Ngự Hoàng
Chương 101: Mưu kế bắc thần
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
*****
Biên soạn: Mạc Vân.
*****
"Bắc Thần, ngươi có cảm thấy, Thanh Lưu Thành gần đây có chút không đúng lắm hay không?" Nam nhân đón lấy trà Bắc Thần đưa tới, trước khi uống tùy tiện hỏi một câu, "Trà này của ngươi pha không tệ, không ngờ Đại đương gia còn có bản lĩnh như vậy."
"Nào có gì không đúng, không phải là bình thường cũng như vậy." Bắc Thần cũng lại cho mình một chén, sau khi tỉ mỉ thưởng thức, y cười hì hì nhìn về phía người kia, "Ta nói, so với trong cung, ở đây uống ngon hơn?"
"Có thêm rất nhiều người kỳ quái." Ngôn Vô Trạm tiện tay đẩy vải mềm bên cạnh ra, ngay cả Thanh Lưu Thành so với trước đây không khác biệt, thế nhưng đột nhiên có thêm rất nhiều gương mặt xa lạ, cũng như người Liệt Long Trại có thể nhớ rõ mặt mũi huynh đệ trong trại, Ngôn Vô Trạm ở đây lâu, tình hình đại khái hắn cũng có hiểu biết, giống như trên đường phố này, không nên có nhiều sạp hàng như vậy.
Hơn nữa mỗi sạp hàng, cũng không phải người bình thường.
Là vì nguyên nhân gì khiến những cao thủ này cải trang thành tiểu thương chứ. . . . . .
Ngôn Vô Trạm chuyển ánh mắt sang Bắc Thần.
"Ta nói, hay là chờ sau này khi ngươi trở về, cũng đem ta về theo đi, ta mỗi ngày đều pha trà cho ngươi uống có được không?" Giống như không nhìn thấy ánh mắt người kia, nụ cười của Bắc Thần vẫn vô tâm vô phế như cũ.
Ngôn Vô Trạm thả chén trà lại trên bàn, động tác của hắn không cói là nhẹ, một tiếng 'cạch' này thành công ngăn cản Bắc Thần .
"Đại đương gia, còn quanh co sẽ không thú vị."
Đối diện chốc lát, Bắc Thần đầu hàng, y cố lực gãi đầu một cái, bắt đầu thành thật. . . . . .
"Ngươi đã biết, thứ ta muốn, Vân Dương, Lạc Cẩn, Hoằng Nghị trong tay mỗi người có một."
Người kia gật đầu, hôm đó y đã nghe Bắc Thần nói rồi, thế nhưng chi tiết cụ thể, hắn cũng không biết rõ, "Đến cùng là thứ gì?"
"Kim Hồ Lô." Bắc Thần nói xong, dùng ngón tay thấm nước trà, vẽ lên bàn hình hồ lô to bằng ngón cái, "Đại khái cũng lớn cỡ này, ta không mang trên người."
"Có ích lợi gì?" Kim Hồ Lô này, Ngôn Vô Trạm thật sự đã nghe nói qua, là Tương Vương tiền triều rèn cho con của mình, có người nói con của Tương Vương, mỗi người giữ trong tay một cái, là tượng trưng cho thân phận, cũng dùng làm tín vật.
Có điều sau này, hoàng thất hiện giờ lật đổ thống trị của tiền triều, Tương Vương cùng các vương gia khác đều chết trong trận chiến loạn này, Cửu Minh Tộc cũng từ đó rút lui khỏi lịch sử, chạy tứ tán khắp nơi. . . . . .
Mấy người con của Tương Vương người thì chết, người thì bị bắt, không có ai may mắn trốn thoát, cho nên Kim Hồ Lô đại biểu thân phận bọn họ, trong lúc chạy nạn không biết rơi mất ở đâu rồi.Qua nhiều năm như vậy, Kim Hồ Lô này sớm đã bị người nấu ra rồi, nhưng không ngờ, lại vẫn được giữ gìn rất tốt trong tay mấy người này, điều này khiến Ngôn Vô Trạm có chút bất ngờ.
