Ngôn Hi Thành Ngọc
Chương 5
Edit: Shin-chan
Rốt cuộc cũng đến khai giảng, Kiều Ngôn Hi cưỡi con xe đạp trước kia của Tiếu Linh dùng để đi làm, đạp đến nhà Doãn Manh Manh để cùng cô đến trường. Nhà Doãn Manh Manh ở cạnh bờ sông, cách nhà Kiều Ngôn Hi rất xa, nhưng lại cùng đường lên huyện.
Con đường đi từ nhà mình đến nhà Doãn Manh Manh chỉ có một mình Kiều Ngôn Hi, bất quá may mắn trời đang mùa hè, tuy rằng là là năm giờ rưỡi nhưng đã tờ mờ sáng.
Đến nhà Doãn Manh Manh, Kiều Ngôn Hi mới phát hiện, gần hết các bạn cùng lớp đều đã tập trung, Doãn Manh Manh nhìn thấy Kiều Ngôn Hi, hoan hô một tiếng rồi đẩy xe đạp đến bên cạnh: “Tiểu Khê, Tiểu Khê, cậu đã đến rồi, chúng ta xuất phát thôi, trường học mới thẳng tiến.”
“Mọi người cùng đi luôn sao?” Kiều Ngôn Hi hỏi.
“Ừ, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên, có rất nhiều bạn không biết đường, cho nên trước khai giảng vài ngày, chúng tớ đã hẹn nhau đi cùng.” Tiết Đồng Hải giải thích.
Trong lớp của Kiều Ngôn Hi, Tiết Đồng Hải đảm nhiệm chức lớp phó, học tập rất tốt, nếu như không có Kiều Ngôn Hi thì cậu đã luôn đứng nhất rồi, cũng vì chuyện này, một đám con trai nghịch ngợm trong lớp đã đặt danh hiệu của cậu là: Thừa tướng.
“Mọi người tập trung nào, chúng ta chuẩn bị xuất phát!” Tiết Đồng Hải vừa nói xong, chợt nghe thấy một tràng tiếng hoan hô, mọi người nhanh chóng yên vị trên xe đạp, khẩn cấp chạy về phía trước, những đứa trẻ chưa hiểu sự đời thường có một lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
Kiều Ngôn Hi phát hiện thì ra mọi người đang đợi cô, không khỏi có chút ngượng ngùng. Hạ quyết tâm lần sau nhất định phải đến sớm.
Đây là ngày đầu tiên mọi người đi đến trường trung học, hơn nữa còn là trường trung học tốt nhất toàn huyện, cho nên tâm trạng rất phấn khích, vốn là lộ trình một giờ, nhưng chỉ còn lại 40 phút.
Đến trường học, rất nhiều người cảm thán rằng đây đúng không hổ danh là trường cao cấp, mấy tầng lầu cũng thật cao, một loại tình cảm hưng phấn tuôn trào mãnh liệt. Cất xe đạp xong đi đến trước lầu, liền thấy danh sách tên của bọn họ được dán trên một cột đá cẩm thạch, trong đó còn phân ra lớp của bọn họ.
Rất nhiều người đang đua nhau chen chúc. Tổng cộng được phân thành 5 lớp, mỗi lớp sáu mươi người, Lớp Nhất và Nhị là lớp chuyên, ba lớp còn lại là lớp bình thường.
Tất cả mọi người liều mạng chen chúc về phía trước, hi vọng có thể nhìn được mình học lớp nào, Kiều Ngôn Hi không muốn chen lấn, chỉ đứng ở ngoài chờ, đợi cho mọi người tản đi rồi xem.
Cô nhìn quanh tứ phía, trong lòng không khỏi cảm thán trường học đúng là cao cấp, sân thể dục được chia ra đến tận mười khu vực, ở phía nam là sân bóng rổ, có hơn mười cái giá đỡ.
Dãy học sinh có đến sáu tầng lầu, ở lan can còn trồng cái loại hoa nhỏ, đủ mọi màu sắc, gió thổi qua có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng. Kiều Ngôn Hi cầm lòng không đậu mà nghĩ: Không hổ trường tốt nhất toàn huyện, cái gì cũng tốt cả.
“Tiểu Khê, Tiểu Khê, chúng ta đều học lớp Nhất đó, thật tốt quá, được học cùng Tiểu Khê rồi.” Âm thanh của Doãn Manh Manh đột nhiên vang bên tai.
Kiều Ngôn Hi bất đắc dĩ lắc đầu: “Chúng ta đi đến lớp xếp hàng đi“. Nói xong liền nắm tay Doãn Manh Manh đi đến lớp Nhất xếp hàng.
Học sinh giỏi nhất được phân đều ra hai lớp, thành tích Doãn Manh Manh rất tốt, tỷ lệ bọn họ được xếp cùng lớp là khá cao, Kiều Ngôn Hi không có nhiều ngạc nhiên lắm, tuy nhiên có thể cùng bạn tốt học chung, cô thật sự rất vui.
Thầy chủ nhiệm đã đến từ sớm, phân phó mọi người dựa theo thứ tự cao thấp để xếp hàng, Kiều Ngôn Hi và Doãn Manh Manh cũng không quá cao, liền được xếp lên phía trên một chút. Cả lớp tập trung đầy đủ, sau khi thầy giáo điểm danh liền đem học trò vào lớp xếp chỗ ngồi.
Kiều Ngôn Hi và Doãn Manh Manh ngồi ngồi ở bàn số hai, phía trước là hai nữ sinh, phía sau dĩ nhiên là Tiết Đồng Hải, Kiều Ngôn Hi cười cười với cậu xem như chào hỏi, Doãn Manh Manh hưng phấn không thôi, hô to thật là có duyên.
Tiết đầu tiên không học, chủ nhiệm lớp mời mọi người đứng lên tự giới thiệu, Kiều Ngôn Hi không nhớ kỹ được hết, nhưng chỉ có một nam sinh để lại cho cô ấn tượng rất sâu, vóc dáng cao cao, ngũ quan thực anh tuấn, thoạt nhìn đặc biệt lạnh lùng. Cậu tự giới thiệu chỉ có ngắn ngủn ba chữ: Khương Thành Ngọc.
Kiểu giới hiệu này so với đám nam sinh nhí nhố lại khác một trời một vực, hơn nữa chỉ dựa vào cái khí chất lạnh lùng kia, Kiều Ngôn Hi liền nhớ rõ cậu ngay lập tức.
Tiết thứ hai mới bắt đầu vào học, Kiều Ngôn Hi cảm thấy rất nhẹ nhàng, vốn cô học rất tốt, còn rất thông minh, cho dù tốc độ giảng bài của giáo viên mới nhanh gấp mười lần trước kia, cô cũng có thể tiếp thu tốt.
Doãn Manh Manh cũng không cùng cô to nhỏ này nọ nữa, có thể thấy, cô nhóc đang cố gắng theo kịp tiến độ của giáo viên.
Cơm trưa ăn ở một tiệm cơm nhỏ cạnh trường học, đây là nơi chuyên dành cho học sinh trung học, cho nên giá không đắt, tiêu chút tiefn cũng có thể ăn no. Điểm này, Kiều Ngôn Hi thực vừa lòng.
Bây giờ Kiều Ngôn Hi so với bạn cùng trang lứa đã thành thục hơn nhiều, trong khi người khác đang bàn chuyện nên mua cái gì ăn vặt, Kiều Ngôn Hi đã nghĩ xong kế hoạch tiêu tiền để không hoang phí vô ích, có lẽ đây gọi là hoàn cảnh ép người ta trưởng thành.
Kiều Ngôn Hi trải qua ngày học đầu tiên rất tốt, chuyện học tập và tiêu tiền ăn uống đối với Kiều Ngôn Hi mà nói là hai vấn đề quan trọng, hiện tại đều giải quyết ổn thỏa, như vậy Kiều Ngôn Hi đã có thể hoàn toàn hưởng thụ một chút cảm xác vui sướng rồi.
Về đến nhà lại không thể thiếu một loạt các câu hỏi của bà, cái gì mà trường học có được không, thầy chủ nhiệm có được không, bạn cùng lớp như thế nào, có được ăn no hay không. Kiều Ngôn Hi kiên nhẫn trả lời từng câu một, lúc này bà nội mới yên tâm, nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn cho cháu gái ăn tối.
Một cuộc sống khác hơn đang hiện ra trước mắt Kiều Ngôn Hi, sự thay đổi này đều được Kiều Ngôn Hi nắm trong tay kiểm soát, giống như cá gặp nước, Kiều Ngôn Hi tin tưởng và một tương lai thật tốt đẹp, bà nội cũng sẽ được hạnh phúc.
Rốt cuộc cũng đến khai giảng, Kiều Ngôn Hi cưỡi con xe đạp trước kia của Tiếu Linh dùng để đi làm, đạp đến nhà Doãn Manh Manh để cùng cô đến trường. Nhà Doãn Manh Manh ở cạnh bờ sông, cách nhà Kiều Ngôn Hi rất xa, nhưng lại cùng đường lên huyện.
Con đường đi từ nhà mình đến nhà Doãn Manh Manh chỉ có một mình Kiều Ngôn Hi, bất quá may mắn trời đang mùa hè, tuy rằng là là năm giờ rưỡi nhưng đã tờ mờ sáng.
Đến nhà Doãn Manh Manh, Kiều Ngôn Hi mới phát hiện, gần hết các bạn cùng lớp đều đã tập trung, Doãn Manh Manh nhìn thấy Kiều Ngôn Hi, hoan hô một tiếng rồi đẩy xe đạp đến bên cạnh: “Tiểu Khê, Tiểu Khê, cậu đã đến rồi, chúng ta xuất phát thôi, trường học mới thẳng tiến.”
“Mọi người cùng đi luôn sao?” Kiều Ngôn Hi hỏi.
“Ừ, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên, có rất nhiều bạn không biết đường, cho nên trước khai giảng vài ngày, chúng tớ đã hẹn nhau đi cùng.” Tiết Đồng Hải giải thích.
Trong lớp của Kiều Ngôn Hi, Tiết Đồng Hải đảm nhiệm chức lớp phó, học tập rất tốt, nếu như không có Kiều Ngôn Hi thì cậu đã luôn đứng nhất rồi, cũng vì chuyện này, một đám con trai nghịch ngợm trong lớp đã đặt danh hiệu của cậu là: Thừa tướng.
“Mọi người tập trung nào, chúng ta chuẩn bị xuất phát!” Tiết Đồng Hải vừa nói xong, chợt nghe thấy một tràng tiếng hoan hô, mọi người nhanh chóng yên vị trên xe đạp, khẩn cấp chạy về phía trước, những đứa trẻ chưa hiểu sự đời thường có một lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
Kiều Ngôn Hi phát hiện thì ra mọi người đang đợi cô, không khỏi có chút ngượng ngùng. Hạ quyết tâm lần sau nhất định phải đến sớm.
Đây là ngày đầu tiên mọi người đi đến trường trung học, hơn nữa còn là trường trung học tốt nhất toàn huyện, cho nên tâm trạng rất phấn khích, vốn là lộ trình một giờ, nhưng chỉ còn lại 40 phút.
Đến trường học, rất nhiều người cảm thán rằng đây đúng không hổ danh là trường cao cấp, mấy tầng lầu cũng thật cao, một loại tình cảm hưng phấn tuôn trào mãnh liệt. Cất xe đạp xong đi đến trước lầu, liền thấy danh sách tên của bọn họ được dán trên một cột đá cẩm thạch, trong đó còn phân ra lớp của bọn họ.
Rất nhiều người đang đua nhau chen chúc. Tổng cộng được phân thành 5 lớp, mỗi lớp sáu mươi người, Lớp Nhất và Nhị là lớp chuyên, ba lớp còn lại là lớp bình thường.
Tất cả mọi người liều mạng chen chúc về phía trước, hi vọng có thể nhìn được mình học lớp nào, Kiều Ngôn Hi không muốn chen lấn, chỉ đứng ở ngoài chờ, đợi cho mọi người tản đi rồi xem.
Cô nhìn quanh tứ phía, trong lòng không khỏi cảm thán trường học đúng là cao cấp, sân thể dục được chia ra đến tận mười khu vực, ở phía nam là sân bóng rổ, có hơn mười cái giá đỡ.
Dãy học sinh có đến sáu tầng lầu, ở lan can còn trồng cái loại hoa nhỏ, đủ mọi màu sắc, gió thổi qua có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng. Kiều Ngôn Hi cầm lòng không đậu mà nghĩ: Không hổ trường tốt nhất toàn huyện, cái gì cũng tốt cả.
“Tiểu Khê, Tiểu Khê, chúng ta đều học lớp Nhất đó, thật tốt quá, được học cùng Tiểu Khê rồi.” Âm thanh của Doãn Manh Manh đột nhiên vang bên tai.
