Nghiệt Ái - Không Thể Buông Tay
Chương 18: Bí mật
Bar The Sun
Rì... rì...
Chiếc điện thoại trên bàn khẽ rung, được vài ba hồi chuông lại tĩnh lặng như lúc ban đầu. Trên màn hình sáng đèn còn ghi rõ hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, có điều chủ nhân của nó trước sau vẫn không hề chú ý đến, yên tĩnh đến khác thường ngồi trước bàn làm việc.
Trở về từ Nguyễn Gia đã hơn ba giờ đồng hồ thế nhưng Mạnh Quân vẫn như cũ chẳng thể bình ổn tâm trạng, ngay cả điện thoại của Đình Hân gọi đến cũng không đủ đưa cậu quay về thực tại.
Vũ Tâm thật sự là em gái của Vũ Tân? Sao có thể như vậy, chẳng phải cô bé là trẻ mồ côi, không người thân không gia đình hay sao? Chuyện này... rốt cuộc thông tin cậu thu được trong vài năm qua chẳng khác một mớ giấy lộn. Khóe miệng Mạnh Quân khẽ nhếch lên, cười mà như không cười, có phần tự giễu. Cũng phải, nếu đã do thầy ấy cố ý an bài, sao có thể xảy ra sai sót. Hơn nữa người gặp Vũ Tâm khi xưa không phải là cậu, cậu lấy lý do gì để nghi ngờ năng lực bản thân, nghi ngờ những gì mình điều tra không phải là sự thật?
Mạnh Quân mở ngăn bàn, lấy một tập album cũ, tay khẽ lật từng bức ảnh trên đó. Trên bức ảnh kỷ niệm ba mươi năm ngày thành lập trường, bốn chàng trai trong trang phục thể thao, chính giữa là một cô gái tóc tết bím tinh nghịch đang mỉm cười rạng rỡ. Bọn họ cũng từng có lúc vô tư cười đùa như vậy.
...
Năm đó, lần đầu tiên Mạnh Quân gặp Đình Hy là khi hai người cùng nằm trong đội tuyển thi Lý của trường. Đối với Mạnh Quân, vào được đội tuyển, đứng đầu điểm số chính là cơ hội giúp cậu giành được học bổng, đỡ được một phần học phí cho ba mẹ. Thế nhưng, cuộc đua này không hề dễ dàng như cậu đã nghĩ, từ khi cô gái đó xuất hiện - Đình Hy.
Nói về Đình Hy, Mạnh Quân phải thừa nhận rằng mình không biết nhiều về cô gái này, chỉ nghe nói cô ấy học rất giỏi, gia đình giàu có. Biết là vậy nhưng Mạnh Quân vẫn cố ý xem nhẹ đối thủ, chỉ nghĩ một cô tiểu thư đối với chuyện học hành có bao nhiêu phần thật tâm, liệu có phải những lời đồn đãi cũng chỉ là chiêu trò của những kẻ nịnh nọt xung quanh. Có điều, khi nhìn điểm kiểm tra lần thứ nhất được công bố, kết quả hơn kém nhau nửa điểm. Không sai, người thua trong cuộc thi đó không ai khác là cậu, lúc này Mạnh Quân mới giật mình phát hiện bản thân cậu mới là kẻ tự phụ thực sự.
Kể từ đó, Mạnh Quân thật sự xem Đình Hy là đối thủ của mình, điên cuồng lao vào học tập, không cho mình cơ hội nghĩ ngơi như thể đang trừng phạt bản thân vì sai lầm lúc trước. Kết quả ở hai bài kiểm tra sau đó, Mạnh Quân đều hơn Đình Hy một hai điểm, thuận lợi nhận được học bổng mà cậu mong muốn. Có điều, sự thật đằng sau đó lại khiến người kiêu ngạo như Mạnh Quân bị giáng một đòn mạnh.
"Đình Hy, không phải dạng bài này đã từng giải qua sao? Hôm trước còn làm rất tốt, sao lần này lại nhầm lẫn vậy?"
Tiếng cô giáo dạy Lý, giáo viên chủ nhiệm lớp Đình Hy vang lên. Bước chân Mạnh Quân khựng lại trước cửa văn phòng, cuốn sổ đầu bài đang cầm trên tay chầm chậm hạ xuống.
"Là em không chú ý số liệu, em xin lỗi cô." – Giọng Đình Hy có chút bối rối.
"Đình Hy, em là người cẩn thận. Lần trước điền nhầm đơn vị, lần này lại một lỗi nhỏ chẳng đâu vào đâu. Nếu ngay từ đầu em đã không coi trọng cuộc thi thì còn đăng ký làm gì?"
"Em... em sẽ chú ý hơn lần sau. Em hứa sẽ không mắc phải những lỗi như thế nữa."
Cô giáo nhíu mày nhìn Đình Hy, cũng tin cô không cố ý liền hạ giọng nhắc nhở - "Thôi được rồi. Nếu em vẫn muốn dự thi, cô giữ lại tên trong danh sách. Em về phòng học trước đi, nhớ giữ trật tự lớp, đừng để ảnh hưởng tới sinh hoạt của các lớp bên cạnh."
"Dạ. Em chào cô ạ."
Đình Hy quay đầu, bước ra hướng cửa. Vừa kéo cánh cửa sang một bên, nhìn thấy người đang đứng trước mặt, đôi mắt cô trợn tròn kinh ngạc. Môi Đình Hy mấp máy, chưa nói được câu nào thì Mạnh Quân đã lên tiếng trước, ngay cả chính cậu cũng không ngờ giọng nói của mình có lúc lại lạnh lùng xa cách đến vậy.
"Tôi còn thấy lạ sao mình lại dễ dàng thắng cậu như vậy? Ra là chưa bao giờ thắng." – Mạnh Quân lướt qua Đình Hy đang đứng ngây người trước cửa – "Phiền cậu quá rồi."
"Tớ tớ... Quân... tớ..."
Mạnh Quân không muốn dây dưa với cô, bước vội vào bên trong. Loáng thoáng nghe bên tai lời xin lỗi của Đình Hy nhưng cậu cũng mặc kệ. Đối với những người sinh ra đã giàu có như bọn họ, coi rẻ lòng tự trọng của cậu cũng là điều bình thường. Cậu vì cái gì mà phải nghe cô ta lý giải này nọ. Có cần thiết không?
Sau lần đó, Đình Hy luôn lẽo đẽo theo sau cậu, chỉ cần cậu quay đầu lại là ngay lập tức thấy cô ấy loạng choạng phía sau, không va người này thì cũng tông phải vách tường nọ. Mạnh Quân có chút bực bội, cuối cùng đành hẹn cô ra sau trường gặp mặt.
"Tớ không có ý gì đâu." – Đình Hy lý nhí trả lời, tay vò vò mép váy, lưỡng lự không biết có nên ngẩng đầu nhìn Mạnh Quân đang đứng trước mặt hay không. Cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn cậu – "Tớ nghĩ cậu cần nó hơn tớ nên... nên mới làm thế. Thật đấy! Cậu xứng đáng hơn tớ mà."
"Nói xong rồi phải không?" – Mạnh Quân vốn xem buổi nói chuyện này chẳng qua để cắt đuôi cô nàng, không quá để tâm quay đầu đi thẳng – "Tôi nghe cậu giải thích rồi. Từ giờ đừng có đi theo tôi nữa. Phiền phức!"
"Này!"
Đình Hy có chút nghi ngờ tai mình nghe nhầm. Cô nói rõ như vậy cậu ta còn không bỏ qua cho cô sao. Cô nhanh chân bước về phía trước, vừa chạm vào tay Mạnh Quân đã bị cậu phóng ánh mắt đằng đằng sát khí về phía mình. Đình Hy vội buông tay ra, lui về phía sau vài bước rồi vô tình giẫm phải hòn đá nhỏ bên dưới, té ngã. Đột nhiên một âm thanh giận dữ vang lên phía sau. Người đến không ai khác chính là em trai song sinh của cô ấy – Đình Huấn.
...
Bọn họ cứ như vậy mà quen biết nhau. Sau đó vài tháng nhà trường công bố danh sách học sinh nằm trong đội tuyển thi học sinh giỏi các môn, ba người bọn họ lại quen biết thêm hai người bạn khác là Vệ Quốc và Kiến Văn.
Mạnh Quân vừa nghĩ lại chuyện cũ vừa liếc nhìn tấm thiệp mừng năm mới Đình Hy cố ý làm tặng nhưng mãi mãi không thể trao tận tay cậu. Trên tấm thiệp cắt dán vụng về, chữ đã nhòe đi rất nhiều nhưng vẫn còn thấy rõ.
"Mạnh Quân này, tớ rất thích... rất thích cậu. Cậu có thể nhìn tớ nhiều một chút không. Có được không?"
Mạnh Quân nhắm nghiền mắt lại, tay bấu chặt tấm hình hiện lên vài nếp gãy, cố xua đi hình ảnh khủng khiếp sau đó, lúc Đình Hy gieo mình tự vẫn.
Cô ấy như một chiếc lá yếu ớt lìa cành, cứ vậy rơi xuống, cứ vậy xa rời bọn họ.
Nền đất loang lổ vết máu, đôi mắt Đình Hy nhìn cậu vô hồn rồi chầm chậm khép lại.
Khép cả những ngày hạnh phúc...
Trái tim Mạnh Quân như thắt lại, bên tai vẫn vang lên giọng nói trầm buồn của ông Thế Anh vài giờ trước.
"Mạnh Quân, con tốt nhất đừng điều tra nữa. Năm xưa, chuyện Vũ Tân có hại chết Đình Hy hay không vẫn còn chưa rõ, nhưng sự bồng bột nhất thời của Đình Huấn khiến Vũ Tân mất đi tính mạng là sự thật. Vũ Tâm vì chuyện này mà từng bị tâm thần, đến ký ức cũng quên sạch. Cả Đình Huấn nữa, nó làm sao đối diện với những chuyện trong quá khứ. Duyên phận này, cứ để hai đứa nó tự mình quyết định đi."
...
Cùng lúc đó, dưới đại sảnh Tập đoàn Nguyễn Gia
Đình Huấn đưa tay nhận chìa khóa xe do bảo vệ đưa tới, hoàn toàn xem nhẹ Đinh Tình đang chạy theo phía sau. Tay cậu vừa đặt lên cửa xe, Đinh Tình đã nhanh như gió chạy về phía cậu ngăn cản.
"Anh... Đã xong đâu. Còn buổi tiệc tối nay nữa."
Đùa gì vậy? Bữa tiệc này do Ngân hàng của nhà chị Lệ Quân mời, dùng đầu móng tay cũng biết họ nhằm vào ai mà. Đâu thể cử đại một người đi như những lần trước được.
"Buông ra."
Đình Huấn nhìn Đinh Tình có chút đau đầu, không hiểu khi xưa ma xui quỷ khiến kiểu gì lại nhận cậu ta vào Nguyễn Gia, còn cất nhắc lên vị trí Thư ký.
"Một bữa tiệc nhỏ chẳng đâu vào đâu để Vệ Quốc đi là nể mặt lắm rồi. Tôi nhắc lại lần nữa, bỏ ra."
"Anh Quốc chịu đi sao?" – Đinh Tình có chút nghi ngờ, mấy bữa tiệc chẳng khác nào kén rể kiểu này đâu phải khẩu vị của anh ấy.
Đình Huấn thẳng tay hất Đinh Tình sang một bên, mở cửa xe ngồi vào. Đinh Tình muốn đi nhờ Đình Huấn đến The Sun, vòng qua bên cửa xe nhưng kỳ lạ là nó hoàn toàn khóa kín. Đinh Tình toát mồ hôi, không lẽ lỡ nói vài câu chọc giận anh ấy nên giờ mới không cho cậu đi cùng?
"Anh... em biết lỗi rồi. Cho em lên xe đi..."
Đình Huấn hừ lạnh, thong thả trả lời – "Tôi không về The Sun. Tự bắt xe về đi."
"Hả? Vậy anh đi đâu."
Giọng Đình Huấn dịu đi không ít, thậm chí Đinh Tình còn nhạy cảm thấy được anh ấy như đang mỉm cười.
"Đón người."
...
Nghiệt ái – Không thể buông tay chính thức khép lại phần I – Gặp lại. Cảm ơn các bạn đã góp ý và ủng hộ mình trong thời gian qua. Thật sự rất rất vui!
Câu chuyện trong quá khứ rốt cuộc là gì? Tình cảm của Đình Huấn dành cho Vũ Tâm có khiến họ vượt qua quá khứ đau thương?
Liệu mối tình giữa Mạnh Quân và Đình Hân ngay từ đầu là thật tâm hay cũng chỉ là sự bù đắp?
Nhân duyên kỳ lạ giữa Vũ Tâm và Kiến Văn, mối tình cố chấp của Lệ Quân với Đình Huấn... tất cả rồi sẽ ra sao?
Mời các bạn theo dõi phần 2 – Hồi ái sẽ được đăng tải sau khi mình viết xong nhé! Một lần nữa, cảm ơn rất nhiều. <3 --------------
Hết phần 1...
