Ngọc Vô Hà
Chương 5
“Người muốn tìm?”, người trong phòng tựa hồ cũng trở nên nghi hoặc, Liên Ngọc vô thức siết nắm tay thành quyền, liền nghe được giọng nữ kia hỏi.
“Nương còn nhớ rõ Liên gia ở Kinh Châu không?” Cận Song Thành trầm mặc một trận, nói, “Phụ thân khi còn tại thế từng nhận được cực đại ân huệ từ Liên gia. Thế nhưng sau đó Liên gia lại gặp chuyện không may, chúng ta cũng không thể đúng lúc giúp đỡ, đến lúc đến nơi, Liên gia nhị lão đều lần lượt qua đời, nhi tử độc nhất mười bốn tuổi của bọn họ cũng thất tung, khi đó nương không phải còn căn dặn con nhất định phải tìm đưa y trở về ra sức chiếu cố sao?”
“Nhắc đến mới nhớ, hài tử Liên gia kia dường như cũng tên là Liên Ngọc… Nói như vậy, tiểu quan gọi là Liên Ngọc kia, hay là…”
Cận Song Thành mỉm cười: “Từ các loại dấu hiệu xem xét, xác thực là y không sai.”
“Y thừa nhận?”
“Không có. Bất quá từ tên của y, còn có bọn buôn người đương sơ đưa y bán vào Tần lâu nói, xác thực chính là y. Liên gia trước đây là nhất phương vọng tộc, hôm nay lưu lạc đến tận đây, lấy tính cách của y, không chịu thừa nhận cũng là bình thường.”
Cận mẫu nghe đến đó, liền không hỏi thêm nữa, trong phòng thoáng cái liền trở nên an tĩnh, Liên Ngọc ở ngoài phòng không hề động, an tĩnh đứng ở đàng kia, tay nhẹ vỗ lên cửa sổ, dường như tìm kiếm chỗ dựa vào.
“Ngay cả như vậy…”, chẳng qua bao lâu, Cận mẫu lại đột nhiên mở miệng, trong giọng nói có vài phần khó xử, “Dù cho y là hậu nhân Liên gia, nhưng y cũng đã ở chỗ hạ cửu lưu kia gần ba năm… Nếu lưu y ở nhà, thực sự có điểm…”
Thanh âm Cận Song Thành trầm xuống: “Lẽ nào ý của nương là muốn nhi tử đem hậu nhân Liên gia đuổi đi, mặc y lưu lạc bên ngoài, vô y vô kháo?”
Cận mẫu tựa hồ cũng hiểu được có chút đuối lý, nhưng vẫn cường ngạnh nói: “Cho dù là muốn báo ân, cũng không nhất định lưu y ở nhà. Cho y một ít bạc sinh sống cũng không phải không được. Con nếu lo lắng, cứ thay y bố trí một chỗ ở, sắp xếp hai, ba hạ nhân, để y suốt đời áo cơm không lo, cũng không sai sót gì. Cận gia chúng ta là đại hộ, tại Hoài An có uy tín danh dự, nếu để cho người ta biết chúng ta lưu một tiểu quan ở nhà, vậy sẽ bị nói đến thành cái dạng gì đây!”
“Nương!” Cận Song Thành nhịn không được kêu một tiếng, còn chưa kịp nói thêm, mặt liền biến sắc, quay đầu hướng bên cửa sổ nhìn qua, “Ai?”
Ngoài cửa sổ vắng vẻ, thật lâu sau mới có người từ bên ngoài cẩn cẩn dực dực đẩy cửa vào.
Cận Song Thành nhìn người bên ngoài cửa sổ, một hồi lâu mới gọi một tiếng: “Liên Ngọc? Ngươi…”
“Liên Ngọc sẽ đi.” Liên Ngọc lui một bước, cúi đầu nói nhỏ.
Cận Song Thành vô thức liền nhăn mày lại, còn Cận mẫu đã đi tới bên cửa sổ, quan sát trên dưới Liên Ngọc một trận: “Đây là Liên Ngọc? Vào đây mà nói, đứng ở bên ngoài thành ra bộ dạng gì? Muốn để cho hạ nhân chế giễu sao?”
Liên Ngọc tựa hồ run run một chút, liền cúi đầu xoay người đẩy cửa bước vào, thật vất vả mới vào được trong phòng, y liền đi tới trước mặt Cận mẫu cung kính: “Liên Ngọc tham kiến lão phu nhân.”
“Ân.” Cận mẫu chỉ có lệ lên tiếng, không nói nhiều lời, thậm chí chỉ liếc mắt nhìn qua Liên Ngọc, sau đó ánh mắt cũng không dừng lại trên người y.
Cận Song Thành đứng ở một bên, vùng xung quanh lông mày thủy chung nhíu lại nhìn Liên Ngọc, vẫn không mở miệng.
Liên Ngọc mím môi, nhỏ giọng nói: “Liên Ngọc được Cận đại ca cứu giúp, vốn định kiếp này làm trâu làm ngựa báo đáp, thế nhưng… Liên Ngọc biết chính mình xuất thân hèn mọn, nếu như lão phu nhân ghét bỏ, Liên Ngọc nhất định sẽ ly khai, sẽ không khiến cho Cận đại ca khó xử.”
“Nga?” Cận mẫu tự như ngộ ra điều gì, “Ngươi nói, Song Thành đã cứu mạng của ngươi?”
“Ân, nếu không có Cận đại ca, Liên Ngọc sợ là không sống đến bây giờ.”
“Đã như vậy, ân huệ trước đây cũng coi như đã trả hết cho ngươi, Cận gia chúng ta cũng không thiếu ngươi gì nữa.”
Liên Ngọc vẫn lộ vẻ nghi hoặc: “Liên Ngọc không rõ, Cận đại ca cứu Liên Ngọc một mạng, Liên Ngọc kiếp này nhất định phải báo đáp, thế nhưng Cận đại ca cũng không thiếu gì Liên Ngọc.”
Nghe ra ý tứ trong lời nói của y dường như không có nghe thấy chuyện liên quan đến Liên gia, Cận mẫu sửng sốt một chút, đang muốn nói, đã bị Cận Song Thành chặn ngang câu chuyện: “Nương!” Kêu một tiếng, hắn đi tới trước mặt Liên Ngọc, nói, “Ngươi không cần ly khai, từ nay về sau, chỉ cần ngươi nguyện ý, đây chính là nhà của ngươi.”
Liên Ngọc cúi đầu, thanh âm buồn khổ nói: “Liên Ngọc nhất định sẽ đi, Cận đại ca không cần khó xử. Đương sơ là Liên Ngọc không hiểu chuyện, cứ ngang ngược quấn quít lấy đại ca, là lỗi của Liên Ngọc. Hiện tại Liên Ngọc đã nghĩ thông suốt, Liên Ngọc là một người ti tiện như vậy, sẽ liên lụy khiến cho Cận đại ca hổ thẹn, Liên Ngọc sẽ nhanh chóng ly khai. Chỉ tiếc rằng ân cứu mạng của Cận đại ca, Liên Ngọc sợ là không cách nào báo đáp, duy nguyện kiếp sau…” Nói đến mấy lời cuối cùng, y đã nghẹn ngào nói không ra lời.
Y vốn ngày thường gầy yếu, lại mấy ngày liền bôn ba khiến thân thể vô pháp khôi phục, sắc mặt thủy chung có vẻ tái nhợt, lúc này cúi đầu, lộ rõ nghẹn ngào, khiến cho những điều Cận mẫu nguyên bản muốn nói ra đều có chút không đành lòng mở miệng.
“Liên Ngọc, ngươi…”, nhìn thấy thân thể Liên Ngọc run nhè nhẹ, Cận Song Thành nhịn không được vươn tay qua nghĩ muốn ôm lấy vai y, không ngờ tay chưa chạm được thân thể Liên Ngọc, Liên Ngọc đã cả người ngã xuống, Cận Song Thành vô thức đưa tay tiếp được y, nhịn không được thầm than một tiếng.
“Song Thành?”, Cận mẫu lại càng bị dọa sợ, kêu một tiếng.
Cận Song Thành đem Liên Ngọc ôm lấy, nhàn nhạt nói: “Nương, con nghĩ con vô pháp để y cứ như vậy ly khai Cận gia. Cận gia cũng không thể làm ra loại chuyện vong ân phụ nghĩa này, nếu không phải chúng ta không đúng lúc cứu viện, y cũng không đến mức lưu lạc phong trần, hôm nay bởi vì nỗi bất hạnh của y mà đuổi y đi, con làm không được.”
Liên Ngọc dựa vào trong lòng Cận Song Thành, nghe mỗi chữ mỗi câu nói của hắn, cảm thụ được vòng tay Cận Song Thành ôm mình có một chút siết chặt, khiến y có một loại cảm giác dường như mình là một thứ trân bảo được hắn sủng ở trong tay.
“Vậy nên, con cũng mong muốn, trong nhà trên dưới không nên bởi vì quá khứ và thân phận của y mà coi thường y.” Cận Song Thành nói xong, gật đầu chào mẫu thân liền ôm Liên Ngọc đi đến viện tử của mình.
Mãi cho đến khi đi vào gian nhà của Cận Song Thành, Liên Ngọc liền đột nhiên có một loại cảm giác an tâm. Là cảm giác an tâm mà hai ngày qua chưa hề có được, mà hiện tại rốt cục đã đến điểm cuối.
Cảm giác được Cận Song Thành đem mình cẩn cẩn dực dực đặt ở trên giường, Liên Ngọc nhịn không được mà thấy hưng phấn, cái con người này, trong miệng nói mình hiểu lầm, nhưng kỳ thực, chính là để ý đến mình a…
“Được rồi, đừng giả vờ nữa.” Sau đó Cận Song Thành mở miệng, trong giọng nói ẩn chứa tức giận đã đem hưng phấn trong lòng Liên Ngọc toàn bộ đập nát.
Thấy y vẫn bất động, Cận Song Thành lại lập lại một lần: “Liên Ngọc, ngồi dậy.”
Liên Ngọc yếu ớt run run một chút, rốt cục cẩn thận mở mắt ra, len lén nhìn Cận Song Thành một chút, thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, nhịn không được nhếch miệng cười lấy lòng, rồi mới ngoan ngoãn ngồi dậy.
“Từ khi lên đường trở về, Nghiễn Tri cũng vậy, những người khác cũng thế, bọn họ lén đối xử không tốt với ngươi, ta cũng như ngươi mong muốn giáo huấn họ, là vì để cho ngươi những ngày sau được thoải mái một chút. Thế nhưng ngươi cũng nên một vừa hai phải, nếu đã ly khai Tần lâu, thói quen hành xử cũng phải sửa đổi đi. Đại trượng phu phải quang minh lỗi lạc, có cái gì đều cứ nói thẳng ra, không nên dùng mấy loại thủ đoạn nho nhỏ kia ở nơi này, cũng không nên học loại tư thái của nữ tử, động một chút liền vừa khóc vừa nháo, còn ra thể thống gì nữa.”
Liên Ngọc ban đầu còn giả vờ nhu thuận, nghe xong một câu trách cứ của hắn, rõ ràng biết mình từ đầu tới đuôi chính là diễn trò, một chốc nhịn không được thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút ra ngoài!”
“Ta đã nói hết lời, chính ngươi hãy tự ngẫm lại.” Cận Song Thành tựa hồ cũng hiểu được ngữ khí của mình quá nặng, lui một bước rồi nói một câu, có điểm cứng ngắc xoay người đi ra ngoài.
Lưu lại Liên Ngọc tại trong phòng, hảo một trận mới ý thức được vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, nhìn bóng lưng Cận Song Thành tiêu thất ở ngoài cửa, không phát giác trong mắt xẹt qua một tia mờ mịt.
Y không rõ.
Người này… là ghét y sao? Hay là quan tâm? Nếu ghét thủ đoạn của y như vậy, vì sao lại còn giả vờ ôn nhu dung túng?
“Nương còn nhớ rõ Liên gia ở Kinh Châu không?” Cận Song Thành trầm mặc một trận, nói, “Phụ thân khi còn tại thế từng nhận được cực đại ân huệ từ Liên gia. Thế nhưng sau đó Liên gia lại gặp chuyện không may, chúng ta cũng không thể đúng lúc giúp đỡ, đến lúc đến nơi, Liên gia nhị lão đều lần lượt qua đời, nhi tử độc nhất mười bốn tuổi của bọn họ cũng thất tung, khi đó nương không phải còn căn dặn con nhất định phải tìm đưa y trở về ra sức chiếu cố sao?”
“Nhắc đến mới nhớ, hài tử Liên gia kia dường như cũng tên là Liên Ngọc… Nói như vậy, tiểu quan gọi là Liên Ngọc kia, hay là…”
Cận Song Thành mỉm cười: “Từ các loại dấu hiệu xem xét, xác thực là y không sai.”
“Y thừa nhận?”
“Không có. Bất quá từ tên của y, còn có bọn buôn người đương sơ đưa y bán vào Tần lâu nói, xác thực chính là y. Liên gia trước đây là nhất phương vọng tộc, hôm nay lưu lạc đến tận đây, lấy tính cách của y, không chịu thừa nhận cũng là bình thường.”
Cận mẫu nghe đến đó, liền không hỏi thêm nữa, trong phòng thoáng cái liền trở nên an tĩnh, Liên Ngọc ở ngoài phòng không hề động, an tĩnh đứng ở đàng kia, tay nhẹ vỗ lên cửa sổ, dường như tìm kiếm chỗ dựa vào.
“Ngay cả như vậy…”, chẳng qua bao lâu, Cận mẫu lại đột nhiên mở miệng, trong giọng nói có vài phần khó xử, “Dù cho y là hậu nhân Liên gia, nhưng y cũng đã ở chỗ hạ cửu lưu kia gần ba năm… Nếu lưu y ở nhà, thực sự có điểm…”
Thanh âm Cận Song Thành trầm xuống: “Lẽ nào ý của nương là muốn nhi tử đem hậu nhân Liên gia đuổi đi, mặc y lưu lạc bên ngoài, vô y vô kháo?”
Cận mẫu tựa hồ cũng hiểu được có chút đuối lý, nhưng vẫn cường ngạnh nói: “Cho dù là muốn báo ân, cũng không nhất định lưu y ở nhà. Cho y một ít bạc sinh sống cũng không phải không được. Con nếu lo lắng, cứ thay y bố trí một chỗ ở, sắp xếp hai, ba hạ nhân, để y suốt đời áo cơm không lo, cũng không sai sót gì. Cận gia chúng ta là đại hộ, tại Hoài An có uy tín danh dự, nếu để cho người ta biết chúng ta lưu một tiểu quan ở nhà, vậy sẽ bị nói đến thành cái dạng gì đây!”
“Nương!” Cận Song Thành nhịn không được kêu một tiếng, còn chưa kịp nói thêm, mặt liền biến sắc, quay đầu hướng bên cửa sổ nhìn qua, “Ai?”
Ngoài cửa sổ vắng vẻ, thật lâu sau mới có người từ bên ngoài cẩn cẩn dực dực đẩy cửa vào.
Cận Song Thành nhìn người bên ngoài cửa sổ, một hồi lâu mới gọi một tiếng: “Liên Ngọc? Ngươi…”
“Liên Ngọc sẽ đi.” Liên Ngọc lui một bước, cúi đầu nói nhỏ.
Cận Song Thành vô thức liền nhăn mày lại, còn Cận mẫu đã đi tới bên cửa sổ, quan sát trên dưới Liên Ngọc một trận: “Đây là Liên Ngọc? Vào đây mà nói, đứng ở bên ngoài thành ra bộ dạng gì? Muốn để cho hạ nhân chế giễu sao?”
Liên Ngọc tựa hồ run run một chút, liền cúi đầu xoay người đẩy cửa bước vào, thật vất vả mới vào được trong phòng, y liền đi tới trước mặt Cận mẫu cung kính: “Liên Ngọc tham kiến lão phu nhân.”
“Ân.” Cận mẫu chỉ có lệ lên tiếng, không nói nhiều lời, thậm chí chỉ liếc mắt nhìn qua Liên Ngọc, sau đó ánh mắt cũng không dừng lại trên người y.
Cận Song Thành đứng ở một bên, vùng xung quanh lông mày thủy chung nhíu lại nhìn Liên Ngọc, vẫn không mở miệng.
Liên Ngọc mím môi, nhỏ giọng nói: “Liên Ngọc được Cận đại ca cứu giúp, vốn định kiếp này làm trâu làm ngựa báo đáp, thế nhưng… Liên Ngọc biết chính mình xuất thân hèn mọn, nếu như lão phu nhân ghét bỏ, Liên Ngọc nhất định sẽ ly khai, sẽ không khiến cho Cận đại ca khó xử.”
“Nga?” Cận mẫu tự như ngộ ra điều gì, “Ngươi nói, Song Thành đã cứu mạng của ngươi?”
“Ân, nếu không có Cận đại ca, Liên Ngọc sợ là không sống đến bây giờ.”
“Đã như vậy, ân huệ trước đây cũng coi như đã trả hết cho ngươi, Cận gia chúng ta cũng không thiếu ngươi gì nữa.”
Liên Ngọc vẫn lộ vẻ nghi hoặc: “Liên Ngọc không rõ, Cận đại ca cứu Liên Ngọc một mạng, Liên Ngọc kiếp này nhất định phải báo đáp, thế nhưng Cận đại ca cũng không thiếu gì Liên Ngọc.”
Nghe ra ý tứ trong lời nói của y dường như không có nghe thấy chuyện liên quan đến Liên gia, Cận mẫu sửng sốt một chút, đang muốn nói, đã bị Cận Song Thành chặn ngang câu chuyện: “Nương!” Kêu một tiếng, hắn đi tới trước mặt Liên Ngọc, nói, “Ngươi không cần ly khai, từ nay về sau, chỉ cần ngươi nguyện ý, đây chính là nhà của ngươi.”
Liên Ngọc cúi đầu, thanh âm buồn khổ nói: “Liên Ngọc nhất định sẽ đi, Cận đại ca không cần khó xử. Đương sơ là Liên Ngọc không hiểu chuyện, cứ ngang ngược quấn quít lấy đại ca, là lỗi của Liên Ngọc. Hiện tại Liên Ngọc đã nghĩ thông suốt, Liên Ngọc là một người ti tiện như vậy, sẽ liên lụy khiến cho Cận đại ca hổ thẹn, Liên Ngọc sẽ nhanh chóng ly khai. Chỉ tiếc rằng ân cứu mạng của Cận đại ca, Liên Ngọc sợ là không cách nào báo đáp, duy nguyện kiếp sau…” Nói đến mấy lời cuối cùng, y đã nghẹn ngào nói không ra lời.
Y vốn ngày thường gầy yếu, lại mấy ngày liền bôn ba khiến thân thể vô pháp khôi phục, sắc mặt thủy chung có vẻ tái nhợt, lúc này cúi đầu, lộ rõ nghẹn ngào, khiến cho những điều Cận mẫu nguyên bản muốn nói ra đều có chút không đành lòng mở miệng.
“Liên Ngọc, ngươi…”, nhìn thấy thân thể Liên Ngọc run nhè nhẹ, Cận Song Thành nhịn không được vươn tay qua nghĩ muốn ôm lấy vai y, không ngờ tay chưa chạm được thân thể Liên Ngọc, Liên Ngọc đã cả người ngã xuống, Cận Song Thành vô thức đưa tay tiếp được y, nhịn không được thầm than một tiếng.
“Song Thành?”, Cận mẫu lại càng bị dọa sợ, kêu một tiếng.
Cận Song Thành đem Liên Ngọc ôm lấy, nhàn nhạt nói: “Nương, con nghĩ con vô pháp để y cứ như vậy ly khai Cận gia. Cận gia cũng không thể làm ra loại chuyện vong ân phụ nghĩa này, nếu không phải chúng ta không đúng lúc cứu viện, y cũng không đến mức lưu lạc phong trần, hôm nay bởi vì nỗi bất hạnh của y mà đuổi y đi, con làm không được.”
Liên Ngọc dựa vào trong lòng Cận Song Thành, nghe mỗi chữ mỗi câu nói của hắn, cảm thụ được vòng tay Cận Song Thành ôm mình có một chút siết chặt, khiến y có một loại cảm giác dường như mình là một thứ trân bảo được hắn sủng ở trong tay.
“Vậy nên, con cũng mong muốn, trong nhà trên dưới không nên bởi vì quá khứ và thân phận của y mà coi thường y.” Cận Song Thành nói xong, gật đầu chào mẫu thân liền ôm Liên Ngọc đi đến viện tử của mình.
Mãi cho đến khi đi vào gian nhà của Cận Song Thành, Liên Ngọc liền đột nhiên có một loại cảm giác an tâm. Là cảm giác an tâm mà hai ngày qua chưa hề có được, mà hiện tại rốt cục đã đến điểm cuối.
Cảm giác được Cận Song Thành đem mình cẩn cẩn dực dực đặt ở trên giường, Liên Ngọc nhịn không được mà thấy hưng phấn, cái con người này, trong miệng nói mình hiểu lầm, nhưng kỳ thực, chính là để ý đến mình a…
“Được rồi, đừng giả vờ nữa.” Sau đó Cận Song Thành mở miệng, trong giọng nói ẩn chứa tức giận đã đem hưng phấn trong lòng Liên Ngọc toàn bộ đập nát.
Thấy y vẫn bất động, Cận Song Thành lại lập lại một lần: “Liên Ngọc, ngồi dậy.”
Liên Ngọc yếu ớt run run một chút, rốt cục cẩn thận mở mắt ra, len lén nhìn Cận Song Thành một chút, thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, nhịn không được nhếch miệng cười lấy lòng, rồi mới ngoan ngoãn ngồi dậy.
“Từ khi lên đường trở về, Nghiễn Tri cũng vậy, những người khác cũng thế, bọn họ lén đối xử không tốt với ngươi, ta cũng như ngươi mong muốn giáo huấn họ, là vì để cho ngươi những ngày sau được thoải mái một chút. Thế nhưng ngươi cũng nên một vừa hai phải, nếu đã ly khai Tần lâu, thói quen hành xử cũng phải sửa đổi đi. Đại trượng phu phải quang minh lỗi lạc, có cái gì đều cứ nói thẳng ra, không nên dùng mấy loại thủ đoạn nho nhỏ kia ở nơi này, cũng không nên học loại tư thái của nữ tử, động một chút liền vừa khóc vừa nháo, còn ra thể thống gì nữa.”
Liên Ngọc ban đầu còn giả vờ nhu thuận, nghe xong một câu trách cứ của hắn, rõ ràng biết mình từ đầu tới đuôi chính là diễn trò, một chốc nhịn không được thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút ra ngoài!”
“Ta đã nói hết lời, chính ngươi hãy tự ngẫm lại.” Cận Song Thành tựa hồ cũng hiểu được ngữ khí của mình quá nặng, lui một bước rồi nói một câu, có điểm cứng ngắc xoay người đi ra ngoài.
Lưu lại Liên Ngọc tại trong phòng, hảo một trận mới ý thức được vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, nhìn bóng lưng Cận Song Thành tiêu thất ở ngoài cửa, không phát giác trong mắt xẹt qua một tia mờ mịt.
Y không rõ.
Người này… là ghét y sao? Hay là quan tâm? Nếu ghét thủ đoạn của y như vậy, vì sao lại còn giả vờ ôn nhu dung túng?
Bình luận truyện