Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 67: Mong manh vô tình



Chỉ có gió thổi qua lá cây, không ngừng phát ra âm thanh soàn soạt, như là tay ai đó khẽ vuốt lên đôi vai mảnh khảnh, phát ra một chuỗi rung động, phất qua trong lòng ai.

Cuối cùng, Vân Triệt bịt vết thương, đỡ Ninh Khanh Khanh lên "Chúng ta đi tìm người trị thương cho ngươi."

"Ừ."

Lục Yên Thiềm Thừ đã chết, khói xanh cũng bị gió thổi tan. Nên hai người đi chỉ trong chốc lát thì đã có người thấy được bọn họ. Tam hoàng tử nhìn thấy có người bị thương,tới đây tra hỏi, Ninh Khanh Khanh nói một cách đơn giản mà kể lại chuyện vừa rồi.

Tam hoàng tử sắc mặt có hơi lo lắng "Vừa rồi Thị Vệ Trưởng hồi báo với ta, đáng ra hiện tại mới rắc phấn khâu văn, nhưng toàn bộ đều không thấy!"

Khâu văn là đồ ăn Lục Yên Thiềm Thừ ( cóc phun khói xanh)thích nhất, phấn Khâu Văn dùng khâu văn ( giun muỗi) chế thành, chính là dùng để dẫn Lục Yên Thiềm Thừ.

Nhưng mà phải đợi lúc Tam hoàng tử chuẩn bị biểu diễn Linh Kỹ thì mới rắc vào, hiện tại rõ ràng là có người rắc trước!

Vân Triệt nghe xong, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, nhưng mà hắn càng quan tâm chính là thương thế của Ninh Khanh Khanh, "Tam hoàng tử, mặc dù Lâm Khinh Khinh không có nguy hiểm về tính mạng, nhưng bả vai của nàng đã bị thương nặng. Xin Tam hoàng tử nhìn một chút, ở đây có Võ Linh chữa bệnh hay không, xin mời hắn tới đây chữa bệnh."

Ở trong Linh Kỹ tiểu hội của bản thân có người bị thương, Tam hoàng tử đương nhiên đáp ứng, ngẩng đầu nói:

"Gọi Lâm Dong Dong lại đây."

Lâm Dong Dong không tình nguyện đi tới, nhìn thấy vẻ mặt Ninh Khanh Khanh tái nhợt tựa vào trên ghế, đáy lòng không khỏi sảng khoái, làm gì nguyện ý chữa thương cho nàng. Nhưng Tam hoàng tử ở đây đang nhìn nàng, nàng cũng không thể từ chối.

Triệu hồi Thất Sắc Liên ra, giúp Ninh Khanh Khanh chữa thương. Nàng là cấp bậc Linh Sĩ, mặc dù không thể một lần trị vết thương nặng, nhưng so với tốc độ Ninh Khanh Khanh thì nhanh hơn nhiều.

Vân Triệt ở một bên cẩn thận mà nhìn, Lâm Dong Dong cũng không động tay chân.

"Nha hoàn của Bổn vương bị thương?" Thị vệ Tam hoàng tử cũng mời Phượng Phi Bạch lại đây, hắn vừa đi đến, đám người ở hai bên liền tự động tránh ra tạo thành một con đường.

"Thất Hoàng thúc, phấn Khâu Văn bị người khác bỏ trong nước, chuyện này nhất định là có người cố ý làm." Tam hoàng tử đi tới bên cạnh hắn, lên tiếng giải thích.

"Có người rắc phấn Khâu Văn?" Vết thương tốt lên một chút, Ninh Khanh Khanh nghe được những lời này lập tức trợn to hai mắt, "Là ai?"

Tầm mắt Phượng Phi Bạch rơi trên bả vai nàng bị máu nhuộm đỏ, chậm rãi di chuyển đến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, chậm rãi mở miệng,

"Việc ai rắc quan trọng sao?"

"Đương nhiên quan trọng!" Ninh Khanh Khanh nhìn Phượng Phi Bạch lại thấy bản thân bị thương, vẻ mặt lạnh lùng, "Ai hãm hại ta, ta đương nhiên muốn tìm hắn báo thù!"

Phượng Phi Bạch giật giật khóe miệng, mang theo giọng điệu trào phúng, "Hiện tại ngươi có thể tìm ai báo thù? Chẳng lẽ ngươi cho rằng mỗi người đều có trình độ thấp giống như Tống Ngọc?"

Ninh Khanh Khanh sửng sốt, bất động nhìn Phượng Phi Bạch.

Phượng Phi Bạch đi tới bên cạnh nàng, có hơi cúi đầu, tóc dài đen nhánh theo bờ vai của hắn buông xuống bên tai Ninh Khanh Khanh, mang theo một cơn lạnh lẽo, làm cho nàng có hơi rụt người lại,

"Muốn báo thù, đầu tiên phải có năng lực. Hiện tại ngươi cái gì cũng không có ."

Lời của hắn cay độc, lại vô cùng chuẩn xác đâm vào tim Ninh Khanh Khanh.

Nàng chỉ có bản lĩnh từng được huấn luyện kỹ năng cận chiến, tốc độ ban đầu vốn đủ để cho xã hội quần hùng hâm mộ . Nhưng tất cả mọi thứ ở quá khứ đều không giống thời đại này, tất cả cái nàng có đều có khả năng sử dụng nhưng mà lại không đủ mạnh!

Nàng ở chỗ này, không quen biết, không bạn bè, cũng không có cái gì. Thậm chí ngay cả việc bảo vệ tính mạng, cũng đang tạm thời ở mức quá yếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện