Ngọc Kiếm Ly Hồn Tiêu
Chương 23: Hồi 23
Thời gian chầm chậm trôi qua. Chẳng rõ đã trải qua bao lâu.
Đột nhiên, trên núi lại có tiếng động vang lên. Sở Thiên Vân trước tiên phát giác, liền ngưng thần lắng nghe, rõ ràng là tiếng chân thậm thịch lên núi, ít ra cũng có đến mấy mươi người.
Chàng hết sức kinh ngạc, những người nào lại đến đây trong lúc này thế nhỉ?
Ha Phí Nhi và Ha Đại Xa cũng đã nghe thấy, Ha Phí Nhi mở to mắt ngạc nhiên hỏi :
- Việc gì thế này? Những người nào đến đây thế nhỉ?
Sở Thiên Vân đảo quanh mắt một vòng, đoạn nghiêm giọng nói :
- Nơi đây mục tiêu quá rõ, đối phương chưa rõ là ban hay thù, chúng ta cần phải tìm một nơi kín đáo, nhận rõ đối phương rồi hẳn tính.
Hai anh em họ Ha gật đầu lia lịa, thế là ba người ra khỏi túp lều tranh, phóng đi đến khu rừng cách đó mười mấy trượng ẩn nấp, vừa xong thì một đám đông người đã ập đến trước túp lều tranh.
Sở Thiên Vân giờ đã nhìn rõ, thì ra họ đều là nữ nhân, số lượng khoảng từ bốn đến năm mươi. Đồng thời chàng cũng nhận ra họ chính là thuộc hạ Ngọc Phụng bang của La Ngọc Quyên, chỉ thấy Ngũ Phụng tứ tỳ cầm đầu, một đám người ùa vào trong lều tranh.
Sở Thiên Vân lòng hết sức băn khoăn, chẳng biết có nên ra gặp họ hay không, bởi khi đề cập đến La Ngọc Quyên bang chủ của họ, sẽ khiến chàng không sao nói được.
Sau cùng chàng cũng quyết định, hãy chờ hiểu rõ mục đích của họ rồi hãy liệu toan, bèn ra hiệu cho anh em họ Ha, ba người tiếp tục ẩn náu theo dõi.
Bỗng nghe Hắc Phụng reo lên :
- Ô, hãy xem mặt đất có dấu chân, chứng tỏ Sở Thiên Vân từng có đến đây?
Hoàng Phụng tiếp lời :
- Chỉ bằng dấu chân cũng chưa thể xác định chính là Sở Thiên Vân, rất nhiều người có khả năng đến đây, chẳng hạn như thợ săn, tiều phu, hay kẻ qua đường...
Hắc Phụng xua tay ngắt lời :
- Không đúng, phải biết nơi đây đã lâu không có người đặt chân đến rồi. Hãy xem thử, mái lều tranh đã đổ nát đến mức nào, ngoài Sở Thiên Vân thì còn ai có thể nữa chứ?
Sở Thiên Vân bất giác giật mình, thì ra họ đến đây để tìm mình, vậy thì lạ thật, sao họ lại biết mình ở đây thế nhỉ?
Chỉ nghe Hồng Phụng nói :
- Rất có lý. Lời của khiếu hóa kia rất đáng tin cậy!
Sở Thiên Vân liền vỡ lẽ, thì ra chính đệ tử Cái bang đã chỉ dẫn họ đến đây.
Lam Phụng quét mắt nhìn quanh, đoạn nói :
- Đằng kia là cửa cố, chúng ta còn chờ gì nữa?
Bạch Phụng thở dài :
- Đêm tối thế này làm sao mà tìm?
Hắc Phụng tiếp lời :
- Trời hãy còn lâu mới sang, chúng ta đâu thể đợi suốt cả đêm được chứ.
Sau cùng Hồng Phụng quyết định :
- Chúng ta hãy vào cốc, nhưng trong ấy có cuồng phong, khi vào rồi nhân lực không được phân tán, khi nào phát giác có gì không đúng là tức khắc trở ra ngay.
Mọi người đều vâng dạ, thế là kéo nhau ra khỏi lều tranh.
Sở Thiên Vân chẳng thể tọa thị bàng quan, để mặc họ tiến vào Đại Phong cốc, bởi đó là điều vô cùng nguy hiểm, rất có thể không một ai sống sót, khi cuồng phong nổi dậy.
Chàng vội ra hiệu cho anh em họ Ha, đoạn sải bước ra khỏi rừng và lớn tiếng nói :
- Chư vị!
Ngũ Phụng tứ tỳ cùng lúc nghe thấy, quay phắt lại nhìn, lập tức cả thẩy đều mừng rỡ reo lên.
Hồng Phụng trước tiên bước nhanh đến trước mặt Sở Thiên Vân nói :
- Vừa vào trong Đại Phong cốc tìm thiếu hiệp, thật không ngờ lại gặp tại đây!
Giọng nói cũng còn Hồng Nghĩa tồn, Sở Thiên Vân liền cảm thấy nhẹ người, bèn cười gượng nói :
- Chư vị từ Liên Hoa sơn đến đây ư?
Hồng Phụng buông tiếng thở dài thậm thượt :
- Vì tìm kiếm tệ Bang chủ, trong những ngày qua đã phải bôn ba khắp thiên hạ, đâu còn có thể an cư ở Liên Hoa sơn nữa...
Hồng Phụng tiếp lời :
- Sở thiếu hiệp với tệ Bang chủ...
Bỗng bỏ dở câu nói, chờ Sở Thiên Vân tiếp lời.
Sở Thiên Vân đỏ mặt :
- Trước đây không lâu tại hạ có gặp quý Bang chủ!
Hắc Phụng khích động :
- Vậy hai người chưa thành hôn ư?
- Hiện nay chốn giang hồ đang nhiễu nhương, sao thể tính đến chuyện nam nữ riêng tư được.
Hắc Phụng xẵng giọng :
- Vậy chứ bao giờ mới có thể tính đến?
Sở Thiên Vân thoáng chau mày :
- Đương nhiên phải chờ khi nào Vạn Tà môn diệt vong. Van Phương Tà Tôn bị tru trừ, thiên hạ thái bình mới tính đến được.
- Đến lúc ấy thiếu hiệp bằng lòng cưới tệ Bang chủ ư?
- Lẽ đương nhiên!
- Ồ...
Ngũ Phụng tứ tỳ thảy đều sửng sốt kêu lên, bởi tin đồn về việc Sở Thiên Vân kiên quyết cự tuyệt thành hôn với nhóm La Ngọc Quyên bốn người, họ đã nghe được từ lâu.
Im lặng hồi lâu, Hồng Phụng giọng chậm rãi nói :
- Nguyên nhân gì đã khiến cho Sở thiếu hiệp đổi ý vậy?
Sở Thiên Vân ngẫm nghĩ một hồi, cười giòn nói :
- Không nguyên nhân gì cả, thật ra tại hạ sớm đã quyết lòng cưới quý Bang chủ làm vợ, nhưng chẳng qua vì thời cơ chưa đến, không muốn bày tỏ thôi.
Ngũ Phụng tứ tỳ nghe vậy bật cười.
hồi sau, Hồng Phụng ngưng cười bỗng hỏi :
- Ủa, hai vị này... đi cùng Sở thiếu hiệp ư?
Thì ra Ha Đại Xa và Ha Phí Nhi cũng từ trong rừng đi ra.
Sở Thiên Vân hào sảng cười nói :
- Tại hạ đang định giới thiệu với chư vị đây, hai người một là nội huynh, một là vị hôn thê của tại hạ.
- Ồ...
Ngũ Phụng tứ tỳ lại cùng bật lên một tiếng sửng sốt.
Điều khiến họ ngạc nhiên chẳng những bởi thái độ Sở Thiên Vân hoàn toàn đổi khác, trước kia chàng hay ngại ngùng chứ đâu hào sảng đến thế này, hai nữa là vì Ha Phí Nhi quá xấu xí, người tài ba như Sở Thiên Vân sao lại cưới một người vợ thế này, hẳn là chàng điên mất rồi!
Hồng Phụng dè dặt hỏi :
- Xin thứ cho lão thân hồ đồ xin Sở thiếu hiệp nói rõ hơn được chăng?
Sở Thiên Vân cười lạnh nhạt :
- Bởi vì Ha cô nương đây là ân nhân đã cứu mạng tại hạ, tại hạ cưới nàng làm vợ có lẽ chẳng có gì không hợp lý chứ?
Hồng Phụng vỡ lẽ :
- À! Ra là vậy! Đó là việc riêng của Sở thiếu hiệp, lẽ ra bọn lão thân không nên hỏi, nhưng dường như Sở thiếu hiệp sẽ cưới rất nhiều vợ phải không?
Sở Thiên Vân nghiêm túc :
- Thật không dám giấu diếm, chính thức sẽ cưới đã có sáu người rồi!
Hồng Phụng cười thiểu não :
- Sở thiếu hiệp thật quá diễm phúc... Nhưng chẳng hay tệ Bang chủ thuộc hạng thứ mấy vậy?
- Không phân biệt hạng thứ, địa vị đều bằng nhau cả!
Hồng Phụng gật đầu :
- Như vậy cũng công bằng, nhưng Sở thiếu hiệp mới vừa nói chính thức đã có sáu người, chả lẽ còn không chính thức nữa sao?
Sở Thiên Vân thở dài :
- Hãy còn một vị Bạch Tố Linh cô nương nữa, tại hạ đã có quan hệ phu thê thật sự nhưng lại không có danh nghĩa... Tại hạ không tiện kể tường tận, chư vị có thể thông cảm cho tại hạ chăng?
Hồng Phụng cũng thở dài nói :
- Thôi được, lão thân không hỏi nữa, Sở thiếu hiệp số đào hoa rắc rối, cũng chẳng cách nào hơn, chẳng hay Sở thiếu hiệp hiện định đi đâu vậy?
Sở Thiên Vân không đáp mà hỏi ngược lại :
- Chư vị thì sao?
- Bọn này đến Nam Mang sơn, vì nghe đâu tệ Bang chủ đang ở đó, nhưng đến nơi thì tệ Bang chủ đã đi khỏi...
- Chư vị biết nàng hiện ở đâu không?
- Bọn lão thân có nghe đệ tử Cái bang nói là tệ Bang chủ cùng Cung cô nương đã theo Tam Tùy thần ni đến Âm Sơn rồi!
- Không sai, nhưng vì sao chư vị chưa...
Hồng Phụng cười khẩy :
- Bọn lão thân không phải đi tìm tệ Bang chủ mà là quan tâm đến hôn nhân đại sự của nàng, do đó mới đến đây tìm Sở thiếu hiệp trước, bây giờ... bọn lão thân đã hiểu rõ rồi.
- Chư vị có đến Âm Sơn không?
- Lẽ đương nhiên là phải đến, Sở thiếu hiệp cũng định đến Âm Sơn phải không?
- Đương nhiên tại hạ cũng phải đến đó, nhưng xin thứ cho tại hạ không thể đi cùng chư vị. Hơn nữa còn phải làm phiền chư vị một việc...
Hồng Phụng nói :
- Xin Sở thiếu hiệp cứ dặn bảo?
Sở Thiên Vân quay sang huynh muội họ Ha nói :
- Hiện tại tại hạ phải đến Âm Sơn nhanh nhất, hai vị hãy cùng họ thư thả đến sau cũng được không?
Ha Phí Nhi ngoan ngoãn hỏi :
- Họ có thuộc đường không?
Sở Thiên Vân cười :
- Họ là người của Ngọc Phụng bang lừng danh giang hồ, dĩ nhiên là rất quen đường thuộc lối. Hơn nữa, họ sẽ đối xử với hai vị hết sức tử tế, bình an đi đến Âm Sơn.
Ha Phí Nhi gật đầu :
- Được rồi, Vân ca đi đường hãy thận trọng, khi đến Âm Sơn tiểu muội sẽ đi tìm Vân ca!
- Vậy thì tốt quá...Có lẽ chư vị không từ khước chứ!?
Hồng Phụng đảo quanh mắt nói :
- Vị cô nương này cũng là phu nhân của Sở thiếu hiệp, lẽ dĩ nhiên bọn lão thân không bao giờ đối xử lạnh nhạt, xin Sở thiếu hiệp hãy yên tâm...
Hắc Phụng tiếp lời :
- Khi đến Âm Sơn, bọn lão thân sẽ phải tìm Sở thiếu hiệp và tệ Bang chủ ở đâu?
- Địa điểm dự định là Thất Lý câu trước Âm Sơn, ám hiệu là hình hoa mai, sẽ có đệ tử Cái bang liên lạc, lo gì không tìm được?
Hắc Phụng gật đầu :
- Bọn lão thân biết rồi, Sở thiếu hiệp bao giờ thì đi, không chờ trời sáng sao?
- Tại hạ rất nóng lòng, nên đi ngay bây giờ là hơn. Chư vị có thể thư thả đến sau, sẽ gặp lại nhau tại Thất Lý câu.
Hồng Phụng khẽ thở dài :
- Đã vậy Sở thiếu hiệp hãy đi đi!
- Chư vị bảo trọng... Phí Nhi tạm biệt!
Sở Thiên Vân chẳng chút chần chừ, dứt lời là giở khinh công phóng đi xuống núi ngay Lúc này trời đã rất khuya, trong núi đâu đâu cũng tối mịt, Sở Thiên Vân với nỗi lòng nặng trĩu phóng nhanh đi, chẳng mấy chốc đã vượt qua mười mấy dặm đường.
Chàng không hiểu lòng mình mùi vị gì, cũng chẳng hiểu sự quyết định của mình là đúng hay sai. Chàng với Bạch Mại đã có hôn ước, lại chấp nhận cưới Ha Phí Nhi làm vợ, đồng thời chàng còn định cưới luôn bốn nàng thuộc nhóm Nhạc Dung, và còn Bạch Tố Linh nữa, những điều ấy khiến chàng bàng hoàng tựa giấc chiêm bao.
Chàng quả thật sẽ cưới một lúc sáu bảy người vợ ư? Đó thật là điều khó thể tưởng tượng được, chốn giang hồ võ lâm rồi đây sẽ phê phán chàng ra sao?
Thế nhưng chàng không sao cự tuyệt được, đồng thời những lời khuyên giải của Bạch Mai ít nhiều cũng đã khiến chàng đổi khác, các nàng ấy yêu chàng như thế, nếu chàng nhất quyết cự tuyệt, vậy thì quá tàn nhẫn còn gì?
Ví dụ như Ha Phí Nhi, nàng đã cứu mạng chàng trong Đại Phong cốc, nhờ vậy chàng mới báo được huyết hải thâm thù cho song thân, đó là đại ân đại đức khó báo đền được.
Ha Phí Nhi với việc được làm vợ mình là điều sung sướng nhất đời, vậy thì minh sao thể không thỏa mãn niềm hy vọng của nàng? Nếu không nhờ nàng cứu giúp kịp thời, có lẽ giờ này mình đã táng thân trong Đại Phong cốc rồi còn gì?
Sở Thiên Vân vừa nghĩ ngợi miên man vừa phi thân phóng đi, lòng chàng nóng như thiêu đốt, hận chẳng thể một bước đến ngay Âm Sơn, gặp gỡ Bạch Mai với Liệp Đạt đạo nhân và mọi người, sớm luyện thành thuốc khắc chế Vạn Phương Tà Tôn, bình định đại họa loạn.
Trên đường không gặp một sự trở ngại nào, mười hôm sau chàng đã đến gần Âm Sơn. Mặc dù người chàng mệt lả, nhưng lòng thì lại rất nhẹ nhõm, bởi chẳng bao lâu nữa sẽ được gặp lại Bạch Mai cùng mọi người.
Chàng không quen thuộc đường lối, không biết Thất Lý câu ở đâu, lòng thầm toan tính tốt hơn hết là có thể gặp người Cái bang để nhờ dẫn đường.
Thế là, chàng đi vào một thị trấn. Lúc này vừa qua giờ ngọ, thị trấn này không sầm uất lắm nhưng cũng có được vài ba khách điếm và tửu lâu, Sở Thiên Vân đi lên một tửu lâu, trước hết cứ ăn uống no nê, sau đó mới đi tìm đệ tử Cái bang.
Nhưng lạ thay, thị trấn này hoàn toàn không thấy bóng dáng một gã khiếu hóa nào, khiến cho Sở Thiên Vân hết sức thắc mắc, bởi đây là một điều rất khác thường, đừng nói là một thị trấn, cho dù chỉ là một thôn trang thì cũng chẳng thể không có người của Cái bang.
Sau cùng ở ngoài thị trấn chàng đã gặp được một lão hành khất.