Kiều Ngôn Hi bất đắc dĩ lắc đầu: “Chúng ta đi đến lớp xếp hàng đi“. Nói xong liền nắm tay Doãn Manh Manh đi đến lớp Nhất xếp hàng.
Học sinh giỏi nhất được phân đều ra hai lớp, thành tích Doãn Manh Manh rất tốt, tỷ lệ bọn họ được xếp cùng lớp là khá cao, Kiều Ngôn Hi không có nhiều ngạc nhiên lắm, tuy nhiên có thể cùng bạn tốt học chung, cô thật sự rất vui.
Thầy chủ nhiệm đã đến từ sớm, phân phó mọi người dựa theo thứ tự cao thấp để xếp hàng, Kiều Ngôn Hi và Doãn Manh Manh cũng không quá cao, liền được xếp lên phía trên một chút. Cả lớp tập trung đầy đủ, sau khi thầy giáo điểm danh liền đem học trò vào lớp xếp chỗ ngồi.
Kiều Ngôn Hi và Doãn Manh Manh ngồi ngồi ở bàn số hai, phía trước là hai nữ sinh, phía sau dĩ nhiên là Tiết Đồng Hải, Kiều Ngôn Hi cười cười với cậu xem như chào hỏi, Doãn Manh Manh hưng phấn không thôi, hô to thật là có duyên.
Tiết đầu tiên không học, chủ nhiệm lớp mời mọi người đứng lên tự giới thiệu, Kiều Ngôn Hi không nhớ kỹ được hết, nhưng chỉ có một nam sinh để lại cho cô ấn tượng rất sâu, vóc dáng cao cao, ngũ quan thực anh tuấn, thoạt nhìn đặc biệt lạnh lùng. Cậu tự giới thiệu chỉ có ngắn ngủn ba chữ: Khương Thành Ngọc.
Kiểu giới hiệu này so với đám nam sinh nhí nhố lại khác một trời một vực, hơn nữa chỉ dựa vào cái khí chất lạnh lùng kia, Kiều Ngôn Hi liền nhớ rõ cậu ngay lập tức.
Tiết thứ hai mới bắt đầu vào học, Kiều Ngôn Hi cảm thấy rất nhẹ nhàng, vốn cô học rất tốt, còn rất thông minh, cho dù tốc độ giảng bài của giáo viên mới nhanh gấp mười lần trước kia, cô cũng có thể tiếp thu tốt.
Doãn Manh Manh cũng không cùng cô to nhỏ này nọ nữa, có thể thấy, cô nhóc đang cố gắng theo kịp tiến độ của giáo viên.
Cơm trưa ăn ở một tiệm cơm nhỏ cạnh trường học, đây là nơi chuyên dành cho học sinh trung học, cho nên giá không đắt, tiêu chút tiefn cũng có thể ăn no. Điểm này, Kiều Ngôn Hi thực vừa lòng.
Bây giờ Kiều Ngôn Hi so với bạn cùng trang lứa đã thành thục hơn nhiều, trong khi người khác đang bàn chuyện nên mua cái gì ăn vặt, Kiều Ngôn Hi đã nghĩ xong kế hoạch tiêu tiền để không hoang phí vô ích, có lẽ đây gọi là hoàn cảnh ép người ta trưởng thành.
Kiều Ngôn Hi trải qua ngày học đầu tiên rất tốt, chuyện học tập và tiêu tiền ăn uống đối với Kiều Ngôn Hi mà nói là hai vấn đề quan trọng, hiện tại đều giải quyết ổn thỏa, như vậy Kiều Ngôn Hi đã có thể hoàn toàn hưởng thụ một chút cảm xác vui sướng rồi.
Về đến nhà lại không thể thiếu một loạt các câu hỏi của bà, cái gì mà trường học có được không, thầy chủ nhiệm có được không, bạn cùng lớp như thế nào, có được ăn no hay không. Kiều Ngôn Hi kiên nhẫn trả lời từng câu một, lúc này bà nội mới yên tâm, nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn cho cháu gái ăn tối.
Một cuộc sống khác hơn đang hiện ra trước mắt Kiều Ngôn Hi, sự thay đổi này đều được Kiều Ngôn Hi nắm trong tay kiểm soát, giống như cá gặp nước, Kiều Ngôn Hi tin tưởng và một tương lai thật tốt đẹp, bà nội cũng sẽ được hạnh phúc.
Bình luận truyện