Ngự Hoàng
Chương 67: Mưu kế của lạc phồn
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
******
Biên soạn: Vũ Phong, Lyly.
Test:Tiểu Phong.
******
Đại phu vẫn là ông lão lần trước, ông đã giúp Lạc Cẩn kiểm tra cẩn thận một lần, tình hình của Lạc Cẩn không xấu như Ngôn Vô Trạm tưởng tượng, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.
Còn về một đấm lên mặt kia cũng chỉ là răng cắn vào bên trong khoang miệng, vết thương cơ bản không lớn, chỉ là chảy máu hơi nhiều một chút.
Đại phu chỉ kê một đơn thuốc an thần tĩnh khí liền rời đi, Lạc Cẩn ngồi dựa vào đầu giường buộc quần áo, y ngoại trừ sắc mặt yếu hơn bình thường một chút, những thứ khác cũng không có thay đổi gì.
"Đứng đó làm gì? Lại đây." Thấy người kia đứng ở cửa, Lạc Cẩn liền gọi hắn tới, giọng nói của y so với bình thường nhỏ hơn rất nhiều, trong đó mơ hồ lộ ra mệt mỏi.
Ngôn Vô Trạm nhìn nhìn Dương Nguyệt Nhi đang ngồi cúi đầu, mới đi tới bên cạnh Lạc Cẩn. Áo trong của Lạc Cẩn buông lỏng, cổ áo cũng rất rộng, người kia chỉ cần cúi đầu một cái, quang cảnh bên trong áo nhìn thấy không xót cái gì. Da Lạc Cẩn trắng, mấy khối xanh tím trước ngực vô cùng rõ ràng, Ngôn Vô Trạm mím môi, hắn biết, những vết thương này của Lạc Cẩn là vì hắn mà chịu, bằng không, hẳn là đánh lên người hắn.
"Nhìn cái gì? Không cần nhìn." Thấy người kia nhìn chăm chú lên người mình, Lạc Cẩn liền siết siết áo trong, che kín đến tận dưới cổ, y không cho người kia nhìn, ngược lại dùng vẻ mặt ân cần hỏi hắn, "Ta rất khỏe, ngược lại là ngươi, đại ca có làm khó ngươi không?"
Trên mặt Ngôn Vô Trạm không có nhiều biểu tình, không thấy vui sướng, càng không có uất ức, hắn chỉ lắc đầu, đón lấy ánh mắt u ám của Lạc Cẩn, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không sao cả, may mà ngươi tỉnh kịp lúc."
"Ta có thể nói là do cảm thấy ngươi gặp nguy hiểm, cho nên cả tâm trạng để hôn mê cũng không có không?" Lạc Cẩn ngẩng đầu, hướng về phía người kia hé ra nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười của Lạc Cẩn còn bao hàm những thứ khác, nhưng người kia còn chưa kịp nhận thấy đã bị Lạc Cẩn kéo qua. Hai người ngồi sóng vai.
Mùi thuốc trên người Lạc Cẩn nồng hơn bình thường rất nhiều, y mở bàn tay ra, đem tay của người kia bọc trong lòng bàn tay của mình. Lạc Cẩn nhìn ngón tay hai người giao nhau, nhỏ giọng nói, "Đại ca muốn xen vào chuyện của chúng ta..."
Lạc Phồn trước đây là mặc kệ không quản, thế nhưng xảy ra chuyện như vậy, y không định khoanh tay đứng nhìn.
[Wattpad: Tiểu Phong gia trang]
Ngôn Vô Trạm nhìn về phía Lạc Cẩn, người nọ lại vẫn nhìn chằm chằm ngón tay của hai người, cũng dùng giọng rất nhỏ nói tiếp...
"Huynh ấy không còn kiêng dè nữa rồi." Bởi vì lo lắng, cho nên Lạc Phồn mới không có ngăn cản chuyện của bọn họ, nhưng bây giờ, Lạc Phồn mặc kệ những thứ kia. Một khi Lạc Phồn không còn gì để kiêng kị, tất cả thủ đoạn của Lạc Cẩn đều không dùng được nữa. Y không quản được, cũng không có biện pháp uy hiếp Lạc Phồn, bảo vệ người kia.Lạc Phồn cơ bản cũng không đồng ý quan hệ của bọn họ, y chắc chắn sẽ không buông tha Ngôn Vô Trạm. Dù y không hành sự trắng trợn, nhưng càng như vậy, cuộc sống của Ngôn Vô Trạm càng không tốt.
Bọn họ đều không đoán ra Lạc Phồn sẽ dùng phương pháp gì đối phó hắn. Hắn đã chọc phải người không nên chọc. Hoằng Nghị cũng thế, Lạc Phồn cũng vậy.
"Mấy ngày này, ta tạm thời không thể rời khỏi đây, ngươi về gian nhà lúc đầu ở đi." Lạc Cẩn nói rất chậm, dường như là nói ra từng chữ một, lúc y nói chuyện, mắt không chớp nhìn người kia, "Cho ta một chút thời gian, ta sẽ xử lý tốt chuyện này."
Người kia hiểu rõ ý Lạc Cẩn, thế nhưng hắn phải làm sao mới có thể thắng được Lạc Phồn... Nhìn vẻ mặt như có bệnh của Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm nghĩ không ra. Huống chi, hiện tại Lạc Gia do Lạc Phồn làm chủ.
"Ngươi không cần lo lắng cho ta, ngược lại thì ta sợ ngươi xảy ra chuyện hơn," nghiêng đầu, Lạc Cẩn hôn người kia một cái, giống như là lên cơn nghiện, vừa chạm đến, liền không bao giờ muốn buông ra nữa. Dịu dàng như mưa không ngừng đáp xuống gò má và bên tai người kia, lúc này, Lạc Cẩn chính là đang dùng giọng rất nhỏ nói, "Cách xa đại ca một chút, không nên tới trêu chọc hắn, đừng cho hắn có cơ hội khó dễ ngươi, chờ ta, không bao lâu, ta sẽ tới đón ngươi."
Cổ hai người dán vào nhau, vừa ái muội vừa kiều diễm... sự hòa hợp gắn bó kia khiến người khác nhìn liền ngứa ngáy trong lòng, gương mặt nóng bừng...
Dương Nguyệt Nhi tuy đã là phụ nữ có chồng, nhưng vẫn là một hoàng hoa khuê nữ*, loại chuyện này, đừng nói từng thấy, nàng ngay cả tiếp xúc cũng chưa từng...
(*Hoàng hoa khuê nữ: thiếu nữ chưa chồng)
Nàng trực tiếp liền ngây ngẩn cả người, một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, cô nàng thoáng cái cúi đầu, lúc này không khỏi đỏ hồng vành mắt, ngay cả mặt cũng hoàn toàn đỏ rần.
"Phu quân, nên nghỉ ngơi rồi, đại phu nói, người không thể lao lực quá mức."
Giọng nàng vô cùng dịu dàng khiến bầu không khí tốt đẹp trong nháy mắt tan thành mây khói. Lạc Cẩn dừng một chút, gương mặt tràn ngập nhu tình lập tức cứng đờ, y lưu luyến hôn người kia một cái cuối cùng, lúc này mới rời hắn ra, cũng không mang chút tình cảm trả lời, "Ta biết rồi."
"Ta đi đây, ta sẽ chăm sóc tốt bản thân, ngươi cứ an tâm dưỡng bệnh." Người kia đứng dậy, hắn đỡ Lạc Cẩn nằm xuống lần nữa, cũng giúp y vén kín chăn, cuối cùng lại dặn dò một câu, lúc này mới chuẩn bị rời khỏi.
Thế nhưng hắn mới đi một bước, cổ tay lại bị người ta kéo lấy...
[Wattpad: Tiểu Phong gia trang]
Góc chăn khó khăn mới vén kín bị nhấc lên một góc, Lạc Cẩn cầm lấy cổ tay người kia, trên mặt tràn đầy ý không muốn xa rời...
Mọi thứ trước mắt cùng hình ảnh trong trí nhớ chồng lên nhau, đêm tân hôn của Lạc Cẩn, trong thư phòng Lạc lão gia, thanh niên cô độc đáng thương... khiến không ai có thể không đau lòng.
Cùng là thê lương, nhưng lúc này, Lạc Cẩn có chút quyến luyến.
"Chờ ta." Lạc Cẩn nói.Người kia gật đầu, "Ta sẽ."
Cuối cùng, người kia thấy nụ cười thỏa mãn của Lạc Cẩn.
...
Ngôn Vô Trạm không cần làm việc, để không kéo phiền phức tới cho mình, hắn vẫn ở trong căn phòng nhỏ của hắn, hết sức tuân thủ cam kết chờ Lạc Cẩn tới đón hắn.
Hắn cũng đề phòng Lạc Phồn, tuy nhiên ngoài ý muốn là Lạc Phồn cũng không tìm đến hắn gây phiền phức.
Việc này làm cho người kia khó tránh khỏi có chút lo sợ không yên, hắn tình nguyện chờ đón hành động công khai của Lạc Phồn...
Cứ thế qua một thời gian, ngay lúc Ngôn Vô Trạm cho rằng chỉ là bọn hắn quá lo xa, thì biến cố lại tới... có lẽ nói, hắn phát hiện có chút không đúng lắm.
Mấy ngày này hắn vẫn luôn ở trong phòng của mình, mỗi bữa cơm sẽ có người mang đồ đến cho hắn, ban đầu đều rất bình thường, thế nhưng dần dần, đồ ăn trở nên ngày càng ít...
Ngôn Vô Trạm không lắp đầy được bao tử. Cảm giác đói ngày càng mạnh... Người kia hỏi thăm người đưa cơm, thế nhưng gã đối với hắn hoàn toàn không nghe theo, cứ như vậy lại qua một đoạn thời gian, không còn ai đưa bất kỳ thứ gì đến cho hắn... cửa phòng cũ kỹ, không còn ai đến gõ.
Liên tục mấy ngày không ăn gì, hắn lúc nà cũng đều ở trạng thái bụng đói kêu vang, hiện giờ ngay cả một chút gì đó lót bụng cũng không có...
Người kia không lo lắng, cùng lắm là ăn gì đó mà thôi, hắn sẽ có biện pháp.
Lạc Phồn không cho người đưa đến, hắn tự mình đi tìm, nhưng người kia còn chưa đi được bao xa, đã bị người khác cản lại, hắn bị thông báo không được rời khỏi căn phòng nhỏ này quá xa, ngay cả chuồng ngựa cũng không thể đến... Chỉ cho phạm vi một khoảng sân để hắn hoạt động.
Lạc Cẩn bị giam lỏng, hắn cũng vậy. Có điều Lạc Cẩn là dưỡng bệnh, mà hắn...
Hắn không ra ngoài được, xung quanh gian nhà nhỏ đều được hộ viện trông coi, hắn không nhìn thấy Bắc Thần, nhưng nhìn thấy cũng vô ích, Bắc Thần sẽ không quan tâm đến hắn. Bọn họ đã không còn là quan hệ trước kia.
Người kia chỉ có thể trở lại gian phòng nhỏ, bất quá dù hết đường xoay xở, hắn còn có Hoài Viễn... Hắn có thể nhờ Hoài Viễn đưa đồ đến cho hắn.
Thế nhưng...
Ngôn Vô Trạm phát hiện, hắn lại tìm không được Hoài Viễn. Những ngày này hắn vẫn luôn ở cùng Lạc Cẩn, hắn đã thật lâu chưa nhìn thấy Hoài Viễn... Dù hắn sử dụng Tuyến Cổ thế nào, Hoài Viễn cũng không xuất hiện.
Ngôn Vô Trạm kinh ngạc phát hiện, ở đây, chỉ còn lại có một mình hắn... Giống như đột nhiên bị cô lập... Không ai quan tâm đến hắn, cũng không ai nghe lệnh hắn, hoặc là giúp hắn.
Việc này khiến cho người kia xưa nay điềm đạm, rốt cuộc bắt đầu hốt hoảng.
Hắn bắt đầu nghĩ biện pháp bỏ trốn, thế nhưng hộ viện giám sát rất chặt, dù thân thủ của hắn rất cao, cũng không dùng được...
Nếu cứng rắn rời khỏi, hộ viện sẽ động thủ với hắn, Ngôn Vô Trạm cũng biết, một khi đánh nhau, bọn họ sẽ đánh hắn đến chết, đây chính là mục đích của Lạc Phồn...
Dùng trí, dùng sức đều không được.
Cứ lăn qua lăn lại như vậy hai ngày, Ngôn Vô Trạm hoàn toàn tuyệt vọng.
Trong thời gian này thỉnh thoảng sẽ có người đưa tới cho hắn một ít nước, nhưng người kia vẫn chưa thấy qua bóng dáng thức ăn, hắn cũng không ra được, không có cách nào tìm được thứ để ăn.
Ngôn Vô Trạm cho tới giờ chưa từng nghĩ, trong tương lai, hắn sẽ rời khỏi nhân gian như thế nào, hắn là hoàng thượng, hắn sẽ không chết. Thế nhưng quá đói đã khiến hắn nhận ra hơi thở tử vong.
Có lẽ bên ngoài chỉ vài bức tường chính là cơm ngon rượu thơm, chỉ cần dễ dàng có thể đạt được, hắn lại không chạm đến được...
Dù cố gắng thế nào, hắn cũng bị đói.
Loại chuyện này, hắn ngay cả nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra trên người mình...
Hắn tuyệt vọng, cũng sợ hãi, Ngôn Vô Trạm không muốn cứ bị chết đói như vậy... Hắn vẫn là một con người.
Nằm trên giường, Ngôn Vô Trạm nhìn lên trên, mấy ngày này, hắn đột nhiên nhận ra rất nhiều việc trước đây nhìn không thấu.
Ngôn Vô Trạm biết, Lạc Phồn không phải muốn bỏ đói hắn, y chỉ là đang đợi hắn chịu thua xin tha mà thôi, thế nhưng không đến thời khắc cuối cùng, Ngôn Vô Trạm không muốn từ bỏ...
Hắn đang làm một thử nghiệm đấu tranh khả năng chịu đựng cực hạn của thể xác và tinh thần.
Hắn cũng không biết hắn còn có thể kiên trì bao lâu, hắn sắp dao động...
Lúc này, người kia nghe được tiếng mở cửa.
Hắn cho rằng là ảo giác do cơn đói sinh ra, thế nhưng cánh cửa kia thật sự mở ra, ánh mặt trời trút xuống, người kia hơi hé mắt, nhưng khi nhìn đến gương mặt đối phương, con ngươi chợt mở lớn...
Người tới lại là Mộ Bạch.
"Chậc chậc, đã ra cái dạng này, ngươi vẫn chưa chết?"
.............
--------------------------------[xASAx]-----------------------------
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
******
Biên soạn: Vũ Phong, Lyly.
Test:Tiểu Phong.
******
Đại phu vẫn là ông lão lần trước, ông đã giúp Lạc Cẩn kiểm tra cẩn thận một lần, tình hình của Lạc Cẩn không xấu như Ngôn Vô Trạm tưởng tượng, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.
Còn về một đấm lên mặt kia cũng chỉ là răng cắn vào bên trong khoang miệng, vết thương cơ bản không lớn, chỉ là chảy máu hơi nhiều một chút.
Đại phu chỉ kê một đơn thuốc an thần tĩnh khí liền rời đi, Lạc Cẩn ngồi dựa vào đầu giường buộc quần áo, y ngoại trừ sắc mặt yếu hơn bình thường một chút, những thứ khác cũng không có thay đổi gì.
"Đứng đó làm gì? Lại đây." Thấy người kia đứng ở cửa, Lạc Cẩn liền gọi hắn tới, giọng nói của y so với bình thường nhỏ hơn rất nhiều, trong đó mơ hồ lộ ra mệt mỏi.
Ngôn Vô Trạm nhìn nhìn Dương Nguyệt Nhi đang ngồi cúi đầu, mới đi tới bên cạnh Lạc Cẩn. Áo trong của Lạc Cẩn buông lỏng, cổ áo cũng rất rộng, người kia chỉ cần cúi đầu một cái, quang cảnh bên trong áo nhìn thấy không xót cái gì. Da Lạc Cẩn trắng, mấy khối xanh tím trước ngực vô cùng rõ ràng, Ngôn Vô Trạm mím môi, hắn biết, những vết thương này của Lạc Cẩn là vì hắn mà chịu, bằng không, hẳn là đánh lên người hắn.
"Nhìn cái gì? Không cần nhìn." Thấy người kia nhìn chăm chú lên người mình, Lạc Cẩn liền siết siết áo trong, che kín đến tận dưới cổ, y không cho người kia nhìn, ngược lại dùng vẻ mặt ân cần hỏi hắn, "Ta rất khỏe, ngược lại là ngươi, đại ca có làm khó ngươi không?"
Trên mặt Ngôn Vô Trạm không có nhiều biểu tình, không thấy vui sướng, càng không có uất ức, hắn chỉ lắc đầu, đón lấy ánh mắt u ám của Lạc Cẩn, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không sao cả, may mà ngươi tỉnh kịp lúc."
"Ta có thể nói là do cảm thấy ngươi gặp nguy hiểm, cho nên cả tâm trạng để hôn mê cũng không có không?" Lạc Cẩn ngẩng đầu, hướng về phía người kia hé ra nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười của Lạc Cẩn còn bao hàm những thứ khác, nhưng người kia còn chưa kịp nhận thấy đã bị Lạc Cẩn kéo qua. Hai người ngồi sóng vai.
Mùi thuốc trên người Lạc Cẩn nồng hơn bình thường rất nhiều, y mở bàn tay ra, đem tay của người kia bọc trong lòng bàn tay của mình. Lạc Cẩn nhìn ngón tay hai người giao nhau, nhỏ giọng nói, "Đại ca muốn xen vào chuyện của chúng ta..."
Lạc Phồn trước đây là mặc kệ không quản, thế nhưng xảy ra chuyện như vậy, y không định khoanh tay đứng nhìn.
[Wattpad: Tiểu Phong gia trang]
Ngôn Vô Trạm nhìn về phía Lạc Cẩn, người nọ lại vẫn nhìn chằm chằm ngón tay của hai người, cũng dùng giọng rất nhỏ nói tiếp...
"Huynh ấy không còn kiêng dè nữa rồi." Bởi vì lo lắng, cho nên Lạc Phồn mới không có ngăn cản chuyện của bọn họ, nhưng bây giờ, Lạc Phồn mặc kệ những thứ kia. Một khi Lạc Phồn không còn gì để kiêng kị, tất cả thủ đoạn của Lạc Cẩn đều không dùng được nữa. Y không quản được, cũng không có biện pháp uy hiếp Lạc Phồn, bảo vệ người kia.Lạc Phồn cơ bản cũng không đồng ý quan hệ của bọn họ, y chắc chắn sẽ không buông tha Ngôn Vô Trạm. Dù y không hành sự trắng trợn, nhưng càng như vậy, cuộc sống của Ngôn Vô Trạm càng không tốt.
Bọn họ đều không đoán ra Lạc Phồn sẽ dùng phương pháp gì đối phó hắn. Hắn đã chọc phải người không nên chọc. Hoằng Nghị cũng thế, Lạc Phồn cũng vậy.
"Mấy ngày này, ta tạm thời không thể rời khỏi đây, ngươi về gian nhà lúc đầu ở đi." Lạc Cẩn nói rất chậm, dường như là nói ra từng chữ một, lúc y nói chuyện, mắt không chớp nhìn người kia, "Cho ta một chút thời gian, ta sẽ xử lý tốt chuyện này."
Người kia hiểu rõ ý Lạc Cẩn, thế nhưng hắn phải làm sao mới có thể thắng được Lạc Phồn... Nhìn vẻ mặt như có bệnh của Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm nghĩ không ra. Huống chi, hiện tại Lạc Gia do Lạc Phồn làm chủ.
"Ngươi không cần lo lắng cho ta, ngược lại thì ta sợ ngươi xảy ra chuyện hơn," nghiêng đầu, Lạc Cẩn hôn người kia một cái, giống như là lên cơn nghiện, vừa chạm đến, liền không bao giờ muốn buông ra nữa. Dịu dàng như mưa không ngừng đáp xuống gò má và bên tai người kia, lúc này, Lạc Cẩn chính là đang dùng giọng rất nhỏ nói, "Cách xa đại ca một chút, không nên tới trêu chọc hắn, đừng cho hắn có cơ hội khó dễ ngươi, chờ ta, không bao lâu, ta sẽ tới đón ngươi."
Cổ hai người dán vào nhau, vừa ái muội vừa kiều diễm... sự hòa hợp gắn bó kia khiến người khác nhìn liền ngứa ngáy trong lòng, gương mặt nóng bừng...
Dương Nguyệt Nhi tuy đã là phụ nữ có chồng, nhưng vẫn là một hoàng hoa khuê nữ*, loại chuyện này, đừng nói từng thấy, nàng ngay cả tiếp xúc cũng chưa từng...
(*Hoàng hoa khuê nữ: thiếu nữ chưa chồng)
Nàng trực tiếp liền ngây ngẩn cả người, một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, cô nàng thoáng cái cúi đầu, lúc này không khỏi đỏ hồng vành mắt, ngay cả mặt cũng hoàn toàn đỏ rần.
"Phu quân, nên nghỉ ngơi rồi, đại phu nói, người không thể lao lực quá mức."
Giọng nàng vô cùng dịu dàng khiến bầu không khí tốt đẹp trong nháy mắt tan thành mây khói. Lạc Cẩn dừng một chút, gương mặt tràn ngập nhu tình lập tức cứng đờ, y lưu luyến hôn người kia một cái cuối cùng, lúc này mới rời hắn ra, cũng không mang chút tình cảm trả lời, "Ta biết rồi."
"Ta đi đây, ta sẽ chăm sóc tốt bản thân, ngươi cứ an tâm dưỡng bệnh." Người kia đứng dậy, hắn đỡ Lạc Cẩn nằm xuống lần nữa, cũng giúp y vén kín chăn, cuối cùng lại dặn dò một câu, lúc này mới chuẩn bị rời khỏi.
Thế nhưng hắn mới đi một bước, cổ tay lại bị người ta kéo lấy...
[Wattpad: Tiểu Phong gia trang]
Góc chăn khó khăn mới vén kín bị nhấc lên một góc, Lạc Cẩn cầm lấy cổ tay người kia, trên mặt tràn đầy ý không muốn xa rời...
Mọi thứ trước mắt cùng hình ảnh trong trí nhớ chồng lên nhau, đêm tân hôn của Lạc Cẩn, trong thư phòng Lạc lão gia, thanh niên cô độc đáng thương... khiến không ai có thể không đau lòng.
Cùng là thê lương, nhưng lúc này, Lạc Cẩn có chút quyến luyến.
"Chờ ta." Lạc Cẩn nói.Người kia gật đầu, "Ta sẽ."
Cuối cùng, người kia thấy nụ cười thỏa mãn của Lạc Cẩn.
...
Ngôn Vô Trạm không cần làm việc, để không kéo phiền phức tới cho mình, hắn vẫn ở trong căn phòng nhỏ của hắn, hết sức tuân thủ cam kết chờ Lạc Cẩn tới đón hắn.
Hắn cũng đề phòng Lạc Phồn, tuy nhiên ngoài ý muốn là Lạc Phồn cũng không tìm đến hắn gây phiền phức.
Việc này làm cho người kia khó tránh khỏi có chút lo sợ không yên, hắn tình nguyện chờ đón hành động công khai của Lạc Phồn...
Cứ thế qua một thời gian, ngay lúc Ngôn Vô Trạm cho rằng chỉ là bọn hắn quá lo xa, thì biến cố lại tới... có lẽ nói, hắn phát hiện có chút không đúng lắm.
Mấy ngày này hắn vẫn luôn ở trong phòng của mình, mỗi bữa cơm sẽ có người mang đồ đến cho hắn, ban đầu đều rất bình thường, thế nhưng dần dần, đồ ăn trở nên ngày càng ít...
Ngôn Vô Trạm không lắp đầy được bao tử. Cảm giác đói ngày càng mạnh... Người kia hỏi thăm người đưa cơm, thế nhưng gã đối với hắn hoàn toàn không nghe theo, cứ như vậy lại qua một đoạn thời gian, không còn ai đưa bất kỳ thứ gì đến cho hắn... cửa phòng cũ kỹ, không còn ai đến gõ.
Liên tục mấy ngày không ăn gì, hắn lúc nà cũng đều ở trạng thái bụng đói kêu vang, hiện giờ ngay cả một chút gì đó lót bụng cũng không có...
Người kia không lo lắng, cùng lắm là ăn gì đó mà thôi, hắn sẽ có biện pháp.
Lạc Phồn không cho người đưa đến, hắn tự mình đi tìm, nhưng người kia còn chưa đi được bao xa, đã bị người khác cản lại, hắn bị thông báo không được rời khỏi căn phòng nhỏ này quá xa, ngay cả chuồng ngựa cũng không thể đến... Chỉ cho phạm vi một khoảng sân để hắn hoạt động.
Lạc Cẩn bị giam lỏng, hắn cũng vậy. Có điều Lạc Cẩn là dưỡng bệnh, mà hắn...
Hắn không ra ngoài được, xung quanh gian nhà nhỏ đều được hộ viện trông coi, hắn không nhìn thấy Bắc Thần, nhưng nhìn thấy cũng vô ích, Bắc Thần sẽ không quan tâm đến hắn. Bọn họ đã không còn là quan hệ trước kia.
Người kia chỉ có thể trở lại gian phòng nhỏ, bất quá dù hết đường xoay xở, hắn còn có Hoài Viễn... Hắn có thể nhờ Hoài Viễn đưa đồ đến cho hắn.
Thế nhưng...
Ngôn Vô Trạm phát hiện, hắn lại tìm không được Hoài Viễn. Những ngày này hắn vẫn luôn ở cùng Lạc Cẩn, hắn đã thật lâu chưa nhìn thấy Hoài Viễn... Dù hắn sử dụng Tuyến Cổ thế nào, Hoài Viễn cũng không xuất hiện.
Ngôn Vô Trạm kinh ngạc phát hiện, ở đây, chỉ còn lại có một mình hắn... Giống như đột nhiên bị cô lập... Không ai quan tâm đến hắn, cũng không ai nghe lệnh hắn, hoặc là giúp hắn.
Việc này khiến cho người kia xưa nay điềm đạm, rốt cuộc bắt đầu hốt hoảng.
Hắn bắt đầu nghĩ biện pháp bỏ trốn, thế nhưng hộ viện giám sát rất chặt, dù thân thủ của hắn rất cao, cũng không dùng được...
Nếu cứng rắn rời khỏi, hộ viện sẽ động thủ với hắn, Ngôn Vô Trạm cũng biết, một khi đánh nhau, bọn họ sẽ đánh hắn đến chết, đây chính là mục đích của Lạc Phồn...
Dùng trí, dùng sức đều không được.
Cứ lăn qua lăn lại như vậy hai ngày, Ngôn Vô Trạm hoàn toàn tuyệt vọng.
Trong thời gian này thỉnh thoảng sẽ có người đưa tới cho hắn một ít nước, nhưng người kia vẫn chưa thấy qua bóng dáng thức ăn, hắn cũng không ra được, không có cách nào tìm được thứ để ăn.
Ngôn Vô Trạm cho tới giờ chưa từng nghĩ, trong tương lai, hắn sẽ rời khỏi nhân gian như thế nào, hắn là hoàng thượng, hắn sẽ không chết. Thế nhưng quá đói đã khiến hắn nhận ra hơi thở tử vong.
Có lẽ bên ngoài chỉ vài bức tường chính là cơm ngon rượu thơm, chỉ cần dễ dàng có thể đạt được, hắn lại không chạm đến được...
Dù cố gắng thế nào, hắn cũng bị đói.
Loại chuyện này, hắn ngay cả nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra trên người mình...
Hắn tuyệt vọng, cũng sợ hãi, Ngôn Vô Trạm không muốn cứ bị chết đói như vậy... Hắn vẫn là một con người.
Nằm trên giường, Ngôn Vô Trạm nhìn lên trên, mấy ngày này, hắn đột nhiên nhận ra rất nhiều việc trước đây nhìn không thấu.
Ngôn Vô Trạm biết, Lạc Phồn không phải muốn bỏ đói hắn, y chỉ là đang đợi hắn chịu thua xin tha mà thôi, thế nhưng không đến thời khắc cuối cùng, Ngôn Vô Trạm không muốn từ bỏ...
Hắn đang làm một thử nghiệm đấu tranh khả năng chịu đựng cực hạn của thể xác và tinh thần.
Hắn cũng không biết hắn còn có thể kiên trì bao lâu, hắn sắp dao động...
Lúc này, người kia nghe được tiếng mở cửa.
Hắn cho rằng là ảo giác do cơn đói sinh ra, thế nhưng cánh cửa kia thật sự mở ra, ánh mặt trời trút xuống, người kia hơi hé mắt, nhưng khi nhìn đến gương mặt đối phương, con ngươi chợt mở lớn...
Người tới lại là Mộ Bạch.
"Chậc chậc, đã ra cái dạng này, ngươi vẫn chưa chết?"
.............
--------------------------------[xASAx]-----------------------------
Bình luận truyện