Sở Thiên Vân vui mừng khôn xiết, vội đến cản trước mặt lão khiếu hóa nói :
- Tôn giá phải chăng là người của Cái bang?
Lão khiếu hóa ấy ánh mắt có vẻ sợ sệt đảo một vòng rồi mới đáp :
- Lão ô vì nhà nghèo khổ mới xin ăn qua ngày, không biết Cái bang là gì cả!
Sở Thiên Vân thoáng ngẩn người, đoạn lấy Thanh Xà trúc bài ra nói :
- Lão trượng có biết vật này không?
Lão khiếu hóa liếc mắt nhìn trúc bài hai lượt, đoạn mới quỳ sụp xuống nói :
- Đó là lệnh bài Cái bang, vậy các hạ đây là...
Sở Thiên Vân cười :
- Lão trượng không phải là người của Cái bang, sao lại nhận ra lệnh bài của Bang chủ?
Lão khiếu hóa cười gượng :
- Vì dạo này Vạn Tà môn có rất nhiều cao thủ đến đây, sát hại không ít đệ tử bổn bang, nên bọn lão ô không dám ra ngoài...Các hạ hẳn là Sở thiếu hiệp chứ gì?
Sở Thiên Vân gật đầu :
- Không sai, tại hạ chính là Sở Thiên Vân!
Đoạn cất lấy Thanh Xà trúc bài, nói tiếp :
- Hãy mau đứng lên nói chuyện!
Lão khiếu hóa vội đứng lên nói :
- Lão ô là Đinh Nhất Khất, xin chờ Sở thiếu hiệp dặn bảo!
Giọng nói run run, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi. Sở Thiên Vân liền sinh nghi, lão khiếu hóa này biết mình là ai, vì sao lại còn sợ sệt thế này? Chả lẽ lão ta...
Nghĩ vậy, bất giác lại đưa măt nhìn lão khiếu hóa Đinh Nhất Khất, nhưng chàng lại nhận thấy không có gì khác lạ, bèn cười thầm tự nghĩ, mình thật quá đa nghi.
Thế là, chàng mỉm cười nói :
- Tôn giá có biết Thất Lý câu ở đâu không?
Đinh Nhất Khất vội đáp :
- Biết, thị trấn này là Cửu Lý kiều, cách Thất Lý câu chừng hơn ba dặm đường.
Sở Thiên Vân mừng rỡ :
- Nếu tôn giá không có gì cần gấp, dẫn đường cho tại hạ được chăng?
Đinh Nhất Khất xua tay :
- Hiện giờ Sở thiếu hiệp đừng đến đó là hơn, bởi vì Thất Lý câu đã trở thành thiên hạ của Vạn Tà môn rồi!
Sở Thiên Vân cả kinh :
- Còn tin gì khác không? Có biết Tam Tùy thần ni, Cuồng Tăng Cổ Ba với nhóm người Bạch Mai cô nương hiện nay ra sao không?
- Những người ấy đã di chuyển đến nơi khác, hiện chưa có tin tức chính xác, xin mời Sở thiếu hiệp hãy đến Phân đà của lão ô nghỉ ngơi tạm, có lẽ sắp có tin truyền đến rồi.
Sở Thiên Vân nghe lòng trĩu nặng, song gật đầu nói :
- Vậy thì hãy dẫn đường mau!
Đinh Nhất Khất liền quay người dẫn trước đi về hướng Bắc, được chừng ba dặm, trước mắt đã hiện ra phái sau một tòa trang viện.
Sở Thiên Vân định thần, chỉ thấy tòa trang viện này hết sức nguy nga tráng lệ, hệt như chốn ẩn cư của giới quan lại, bất giác sinh lòng ngờ vực, bèn trầm giọng nói :
- Phân đà của các vị ở đây ư?
Đinh Nhất Khất vội đáp :
- Vâng, chính là đây.. Nơi này chỉ là mượn tạm, Phân đà vốn có ở ngoài Thất Lý câu song vì liên tiếp những ngày qua tình hình khẩn cấp nên mới tạm thuyên chuyển đến đây.
- Nơi đây nhà cửa khang trang, chẳng hay chủ nhân là ai vậy?
Đinh Nhất Khất cười :
- Chủ nhân là một vị thượng thư cáo lão về hưu, bởi ông ấy từng được đệ tử Cái bang cứu giúp, số là ông ấy trên đường về nhà gặp cướp, may nhờ đệ tử bổn bang cứu mạng, do đó rất kính trọng người của Cái bang, đã khảng khái bằng lòng cho đặt Phân đà tạm thời tại đây.
Hai người đi đến trước một cửa hông thì dừng lại.
Sở Thiên Vân tuy lòng hết sức hoang mang thắc mắc, nhưng lòng hoài nghi đã giảm, đảo quanh mắt nhìn và nói :
- Vậy hãy mau gõ cửa đi!
- Tuân mệnh thiếu hiệp!
Đinh Nhất Khất dứt lời liền tiến tới, liên tiếp gõ ba cái lên cửa.
Lát sau, tiếng bước chân vang lên, rồi thì cửa được mở ra, Sở Thiên Vân định thần nhìn, chỉ thấy người mở cửa là một gã khiếu hóa tuổi chừng hai mươi, tuy áo quần trông rách rưới lam lũ, nhưng người rất mập mạp và hai mắt láo liên, không ngừng đảo nhìn khắp người Sở Thiên Vân và thoáng khom minh thi lễ nói :
- Đương gia đã về đến!
Đinh Nhất Khất quát :
- Hãy khấu kiến Sở thiếu hiệp mau!
Gã khiếu hóa giật mình, vội nói :
- Tiểu nhân xin khấu kiến Sở thiếu hiệp!
Đoạn liền định quỳ xuống, Sở Thiên Vân vội đưa tay cản lại nói :
- Không cần đa lễ như vậy, thương nghị đại sự cần thiết hơn!
Song gã khiếu hóa vẫn dập đầu lạy một cái thật kêu, đoạn mới đứng lên, hay tay buông thõng đứng trang nghiêm.
Đinh Nhất Khất chìa tay mời khách, nghiêng người dẫn đường. Lát sau, đã vào đến một khách sảnh bài trí sang trọng, mọi vật dụng đều trang nhã thanh lịch, thật hết sức không tương xứng với nhóm Đinh Nhất Khất áo quần lam lũ.
Sở Thiên Vân lòng bồn chồn lo lắng, không hề chú ý đến những điều vặt vãnh ấy, ngồi xuống nói :
- Xin Đinh đương gia hãy tìm cách dò tìm tin tức mau!
Lúc này gã khiếu hóa đã mang một tách trà thơm, cung kính dâng lên trước mặt Sở Thiên Vân, Đinh Nhất Khất liến quay sang gã thiếu hóa hỏi :
- Thạch sư thúc của ngươi đã về đến chưa?
Gã khiếu hóa gật đầu :
- Rồi, hiện đang chờ đương gia ở nội đường!
Đinh Nhất Khất vui mừng :
- Vậy hãy đi mời Thạch sư thúc, ra đây bái kiến Sở thiếu hiệp mau!
- Thưa vâng!
Gã khiếu hóa cung kính đáp rồi cúi người đi ra ngoài.
Sở Thiên Vân chau mày nói :
- Thạch sư thúc kia là ai vậy?
- Đó là Thạch Bất Luân, trợ thủ đắc lực của lão ô, chính là người đã đến Thất Lý câu thăm dò tin tức, giờ đã về đến, hẳn đã có được tin tức xác thực rồi!
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
- Sở thiếu hiệp phải chăng cần dùng chút cơm rượu, may được chủ nhân ở đây tiếp đãi ân cần, cơm rượu luôn có sẵn, lập tức có thể đem đến ngay.
Sở Thiên Vân lắc đầu :
- Tại hạ vừa mới ăn uống rồi, chỉ chờ tin là sẽ đi ngay!
- Vậy thì xin Sở thiếu hiệp hãy dung tách trà giải khát!
Sở Thiên Vân mỉm cười gật đầu, đưa tay cầm tách trà lên, nhưng chàng lập tức giật mình, bởi rất nhiều điều đã khiến chàng hoài nghi, chẳng những trong trà có mùi khác lạ, màu sắc vẩn đục, mà vẻ mặt Đinh Nhất Khất cũng như rất hồi hộp, Sở Thiên Vân thấy vậy liền hiểu ra được nửa phần.
Chàng cầm tách trà do dự một hồi, nhưng sau cùng vẫn uống vào. Sau đó, chàng lại xem thần sắc của Đinh Nhất Khất, thấy y có vẻ thư thái hơn, hiển nhiên là vì chàng đã uống tách trà.
Sở Thiên Vân càng thêm hiểu ra nhiều hơn, song chàng vẫn điềm nhiên như không việc gì xảy ra.
Lát sau, một gã khiếu hóa tuổi trạc ngoài ngũ tuần bước vội vào, đảo mắt nhìn rồi nói :
- Lão ô Thạch Bất Luân tham kiến Sở thiếu hiệp!
Đoạn liền định quỳ xuống vái lạy Sở Thiên Vân.
Sở Thiên Vân cười ngăn cản :
- Chớ đa lễ, tôn giá có tin tức gì không?
Thạch Bất Luân ngẫm nghĩ :
- “Lão ô thọ mệnh đến Thất Lý câu dò la tin tức, đã gặp được Bạch Mai cô nương rồi!”
Sở Thiên Vân quay sang Đinh Nhất Khất hỏi :
- Khi nãy Đinh đương gia chẳng đã bảo là nhóm Bạch cô nương đã di chuyển đến nơi khác rồi hay sao?
Đinh Nhất Khất ấp úng :
- Phải rồi. Thạch lão đệ đã gặp Bạch cô nương trong trường hợp nào vậy?
Thạch Bất Luân đảo tròn mắt :
- Bạch cô nương đã cải trang dịch dung cũng là đến Thất Lý câu để dò la tin tức, nếu Bạch cô nương mà không lên tiếng gọi, lão ô cũng không nhận ra.
- Ra vây, Bạch cô nương đã nói những gì với tôn giá?
- Bạch cô nương chỉ bảo hiện thời bọn thuộc hạ của Vạn Tà môn rất đông đảo, phải đến đây để chờ Sở thiếu hiệp!
Sở Thiên Vân cười :
- Bạch cô nương có nói bao giờ thì đến không?
- Bạch cô nương bảo là sẽ đến ngay, có lẽ cũng sắp đến nơi rồi!
- Vậy thì tại hạ đành phải ở đây chờ Bạch cô nương.
Thạch Bất Luân lộ vẻ vui mừng :
- Ngoài Bạch cô nương còn có một vị Liệp Đạt đạo nhân và hai cha con họ Liên, có lẽ họ cũng đi cùng với Bạch cô nương đến đây.
- Tôn giá nói rất đúng, Bạch cô nương quả cùng đi với họ!
Thạch Bất Luân đắc ý :
- Cái bang xưa nay sở trường về tin tức linh thông, những tin tức dò la được dĩ nhiên không bao giờ sai lầm... Đinh đương gia sao không bày tiệc chiêu đãi Sở thiếu hiệp?
Sở Thiên Vân mỉm cười :
- Tại hạ đã ăn uống rồi, hảo ý xin tâm lĩnh... Ủa, sao tại hạ lại đau bụng thế này?
Đinh Nhất Khất vội nói :
- Có lẽ trên đường đi đã bị phong hàn, để lão đi tìm một vị lang trung xem bệnh cho Sở thiếu hiệp nhé?
Sở Thiên Vân lắc đầu :
- Không cần đâu, có lẽ do tách trà vừa rồi...
Đinh Nhất Khất thoáng giật mình, nhưng cố cười nói :
- Tách trà ấy pha bằng nước sôi, không bao giờ có gì không ổn, có thể là do Sở thiếu hiệp ăn uống trong thị trấn cũng nên.
Sở Thiên Vân lắc đầu :
- Không bao giờ, bởi tại hạ không thù không oán, lẽ nào họ lại giở trò trong cơm rượu? Chỉ trong tách trà này, vì tại hạ vừa uống vào đã cảm thấy trong bụng khó chịu, nên nghĩ chắc là do trà gây ra.
Đinh Nhất Khất kinh nghi :
- Thật ra Sở thiếu hiệp cảm thấy sao?
Sở Thiên Vân thản nhiên cười :
- Thật ra cũng chẳng hề gì, chỉ cảm thấy có chút buồn nôn, đầu óc choáng váng và muốn ngủ, có lẽ tại hạ phải ngủ một giấc mới được.
Đinh Nhất Khất liếc mắt nhìn Thạch Bất Luân, hai người cùng nhếch môi cười nói :
- Sở thiếu hiệp hẳn bị dịch chứ gì?
Sở Thiên Vân mỉm cười :
- Người luyện võ khí hàn bất xâm, bệnh dịch sao thể truyền nhiễm được? Chẳng qua do tách trà không ổn, chỉ cần nôn ra là khỏe ngay.
Đinh Nhất Khất ngẩn người :
- Lão ô hãy còn một ít thuốc giải độc tiêu hóa, Sở thiếu hiệp có cần dùng không?
Sở Thiên Vân lắc đầu :
- Không cần, tại hạ nôn ra đây!
Đoạn liền há miệng, một luống nước phún vọt ra, đồng thời chàng nhanh chóng cầm tách trà trên bàn đưa lên miệng hứng, số lượng nước tra phún ra y một tách như trước, không thiếu một giọt.
Đinh Nhất Khất cả kinh thất sắc, ấp úng nói :
- Sở thiếu hiệp, đó là môn công phu gì vậy?
Sở Thiên Vân ung dung cười :
- Bất kỳ ai võ công đạt đến trình độ tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều dương đều có thể dồn vật đã ăn uống vào nơi lồng ngực, khi nào cảm thấy không ổn là có thể nôn ra.
- Sở thiếu hiệp bây giờ thấy sao rồi?
- Tại hạ đã hoàn toàn vô sự, nhưng đó là vật gì trong trà sức không đủ mạnh, chứ là loại độc dược kịch liệt thì tại hạ bây giờ e đã táng mạng rồi.
- Sở thiếu hiệp nói vậy là sao? Chả lẽ lại hoài nghi lão ô...
- Tại hạ không hoài nghi tôn giá định tâm hãm hại tại hạ, rất có thể tôn giá đã bị cưỡng bức, đúng không?
Đinh Nhất Khất đứng phắt dậy, gượng cười nói :
- Vậy là Sở thiếu hiệp hiểu lầm rồi, lão ô...
Trong khi nói chầm chậm lui ra, còn Thạch Bất Luân thì đã sớm lui ra đến cửa, định bước ra ngoài đào tẩu.
Sở Thiên Vân vẫn ngồi yên trên ghế, lạnh lùng cười nói :
- Kẻ nào đào tẩu trước là kẻ đó biết tay!
Đoạn liền vung tay điểm ra một chỉ, liền nghe hự lên một tiếng, Thạch Bất Luân đã ngã lăn ra đất, nơi ngực máu tươi phụt ra, đã bị chỉ lực của Sở Thiên Vân xuyên thủng tim chết ngay tức khắc.
Định Nhất Khất vẫn còn trong phòng, thấy vậy hoảng kinh, run rẩy quỳ xuống van vỉ :
- Xin Sở thiếu hiệp tha mạng!
Sở Thiên Vân cười khẩy :
- Thạch Bất Luân đã chết rồi ư?
Định Nhất Khất sợ sệt liếc mắt nhìn ra cửa run giọng nói :
- Đã chết... đã chết rồi... Xin Sở thiếu hiệp tha mạng cho lão ô...
- Tôn giá đã sợ chết thế này sao lại hãm hại Sở mỗ?
- Đó là lão ô đã bị người ta cưỡng bức, chẳng thể không làm vậy!
- Thôi được, nếu tôn giá chịu thành thật khai ra, Sở mỗ có thể tha chết cho lão.
- Bất luận Sở thiếu hiệp hỏi gì lão ô cũng thú thật hết, không bao giờ dám giấu diếm một lời, bằng trái lại tùy ý Sở thiếu hiệp xét xử.
Sở Thiên Vân lạnh lùng hỏi :
- Lão là người của Cái bang thật hay giả mạo?
- Lão ô là giả mạo!
- Vậy ai cưỡng bức lão?
- Âm Sơn tứ tú sĩ!
Đoạn Định Nhất Khất hạ giọng thật thấp nói tiếp :
- Vùng Âm Sơn này đều là thiên hạ của Tứ tú sĩ, trang viện này chính là một nơi cư trú của Tứ tú sĩ, lão ô là Tổng quản, hiện bắt buộc phải giả mạo người của Cái bang. Chuyên dẫn dụ nhân vật hiệp nghĩa quanh đây.
Sở Thiên Vân tức giận :
- Ngoài Sở mỗ, lão từng dẫn dụ những ai?
- Thật chẳng giấu diếm, hôm nay là lần đầu tiên lão ô dẫn dụ Sở thiếu hiệp, trước đây chưa một ai mắc lừa cả, đó hoàn toàn là sự thật.
- Âm Sơn tứ tú sĩ hiện ở đâu?
- Nghe nói vẫn ở trong Tuyết Hồng cốc, nhưng tình hình thực tế thì lão ô cũng không rõ!
- Nếu như Sở mỗ bị sa bẫy, lão sẽ truyền tin với họ bằng cách nào?
- Nếu sự thật bắt giữ được Sở thiếu hiệp, lão ô sẽ đích thân áp giải đến Tuyết Hồng cốc.
Sở Thiên Vân chau mày :
- Không thể dùng phương pháp truyền thư báo cho Tứ tú sĩ đến đây sao?
- Họ đi theo Vạn Phương Tà Tôn có việc khẩn cấp, đã dặn lão ô là dù có việc hệ trọng đến mấy cũng chẳng thể phân thân.
Sở Thiên Vân cười :
- Vậy là lão không còn dùng được gì đối với Sở mỗ nữa rồi.
Đinh Nhất Khất cả kinh :
- Sở thiếu hiệp đã hứa tha mạng cho lão ô...
Sở Thiên Vân giơ tay phải lên, lại hạ xuống nói :
- Trong trang viện này có những ai nữa?
- Còn có cơ thiếp của Tứ tú sĩ, đa số đều là phụ nữ, chỉ vài người như lão là biết võ công, Sở thiếu hiệp...
Ngay khi ấy, bỗng nghe tiếng y phục phất gió, một bóng người phóng nhanh vào.
Sở Thiên Vân định thần nhìn, thì ra là Cuồng Tăng Cổ ba, chàng kinh ngạc, vội đứng dậy ôm quyền thi lễ nói :
- Thì ra là lão thiền sư...
Cuồng Tăng ha hả cười to :
- Vậy là lão nạp đã không đến muộn!
- Lão thiền sư nói vậy là...
- Lão nạp vừa được tin ngươi đã bị bọn tặc tử dẫn dụ đến đây, lão nạp thấy không ổn, bởi tiểu tử ngươi tuy bản lĩnh cao nhưng kinh nghiệm còn ít, có thể bị mắc bẫy, nên mới vội đến đây...Xem ra bây giờ ngươi đã có kinh nghiệm rất khá, đã khám phá ra mưu kế của họ.
- Đa tạ tiền bối đã quan tâm, tại hạ may mắn không bị họ hãm hại... Chẳng hay lão thiền sư từ đâu đến đây? Tình hình hiện nay...
Cuồng Tăng cười ngắt lời :
- Hãy, khoan hỏi, lo giải quyết vấn đề trước mắt là hơn!
Đinh Nhất Khất lại van vỉ :
- Xin Sở thiếu hiệp tha mạng...
Cuồng Tăng tuyên Phật hiệu :
- A di đà Phật! Có mặt lão nạp là kể như ngươi được sống rồi, lão nạp trước nay không thích giết người, nhưng...
Quay sang Sở Thiên Vân nói tiếp :
- Cũng chẳng nên dễ dãi với y!
Sở Thiên Vân ngẫm nghĩ :
- Phải xử trí y thế nào? Xin lão thiền sư chỉ bảo cho!
Cuồng Tăng mỉm cười :
- Theo lão nạp thì chỉ phế võ công của y là được rồi!
Đinh Nhất Khất kinh hãi nói :
- Xin lão thiền sư chớ phế bỏ võ công tại hạ, vì như vậy chẳng khác nào giết chết tại hạ, xin lão thiền sư rộng lòng từ bi!
Cuồng Tăng ngạc nhiên :
- Phế bỏ võ công của ngươi chẳng qua chỉ khiến ngươi không thể tiếp tục gây tội ác, chỉ cần ngươi an phận thủ kỹ, nửa đời sau vẫn có thể sống một cách bình yên, sao lại chẳng khác nào giết chết ngươi chứ?
Đinh Nhất Khất thở dài :
- Chẳng giấu gì lão thiền sư, tại hạ bị mắc bệnh lao phổi, nhờ luyện võ mới tạm giữ được tính mạng, nếu võ công bị phế, chắc chắn không quá ba tháng sẽ chết.
Cuồng Tăng chú mắt nhìn vào mặt Đinh Nhất Khất một hồi, đoạn gật đầu nói :
- Quả đúng như vậy!
Đinh Nhất Khất vội nói :
- Tại hạ hoàn toàn nói đúng sự thật!
Cuồng Tăng quay sang Sở Thiên Vân nói :
- Tiểu tử, lão nạp rất là khó xử, theo ngươi thì sao?
Sở Thiên Vân vội nói :
- Xin lão thiền sư chỉ bảo, vãn bối hoàn toàn tuân theo!
Cuồng Tăng đưa tay gãi đầu :
- Nếu phế võ công thì y không quá ba tháng sẽ chết, không phế bỏ võ công thì lại sợ y tiếp tục gây tội ác, lão nạp thật không biết nên tính thế nào!
Sở Thiên Vân cười hào sảng :
- Thật ra chỉ cần tru diệt họa Vạn Phương Tà Tôn, Trường Kình tam vương và Âm Sơn tứ tú sĩ là không còn sợ họ gây sóng gió nữa...
Cuồng Tăng vỗ tay :
- Đúng rồi, ý ngươi muốn tha cho y phải không?
- Lão thiền sư giàu lòng từ bi, vãn bối cũng không phải là kẻ hiếu sát, thôi thì buông tha cho y vậy!
Đinh Nhất Khất vội dập đầu lạy nói :
- Đa tạ lão thiền sư, đa tạ Sở thiếu hiệp, lão ô một ngày còn sống không bao giờ dám quên đại ân đại đức của hai vị!
Cuồng Tăng cười khẩy :
- Nhưng ngươi hãy nhớ cho kỹ, nếu ngươi còn làm điều tội ác, bị lão nạp bắt được, không chừng lão nạp đành phải đại khai sát giới đấy!
- Lão ô không bao giờ dám nữa, từ nay nhất định sẽ ăn năn hối cải, không bao giờ tiếp tay cho bọn gian ác nữa.
Cuồng Tăng đưa mắt nhìn Sở Thiên Vân :
- Vậy chúng ta đi thôi!
Vừa dứt lời, đôi vai động đậy, đã ra đến cửa sảnh.
Sở Thiên Vân theo sau ra, chỉ thấy Cuồng Tăng đã phi thân về phía ngoài trang viện, bèn cũng thi triển khinh công đuổi theo. Ra đến ngoài trang viện, mới thấy Cuồng Tăng đứng lại, tủm tỉm cười đợi chàng.
Sở Thiên Vân vội tiến đến gần hỏi :
- Lão thiền sư có biết Bạch cô nương hiện ở đâu không?
Cuồng Tăng gật đầu cười :
- Dĩ nhiên là biết, lão nạp mới vừa từ đó đến đây!
- Đó là đâu vậy?
- Nói ra thật tội nghiệp, đó là một lò nung ngói, bởi nơi ấy mới an toàn hơn hết, ngoài Bạch Mai còn có Tâm Long nhị ma...
Ngay khi ấy bỗng có một bóng người phóng nhanh đến. Cuồng Tăng và Sở Thiên Vân đều giật mình, song người ấy đã dừng lại trước mặt, thì ra là Độc Long Tẩu.
Độc Long Tẩu đảo mắt nhìn, hướng về Sở Thiên Vân nói :
- Sở lão đệ, thật khiến lão ca ca đuổi theo muốn đứt hơi...
Cuồng Tăng cười phá lên :
- Đừng nói là ngươi, lão nạp cũng là từ Nam Mang sơn đuổi theo đến Âm Sơn, chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Độc Long Tẩu vội vòng tay thi lễ :
- Tiểu điệt kính chào sư thúc!
Cuồng Tăng khoát tay nói :
- Khỏi đa lễ, ngươi mới từ chỗ đồ đệ lão nạp đến đây phải không?
- Vâng, nghe đâu nhóm Tam Tùy thần ni cũng đã đến Âm Sơn rồi!
Cuồng Tăng gật đầu :
- Có biết họ ở tại đâu không?
- Nghe đâu họ ở trong một ngôi am viện trên Hồi Thiên Lãnh!
Cuồng Tăng cười hề hề :
- Bà ấy tự có chủ trương riêng, không cần chúng ta phải lo, hãy nói về việc của chúng ta, lão Liệp Đạt đạo nhân gớm ghiếc kia thế nào?
- Y đang luyện thuốc, giờ chỉ còn chờ Ngân Nhĩ Bì của Sở lão đệ nữa thôi!
Sở Thiên Vân vội nói :
- Vãn bối đã có được Ngân Nhĩ Bì rồi, chúng ta hãy đi ngay!
Cuồng Tăng xua tay :
- Lão nạp vừa nghe tin Vạn Phương Tà Tôn lại giở trò gì đó trong Tuyết Hồng cốc, lão nạp sớm đã quyết định đến đó xem thử, nhưng thiếu một người đi cùng.
Sở Thiên Vân vội nói :
- Lão thiền sư muốn vãn bối đi cùng phải không?
Cuồng Tăng cười to :
- Ngươi thông minh không cần phải nói rõ, quả nhiên vừa nói đã hiểu ngay. Tuy nhiên chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, ngươi không sợ ư?
Sở Thiên Vân thoáng đỏ mặt :
- Lão thiền sư khéo đùa!
- Cho dù ngươi không sự thì cũng chẳng muốn đi cùng lão nạp, đúng không nào?
- Vì sao vậy?
- Dĩ nhiên là vì tiểu đồ Bạch Mai, đã cách biệt lâu ngày, chả lẽ ngươi không nóng lòng gặp nàng ta nói vài lời thương nhớ hay sao?
Sở Thiên Vân càng đỏ mặt hơn :
- Trong lúc này mà lão thiền sư còn lòng dạ đùa cợt được ư?
- Vậy thì ngươi hãy giao Ngân Nhĩ Bì cho lão già ngốc nghếch của lão nạp đi!
Sở Thiên Vân liền lấy chiếc hộp gấm có chứa Ngân Nhĩ Bì ra, hai tay trao cho Độc Long Tẩu nói :
- Đây cách chỗ trú của Bạch Mai bao xa vậy?
Cuồng Tăng tiếp lời :
- Ngươi sợ Ngân Nhĩ Bì bị đánh mất hay là vẫn muốn gặp tình nhân trước hả?
Sở Thiên Vân vội nói :
- Hộp Ngân Nhĩ Bì này hết sức quan trọng nên mới bảo đảm an toàn là hơn!
- Lão nạp không bao giờ làm điều gì không chắc chắn, ngươi hãy yên tâm!
- Vậy chúng ta đi!
Độc Long Tẩu nghiêm giọng nói :
- Lão ô cũng biết việc này hệ trọng, phải mang ngay Ngân Nhĩ Bì đến cho Liệp Đạt đạo nhân luyện thuốc giải độc.
Vừa dứt lời đã quay người toan bỏ đi.
Sở Thiên Vân bỗng gọi lại :
- Hãy khoan, tại hạ còn điều cần nói..
Độc Long Tẩu chững bước hỏi :
- Sở lão đệ còn điều gì nữa vậy?
Sở Thiên Vân ấp úng nói :
- Lúc ở Cửu Đỉnh sơn tại hạ có gặp Ngũ Phụng tứ tỳ của Ngọc Phụng bang, có lẽ họ cũng sẽ theo sau đến Âm Sơn...
Độc Long Tẩu vội nói :
- Lão ca ca sẽ lập tức tìm người của Cái bang chú ý hành tung của họ.
- Nhưng đi cùng còn có hai người, đó là một nam một nữ...
Cuồng Tăng tiếp lời :
- Một nam một nữ đó thế nào?
Sở Thiên Vân đỏ bừng mặt :
- Nam tên Ha Đại Xa, nữ là Ha Phí Nhi!
Cuồng Tăng cười hì hì :
- Tên ấy thật thú vị, họ là ai? Vì sao họ lại đi cùng Ngũ Phụng tứ tỳ của Ngọc Phụng bang?
- Cẳng giấu gì lão thiền sư, vãn bối đã gặp Võ Đang Tam Thanh trong Đại Phong cốc, nếu không nhờ huynh muội họ cứu giúp thì vãn bối có lẽ đã chết trong tay Võ Đang Tam Thanh rồi!
Cuồng Tăng cười hóm hỉnh :
- Đại ân cứu mạng chẳng thể không báo đáp, lão nạp phải chia làm hai lần chúc mừng ngươi.
Sở Thiên Vân ngớ người :
- Lão thiền sư nói vậy là...
- Chúc mừng lần thứ nhất là ngươi đã báo được đại thù, hẳn là Võ Đang Tam Thanh chẳng thể sống rời khỏi Cửu Đỉnh sơn.
- Vãn bối quả đã tru diệt được Võ Đang Tam Thanh, báo xong mối huyết thù cho tiên phụ, giờ đây tất cả kẻ thù đều đã bị tru diệt.
Cuồng Tăng cười :
- Đó là điều đại mừng nhưng lão nạp còn phải chúc mừng ngươi lần thứ nhì, vì cảm ân đồ báo, hẳn là ngươi lại nạp thêm một người vợ nữa, đúng chăng?
Sở Thiên Vân ngượng ngùng :
- Lão thiền sư quả là thần toán, vì tình thế bắt buộc, vãn bối quả đã...
Cuồng Tăng cười to :
- Vậy cũng chẳng gì không tốt, hẳn đó cũng là một giai nhân kiều diễm, tiểu tử ngươi thật diễm phúc bằng trời.
Quay sang Độc Long Tẩu nói tiếp :
- Lão tiểu tử ngươi có lẽ cũng đã nghe rõ trong đó có người yêu của hắn, phải tiếp đãi cho tử tế đấy!
Độc Long Tẩu cười :
- Sư thúc và Sở lão đệ cứ yên tâm, lão ô tuyệt đối không để xảy ra điều gì sơ suất đâu!
Cuồng Tăng cười :
- Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi?
Thế là ba người liền chia tay, Độc Long Tẩu mang Ngân Nhĩ Bì đi, Sở Thiên Vân cùng Cuồng Tăng thì tiến về phía Âm Sơn, lát sau đã đi sâu vào trong núi.
Sở Thiên Vân bỗng hỏi :
- Lão thiền sư đã từng đến đây chưa? Có biết Tuyết Hồng cốc ở đâu không?
Cuồng Tăng mỉm cười :
- Chẳng giấu gì ngươi, lão nạp đã từng đến Tuyết Hồng cốc ba lần, có điều không có người cùng đi hợp ý chưa dám thâm nhập, hôm nay thì có thể thăm dò kỹ rồi!
Lúc này trời đã về chiều, Sở Thiên Vân đảo mắt nhìn hỏi :
- Hiện còn bao xa nữa?
- Chừng hơn bốn mươi dặm, khi chúng ta đến nơi thì vừa lúc trời tối, do thám Tuyết Hồng cốc là thuận lợi nhất.
- Lão thiền sư nói phải. Lão thiền sư nóng lòng do thám Tuyết Hồng cốc thế này hẳn là điều gì khả nghi phải không?
Cuồng Tăng gãi đầu :
- Không sai, lão nạp quả thật thấy hết sức khả nghi nên mới rủ ngươi theo cùng đến, còn như thật ra là điều gì khả nghi thì ngay cả lão nạp cũng chẳng thể nói ra một cách cụ thể...
- Tuyết Hồng cốc đã không còn xa nữa, có lẽ sẽ thám thính rõ ngay thôi!
Hai người vừa bước đi vừa nói, khi mặt trời vừa lặn thì đến trước một sơn cốc.
Cuồng Tăng dừng bước nói :
- Đến rồi!
Sở Thiên Vân ngạc nhiên :
- Đây chính là Tuyết Hồng cốc ư?
Thì ra sơn cốc này rất bình thường, không chút hiểm trở, trong cốc cũng không rộng lắm, chỉ là một sơn cốc tuyết tan nửa phần, hết sức lầy lội.
Cuồng Tăng gật đầu :
- Đây chính là Tuyết Hồng cốc, có lẽ chính điều này đã khiến lão nạp hoài nghi, đây quả là một nơi không có gì đặc biệt, vì sao Vạn Phương Tà Tôn lại đến đây?
- Phải rồi, sơn cốc này gần như chẳng có gì cả, vì sao...
Cuồng Tăng chau mày :
- Trên giang hồ có rất nhiều sự việc không thể luận theo lẽ thường. Tuyết Hồng cốc này tuy trong bình thường nhưng biết đâu lại là chốn đầm rồng hang hổ...Chúng ta hãy tiến vào nhé?
- Không vào hang hổ sao bắt được hổ con? Đương nhiên là phải vào rồi.
Cuồng Tăng cười hài lòng, cất bước dẫn trước đi vào cốc.
Lát sau, hai người đã vào đến trong cốc, phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy đá núi ngổn ngang, trong khu rừng tùng nơi cuối sơn cốc dường như có mấy ngôi nhà đá :
Cuồng Tăng chỉ tay nói :
- Vấn đề là ở trong mấy ngôi nhà đá kia, không chừng Vạn Phương Tà Tôn chính là ở trong đó.
Sở Thiên Vân ngẫm nghĩ chốc lát :
- Thuốc giải độc chưa luyện thành, theo ý lão thiền sư thì chúng ta...
- Theo ý lão nạp thì chúng ta cần phải thăm dò ra sự thật, ít ra cũng phải xác định Vạn Phương Tà Tôn có ở đây hay không?
- Vậy thì vãn bối dẫn đường cho!
Khu rừng tùng cách chỉ hơn hai mươi trượng, thoáng chốc hai người đã vào đến trong rừng. Trong rừng băng tuyết chưa tan, Sở Thiên Vân định thần nhìn kỹ, không thấy trên mặt tuyết có bất kỳ dấu chân gì, lòng bất giác đâm ra hoang mang.
Cuồng Tăng theo sau đến nơi nói :
- Thế nào?
Sở Thiên Vân chau mày :
- Nếu Vạn Phương Tà Tôn ở tại đây, ít ra cũng phải có Trường Kình tam vương, Âm Sơn tứ tú sĩ cùng hàng ngàn cao thủ Vạn Tà môn, nhưng nơi đây lại yên ắng không một bóng người, thật là khó hiểu!
Cuồng Tăng gật đầu :
- Đúng rồi, phen này lão nạp thật cũng bị y làm cho điên đầu!
Sở Thiên Vân chầm chậm đi trên tuyết tiến tới, chỉ thấy có đến mười mấy ngôi nhà đá nối liền với nhau thành hình chữ “Cự”, cửa sổ khép kín, chẳng nghe thấy tiếng động nào cả.
Sở Thiên Vân chau mày nói :
- Nơi đây quả là không có người ở rồi!
Cuồng Tăng trầm giọng :
- Bất luận có người hay không chúng ta cúng không nên khinh suất, ngươi không thấy những ngôi nhà này xây cất rất kỳ là sao?
- Không sai, rất giống lối kiến trúc có mai phục trận pháp!
- Vấn đề là ở đó, nếu Vạn Phương Tà Tôn Lữ Vô Danh vì đào tẩu, chắc chắn không bao giờ để cho chúng ta biết y đã đến đây, đã cho chúng ta biết nhất định là phải có âm mưu.
- Mặc cho y thiên biến vạn hóa, ta có quy luật nhất định, chúng ta hãy vào xem thử?
Đoạn liền vung tay xuất chưởng, “bung” một tiếng, cánh cửa ván liền lập tức vỡ nát, một mùi ẩm mốc theo sau ập vào mũi, gây cảm giác tởm lợm.
Sở Thiên Vân sửng sốt nói :
- Có thể trong nhà có chất độc, đó là trò quen thuộc của Vạn Phương Tà Tôn.
Cuồng Tăng lắc đầu :
- Ngươi hãy yên tâm, nếu có chất độc ngoài ba trượng lão nạp đã phát giác ra rồi!
Sở Thiên Vân quét mắt nhìn :
- Bất luận xem xét theo khía cạnh nào thì đây cũng là nơi không có người ở từ lâu, lão tặc Lữ Vô Danh tuyệt đối không có ở đây.
- Không sai, nhưng chúng ta đã đến đây rồi là phải nhìn xem cho rõ ràng.
Sở Thiên Vân gật đầu, cất bước đi vào nhà đá. Chỉ thấy ngôi nhà nào cũng trống trơn, không một vật dụng, rõ ràng đã bỏ hoang từ lâu. Hai người tiếp tục tìm kiếm khắp cả mọi nhà cũng chẳng thấy một bóng người và điểm gì khả nghi.
Sở Thiên Vân đứng lại, cười thiểu não nói :
- Lão thiền sư thấy có cần tìm kiếm tiếp nữa không?
Cuồng Tăng chau mày :
- Vạn Phương Tà Tôn thật ra đã đi đâu thế này?
- Theo vãn bối thì tìm kiếm tiếp nữa cũng chỉ hoài công, về việc tìm kiếm tung tích của Vạn Phương Tà Tôn, vãn bối cũng có chút ý kiến...
- Ngươi có ý kiến gì cứ nói ra mau đi!
- Ngoại trừ Âm Sơn tứ tú sĩ phải chăng còn có rất nhiều thủ hạ Van Tà môn đi theo lão tặc Lữ Vô Danh?
- Không sai, nhưng ngươi định làm gì?
- Chỉ cần bắt được một tên tra hỏi, nếu cần thì sử dụng cực hình, còn sợ họ không cung khai ư?
Cuồng Tăng thở dài :
- Cách ấy lão nạp đã áp dụng rồi, nhưng tất cả bọn họ đều chỉ nói ra được một nơi là Tuyết Hồng cốc, theo lão nạp nhận xét, họ hoàn toàn không phải nói dối.
Sở Thiên Vân thở dài :
- Địch tối ta sang, thật là một điều điên đầu, chẳng rõ lão tặc Lữ Vô Danh lại có quỷ kế gì nữa?
Cuồng Tăng bỗng đưa tay chỉ nói :
- Ngươi hãy xem kia là gì?
Sở Thiên Vân liền nhìn theo hướng tay chỉ, bất giác động tâm, thì ra trên vách đá đối diện có một hình bát quái không rõ nét, nếu không chú ý rất khó phát hiện.
Cuồng Tăng cười nói :
- Vậy là vấn đề rồi...
Đưa tay gõ lên vách đá, chỉ nghe phát ra những tiếng boong boong.
Sở Thiên Vân vội nói :
- Đây rõ ràng là trống rỗng!
Cuồng Tăng gật đầu :
- Không sai, hẳn nơi đây là do Tứ tú sĩ đã xây cất khi xưa, giờ đây lại hữu dụng cho lão tặc Lữ Vô Danh.
Sở Thiên Vân quét mắt nhìn quanh, lẩm bẩm :
- Bây giờ chúng ta phải tìm cho ra cửa ngầm.
- Hãy khoan, lão nạp có điều cần nói.
- Lão thiền sư lại phát hiện điều gì nữa ư?
- Không, ngươi tự biết Lữ Vô Danh hiện sợ nhất là gì không?
- Hiện y đã là một độc nhân, sống không bằng chết, có lẽ chẳng còn gì đáng sợ nữa, hẳn là y cố sức gây thêm sóng gió để báo phục trong những ngày còn lại thôi!
Cuồng Tăng lắc đầu :
- Y sợ nhất là ngươi!
Sở Thiên Vân thoáng đỏ mặt :
- Vãn bối một mình sức lực đâu có gì đáng kể, nếu y thật sự có điều khiếp sợ thì đó phải là sức mạnh chính nghĩa của toàn thể võ lâm chứ đâu chỉ mỗi mình vãn bối.
Cuồng Tăng giọng nghiêm túc :
- Không phải, đối với Lữ Vô Danh, ngươi chẳng khác nào đinh trong mắt, gai trong thịt, chỉ cần sát hại được ngươi, y vẫn có thể tung hoành giang hồ, bá phục võ lâm.
- Có thể y có ý nghĩ như vậy, nhưng...
- Ngươi cũng phải biết âm mưu của y, điều y cần làm hơn hết hiện nay là phải diệt trừ ngươi bằng mọi cách, ngươi cũng phải hết sức cẩn thận mới được.
- Vãn bối biết rồi!
- Vậy chúng ta đi về được rồi!
Sở Thiên Vân sửng sốt :
- Đi về ư? Hiện chúng ta đã phát hiện ra nơi đây có đường ngầm mật thất, đâu thể không thăm dò cho rõ lại bỏ dở giữa chừng, sao lão thiền sư lại trước sau mâu thuẫn thế này?
Cuồng Tăng cười :
- Vì sự an toàn của ngươi, tạm dừng lại đây là hơn, bởi vì lão tắc Lữ Vô Danh chẳng rõ đã bố trí những gì tại đây, mạo muội tiến vào thế này thật quá nguy hiểm.
Sở Thiên Vân điềm nhiên cười :
- Kẻ sống trên giang hồ, đao kiếm nhuốm máy là chuyện thường, nếu sợ chết thế này thì thật khó mà bon chen trên chốn giang hồ.
Cuồng Tăng gật đầu :
- Dũng khí thật đáng khen, vậy thì chúng ta hãy tiếp tục thăm dò!
- Vâng, bây giờ trước tiên chúng ta hãy tìm ra cửa ngầm.
- Lão nạp đã tìm ra rồi!
Cuồng Tăng dứt lời liền đi về phía vách đá có hình bát quái, chỉ thấy ông ta ấn mấy cái lên vách, liền có tiếng kèn kẹt vang lên, một bức cửa ngầm từ từ mở ra.
Sở Thiên Vân vừa định tiến vào trước, song Cuồng Tăng ngăn lại nói :
- Hãy khoan!
Sở Thiên Vân ngạc nhiên :
- Lão thiền sư còn gì dặn bảo nữa vậy?
Cuồng Tăng cười :
- Gừng già cay hơn, để lão nạp đi trước dẫn đường cho!
Sở Thiên Vân thoáng ngẫm nghĩ, đoạn đành để cho Cuồng Tăng đi trước dẫn đường, tiến vào trong địa đạo.
Địa đạo ấy được kiến tạo hết sức kiên cố, thảy đều được xây bằng những tảng đá to và vuông vức, một bậc thang chênh chếch đi xuống, chừng mấy mươi bậc mới đến mặt đất.
Cuồng Tăng thở phào một hơi dài rồi nói :
- Công trình thật to tát, xem ra khi xưa Âm Sơn tứ tú sĩ hẳn đã phải tốn rất nhiều tâm huyết vào đây.
Sở Thiên Vân định thần nhìn, chỉ thấy dưới đường bậc thang là một gian thạch thất rộng thênh, chừng mười trượng vuông, nhưng cũng trống trơn không có một vật, và mặt đất ướt sượt, hiển nhiên là đã rất nhiều năm không được quét dọn.
Cuồng Tăng chầm chậm bước đi, lát sau đã đến phía đối diện gian thạch thất, lại trông thấy một cánh cửa ngầm. Cuồng Tăng đưa tay đẩy nhẹ, cánh cửa liền bật mở, bên trong lại là một địa đạo.
Cuồng Tăng lẩm bẩm :
- Trận không ra trận, thế không ra thế, chẳng rõ là gì nữa!
Đoạn lại cất bước tiến vào trong. Sở Thiên Vân theo sau vào đến, bất giác sững sờ, chỉ thấy hai bên địa đạo còn có rất nhiều lối đi khác, song song và thẳng góc với địa đạo.
Cuồng Tăng ngoảnh lại cười nói :
- Đây có lẽ là mê tung trận rồi! Tiều tử, chúng ta gặp rắc rối rồi, hãy từ từ mà tìm kiếm!
Sở Thiên Vân chau mày :
- Lão thiền sư tinh thông trận pháp lắm phải không?
Cuồng Tăng lắc đầu :
- Chỉ biết đại khái thôi, nhưng lối kiến trúc tại đây đã khiến lão nạp hết sức điên đầu, bởi nó có vẻ không giống như quy luật thông thường.
Sở Thiên Vân hết sức hoang mang, chẳng hiểu vì sao Lữ Vô Danh lại dẫn dụ mình đến cái nơi quái quỷ này.
Chỉ thấy Cuồng Tăng nghiêm mặt nhìn quanh, bỗng đưa tay chỉ lối đi bên trái nói :
- Hãy đi theo lỗi này thử xem!
Thế là hai người liền rẽ sang lối đi ấy, nhưng vừa bước vào, Sở Thiên Vân càng thêm kinh ngạc thì ra lại có những ngã rẽ khác nằm song song và thẳng góc với lối đi này, quá nhiều đường lối khiến người ta khó thể ghi nhớ.
Cuồng Tăng thận trọng tiến tới, bỗng dừng lại một ngã rẽ, quay nhìn hai bên rồi nói :
- Nếu lão nạp không lầm, chỗ này chính là điểm trung tâm.
Sở Thiên Vân chau mày :
- Điều cần thiết của chúng ta là tìm tung tích của Lữ lão tặc chứ đâu phải nghiên cứu lối kiến trúc tại đây, chẳng hay lão thiền sư đã tìm ra manh mối gì chưa vậy?
Cuồng Tăng cười :
- Nghiên cứu rõ lối kiến trúc tại đây chính là bước đầu truy tìm tung tích của Lữ lão tặc, nếu không thì rất có thể chúng ta táng mạng dưới tay y... Tiểu tử, ngươi ở đây chờ một lát được chăng?
- Vì sao lão thiền sư lại để vãn bối ở lại đây?
- Không phải để ngươi ở lại, mà là muốn canh giữ trung tâm trận thế, ngươi nên biết bất luận sự biến hóa nào cũng đều phải thông qua trung tâm. Nơi đây rất có thể có cao thủ mai phục, chỉ ngươi mới đối phó nổi.
- Nhưng lão thiền sư đi đâu?
- Lão nạp không đi đâu hết, chỉ xem xét xung quanh đây, chỉ chừng một tuần trà là đủ... Nhưng khoảng thời gian ấy rất là hệ trọng, nếu có cao thủ đột kích, rất có thể sẽ gặp ngươi, ngươi nhất định phải ngăn cản họ.
- Vãn bối sẽ cố hết sức mình!
- Vậy ngươi hãy cẩn thận, lão nạp đi đây!
Cuồng Tăng dứt lời liền tung mình phóng đi về phía một địa đạo khác.
Sở Thiên Vân ngưng thần giới bị, nhưng bốn bề im phăng phắc, ngoài tiếng bước chân xa dần của Cuồng Tăng, không còn một tiếng động nào khác.
Sở Thiên Vân thầm nghĩ, có thể Cuồng Tăng đã phán đoán sai lầm chăng? Không chừng Vạn Phương Tà Tôn tung tin là đến đây, nhưng lại đi một nơi khác, chỉ là kế nghi binh mà thôi.
Tuy nhiên, chàng vẫn không dám có chút lòng khinh suất, vẫn mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, hết sức chú ý động tĩnh xung quanh.
Thời gian một tuần trà trôi qua, nhưng vẫn chưa thấy Cuồng Tăng trở lại, và cũng chẳng nghe một tiếng động nào.
Thời gian hai tuần trà trôi qua, Sở Thiên Vân lòng nóng như thiêu đốt. Cuồng Tăng đã bảo một tuần trà sẽ quay lại, không bao giờ lại quá thời gian hai tuần trà, tình trạng này dường như có điều không ổn.
Nhưng chàng cũng có phần yên tâm là từ nãy giờ không hề có tiếng động nào, nếu mà Cuồng Tăng gặp điều gì, chắc chắn không thể không có tiếng động.
Ngay khi chàng đang hoang mang thắc mắc, bỗng nghe có tiếng động vang lên, nhưng không phải của Cuồng Tăng, mà là tiếng la hét ghê rợn của một nữ nhân.
Sở Thiên Vân giật nảy mình, nhưng tiếng la hét kia nghe rất xa lạ, điều ấy đã khiến chàng yên tâm phần nào.
Tiếng la hét vang lên từng hồi, khiến Sở Thiên Vân lòng rúng động không ngừng, bất giác hoàn toàn bị tiếng la hét cuốn hút.
Nhưng chàng không sao phân biệt được vì sao nữ nhân kia lại la hét, trong cơn khiếp sợ hay là sắp chết.
Chàng thầm nghĩ, tiếng la hét kia hẳn là Cuồng Tăng đã nghe, tốt hơn là mình nên ở đây canh giữ, kẻo để xảy ra điều gì bất trắc, thế là chàng liền tĩnh tâm, bảo nguyên thủ nhất, không để cho tiếng la hét kia ảnh hưởng nữa.
Song tiếng la hét vẫn tiếp tục vọng đến từng hồi không ngớt.
Sau cùng, một ý nghĩ lóe lên, sao mình không để lại ký hiệu, đi thăm dò thử xem, chỉ cần có ký hiệu lần tìm, còn sợ không quay trở lại đây được ư?
Thế rồi chàng không do dự nữa, lập tức đứng lên, khắc một chữ thập trên vách đá, đoạn phóng đi về phía phát ra tiếng la hét.
Đột nhiên, trên núi lại có tiếng động vang lên. Sở Thiên Vân trước tiên phát giác, liền ngưng thần lắng nghe, rõ ràng là tiếng chân thậm thịch lên núi, ít ra cũng có đến mấy mươi người.
Chàng hết sức kinh ngạc, những người nào lại đến đây trong lúc này thế nhỉ?
Ha Phí Nhi và Ha Đại Xa cũng đã nghe thấy, Ha Phí Nhi mở to mắt ngạc nhiên hỏi :
- Việc gì thế này? Những người nào đến đây thế nhỉ?
Sở Thiên Vân đảo quanh mắt một vòng, đoạn nghiêm giọng nói :
- Nơi đây mục tiêu quá rõ, đối phương chưa rõ là ban hay thù, chúng ta cần phải tìm một nơi kín đáo, nhận rõ đối phương rồi hẳn tính.
Hai anh em họ Ha gật đầu lia lịa, thế là ba người ra khỏi túp lều tranh, phóng đi đến khu rừng cách đó mười mấy trượng ẩn nấp, vừa xong thì một đám đông người đã ập đến trước túp lều tranh.
Sở Thiên Vân giờ đã nhìn rõ, thì ra họ đều là nữ nhân, số lượng khoảng từ bốn đến năm mươi. Đồng thời chàng cũng nhận ra họ chính là thuộc hạ Ngọc Phụng bang của La Ngọc Quyên, chỉ thấy Ngũ Phụng tứ tỳ cầm đầu, một đám người ùa vào trong lều tranh.
Sở Thiên Vân lòng hết sức băn khoăn, chẳng biết có nên ra gặp họ hay không, bởi khi đề cập đến La Ngọc Quyên bang chủ của họ, sẽ khiến chàng không sao nói được.
Sau cùng chàng cũng quyết định, hãy chờ hiểu rõ mục đích của họ rồi hãy liệu toan, bèn ra hiệu cho anh em họ Ha, ba người tiếp tục ẩn náu theo dõi.
Bỗng nghe Hắc Phụng reo lên :
- Ô, hãy xem mặt đất có dấu chân, chứng tỏ Sở Thiên Vân từng có đến đây?
Hoàng Phụng tiếp lời :
- Chỉ bằng dấu chân cũng chưa thể xác định chính là Sở Thiên Vân, rất nhiều người có khả năng đến đây, chẳng hạn như thợ săn, tiều phu, hay kẻ qua đường...
Hắc Phụng xua tay ngắt lời :
- Không đúng, phải biết nơi đây đã lâu không có người đặt chân đến rồi. Hãy xem thử, mái lều tranh đã đổ nát đến mức nào, ngoài Sở Thiên Vân thì còn ai có thể nữa chứ?
Sở Thiên Vân bất giác giật mình, thì ra họ đến đây để tìm mình, vậy thì lạ thật, sao họ lại biết mình ở đây thế nhỉ?
Chỉ nghe Hồng Phụng nói :
- Rất có lý. Lời của khiếu hóa kia rất đáng tin cậy!
Sở Thiên Vân liền vỡ lẽ, thì ra chính đệ tử Cái bang đã chỉ dẫn họ đến đây.
Lam Phụng quét mắt nhìn quanh, đoạn nói :
- Đằng kia là cửa cố, chúng ta còn chờ gì nữa?
Bạch Phụng thở dài :
- Đêm tối thế này làm sao mà tìm?
Hắc Phụng tiếp lời :
- Trời hãy còn lâu mới sang, chúng ta đâu thể đợi suốt cả đêm được chứ.
Sau cùng Hồng Phụng quyết định :
- Chúng ta hãy vào cốc, nhưng trong ấy có cuồng phong, khi vào rồi nhân lực không được phân tán, khi nào phát giác có gì không đúng là tức khắc trở ra ngay.
Mọi người đều vâng dạ, thế là kéo nhau ra khỏi lều tranh.
Sở Thiên Vân chẳng thể tọa thị bàng quan, để mặc họ tiến vào Đại Phong cốc, bởi đó là điều vô cùng nguy hiểm, rất có thể không một ai sống sót, khi cuồng phong nổi dậy.
Chàng vội ra hiệu cho anh em họ Ha, đoạn sải bước ra khỏi rừng và lớn tiếng nói :
- Chư vị!
Ngũ Phụng tứ tỳ cùng lúc nghe thấy, quay phắt lại nhìn, lập tức cả thẩy đều mừng rỡ reo lên.
Hồng Phụng trước tiên bước nhanh đến trước mặt Sở Thiên Vân nói :
- Vừa vào trong Đại Phong cốc tìm thiếu hiệp, thật không ngờ lại gặp tại đây!
Giọng nói cũng còn Hồng Nghĩa tồn, Sở Thiên Vân liền cảm thấy nhẹ người, bèn cười gượng nói :
- Chư vị từ Liên Hoa sơn đến đây ư?
Hồng Phụng buông tiếng thở dài thậm thượt :
- Vì tìm kiếm tệ Bang chủ, trong những ngày qua đã phải bôn ba khắp thiên hạ, đâu còn có thể an cư ở Liên Hoa sơn nữa...
Hồng Phụng tiếp lời :
- Sở thiếu hiệp với tệ Bang chủ...
Bỗng bỏ dở câu nói, chờ Sở Thiên Vân tiếp lời.
Sở Thiên Vân đỏ mặt :
- Trước đây không lâu tại hạ có gặp quý Bang chủ!
Hắc Phụng khích động :
- Vậy hai người chưa thành hôn ư?
- Hiện nay chốn giang hồ đang nhiễu nhương, sao thể tính đến chuyện nam nữ riêng tư được.
Hắc Phụng xẵng giọng :
- Vậy chứ bao giờ mới có thể tính đến?
Sở Thiên Vân thoáng chau mày :
- Đương nhiên phải chờ khi nào Vạn Tà môn diệt vong. Van Phương Tà Tôn bị tru trừ, thiên hạ thái bình mới tính đến được.
- Đến lúc ấy thiếu hiệp bằng lòng cưới tệ Bang chủ ư?
- Lẽ đương nhiên!
- Ồ...
Ngũ Phụng tứ tỳ thảy đều sửng sốt kêu lên, bởi tin đồn về việc Sở Thiên Vân kiên quyết cự tuyệt thành hôn với nhóm La Ngọc Quyên bốn người, họ đã nghe được từ lâu.
Im lặng hồi lâu, Hồng Phụng giọng chậm rãi nói :
- Nguyên nhân gì đã khiến cho Sở thiếu hiệp đổi ý vậy?
Sở Thiên Vân ngẫm nghĩ một hồi, cười giòn nói :
- Không nguyên nhân gì cả, thật ra tại hạ sớm đã quyết lòng cưới quý Bang chủ làm vợ, nhưng chẳng qua vì thời cơ chưa đến, không muốn bày tỏ thôi.
Ngũ Phụng tứ tỳ nghe vậy bật cười.
hồi sau, Hồng Phụng ngưng cười bỗng hỏi :
- Ủa, hai vị này... đi cùng Sở thiếu hiệp ư?
Thì ra Ha Đại Xa và Ha Phí Nhi cũng từ trong rừng đi ra.
Sở Thiên Vân hào sảng cười nói :
- Tại hạ đang định giới thiệu với chư vị đây, hai người một là nội huynh, một là vị hôn thê của tại hạ.
- Ồ...
Ngũ Phụng tứ tỳ lại cùng bật lên một tiếng sửng sốt.
Điều khiến họ ngạc nhiên chẳng những bởi thái độ Sở Thiên Vân hoàn toàn đổi khác, trước kia chàng hay ngại ngùng chứ đâu hào sảng đến thế này, hai nữa là vì Ha Phí Nhi quá xấu xí, người tài ba như Sở Thiên Vân sao lại cưới một người vợ thế này, hẳn là chàng điên mất rồi!
Hồng Phụng dè dặt hỏi :
- Xin thứ cho lão thân hồ đồ xin Sở thiếu hiệp nói rõ hơn được chăng?
Sở Thiên Vân cười lạnh nhạt :
- Bởi vì Ha cô nương đây là ân nhân đã cứu mạng tại hạ, tại hạ cưới nàng làm vợ có lẽ chẳng có gì không hợp lý chứ?
Hồng Phụng vỡ lẽ :
- À! Ra là vậy! Đó là việc riêng của Sở thiếu hiệp, lẽ ra bọn lão thân không nên hỏi, nhưng dường như Sở thiếu hiệp sẽ cưới rất nhiều vợ phải không?
Sở Thiên Vân nghiêm túc :
- Thật không dám giấu diếm, chính thức sẽ cưới đã có sáu người rồi!
Hồng Phụng cười thiểu não :
- Sở thiếu hiệp thật quá diễm phúc... Nhưng chẳng hay tệ Bang chủ thuộc hạng thứ mấy vậy?
- Không phân biệt hạng thứ, địa vị đều bằng nhau cả!
Hồng Phụng gật đầu :
- Như vậy cũng công bằng, nhưng Sở thiếu hiệp mới vừa nói chính thức đã có sáu người, chả lẽ còn không chính thức nữa sao?
Sở Thiên Vân thở dài :
- Hãy còn một vị Bạch Tố Linh cô nương nữa, tại hạ đã có quan hệ phu thê thật sự nhưng lại không có danh nghĩa... Tại hạ không tiện kể tường tận, chư vị có thể thông cảm cho tại hạ chăng?
Hồng Phụng cũng thở dài nói :
- Thôi được, lão thân không hỏi nữa, Sở thiếu hiệp số đào hoa rắc rối, cũng chẳng cách nào hơn, chẳng hay Sở thiếu hiệp hiện định đi đâu vậy?
Sở Thiên Vân không đáp mà hỏi ngược lại :
- Chư vị thì sao?
- Bọn này đến Nam Mang sơn, vì nghe đâu tệ Bang chủ đang ở đó, nhưng đến nơi thì tệ Bang chủ đã đi khỏi...
- Chư vị biết nàng hiện ở đâu không?
- Bọn lão thân có nghe đệ tử Cái bang nói là tệ Bang chủ cùng Cung cô nương đã theo Tam Tùy thần ni đến Âm Sơn rồi!
- Không sai, nhưng vì sao chư vị chưa...
Hồng Phụng cười khẩy :
- Bọn lão thân không phải đi tìm tệ Bang chủ mà là quan tâm đến hôn nhân đại sự của nàng, do đó mới đến đây tìm Sở thiếu hiệp trước, bây giờ... bọn lão thân đã hiểu rõ rồi.
- Chư vị có đến Âm Sơn không?
- Lẽ đương nhiên là phải đến, Sở thiếu hiệp cũng định đến Âm Sơn phải không?
- Đương nhiên tại hạ cũng phải đến đó, nhưng xin thứ cho tại hạ không thể đi cùng chư vị. Hơn nữa còn phải làm phiền chư vị một việc...
Hồng Phụng nói :
- Xin Sở thiếu hiệp cứ dặn bảo?
Sở Thiên Vân quay sang huynh muội họ Ha nói :
- Hiện tại tại hạ phải đến Âm Sơn nhanh nhất, hai vị hãy cùng họ thư thả đến sau cũng được không?
Ha Phí Nhi ngoan ngoãn hỏi :
- Họ có thuộc đường không?
Sở Thiên Vân cười :
- Họ là người của Ngọc Phụng bang lừng danh giang hồ, dĩ nhiên là rất quen đường thuộc lối. Hơn nữa, họ sẽ đối xử với hai vị hết sức tử tế, bình an đi đến Âm Sơn.
Ha Phí Nhi gật đầu :
- Được rồi, Vân ca đi đường hãy thận trọng, khi đến Âm Sơn tiểu muội sẽ đi tìm Vân ca!
- Vậy thì tốt quá...Có lẽ chư vị không từ khước chứ!?
Hồng Phụng đảo quanh mắt nói :
- Vị cô nương này cũng là phu nhân của Sở thiếu hiệp, lẽ dĩ nhiên bọn lão thân không bao giờ đối xử lạnh nhạt, xin Sở thiếu hiệp hãy yên tâm...
Hắc Phụng tiếp lời :
- Khi đến Âm Sơn, bọn lão thân sẽ phải tìm Sở thiếu hiệp và tệ Bang chủ ở đâu?
- Địa điểm dự định là Thất Lý câu trước Âm Sơn, ám hiệu là hình hoa mai, sẽ có đệ tử Cái bang liên lạc, lo gì không tìm được?
Hắc Phụng gật đầu :
- Bọn lão thân biết rồi, Sở thiếu hiệp bao giờ thì đi, không chờ trời sáng sao?
- Tại hạ rất nóng lòng, nên đi ngay bây giờ là hơn. Chư vị có thể thư thả đến sau, sẽ gặp lại nhau tại Thất Lý câu.
Hồng Phụng khẽ thở dài :
- Đã vậy Sở thiếu hiệp hãy đi đi!
- Chư vị bảo trọng... Phí Nhi tạm biệt!
Sở Thiên Vân chẳng chút chần chừ, dứt lời là giở khinh công phóng đi xuống núi ngay Lúc này trời đã rất khuya, trong núi đâu đâu cũng tối mịt, Sở Thiên Vân với nỗi lòng nặng trĩu phóng nhanh đi, chẳng mấy chốc đã vượt qua mười mấy dặm đường.
Chàng không hiểu lòng mình mùi vị gì, cũng chẳng hiểu sự quyết định của mình là đúng hay sai. Chàng với Bạch Mại đã có hôn ước, lại chấp nhận cưới Ha Phí Nhi làm vợ, đồng thời chàng còn định cưới luôn bốn nàng thuộc nhóm Nhạc Dung, và còn Bạch Tố Linh nữa, những điều ấy khiến chàng bàng hoàng tựa giấc chiêm bao.
Chàng quả thật sẽ cưới một lúc sáu bảy người vợ ư? Đó thật là điều khó thể tưởng tượng được, chốn giang hồ võ lâm rồi đây sẽ phê phán chàng ra sao?
Thế nhưng chàng không sao cự tuyệt được, đồng thời những lời khuyên giải của Bạch Mai ít nhiều cũng đã khiến chàng đổi khác, các nàng ấy yêu chàng như thế, nếu chàng nhất quyết cự tuyệt, vậy thì quá tàn nhẫn còn gì?
Ví dụ như Ha Phí Nhi, nàng đã cứu mạng chàng trong Đại Phong cốc, nhờ vậy chàng mới báo được huyết hải thâm thù cho song thân, đó là đại ân đại đức khó báo đền được.
Ha Phí Nhi với việc được làm vợ mình là điều sung sướng nhất đời, vậy thì minh sao thể không thỏa mãn niềm hy vọng của nàng? Nếu không nhờ nàng cứu giúp kịp thời, có lẽ giờ này mình đã táng thân trong Đại Phong cốc rồi còn gì?
Sở Thiên Vân vừa nghĩ ngợi miên man vừa phi thân phóng đi, lòng chàng nóng như thiêu đốt, hận chẳng thể một bước đến ngay Âm Sơn, gặp gỡ Bạch Mai với Liệp Đạt đạo nhân và mọi người, sớm luyện thành thuốc khắc chế Vạn Phương Tà Tôn, bình định đại họa loạn.
Trên đường không gặp một sự trở ngại nào, mười hôm sau chàng đã đến gần Âm Sơn. Mặc dù người chàng mệt lả, nhưng lòng thì lại rất nhẹ nhõm, bởi chẳng bao lâu nữa sẽ được gặp lại Bạch Mai cùng mọi người.
Chàng không quen thuộc đường lối, không biết Thất Lý câu ở đâu, lòng thầm toan tính tốt hơn hết là có thể gặp người Cái bang để nhờ dẫn đường.
Thế là, chàng đi vào một thị trấn. Lúc này vừa qua giờ ngọ, thị trấn này không sầm uất lắm nhưng cũng có được vài ba khách điếm và tửu lâu, Sở Thiên Vân đi lên một tửu lâu, trước hết cứ ăn uống no nê, sau đó mới đi tìm đệ tử Cái bang.
Nhưng lạ thay, thị trấn này hoàn toàn không thấy bóng dáng một gã khiếu hóa nào, khiến cho Sở Thiên Vân hết sức thắc mắc, bởi đây là một điều rất khác thường, đừng nói là một thị trấn, cho dù chỉ là một thôn trang thì cũng chẳng thể không có người của Cái bang.
Sau cùng ở ngoài thị trấn chàng đã gặp được một lão hành khất.
Sở Thiên Vân vui mừng khôn xiết, vội đến cản trước mặt lão khiếu hóa nói :
- Tôn giá phải chăng là người của Cái bang?
Lão khiếu hóa ấy ánh mắt có vẻ sợ sệt đảo một vòng rồi mới đáp :
- Lão ô vì nhà nghèo khổ mới xin ăn qua ngày, không biết Cái bang là gì cả!
Sở Thiên Vân thoáng ngẩn người, đoạn lấy Thanh Xà trúc bài ra nói :
- Lão trượng có biết vật này không?
Lão khiếu hóa liếc mắt nhìn trúc bài hai lượt, đoạn mới quỳ sụp xuống nói :
- Đó là lệnh bài Cái bang, vậy các hạ đây là...
Sở Thiên Vân cười :
- Lão trượng không phải là người của Cái bang, sao lại nhận ra lệnh bài của Bang chủ?
Lão khiếu hóa cười gượng :
- Vì dạo này Vạn Tà môn có rất nhiều cao thủ đến đây, sát hại không ít đệ tử bổn bang, nên bọn lão ô không dám ra ngoài...Các hạ hẳn là Sở thiếu hiệp chứ gì?
Sở Thiên Vân gật đầu :
- Không sai, tại hạ chính là Sở Thiên Vân!
Đoạn cất lấy Thanh Xà trúc bài, nói tiếp :
- Hãy mau đứng lên nói chuyện!
Lão khiếu hóa vội đứng lên nói :
- Lão ô là Đinh Nhất Khất, xin chờ Sở thiếu hiệp dặn bảo!
Giọng nói run run, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi. Sở Thiên Vân liền sinh nghi, lão khiếu hóa này biết mình là ai, vì sao lại còn sợ sệt thế này? Chả lẽ lão ta...
Nghĩ vậy, bất giác lại đưa măt nhìn lão khiếu hóa Đinh Nhất Khất, nhưng chàng lại nhận thấy không có gì khác lạ, bèn cười thầm tự nghĩ, mình thật quá đa nghi.
Thế là, chàng mỉm cười nói :
- Tôn giá có biết Thất Lý câu ở đâu không?
Đinh Nhất Khất vội đáp :
- Biết, thị trấn này là Cửu Lý kiều, cách Thất Lý câu chừng hơn ba dặm đường.
Sở Thiên Vân mừng rỡ :
- Nếu tôn giá không có gì cần gấp, dẫn đường cho tại hạ được chăng?
Đinh Nhất Khất xua tay :
- Hiện giờ Sở thiếu hiệp đừng đến đó là hơn, bởi vì Thất Lý câu đã trở thành thiên hạ của Vạn Tà môn rồi!
Sở Thiên Vân cả kinh :
- Còn tin gì khác không? Có biết Tam Tùy thần ni, Cuồng Tăng Cổ Ba với nhóm người Bạch Mai cô nương hiện nay ra sao không?
- Những người ấy đã di chuyển đến nơi khác, hiện chưa có tin tức chính xác, xin mời Sở thiếu hiệp hãy đến Phân đà của lão ô nghỉ ngơi tạm, có lẽ sắp có tin truyền đến rồi.
Sở Thiên Vân nghe lòng trĩu nặng, song gật đầu nói :
- Vậy thì hãy dẫn đường mau!
Đinh Nhất Khất liền quay người dẫn trước đi về hướng Bắc, được chừng ba dặm, trước mắt đã hiện ra phái sau một tòa trang viện.
Sở Thiên Vân định thần, chỉ thấy tòa trang viện này hết sức nguy nga tráng lệ, hệt như chốn ẩn cư của giới quan lại, bất giác sinh lòng ngờ vực, bèn trầm giọng nói :
- Phân đà của các vị ở đây ư?
Đinh Nhất Khất vội đáp :
- Vâng, chính là đây.. Nơi này chỉ là mượn tạm, Phân đà vốn có ở ngoài Thất Lý câu song vì liên tiếp những ngày qua tình hình khẩn cấp nên mới tạm thuyên chuyển đến đây.
- Nơi đây nhà cửa khang trang, chẳng hay chủ nhân là ai vậy?
Đinh Nhất Khất cười :
- Chủ nhân là một vị thượng thư cáo lão về hưu, bởi ông ấy từng được đệ tử Cái bang cứu giúp, số là ông ấy trên đường về nhà gặp cướp, may nhờ đệ tử bổn bang cứu mạng, do đó rất kính trọng người của Cái bang, đã khảng khái bằng lòng cho đặt Phân đà tạm thời tại đây.
Hai người đi đến trước một cửa hông thì dừng lại.
Sở Thiên Vân tuy lòng hết sức hoang mang thắc mắc, nhưng lòng hoài nghi đã giảm, đảo quanh mắt nhìn và nói :
- Vậy hãy mau gõ cửa đi!
- Tuân mệnh thiếu hiệp!
Đinh Nhất Khất dứt lời liền tiến tới, liên tiếp gõ ba cái lên cửa.
Lát sau, tiếng bước chân vang lên, rồi thì cửa được mở ra, Sở Thiên Vân định thần nhìn, chỉ thấy người mở cửa là một gã khiếu hóa tuổi chừng hai mươi, tuy áo quần trông rách rưới lam lũ, nhưng người rất mập mạp và hai mắt láo liên, không ngừng đảo nhìn khắp người Sở Thiên Vân và thoáng khom minh thi lễ nói :
- Đương gia đã về đến!
Đinh Nhất Khất quát :
- Hãy khấu kiến Sở thiếu hiệp mau!
Gã khiếu hóa giật mình, vội nói :
- Tiểu nhân xin khấu kiến Sở thiếu hiệp!
Đoạn liền định quỳ xuống, Sở Thiên Vân vội đưa tay cản lại nói :
- Không cần đa lễ như vậy, thương nghị đại sự cần thiết hơn!
Song gã khiếu hóa vẫn dập đầu lạy một cái thật kêu, đoạn mới đứng lên, hay tay buông thõng đứng trang nghiêm.
Đinh Nhất Khất chìa tay mời khách, nghiêng người dẫn đường. Lát sau, đã vào đến một khách sảnh bài trí sang trọng, mọi vật dụng đều trang nhã thanh lịch, thật hết sức không tương xứng với nhóm Đinh Nhất Khất áo quần lam lũ.
Sở Thiên Vân lòng bồn chồn lo lắng, không hề chú ý đến những điều vặt vãnh ấy, ngồi xuống nói :
- Xin Đinh đương gia hãy tìm cách dò tìm tin tức mau!
Lúc này gã khiếu hóa đã mang một tách trà thơm, cung kính dâng lên trước mặt Sở Thiên Vân, Đinh Nhất Khất liến quay sang gã thiếu hóa hỏi :
- Thạch sư thúc của ngươi đã về đến chưa?
Gã khiếu hóa gật đầu :
- Rồi, hiện đang chờ đương gia ở nội đường!
Đinh Nhất Khất vui mừng :
- Vậy hãy đi mời Thạch sư thúc, ra đây bái kiến Sở thiếu hiệp mau!
- Thưa vâng!
Gã khiếu hóa cung kính đáp rồi cúi người đi ra ngoài.
Sở Thiên Vân chau mày nói :
- Thạch sư thúc kia là ai vậy?
- Đó là Thạch Bất Luân, trợ thủ đắc lực của lão ô, chính là người đã đến Thất Lý câu thăm dò tin tức, giờ đã về đến, hẳn đã có được tin tức xác thực rồi!
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
- Sở thiếu hiệp phải chăng cần dùng chút cơm rượu, may được chủ nhân ở đây tiếp đãi ân cần, cơm rượu luôn có sẵn, lập tức có thể đem đến ngay.
Sở Thiên Vân lắc đầu :
- Tại hạ vừa mới ăn uống rồi, chỉ chờ tin là sẽ đi ngay!
- Vậy thì xin Sở thiếu hiệp hãy dung tách trà giải khát!
Sở Thiên Vân mỉm cười gật đầu, đưa tay cầm tách trà lên, nhưng chàng lập tức giật mình, bởi rất nhiều điều đã khiến chàng hoài nghi, chẳng những trong trà có mùi khác lạ, màu sắc vẩn đục, mà vẻ mặt Đinh Nhất Khất cũng như rất hồi hộp, Sở Thiên Vân thấy vậy liền hiểu ra được nửa phần.
Chàng cầm tách trà do dự một hồi, nhưng sau cùng vẫn uống vào. Sau đó, chàng lại xem thần sắc của Đinh Nhất Khất, thấy y có vẻ thư thái hơn, hiển nhiên là vì chàng đã uống tách trà.
Sở Thiên Vân càng thêm hiểu ra nhiều hơn, song chàng vẫn điềm nhiên như không việc gì xảy ra.
Lát sau, một gã khiếu hóa tuổi trạc ngoài ngũ tuần bước vội vào, đảo mắt nhìn rồi nói :
- Lão ô Thạch Bất Luân tham kiến Sở thiếu hiệp!
Đoạn liền định quỳ xuống vái lạy Sở Thiên Vân.
Sở Thiên Vân cười ngăn cản :
- Chớ đa lễ, tôn giá có tin tức gì không?
Thạch Bất Luân ngẫm nghĩ :
- “Lão ô thọ mệnh đến Thất Lý câu dò la tin tức, đã gặp được Bạch Mai cô nương rồi!”
Sở Thiên Vân quay sang Đinh Nhất Khất hỏi :
- Khi nãy Đinh đương gia chẳng đã bảo là nhóm Bạch cô nương đã di chuyển đến nơi khác rồi hay sao?
Đinh Nhất Khất ấp úng :
- Phải rồi. Thạch lão đệ đã gặp Bạch cô nương trong trường hợp nào vậy?
Thạch Bất Luân đảo tròn mắt :
- Bạch cô nương đã cải trang dịch dung cũng là đến Thất Lý câu để dò la tin tức, nếu Bạch cô nương mà không lên tiếng gọi, lão ô cũng không nhận ra.
- Ra vây, Bạch cô nương đã nói những gì với tôn giá?
- Bạch cô nương chỉ bảo hiện thời bọn thuộc hạ của Vạn Tà môn rất đông đảo, phải đến đây để chờ Sở thiếu hiệp!
Sở Thiên Vân cười :
- Bạch cô nương có nói bao giờ thì đến không?
- Bạch cô nương bảo là sẽ đến ngay, có lẽ cũng sắp đến nơi rồi!
- Vậy thì tại hạ đành phải ở đây chờ Bạch cô nương.
Thạch Bất Luân lộ vẻ vui mừng :
- Ngoài Bạch cô nương còn có một vị Liệp Đạt đạo nhân và hai cha con họ Liên, có lẽ họ cũng đi cùng với Bạch cô nương đến đây.
- Tôn giá nói rất đúng, Bạch cô nương quả cùng đi với họ!
Thạch Bất Luân đắc ý :
- Cái bang xưa nay sở trường về tin tức linh thông, những tin tức dò la được dĩ nhiên không bao giờ sai lầm... Đinh đương gia sao không bày tiệc chiêu đãi Sở thiếu hiệp?
Sở Thiên Vân mỉm cười :
- Tại hạ đã ăn uống rồi, hảo ý xin tâm lĩnh... Ủa, sao tại hạ lại đau bụng thế này?
Đinh Nhất Khất vội nói :
- Có lẽ trên đường đi đã bị phong hàn, để lão đi tìm một vị lang trung xem bệnh cho Sở thiếu hiệp nhé?
Sở Thiên Vân lắc đầu :
- Không cần đâu, có lẽ do tách trà vừa rồi...
Đinh Nhất Khất thoáng giật mình, nhưng cố cười nói :
- Tách trà ấy pha bằng nước sôi, không bao giờ có gì không ổn, có thể là do Sở thiếu hiệp ăn uống trong thị trấn cũng nên.
Sở Thiên Vân lắc đầu :
- Không bao giờ, bởi tại hạ không thù không oán, lẽ nào họ lại giở trò trong cơm rượu? Chỉ trong tách trà này, vì tại hạ vừa uống vào đã cảm thấy trong bụng khó chịu, nên nghĩ chắc là do trà gây ra.
Đinh Nhất Khất kinh nghi :
- Thật ra Sở thiếu hiệp cảm thấy sao?
Sở Thiên Vân thản nhiên cười :
- Thật ra cũng chẳng hề gì, chỉ cảm thấy có chút buồn nôn, đầu óc choáng váng và muốn ngủ, có lẽ tại hạ phải ngủ một giấc mới được.
Đinh Nhất Khất liếc mắt nhìn Thạch Bất Luân, hai người cùng nhếch môi cười nói :
- Sở thiếu hiệp hẳn bị dịch chứ gì?
Sở Thiên Vân mỉm cười :
- Người luyện võ khí hàn bất xâm, bệnh dịch sao thể truyền nhiễm được? Chẳng qua do tách trà không ổn, chỉ cần nôn ra là khỏe ngay.
Đinh Nhất Khất ngẩn người :
- Lão ô hãy còn một ít thuốc giải độc tiêu hóa, Sở thiếu hiệp có cần dùng không?
Sở Thiên Vân lắc đầu :
- Không cần, tại hạ nôn ra đây!
Đoạn liền há miệng, một luống nước phún vọt ra, đồng thời chàng nhanh chóng cầm tách trà trên bàn đưa lên miệng hứng, số lượng nước tra phún ra y một tách như trước, không thiếu một giọt.
Đinh Nhất Khất cả kinh thất sắc, ấp úng nói :
- Sở thiếu hiệp, đó là môn công phu gì vậy?
Sở Thiên Vân ung dung cười :
- Bất kỳ ai võ công đạt đến trình độ tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều dương đều có thể dồn vật đã ăn uống vào nơi lồng ngực, khi nào cảm thấy không ổn là có thể nôn ra.
- Sở thiếu hiệp bây giờ thấy sao rồi?
- Tại hạ đã hoàn toàn vô sự, nhưng đó là vật gì trong trà sức không đủ mạnh, chứ là loại độc dược kịch liệt thì tại hạ bây giờ e đã táng mạng rồi.
- Sở thiếu hiệp nói vậy là sao? Chả lẽ lại hoài nghi lão ô...
- Tại hạ không hoài nghi tôn giá định tâm hãm hại tại hạ, rất có thể tôn giá đã bị cưỡng bức, đúng không?
Đinh Nhất Khất đứng phắt dậy, gượng cười nói :
- Vậy là Sở thiếu hiệp hiểu lầm rồi, lão ô...
Trong khi nói chầm chậm lui ra, còn Thạch Bất Luân thì đã sớm lui ra đến cửa, định bước ra ngoài đào tẩu.
Sở Thiên Vân vẫn ngồi yên trên ghế, lạnh lùng cười nói :
- Kẻ nào đào tẩu trước là kẻ đó biết tay!
Đoạn liền vung tay điểm ra một chỉ, liền nghe hự lên một tiếng, Thạch Bất Luân đã ngã lăn ra đất, nơi ngực máu tươi phụt ra, đã bị chỉ lực của Sở Thiên Vân xuyên thủng tim chết ngay tức khắc.
Định Nhất Khất vẫn còn trong phòng, thấy vậy hoảng kinh, run rẩy quỳ xuống van vỉ :
- Xin Sở thiếu hiệp tha mạng!
Sở Thiên Vân cười khẩy :
- Thạch Bất Luân đã chết rồi ư?
Định Nhất Khất sợ sệt liếc mắt nhìn ra cửa run giọng nói :
- Đã chết... đã chết rồi... Xin Sở thiếu hiệp tha mạng cho lão ô...
- Tôn giá đã sợ chết thế này sao lại hãm hại Sở mỗ?
- Đó là lão ô đã bị người ta cưỡng bức, chẳng thể không làm vậy!
- Thôi được, nếu tôn giá chịu thành thật khai ra, Sở mỗ có thể tha chết cho lão.
- Bất luận Sở thiếu hiệp hỏi gì lão ô cũng thú thật hết, không bao giờ dám giấu diếm một lời, bằng trái lại tùy ý Sở thiếu hiệp xét xử.
Sở Thiên Vân lạnh lùng hỏi :
- Lão là người của Cái bang thật hay giả mạo?
- Lão ô là giả mạo!
- Vậy ai cưỡng bức lão?
- Âm Sơn tứ tú sĩ!
Đoạn Định Nhất Khất hạ giọng thật thấp nói tiếp :
- Vùng Âm Sơn này đều là thiên hạ của Tứ tú sĩ, trang viện này chính là một nơi cư trú của Tứ tú sĩ, lão ô là Tổng quản, hiện bắt buộc phải giả mạo người của Cái bang. Chuyên dẫn dụ nhân vật hiệp nghĩa quanh đây.
Sở Thiên Vân tức giận :
- Ngoài Sở mỗ, lão từng dẫn dụ những ai?
- Thật chẳng giấu diếm, hôm nay là lần đầu tiên lão ô dẫn dụ Sở thiếu hiệp, trước đây chưa một ai mắc lừa cả, đó hoàn toàn là sự thật.
- Âm Sơn tứ tú sĩ hiện ở đâu?
- Nghe nói vẫn ở trong Tuyết Hồng cốc, nhưng tình hình thực tế thì lão ô cũng không rõ!
- Nếu như Sở mỗ bị sa bẫy, lão sẽ truyền tin với họ bằng cách nào?
- Nếu sự thật bắt giữ được Sở thiếu hiệp, lão ô sẽ đích thân áp giải đến Tuyết Hồng cốc.
Sở Thiên Vân chau mày :
- Không thể dùng phương pháp truyền thư báo cho Tứ tú sĩ đến đây sao?
- Họ đi theo Vạn Phương Tà Tôn có việc khẩn cấp, đã dặn lão ô là dù có việc hệ trọng đến mấy cũng chẳng thể phân thân.
Sở Thiên Vân cười :
- Vậy là lão không còn dùng được gì đối với Sở mỗ nữa rồi.
Đinh Nhất Khất cả kinh :
- Sở thiếu hiệp đã hứa tha mạng cho lão ô...
Sở Thiên Vân giơ tay phải lên, lại hạ xuống nói :
- Trong trang viện này có những ai nữa?
- Còn có cơ thiếp của Tứ tú sĩ, đa số đều là phụ nữ, chỉ vài người như lão là biết võ công, Sở thiếu hiệp...
Ngay khi ấy, bỗng nghe tiếng y phục phất gió, một bóng người phóng nhanh vào.
Sở Thiên Vân định thần nhìn, thì ra là Cuồng Tăng Cổ ba, chàng kinh ngạc, vội đứng dậy ôm quyền thi lễ nói :
- Thì ra là lão thiền sư...
Cuồng Tăng ha hả cười to :
- Vậy là lão nạp đã không đến muộn!
- Lão thiền sư nói vậy là...
- Lão nạp vừa được tin ngươi đã bị bọn tặc tử dẫn dụ đến đây, lão nạp thấy không ổn, bởi tiểu tử ngươi tuy bản lĩnh cao nhưng kinh nghiệm còn ít, có thể bị mắc bẫy, nên mới vội đến đây...Xem ra bây giờ ngươi đã có kinh nghiệm rất khá, đã khám phá ra mưu kế của họ.
- Đa tạ tiền bối đã quan tâm, tại hạ may mắn không bị họ hãm hại... Chẳng hay lão thiền sư từ đâu đến đây? Tình hình hiện nay...
Cuồng Tăng cười ngắt lời :
- Hãy, khoan hỏi, lo giải quyết vấn đề trước mắt là hơn!
Đinh Nhất Khất lại van vỉ :
- Xin Sở thiếu hiệp tha mạng...
Cuồng Tăng tuyên Phật hiệu :
- A di đà Phật! Có mặt lão nạp là kể như ngươi được sống rồi, lão nạp trước nay không thích giết người, nhưng...
Quay sang Sở Thiên Vân nói tiếp :
- Cũng chẳng nên dễ dãi với y!
Sở Thiên Vân ngẫm nghĩ :
- Phải xử trí y thế nào? Xin lão thiền sư chỉ bảo cho!
Cuồng Tăng mỉm cười :
- Theo lão nạp thì chỉ phế võ công của y là được rồi!
Đinh Nhất Khất kinh hãi nói :
- Xin lão thiền sư chớ phế bỏ võ công tại hạ, vì như vậy chẳng khác nào giết chết tại hạ, xin lão thiền sư rộng lòng từ bi!
Cuồng Tăng ngạc nhiên :
- Phế bỏ võ công của ngươi chẳng qua chỉ khiến ngươi không thể tiếp tục gây tội ác, chỉ cần ngươi an phận thủ kỹ, nửa đời sau vẫn có thể sống một cách bình yên, sao lại chẳng khác nào giết chết ngươi chứ?
Đinh Nhất Khất thở dài :
- Chẳng giấu gì lão thiền sư, tại hạ bị mắc bệnh lao phổi, nhờ luyện võ mới tạm giữ được tính mạng, nếu võ công bị phế, chắc chắn không quá ba tháng sẽ chết.
Cuồng Tăng chú mắt nhìn vào mặt Đinh Nhất Khất một hồi, đoạn gật đầu nói :
- Quả đúng như vậy!
Đinh Nhất Khất vội nói :
- Tại hạ hoàn toàn nói đúng sự thật!
Cuồng Tăng quay sang Sở Thiên Vân nói :
- Tiểu tử, lão nạp rất là khó xử, theo ngươi thì sao?
Sở Thiên Vân vội nói :
- Xin lão thiền sư chỉ bảo, vãn bối hoàn toàn tuân theo!
Cuồng Tăng đưa tay gãi đầu :
- Nếu phế võ công thì y không quá ba tháng sẽ chết, không phế bỏ võ công thì lại sợ y tiếp tục gây tội ác, lão nạp thật không biết nên tính thế nào!
Sở Thiên Vân cười hào sảng :
- Thật ra chỉ cần tru diệt họa Vạn Phương Tà Tôn, Trường Kình tam vương và Âm Sơn tứ tú sĩ là không còn sợ họ gây sóng gió nữa...
Cuồng Tăng vỗ tay :
- Đúng rồi, ý ngươi muốn tha cho y phải không?
- Lão thiền sư giàu lòng từ bi, vãn bối cũng không phải là kẻ hiếu sát, thôi thì buông tha cho y vậy!
Đinh Nhất Khất vội dập đầu lạy nói :
- Đa tạ lão thiền sư, đa tạ Sở thiếu hiệp, lão ô một ngày còn sống không bao giờ dám quên đại ân đại đức của hai vị!
Cuồng Tăng cười khẩy :
- Nhưng ngươi hãy nhớ cho kỹ, nếu ngươi còn làm điều tội ác, bị lão nạp bắt được, không chừng lão nạp đành phải đại khai sát giới đấy!
- Lão ô không bao giờ dám nữa, từ nay nhất định sẽ ăn năn hối cải, không bao giờ tiếp tay cho bọn gian ác nữa.
Cuồng Tăng đưa mắt nhìn Sở Thiên Vân :
- Vậy chúng ta đi thôi!
Vừa dứt lời, đôi vai động đậy, đã ra đến cửa sảnh.
Sở Thiên Vân theo sau ra, chỉ thấy Cuồng Tăng đã phi thân về phía ngoài trang viện, bèn cũng thi triển khinh công đuổi theo. Ra đến ngoài trang viện, mới thấy Cuồng Tăng đứng lại, tủm tỉm cười đợi chàng.
Sở Thiên Vân vội tiến đến gần hỏi :
- Lão thiền sư có biết Bạch cô nương hiện ở đâu không?
Cuồng Tăng gật đầu cười :
- Dĩ nhiên là biết, lão nạp mới vừa từ đó đến đây!
- Đó là đâu vậy?
- Nói ra thật tội nghiệp, đó là một lò nung ngói, bởi nơi ấy mới an toàn hơn hết, ngoài Bạch Mai còn có Tâm Long nhị ma...
Ngay khi ấy bỗng có một bóng người phóng nhanh đến. Cuồng Tăng và Sở Thiên Vân đều giật mình, song người ấy đã dừng lại trước mặt, thì ra là Độc Long Tẩu.
Độc Long Tẩu đảo mắt nhìn, hướng về Sở Thiên Vân nói :
- Sở lão đệ, thật khiến lão ca ca đuổi theo muốn đứt hơi...
Cuồng Tăng cười phá lên :
- Đừng nói là ngươi, lão nạp cũng là từ Nam Mang sơn đuổi theo đến Âm Sơn, chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Độc Long Tẩu vội vòng tay thi lễ :
- Tiểu điệt kính chào sư thúc!
Cuồng Tăng khoát tay nói :
- Khỏi đa lễ, ngươi mới từ chỗ đồ đệ lão nạp đến đây phải không?
- Vâng, nghe đâu nhóm Tam Tùy thần ni cũng đã đến Âm Sơn rồi!
Cuồng Tăng gật đầu :
- Có biết họ ở tại đâu không?
- Nghe đâu họ ở trong một ngôi am viện trên Hồi Thiên Lãnh!
Cuồng Tăng cười hề hề :
- Bà ấy tự có chủ trương riêng, không cần chúng ta phải lo, hãy nói về việc của chúng ta, lão Liệp Đạt đạo nhân gớm ghiếc kia thế nào?
- Y đang luyện thuốc, giờ chỉ còn chờ Ngân Nhĩ Bì của Sở lão đệ nữa thôi!
Sở Thiên Vân vội nói :
- Vãn bối đã có được Ngân Nhĩ Bì rồi, chúng ta hãy đi ngay!
Cuồng Tăng xua tay :
- Lão nạp vừa nghe tin Vạn Phương Tà Tôn lại giở trò gì đó trong Tuyết Hồng cốc, lão nạp sớm đã quyết định đến đó xem thử, nhưng thiếu một người đi cùng.
Sở Thiên Vân vội nói :
- Lão thiền sư muốn vãn bối đi cùng phải không?
Cuồng Tăng cười to :
- Ngươi thông minh không cần phải nói rõ, quả nhiên vừa nói đã hiểu ngay. Tuy nhiên chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, ngươi không sợ ư?
Sở Thiên Vân thoáng đỏ mặt :
- Lão thiền sư khéo đùa!
- Cho dù ngươi không sự thì cũng chẳng muốn đi cùng lão nạp, đúng không nào?
- Vì sao vậy?
- Dĩ nhiên là vì tiểu đồ Bạch Mai, đã cách biệt lâu ngày, chả lẽ ngươi không nóng lòng gặp nàng ta nói vài lời thương nhớ hay sao?
Sở Thiên Vân càng đỏ mặt hơn :
- Trong lúc này mà lão thiền sư còn lòng dạ đùa cợt được ư?
- Vậy thì ngươi hãy giao Ngân Nhĩ Bì cho lão già ngốc nghếch của lão nạp đi!
Sở Thiên Vân liền lấy chiếc hộp gấm có chứa Ngân Nhĩ Bì ra, hai tay trao cho Độc Long Tẩu nói :
- Đây cách chỗ trú của Bạch Mai bao xa vậy?
Cuồng Tăng tiếp lời :
- Ngươi sợ Ngân Nhĩ Bì bị đánh mất hay là vẫn muốn gặp tình nhân trước hả?
Sở Thiên Vân vội nói :
- Hộp Ngân Nhĩ Bì này hết sức quan trọng nên mới bảo đảm an toàn là hơn!
- Lão nạp không bao giờ làm điều gì không chắc chắn, ngươi hãy yên tâm!
- Vậy chúng ta đi!
Độc Long Tẩu nghiêm giọng nói :
- Lão ô cũng biết việc này hệ trọng, phải mang ngay Ngân Nhĩ Bì đến cho Liệp Đạt đạo nhân luyện thuốc giải độc.
Vừa dứt lời đã quay người toan bỏ đi.
Sở Thiên Vân bỗng gọi lại :
- Hãy khoan, tại hạ còn điều cần nói..
Độc Long Tẩu chững bước hỏi :
- Sở lão đệ còn điều gì nữa vậy?
Sở Thiên Vân ấp úng nói :
- Lúc ở Cửu Đỉnh sơn tại hạ có gặp Ngũ Phụng tứ tỳ của Ngọc Phụng bang, có lẽ họ cũng sẽ theo sau đến Âm Sơn...
Độc Long Tẩu vội nói :
- Lão ca ca sẽ lập tức tìm người của Cái bang chú ý hành tung của họ.
- Nhưng đi cùng còn có hai người, đó là một nam một nữ...
Cuồng Tăng tiếp lời :
- Một nam một nữ đó thế nào?
Sở Thiên Vân đỏ bừng mặt :
- Nam tên Ha Đại Xa, nữ là Ha Phí Nhi!
Cuồng Tăng cười hì hì :
- Tên ấy thật thú vị, họ là ai? Vì sao họ lại đi cùng Ngũ Phụng tứ tỳ của Ngọc Phụng bang?
- Cẳng giấu gì lão thiền sư, vãn bối đã gặp Võ Đang Tam Thanh trong Đại Phong cốc, nếu không nhờ huynh muội họ cứu giúp thì vãn bối có lẽ đã chết trong tay Võ Đang Tam Thanh rồi!
Cuồng Tăng cười hóm hỉnh :
- Đại ân cứu mạng chẳng thể không báo đáp, lão nạp phải chia làm hai lần chúc mừng ngươi.
Sở Thiên Vân ngớ người :
- Lão thiền sư nói vậy là...
- Chúc mừng lần thứ nhất là ngươi đã báo được đại thù, hẳn là Võ Đang Tam Thanh chẳng thể sống rời khỏi Cửu Đỉnh sơn.
- Vãn bối quả đã tru diệt được Võ Đang Tam Thanh, báo xong mối huyết thù cho tiên phụ, giờ đây tất cả kẻ thù đều đã bị tru diệt.
Cuồng Tăng cười :
- Đó là điều đại mừng nhưng lão nạp còn phải chúc mừng ngươi lần thứ nhì, vì cảm ân đồ báo, hẳn là ngươi lại nạp thêm một người vợ nữa, đúng chăng?
Sở Thiên Vân ngượng ngùng :
- Lão thiền sư quả là thần toán, vì tình thế bắt buộc, vãn bối quả đã...
Cuồng Tăng cười to :
- Vậy cũng chẳng gì không tốt, hẳn đó cũng là một giai nhân kiều diễm, tiểu tử ngươi thật diễm phúc bằng trời.
Quay sang Độc Long Tẩu nói tiếp :
- Lão tiểu tử ngươi có lẽ cũng đã nghe rõ trong đó có người yêu của hắn, phải tiếp đãi cho tử tế đấy!
Độc Long Tẩu cười :
- Sư thúc và Sở lão đệ cứ yên tâm, lão ô tuyệt đối không để xảy ra điều gì sơ suất đâu!
Cuồng Tăng cười :
- Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi?
Thế là ba người liền chia tay, Độc Long Tẩu mang Ngân Nhĩ Bì đi, Sở Thiên Vân cùng Cuồng Tăng thì tiến về phía Âm Sơn, lát sau đã đi sâu vào trong núi.
Sở Thiên Vân bỗng hỏi :
- Lão thiền sư đã từng đến đây chưa? Có biết Tuyết Hồng cốc ở đâu không?
Cuồng Tăng mỉm cười :
- Chẳng giấu gì ngươi, lão nạp đã từng đến Tuyết Hồng cốc ba lần, có điều không có người cùng đi hợp ý chưa dám thâm nhập, hôm nay thì có thể thăm dò kỹ rồi!
Lúc này trời đã về chiều, Sở Thiên Vân đảo mắt nhìn hỏi :
- Hiện còn bao xa nữa?
- Chừng hơn bốn mươi dặm, khi chúng ta đến nơi thì vừa lúc trời tối, do thám Tuyết Hồng cốc là thuận lợi nhất.
- Lão thiền sư nói phải. Lão thiền sư nóng lòng do thám Tuyết Hồng cốc thế này hẳn là điều gì khả nghi phải không?
Cuồng Tăng gãi đầu :
- Không sai, lão nạp quả thật thấy hết sức khả nghi nên mới rủ ngươi theo cùng đến, còn như thật ra là điều gì khả nghi thì ngay cả lão nạp cũng chẳng thể nói ra một cách cụ thể...
- Tuyết Hồng cốc đã không còn xa nữa, có lẽ sẽ thám thính rõ ngay thôi!
Hai người vừa bước đi vừa nói, khi mặt trời vừa lặn thì đến trước một sơn cốc.
Cuồng Tăng dừng bước nói :
- Đến rồi!
Sở Thiên Vân ngạc nhiên :
- Đây chính là Tuyết Hồng cốc ư?
Thì ra sơn cốc này rất bình thường, không chút hiểm trở, trong cốc cũng không rộng lắm, chỉ là một sơn cốc tuyết tan nửa phần, hết sức lầy lội.
Cuồng Tăng gật đầu :
- Đây chính là Tuyết Hồng cốc, có lẽ chính điều này đã khiến lão nạp hoài nghi, đây quả là một nơi không có gì đặc biệt, vì sao Vạn Phương Tà Tôn lại đến đây?
- Phải rồi, sơn cốc này gần như chẳng có gì cả, vì sao...
Cuồng Tăng chau mày :
- Trên giang hồ có rất nhiều sự việc không thể luận theo lẽ thường. Tuyết Hồng cốc này tuy trong bình thường nhưng biết đâu lại là chốn đầm rồng hang hổ...Chúng ta hãy tiến vào nhé?
