Ngự Hoàng
Chương 94: Vào rừng làm cướp
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
****
Biên soạn: Mạc Vân.
****
Theo âm thanh đi đến, Ngôn Vô Trạm thấy một đám đàn ông ngồi trên đất, không biết đang chơi cái gì, bọn họ nói toàn những lời thô tục, thỉnh thoảng lại cười lớn ra tiếng...
Những âm thanh phóng khoáng, thô lỗ này khiến người kia phải tin tưởng, hắn hiện tại thật sự đang ở ổ cướp, chứ không phải là ảo giác...
Có tên sơn tặc ngẩng đầu một cái liền thấy Ngôn Vô Trạm, động tác trên tay thoáng cái ngừng lại, bọn sơn tặc đều ngẩng đầu trông theo thứ trong tay gã, hiện giờ gã dừng lại, tên sơn tặc đầu mục kia liền đạp một đạp khiến gã ngã lăn quay mấy vòng, "Ngươi mẹ nó ngu à, ngẩn ra làm gì!"
Tên kia ngay cả bụi đất trên mông cũng chưa kịp phủi, giữa tiếng quát hùng hùng hổ hổ của sơn tặc đầu mục một lần nữa tỉnh lại, gã vừa lúc lắc thứ trong tay, vừa chỉ tay về phía Ngôn Vô Trạm, ý bảo ở đây có người khác...
Sơn tặc đầu mục thấy là Ngôn Vô Trạm, cũng không phản ứng quá lớn, y trực tiếp liền kéo người kia đến bên cạnh, mà những người khác lại càng lười nhìn một cái...
Ngôn Vô Trạm lại mơ mơ hồ hồ gia nhập hàng ngũ đám sơn tặc, cùng nhau ngồi xổm.
Thế nhưng tại sao phải ngồi xổm?
Hắn không hiểu, nhưng tất cả mọi người đều ngồi xổm, hắn cũng ngồi xổm vậy.
Không ai ngăn cản, hắn cuối cùng thấy được bọn họ đang làm gì, cột khói trước đó cũng có thể giải thích, thì ra mấy tên sơn tặc này trong lúc rảnh rỗi, ở đây nướng gà...
Người bị đánh không ngừng xoay con gà đã chín một nửa, gã còn thỉnh thoảng thêm chút gia vị vào, mùi thịt đã sớm bay ra ngoài. Ngôn Vô Trạm phát hiện, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm con gà, nuốt nước miếng, cơ bản không có ai chú ý tới hắn...
Bao gồm cả vị Đại đương gia bên cạnh hắn này... Tên đầu lĩnh giặc cướp.
Thật ra hắn rất muốn hỏi, các ngươi làm sơn tặc thật sự nghèo như vậy sao? Một con gà khiến các người thèm đến như vậy...
Hơn nữa một con gà này, cũng không đủ đám người bọn họ chia nha...
Ngôn Vô Trạm đang dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn biểu hiện khoa trương bọn họ, đột nhiên người cạnh hắn lại dùng khí thế sấm vang chớp giật đưa tay ra. Ngôn Vô Trạm sửng sốt, con gà đã nướng đến tỏa ra mùi thơm nức mũi lại bay lên không, "bay" qua trên đầu hắn...
Sơn tặc đầu lĩnh lập tức kéo hai cái đùi gà xuống, sau đó liền thuận lợi ném con gà một cái, bọn sơn tặc không kịp trách móc, như ong vỡ tổ liền xông về phía con gà không còn lại gì...
Tiếp theo, một màn thảm không nỡ nhìn xảy ra.
Chí ít ở trong mắt Ngôn Vô Trạm, đây coi như là màn tranh đồ ăn ghê gớm nhất hắn từng thấy...So hình ảnh với ném một con trâu vào bầy hổ còn đáng sợ hơn.
Lúc này sơn tặc đầu lĩnh cười hì hì gặm đùi gà nhìn bọn họ tranh giành, tiện tay đưa một cái cho Ngôn Vô Trạm. Người kia theo bản năng đón lấy, nhưng độ nóng thiếu chút khiến hắn ném đùi gà xuống đất...
Hắn thầm nói đám người này vì đồ ăn, dường như cảm giác gì cũng không còn... Nóng như vậy cũng không có để ý.
Thây gà rất nhanh chỉ còn lại xương, có điều trên xương kia cũng không dư lại một chút thịt nào. Đang lúc Ngôn Vô Trạm một lần nữa cảm thán công lực những sơn tặc này, có người đào bới đống lửa, bọn sơn tặc lại bắt đầu tranh giành thứ bên trong...
Ngôn Vô Trạm liền thấy một đống than đen từ bên trong nghiêng ngã lăn ra, sơn tặc đầu lĩnh tay mắt lanh lẹ, chọn một cỡ vừa phải, có điều lần này y không dùng tay cầm, mà là dùng xương gà trong tay chuyển đến chân bọn họ...
Y cũng không gấp gáp, từ từ ăn xong đùi gà ăn mới động tới thứ kia, có lẽ là rất nóng, động tác của y rất nhanh, trong miệng còn phù phù thổi khí...
Đẩy than đen ra, bên trong là thịt mềm vàng ửng, Ngôn Vô Trạm không biết đây là thứ gì...
Phần lớn đồ ăn hắn đều chưa từng thấy hình dạng vốn có, hắn chỉ biết là hình dạng và mùi vị của chúng khi đã được nấu chín, thứ đen thui này khiến hắn cau mày...
Sơn tặc đầu lĩnh cơ bản không cho hắn cơ hội nghiên cứu, y đã tách một miếng nhỏ cho người kia, còn lại phần lớn đều để lại, Ngôn Vô Trạm thấy y vừa thổi cho bớt nóng, vừa nhét thứ kia vào miệng... Tướng ăn này, thật là hào phóng.
Thấy bọn họ ăn ngon lành như vậy, người kia cũng không nhịn được cắn một cái, sau đó hắn lập tức mở to hai mắt nhìn...
Tuy rằng nóng, nhưng lại vừa thơm vừa ngọt, cảm giác mềm mại thật sự là tan ngay trong miệng, mùi hương quyện mãi không thôi...
"Đây là cái gì?" Hắn hỏi sơn tặc đầu lĩnh ăn đến mặt mũi đen nhẻm bên cạnh.
"Khoai lang." Đối phương đáp lại qua loa.
Khoai lang là cái gì...
Món ngon trước mặt, Ngôn Vô Trạm cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, bị đám sơn tặc lây nhiễm, tướng ăn của hắn cũng không ưu nhã lắm, giữa lúc những người này đang vui vẻ ăn, giọng một phụ nữ ở cách đó không xa vang lên...
"Không hay!"
Sơn tặc đầu lĩnh thầm kêu không ổn, ném thứ trong tay kéo người kia bỏ chạy, nhưng y mới đứng lên, đã bị mấy người phụ nữ vừa hay chặn lại, sau đó cán chổi, cán chày cùng nhau khua tới...
"Ta nói, bà cô, đừng đánh, dù sao ta cũng là Đại đương gia, ta cần... Ui da... mặt mũi a!"
Đừng thấy đối phương là phụ nữ, ra tay cũng không nhẹ chút nào, Ngôn Vô Trạm nhìn y bị đánh, miệng nhếch thẳng... Có vẻ, hình như rất đau.
"Ta nói, Đại đương gia, trước mắt đây là muốn ăn bữa cơm tất niên sao, không phải đã nói các người không được trộm đồ ăn sao? Các ngươi hay lắm, không đi hỗ trợ thì thôi, lại còn trộm gà trong trại, Đại đương gia, ngươi xem thử ngươi làm ra việc gì hả?"Đánh người chính là một bà lão tuổi tác so với Ngôn Vô Trạm còn lớn hơn rất nhiều, tay này dừng lại, tiếng trách cứ lập tức vang lên, Ngôn Vô Trạm cho rằng sơn tặc đầu lĩnh sẽ nổi giận, nhưng không ngờ tên kia chỉ là vẻ mặt cười cười gãi đầu, thái độ nhận sai khá tốt...
"Ta sai rồi."
Đây là lời nhiều nhất y nói.
Chờ lão bà bị y dỗ kha khá, y mới lại tiếp tục nói, "Anh em không phải đang đêm xuống núi sao? Cái này lăn qua lăn lại cả đêm, hôm nay trong trại lại đang chuẩn bị bữa cơm tất niên, không có gì có thể bỏ bụng, mọi người đói quá, phải lấy mấy củ khoai lang, bắp khô này kia, Phúc thẩm*, người đừng giận, chúng ta lập tức thu dọn hết, bảo đảm cả trại sạch sẻ đón năm mới, Phúc thẩm, người nói được không?"
(*Thẩm: thím, danh xưng; Phúc thẩm – thím Phúc)
Người nó nói, còn ôm người phụ nữ béo lay lay... Cực kỳ giống bộ dạng đứa nhỏ làm nũng.
Y nói đang đêm rời núi... Hẳn là quyết định rất đột ngột... Vậy chứng minh, y là cố ý đi cứu hắn... Ngay cả cơm cũng không kịp ăn... Đói thành như vậy.
Bọn họ và đám người ngày hôm qua muốn giết Hoằng Nghị không cùng một bọn, bất kể là thân thủ hay là trang phục, bọn họ thật chỉ là sơn tặc thông thường.
Thế nhưng, tại sao lại đúng dịp như vậy...
Ánh mắt Ngôn Vô Trạm lần nữa chuyển tới gương vẻ đen nhẻm của sơn tặc đầu lĩnh.
"Chỉ được cái dẻo miệng." Người phụ nữ kia thật ra cũng không tức giận gì, chỉ là thấy không quen mắt một đương gia đứng đầu như y không tuân thủ phép tắc, hiện giờ đối phương lại dỗ như vậy, cơn giận nhất thời cũng không thèm so đo. Bà chỉ lầu bầu bảo người nọ nói được thì làm được, ở trước đội quân tóc dài của bà còn bất đắc dĩ nói một câu, "Sau này cũng không biết có bao nhiêu cô nương phải chết vì cái miệng này của ngươi."
"Miệng của con chỉ để dỗ Phúc thẩm người!"
Sơn tặc đầu lĩnh nói xong, hôn lên gương mặt lão bà kia một cái, hình ảnh này không những không cảm thấy khác thường, ngược lại rất tự nhiên...
Cảm giác giữa bọn họ càng giống như mẹ con.
Nhưng sự thật không phải vậy, bởi vì sơn tặc đầu lĩnh không có gọi mẹ...
Ngôn Vô Trạm nhìn bóng lưng vui vẻ của người nọ, chỗ này, thật sự thuộc về y, nhà của người kia... �
Dù là ổ cướp, cũng khiến người kia cảm thấy ngọt ngào và ấm áp.
Lão bà đi rồi, sơn tặc đầu lĩnh lập tức thay đổi tính tình, lập tức 'bốp bốp' đạp mấy người chung quanh y một lượt, y trợn mắt chửi ầm lên, "Một đám ăn hại, còn mẹ nó sơn tặc gì, đồ trong trại của mình cũng trộm không được, tốn công như vậy chỉ mẹ nó trộm được cho ông đây một con gà! Ông đây chịu trận đòn này quá mẹ nó không đáng!"
"Đại đương gia, người không phải không biết, đám đàn bà kia quá độc ác!" Một tên sơn tặc xoa mông ai oán.
"Hơn nữa Đại đương gia, chúng ta là sơn tặc không phải ăn trộm, kỹ thuật không được như vậy." Một tên sơn tặc khác cũng xoa mông ai oán.
"Mẹ người mới độc ác!" Sơn tặc đầu lĩnh trợn tròn đôi mắt, hòn đá cỡ nắm tay như mưa nện lên đầu tên sơn tặc số một, y vừa đánh còn vừa lầm bầm, "Độc ác! Độc ác! Ông đây cho ngươi độc ác! Đồ bỏ đi! Ăn hại! Rắm cũng không bằng! Độc ác! Độc ác! Cho ngươi độc ác!"
Đánh xong, liền đổi mục tiêu...
Ngôn Vô Trạm thấy rõ ràng tên sơn tặc số hai run một cái...
"Kỹ thuật không được phải không?" Sơn tặc đầu lĩnh cười âm hiểm.
"Đại đương gia, ta sai rồi, thật sự sai rồi..."
Màn khôi hài này, kết thúc trong tiếng kêu khóc của đám sơn tặc.
Màn đêm buông xuống, Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên không ở đế đô đón năm mới sắp bắt đầu, ở Liệt Long Trại này.
Nhìn khắp Nam Triều, tập tục các nơi nhìn chung giống nhau nhưng cũng có khác biệt, Liệt Long Trại này cũng treo đầy đèn đỏ, dán câu đối, khắp nơi đều tràn đầy không khí mừng năm mới...
Có điều khác với trong cung, người ở đây ồn ào, vô cùng náo nhiệt.
Ngôn Vô Trạm cũng lần đầu tiên biết được, những người giang hồ này đón năm mới như thế nào.
Ngoại trừ người canh gác, tất cả huynh đệ đều tụ tập một sảnh, bọn họ không hề gò bó nhậu nhẹt, nói chuyện trên trời dưới đất, chén rượu va chạm mạnh mẽ, quang cảnh náo nhiệt khiến người khác nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, ngay cả Ngôn Vô Trạm cũng uống một chén rượu nhỏ...
Là đương gia, sơn tặc đầu lĩnh kia uống không ít rượu, bọn sơn tặc lần lượt đến mời một chén, Ngôn Vô Trạm nhìn vò rượu không cạnh chân người nọ, hắn thầm nói người này sợ là chịu không được tới nửa đêm đã ngã xuống...
Hắn đối với say rượu đã có di chứng, hắn sợ nhìn thấy Hoằng Nghị thứ hai.
Có điều người này tửu lượng rất tốt, mọi người mời rượu đều uống hết, cũng không thấy y ngã xuống, lúc này y đưa chén rượu tới trước mặt người kia, cười nói, "Mọi người đều đã mời hết, tới phiên ngươi."
Ngôn Vô Trạm sửng sốt, có điều nhập gia tùy tục, bưng chén lên, "Đại đương gia, ta mời ngươi."
Người nọ không giống như với những người khác, trực tiếp tiếp nhận chén rượu, mà cười nhìn người kia, "Ngươi đút ta uống."
Sau đó, y lại bổ sung một câu...
"Dùng miệng đút."
.............
-------------[Edit:xASAx]---------------
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
****
Biên soạn: Mạc Vân.
****
Theo âm thanh đi đến, Ngôn Vô Trạm thấy một đám đàn ông ngồi trên đất, không biết đang chơi cái gì, bọn họ nói toàn những lời thô tục, thỉnh thoảng lại cười lớn ra tiếng...
Những âm thanh phóng khoáng, thô lỗ này khiến người kia phải tin tưởng, hắn hiện tại thật sự đang ở ổ cướp, chứ không phải là ảo giác...
Có tên sơn tặc ngẩng đầu một cái liền thấy Ngôn Vô Trạm, động tác trên tay thoáng cái ngừng lại, bọn sơn tặc đều ngẩng đầu trông theo thứ trong tay gã, hiện giờ gã dừng lại, tên sơn tặc đầu mục kia liền đạp một đạp khiến gã ngã lăn quay mấy vòng, "Ngươi mẹ nó ngu à, ngẩn ra làm gì!"
Tên kia ngay cả bụi đất trên mông cũng chưa kịp phủi, giữa tiếng quát hùng hùng hổ hổ của sơn tặc đầu mục một lần nữa tỉnh lại, gã vừa lúc lắc thứ trong tay, vừa chỉ tay về phía Ngôn Vô Trạm, ý bảo ở đây có người khác...
Sơn tặc đầu mục thấy là Ngôn Vô Trạm, cũng không phản ứng quá lớn, y trực tiếp liền kéo người kia đến bên cạnh, mà những người khác lại càng lười nhìn một cái...
Ngôn Vô Trạm lại mơ mơ hồ hồ gia nhập hàng ngũ đám sơn tặc, cùng nhau ngồi xổm.
Thế nhưng tại sao phải ngồi xổm?
Hắn không hiểu, nhưng tất cả mọi người đều ngồi xổm, hắn cũng ngồi xổm vậy.
Không ai ngăn cản, hắn cuối cùng thấy được bọn họ đang làm gì, cột khói trước đó cũng có thể giải thích, thì ra mấy tên sơn tặc này trong lúc rảnh rỗi, ở đây nướng gà...
Người bị đánh không ngừng xoay con gà đã chín một nửa, gã còn thỉnh thoảng thêm chút gia vị vào, mùi thịt đã sớm bay ra ngoài. Ngôn Vô Trạm phát hiện, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm con gà, nuốt nước miếng, cơ bản không có ai chú ý tới hắn...
Bao gồm cả vị Đại đương gia bên cạnh hắn này... Tên đầu lĩnh giặc cướp.
Thật ra hắn rất muốn hỏi, các ngươi làm sơn tặc thật sự nghèo như vậy sao? Một con gà khiến các người thèm đến như vậy...
Hơn nữa một con gà này, cũng không đủ đám người bọn họ chia nha...
Ngôn Vô Trạm đang dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn biểu hiện khoa trương bọn họ, đột nhiên người cạnh hắn lại dùng khí thế sấm vang chớp giật đưa tay ra. Ngôn Vô Trạm sửng sốt, con gà đã nướng đến tỏa ra mùi thơm nức mũi lại bay lên không, "bay" qua trên đầu hắn...
Sơn tặc đầu lĩnh lập tức kéo hai cái đùi gà xuống, sau đó liền thuận lợi ném con gà một cái, bọn sơn tặc không kịp trách móc, như ong vỡ tổ liền xông về phía con gà không còn lại gì...
Tiếp theo, một màn thảm không nỡ nhìn xảy ra.
Chí ít ở trong mắt Ngôn Vô Trạm, đây coi như là màn tranh đồ ăn ghê gớm nhất hắn từng thấy...So hình ảnh với ném một con trâu vào bầy hổ còn đáng sợ hơn.
Lúc này sơn tặc đầu lĩnh cười hì hì gặm đùi gà nhìn bọn họ tranh giành, tiện tay đưa một cái cho Ngôn Vô Trạm. Người kia theo bản năng đón lấy, nhưng độ nóng thiếu chút khiến hắn ném đùi gà xuống đất...
Hắn thầm nói đám người này vì đồ ăn, dường như cảm giác gì cũng không còn... Nóng như vậy cũng không có để ý.
Thây gà rất nhanh chỉ còn lại xương, có điều trên xương kia cũng không dư lại một chút thịt nào. Đang lúc Ngôn Vô Trạm một lần nữa cảm thán công lực những sơn tặc này, có người đào bới đống lửa, bọn sơn tặc lại bắt đầu tranh giành thứ bên trong...
Ngôn Vô Trạm liền thấy một đống than đen từ bên trong nghiêng ngã lăn ra, sơn tặc đầu lĩnh tay mắt lanh lẹ, chọn một cỡ vừa phải, có điều lần này y không dùng tay cầm, mà là dùng xương gà trong tay chuyển đến chân bọn họ...
Y cũng không gấp gáp, từ từ ăn xong đùi gà ăn mới động tới thứ kia, có lẽ là rất nóng, động tác của y rất nhanh, trong miệng còn phù phù thổi khí...
Đẩy than đen ra, bên trong là thịt mềm vàng ửng, Ngôn Vô Trạm không biết đây là thứ gì...
Phần lớn đồ ăn hắn đều chưa từng thấy hình dạng vốn có, hắn chỉ biết là hình dạng và mùi vị của chúng khi đã được nấu chín, thứ đen thui này khiến hắn cau mày...
Sơn tặc đầu lĩnh cơ bản không cho hắn cơ hội nghiên cứu, y đã tách một miếng nhỏ cho người kia, còn lại phần lớn đều để lại, Ngôn Vô Trạm thấy y vừa thổi cho bớt nóng, vừa nhét thứ kia vào miệng... Tướng ăn này, thật là hào phóng.
Thấy bọn họ ăn ngon lành như vậy, người kia cũng không nhịn được cắn một cái, sau đó hắn lập tức mở to hai mắt nhìn...
Tuy rằng nóng, nhưng lại vừa thơm vừa ngọt, cảm giác mềm mại thật sự là tan ngay trong miệng, mùi hương quyện mãi không thôi...
"Đây là cái gì?" Hắn hỏi sơn tặc đầu lĩnh ăn đến mặt mũi đen nhẻm bên cạnh.
