Nghịch Thần
Chương 6
Các quan văn đều suy nghĩ phải nịnh nọt như thế nào, Hạng Tuế Chiêm lại muốn tìm ra kẻ chủ mưu đã tráo đổi tấu chương. Bởi vì tiểu hoàng đế còn chưa tự mình chấp chính, tấu chương các nơi đưa đến một số chuyển đến cho Lục Bộ xem xét, sau đó Lục Bộ thượng thư tự mình nghĩ cách giải quyết, còn một số khác thì đưa đến Càn Thanh cung cho hoàng thượng và thái hậu định đoạt. Tấu chương của Hạng Tuế Chiêm là tấu chương khẩn cấp 800 dặm, phải trực tiếp giao cho hoàng thượng. Nhưng bắt đầu từ lúc tấu chương được đưa đến cửa cung kẻ gian có cơ hội làm khó dễ, sai khiến thái giám thay mận đổi đào.
Có lời đồn đại rằng, Cung Thân vương thu mua lòng người đã không phải chuyện một ngày hai ngày, bên trong Tử Cấm thành ước chừng có một phần ba thái giám là người của hắn, những thái giám này được phân bố ở mỗi góc trong cung điện, lén lút thông đồng trao đổi tấu chương không phải là không thể. Huống hồ, Cung Thân vương không chỉ một lần ám chỉ với Hạng Tuế Chiêm, Kính Hiên tuổi nhỏ vô năng, không gánh nổi quốc gia đại sự. Tuy rằng Hạng Tuế Chiêm vô cùng đồng ý với quan điểm này của Cung Thân vương, nhưng hoàng quyền là do trời cho, còn phải xem tạo hóa của mỗi người.
Cung Thân vương có huyết thống hoàng thất, địa vị cao, muốn lật đổ cũng không phải một hai ngày là có thể làm được, vì để tránh đánh rắn động cỏ, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn nữa. Hiện nay hắn xài những ám chiêu này là bởi vì kiêng kỵ binh quyền trong tay Hạng Tuế Chiêm.
"Đem danh sách những thái giám đã chạm qua tấu chương điều tra cho kỹ, Bổn tướng quân sẽ cho người nghiêm hình tra tấn”.Tuy rằng thần tử bên ngoài không thể quản được chuyện trong cung, nhưng Hạng Tuế Chiêm ở Thịnh Kinh cũng coi như một tay che trời, sự việc có liên quan đến chuyện tạo phản, không thể nghĩ nhiều như vậy.
Bên này Hạng Tuế Chiêm vì thái bình thịnh thế mà hao hết tâm can, bên kia người luôn thích đi tìm đường chết là Kính Hiên tròn tròn lại không để tâm đến chính sự, mà thái hậu vốn nên khuyên bảo hoàng thượng cần cù chăm chỉ lại cả ngày đắm chìm trong việc trị liệu mắt bị cận thị không tự mình thoát ra được. Theo như tin tức mà Tử Ngư báo lại, Tề Đan Yên một ngày mời thái y châm cứu hai lần, bất cứ lúc nào trên đầu cũng đều cắm mấy cây châm dài ngắn khác nhau, rất giống một con nhím, vô cùng đáng sợ.
Có thể do ông trời nhìn thấy chướng mắt, trong một lần nhật thực toàn phần, toàn dân rơi vào trạng thái khủng hoảng vì 'Điềm không may mắn', loại khủng hoảng này đáng ra nên được niềm vui thu hoạch được mùa làm cho giảm bớt, ai ngờ lại gặp phải nạn châu chấu làm cho rất nhiều nơi chuẩn bị thu hoạch trở thành cỏ khô, theo sau đó là trận ôn dịch đáng sợ.
Vô cùng bất hạnh là nhà mẹ đẻ của Tề Đan Yên cũng chịu cảnh ôn dịch, người nhà gởi thư đến nói Tề lão gia cả ngày chỉ thích nghiên cứu văn chương không thích rèn luyện thân thể, khi ôn dịch đến không thể chống đỡ nổi nên đã bệnh chết. Sau khi Tề Đan Yên nhận được tin báo thì không vào triều. Tử Ngư báo lại nàng đến cả mắt cũng không điều trị nữa, khóc vô cùng lợi hại.
