Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2816



Chương 2816:

Cậu thường mơ tới cô, thế nhưng ở trong mơ cậu đều xa xa nhìn cô, dù chỉ là liếc mắt với cậu mà nói đã rất tốt rồi.

Giác mơ như này, cậu vẫn lần đầu tiên mơ thây.

Yết hàu Lâm Mặc lăn lên xuống, không khỏi có chút tức giận, cậu không nên mơ giâc mơ như thế, cô ở trong lòng cậu vần là quý nữ cao không thê chạm, không thể khinh nhờn.

Cậu cũng không biết bị gì nữa, là cô cách cậu quá gân, hay là cậu đang trưởng thành, ngay cả thân thể cũng bắt đâu trở nên sốt săng?

Lâm Mặc vươn tay, muốn che viền mắt đỏ ngầu của mình lại.

Thế nhưng một giây kế tiếp cậu liền cứng lại rồi, bởi Vì trong khuỷu tay cậu có một thứ… rât mêm mại đang năm… , cậu cúi đầu vừa nhìn, chính là Mạc Họa vẫn luôn chạy loạn trong tâm trí cậu.

Hiện tại, cô và cậu áo quần xốc xéch.

Cậu nửa người trên không mắc đô, trên người cô chỉ vẻn vẹn chiệc dây ngực, đai an toàn thanh mảnh vắt trên vai cô, cô ngoan ngoãn vùi ở trong ngực cậu, mái tóc đen thanh: thuần liễm diễm tán lạc, vài sợi ¡quần trên bắp thịt tỉnh tế trắng nõn của cô, cô hệt như chú mèo nhỏ còn hôi sữa.

Con ngươi Lâm Mặc chọt co rút rồi phóng đại, cậu nhanh chóng véo mình một cái, đau, đây không phải là mơ.

Ký ức tối hôm qua sống. lại ùa đến, cậu nhớ ta cậu có ôm cô ngủ, thế nhưng… cậu không cởi đồ cô mài Tay cậu còn rơi vào trên eo cô, dưới lòng bàn tay là da thịt âm áp trơn nhãn của cô, trơn trợt gân như không bắt được.

Lâm Mặc nhìn khuôn mặt nhỏ như hoa như ngọc của cô, xuống chút nữa, nhìn một chút xương quai xanh xinh đẹp, còn có đường vòng cung oánh nhuận đang phập phông trong áo lót cô…

Không được, hình ảnh này quả thực so với hình ảnh câm ky cậu thây qua trước đây càng đáng sợ, kích thích hơn.

Lâm Mặc thật không ngờ đến bản thân sẽ có diễm phúc tIP vậy, tỉnh lại liền thấy một màn này.

Đây là điều cậu không dám mơ.

Lúc này Mạc Họa run rầy hàng mi, mở đôi mắt nhập nhèm ra, cô cũng tỉnh.

“Lâm Mặc, cậu đã tỉnh?” Mạc Họa có chút mơ hồ, cô đưa tay dụi dụi mắt: “Cậu khá hơn chút nào không, hạ sốt chưa, tôi sờ thử.”

Mạc Họa giơ tay lên sờ trán cậu, thế nhưng, trán cậu thật nóng.

Mạc Họa kinh ngạc, đêm qua cậu không phải đã hạ sốt rồi ư, sao bây giờ Cang nóng hơn thế này?

“Lâm Mặc, cậu…” Mạc Họa muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này cô phát hiện ra ánh mắt Lâm Mặc rơi xuông người cô, cái nhìn trần trụi.

Mạc Họa nhìn thoáng qua mình, hiện tại cô chỉ mặc chiêc áo lót trăng.

AI Mạc Họa hét lên một tiếng, liền đây cậu ra.

Lúc này cô phát hiện cậu còn trần nửa người trên, cô lại“a” một tiếng chói tai nữa, đưa tay che kín mắt mình.

Lâm Mặc cũng. ngồi dậy theo, chật vật dời ánh mắt, cậu cúi người: “Tôi không thấy, tôi không thầy gì cả, cậu mau mau mặc quân áo vào.”

Quần áo là Mạc Họa tự cởi, đêm qua.

dù cô tỏ ra thản nhiên, nhưng bây giờ bát ngờ bốn mắt, nhìn nhau như thê, cô hận không thể tìm một cái động để chui.

Mạc Họa nhặt áo ngoài lên, hoang.

mang rôi loạn mang Vào: “Vậy… vậy cậu cũng mặc quân áo vào điI”

Lâm Mặc nghe phía sau tiếng mặc quân áo soàn soạt truyền đến, cậu siết quyền, chuyện này với cậu mà nói tuyệt đôi là khảo nghiệm, cũng là dẫn vặt lớn nhất.

Lâm Mặc khoác áo thun lên, lại đợi một hồi mới nói: “Cậu xong chưa? Tôi có thê quay lại chưa?”

Mạc Họa xác định mình mạng ồn hay chưa rồi mới nói: “Được rôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện