Ngũ Đại Tài Phiệt

Chương 40: Vị khách bất ngờ



Tại phòng họp của Tập đoàn quốc tế Phan thị.

Phan Đình Hạo ngồi ở vị trí dành cho tổng tài, đứng đằng sau anh là trợ lí Hỏa Diễm. Một vị quản lí bên bộ phận kinh doanh đang báo cáo doanh thu của tuần. Nhưng khi anh ta nói đến việc 1 sản phẩm của tập đoàn bị kiện là đạo nhái của 1 công ty nhỏ tên là Mỹ Thiên và hỏi Phan Đình Hạo về cách giải quyết thì đã bị ánh mắt sắc bén của anh dọa cho dựng tóc gáy.

Phan Đình Hạo vốn đang ngồi dựa lưng lên ghế, bây giờ đã ngồi thẳng dậy. Một tay anh đặt lên bàn, người anh hơi rướn về trước. Mắt anh hơi híp lại vẻ nguy hiểm:

- "Đạo nhái? Chuyện này là sao?"

- "Tôi... tôi thật sự cũng không biết ạ!" - Tên quản lí ấp úng.

- "Không biết? Tôi trả tiền lương cho anh để anh vô dụng vậy sao?"

- "Tôi... tôi..."

Chưa đợi hắn ta nói hết câu, Phan Đình Hào đã lạnh lùng lên tiếng với Hỏa Diễm:

- "Hỏa Diễm, điều tra rõ chuyện này cho tôi"

- "Vâng" - Hỏa Diễm cúi người nhận lệnh.

- "Giám đốc điều hành, ra lệnh cho phòng nhân sự làm thủ tục cho anh ta rời khỏi tập đoàn" - Phan Đình Hạo vừa nói vừa hất cằm về phía tên quản lí kia - "Cử người có năng lực hơn lên thay"

- "Vâng, thưa tổng tài" - Giám đốc điều hành gật đầu, đồng thời lau mồ hôi đang túa ra trên trán.

- "Phan tổng, xin hãy cho tôi thêm 1 cơ hội, tôi nhất định sẽ không để anh thất vọng!" - Tên quản lí nhận ra là mình đang bị đuổi việc thì vội vàng cầu xin.

Ai cũng biết, chỉ cần là làm việc cho Ngũ đại tài phiệt hay Tập đoàn SMG(*), cho dù là làm tạp vụ cũng được người khác ngưỡng mộ, coi trọng phần nào. Bởi vì, muốn vào những tập đoàn lớn này làm việc thì điều kiện tiên quyết là phải có năng lực, nghiệp vụ cao. Thông qua nhiều đợt kiểm tra, thử việc mới được tuyển dụng. Nhưng chỉ cần phạm lỗi dù cho rất nhỏ cũng tự rước họa vào thân, nhẹ thì bị giảm lương, đẩy xuống 1 cấp, nặng thì bị đuổi việc. Và một khi bị đuổi việc chắc chắn sẽ không thể ngóc đầu lên được. Vì sẽ không có bất kỳ công ty lớn nào sẽ nhận lại họ. Họ chỉ có 2 khả năng, hoặc là xin vào làm cho những công ty nhỏ, không có tiềm năng, hoặc là chịu cảnh thất nghiệp.

(*)SMG: là tập đoàn của Shizuka, Mone, Eri, Luka và Ahim đó nha! Các bạn còn nhớ không?

- "Anh chắc cũng biết nguyên tắc của tôi rồi, phải không? Hoặc là trọng dụng người tài, hoặc là phế truất kẻ vô dụng" - Phan Đình Hạo lạnh lùng mở miệng. Giọng nói của anh đã khiến cho toàn bộ những người có mặt tại đây đều hít phải 1 ngụm khí lạnh.

- "Phan tổng..." - Tên quản lí kia còn đang muốn tiếp tục cầu xin thì bị Phan Đình Hạo ngăn lại.

- "Không cần nói nhiều! Sau giờ họp, anh có thể đi nhận tháng lương cuối của mình, bắt đầu từ ngày mai, không cần đến đây nữa!"

Phan Đình Hạo vừa nói hết câu thì điện thoại của anh ở trên bàn cũng rung lên liên hồi. Anh cầm điện thoại lên nhìn rồi mở miệng:

- "Hôm nay tới đây thôi! Tất cả đi làm việc của mình đi!"

- "Vâng" - Mọi người đồng thanh đáp lại rồi nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

Đợi tất cả đi khỏi, Phan Đình Hạo mới bắt máy:

- "Mẹ?"

- "Đình Hạo, tối nay con có bận không?"

- "Trước mắt thì chưa bận!" - Phan Đình Hạo hờ hững đáp.

- "Vậy thì tối nay con về nhà một chuyến đi!"

- "Có chuyện gì sao ạ?"

- "Có chuyện mới được gọi con về sao? Mẹ nhớ con không được ư? Bà con cũng luôn nhắc đến con đó!" - Phan phu nhân nghe anh hỏi thế thì bắt đầu càu nhàu.

- "Con còn không hiểu bà với mẹ sao? Không có chuyện còn gọi về ư?" - Phan Đình Hạo tựa lưng ra sau ghế, anh dùng tay xoa xoa 2 bên thái dương đau nhức.

- "Thằng nhóc kia! Dù thế nào đi nữa cũng phải về nhà, có biết không hả?" - Phan phu nhân thái đổi thái độ đến chóng mặt. Vừa mới nói dịu dàng mang tính chất dò hỏi, giờ đã đổi thành giọng ra lệnh.

- "Vậy 21h con về!"

- "Không được! 18h phải có mặt ở nhà!" - Phan phu nhân lập tức phản bác.

- "21h!" - Phan Đình Hạo kiên nhẫn lặp lại.

- "Mẹ đã bảo là 18h là 18h. Cấm mặc cả. Cũng đâu thể để khách phải đợi chứ!" - Phan phu nhân hơi lên tiếng.

Phan Đình Hạo bị tiếng nói lớn bất ngờ của bà làm màng nhĩ rung 1 trận. Anh đưa điện thoại ra xa 1 chút rồi lắc đầu mệt mỏi và nói:

- "Cuối cùng mẹ cũng để lộ sơ hở rồi! Khách quý nào khiến mẹ phải nhọc công ép buộc con về sớm vậy?"

- "Cái thằng... Cứ cho là con giỏi đi! Còn giờ thì mau thu dọn chuẩn bị đi về. Đúng 18h phải có mặt tại nhà! Rõ chưa?" - Phan phu nhân nói xong câu đó thì cũng cúp máy ngay tránh cho Phan Đình Hạo kiếm cớ để thoái thác.

Đầu bên này, Phan Đình Hạo nghe thấy tiếng "Tút! tút! tút!" thì cũng cúp máy bất lực thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện