rất nhanh sẽ thất bại mắt.
“Huyêt Ưng,” Bò Cạp đột nhiên vươn tay kéo Hà Băng vào trong ngực mình: “Tao ở đây rất nhàm chán, không thì…
mượn Hà Băng tìm chút niềm vui nhé!”
Tinh thần Diệp Minh khẽ dao động, ngước mắt nhìn về phía màn hình.
“A Minh, cần thận!” Hà Băng hô to nhắc nhở.
Một võ sĩ bổ tới Diệp Minh.
Diệp Minh lánh một cái, lưỡi dao bén tránh khỏi điểm trọng yếu, nhưng đã kéo ra một vết máu đỏ sẫm sau lưng anh.
Áo sơ mi đen bị cắt, vết máu mơ hồ kia có thể chứng kiến thịt đỏ tươi và xương trăng đáng sợ bên trong.
Hà Băng đỏ bừng mắt nhìn Bò Cạp: “Đánh không lại Diệp Minh liền dùng những chiêu trò bẩn này, mày thực sự đê tiện.”
Những võ sĩ kia hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Minh, thế nhưng Bò Cạp biết cô là nhược điểm của Diệp Minh, nên dùng cô để phân tán chú ý lực của Diệp Minh.
Bò Cạp thờ ơ nhún vai: “Chiến đấu không ngại dối lừa.”
Hà Băng nhanh chóng nhìn về phía Diệp Minh, hô lớn: “A Minh, nhắm mắt lại, đừng suy nghĩ gì cả, cũng đừng nhìn gì cả, em chờ anh.”
Nghe giọng Hà Băng, Diệp Minh nhanh chóng khép mi, giơ tay chém xuống vài động tác nước chảy mây trôi, toàn bộ võ sĩ samurai ngã xuống.
Máu đỏ tắm ướt nền nhà, Diệp Minh một tay chống đao, chân trái quỳ trên sàn nhà.
Lồ ng ngực to lớn của người đàn ông phập phông lúc lên lúc xuống, mồ hôi nhỏ vụn theo bắp thịt rắn chắc hàng rào chảy xuống, anh chậm rãi nâng đôi mắt màu mực nhìn về phía màn hình, ánh mắt người đàn ông nhuộm sát phạt khát máu, còn có tàn nhẫn tận Xương.
Bình luận truyện