Ngộ Xà
Quyển 1 - Chương 29
Editor: Phác Hồng
Thật ra, Trầm Thanh Hiên có hơi sợ rắn. Đây không phải chuyện gì to tát, có câu “một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, y từng bị rắn cắn trên cổ tay đến phải sống dở chết dở, không sợ rắn mới có quỷ. Nhưng rắn là rắn, Y Mặc là Y Mặc, cho dù Y Mặc có là xà yêu thì Trầm Thanh Hiên cũng không sợ hắn. Dù sao cái loại rắn thân dài lạnh lẽo, phủ đầy giáp vảy hoàn toàn không thể sánh được với Y Mặc hình người. Cho tới nay, tuy biết Y Mặc là xà yêu cũng chỉ giới hạn ở khái niệm “biết” mà thôi. Đến tận đêm đó, Y Mặc hiện nguyên hình ngay tại ôn tuyền, Trầm Thanh Hiên tuy say nhưng cũng bị dọa, nhưng y không dám buông tay vì sợ Y Mặc buồn cũng sợ bản thân sẽ chìm xuống nước. Y dứt khoát ôm thân thể đầy vảy giáp cứng ngắc kia, giả vờ buồn ngủ để che đi cảm giác sởn tóc gáy trong người. Thế mà cũng đối phó xong.
Vì vậy sáng nay, cả người Trầm Thanh Hiên đầy mồ hôi, y từ trong ác mộng giật mình mở mắt, nhìn thấy tình huống trên người thì miệng lập tức há to, “a” – suýt chút nữa đã hét ầm lên rồi! Y không bật kêu là vì tính cách ẩn nhẫn giỏi đè nén đã ăn sâu vào xương tủy, ngay lúc tiếng thét gần như phát ra y lập tức ngậm chặt miệng. Trầm thanh hiên nhớ ngay, cái con vật chết giẫm hết cuốn chân rồi khóa eo, quấn quanh ngực y, cái đầu gác lên vùng xương quai xanh, hai mắt híp lại thỉnh thoảng phun ra cuống lưỡi đỏ tươi – chính là Y Mặc. Hắn dùng tư thế quấn dây thừng để trói chặt y, khiến y liên tiếp gặp ác mộng, còn bản thân hắn lại ngủ vô cùng say sưa… Trầm Thanh Hiên thật sự giận rồi!
Y thật có loại xúc động muốn đem cái lão này đi lột da bầm xương rồi ném vào nồi nước! —— Tối qua bị hắn dày vò đến tận khuya, vất vả lắm mới ngủ được thì lại bị tư thế quỷ dị này khiến cho gặp ác mộng, khi tỉnh lại còn suýt bị dọa chết khiếp nữa, Trầm Thanh Hiên làm sao mà không tức giận, y vô cùng tức giận thì có!!
Y giận đến mức vung tay, nhắm thẳng cái đầu đáng ghét kia mà đánh. Thế nhưng, bàn tay vừa hạ xuống chợt dừng lại, y chậm rãi vuốt ve thân rắn chết tiệt, khẽ khàng như tiếng lá rừng nghiêng mình đáp nhẹ lên đất. Cuối cùng, vẫn là không đánh được hắn. Nhưng thế thì không hả giận, Trầm Thanh Hiên chần chừ một chốc, ngón trỏ vươn ra chọc, lại tiếp tục chọc, chọc thật mạnh,… Chọc cho cái đầu rắn nghiêng qua nghẹo lại, chọc cho Y Mặc đang say mộng đẹp cũng phải tỉnh giấc.
Mắt người tròn xoe cùng mắt rắn xoe tròn chòng chọc nhìn nhau, một người một rắn cứ thế mà nhìn, Trầm Thanh Hiên ngượng ngùng rụt tay về, “Ta không thở được.”
Rắn kia không thèm há mồm, Trầm Thanh Hiên lại nghe được giọng nói của Y Mặc, rành rành là: “Thở không nổi? Lát nữa đừng hòng cầu ta.”
Trầm Thanh Hiên còn chưa hiểu gì thì dây thừng bó chặt trên người đã dần buông lỏng. Y Mặc thản nhiên trườn qua qua ngực y tiến thẳng đến một chiếc gối khác, khôi phục hình người tiếp tục ngủ.
Sau khi được cởi trói, Trầm Thanh Hiên lập tức cảm thấy đau đớn truyền lên từ hai chân, đau đến nỗi sắc mặt trắng bệt, còn thê thảm hơn lúc y bị kinh hãi lúc trước nữa. Mồ hôi to như hạt đậu, nhễ nhãi chảy từ trán xuống thân.
Đôi chân mười mấy năm mất đi cảm giác không ngừng phát ra đau đớn.
Hai mắt Y Mặc dần nhắm lại, hắn không thèm nhìn y, thong dong giảng giải: “Chân ngươi bất hoạt nhiều năm, muốn lập tức khôi phục như ban đầu thì không có khả năng.”
Trầm Thanh Hiên giùng giằng: “Vậy tại sao lúc nãy không đau?”
“Ta không muốn ngươi đau thì tự nhiên ngươi sẽ không đau.” Y Mặc nhàn nhạt đáp.
Trầm Thanh Hiên oán khí đầy ngực, thật muốn khiến y tức chết mà, sao lại có người như vậy cơ chứ, chẳng qua vừa chọc hắn mấy cái liền lập tức mang thù! Y Mặc vừa mở mắt liền thấy biểu tình hiện rõ trên mặt y, hắn không vui đáp, “Trong mắt ngươi, ta chính là loại người như thế?”
Trầm Thanh Hiên nghe vậy thì biết y đã hiểu lầm, nhưng ai khiến y nói năng “thiếu đánh” vậy chứ. Y chịu không được đau đớn, ôm chầm cánh tay Y Mặc, há mồm cắn một phát, chân đau thế nào thì cắn mạnh thế đấy. Y Mặc rút tay, nhìn dấu răng hằn rõ trên đó còn nghiêm túc nói: “Trong máu ta có độc.”
Trầm Thanh Hiên: “…”
Một lát sau, thật sự đau chết mất thôi, y chui vào lòng hắn nức nở: “Đau như vậy còn không bằng độc chết ta.”
Y Mặc vỗ nhẹ người trong lòng, vô cùng bình tĩnh nói: “Đáng tiếc là không giúp ngươi như nguyện, thân thể này bất kháng với nọc độc của ta từ lâu rồi.”
Trầm Thanh Hiên: “…” Rốt cục hai người họ ai mới là yêu quái đây?!
Giữa trưa tiết trời nóng bức, Trầm lão gia bất chấp cái oi nồng của ngày hè mà tản bộ, ông đi từ hành lang gấp khúc ở đình viện đến lương đình cạnh ao sen, chỗ nào trong viện cũng ngang qua. Bôn ba bên ngoài nhiều năm nên phong hàn nhập cốt, mỗi khi trời rét lạnh, đầu gối bả vai đều thật đau nhức, một ngày non nước hữu tình thế này lại khiến xương khớp của ông thoải mái nhiều lắm. Ông đi thẳng đến tiểu viện phía nam của Trầm Thanh Hiên, thường ngày thì bọn hạ nhân đã đôn đả nghênh đón ông rồi, thế mà hôm nay lại chẳng thấy ai. Thật là quái gỡ, Trầm lão gia dừng ở cổng viện một lát rồi vòng tường viện ra phía ngoài. Cách rừng trúc xa xa, ông nghe được tiếng thì thầm vang từ trong viện.
“Không cần ngươi đỡ, ngươi lại gây sức ép cho ta.” Là giọng nói của nhi tử.
“…”
“Ta không tin ngươi không có khả năng giúp ta bước đi như bay.”
Trầm lão gia lại gần thêm chút, lúc này mới nghe được giọng nói của Y Mặc: “Chân ngươi phế nhiều năm, gân mạch đã lâu không thông. Nếu lần này không chịu khổ sở, dù bây giờ có thể đi cũng chỉ kéo dài được hai ba năm, sau đó chân ngươi sẽ lại nhiễm bệnh thôi.”
Trong lòng mơ hồ đoán được gì đó, Trầm lão gia đợi một lát rồi lần ra sau hòn non bộ, kê mũi chân lên ngước nhìn. Ông nhìn thấy nhi tử vốn nên ngồi luân y lại đang dựa vào Y Mặc đứng lên, tuy có hơi khập khiễng nhưng cũng đã đứng được rồi. Hai người đưa lưng về phía ông, Trầm Thanh Hiên sải một bước nhỏ, không giữ được trọng tâm, suýt thì té ngã, may nhờ có Y Mặc ôm ngang, y lại bắt đầu đứng lên.
Y Mặc nói: “Chân ngươi dùng để trang trí sao?”
Trầm Thanh Hiên lau mồ hôi trên trán, “Ta không thường sử dụng nó.”
“Vậy cởi tất ra.”
“Hả?”
“Cởi.”
“Ta đứng vậy làm sao mà cởi?”
“…” Y Mặc đỡ người ngồi xuống, thở dài ngao ngán: “Tiểu Bảo đã có thể đi được rồi.”
“…” Trầm Thanh Hiên cũng không giận, “Không cần đem đứa nhóc năm tuổi ra so sánh với ta!”
Y Mặc liếc y một cái, chẳng thèm chấp nhặt: “Ngươi còn không bằng nó.”
Trầm Thanh Hiên không biết nói gì ––
Lẽ ra Trầm lão gia hoặc rời khỏi hoặc tiến lên, nhưng không biết vì điều gì, ông cứ chôn chân tại chỗ, lẳng lặng nhìn về phía hai người.
Chân trần giẫm trên mặt đất, Trầm Thanh Hiên ổn định thân thể, thật cẩn thận bước từng bước một, lúc này xem như đã quen hơn nửa, tuy còn loạng choạng nhưng vẫn không ngã. Y Mặc đỡ y, đi thêm vài bước nữa thì đã vững chãi hơn nhiều, Trầm Thanh Hiên cười rạng rỡ, “Ta đi được rồi.”
Y Mặc đánh giá: “Sắp ba mươi tuổi đầu còn nói những lời như thế, ngươi không thấy quái gở sao?”
Trầm Thanh Hiên cũng không giận, trừng mắt liếc hắn một cái, cười càng thêm rạng rỡ, y ôm cổ hắn “Có gì mà quái gở, ngươi là yêu quái sống ngàn năm mà kiến thức lại ít như vậy.”
Y Mặc hỏi: “Chân còn đau không?” Trầm Thanh Hiên đáp vẫn còn hơi đau. Y Mặc trực tiếp đẩy người trong ngực ra, “Vậy tự mình đi.”
Trầm Thanh Hiên lảo đảo vài bước, cố giữ thăng bằng, y xoay người lầm bầm: “Tự mình đi thì tự mình đi.” Đôi chân trần đi vòng quanh đại thụ.
Y Mặc hỏi: “Ngươi đỡ thụ với để ta đỡ ngươi có gì khác nhau sao?”
Trầm Thanh Hiên nói, “Có nha, ta dựa nó không muốn ôm nó, ta dựa ngươi lại muốn ôm ngươi.”
Y Mặc vung tay, gốc thụ trăm năm chợt biến mất. Trầm Thanh Hiên đang cùng hắn đôi co, vừa mới đắc ý dào dạt lại không đoán được hắn thế mà giở trò rút củi dưới đáy nồi. Y mất cân bằng ngã ngay xuống đất, bộ dạng thật nhếch nhác!
Trầm phụ trốn sau hòn non bộ lặng lẽ đỡ trán, nhi tử của ông đây sao? Trầm đại công tử kiệm lời lễ độ, khiêm nhường ít nói đây sao? Thật giống một kẻ vô lại!
Trầm Thanh Hiên lom khom bò lên, căm giận phủi đi đất cát rồi cúi đầu tiếp tục tập đi tại khoảng đất trống gần tàng cây vừa biến mất kia. Một vòng rồi một vòng, đi càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, sau gần như là chạy, nhanh đến nổi khắp mặt đều lấm cát bụi, mồ hôi ướt đẫm. Y Mặc gọi y dừng lại.
Trầm Thanh Hiên nghe tiếng thì dừng lại, nhìn hắn cười hì hì. Sau đó, khóe mắt đột nhiên rơi lệ.
Bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, mồ hôi được ánh nắng rực rỡ chiếu rọi ánh lên vô vàn sắc điệu, Trầm Thanh Hiên đứng trước Y Mặc lặng lẽ khóc.
Y Mặc đứng thật lâu, rồi hắn vươn tay, tay áo phất lên đem người ôm gọn vào lòng.
“Ngươi bẩn lắm.”
“Ừ.”
“Chân còn đau không?”
“Ừ.”
“Chân đau là bởi vì gân mạch không quen co dãn.”
“Vậy phải làm sao?”
“Tập cho nó quen thôi.”
“Ừ. A?” Vậy ngươi ôm ta làm gì? Trầm Thanh Hiên khó hiểu.
Y Mặc vừa ôm y thẳng hướng tiểu lâu, vừa nghiêm túc nói: “Chuyện phòng the có thể giúp gân mạch ngươi quen việc co dãn.”
Trầm Thanh Hiên phỉ nhổ: “Ban ngày tuyên dâm.” Thế nhưng cũng yên lặng cho hắn ôm về phòng, không chút dị nghị.
Gương mặt Trầm phụ chợt đỏ chợt trắng, hết sức phấn khích, bản năng đồng thời lại hoài nghi Y Mặc đang mưu tính gì đó. Thế nào lại không nghi ngờ? Hứa Minh Thế đã nói rõ ràng, hắn không phải người mà là yêu quái tu luyện ngàn năm. Nếu Hứa Minh Thế nói dối thì lời Trầm Thanh Hiên lúc nãy không thể nào là bịa đặt, Y Mặc đúng là yêu quái. Điều này dĩ nhiên chính xác. Mà một tên yêu quái đạo hạnh cao thâm sao lại không biết ông đến gần, nếu biết rồi sao vẫn thờ ơ? Trầm lão gia chắc nịch rằng, Y Mặc vốn biết ông nấp chỗ này, có lẽ lúc ông đến đình viện thì đã biết rồi.
Biết mà lại không hề trốn tránh, thậm chí còn làm hàng loạt động tác như vậy, Trầm lão gia khó lòng đoán được hắn đang mưu tính gì.
Trầm phụ đứng sau hòn non bộ ngước nhìn bầu trời, mãi đến khi tầm mắt bị ánh nắng làm cho trắng lóa ông mới cúi đầu. Ông lặng nhìn bãi cỏ xanh mướt thấp thoáng sau khe đá thật lâu rồi xoay người cất bước. Ông chẳng biết nên xử trí việc này ra sao, mà cũng không quá ngạc nhiên khi thấy hai người cợt nhã lẫn nhau như vậy. Có vài chuyện, một khi đặt trong lòng sẽ cẩn thận quan sát nghiền ngẫm. Kể từ đêm giao thừa ấy, ông đã cẩn thận quan sát hành động của nhi tử, cũng không có gì khác thường, ngay cả khi dùng điểm tâm y vẫn thỉnh thoảng nhắc đến Y Mặc nhưng không lộ ra điều gì quái lạ. Tuy vậy vẫn có vài chuyện khác thường, tỷ như mỗi lần quản gia đến thông tri rằng – Y công tử đã đến, đang ở phòng thiếu gia, thì lúc điểm tâm hôm sau, mặt mày của nhi tử kèm theo chút uể oải. Nếu là trước kia, Trầm lão gia sẽ nghĩ có lẽ bọn họ thức đêm tán gẫu, nhưng hiện giờ cẩn thận suy xét, ngoài nét uể oải hiện trên gương mặt còn có thêm một loại mỏi mệt sau khi thỏa mãn, trong hơi thở tản mác mùi vị biếng nhác. Ba phần mệt mỏi, bảy phần thỏa mãn. Phàm là nam tử trưởng thành trải qua sự đời, dùng ngón chân để nghĩ thì cũng biết nguyên nhân từ đâu.
Trầm lão gia thực sự tức giận. Tổ tiên Trầm gia đến nay chưa bao giờ có loại đồi phong bại tục như vậy.
Tức giận rồi lại thấy mờ mịt, đó là nhi tử của ông, là ông nhìn y khôn lớn, từ một thiếu niên hoạt bát trở thành một thanh niên lòng đầy phiền muộn, thích giấu mình ở chốn núi rừng hoang vu. Nay y đã trở về, mỗi ngày ở bên phụng dưỡng song thân, xử lý sự nghiệp Trầm gia, tính tình hòa nhã khiêm nhường, giống như… được sinh ra lần nữa vậy.
Nhưng nhìn một màn diễn ra trong viện liền biết, những biến chuyển này không phải vì sự yêu mến của người thân trong nhà, mà chính là yêu quái cho y.
Yêu quái kia cho nhi tử ông một lần nữa cất lên giọng nói, một lần nữa có thể đi lại, để cho y dựa dẫm, lại chưa từng qua loa.
Trầm Thanh Hiên sẽ làm càn cùng không ngớt trêu đùa hắn, rồi y sẽ yên lặng khóc.
Trầm lão gia nhớ lại, đã thật lâu rồi ông chưa thấy y khóc, khóc như một đứa trẻ chịu hết thảy ức uất.
Cuối cùng khi khóc hết uất ức thì sẽ đổ nhào vào lòng người thân yêu nhất, tha hồ làm nũng tựa như một đứa trẻ con.
Trầm lão gia trở lại thư phòng, ngồi đến tận lúc trời tối đen. Màn đêm vừa buông xuống, tiếng gió bắt đầu gào thét ngoài cửa sổ, cây cối xô đẩy nhau phát ra âm thanh sàn sạt. Trầm lão gia lần trong bóng đêm đốt nến, ánh nến loạng choạng, còn chưa đứng vững thì một trận gió đột ngột ào vào cửa sổ, ánh nến tắt lịm.
Trầm lão gia ra ngoài phân phó hạ nhân cùng nha hoàn đóng hết cửa lại, có lẽ trời sắp mưa rồi.
Mưa mùa hè kèm theo sấm chớp, đến bất ngờ đi cũng chóng vánh, hoặc đôi khi qua mấy đêm liền mới tạnh, không có gì khác thường.
Nhưng mà chẳng hiểu vì sao, Trầm lão gia cảm thấy trận mưa tối nay có phần kì quái.
Tiếng sấm rền vang kéo theo không ngớt ánh chớp lóe sáng trên nền trời đen đặc, chớp giật liên tiếp, khoảng cách lại rất ngắn, giống như quái nhân cầm đao muốn chém người vậy.
Trầm Thanh Hiên đang nằm trên giường, trong lòng ôm một con rắn, vâng, đúng là một con rắn thô to thân rộng bằng một cái chén.
Ôm rắn lớn vào lòng, y nhìn sấm đánh rền vang ngoài cửa sổ: “Cứ vậy?”
Rắn lớn phun cái lưỡi đỏ tươi, “Cứ vậy.”
“Nếu ta ném ngươi ra ngoài cửa sổ thì sao?”
“Nó chém ta.” Y Mặc nói: “Ngươi muốn thử một chút không?”
Trầm Thanh Hiên trầm ngâm một hồi, “Ngươi sẽ bị chém chết sao?”
“Không.” Y Mặc nhúc nhích thân, “Ta chỉ lười trốn.”
Trầm Thanh Hiên ngẩn ngơ, “… Nói cách khác, ngươi thà để sét đánh đến nguyên khí đại thương còn hơn trốn nó?”
Y Mặc không chút xấu hổ thừa nhận.
Tựa như rất phẫn nỗ với đáp án của hắn, một tiếng sấm vang đùng, Trầm Thanh Hiên ngây mắt nhìn gốc đại thụ trăm năm được hắn hóa về ban trưa phân thành hai nửa, từ từ ngã ra.
Y Mặc cũng nhìn thấy, hắn thở dài, khó hiểu lẩm bẩm: “Chẳng qua ta nói thật, tức giận như vậy làm gì.”
Trầm Thanh Hiên chợt cảm nhận được, tính tình Y Mặc ngoại trừ làm y tức giận thì còn làm rất nhiều thần tiên cùng yêu quái khác tức giận?
“Vậy, ngươi đã từng bị đánh trúng sao?” Trầm Thanh Hiên hỏi.
Y Mặc nói: “Đương nhiên.”
“Thật sự?”
“Lần thiên kiếp đầu tiên.” Y Mặc nói. Thật ra bị bổ trúng rất không thoải mái, nhưng lúc hắn vừa tu thành hình người, lúc đó rất nhiều đồng loại bên cạnh biết thiên kiếp sắp đến rồi hết sức chật vật né trốn, dáng vẻ chúng nó đầy hoang mang khiếp sợ khiến hắn cảm thấy làm yêu quái thật không thú vị. Thế nên hắn dứt khoát không né, quấn mình trên cây khô. Có lẽ cái vị đến khảo hạch yêu quái lần đầu nhìn thấy có một yêu quái không hề trốn tránh, trong lòng hiếu kỳ nên hạ thử lưu tình. Một đạo sét bổ xuống, con rắn quấn trên thân cây lập tức đổ rụng, không mất mạng cũng không bị thương, chẳng qua nó phải hôn mê mấy ngày.
Sau khi tỉnh lại, mỗi một cái xương đều như bị mỏ hàn rực lửa đốt qua, cực kỳ không thoải mái, nhưng cũng không chết được, loại cảm nhận này không hề thú vị như trong tưởng tượng. Lần thiên kiếp tiếp theo, Y Mặc không chờ sét đánh nữa, hắn tìm một người có căn cốt phú quý rồi trốn vào.
Y Mặc nói: “Thật ra yêu quái chết trong lúc độ kiếp không nhiều, đa phần bọn họ đều chết dưới tay chính mình, hoặc là chết dưới tay phàm nhân.” Trong giọng nói pha chút cười cợt, “Chết dưới tay hòa thượng hoặc đạo sĩ hàng yêu có hơn chết vì thiên kiếp một chút, nhưng đa số chúng nó đều tự mình rước lấy.”
Trầm Thanh Hiên day thái dương, “Ta vẫn cho rằng thiên kiếp mới thực sự đáng sợ.”
Y Mặc nói: “Giết chết yêu quái chỉ có thể là bản thân yêu quái mà thôi.”
Lời nói tuy đơn giản nhưng khiến người suy nghĩ sâu xa. Trầm Thanh Hiên ôm thật chặt rắn lớn vào lòng, vuốt nhẹ lớp giáp vảy lạnh lẽo, lúc vuốt ngược thì lòng bàn tay như bị lưỡi dao cứa qua, đau buốt!
Hầu hết mọi chuyện trên thế gian, một khi nghịch thiên làm ngược đều sẽ gánh chịu đau đớn không thôi.