Trên triều hiếm thấy Hạng Tuế Chiêm chủ động lên tiếng, muốn tự mình đi tuần tra Yêu lão tộc,"Thần cả gan khởi bẩm, từ nhỏ thần đã được nghe nói Yêu lão tộc y thuật kỳ lạ, có rất nhiều kì chiêu, hiện nay ôn dịch ở Giang Nam đã lan đến đất Thục, chỉ duy nhất Yêu lão tộc là bình yên vô sự”
Kính Hiên vừa nghe, không ngừng gật đầu: “Ái khanh sắp đi Tây nam, hay nhân dịp này thuận đường ghé sang đất Thục một chuyến, nghe nói phụ thân của mẫu hậu đã chết vì bị bệnh, ta…… Trẫm ban thưởng lễ hậu táng nhất đẳng cho ông ấy, có khanh qua đó xem xét, lúc về cũng có câu trả lời với mẫu hậu. Còn có chuyện này, trẫm nghe nói đất nơi đó có màu tím, khanh nhớ mang một thùng về cho trẫm xem."
Đối với lời nói cực phẩm của tiểu hoàng đế, từ lâu các đại thần đã không còn ngạc nhiên nữa.
Tin tức Hạng Tuế Chiêm muốn đi đất Thục rất nhanh truyền tới tai Tề Đan Yên, nàng cũng không còn khóc đến chết đi sống lại nữa, mà cho người tuyên gọi hắn đến Từ Ninh cung. Vì thế nàng gọi Tử Ngư và Cẩm Tú chuẩn bị sẵn y phục cho mình.
Cẩm Tú cho dù ngu ngốc đến đâu cũng biết quan sát. Nàng ta đi múc nước cho Tề Đan Yên rửa mặt, lén lút nói với Tiểu Đông: “Ta cảm thấy Thái hậu rất nể trọng Hạng tướng quân, lúc trước hoàng thượng đến khuyên nàng đều không nghe, hôm nay chủ động tuyên triệu Hạng tướng quân, lại không tiếp tục khóc nữa."
Tiểu Đông lại cảm thấy nguy cơ rất lớn: "Ta thấy thái hậu tám phần là xem trọng Hạng tướng quân, muốn hắn tiến cung hầu hạ”.
Cẩm Tú giật bắn mình, "Nghe nói Hạng tướng quân còn chưa có con nối dòng ngươi nói hắn sẽ đồng ý sao?"
"Ta cũng không có con nối dòng . . ." Tiểu Đông tám tuổi đã tịnh thân, nhớ lại chuyện cũ, 'chỗ đó' vẫn còn hơi đau đau, buồn bã “Lúc ta tịnh thân có nghe lão thái giám nói, vật kia phải bỏ càng sớm càng tốt, Hạng tướng quân lớn tuổi như vậy, nếu như cắt bỏ cũng hơi khó khăn, hắn sẽ rất đau”.
"Tại sao vậy?" Cẩm Tú ngây thơ hỏi.
"Ta cũng không biết, để hôm nào ta đi hỏi thử." Tiểu Đông nghiêm túc trả lời, cũng thật tình đem chuyện này trở thành chuyện lớn, giúp Cẩm Tú lấy nước xong, một mình chạy đến Kính Sự phòng. Kính Sự phòng có nhiều người đã thành tinh, ngoài miệng thì Đông gia gia dài, Đông gia gia ngắn, chỉ nói mấy câu mà đã chiếm được tin tức vô cùng khủng khiếp từ miệng Đông gia gia.
Một, có một nam nhân khoảng chừng ba mươi tuổi muốn tịnh thân. Hai, nam nhân này còn chưa có nhi tử. Ba, trước khi tịnh thân, nam nhân này có chức quan rất lớn, sau khi tịnh thân có khả năng trực tiếp được phong quan tứ phẩm hoặc là càng lớn hơn nữa. Bốn, tiểu Đông vô cùng lo lắng vị trí tổng quản của mình trong Từ Ninh cung sẽ bị nam nhân nghe đồn có bề ngoài không tệ kia cướp đi.
Đám nhân tinh kia hợp lại bàn tán, nam nhân như vậy trong triều không nhiều lắm, từng qua lại với thái hậu lại càng ít, chỉ còn lại…. Mẹ nó, không phải chứ!
Ở Từ Ninh Cung vẫn sóng êm gió lặng.
Hạng Tuế Chiêm đi vào đại điện, trước tiên hành lễ, ánh mắt hướng lên trên, chỉ thấy, chỉ thấy Tề Đan Yên đang ngồi đó, đầu chải kiểu bách hợp kế, cài một cây trâm lông vũ đính trân châu, bên cạnh còn cài hoa nguyệt quế, toàn thân là phượng bào màu đỏ sậm kim tuyến thêu hoa vân đất Thục, bên dưới là chiếc váy bằng gấm hoa vân màu xanh ngọc, đôi mắt vốn đã không lanh lợi nay lại hơi sưng, trang phục phú quý cũng không có không khí vui vẻ như trước kia.
"Hạng tướng quân bồi ai gia đến hoa viên một chút, ai gia có việc muốn thương lượng với ngài”. Tề Đan Yên phờ phạc đứng dậy, không cho Tử Ngư và Cẩm Tú đi cùng. Cẩm Tú vô cùng lo lắng, nằm nhoài ngoài hành lang, cắn cắn khăn tay, nghĩ thầm, nương nương chắc là muốn nói chuyện để tướng quân tiến cung hầu hạ, ai nha làm sao bây giờ, nam nhân men lỳ như tướng quân cho dù thành thái giám giống tiểu Đông, ta sợ ta vẫn không thể kiềm chế được a a a…..
"Hạng tướng quân đích thực là nam nhân khiến cho người ta hâm mộ.”. Tề Đan Yên đi phía trước, bắt đầu lẩm bẩm: “Trước đây phụ thân ta thường nói, nam nhi chí tại bốn phương, nữ tử suốt này ở khuê phòng viết chữ, thêu thùa. Ta hỏi phụ thân ta, lúc nào ta mới có thể đi ra ngoài xem một chút, ông nói cho ta biết, khi ta lớn là có thể đi. Nhưng khi ta lớn rồi lại phải tiến cung, cả đời đều không thể ra ngoài, không nghĩ tới, ngay cả gặp phụ thân lần cuối cũng không thể được. . . Hu hu hu hu. . ." Nàng vừa nói vừa khóc.
Hạng Tuế Chiêm vì tuân theo lễ giáo, đứng cách nàng ba thước, đi sau lưng nàng.
"Tang lễ của phụ thân, ta không thể đến dự, chỉ có thể nhờ Hạng tướng quân thay ta tận hiếu đạo, có làm ngài khó xử không?” Tề Đan Yên xoay người, móc ra một tờ giấy, tha thiết nói, "Ta có vài lời muốn nhờ ngài chuyển đến cho nương của ta, vốn là đã viết xong, sau đó tiểu Đông nhắc nhở ta, hiện tại không thể viết linh tinh được, bằng không trong nhà lại phải bày hương án nghênh đón, quỳ xuống tiếp chỉ. Nhưng ta không muốn bọn họ quỳ xuống, vậy phải làm sao bây giờ?"
Trên mặt Hạng Tuế Chiêm không hề có cảm xúc, "Thái hậu có lời gì cần nói, cứ nói với thần là được”.
Tề Đan Yên đem tờ giấy đưa cho hắn, lo lắng nói: "Ngài không biết chữ, xem không hiểu đâu."
Rốt cuộc là ai nói với ngươi là ta không biết chữ vậy? Hạng Tuế Chiêm giật giật khóe mắt, một mặt bởi vì nàng cho rằng hắn mù chữ, mặt khác cũng bởi vì nội dung trong thơ ——
Củ cải muối chua, đậu đũa làm dưa hai vò.
Tương ớt ba vò: đừng cay quá
Rau cải muối ớt cho ba vò
Mười vò Rượu Hoa quế với mười cân đào Hợp Xuyên
Còn tưởng rằng là người xa quê nhớ nhà, thì ra chỉ là yêu cầu đặc sản của quê hương. Bởi vậy mới không dám để cho người nhà ra tiếp chỉ, nếu thực sự bày hương án tiếp nghênh thánh chỉ và đọc to lên, không biết sẽ mất mặt đến đâu. Giỏi lắm, hai mẹ con 'không ruột thịt' này đúng là không phải bình thường. Một người thì kêu hắn mang một thùng đất màu tím của đất Thục về, một người thì liệt kê một bản danh sách về đặc sản của đất Thục.
"Hạng tướng quân, ta nghe nói ôn dịch của dân gian vô cùng nghiêm trọng, ngài đi tới đất Thục, phải phòng bị cẩn thận.”. Cuối cùng Tề Đan Yên cũng coi như nói một câu giống tiếng người, vẫn tính là dễ nghe, nhưng sau đó nàng còn nói: “Thân thể ta yếu ớt, ánh mắt cũng nhìn không rõ, nếu ngài bị nhiễm ôn dịch trở về, ta cũng sẽ bị ngài truyền nhiễm”.
"Thái hậu yên tâm." Truyền nhiễm chết ngươi!
"Ngài định lúc nào thì khởi hành?"
"Ba ngày sau."
"A."
"Nếu Thái hậu không còn gì phân phó, vi thần cáo lui trước ."
"Hạng tướng quân!"
"Lại có chuyện gì?"
Tề Đan Yên rất ngượng ngùng nói: "Ngài nên trở về sớm một chút nha!”
"Vi thần nhất định nhanh chóng về kinh hầu hạ lão nhân gia ngài." Hạng Tuế Chiêm ôm quyền, nhanh chân rời đi, thực sự lười nói chuyện với nữ nhân kia thêm câu nào nữa.