- Không vào hang hổ sao bắt được hổ con? Đương nhiên là phải vào rồi.
Cuồng Tăng cười hài lòng, cất bước dẫn trước đi vào cốc.
Lát sau, hai người đã vào đến trong cốc, phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy đá núi ngổn ngang, trong khu rừng tùng nơi cuối sơn cốc dường như có mấy ngôi nhà đá :
Cuồng Tăng chỉ tay nói :
- Vấn đề là ở trong mấy ngôi nhà đá kia, không chừng Vạn Phương Tà Tôn chính là ở trong đó.
Sở Thiên Vân ngẫm nghĩ chốc lát :
- Thuốc giải độc chưa luyện thành, theo ý lão thiền sư thì chúng ta...
- Theo ý lão nạp thì chúng ta cần phải thăm dò ra sự thật, ít ra cũng phải xác định Vạn Phương Tà Tôn có ở đây hay không?
- Vậy thì vãn bối dẫn đường cho!
Khu rừng tùng cách chỉ hơn hai mươi trượng, thoáng chốc hai người đã vào đến trong rừng. Trong rừng băng tuyết chưa tan, Sở Thiên Vân định thần nhìn kỹ, không thấy trên mặt tuyết có bất kỳ dấu chân gì, lòng bất giác đâm ra hoang mang.
Cuồng Tăng theo sau đến nơi nói :
- Thế nào?
Sở Thiên Vân chau mày :
- Nếu Vạn Phương Tà Tôn ở tại đây, ít ra cũng phải có Trường Kình tam vương, Âm Sơn tứ tú sĩ cùng hàng ngàn cao thủ Vạn Tà môn, nhưng nơi đây lại yên ắng không một bóng người, thật là khó hiểu!
Cuồng Tăng gật đầu :
- Đúng rồi, phen này lão nạp thật cũng bị y làm cho điên đầu!
Sở Thiên Vân chầm chậm đi trên tuyết tiến tới, chỉ thấy có đến mười mấy ngôi nhà đá nối liền với nhau thành hình chữ “Cự”, cửa sổ khép kín, chẳng nghe thấy tiếng động nào cả.
Sở Thiên Vân chau mày nói :
- Nơi đây quả là không có người ở rồi!
Cuồng Tăng trầm giọng :
- Bất luận có người hay không chúng ta cúng không nên khinh suất, ngươi không thấy những ngôi nhà này xây cất rất kỳ là sao?
- Không sai, rất giống lối kiến trúc có mai phục trận pháp!
- Vấn đề là ở đó, nếu Vạn Phương Tà Tôn Lữ Vô Danh vì đào tẩu, chắc chắn không bao giờ để cho chúng ta biết y đã đến đây, đã cho chúng ta biết nhất định là phải có âm mưu.
- Mặc cho y thiên biến vạn hóa, ta có quy luật nhất định, chúng ta hãy vào xem thử?
Đoạn liền vung tay xuất chưởng, “bung” một tiếng, cánh cửa ván liền lập tức vỡ nát, một mùi ẩm mốc theo sau ập vào mũi, gây cảm giác tởm lợm.
Sở Thiên Vân sửng sốt nói :
- Có thể trong nhà có chất độc, đó là trò quen thuộc của Vạn Phương Tà Tôn.
Cuồng Tăng lắc đầu :
- Ngươi hãy yên tâm, nếu có chất độc ngoài ba trượng lão nạp đã phát giác ra rồi!
Sở Thiên Vân quét mắt nhìn :
- Bất luận xem xét theo khía cạnh nào thì đây cũng là nơi không có người ở từ lâu, lão tặc Lữ Vô Danh tuyệt đối không có ở đây.
- Không sai, nhưng chúng ta đã đến đây rồi là phải nhìn xem cho rõ ràng.
Sở Thiên Vân gật đầu, cất bước đi vào nhà đá. Chỉ thấy ngôi nhà nào cũng trống trơn, không một vật dụng, rõ ràng đã bỏ hoang từ lâu. Hai người tiếp tục tìm kiếm khắp cả mọi nhà cũng chẳng thấy một bóng người và điểm gì khả nghi.
Sở Thiên Vân đứng lại, cười thiểu não nói :
- Lão thiền sư thấy có cần tìm kiếm tiếp nữa không?
Cuồng Tăng chau mày :
- Vạn Phương Tà Tôn thật ra đã đi đâu thế này?
- Theo vãn bối thì tìm kiếm tiếp nữa cũng chỉ hoài công, về việc tìm kiếm tung tích của Vạn Phương Tà Tôn, vãn bối cũng có chút ý kiến...
- Ngươi có ý kiến gì cứ nói ra mau đi!
- Ngoại trừ Âm Sơn tứ tú sĩ phải chăng còn có rất nhiều thủ hạ Van Tà môn đi theo lão tặc Lữ Vô Danh?
- Không sai, nhưng ngươi định làm gì?
- Chỉ cần bắt được một tên tra hỏi, nếu cần thì sử dụng cực hình, còn sợ họ không cung khai ư?
Cuồng Tăng thở dài :
- Cách ấy lão nạp đã áp dụng rồi, nhưng tất cả bọn họ đều chỉ nói ra được một nơi là Tuyết Hồng cốc, theo lão nạp nhận xét, họ hoàn toàn không phải nói dối.
Sở Thiên Vân thở dài :
- Địch tối ta sang, thật là một điều điên đầu, chẳng rõ lão tặc Lữ Vô Danh lại có quỷ kế gì nữa?
Cuồng Tăng bỗng đưa tay chỉ nói :
- Ngươi hãy xem kia là gì?
Sở Thiên Vân liền nhìn theo hướng tay chỉ, bất giác động tâm, thì ra trên vách đá đối diện có một hình bát quái không rõ nét, nếu không chú ý rất khó phát hiện.
Cuồng Tăng cười nói :
- Vậy là vấn đề rồi...
Đưa tay gõ lên vách đá, chỉ nghe phát ra những tiếng boong boong.
Sở Thiên Vân vội nói :
- Đây rõ ràng là trống rỗng!
Cuồng Tăng gật đầu :
- Không sai, hẳn nơi đây là do Tứ tú sĩ đã xây cất khi xưa, giờ đây lại hữu dụng cho lão tặc Lữ Vô Danh.
Sở Thiên Vân quét mắt nhìn quanh, lẩm bẩm :
- Bây giờ chúng ta phải tìm cho ra cửa ngầm.
- Hãy khoan, lão nạp có điều cần nói.
- Lão thiền sư lại phát hiện điều gì nữa ư?
- Không, ngươi tự biết Lữ Vô Danh hiện sợ nhất là gì không?
- Hiện y đã là một độc nhân, sống không bằng chết, có lẽ chẳng còn gì đáng sợ nữa, hẳn là y cố sức gây thêm sóng gió để báo phục trong những ngày còn lại thôi!
Cuồng Tăng lắc đầu :
- Y sợ nhất là ngươi!
Sở Thiên Vân thoáng đỏ mặt :
- Vãn bối một mình sức lực đâu có gì đáng kể, nếu y thật sự có điều khiếp sợ thì đó phải là sức mạnh chính nghĩa của toàn thể võ lâm chứ đâu chỉ mỗi mình vãn bối.
Cuồng Tăng giọng nghiêm túc :
- Không phải, đối với Lữ Vô Danh, ngươi chẳng khác nào đinh trong mắt, gai trong thịt, chỉ cần sát hại được ngươi, y vẫn có thể tung hoành giang hồ, bá phục võ lâm.
- Có thể y có ý nghĩ như vậy, nhưng...
- Ngươi cũng phải biết âm mưu của y, điều y cần làm hơn hết hiện nay là phải diệt trừ ngươi bằng mọi cách, ngươi cũng phải hết sức cẩn thận mới được.
- Vãn bối biết rồi!
- Vậy chúng ta đi về được rồi!
Sở Thiên Vân sửng sốt :
- Đi về ư? Hiện chúng ta đã phát hiện ra nơi đây có đường ngầm mật thất, đâu thể không thăm dò cho rõ lại bỏ dở giữa chừng, sao lão thiền sư lại trước sau mâu thuẫn thế này?
Cuồng Tăng cười :
- Vì sự an toàn của ngươi, tạm dừng lại đây là hơn, bởi vì lão tắc Lữ Vô Danh chẳng rõ đã bố trí những gì tại đây, mạo muội tiến vào thế này thật quá nguy hiểm.
Sở Thiên Vân điềm nhiên cười :
- Kẻ sống trên giang hồ, đao kiếm nhuốm máy là chuyện thường, nếu sợ chết thế này thì thật khó mà bon chen trên chốn giang hồ.
Cuồng Tăng gật đầu :
- Dũng khí thật đáng khen, vậy thì chúng ta hãy tiếp tục thăm dò!
- Vâng, bây giờ trước tiên chúng ta hãy tìm ra cửa ngầm.
- Lão nạp đã tìm ra rồi!
Cuồng Tăng dứt lời liền đi về phía vách đá có hình bát quái, chỉ thấy ông ta ấn mấy cái lên vách, liền có tiếng kèn kẹt vang lên, một bức cửa ngầm từ từ mở ra.
Sở Thiên Vân vừa định tiến vào trước, song Cuồng Tăng ngăn lại nói :
- Hãy khoan!
Sở Thiên Vân ngạc nhiên :
- Lão thiền sư còn gì dặn bảo nữa vậy?
Cuồng Tăng cười :
- Gừng già cay hơn, để lão nạp đi trước dẫn đường cho!
Sở Thiên Vân thoáng ngẫm nghĩ, đoạn đành để cho Cuồng Tăng đi trước dẫn đường, tiến vào trong địa đạo.
Địa đạo ấy được kiến tạo hết sức kiên cố, thảy đều được xây bằng những tảng đá to và vuông vức, một bậc thang chênh chếch đi xuống, chừng mấy mươi bậc mới đến mặt đất.
Cuồng Tăng thở phào một hơi dài rồi nói :
- Công trình thật to tát, xem ra khi xưa Âm Sơn tứ tú sĩ hẳn đã phải tốn rất nhiều tâm huyết vào đây.
Sở Thiên Vân định thần nhìn, chỉ thấy dưới đường bậc thang là một gian thạch thất rộng thênh, chừng mười trượng vuông, nhưng cũng trống trơn không có một vật, và mặt đất ướt sượt, hiển nhiên là đã rất nhiều năm không được quét dọn.
Cuồng Tăng chầm chậm bước đi, lát sau đã đến phía đối diện gian thạch thất, lại trông thấy một cánh cửa ngầm. Cuồng Tăng đưa tay đẩy nhẹ, cánh cửa liền bật mở, bên trong lại là một địa đạo.
Cuồng Tăng lẩm bẩm :
- Trận không ra trận, thế không ra thế, chẳng rõ là gì nữa!
Đoạn lại cất bước tiến vào trong. Sở Thiên Vân theo sau vào đến, bất giác sững sờ, chỉ thấy hai bên địa đạo còn có rất nhiều lối đi khác, song song và thẳng góc với địa đạo.
Cuồng Tăng ngoảnh lại cười nói :
- Đây có lẽ là mê tung trận rồi! Tiều tử, chúng ta gặp rắc rối rồi, hãy từ từ mà tìm kiếm!
Sở Thiên Vân chau mày :
- Lão thiền sư tinh thông trận pháp lắm phải không?
Cuồng Tăng lắc đầu :
- Chỉ biết đại khái thôi, nhưng lối kiến trúc tại đây đã khiến lão nạp hết sức điên đầu, bởi nó có vẻ không giống như quy luật thông thường.
Sở Thiên Vân hết sức hoang mang, chẳng hiểu vì sao Lữ Vô Danh lại dẫn dụ mình đến cái nơi quái quỷ này.
Chỉ thấy Cuồng Tăng nghiêm mặt nhìn quanh, bỗng đưa tay chỉ lối đi bên trái nói :
- Hãy đi theo lỗi này thử xem!
Thế là hai người liền rẽ sang lối đi ấy, nhưng vừa bước vào, Sở Thiên Vân càng thêm kinh ngạc thì ra lại có những ngã rẽ khác nằm song song và thẳng góc với lối đi này, quá nhiều đường lối khiến người ta khó thể ghi nhớ.
Cuồng Tăng thận trọng tiến tới, bỗng dừng lại một ngã rẽ, quay nhìn hai bên rồi nói :
- Nếu lão nạp không lầm, chỗ này chính là điểm trung tâm.
Sở Thiên Vân chau mày :
- Điều cần thiết của chúng ta là tìm tung tích của Lữ lão tặc chứ đâu phải nghiên cứu lối kiến trúc tại đây, chẳng hay lão thiền sư đã tìm ra manh mối gì chưa vậy?
Cuồng Tăng cười :
- Nghiên cứu rõ lối kiến trúc tại đây chính là bước đầu truy tìm tung tích của Lữ lão tặc, nếu không thì rất có thể chúng ta táng mạng dưới tay y... Tiểu tử, ngươi ở đây chờ một lát được chăng?
- Vì sao lão thiền sư lại để vãn bối ở lại đây?
- Không phải để ngươi ở lại, mà là muốn canh giữ trung tâm trận thế, ngươi nên biết bất luận sự biến hóa nào cũng đều phải thông qua trung tâm. Nơi đây rất có thể có cao thủ mai phục, chỉ ngươi mới đối phó nổi.
- Nhưng lão thiền sư đi đâu?
- Lão nạp không đi đâu hết, chỉ xem xét xung quanh đây, chỉ chừng một tuần trà là đủ... Nhưng khoảng thời gian ấy rất là hệ trọng, nếu có cao thủ đột kích, rất có thể sẽ gặp ngươi, ngươi nhất định phải ngăn cản họ.
- Vãn bối sẽ cố hết sức mình!
- Vậy ngươi hãy cẩn thận, lão nạp đi đây!
Cuồng Tăng dứt lời liền tung mình phóng đi về phía một địa đạo khác.
Sở Thiên Vân ngưng thần giới bị, nhưng bốn bề im phăng phắc, ngoài tiếng bước chân xa dần của Cuồng Tăng, không còn một tiếng động nào khác.
Sở Thiên Vân thầm nghĩ, có thể Cuồng Tăng đã phán đoán sai lầm chăng? Không chừng Vạn Phương Tà Tôn tung tin là đến đây, nhưng lại đi một nơi khác, chỉ là kế nghi binh mà thôi.
Tuy nhiên, chàng vẫn không dám có chút lòng khinh suất, vẫn mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, hết sức chú ý động tĩnh xung quanh.
Thời gian một tuần trà trôi qua, nhưng vẫn chưa thấy Cuồng Tăng trở lại, và cũng chẳng nghe một tiếng động nào.
Thời gian hai tuần trà trôi qua, Sở Thiên Vân lòng nóng như thiêu đốt. Cuồng Tăng đã bảo một tuần trà sẽ quay lại, không bao giờ lại quá thời gian hai tuần trà, tình trạng này dường như có điều không ổn.
Nhưng chàng cũng có phần yên tâm là từ nãy giờ không hề có tiếng động nào, nếu mà Cuồng Tăng gặp điều gì, chắc chắn không thể không có tiếng động.
Ngay khi chàng đang hoang mang thắc mắc, bỗng nghe có tiếng động vang lên, nhưng không phải của Cuồng Tăng, mà là tiếng la hét ghê rợn của một nữ nhân.
Sở Thiên Vân giật nảy mình, nhưng tiếng la hét kia nghe rất xa lạ, điều ấy đã khiến chàng yên tâm phần nào.
Tiếng la hét vang lên từng hồi, khiến Sở Thiên Vân lòng rúng động không ngừng, bất giác hoàn toàn bị tiếng la hét cuốn hút.
Nhưng chàng không sao phân biệt được vì sao nữ nhân kia lại la hét, trong cơn khiếp sợ hay là sắp chết.
Chàng thầm nghĩ, tiếng la hét kia hẳn là Cuồng Tăng đã nghe, tốt hơn là mình nên ở đây canh giữ, kẻo để xảy ra điều gì bất trắc, thế là chàng liền tĩnh tâm, bảo nguyên thủ nhất, không để cho tiếng la hét kia ảnh hưởng nữa.
Song tiếng la hét vẫn tiếp tục vọng đến từng hồi không ngớt.
Sau cùng, một ý nghĩ lóe lên, sao mình không để lại ký hiệu, đi thăm dò thử xem, chỉ cần có ký hiệu lần tìm, còn sợ không quay trở lại đây được ư?
Thế rồi chàng không do dự nữa, lập tức đứng lên, khắc một chữ thập trên vách đá, đoạn phóng đi về phía phát ra tiếng la hét.
Bình luận truyện