Rì... rì...
Chiếc điện thoại trên bàn khẽ rung, được vài ba hồi chuông lại tĩnh lặng như lúc ban đầu. Trên màn hình sáng đèn còn ghi rõ hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, có điều chủ nhân của nó trước sau vẫn không hề chú ý đến, yên tĩnh đến khác thường ngồi trước bàn làm việc.
Trở về từ Nguyễn Gia đã hơn ba giờ đồng hồ thế nhưng Mạnh Quân vẫn như cũ chẳng thể bình ổn tâm trạng, ngay cả điện thoại của Đình Hân gọi đến cũng không đủ đưa cậu quay về thực tại.
Vũ Tâm thật sự là em gái của Vũ Tân? Sao có thể như vậy, chẳng phải cô bé là trẻ mồ côi, không người thân không gia đình hay sao? Chuyện này... rốt cuộc thông tin cậu thu được trong vài năm qua chẳng khác một mớ giấy lộn. Khóe miệng Mạnh Quân khẽ nhếch lên, cười mà như không cười, có phần tự giễu. Cũng phải, nếu đã do thầy ấy cố ý an bài, sao có thể xảy ra sai sót. Hơn nữa người gặp Vũ Tâm khi xưa không phải là cậu, cậu lấy lý do gì để nghi ngờ năng lực bản thân, nghi ngờ những gì mình điều tra không phải là sự thật?
Mạnh Quân mở ngăn bàn, lấy một tập album cũ, tay khẽ lật từng bức ảnh trên đó. Trên bức ảnh kỷ niệm ba mươi năm ngày thành lập trường, bốn chàng trai trong trang phục thể thao, chính giữa là một cô gái tóc tết bím tinh nghịch đang mỉm cười rạng rỡ. Bọn họ cũng từng có lúc vô tư cười đùa như vậy.
...
Năm đó, lần đầu tiên Mạnh Quân gặp Đình Hy là khi hai người cùng nằm trong đội tuyển thi Lý của trường. Đối với Mạnh Quân, vào được đội tuyển, đứng đầu điểm số chính là cơ hội giúp cậu giành được học bổng, đỡ được một phần học phí cho ba mẹ. Thế nhưng, cuộc đua này không hề dễ dàng như cậu đã nghĩ, từ khi cô gái đó xuất hiện - Đình Hy.
Nói về Đình Hy, Mạnh Quân phải thừa nhận rằng mình không biết nhiều về cô gái này, chỉ nghe nói cô ấy học rất giỏi, gia đình giàu có. Biết là vậy nhưng Mạnh Quân vẫn cố ý xem nhẹ đối thủ, chỉ nghĩ một cô tiểu thư đối với chuyện học hành có bao nhiêu phần thật tâm, liệu có phải những lời đồn đãi cũng chỉ là chiêu trò của những kẻ nịnh nọt xung quanh. Có điều, khi nhìn điểm kiểm tra lần thứ nhất được công bố, kết quả hơn kém nhau nửa điểm. Không sai, người thua trong cuộc thi đó không ai khác là cậu, lúc này Mạnh Quân mới giật mình phát hiện bản thân cậu mới là kẻ tự phụ thực sự.
Kể từ đó, Mạnh Quân thật sự xem Đình Hy là đối thủ của mình, điên cuồng lao vào học tập, không cho mình cơ hội nghĩ ngơi như thể đang trừng phạt bản thân vì sai lầm lúc trước. Kết quả ở hai bài kiểm tra sau đó, Mạnh Quân đều hơn Đình Hy một hai điểm, thuận lợi nhận được học bổng mà cậu mong muốn. Có điều, sự thật đằng sau đó lại khiến người kiêu ngạo như Mạnh Quân bị giáng một đòn mạnh.
"Đình Hy, không phải dạng bài này đã từng giải qua sao? Hôm trước còn làm rất tốt, sao lần này lại nhầm lẫn vậy?"
Tiếng cô giáo dạy Lý, giáo viên chủ nhiệm lớp Đình Hy vang lên. Bước chân Mạnh Quân khựng lại trước cửa văn phòng, cuốn sổ đầu bài đang cầm trên tay chầm chậm hạ xuống.
"Là em không chú ý số liệu, em xin lỗi cô." – Giọng Đình Hy có chút bối rối.
"Đình Hy, em là người cẩn thận. Lần trước điền nhầm đơn vị, lần này lại một lỗi nhỏ chẳng đâu vào đâu. Nếu ngay từ đầu em đã không coi trọng cuộc thi thì còn đăng ký làm gì?"
"Em... em sẽ chú ý hơn lần sau. Em hứa sẽ không mắc phải những lỗi như thế nữa."
Cô giáo nhíu mày nhìn Đình Hy, cũng tin cô không cố ý liền hạ giọng nhắc nhở - "Thôi được rồi. Nếu em vẫn muốn dự thi, cô giữ lại tên trong danh sách. Em về phòng học trước đi, nhớ giữ trật tự lớp, đừng để ảnh hưởng tới sinh hoạt của các lớp bên cạnh."
"Dạ. Em chào cô ạ."
Đình Hy quay đầu, bước ra hướng cửa. Vừa kéo cánh cửa sang một bên, nhìn thấy người đang đứng trước mặt, đôi mắt cô trợn tròn kinh ngạc. Môi Đình Hy mấp máy, chưa nói được câu nào thì Mạnh Quân đã lên tiếng trước, ngay cả chính cậu cũng không ngờ giọng nói của mình có lúc lại lạnh lùng xa cách đến vậy.
"Tôi còn thấy lạ sao mình lại dễ dàng thắng cậu như vậy? Ra là chưa bao giờ thắng." – Mạnh Quân lướt qua Đình Hy đang đứng ngây người trước cửa – "Phiền cậu quá rồi."
"Tớ tớ... Quân... tớ..."
Mạnh Quân không muốn dây dưa với cô, bước vội vào bên trong. Loáng thoáng nghe bên tai lời xin lỗi của Đình Hy nhưng cậu cũng mặc kệ. Đối với những người sinh ra đã giàu có như bọn họ, coi rẻ lòng tự trọng của cậu cũng là điều bình thường. Cậu vì cái gì mà phải nghe cô ta lý giải này nọ. Có cần thiết không?
Sau lần đó, Đình Hy luôn lẽo đẽo theo sau cậu, chỉ cần cậu quay đầu lại là ngay lập tức thấy cô ấy loạng choạng phía sau, không va người này thì cũng tông phải vách tường nọ. Mạnh Quân có chút bực bội, cuối cùng đành hẹn cô ra sau trường gặp mặt.
"Tớ không có ý gì đâu." – Đình Hy lý nhí trả lời, tay vò vò mép váy, lưỡng lự không biết có nên ngẩng đầu nhìn Mạnh Quân đang đứng trước mặt hay không. Cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn cậu – "Tớ nghĩ cậu cần nó hơn tớ nên... nên mới làm thế. Thật đấy! Cậu xứng đáng hơn tớ mà."
"Nói xong rồi phải không?" – Mạnh Quân vốn xem buổi nói chuyện này chẳng qua để cắt đuôi cô nàng, không quá để tâm quay đầu đi thẳng – "Tôi nghe cậu giải thích rồi. Từ giờ đừng có đi theo tôi nữa. Phiền phức!"
"Này!"
Đình Hy có chút nghi ngờ tai mình nghe nhầm. Cô nói rõ như vậy cậu ta còn không bỏ qua cho cô sao. Cô nhanh chân bước về phía trước, vừa chạm vào tay Mạnh Quân đã bị cậu phóng ánh mắt đằng đằng sát khí về phía mình. Đình Hy vội buông tay ra, lui về phía sau vài bước rồi vô tình giẫm phải hòn đá nhỏ bên dưới, té ngã. Đột nhiên một âm thanh giận dữ vang lên phía sau. Người đến không ai khác chính là em trai song sinh của cô ấy – Đình Huấn.
...
Bọn họ cứ như vậy mà quen biết nhau. Sau đó vài tháng nhà trường công bố danh sách học sinh nằm trong đội tuyển thi học sinh giỏi các môn, ba người bọn họ lại quen biết thêm hai người bạn khác là Vệ Quốc và Kiến Văn.
Mạnh Quân vừa nghĩ lại chuyện cũ vừa liếc nhìn tấm thiệp mừng năm mới Đình Hy cố ý làm tặng nhưng mãi mãi không thể trao tận tay cậu. Trên tấm thiệp cắt dán vụng về, chữ đã nhòe đi rất nhiều nhưng vẫn còn thấy rõ.
"Mạnh Quân này, tớ rất thích... rất thích cậu. Cậu có thể nhìn tớ nhiều một chút không. Có được không?"
Mạnh Quân nhắm nghiền mắt lại, tay bấu chặt tấm hình hiện lên vài nếp gãy, cố xua đi hình ảnh khủng khiếp sau đó, lúc Đình Hy gieo mình tự vẫn.
Cô ấy như một chiếc lá yếu ớt lìa cành, cứ vậy rơi xuống, cứ vậy xa rời bọn họ.
Nền đất loang lổ vết máu, đôi mắt Đình Hy nhìn cậu vô hồn rồi chầm chậm khép lại.
Khép cả những ngày hạnh phúc...
Trái tim Mạnh Quân như thắt lại, bên tai vẫn vang lên giọng nói trầm buồn của ông Thế Anh vài giờ trước.
"Mạnh Quân, con tốt nhất đừng điều tra nữa. Năm xưa, chuyện Vũ Tân có hại chết Đình Hy hay không vẫn còn chưa rõ, nhưng sự bồng bột nhất thời của Đình Huấn khiến Vũ Tân mất đi tính mạng là sự thật. Vũ Tâm vì chuyện này mà từng bị tâm thần, đến ký ức cũng quên sạch. Cả Đình Huấn nữa, nó làm sao đối diện với những chuyện trong quá khứ. Duyên phận này, cứ để hai đứa nó tự mình quyết định đi."
...
Cùng lúc đó, dưới đại sảnh Tập đoàn Nguyễn Gia
Đình Huấn đưa tay nhận chìa khóa xe do bảo vệ đưa tới, hoàn toàn xem nhẹ Đinh Tình đang chạy theo phía sau. Tay cậu vừa đặt lên cửa xe, Đinh Tình đã nhanh như gió chạy về phía cậu ngăn cản.
"Anh... Đã xong đâu. Còn buổi tiệc tối nay nữa."
Đùa gì vậy? Bữa tiệc này do Ngân hàng của nhà chị Lệ Quân mời, dùng đầu móng tay cũng biết họ nhằm vào ai mà. Đâu thể cử đại một người đi như những lần trước được.
"Buông ra."
Đình Huấn nhìn Đinh Tình có chút đau đầu, không hiểu khi xưa ma xui quỷ khiến kiểu gì lại nhận cậu ta vào Nguyễn Gia, còn cất nhắc lên vị trí Thư ký.
"Một bữa tiệc nhỏ chẳng đâu vào đâu để Vệ Quốc đi là nể mặt lắm rồi. Tôi nhắc lại lần nữa, bỏ ra."
"Anh Quốc chịu đi sao?" – Đinh Tình có chút nghi ngờ, mấy bữa tiệc chẳng khác nào kén rể kiểu này đâu phải khẩu vị của anh ấy.
Đình Huấn thẳng tay hất Đinh Tình sang một bên, mở cửa xe ngồi vào. Đinh Tình muốn đi nhờ Đình Huấn đến The Sun, vòng qua bên cửa xe nhưng kỳ lạ là nó hoàn toàn khóa kín. Đinh Tình toát mồ hôi, không lẽ lỡ nói vài câu chọc giận anh ấy nên giờ mới không cho cậu đi cùng?
"Anh... em biết lỗi rồi. Cho em lên xe đi..."
Đình Huấn hừ lạnh, thong thả trả lời – "Tôi không về The Sun. Tự bắt xe về đi."
"Hả? Vậy anh đi đâu."
Giọng Đình Huấn dịu đi không ít, thậm chí Đinh Tình còn nhạy cảm thấy được anh ấy như đang mỉm cười.
"Đón người."
...
Nghiệt ái – Không thể buông tay chính thức khép lại phần I – Gặp lại. Cảm ơn các bạn đã góp ý và ủng hộ mình trong thời gian qua. Thật sự rất rất vui!
Câu chuyện trong quá khứ rốt cuộc là gì? Tình cảm của Đình Huấn dành cho Vũ Tâm có khiến họ vượt qua quá khứ đau thương?
Liệu mối tình giữa Mạnh Quân và Đình Hân ngay từ đầu là thật tâm hay cũng chỉ là sự bù đắp?
Nhân duyên kỳ lạ giữa Vũ Tâm và Kiến Văn, mối tình cố chấp của Lệ Quân với Đình Huấn... tất cả rồi sẽ ra sao?
Mời các bạn theo dõi phần 2 – Hồi ái sẽ được đăng tải sau khi mình viết xong nhé! Một lần nữa, cảm ơn rất nhiều. <3 --------------
Hết phần 1...
Bình luận truyện