Cẩm Tú lén lút ở phía sau, bỏ đầu bỏ đuôi nghe thấy mấy câu nói “Tướng quân là nam nhân", "Có làm ngài khó xử không" với "Hầu hạ lão nhân gia ngài" lập tức cắt câu lấy nghĩa cho rằng Hạng Tuế Chiêm đã đáp ứng với thái hậu rồi, sau khi trở về sẽ tịnh thân tiến cung hầu hạ. Nàng quay đầu liền đem tin tức này nói cho tiểu Đông biết, mặt tiểu Đông trắng bệch, lại mau chóng chạy đến Kính Sự phòng hỏi thăm hiện nay ở kinh thành sư phụ nào có đao công (tay nghề) tốt nhất. Sau đó, Tiểu Lục tử của Kính Sự phòng lại gặp Tiểu Thanh tử, thêm mắm dặm muối nói chuyện một hồi, Tiểu Thanh tử lại chạy đi tìm tiểu hoàng đế, nói cho Kính Hiên biết chuyện kinh thiên động địa này——
Thái hậu muốn Hạng Tuế Chiêm tiến cung hầu hạ, Hạng Tuế Chiêm đã đồng ý tịnh thân!
Kính Hiên nghe xong, nước mắt cảm động rơi xuống, hét lên đầy cảm khái: "Hạng tướng quân thực sự là đệ nhất trung thần của Đại Kiền ta! Việc này không có lợi cho bản thân của hắn chút nào, chỉ có lợi cho người khác, đem yêu cầu cá nhân của mình lại đặt sau cùng, đem lợi ích của quốc gia đặt lên hàng đầu, người này thật sự làngười cao thượng, là một người thanh khiết, là người đầy thú vị thoát ly khỏi loài người cấp thấp hiện nay."
Tiểu Thanh tử đề nghị: "Không dối gạt hoàng thượng, nếu nói hiện tại trong kinh thành ngươi nào được mệnh danh là 'Một đao chém đứt' hiện nay nếu không phải là sư phụ Cao gia ở phố Nam Trường thì tuyệt đối không còn ai khác, nghe nói tay nghề của ông ta thành thạo, khi xong việc không có một chút đau đớn, chỉ cần không ăn không uống, ngủ liên tục ba ngày, sau đó là có thể xuống giường được”.
"Thật không!" Kính Hiên rất hứng thú hỏi, "Chờ Hạng Tuế Chiêm từ Tây Nam trở về, thì sắp xếp cho Cao Đại Thượng đến tịnh thân cho hắn.”
"Dạ!"
Đêm đó, Tiểu Thanh tử đem lời nói của hoàng thượng muốn sắp xếp cho Cao Đại Thượng giúp Hạng Tuế Chiêm tịnh thân tiết lộ cho ông ta biết, để ông ta chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc ra tay nhất định phải nhanh chuẩn mạnh mẽ, không được để cho Hạng tướng quân có chút xíu cảm giác không thoải mái nào. Đối với yêu cầu này, Cao Đại Thượng với mái tóc bạc trắng lo sợ đến mặt mày tái mét, nơm nớp lo sợ trả lời:
"Thanh gia gia, chuyện này đều là người khác tâng bốc tiểu nhân thôi, một đao cắt xuống sao có thể thoải mái được? Ngài nói, có phải hay không?"
Tiểu Thanh tử cũng chợt nhớ lại lúc mình tịnh thân, cảm thấy có một trận đau ở trứng, không nhịn được góp ý nói: “Với tuổi tác như Hạng tướng quân, tịnh thân có dễ dàng hay không?”
"Sợ là không dễ đâu. . ." Cao Đại Thượng tiếc nuối lắc đầu, lấy ra một cái ống trúc, cổ tay giơ cao lên, bên trong đều là vôi: “Bình thường khi đến chỗ ta tịnh thân đều là những đứa trẻ khoảng năm, sáu, bảy tám tuổi, vật kia có tí tẹo, cái này là đủ rồi”. Dứt lời lại tiếp tục tìm kiếm, lấy ra một ống trúc to như bắp đùi: “Hạng tướng quân đã sắp bước vào tuổi ba mươi, nếu đi cắt cái đó, thì phải dùng đến cái to như thế này. Thanh gia gia, ngài tưởng tượng thử xem, lúc nhỏ cắt đau hơn, hay là lớn cắt đau hơn?”
Đáp án hết sức rõ ràng —— Đều đau.
"Dù như thế nào, cũng nhờ Cao sư phụ để tâm giùm một chút." Tiểu Thanh tử để lại bạc, cảm giác mình đã làm hoàn thành tốt đẹp công việc không ổn này, nhanh nhẹn rời đi.