"Khoai lang." Đối phương đáp lại qua loa.
Khoai lang là cái gì...
Món ngon trước mặt, Ngôn Vô Trạm cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, bị đám sơn tặc lây nhiễm, tướng ăn của hắn cũng không ưu nhã lắm, giữa lúc những người này đang vui vẻ ăn, giọng một phụ nữ ở cách đó không xa vang lên...
"Không hay!"
Sơn tặc đầu lĩnh thầm kêu không ổn, ném thứ trong tay kéo người kia bỏ chạy, nhưng y mới đứng lên, đã bị mấy người phụ nữ vừa hay chặn lại, sau đó cán chổi, cán chày cùng nhau khua tới...
"Ta nói, bà cô, đừng đánh, dù sao ta cũng là Đại đương gia, ta cần... Ui da... mặt mũi a!"
Đừng thấy đối phương là phụ nữ, ra tay cũng không nhẹ chút nào, Ngôn Vô Trạm nhìn y bị đánh, miệng nhếch thẳng... Có vẻ, hình như rất đau.
"Ta nói, Đại đương gia, trước mắt đây là muốn ăn bữa cơm tất niên sao, không phải đã nói các người không được trộm đồ ăn sao? Các ngươi hay lắm, không đi hỗ trợ thì thôi, lại còn trộm gà trong trại, Đại đương gia, ngươi xem thử ngươi làm ra việc gì hả?"Đánh người chính là một bà lão tuổi tác so với Ngôn Vô Trạm còn lớn hơn rất nhiều, tay này dừng lại, tiếng trách cứ lập tức vang lên, Ngôn Vô Trạm cho rằng sơn tặc đầu lĩnh sẽ nổi giận, nhưng không ngờ tên kia chỉ là vẻ mặt cười cười gãi đầu, thái độ nhận sai khá tốt...
"Ta sai rồi."
Đây là lời nhiều nhất y nói.
Chờ lão bà bị y dỗ kha khá, y mới lại tiếp tục nói, "Anh em không phải đang đêm xuống núi sao? Cái này lăn qua lăn lại cả đêm, hôm nay trong trại lại đang chuẩn bị bữa cơm tất niên, không có gì có thể bỏ bụng, mọi người đói quá, phải lấy mấy củ khoai lang, bắp khô này kia, Phúc thẩm*, người đừng giận, chúng ta lập tức thu dọn hết, bảo đảm cả trại sạch sẻ đón năm mới, Phúc thẩm, người nói được không?"
(*Thẩm: thím, danh xưng; Phúc thẩm – thím Phúc)
Người nó nói, còn ôm người phụ nữ béo lay lay... Cực kỳ giống bộ dạng đứa nhỏ làm nũng.
Y nói đang đêm rời núi... Hẳn là quyết định rất đột ngột... Vậy chứng minh, y là cố ý đi cứu hắn... Ngay cả cơm cũng không kịp ăn... Đói thành như vậy.
Bọn họ và đám người ngày hôm qua muốn giết Hoằng Nghị không cùng một bọn, bất kể là thân thủ hay là trang phục, bọn họ thật chỉ là sơn tặc thông thường.
Thế nhưng, tại sao lại đúng dịp như vậy...
Ánh mắt Ngôn Vô Trạm lần nữa chuyển tới gương vẻ đen nhẻm của sơn tặc đầu lĩnh.
"Chỉ được cái dẻo miệng." Người phụ nữ kia thật ra cũng không tức giận gì, chỉ là thấy không quen mắt một đương gia đứng đầu như y không tuân thủ phép tắc, hiện giờ đối phương lại dỗ như vậy, cơn giận nhất thời cũng không thèm so đo. Bà chỉ lầu bầu bảo người nọ nói được thì làm được, ở trước đội quân tóc dài của bà còn bất đắc dĩ nói một câu, "Sau này cũng không biết có bao nhiêu cô nương phải chết vì cái miệng này của ngươi."
"Miệng của con chỉ để dỗ Phúc thẩm người!"
Sơn tặc đầu lĩnh nói xong, hôn lên gương mặt lão bà kia một cái, hình ảnh này không những không cảm thấy khác thường, ngược lại rất tự nhiên...
Cảm giác giữa bọn họ càng giống như mẹ con.
Nhưng sự thật không phải vậy, bởi vì sơn tặc đầu lĩnh không có gọi mẹ...
Ngôn Vô Trạm nhìn bóng lưng vui vẻ của người nọ, chỗ này, thật sự thuộc về y, nhà của người kia... �
Dù là ổ cướp, cũng khiến người kia cảm thấy ngọt ngào và ấm áp.
Lão bà đi rồi, sơn tặc đầu lĩnh lập tức thay đổi tính tình, lập tức 'bốp bốp' đạp mấy người chung quanh y một lượt, y trợn mắt chửi ầm lên, "Một đám ăn hại, còn mẹ nó sơn tặc gì, đồ trong trại của mình cũng trộm không được, tốn công như vậy chỉ mẹ nó trộm được cho ông đây một con gà! Ông đây chịu trận đòn này quá mẹ nó không đáng!"
"Đại đương gia, người không phải không biết, đám đàn bà kia quá độc ác!" Một tên sơn tặc xoa mông ai oán.
"Hơn nữa Đại đương gia, chúng ta là sơn tặc không phải ăn trộm, kỹ thuật không được như vậy." Một tên sơn tặc khác cũng xoa mông ai oán.
"Mẹ người mới độc ác!" Sơn tặc đầu lĩnh trợn tròn đôi mắt, hòn đá cỡ nắm tay như mưa nện lên đầu tên sơn tặc số một, y vừa đánh còn vừa lầm bầm, "Độc ác! Độc ác! Ông đây cho ngươi độc ác! Đồ bỏ đi! Ăn hại! Rắm cũng không bằng! Độc ác! Độc ác! Cho ngươi độc ác!"
Đánh xong, liền đổi mục tiêu...
Ngôn Vô Trạm thấy rõ ràng tên sơn tặc số hai run một cái...
"Kỹ thuật không được phải không?" Sơn tặc đầu lĩnh cười âm hiểm.
"Đại đương gia, ta sai rồi, thật sự sai rồi..."
Màn khôi hài này, kết thúc trong tiếng kêu khóc của đám sơn tặc.
Màn đêm buông xuống, Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên không ở đế đô đón năm mới sắp bắt đầu, ở Liệt Long Trại này.
Nhìn khắp Nam Triều, tập tục các nơi nhìn chung giống nhau nhưng cũng có khác biệt, Liệt Long Trại này cũng treo đầy đèn đỏ, dán câu đối, khắp nơi đều tràn đầy không khí mừng năm mới...
Có điều khác với trong cung, người ở đây ồn ào, vô cùng náo nhiệt.
Ngôn Vô Trạm cũng lần đầu tiên biết được, những người giang hồ này đón năm mới như thế nào.
Ngoại trừ người canh gác, tất cả huynh đệ đều tụ tập một sảnh, bọn họ không hề gò bó nhậu nhẹt, nói chuyện trên trời dưới đất, chén rượu va chạm mạnh mẽ, quang cảnh náo nhiệt khiến người khác nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, ngay cả Ngôn Vô Trạm cũng uống một chén rượu nhỏ...
Là đương gia, sơn tặc đầu lĩnh kia uống không ít rượu, bọn sơn tặc lần lượt đến mời một chén, Ngôn Vô Trạm nhìn vò rượu không cạnh chân người nọ, hắn thầm nói người này sợ là chịu không được tới nửa đêm đã ngã xuống...
Hắn đối với say rượu đã có di chứng, hắn sợ nhìn thấy Hoằng Nghị thứ hai.
Có điều người này tửu lượng rất tốt, mọi người mời rượu đều uống hết, cũng không thấy y ngã xuống, lúc này y đưa chén rượu tới trước mặt người kia, cười nói, "Mọi người đều đã mời hết, tới phiên ngươi."
Ngôn Vô Trạm sửng sốt, có điều nhập gia tùy tục, bưng chén lên, "Đại đương gia, ta mời ngươi."
Người nọ không giống như với những người khác, trực tiếp tiếp nhận chén rượu, mà cười nhìn người kia, "Ngươi đút ta uống."
Sau đó, y lại bổ sung một câu...
"Dùng miệng đút."
.............
-------------[Edit:xASAx]---------------
Bình luận truyện