Ngự Hoàng

Chương 215: Chiến dịch kết thúc



Cách hai người gần nhất bọn họ, chính Vân Dương đuổi theo mà tới. 

Mắt thấy sức mạnh gần như có thể trong nháy mắt phá hủy một chiếc xe ngựa hướng về hai người kia bay đi, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, trước khi Vân Dương quyết định, y đã đạp lên lưng ngựa bay vọt đi... 

Trong nháy mắt linh lực rơi xuống đất, trong lồng ngực y vững vàng ôm lấy một người... 

Sau lưng dâng lên đau nhức, cảm giác kia giống như là thịt trên lưng bị người bạo róc xuống, lộ ra xương trắng, máu thịt be bét... 

Đau đớn mãnh liệt, nhưng cũng nhanh chóng, cảm giác ngột ngạt to lớn trong nháy mắt biến mất, bắp thịt căng chặt của Vân Dương lúc này mới thả lỏng ra... 

Đỉnh đầu đầy đất cát, Vân Dương khẽ cử động, đất đá liền theo gò má y rơi xuống, có điều so với chật vật của y, người được y ôm, tình huống rõ ràng phải tốt hơn rất nhiều... 

Vân Dương buông tay, đầu tóc màu đen từ trong lồng ngực y chui ra, ngay lúc mũ sắt trên đầu người kia rơi xuống liền lăn ra một bên, vì vậy Vân Dương thấy được một gương mặt kinh ngạc lại ngỡ ngàng, gương mặt cũng không bị chút vết thương nào... 

Sự việc xảy ra quá nhanh, người kia hoảng hốt trong nháy mắt, có điều rất nhanh hắn liền nhớ tới chuyện gì đã xảy ra, ánh mắt ngạc nhiên chuyển sang gương mặt bị bụi bặm làm dơ của Vân Dương, trong mái tóc xoã tung, máu đột nhiên chảy ra, trên gương mặt cáu bẩn của Vân Dương để lại một vết máu lớn bằng ngón cái... 

Vân Dương rất bẩn, chỉ có tròng mắt trong suốt, như nước trên suối, không có một chút tạp chất. 

”Không sao chứ?” 

Câu hỏi của Vân Dương khiến hắn đột nhiên phục hồi lại tinh thần, con ngươi trong nháy mắt mở to, hắn đẩy người trên người ra, sau đó, ở vị trí không xa, hắn nhìn thấy Phó Đông Lưu nằm dưới đất... 

Việc này khiến đầu hắn đau nhức, người suýt nữa cướp đi giang sơn của hắn, giờ phút này lặng lẽ, không động đậy... Bình thản nằm ngủ... Nhưng cũng cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại. 

Tình huống hai người bọn họ xấu như vậy, Phó Đông Lưu bị thương, hắn trúng độc, nếu là trước đây, bọn họ có lẽ sẽ có cách né tránh công kích này, dù bản thân sẽ bị thương năng, dù sao cũng sẽ không chết, nhưng hiện giờ thì khác... Bất kể là ai, chỉ cần trúng phải chiêu này, chắc chắn phải chết. 

Ngôn Vô Trạm không cần hỏi cũng biết, Phó Đông Lưu giờ phút này, đã chết. 

Vân Dương vào thời khắc sống còn lại cứu hắn. 

Biến cố này khiến tất cả mọi người đều choáng váng, bao gồm cả Trữ Uyên phóng ra chiêu thức kia... 

Y tròn mắt đến nứt ra, đôi môi run rẩy, y mất một lúc mới phục hồi lại tinh thần, sau đó gương mặt tái nhợt kia trong nháy mắt đỏ lên... 

”Lần trước lựa chọn, ngươi lựa chọn Phó Đông Lưu.” 

Ngực Trữ Uyên còn xuyên kiếm của Mộc Nhai, máu theo rãnh trên thân kiếm từng chút một chảy xuống, kiếm chưa rút ra, y vẫn chưa chết, Trữ Uyên cứ như vậy lảo đảo đi về phía Vân Dương, để lại một đường dấu máu đỏ thắm... 

”Ngươi nói ngươi phải bảo vệ hắn, ngươi nói ngươi không chịu nổi hắn bị thương, vì vậy ngươi để người kia chạy đi, trái lại ngươi sớm muộn cũng sẽ bắt hắn lại, ngươi sẽ giúp Phó Đông Lưu hoàn thành nghiệp lớn, hoàn thành tâm nguyện của hắn...” 

Giọng nói Trữ Uyên không lớn, nhưng lại rát cả cổ họng... 

Từng chữ mang theo máu, từng tiếng rưng rưng... 

”Thế nhưng, vào thời điểm mấu chốt nhất, ngươi lại không chọn hắn.” 