Và cứ thế, trong lúc cả hai người Tề Đan Yên và Hạng Tuế Chiêm ở trong cuộc đều không hay biết chuyện gì đang âm thầm diễn ra. Thì trong cung lẫn ngoài cung đang có một bầu không khí đoàn kết hết sức khẩn trương nghiêm túc, yên lặng đợi Hạng Tuế Chiêm trở về kinh, sau đó là việc rất lớn đang chờ hắn - Tịnh thân.
Có lời đồn đại rằng, Cung Thân vương thu mua lòng người đã không phải chuyện một ngày hai ngày, bên trong Tử Cấm thành ước chừng có một phần ba thái giám là người của hắn, những thái giám này được phân bố ở mỗi góc trong cung điện, lén lút thông đồng trao đổi tấu chương không phải là không thể. Huống hồ, Cung Thân vương không chỉ một lần ám chỉ với Hạng Tuế Chiêm, Kính Hiên tuổi nhỏ vô năng, không gánh nổi quốc gia đại sự. Tuy rằng Hạng Tuế Chiêm vô cùng đồng ý với quan điểm này của Cung Thân vương, nhưng hoàng quyền là do trời cho, còn phải xem tạo hóa của mỗi người.
Cung Thân vương có huyết thống hoàng thất, địa vị cao, muốn lật đổ cũng không phải một hai ngày là có thể làm được, vì để tránh đánh rắn động cỏ, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn nữa. Hiện nay hắn xài những ám chiêu này là bởi vì kiêng kỵ binh quyền trong tay Hạng Tuế Chiêm.
"Đem danh sách những thái giám đã chạm qua tấu chương điều tra cho kỹ, Bổn tướng quân sẽ cho người nghiêm hình tra tấn”.Tuy rằng thần tử bên ngoài không thể quản được chuyện trong cung, nhưng Hạng Tuế Chiêm ở Thịnh Kinh cũng coi như một tay che trời, sự việc có liên quan đến chuyện tạo phản, không thể nghĩ nhiều như vậy.
Bên này Hạng Tuế Chiêm vì thái bình thịnh thế mà hao hết tâm can, bên kia người luôn thích đi tìm đường chết là Kính Hiên tròn tròn lại không để tâm đến chính sự, mà thái hậu vốn nên khuyên bảo hoàng thượng cần cù chăm chỉ lại cả ngày đắm chìm trong việc trị liệu mắt bị cận thị không tự mình thoát ra được. Theo như tin tức mà Tử Ngư báo lại, Tề Đan Yên một ngày mời thái y châm cứu hai lần, bất cứ lúc nào trên đầu cũng đều cắm mấy cây châm dài ngắn khác nhau, rất giống một con nhím, vô cùng đáng sợ.
Có thể do ông trời nhìn thấy chướng mắt, trong một lần nhật thực toàn phần, toàn dân rơi vào trạng thái khủng hoảng vì 'Điềm không may mắn', loại khủng hoảng này đáng ra nên được niềm vui thu hoạch được mùa làm cho giảm bớt, ai ngờ lại gặp phải nạn châu chấu làm cho rất nhiều nơi chuẩn bị thu hoạch trở thành cỏ khô, theo sau đó là trận ôn dịch đáng sợ.
Vô cùng bất hạnh là nhà mẹ đẻ của Tề Đan Yên cũng chịu cảnh ôn dịch, người nhà gởi thư đến nói Tề lão gia cả ngày chỉ thích nghiên cứu văn chương không thích rèn luyện thân thể, khi ôn dịch đến không thể chống đỡ nổi nên đã bệnh chết. Sau khi Tề Đan Yên nhận được tin báo thì không vào triều. Tử Ngư báo lại nàng đến cả mắt cũng không điều trị nữa, khóc vô cùng lợi hại.
Trên triều hiếm thấy Hạng Tuế Chiêm chủ động lên tiếng, muốn tự mình đi tuần tra Yêu lão tộc,"Thần cả gan khởi bẩm, từ nhỏ thần đã được nghe nói Yêu lão tộc y thuật kỳ lạ, có rất nhiều kì chiêu, hiện nay ôn dịch ở Giang Nam đã lan đến đất Thục, chỉ duy nhất Yêu lão tộc là bình yên vô sự”
Kính Hiên vừa nghe, không ngừng gật đầu: “Ái khanh sắp đi Tây nam, hay nhân dịp này thuận đường ghé sang đất Thục một chuyến, nghe nói phụ thân của mẫu hậu đã chết vì bị bệnh, ta…… Trẫm ban thưởng lễ hậu táng nhất đẳng cho ông ấy, có khanh qua đó xem xét, lúc về cũng có câu trả lời với mẫu hậu. Còn có chuyện này, trẫm nghe nói đất nơi đó có màu tím, khanh nhớ mang một thùng về cho trẫm xem."
Đối với lời nói cực phẩm của tiểu hoàng đế, từ lâu các đại thần đã không còn ngạc nhiên nữa.
Tin tức Hạng Tuế Chiêm muốn đi đất Thục rất nhanh truyền tới tai Tề Đan Yên, nàng cũng không còn khóc đến chết đi sống lại nữa, mà cho người tuyên gọi hắn đến Từ Ninh cung. Vì thế nàng gọi Tử Ngư và Cẩm Tú chuẩn bị sẵn y phục cho mình.
Cẩm Tú cho dù ngu ngốc đến đâu cũng biết quan sát. Nàng ta đi múc nước cho Tề Đan Yên rửa mặt, lén lút nói với Tiểu Đông: “Ta cảm thấy Thái hậu rất nể trọng Hạng tướng quân, lúc trước hoàng thượng đến khuyên nàng đều không nghe, hôm nay chủ động tuyên triệu Hạng tướng quân, lại không tiếp tục khóc nữa."
Tiểu Đông lại cảm thấy nguy cơ rất lớn: "Ta thấy thái hậu tám phần là xem trọng Hạng tướng quân, muốn hắn tiến cung hầu hạ”.
Cẩm Tú giật bắn mình, "Nghe nói Hạng tướng quân còn chưa có con nối dòng ngươi nói hắn sẽ đồng ý sao?"
"Ta cũng không có con nối dòng . . ." Tiểu Đông tám tuổi đã tịnh thân, nhớ lại chuyện cũ, 'chỗ đó' vẫn còn hơi đau đau, buồn bã “Lúc ta tịnh thân có nghe lão thái giám nói, vật kia phải bỏ càng sớm càng tốt, Hạng tướng quân lớn tuổi như vậy, nếu như cắt bỏ cũng hơi khó khăn, hắn sẽ rất đau”.
"Tại sao vậy?" Cẩm Tú ngây thơ hỏi.
"Ta cũng không biết, để hôm nào ta đi hỏi thử." Tiểu Đông nghiêm túc trả lời, cũng thật tình đem chuyện này trở thành chuyện lớn, giúp Cẩm Tú lấy nước xong, một mình chạy đến Kính Sự phòng. Kính Sự phòng có nhiều người đã thành tinh, ngoài miệng thì Đông gia gia dài, Đông gia gia ngắn, chỉ nói mấy câu mà đã chiếm được tin tức vô cùng khủng khiếp từ miệng Đông gia gia.
Một, có một nam nhân khoảng chừng ba mươi tuổi muốn tịnh thân. Hai, nam nhân này còn chưa có nhi tử. Ba, trước khi tịnh thân, nam nhân này có chức quan rất lớn, sau khi tịnh thân có khả năng trực tiếp được phong quan tứ phẩm hoặc là càng lớn hơn nữa. Bốn, tiểu Đông vô cùng lo lắng vị trí tổng quản của mình trong Từ Ninh cung sẽ bị nam nhân nghe đồn có bề ngoài không tệ kia cướp đi.
Đám nhân tinh kia hợp lại bàn tán, nam nhân như vậy trong triều không nhiều lắm, từng qua lại với thái hậu lại càng ít, chỉ còn lại…. Mẹ nó, không phải chứ!
Ở Từ Ninh Cung vẫn sóng êm gió lặng.
Hạng Tuế Chiêm đi vào đại điện, trước tiên hành lễ, ánh mắt hướng lên trên, chỉ thấy, chỉ thấy Tề Đan Yên đang ngồi đó, đầu chải kiểu bách hợp kế, cài một cây trâm lông vũ đính trân châu, bên cạnh còn cài hoa nguyệt quế, toàn thân là phượng bào màu đỏ sậm kim tuyến thêu hoa vân đất Thục, bên dưới là chiếc váy bằng gấm hoa vân màu xanh ngọc, đôi mắt vốn đã không lanh lợi nay lại hơi sưng, trang phục phú quý cũng không có không khí vui vẻ như trước kia.
"Hạng tướng quân bồi ai gia đến hoa viên một chút, ai gia có việc muốn thương lượng với ngài”. Tề Đan Yên phờ phạc đứng dậy, không cho Tử Ngư và Cẩm Tú đi cùng. Cẩm Tú vô cùng lo lắng, nằm nhoài ngoài hành lang, cắn cắn khăn tay, nghĩ thầm, nương nương chắc là muốn nói chuyện để tướng quân tiến cung hầu hạ, ai nha làm sao bây giờ, nam nhân men lỳ như tướng quân cho dù thành thái giám giống tiểu Đông, ta sợ ta vẫn không thể kiềm chế được a a a…..
"Hạng tướng quân đích thực là nam nhân khiến cho người ta hâm mộ.”. Tề Đan Yên đi phía trước, bắt đầu lẩm bẩm: “Trước đây phụ thân ta thường nói, nam nhi chí tại bốn phương, nữ tử suốt này ở khuê phòng viết chữ, thêu thùa. Ta hỏi phụ thân ta, lúc nào ta mới có thể đi ra ngoài xem một chút, ông nói cho ta biết, khi ta lớn là có thể đi. Nhưng khi ta lớn rồi lại phải tiến cung, cả đời đều không thể ra ngoài, không nghĩ tới, ngay cả gặp phụ thân lần cuối cũng không thể được. . . Hu hu hu hu. . ." Nàng vừa nói vừa khóc.
Hạng Tuế Chiêm vì tuân theo lễ giáo, đứng cách nàng ba thước, đi sau lưng nàng.
"Tang lễ của phụ thân, ta không thể đến dự, chỉ có thể nhờ Hạng tướng quân thay ta tận hiếu đạo, có làm ngài khó xử không?” Tề Đan Yên xoay người, móc ra một tờ giấy, tha thiết nói, "Ta có vài lời muốn nhờ ngài chuyển đến cho nương của ta, vốn là đã viết xong, sau đó tiểu Đông nhắc nhở ta, hiện tại không thể viết linh tinh được, bằng không trong nhà lại phải bày hương án nghênh đón, quỳ xuống tiếp chỉ. Nhưng ta không muốn bọn họ quỳ xuống, vậy phải làm sao bây giờ?"
Trên mặt Hạng Tuế Chiêm không hề có cảm xúc, "Thái hậu có lời gì cần nói, cứ nói với thần là được”.
Tề Đan Yên đem tờ giấy đưa cho hắn, lo lắng nói: "Ngài không biết chữ, xem không hiểu đâu."
Rốt cuộc là ai nói với ngươi là ta không biết chữ vậy? Hạng Tuế Chiêm giật giật khóe mắt, một mặt bởi vì nàng cho rằng hắn mù chữ, mặt khác cũng bởi vì nội dung trong thơ ——
Củ cải muối chua, đậu đũa làm dưa hai vò.
Tương ớt ba vò: đừng cay quá
Rau cải muối ớt cho ba vò
Mười vò Rượu Hoa quế với mười cân đào Hợp Xuyên
Còn tưởng rằng là người xa quê nhớ nhà, thì ra chỉ là yêu cầu đặc sản của quê hương. Bởi vậy mới không dám để cho người nhà ra tiếp chỉ, nếu thực sự bày hương án tiếp nghênh thánh chỉ và đọc to lên, không biết sẽ mất mặt đến đâu. Giỏi lắm, hai mẹ con 'không ruột thịt' này đúng là không phải bình thường. Một người thì kêu hắn mang một thùng đất màu tím của đất Thục về, một người thì liệt kê một bản danh sách về đặc sản của đất Thục.
"Hạng tướng quân, ta nghe nói ôn dịch của dân gian vô cùng nghiêm trọng, ngài đi tới đất Thục, phải phòng bị cẩn thận.”. Cuối cùng Tề Đan Yên cũng coi như nói một câu giống tiếng người, vẫn tính là dễ nghe, nhưng sau đó nàng còn nói: “Thân thể ta yếu ớt, ánh mắt cũng nhìn không rõ, nếu ngài bị nhiễm ôn dịch trở về, ta cũng sẽ bị ngài truyền nhiễm”.
"Thái hậu yên tâm." Truyền nhiễm chết ngươi!
"Ngài định lúc nào thì khởi hành?"
"Ba ngày sau."
"A."
"Nếu Thái hậu không còn gì phân phó, vi thần cáo lui trước ."
"Hạng tướng quân!"
"Lại có chuyện gì?"
Tề Đan Yên rất ngượng ngùng nói: "Ngài nên trở về sớm một chút nha!”
"Vi thần nhất định nhanh chóng về kinh hầu hạ lão nhân gia ngài." Hạng Tuế Chiêm ôm quyền, nhanh chân rời đi, thực sự lười nói chuyện với nữ nhân kia thêm câu nào nữa.
Cẩm Tú lén lút ở phía sau, bỏ đầu bỏ đuôi nghe thấy mấy câu nói “Tướng quân là nam nhân", "Có làm ngài khó xử không" với "Hầu hạ lão nhân gia ngài" lập tức cắt câu lấy nghĩa cho rằng Hạng Tuế Chiêm đã đáp ứng với thái hậu rồi, sau khi trở về sẽ tịnh thân tiến cung hầu hạ. Nàng quay đầu liền đem tin tức này nói cho tiểu Đông biết, mặt tiểu Đông trắng bệch, lại mau chóng chạy đến Kính Sự phòng hỏi thăm hiện nay ở kinh thành sư phụ nào có đao công (tay nghề) tốt nhất. Sau đó, Tiểu Lục tử của Kính Sự phòng lại gặp Tiểu Thanh tử, thêm mắm dặm muối nói chuyện một hồi, Tiểu Thanh tử lại chạy đi tìm tiểu hoàng đế, nói cho Kính Hiên biết chuyện kinh thiên động địa này——
Thái hậu muốn Hạng Tuế Chiêm tiến cung hầu hạ, Hạng Tuế Chiêm đã đồng ý tịnh thân!
Kính Hiên nghe xong, nước mắt cảm động rơi xuống, hét lên đầy cảm khái: "Hạng tướng quân thực sự là đệ nhất trung thần của Đại Kiền ta! Việc này không có lợi cho bản thân của hắn chút nào, chỉ có lợi cho người khác, đem yêu cầu cá nhân của mình lại đặt sau cùng, đem lợi ích của quốc gia đặt lên hàng đầu, người này thật sự làngười cao thượng, là một người thanh khiết, là người đầy thú vị thoát ly khỏi loài người cấp thấp hiện nay."
Tiểu Thanh tử đề nghị: "Không dối gạt hoàng thượng, nếu nói hiện tại trong kinh thành ngươi nào được mệnh danh là 'Một đao chém đứt' hiện nay nếu không phải là sư phụ Cao gia ở phố Nam Trường thì tuyệt đối không còn ai khác, nghe nói tay nghề của ông ta thành thạo, khi xong việc không có một chút đau đớn, chỉ cần không ăn không uống, ngủ liên tục ba ngày, sau đó là có thể xuống giường được”.
"Thật không!" Kính Hiên rất hứng thú hỏi, "Chờ Hạng Tuế Chiêm từ Tây Nam trở về, thì sắp xếp cho Cao Đại Thượng đến tịnh thân cho hắn.”
"Dạ!"
Đêm đó, Tiểu Thanh tử đem lời nói của hoàng thượng muốn sắp xếp cho Cao Đại Thượng giúp Hạng Tuế Chiêm tịnh thân tiết lộ cho ông ta biết, để ông ta chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc ra tay nhất định phải nhanh chuẩn mạnh mẽ, không được để cho Hạng tướng quân có chút xíu cảm giác không thoải mái nào. Đối với yêu cầu này, Cao Đại Thượng với mái tóc bạc trắng lo sợ đến mặt mày tái mét, nơm nớp lo sợ trả lời:
"Thanh gia gia, chuyện này đều là người khác tâng bốc tiểu nhân thôi, một đao cắt xuống sao có thể thoải mái được? Ngài nói, có phải hay không?"
Tiểu Thanh tử cũng chợt nhớ lại lúc mình tịnh thân, cảm thấy có một trận đau ở trứng, không nhịn được góp ý nói: “Với tuổi tác như Hạng tướng quân, tịnh thân có dễ dàng hay không?”
"Sợ là không dễ đâu. . ." Cao Đại Thượng tiếc nuối lắc đầu, lấy ra một cái ống trúc, cổ tay giơ cao lên, bên trong đều là vôi: “Bình thường khi đến chỗ ta tịnh thân đều là những đứa trẻ khoảng năm, sáu, bảy tám tuổi, vật kia có tí tẹo, cái này là đủ rồi”. Dứt lời lại tiếp tục tìm kiếm, lấy ra một ống trúc to như bắp đùi: “Hạng tướng quân đã sắp bước vào tuổi ba mươi, nếu đi cắt cái đó, thì phải dùng đến cái to như thế này. Thanh gia gia, ngài tưởng tượng thử xem, lúc nhỏ cắt đau hơn, hay là lớn cắt đau hơn?”
Đáp án hết sức rõ ràng —— Đều đau.
"Dù như thế nào, cũng nhờ Cao sư phụ để tâm giùm một chút." Tiểu Thanh tử để lại bạc, cảm giác mình đã làm hoàn thành tốt đẹp công việc không ổn này, nhanh nhẹn rời đi.
Và cứ thế, trong lúc cả hai người Tề Đan Yên và Hạng Tuế Chiêm ở trong cuộc đều không hay biết chuyện gì đang âm thầm diễn ra. Thì trong cung lẫn ngoài cung đang có một bầu không khí đoàn kết hết sức khẩn trương nghiêm túc, yên lặng đợi Hạng Tuế Chiêm trở về kinh, sau đó là việc rất lớn đang chờ hắn - Tịnh thân.
Bình luận truyện