Thật ra, Trầm Thanh Hiên có hơi sợ rắn. Đây không phải chuyện gì to tát, có câu “một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, y từng bị rắn cắn trên cổ tay đến phải sống dở chết dở, không sợ rắn mới có quỷ. Nhưng rắn là rắn, Y Mặc là Y Mặc, cho dù Y Mặc có là xà yêu thì Trầm Thanh Hiên cũng không sợ hắn. Dù sao cái loại rắn thân dài lạnh lẽo, phủ đầy giáp vảy hoàn toàn không thể sánh được với Y Mặc hình người. Cho tới nay, tuy biết Y Mặc là xà yêu cũng chỉ giới hạn ở khái niệm “biết” mà thôi. Đến tận đêm đó, Y Mặc hiện nguyên hình ngay tại ôn tuyền, Trầm Thanh Hiên tuy say nhưng cũng bị dọa, nhưng y không dám buông tay vì sợ Y Mặc buồn cũng sợ bản thân sẽ chìm xuống nước. Y dứt khoát ôm thân thể đầy vảy giáp cứng ngắc kia, giả vờ buồn ngủ để che đi cảm giác sởn tóc gáy trong người. Thế mà cũng đối phó xong.
Vì vậy sáng nay, cả người Trầm Thanh Hiên đầy mồ hôi, y từ trong ác mộng giật mình mở mắt, nhìn thấy tình huống trên người thì miệng lập tức há to, “a” – suýt chút nữa đã hét ầm lên rồi! Y không bật kêu là vì tính cách ẩn nhẫn giỏi đè nén đã ăn sâu vào xương tủy, ngay lúc tiếng thét gần như phát ra y lập tức ngậm chặt miệng. Trầm thanh hiên nhớ ngay, cái con vật chết giẫm hết cuốn chân rồi khóa eo, quấn quanh ngực y, cái đầu gác lên vùng xương quai xanh, hai mắt híp lại thỉnh thoảng phun ra cuống lưỡi đỏ tươi – chính là Y Mặc. Hắn dùng tư thế quấn dây thừng để trói chặt y, khiến y liên tiếp gặp ác mộng, còn bản thân hắn lại ngủ vô cùng say sưa… Trầm Thanh Hiên thật sự giận rồi!
Y thật có loại xúc động muốn đem cái lão này đi lột da bầm xương rồi ném vào nồi nước! —— Tối qua bị hắn dày vò đến tận khuya, vất vả lắm mới ngủ được thì lại bị tư thế quỷ dị này khiến cho gặp ác mộng, khi tỉnh lại còn suýt bị dọa chết khiếp nữa, Trầm Thanh Hiên làm sao mà không tức giận, y vô cùng tức giận thì có!!
Y giận đến mức vung tay, nhắm thẳng cái đầu đáng ghét kia mà đánh. Thế nhưng, bàn tay vừa hạ xuống chợt dừng lại, y chậm rãi vuốt ve thân rắn chết tiệt, khẽ khàng như tiếng lá rừng nghiêng mình đáp nhẹ lên đất. Cuối cùng, vẫn là không đánh được hắn. Nhưng thế thì không hả giận, Trầm Thanh Hiên chần chừ một chốc, ngón trỏ vươn ra chọc, lại tiếp tục chọc, chọc thật mạnh,… Chọc cho cái đầu rắn nghiêng qua nghẹo lại, chọc cho Y Mặc đang say mộng đẹp cũng phải tỉnh giấc.
Mắt người tròn xoe cùng mắt rắn xoe tròn chòng chọc nhìn nhau, một người một rắn cứ thế mà nhìn, Trầm Thanh Hiên ngượng ngùng rụt tay về, “Ta không thở được.”
Rắn kia không thèm há mồm, Trầm Thanh Hiên lại nghe được giọng nói của Y Mặc, rành rành là: “Thở không nổi? Lát nữa đừng hòng cầu ta.”
Trầm Thanh Hiên còn chưa hiểu gì thì dây thừng bó chặt trên người đã dần buông lỏng. Y Mặc thản nhiên trườn qua qua ngực y tiến thẳng đến một chiếc gối khác, khôi phục hình người tiếp tục ngủ.
Sau khi được cởi trói, Trầm Thanh Hiên lập tức cảm thấy đau đớn truyền lên từ hai chân, đau đến nỗi sắc mặt trắng bệt, còn thê thảm hơn lúc y bị kinh hãi lúc trước nữa. Mồ hôi to như hạt đậu, nhễ nhãi chảy từ trán xuống thân.
Đôi chân mười mấy năm mất đi cảm giác không ngừng phát ra đau đớn.
Hai mắt Y Mặc dần nhắm lại, hắn không thèm nhìn y, thong dong giảng giải: “Chân ngươi bất hoạt nhiều năm, muốn lập tức khôi phục như ban đầu thì không có khả năng.”
Trầm Thanh Hiên giùng giằng: “Vậy tại sao lúc nãy không đau?”
“Ta không muốn ngươi đau thì tự nhiên ngươi sẽ không đau.” Y Mặc nhàn nhạt đáp.
Trầm Thanh Hiên oán khí đầy ngực, thật muốn khiến y tức chết mà, sao lại có người như vậy cơ chứ, chẳng qua vừa chọc hắn mấy cái liền lập tức mang thù! Y Mặc vừa mở mắt liền thấy biểu tình hiện rõ trên mặt y, hắn không vui đáp, “Trong mắt ngươi, ta chính là loại người như thế?”
Trầm Thanh Hiên nghe vậy thì biết y đã hiểu lầm, nhưng ai khiến y nói năng “thiếu đánh” vậy chứ. Y chịu không được đau đớn, ôm chầm cánh tay Y Mặc, há mồm cắn một phát, chân đau thế nào thì cắn mạnh thế đấy. Y Mặc rút tay, nhìn dấu răng hằn rõ trên đó còn nghiêm túc nói: “Trong máu ta có độc.”
Trầm Thanh Hiên: “…”
Một lát sau, thật sự đau chết mất thôi, y chui vào lòng hắn nức nở: “Đau như vậy còn không bằng độc chết ta.”
Y Mặc vỗ nhẹ người trong lòng, vô cùng bình tĩnh nói: “Đáng tiếc là không giúp ngươi như nguyện, thân thể này bất kháng với nọc độc của ta từ lâu rồi.”
Trầm Thanh Hiên: “…” Rốt cục hai người họ ai mới là yêu quái đây?!
Giữa trưa tiết trời nóng bức, Trầm lão gia bất chấp cái oi nồng của ngày hè mà tản bộ, ông đi từ hành lang gấp khúc ở đình viện đến lương đình cạnh ao sen, chỗ nào trong viện cũng ngang qua. Bôn ba bên ngoài nhiều năm nên phong hàn nhập cốt, mỗi khi trời rét lạnh, đầu gối bả vai đều thật đau nhức, một ngày non nước hữu tình thế này lại khiến xương khớp của ông thoải mái nhiều lắm. Ông đi thẳng đến tiểu viện phía nam của Trầm Thanh Hiên, thường ngày thì bọn hạ nhân đã đôn đả nghênh đón ông rồi, thế mà hôm nay lại chẳng thấy ai. Thật là quái gỡ, Trầm lão gia dừng ở cổng viện một lát rồi vòng tường viện ra phía ngoài. Cách rừng trúc xa xa, ông nghe được tiếng thì thầm vang từ trong viện.
“Không cần ngươi đỡ, ngươi lại gây sức ép cho ta.” Là giọng nói của nhi tử.
“…”
“Ta không tin ngươi không có khả năng giúp ta bước đi như bay.”
Trầm lão gia lại gần thêm chút, lúc này mới nghe được giọng nói của Y Mặc: “Chân ngươi phế nhiều năm, gân mạch đã lâu không thông. Nếu lần này không chịu khổ sở, dù bây giờ có thể đi cũng chỉ kéo dài được hai ba năm, sau đó chân ngươi sẽ lại nhiễm bệnh thôi.”
Trong lòng mơ hồ đoán được gì đó, Trầm lão gia đợi một lát rồi lần ra sau hòn non bộ, kê mũi chân lên ngước nhìn. Ông nhìn thấy nhi tử vốn nên ngồi luân y lại đang dựa vào Y Mặc đứng lên, tuy có hơi khập khiễng nhưng cũng đã đứng được rồi. Hai người đưa lưng về phía ông, Trầm Thanh Hiên sải một bước nhỏ, không giữ được trọng tâm, suýt thì té ngã, may nhờ có Y Mặc ôm ngang, y lại bắt đầu đứng lên.
Y Mặc nói: “Chân ngươi dùng để trang trí sao?”
Trầm Thanh Hiên lau mồ hôi trên trán, “Ta không thường sử dụng nó.”
“Vậy cởi tất ra.”
“Hả?”
“Cởi.”
“Ta đứng vậy làm sao mà cởi?”
“…” Y Mặc đỡ người ngồi xuống, thở dài ngao ngán: “Tiểu Bảo đã có thể đi được rồi.”
“…” Trầm Thanh Hiên cũng không giận, “Không cần đem đứa nhóc năm tuổi ra so sánh với ta!”
Y Mặc liếc y một cái, chẳng thèm chấp nhặt: “Ngươi còn không bằng nó.”
Trầm Thanh Hiên không biết nói gì ––
Lẽ ra Trầm lão gia hoặc rời khỏi hoặc tiến lên, nhưng không biết vì điều gì, ông cứ chôn chân tại chỗ, lẳng lặng nhìn về phía hai người.
Chân trần giẫm trên mặt đất, Trầm Thanh Hiên ổn định thân thể, thật cẩn thận bước từng bước một, lúc này xem như đã quen hơn nửa, tuy còn loạng choạng nhưng vẫn không ngã. Y Mặc đỡ y, đi thêm vài bước nữa thì đã vững chãi hơn nhiều, Trầm Thanh Hiên cười rạng rỡ, “Ta đi được rồi.”
Y Mặc đánh giá: “Sắp ba mươi tuổi đầu còn nói những lời như thế, ngươi không thấy quái gở sao?”
Trầm Thanh Hiên cũng không giận, trừng mắt liếc hắn một cái, cười càng thêm rạng rỡ, y ôm cổ hắn “Có gì mà quái gở, ngươi là yêu quái sống ngàn năm mà kiến thức lại ít như vậy.”
Y Mặc hỏi: “Chân còn đau không?” Trầm Thanh Hiên đáp vẫn còn hơi đau. Y Mặc trực tiếp đẩy người trong ngực ra, “Vậy tự mình đi.”
Trầm Thanh Hiên lảo đảo vài bước, cố giữ thăng bằng, y xoay người lầm bầm: “Tự mình đi thì tự mình đi.” Đôi chân trần đi vòng quanh đại thụ.
Y Mặc hỏi: “Ngươi đỡ thụ với để ta đỡ ngươi có gì khác nhau sao?”
Trầm Thanh Hiên nói, “Có nha, ta dựa nó không muốn ôm nó, ta dựa ngươi lại muốn ôm ngươi.”
Y Mặc vung tay, gốc thụ trăm năm chợt biến mất. Trầm Thanh Hiên đang cùng hắn đôi co, vừa mới đắc ý dào dạt lại không đoán được hắn thế mà giở trò rút củi dưới đáy nồi. Y mất cân bằng ngã ngay xuống đất, bộ dạng thật nhếch nhác!
Trầm phụ trốn sau hòn non bộ lặng lẽ đỡ trán, nhi tử của ông đây sao? Trầm đại công tử kiệm lời lễ độ, khiêm nhường ít nói đây sao? Thật giống một kẻ vô lại!
Trầm Thanh Hiên lom khom bò lên, căm giận phủi đi đất cát rồi cúi đầu tiếp tục tập đi tại khoảng đất trống gần tàng cây vừa biến mất kia. Một vòng rồi một vòng, đi càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, sau gần như là chạy, nhanh đến nổi khắp mặt đều lấm cát bụi, mồ hôi ướt đẫm. Y Mặc gọi y dừng lại.
Trầm Thanh Hiên nghe tiếng thì dừng lại, nhìn hắn cười hì hì. Sau đó, khóe mắt đột nhiên rơi lệ.
Bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, mồ hôi được ánh nắng rực rỡ chiếu rọi ánh lên vô vàn sắc điệu, Trầm Thanh Hiên đứng trước Y Mặc lặng lẽ khóc.
Y Mặc đứng thật lâu, rồi hắn vươn tay, tay áo phất lên đem người ôm gọn vào lòng.
“Ngươi bẩn lắm.”
“Ừ.”
“Chân còn đau không?”
“Ừ.”
“Chân đau là bởi vì gân mạch không quen co dãn.”
“Vậy phải làm sao?”
“Tập cho nó quen thôi.”
“Ừ. A?” Vậy ngươi ôm ta làm gì? Trầm Thanh Hiên khó hiểu.
Y Mặc vừa ôm y thẳng hướng tiểu lâu, vừa nghiêm túc nói: “Chuyện phòng the có thể giúp gân mạch ngươi quen việc co dãn.”
Trầm Thanh Hiên phỉ nhổ: “Ban ngày tuyên dâm.” Thế nhưng cũng yên lặng cho hắn ôm về phòng, không chút dị nghị.
Gương mặt Trầm phụ chợt đỏ chợt trắng, hết sức phấn khích, bản năng đồng thời lại hoài nghi Y Mặc đang mưu tính gì đó. Thế nào lại không nghi ngờ? Hứa Minh Thế đã nói rõ ràng, hắn không phải người mà là yêu quái tu luyện ngàn năm. Nếu Hứa Minh Thế nói dối thì lời Trầm Thanh Hiên lúc nãy không thể nào là bịa đặt, Y Mặc đúng là yêu quái. Điều này dĩ nhiên chính xác. Mà một tên yêu quái đạo hạnh cao thâm sao lại không biết ông đến gần, nếu biết rồi sao vẫn thờ ơ? Trầm lão gia chắc nịch rằng, Y Mặc vốn biết ông nấp chỗ này, có lẽ lúc ông đến đình viện thì đã biết rồi.
Biết mà lại không hề trốn tránh, thậm chí còn làm hàng loạt động tác như vậy, Trầm lão gia khó lòng đoán được hắn đang mưu tính gì.
Trầm phụ đứng sau hòn non bộ ngước nhìn bầu trời, mãi đến khi tầm mắt bị ánh nắng làm cho trắng lóa ông mới cúi đầu. Ông lặng nhìn bãi cỏ xanh mướt thấp thoáng sau khe đá thật lâu rồi xoay người cất bước. Ông chẳng biết nên xử trí việc này ra sao, mà cũng không quá ngạc nhiên khi thấy hai người cợt nhã lẫn nhau như vậy. Có vài chuyện, một khi đặt trong lòng sẽ cẩn thận quan sát nghiền ngẫm. Kể từ đêm giao thừa ấy, ông đã cẩn thận quan sát hành động của nhi tử, cũng không có gì khác thường, ngay cả khi dùng điểm tâm y vẫn thỉnh thoảng nhắc đến Y Mặc nhưng không lộ ra điều gì quái lạ. Tuy vậy vẫn có vài chuyện khác thường, tỷ như mỗi lần quản gia đến thông tri rằng – Y công tử đã đến, đang ở phòng thiếu gia, thì lúc điểm tâm hôm sau, mặt mày của nhi tử kèm theo chút uể oải. Nếu là trước kia, Trầm lão gia sẽ nghĩ có lẽ bọn họ thức đêm tán gẫu, nhưng hiện giờ cẩn thận suy xét, ngoài nét uể oải hiện trên gương mặt còn có thêm một loại mỏi mệt sau khi thỏa mãn, trong hơi thở tản mác mùi vị biếng nhác. Ba phần mệt mỏi, bảy phần thỏa mãn. Phàm là nam tử trưởng thành trải qua sự đời, dùng ngón chân để nghĩ thì cũng biết nguyên nhân từ đâu.
Trầm lão gia thực sự tức giận. Tổ tiên Trầm gia đến nay chưa bao giờ có loại đồi phong bại tục như vậy.
Tức giận rồi lại thấy mờ mịt, đó là nhi tử của ông, là ông nhìn y khôn lớn, từ một thiếu niên hoạt bát trở thành một thanh niên lòng đầy phiền muộn, thích giấu mình ở chốn núi rừng hoang vu. Nay y đã trở về, mỗi ngày ở bên phụng dưỡng song thân, xử lý sự nghiệp Trầm gia, tính tình hòa nhã khiêm nhường, giống như… được sinh ra lần nữa vậy.
Nhưng nhìn một màn diễn ra trong viện liền biết, những biến chuyển này không phải vì sự yêu mến của người thân trong nhà, mà chính là yêu quái cho y.
Yêu quái kia cho nhi tử ông một lần nữa cất lên giọng nói, một lần nữa có thể đi lại, để cho y dựa dẫm, lại chưa từng qua loa.
Trầm Thanh Hiên sẽ làm càn cùng không ngớt trêu đùa hắn, rồi y sẽ yên lặng khóc.
Trầm lão gia nhớ lại, đã thật lâu rồi ông chưa thấy y khóc, khóc như một đứa trẻ chịu hết thảy ức uất.
Cuối cùng khi khóc hết uất ức thì sẽ đổ nhào vào lòng người thân yêu nhất, tha hồ làm nũng tựa như một đứa trẻ con.
Trầm lão gia trở lại thư phòng, ngồi đến tận lúc trời tối đen. Màn đêm vừa buông xuống, tiếng gió bắt đầu gào thét ngoài cửa sổ, cây cối xô đẩy nhau phát ra âm thanh sàn sạt. Trầm lão gia lần trong bóng đêm đốt nến, ánh nến loạng choạng, còn chưa đứng vững thì một trận gió đột ngột ào vào cửa sổ, ánh nến tắt lịm.
Trầm lão gia ra ngoài phân phó hạ nhân cùng nha hoàn đóng hết cửa lại, có lẽ trời sắp mưa rồi.
Mưa mùa hè kèm theo sấm chớp, đến bất ngờ đi cũng chóng vánh, hoặc đôi khi qua mấy đêm liền mới tạnh, không có gì khác thường.
Nhưng mà chẳng hiểu vì sao, Trầm lão gia cảm thấy trận mưa tối nay có phần kì quái.
Tiếng sấm rền vang kéo theo không ngớt ánh chớp lóe sáng trên nền trời đen đặc, chớp giật liên tiếp, khoảng cách lại rất ngắn, giống như quái nhân cầm đao muốn chém người vậy.
Trầm Thanh Hiên đang nằm trên giường, trong lòng ôm một con rắn, vâng, đúng là một con rắn thô to thân rộng bằng một cái chén.
Ôm rắn lớn vào lòng, y nhìn sấm đánh rền vang ngoài cửa sổ: “Cứ vậy?”
Rắn lớn phun cái lưỡi đỏ tươi, “Cứ vậy.”
“Nếu ta ném ngươi ra ngoài cửa sổ thì sao?”
“Nó chém ta.” Y Mặc nói: “Ngươi muốn thử một chút không?”
Trầm Thanh Hiên trầm ngâm một hồi, “Ngươi sẽ bị chém chết sao?”
“Không.” Y Mặc nhúc nhích thân, “Ta chỉ lười trốn.”
Trầm Thanh Hiên ngẩn ngơ, “… Nói cách khác, ngươi thà để sét đánh đến nguyên khí đại thương còn hơn trốn nó?”
Y Mặc không chút xấu hổ thừa nhận.
Tựa như rất phẫn nỗ với đáp án của hắn, một tiếng sấm vang đùng, Trầm Thanh Hiên ngây mắt nhìn gốc đại thụ trăm năm được hắn hóa về ban trưa phân thành hai nửa, từ từ ngã ra.
Y Mặc cũng nhìn thấy, hắn thở dài, khó hiểu lẩm bẩm: “Chẳng qua ta nói thật, tức giận như vậy làm gì.”
Trầm Thanh Hiên chợt cảm nhận được, tính tình Y Mặc ngoại trừ làm y tức giận thì còn làm rất nhiều thần tiên cùng yêu quái khác tức giận?
“Vậy, ngươi đã từng bị đánh trúng sao?” Trầm Thanh Hiên hỏi.
Y Mặc nói: “Đương nhiên.”
“Thật sự?”
“Lần thiên kiếp đầu tiên.” Y Mặc nói. Thật ra bị bổ trúng rất không thoải mái, nhưng lúc hắn vừa tu thành hình người, lúc đó rất nhiều đồng loại bên cạnh biết thiên kiếp sắp đến rồi hết sức chật vật né trốn, dáng vẻ chúng nó đầy hoang mang khiếp sợ khiến hắn cảm thấy làm yêu quái thật không thú vị. Thế nên hắn dứt khoát không né, quấn mình trên cây khô. Có lẽ cái vị đến khảo hạch yêu quái lần đầu nhìn thấy có một yêu quái không hề trốn tránh, trong lòng hiếu kỳ nên hạ thử lưu tình. Một đạo sét bổ xuống, con rắn quấn trên thân cây lập tức đổ rụng, không mất mạng cũng không bị thương, chẳng qua nó phải hôn mê mấy ngày.
Sau khi tỉnh lại, mỗi một cái xương đều như bị mỏ hàn rực lửa đốt qua, cực kỳ không thoải mái, nhưng cũng không chết được, loại cảm nhận này không hề thú vị như trong tưởng tượng. Lần thiên kiếp tiếp theo, Y Mặc không chờ sét đánh nữa, hắn tìm một người có căn cốt phú quý rồi trốn vào.
Y Mặc nói: “Thật ra yêu quái chết trong lúc độ kiếp không nhiều, đa phần bọn họ đều chết dưới tay chính mình, hoặc là chết dưới tay phàm nhân.” Trong giọng nói pha chút cười cợt, “Chết dưới tay hòa thượng hoặc đạo sĩ hàng yêu có hơn chết vì thiên kiếp một chút, nhưng đa số chúng nó đều tự mình rước lấy.”
Trầm Thanh Hiên day thái dương, “Ta vẫn cho rằng thiên kiếp mới thực sự đáng sợ.”
Y Mặc nói: “Giết chết yêu quái chỉ có thể là bản thân yêu quái mà thôi.”
Lời nói tuy đơn giản nhưng khiến người suy nghĩ sâu xa. Trầm Thanh Hiên ôm thật chặt rắn lớn vào lòng, vuốt nhẹ lớp giáp vảy lạnh lẽo, lúc vuốt ngược thì lòng bàn tay như bị lưỡi dao cứa qua, đau buốt!
Hầu hết mọi chuyện trên thế gian, một khi nghịch thiên làm ngược đều sẽ gánh chịu đau đớn không thôi.
Bình luận truyện