Vân Dương vẫn đứng ở phe Phó Đông Lưu, trợ giúp cho gã mọi thứ y có thể cho, y cũng theo như cam kết của y bảo vệ gã, dù là một chút vết thương nhỏ cũng không để gã chịu, nhưng vào lúc thật sự đối mặt với lựa chọn sinh tử, Vân Dương lại từ bỏ gã... 

”Vân Dương, ngươi không xứng để ta mắng ngươi, thế nhưng, Phó Đông Lưu yêu sai người rồi.” 

Trữ Uyên nói xong, liền nhìn về phía người bị chính mình giết nhầm kia, y cười, máu theo cằm nhỏ xuống... 

”Cũng được, chết rồi cũng tốt, chuyện này đối với ngươi mà nói cũng là giải thoát, cũng là kết cục tốt nhất, chí ít ngươi không biết, ngươi bị người ngươi yêu nhất phản bội, chí ít ngươi vẫn cảm thấy, hắn vẫn thích ngươi... Đời sau, đừng lại nhìn lầm...” 

Trữ Uyên nói xong, kiếm trên ngực bị người rút ra một cái, máu như nước suối dâng trào, thân thể không có sức lực chống đỡ, mềm nhũn ngã xuống, để lộ ra gương mặt không chút biể tình của Mộc Nhai phía sau y... 

Mộc Nhai không có tâm tình nghe bọn họ ở đây bàn luận chuyện tình cảm trai gái, y vứt bội kiếm cho phó tướng bên cạnh, vài bước liền đi tới trước mặt Ngôn Vô Trạm, y quỳ một chân xuống đất, hai tay ôm quyền... 

”Hoàng thượng, Mộc Nhai cứu giá chậm trễ, tội đáng muôn chết.” 

Người kia khẽ vuốt cằm, Hoài Viễn lúc này dắt ngựa lại, lúc Ngôn Vô Trạm xoay người lên ngựa, nghe thấy Mộc Nhai chỉ huy tướng lĩnh quét dọn chiến trường, người đầu hàng bắt lấy, kẻ ngỗ nghịch, giết... 

Ngồi vững trên ngựa, trong một giây quay đầu, ánh mắt người kia quét lên người Vân Dương vẫn ngồi dưới đất... 

Bóng lưng xưa nay ngạo nghễ kia, giờ phút này lại có vẻ có chút chán nản... 

Ở trong đám người hỗn loạn, Vân Dương cứ ngồi yên lặng như vậy, cặp mắt trong suốt kia, không biết nhìn về nơi nào, cũng không biết, có nước mắt chảy ra hay không... 

... 

Cơn náo động này đã kết thúc, nhưng Ngôn Vô Trạm lại cảm nhận không được một chút thoải mái, tâm tình nặng nề đến ngay cả hít thở cũng có chút mất sức, con đường trở về, hắn một mặt hờ hững, không có vui mừng thắng lợi, không có một chữ nửa lời, sự im lặng của hắn lây sang tất cả mọi người, sau khi trở lại quân doanh, lúc hắn nói muốn một mình yên tĩnh, không có một ai dị nghị... 

Ngay cả Hoài Viễn cũng không đi theo vào. 

Mũ giáp ô kim tản mát khắp đất, chờ sau khi một thân nặng nề này biến mất, người kia đỡ chính mình đến bên giường, hắn không động đậy nhìn lên trên, sau một mảnh trống không dông dài, trong đầu bắt đầu có hình ảnh lướt qua, rất nhiều rất nhiều, có điều tốc độ không nhanh, khiến hắn mỗi một thứ đều có thể nghĩ đến cẩn thận, trật tự rõ ràng... 

Trong mệt mỏi rã rời, người kia lại duy trì một tư thế, suy nghĩ cả một đêm, có điều sau khi hừng đông, hắn vẫn là dáng vẻ vốn có, không ai nhìn ra khác biệt gì, hắn là đế vương uy nghiêm. 

Mộc Nhai thay hắn sắp xếp mọi việc đều thỏa đáng, người của Phó Đông Lưu phần lớn lấy cái chết chứng minh, còn dư lại bị Mộc Nhai bắt lấy, đợi đến cuối cùng, xử lý một thể. 

Binh lính đều là vô tội, chỉ là theo sai lầm của chủ nhân mà thôi, Ngôn Vô Trạm không phải bạo chúa, hắn sẽ không đuổi tận giết tiệt, các binh sĩ từ xử lý nhẹ, niêm phong gia sản, lột bỏ quan chức trong cửu tộc, đày đi biên ải, cả đời không được rời khỏi, trong vòng năm đời không được vào triều, sau khi hết thời hạn, trải qua tra xét rồi quyết định tiếp. 