Kim Hồ Lô này có giá trị nhất định, nhưng tuyệt đối không đến nỗi khiến Bắc Thần hao tổn công sức đi tìm. . . . . .
Kim Hồ Lô này tất nhiên còn có tác dụng khác.
Vì liên quan đến tiền triều, Ngôn Vô Trạm tất nhiên muốn biết rõ.
"Cả đời Tương Vương, rất có màu sắc truyền kỳ, nghe đồn hắn, văn có thể cầm bút an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định càn khôn, là kỳ tài hiếm có. Nhưng một người tài ba như vậy, ngay lúc sự nghiệp đang vượng lại giã từ khỏi ánh vinh quang, không để ý lời khuyên can của hoàng đế lúc đó, cố chấp cởi giáp về quê. Hoàng đế bất đắc dĩ, cuối cùng ban thưởng hậu hĩnh cho hắn, để hắn rời đi. Tương Vương đi rồi, thế nhưng con trai của hắn lại ở lại Hoàng Thành, tiếp tục vì hoàng đế cống hiến, cũng vào lúc này, hắn đem Kim Hồ Lô tặng cho con của mình. Tương Vương vốn nên ẩn cư thôn dã cả đời, thế nhưng, lại xảy ra chuyện kia. . . . . ."
Quốc gia gặp nạn thất phu hữu trách*, thân là hoàng tộc, Tương Vương đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hắn lại cầm vũ khí, trở về Hoàng Thành xa cách nhiều năm.
(*Thất phu hữu trách: kẻ không có tài cán gì cũng phải đứng ra cùng gánh vác, giống câu "Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh")
Nhưng dù cho Tương Vương cường hãn cỡ nào, hắn cuối cùng cũng là người bình thường, sự xuất hiện của hắn cũng không thể xoay chuyển càn khôn, tiền triều vẫn bại trận.
Hắn cũng lấy thân chôn cùng, đem những suy đoán kia của mọi người về hắn cùng nhau đem xuống suối vàng. . . . . .
"Tương Vương từng nói, hắn có một bảo bối, đời này không gì sánh được, có một không hai, cũng là bảo vật người trong thiên hạ thiết tha mơ ước, một bảo vật thật sự." Bắc Thần nhìn vết nước trà từ từ khô khốc, hình dạng hồ lô kia tan vỡ không đầy đủ, y trực tiếp xóa đi hoàn toàn, sau đó ngẩng đầu đón lấy ánh mắt Ngôn Vô Trạm, "Tương Vương đem bảo vật này dấu kỹ, trên đời này chỉ có một mình hắn biết giấu ở đâu. Đồng thời hắn lại sợ hắn đột nhiên chết đi, đem bảo vật này vào trong quan tài, trở thành bí mật vĩnh cửu, vì vậy Tương Vương để lại một Tàng Bảo Đồ, thế gian chỉ có một phần này.
Người kia sang tỏ, hắn tiếp lời Bắc Thần, "Thứ này, ở trong Kim Hồ Lô Tương Vương rèn cho con hắn."
Bắc Thần gật đầu, y lại giải thích cặn kẽ thêm, "Đem mấy cái Kim Hồ Lô kia đặt vào phiến đá của Tương Vương, chính là một Tàng Bảo Đồ hoàn chỉnh."
"Những thứ này, ngươi nghe được từ đâu?" Ngay cả Ngôn Vô Trạm cũng không biết, hắn cũng chưa từng từng nghe nói bảo tàng của Tương Vương, Bắc Thần làm sao biết được?
"Có lẽ là bản thân Tương Vương không muốn để bảo vật này trở thành bí mật muôn đời." Bắc Thần lần này không trực tiếp trả lời câu hỏi của người kia, mà giúp hắn đổi chén trà đã lạnh.
Người kia nhìn gương mặt thật lòng hiếm có của Bắc Thần, lúc hắn ngồi xuống, lại hỏi, "Ngươi rất muốn có được kho báu kia?""Không phải" Bắc Thần lắc đầu, "Ta chỉ muốn xem thử, bảo bối của Tương Vương đến cùng là cái gì."
Tương Vương chưa từng nói, bảo vật của hắn là vàng bạc châu báu, Bắc Thần muốn biết, thứ mà người được coi như thần thoại kia xem là trân bảo đến cùng là thứ gì. . . . . . Thứ kia hẳn là so với tiền tài còn quan trọng hơn nhiều.
"Bị ta biết biết rồi, ngươi không sợ ta cướp?" Tên nhóc Bắc Thần này, luôn luôn không làm theo lẽ thường, muốn từ trong miệng hắn nghe được một câu nói thật đúng là không dễ, nhìn thấy Bắc Thần thành thật như vậy, người kia khó tránh khỏi cảm thấy thú vị, y không sợ hắn cũng động tâm với bảo tàng của Tương Vương? Dù sao đó là vật của tiền triều, cho dù hắn muốn sung công, Bắc Thần cũng không thể có bất kỳ lời oán hận nào.
Bắc Thần bắt lấy chén trà người kia đang muốn đưa lên miệng, y đẩy chén trà sang một bên, cả người gần như úp sấp lên bàn, y nhìn ánh mắt người kia, cười gian tà, "Ngay cả ta cũng là của ngươi, những thứ đó, đã là gì chứ?"
"Lời này nghe được." Người kia gật đầu, nhưng lần cúi đầu này cũng không thấy ngẩng lên, môi hai người đã dán chặt vào nhau.
. . . . . .
Bắc Thần đưa Ngôn Vô Trạm đến Thanh Lưu Thành, là để lấy những Kim Hồ Lô khác kia.
Y đưa tin cho Lạc Cẩn và Hoằng Nghị, nói cho bọn họ biết Ngôn Vô Trạm ở trong tay y, muốn người kia, dùng Kim Hồ Lô để đổi.
Ngôn Vô Trạm nói y việc này không thể nghi ngờ là uổng phí thời gian, chưa nói chuyện bọn họ có biết bí mật sau lưng Kim Hồ Lô này hay không, chỉ với giá trị bên ngoài của Kim Hồ Lô, bọn họ sẽ không dùng nó đi đổi một gã nươi ngựa. . . . . .
Bắc Thần nghe xong chỉ cười, y để Ngôn Vô Trạm đợi.
Thời gian Bắc Thần ước hẹn là giờ tý tối hôm sau, Bắc Thần không như người kia tưởng tượng, mặc đồ dạ hành, đem chỗ có thể che đều che lại, mà tùy tiện mặc một bộ quần áo, gương mặt kia thật sự chỉ dùng một miếng vải mỏng tượng trưng che lại.
Trên cơ bản miếng vải mỏng này là trong suốt, bộ dạng dở dở ương ương kia của Bắc Thần có chút giống như phụ nữ dị vực, đương nhiên điều kiện quan trọng là dáng vẻ y rất dễ nhìn.
Còn Ngôn Vô Trạm lại dứt khoát không có bất kỳ che chắn gì, trên mặt hắn mang theo mặt nạ, đỡ với không đỡ cũng không cần thiết.
Hắn cho rằng Bắc Thần lần này nhất định là uổng công, bất kể là Hoằng Nghị hay là Lạc Cẩn cũng sẽ không để ý tới yêu cầu của Bắc Thần, nhưng bất ngờ là hắn nhìn thấy, hai người kia lại thật sự xuất hiện ở chỗ hẹn. . . . . . Một căn nhà trống không.
Nhận lấy ánh mắt thắng lợi của Bắc Thần, người kia đầy vẻ kinh ngạc. . . . . .
Hai người kia, bất luận hắn nghĩ sao cũng không nên xuất hiện.
"Đừng có gấp gáp như vậy, một lúc để ngươi gặp, một người là tình nhân cũ của người, một người là phu quân danh chính ngôn thuận."
Không hiểu sao, lời này của Bắc Thần có chút vị chua, người kia không hiểu được liếc mắt nhìn y, nhưng lúc này Bắc Thần đã đứng lên. . . . . . Ngay ở trên nóc nhà, sau lưng y là một vòng trăng tròn. �
Bắc Thần huýt sáo, hai người trên đất trống kia đồng thời quay lại.
Có trăng làm nền, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra vóc người Bắc Thần và Ngôn Vô Trạm, gương mặt kia mơ hồ không rõ.
Nhưng cảm giác đè ép lại mạnh chưa từng có, trong tích tắc hai bên chạm mặt, dường như không khí cũng dừng lại. . . . . .
"Thiên Diện Thú không làm ăn trộm, đổi nghề làm cướp rồi sao? " một lúc sau, Lạc Cẩn tự nhiên mở miệng, chỉ là trong hờ hững xen lẫn sát ý hừng hực.
Ngay cả Ngôn Vô Trạm đứng trên nóc nhà cũng cảm thấy.
Hơi lạnh của Lạc Cẩn và Hoằng Nghị không giống nhau, đây là đại diện cho tử vong, khiến người ta không lạnh mà run.
Có điều so với cái này, Ngôn Vô Trạm để ý lời Lạc Cẩn hơn. . . . . .
Lúc Bắc Thần muốn anh tuấn đánh trả, Ngôn Vô Trạm đột nhiên kéo y một cái, cánh tay định giơ lên của Bắc Thần bị hắn cứng rắn kéo trở về, còn liên lụy suýt chút khiến y té khỏi nóc nhà. . . . . .
Bắc Thần hung dữ nhìn sang, Ngôn Vô Trạm lúc này nhỏ giọng hỏi, "Cái gì thú?"
"Bớt nói nhảm!" Tức giận bỏ qua người kia, Bắc Thần chấn chỉnh lại cờ trống, sửa lại ống tay áo một chút, một lần nữa nhìn về phía Lạc Cẩn, mặt y như hoa đào, cười đến rạng rỡ, "Cung chủ Nhược Phù Cung không đi giết người, đổi nghề làm thương nhân rồi sao?"
Lạc Cẩn chưa kịp tháo xuống, Hoằng Nghị giơ Kim Hồ Lô cầm trong tay lên, y để Bắc Thần nhìn rõ, sau đó lạnh giọng hỏi, "Người đâu?"
Ý tứ Hoằng Nghị rất rõ ràng, để người lại, sau đó ngươi cút.
................
-------------[Edit:xASAx]--------------
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
*****
Biên soạn: Mạc Vân.
*****
"Bắc Thần, ngươi có cảm thấy, Thanh Lưu Thành gần đây có chút không đúng lắm hay không?" Nam nhân đón lấy trà Bắc Thần đưa tới, trước khi uống tùy tiện hỏi một câu, "Trà này của ngươi pha không tệ, không ngờ Đại đương gia còn có bản lĩnh như vậy."
"Nào có gì không đúng, không phải là bình thường cũng như vậy." Bắc Thần cũng lại cho mình một chén, sau khi tỉ mỉ thưởng thức, y cười hì hì nhìn về phía người kia, "Ta nói, so với trong cung, ở đây uống ngon hơn?"
"Có thêm rất nhiều người kỳ quái." Ngôn Vô Trạm tiện tay đẩy vải mềm bên cạnh ra, ngay cả Thanh Lưu Thành so với trước đây không khác biệt, thế nhưng đột nhiên có thêm rất nhiều gương mặt xa lạ, cũng như người Liệt Long Trại có thể nhớ rõ mặt mũi huynh đệ trong trại, Ngôn Vô Trạm ở đây lâu, tình hình đại khái hắn cũng có hiểu biết, giống như trên đường phố này, không nên có nhiều sạp hàng như vậy.
Hơn nữa mỗi sạp hàng, cũng không phải người bình thường.
Là vì nguyên nhân gì khiến những cao thủ này cải trang thành tiểu thương chứ. . . . . .
Ngôn Vô Trạm chuyển ánh mắt sang Bắc Thần.
"Ta nói, hay là chờ sau này khi ngươi trở về, cũng đem ta về theo đi, ta mỗi ngày đều pha trà cho ngươi uống có được không?" Giống như không nhìn thấy ánh mắt người kia, nụ cười của Bắc Thần vẫn vô tâm vô phế như cũ.
Ngôn Vô Trạm thả chén trà lại trên bàn, động tác của hắn không cói là nhẹ, một tiếng 'cạch' này thành công ngăn cản Bắc Thần .
"Đại đương gia, còn quanh co sẽ không thú vị."
Đối diện chốc lát, Bắc Thần đầu hàng, y cố lực gãi đầu một cái, bắt đầu thành thật. . . . . .
"Ngươi đã biết, thứ ta muốn, Vân Dương, Lạc Cẩn, Hoằng Nghị trong tay mỗi người có một."
Người kia gật đầu, hôm đó y đã nghe Bắc Thần nói rồi, thế nhưng chi tiết cụ thể, hắn cũng không biết rõ, "Đến cùng là thứ gì?"
"Kim Hồ Lô." Bắc Thần nói xong, dùng ngón tay thấm nước trà, vẽ lên bàn hình hồ lô to bằng ngón cái, "Đại khái cũng lớn cỡ này, ta không mang trên người."
"Có ích lợi gì?" Kim Hồ Lô này, Ngôn Vô Trạm thật sự đã nghe nói qua, là Tương Vương tiền triều rèn cho con của mình, có người nói con của Tương Vương, mỗi người giữ trong tay một cái, là tượng trưng cho thân phận, cũng dùng làm tín vật.
Có điều sau này, hoàng thất hiện giờ lật đổ thống trị của tiền triều, Tương Vương cùng các vương gia khác đều chết trong trận chiến loạn này, Cửu Minh Tộc cũng từ đó rút lui khỏi lịch sử, chạy tứ tán khắp nơi. . . . . .
Mấy người con của Tương Vương người thì chết, người thì bị bắt, không có ai may mắn trốn thoát, cho nên Kim Hồ Lô đại biểu thân phận bọn họ, trong lúc chạy nạn không biết rơi mất ở đâu rồi.Qua nhiều năm như vậy, Kim Hồ Lô này sớm đã bị người nấu ra rồi, nhưng không ngờ, lại vẫn được giữ gìn rất tốt trong tay mấy người này, điều này khiến Ngôn Vô Trạm có chút bất ngờ.
Kim Hồ Lô này có giá trị nhất định, nhưng tuyệt đối không đến nỗi khiến Bắc Thần hao tổn công sức đi tìm. . . . . .
Kim Hồ Lô này tất nhiên còn có tác dụng khác.
Vì liên quan đến tiền triều, Ngôn Vô Trạm tất nhiên muốn biết rõ.
"Cả đời Tương Vương, rất có màu sắc truyền kỳ, nghe đồn hắn, văn có thể cầm bút an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định càn khôn, là kỳ tài hiếm có. Nhưng một người tài ba như vậy, ngay lúc sự nghiệp đang vượng lại giã từ khỏi ánh vinh quang, không để ý lời khuyên can của hoàng đế lúc đó, cố chấp cởi giáp về quê. Hoàng đế bất đắc dĩ, cuối cùng ban thưởng hậu hĩnh cho hắn, để hắn rời đi. Tương Vương đi rồi, thế nhưng con trai của hắn lại ở lại Hoàng Thành, tiếp tục vì hoàng đế cống hiến, cũng vào lúc này, hắn đem Kim Hồ Lô tặng cho con của mình. Tương Vương vốn nên ẩn cư thôn dã cả đời, thế nhưng, lại xảy ra chuyện kia. . . . . ."
Quốc gia gặp nạn thất phu hữu trách*, thân là hoàng tộc, Tương Vương đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hắn lại cầm vũ khí, trở về Hoàng Thành xa cách nhiều năm.
(*Thất phu hữu trách: kẻ không có tài cán gì cũng phải đứng ra cùng gánh vác, giống câu "Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh")
Nhưng dù cho Tương Vương cường hãn cỡ nào, hắn cuối cùng cũng là người bình thường, sự xuất hiện của hắn cũng không thể xoay chuyển càn khôn, tiền triều vẫn bại trận.
Hắn cũng lấy thân chôn cùng, đem những suy đoán kia của mọi người về hắn cùng nhau đem xuống suối vàng. . . . . .
"Tương Vương từng nói, hắn có một bảo bối, đời này không gì sánh được, có một không hai, cũng là bảo vật người trong thiên hạ thiết tha mơ ước, một bảo vật thật sự." Bắc Thần nhìn vết nước trà từ từ khô khốc, hình dạng hồ lô kia tan vỡ không đầy đủ, y trực tiếp xóa đi hoàn toàn, sau đó ngẩng đầu đón lấy ánh mắt Ngôn Vô Trạm, "Tương Vương đem bảo vật này dấu kỹ, trên đời này chỉ có một mình hắn biết giấu ở đâu. Đồng thời hắn lại sợ hắn đột nhiên chết đi, đem bảo vật này vào trong quan tài, trở thành bí mật vĩnh cửu, vì vậy Tương Vương để lại một Tàng Bảo Đồ, thế gian chỉ có một phần này.
Người kia sang tỏ, hắn tiếp lời Bắc Thần, "Thứ này, ở trong Kim Hồ Lô Tương Vương rèn cho con hắn."
Bắc Thần gật đầu, y lại giải thích cặn kẽ thêm, "Đem mấy cái Kim Hồ Lô kia đặt vào phiến đá của Tương Vương, chính là một Tàng Bảo Đồ hoàn chỉnh."
"Những thứ này, ngươi nghe được từ đâu?" Ngay cả Ngôn Vô Trạm cũng không biết, hắn cũng chưa từng từng nghe nói bảo tàng của Tương Vương, Bắc Thần làm sao biết được?
"Có lẽ là bản thân Tương Vương không muốn để bảo vật này trở thành bí mật muôn đời." Bắc Thần lần này không trực tiếp trả lời câu hỏi của người kia, mà giúp hắn đổi chén trà đã lạnh.
Người kia nhìn gương mặt thật lòng hiếm có của Bắc Thần, lúc hắn ngồi xuống, lại hỏi, "Ngươi rất muốn có được kho báu kia?""Không phải" Bắc Thần lắc đầu, "Ta chỉ muốn xem thử, bảo bối của Tương Vương đến cùng là cái gì."
Tương Vương chưa từng nói, bảo vật của hắn là vàng bạc châu báu, Bắc Thần muốn biết, thứ mà người được coi như thần thoại kia xem là trân bảo đến cùng là thứ gì. . . . . . Thứ kia hẳn là so với tiền tài còn quan trọng hơn nhiều.
"Bị ta biết biết rồi, ngươi không sợ ta cướp?" Tên nhóc Bắc Thần này, luôn luôn không làm theo lẽ thường, muốn từ trong miệng hắn nghe được một câu nói thật đúng là không dễ, nhìn thấy Bắc Thần thành thật như vậy, người kia khó tránh khỏi cảm thấy thú vị, y không sợ hắn cũng động tâm với bảo tàng của Tương Vương? Dù sao đó là vật của tiền triều, cho dù hắn muốn sung công, Bắc Thần cũng không thể có bất kỳ lời oán hận nào.
Bắc Thần bắt lấy chén trà người kia đang muốn đưa lên miệng, y đẩy chén trà sang một bên, cả người gần như úp sấp lên bàn, y nhìn ánh mắt người kia, cười gian tà, "Ngay cả ta cũng là của ngươi, những thứ đó, đã là gì chứ?"
"Lời này nghe được." Người kia gật đầu, nhưng lần cúi đầu này cũng không thấy ngẩng lên, môi hai người đã dán chặt vào nhau.
. . . . . .
Bắc Thần đưa Ngôn Vô Trạm đến Thanh Lưu Thành, là để lấy những Kim Hồ Lô khác kia.
Y đưa tin cho Lạc Cẩn và Hoằng Nghị, nói cho bọn họ biết Ngôn Vô Trạm ở trong tay y, muốn người kia, dùng Kim Hồ Lô để đổi.
Ngôn Vô Trạm nói y việc này không thể nghi ngờ là uổng phí thời gian, chưa nói chuyện bọn họ có biết bí mật sau lưng Kim Hồ Lô này hay không, chỉ với giá trị bên ngoài của Kim Hồ Lô, bọn họ sẽ không dùng nó đi đổi một gã nươi ngựa. . . . . .
Bắc Thần nghe xong chỉ cười, y để Ngôn Vô Trạm đợi.
Thời gian Bắc Thần ước hẹn là giờ tý tối hôm sau, Bắc Thần không như người kia tưởng tượng, mặc đồ dạ hành, đem chỗ có thể che đều che lại, mà tùy tiện mặc một bộ quần áo, gương mặt kia thật sự chỉ dùng một miếng vải mỏng tượng trưng che lại.
Trên cơ bản miếng vải mỏng này là trong suốt, bộ dạng dở dở ương ương kia của Bắc Thần có chút giống như phụ nữ dị vực, đương nhiên điều kiện quan trọng là dáng vẻ y rất dễ nhìn.
Còn Ngôn Vô Trạm lại dứt khoát không có bất kỳ che chắn gì, trên mặt hắn mang theo mặt nạ, đỡ với không đỡ cũng không cần thiết.
Hắn cho rằng Bắc Thần lần này nhất định là uổng công, bất kể là Hoằng Nghị hay là Lạc Cẩn cũng sẽ không để ý tới yêu cầu của Bắc Thần, nhưng bất ngờ là hắn nhìn thấy, hai người kia lại thật sự xuất hiện ở chỗ hẹn. . . . . . Một căn nhà trống không.
Nhận lấy ánh mắt thắng lợi của Bắc Thần, người kia đầy vẻ kinh ngạc. . . . . .
Hai người kia, bất luận hắn nghĩ sao cũng không nên xuất hiện.
"Đừng có gấp gáp như vậy, một lúc để ngươi gặp, một người là tình nhân cũ của người, một người là phu quân danh chính ngôn thuận."
Không hiểu sao, lời này của Bắc Thần có chút vị chua, người kia không hiểu được liếc mắt nhìn y, nhưng lúc này Bắc Thần đã đứng lên. . . . . . Ngay ở trên nóc nhà, sau lưng y là một vòng trăng tròn. �
Bắc Thần huýt sáo, hai người trên đất trống kia đồng thời quay lại.
Có trăng làm nền, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra vóc người Bắc Thần và Ngôn Vô Trạm, gương mặt kia mơ hồ không rõ.
Nhưng cảm giác đè ép lại mạnh chưa từng có, trong tích tắc hai bên chạm mặt, dường như không khí cũng dừng lại. . . . . .
"Thiên Diện Thú không làm ăn trộm, đổi nghề làm cướp rồi sao? " một lúc sau, Lạc Cẩn tự nhiên mở miệng, chỉ là trong hờ hững xen lẫn sát ý hừng hực.
Ngay cả Ngôn Vô Trạm đứng trên nóc nhà cũng cảm thấy.
Hơi lạnh của Lạc Cẩn và Hoằng Nghị không giống nhau, đây là đại diện cho tử vong, khiến người ta không lạnh mà run.
Có điều so với cái này, Ngôn Vô Trạm để ý lời Lạc Cẩn hơn. . . . . .
Lúc Bắc Thần muốn anh tuấn đánh trả, Ngôn Vô Trạm đột nhiên kéo y một cái, cánh tay định giơ lên của Bắc Thần bị hắn cứng rắn kéo trở về, còn liên lụy suýt chút khiến y té khỏi nóc nhà. . . . . .
Bắc Thần hung dữ nhìn sang, Ngôn Vô Trạm lúc này nhỏ giọng hỏi, "Cái gì thú?"
"Bớt nói nhảm!" Tức giận bỏ qua người kia, Bắc Thần chấn chỉnh lại cờ trống, sửa lại ống tay áo một chút, một lần nữa nhìn về phía Lạc Cẩn, mặt y như hoa đào, cười đến rạng rỡ, "Cung chủ Nhược Phù Cung không đi giết người, đổi nghề làm thương nhân rồi sao?"
Lạc Cẩn chưa kịp tháo xuống, Hoằng Nghị giơ Kim Hồ Lô cầm trong tay lên, y để Bắc Thần nhìn rõ, sau đó lạnh giọng hỏi, "Người đâu?"
Ý tứ Hoằng Nghị rất rõ ràng, để người lại, sau đó ngươi cút.
................
-------------[Edit:xASAx]--------------
Bình luận truyện