Tuy rằng cuộc sống về sau gian khổ hơn rất nhiều, nhưng ít ra, còn giữ được mạng. 

Phía đế đô cũng truyền đến tin tức, những kẻ mưu loạn bị bắt giữ toàn bộ, những người bị Phó Đông Lưu xúi giục nhưng không chính thức tham dự cũng bị Ly Lạc bắt lại, người như vậy không giữ lại được, có điều, kết quả cuối cùng của bọn họ, vẫn là do Ngôn Vô Trạm quyết định. 

Tất cả mọi người bắt đầu phát huy tác dụng, Ngôn Vô Trạm ngược lại rảnh rỗi, hắn không cần lại bận tâm, an tâm nghỉ ngơi cho tốt, sau khi mọi chuyện đều xử lý thích đáng, bọn họ liền phải nhổ trại rời đi... Trở lại đế đô, trở lại hoàng cung của hắn. 

Có điều trước đó, Ngôn Vô Trạm sai người đưa Vân Dương đến. 

Lúc Mộc Nhai trói y, Vân Dương không vùng vẫy, những ngày qua, y cũng vô cùng yên tĩnh, thân phận Vân Dương quan trọng, vì vậy bọn họ đối với y cũng coi như trọng đãi, trước khi chưa có quyết định của Ngôn Vô Trạm, y chỉ bị nhốt lại mà thôi. 

Lúc gặp lại hắn, Vân Dương vẫn là dáng vẻ khí thế bức người kia, cuộc đời của y đã trải qua lên voi xuống chó, y lại không vì vậy ngã xuống, nếu nói có chỗ nào không đúng, đó chính là trong mắt y mang theo mệt mỏi rõ ràng... 

Lúc Vân Dương tới, trong lều chỉ có một mình Ngôn Vô Trạm, giữa giường bày một cái bàn thấp, trên mặt bày mấy món ăn đơn giản, còn có bầu rượu... 

Nhìn thấy những kia, Vân Dương rõ ràng dừng lại một chút, có điều vẫn buông màn cửa xuống đi tới. 

Trên người y không có bất cứ gông xiềng ràng buộc gì, cũng không ai giám sát y, bởi vì Ngôn Vô Trạm nói với bọn họ, Vân Dương không có nguy hiểm. 

Người kia nhìn người lẳng lặng ngồi xuống nọ, tâm tình không biết sao một hồi trôi dạt đến biên giới tây bắc khi đó, lần trước hắn cũng bảo người giải Vân Dương lên, có điều đáp án hắn nhận được lại là Vân Dương đã chạy thoát... 

Vật đổi sao dời, cảnh tượng trùng điệp, lần này, Vân Dương ngoan ngoãn đến rồi. 

Người kia thay bọn họ rót rượu ra, nhưng Vân Dương lại chưa nhìn chén rượu một cái, mà trực tiếp cầm lấy tẩu thuốc trên bàn, cũng không hỏi, trực tiếp liền hút... 

Y biết đó là Ngôn Vô Trạm chuẩn bị cho y. 

Vân Dương thở ra một hơi thật dài, làn khói thật mỏng thẳng tắp bay ra, âm thanh kia, giống như thở dài... 

”Ngươi có lời gì muốn nói với ta không?” Người kia đặt bầu rượu xuống, cũng không chạm tới chén rượu trước mặt mình, mà nhìn về phía Vân Dương, hắn không dùng 'trẫm' để xưng hô, giờ phút này, hắn không muốn dùng thân phận hoàng thượng để gặp Vân Dương. 

”Không có.” Vân Dương không nhìn hắn, trong lúc phun khói ra, không nóng không lạnh trả lời. 

”Không nói, ta có thể sẽ hiểu lầm ngươi cả đời.” 

Không có bất kỳ dừng lại, Vân Dương vẫn vô cùng chậm rãi hút thuốc của y, nghe thấy vậy, y cũng chỉ thản nhiên đáp lại, “Không đáng kể.” 

Người kia cười khổ, đây vẫn đúng là phù hợp với tính cách của Vân Dương... 

”Vì sao, ngươi cái gì cũng không nói chứ?” 

Thở dài, người kia một hơi uống cạn rượu, mùi vị cay xè lan tràn trong khoang miệng, mãi đến tận trong bụng, Vân Dương xưa nay cũng không nói, suy nghĩ của y cũng không ai có thể đoán được, tất cả moi thứ, y chỉ một mình gánh lấy, không cần ai chia sẻ, cũng không cần bất kỳ ai hiểu... 

Bởi vì y là Vân Dương, tự y biết rõ phải làm gì là đủ rồi. 

Nhưng là như vậy, y rất mệt mỏi. 

”Vân Dương, nói với ta đi, ta muốn nghe.” 

Tay của Vân Dương cuối cùng dừng lại. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện