Ngự Xà Cuồng Phi
Chương 165: Nỗi lòng Hiên Vương
Edit: Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Hồng Kiều vừa nói xong, Phượng Thiên Mị mới nhớ tới hỏi, sắc mặt trở nên nhu hòa, có điều nàng hỏi không phải là tay Hồng Kiều, mà là mặt của Hồng Kiều. “Mặt em còn đau không?”
Nhìn trên mặt Hồng Kiều hằn rõ dấu năm ngón tay, Phượng Thiên Mị có một nỗi hận thoáng qua, đây là Phương Vãn Tình đánh.
Có điều, Phương Vãn Tình cũng bị Hồng Kiều đánh cho thoi thóp cũng coi là đã được phát tiết.
Chẳng qua là thù của Phượng Thiên Mị nàng mới chỉ bắt đầu.
“Không đau” nghe được Phượng Thiên Mị hỏi, mắt Hồng Kiều tràn đầy cảm động, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hưng phấn hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi người lợi hại quá, thoáng cái khiến tay của bọn Xuân Nhi bị tê dại, Phương di nương cũng đột nhiên quỳ xuống, em còn cho là hồn của phu nhân hiển linh chứ!”
“Đó không phải là…” ‘Ta làm’ chưa kịp nói hết Phượng Thiên Mị liền nuốt xuống, trong lòng có chút băn khoăn, rốt cuộc có nên nói cho em ấy biết hay không.
Nếu nói cho em ấy biết, bên cạnh em ấy nàng cũng an bài một con rắn thông minh, nhất định em ấy sẽ bị dọa sợ. Nếu không nói, sợ sau này gặp phải chuyện gì, không nàng có bên cạnh, rắn đột nhiên xuất hiện, em ấy cũng sẽ bị hù dọa.
Bỏ đi, vẫn là trước hết đừng nói.
Nghĩ tới đây, Phượng Thiên Mị đổi lời cười nói: “Đó không phải là do tiểu thư nhà em có võ công sao!”
“Đúng vậy, tiểu thư nhà em lợi hại nhất, hừ! Phải đòi lại toàn bộ tổn thương mà chúng ta phải chịu.” Sau khi nói xong, trên mặt Hồng Kiều lộ ra oán hận, giọng cũng có vài phấn cắn răng nghiến lợi.
Cho đến chạng vạng tối, Phương Vãn Tình mới tỉnh lại, Phượng Thiên Bình thì ở viện tử của mình dưỡng thương, cho nên Phượng Thiên Linh ở lại trong phòng chăm sóc cho Phượng Vãn Tình.
Trong khoảng thời gian này, Phượng Thanh Tường cũng không có qua, ngược lại Đỗ di nương, diễu võ dương oai lấy danh nghĩa tới thăm, khiến cho Phượng Thiên Linh mấy phen tức giận muốn ra tay, thế nhưng, vẫn còn nhịn được.
“Nương, người tỉnh.” Phượng Thiên Linh thấy Phương Vãn Tình tỉnh lại vội vàng tiến lên đỡ dậy.
“Linh Nhi, Phượng, Phượng Thiên Mị không thể sống, nó, nó sợ là đã, đã biết bí mật của nương, nếu để nó sống, chết, chết, chính là ba mẫu tử chúng ta.” Phương Vãn Tình bởi vì tức giận và bị thương, giờ phút này hoàn toàn không có sức lực, nói chuyện cũng đứt quãng.
“Vậy chúng ta nên làm gì đây, bây giờ ả có võ công đấy!” Nghĩ đến chuyện đệ đệ vừa mới bị Phượng Thiên Mị một cước đá bay, trong con ngươi Phượng Thiên Linh cũng tràn đầy oán độc.
“Cho nên, không thể dùng sức, vậy, vậy chúng ra sẽ dùng mưu, con ghé tai vào đây.” Trong mắt Phương Vãn Tình lóe lên hung tàn.
Phượng Thiên Linh vội vàng ghé tai vào, Phương Vãn Tình nói ra âm mưu của mình cho Phượng Thiên Linh nghe.
==============
Ngày hôm sau, Vân Thành lại một lần nữa náo động, đề tài chưa bao giờ gián đọan chính là ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’
Túy Tiên Lâu
“Chao ôi, tối nay Phù Vân cô nương sẽ đến ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’ hiến nghệ, có muốn đi hay không.”
“Có thật không? Huynh nghe ai nói thế! Đã mấy ngày không thấy Phù Vân cô nương xuất hiện.”
“Tối hôm qua ta đi ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’, Lâm ma ma và Tiền ma ma nói, tất nhiên không thể giả được.”
“Vậy tối hôm nay nhất định phải đi xem.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Lần trước được xem một điệu múa của Phù Vân cô nương, ta vẫn chưa quên đâu!”
“Huynh không sợ con cọp cái nhà Huynh à!”
“Dĩ nhiên là không thể để cho nàng biết được!”
“Vậy thì được, buổi tối, chúng ta cùng đi.”
Mọi người năm mồm bảy miệng nghị luận.
Mà ở nhã gian lầu hai Thượng Lan Mạch nghe lọt vào tai không sót một chữ, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên không biết nói gì, lập tức có thể xác định Phù Vân có phải Cuồng Phượng hay không, mà Cuồng Phượng có phải Phượng Thiên Mị hay không.
Phủ Mạch Vương, Thương Lan Hiên đã một ngày không ra khỏi cửa, một mình trong thư phòng, bất kể Tô Nhị Tịch xin gặp, hắn đều không gặp.
Hắn có tình ý với Tô Nhị Tịch, lúc này không cách nào thay đổi, dù cho Tô Nhị Tịch có lợi dụng hắn, dù cho hắn hết sức thất vọng với nàng ta, một lời cầu xin kia vẫn không thể nào xóa nhòa được.
Nhưng mà, những chuyện Tô Nhị Tịch làm sắp bị bại lộ, nếu phụ hoàng muốn trách phạt, hắn không thể bảo vệ được nàng ta.
Như vậy, đương nhiên Tô Bình cũng không trợ giúp hắn nữa, hắn cũng mất đi một phần ba thế lực, còn lại chính là thế lực nhà mẫu phi và thế lực các đại thần trong triều ủng hộ hắn, nếu bè phái của Thương Lan Việt hoặc là Thương Lan Cẩm chống đối, sẽ khó khăn.
Vốn hắn định thực hiện hôn ước, cưới Phượng Thiên Mị, lấy Phượng Thiên Mị, Phượng Thanh Tường nhất định sẽ giúp hắn, cộng thêm Thái hậu và phụ hoàng rất nhẫn nhịn Phượng Thiên Mị, ngày ấy nàng ta đại nghịch bất đạo như vậy, phụ hoàng cũng không có định tội, rõ ràng, trong lòng bọn họ, nàng ta có phận lượng nhất định.
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác Phượng Thiên Mị không chịu thu về dưới trướng của hắn, nhìn thấy hắn đều buông lời nhục mạ.
Có phải do một kiếm kia hay không, đã khiến nàng không thích hắn nữa, hay là, trong lòng nàng không bỏ qua được thù hận này, hoặc là muốn hắn đi cầu nàng.
Bây giờ các thế lực đối với hắn rất bất lợi, nếu không có thế lực tương đối trợ giúp, vậy thì khó lại càng khó hơn.
Trong lòng Thương Lan Hiên rất là hỗn loạn, phát cáu, không biết nên cái gì làm?
Chuyện đã qua của Tô Nhị Tịch cũng đủ khiến cho hắn phiền lòng, sau đó lại thêm chuyện của Mộng Nhi, cho tới bây giờ chưa có chuyện gì làm cho hắn phải phiền lòng như vậy, cho dù là chuyện Phượng Thiện Mị trước kia, hắn cũng chỉ khủng hoảng mấy ngày.
Lúc hắn thấy Mộng Nhi bên cạnh mấy thi thể kia thì hắn đã khẳng định do Phượng Thiên Mị gây lên, bởi vì bốn thi thể kia, không, phải nói là xác khô, bốn cỗ thi thể kia giống với tình trạng của sáu thị vệ kia trong ngày đại hôn của hắn và Phượng Thiên Mị, khác nhau là lần trước trên cổ của bốn thị vệ bị một lưỡi dao sắc bén cắt qua, lần này không tìm được vết thương, để cho người ta căn bản không tra ra được cái gì.
Coi như trong phủ của hắn có sáu thi thể trúng bốn vết thương nơi cổ, nhưng cũng không thể nào có thể khác biệt.
Mặc dù hắn cho rằng Phượng Thiên Mị gây nên, nhưng cũng không thể tin nổi Phượng Thiên Mị có bản lĩnh kia, coi như là cao thủ cao cấp, cũng không nhất định có thể có bản lĩnh này đi!
Nhưng mà, tất cả các mũi nhọn đều chỉ hướng nàng.
Nếu như chuyện của Mộng nhi do Phượng Thiên Mị gây nên, đổi thành trước kia, nhất định hắn sẽ không chút do dự đi tìm Phượng Thiên Mị báo thù, nhưng mà bây giờ, cho dù trong lòng hắn là hận là giận hơn nữa, cũng không thể.
Hồng Kiều vừa nói xong, Phượng Thiên Mị mới nhớ tới hỏi, sắc mặt trở nên nhu hòa, có điều nàng hỏi không phải là tay Hồng Kiều, mà là mặt của Hồng Kiều. “Mặt em còn đau không?”
Nhìn trên mặt Hồng Kiều hằn rõ dấu năm ngón tay, Phượng Thiên Mị có một nỗi hận thoáng qua, đây là Phương Vãn Tình đánh.
Có điều, Phương Vãn Tình cũng bị Hồng Kiều đánh cho thoi thóp cũng coi là đã được phát tiết.
Chẳng qua là thù của Phượng Thiên Mị nàng mới chỉ bắt đầu.
“Không đau” nghe được Phượng Thiên Mị hỏi, mắt Hồng Kiều tràn đầy cảm động, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hưng phấn hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi người lợi hại quá, thoáng cái khiến tay của bọn Xuân Nhi bị tê dại, Phương di nương cũng đột nhiên quỳ xuống, em còn cho là hồn của phu nhân hiển linh chứ!”
“Đó không phải là…” ‘Ta làm’ chưa kịp nói hết Phượng Thiên Mị liền nuốt xuống, trong lòng có chút băn khoăn, rốt cuộc có nên nói cho em ấy biết hay không.
Nếu nói cho em ấy biết, bên cạnh em ấy nàng cũng an bài một con rắn thông minh, nhất định em ấy sẽ bị dọa sợ. Nếu không nói, sợ sau này gặp phải chuyện gì, không nàng có bên cạnh, rắn đột nhiên xuất hiện, em ấy cũng sẽ bị hù dọa.
Bỏ đi, vẫn là trước hết đừng nói.
Nghĩ tới đây, Phượng Thiên Mị đổi lời cười nói: “Đó không phải là do tiểu thư nhà em có võ công sao!”
“Đúng vậy, tiểu thư nhà em lợi hại nhất, hừ! Phải đòi lại toàn bộ tổn thương mà chúng ta phải chịu.” Sau khi nói xong, trên mặt Hồng Kiều lộ ra oán hận, giọng cũng có vài phấn cắn răng nghiến lợi.
Cho đến chạng vạng tối, Phương Vãn Tình mới tỉnh lại, Phượng Thiên Bình thì ở viện tử của mình dưỡng thương, cho nên Phượng Thiên Linh ở lại trong phòng chăm sóc cho Phượng Vãn Tình.
Trong khoảng thời gian này, Phượng Thanh Tường cũng không có qua, ngược lại Đỗ di nương, diễu võ dương oai lấy danh nghĩa tới thăm, khiến cho Phượng Thiên Linh mấy phen tức giận muốn ra tay, thế nhưng, vẫn còn nhịn được.
“Nương, người tỉnh.” Phượng Thiên Linh thấy Phương Vãn Tình tỉnh lại vội vàng tiến lên đỡ dậy.
“Linh Nhi, Phượng, Phượng Thiên Mị không thể sống, nó, nó sợ là đã, đã biết bí mật của nương, nếu để nó sống, chết, chết, chính là ba mẫu tử chúng ta.” Phương Vãn Tình bởi vì tức giận và bị thương, giờ phút này hoàn toàn không có sức lực, nói chuyện cũng đứt quãng.
“Vậy chúng ta nên làm gì đây, bây giờ ả có võ công đấy!” Nghĩ đến chuyện đệ đệ vừa mới bị Phượng Thiên Mị một cước đá bay, trong con ngươi Phượng Thiên Linh cũng tràn đầy oán độc.
“Cho nên, không thể dùng sức, vậy, vậy chúng ra sẽ dùng mưu, con ghé tai vào đây.” Trong mắt Phương Vãn Tình lóe lên hung tàn.
Phượng Thiên Linh vội vàng ghé tai vào, Phương Vãn Tình nói ra âm mưu của mình cho Phượng Thiên Linh nghe.
==============
Ngày hôm sau, Vân Thành lại một lần nữa náo động, đề tài chưa bao giờ gián đọan chính là ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’
Túy Tiên Lâu
“Chao ôi, tối nay Phù Vân cô nương sẽ đến ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’ hiến nghệ, có muốn đi hay không.”
“Có thật không? Huynh nghe ai nói thế! Đã mấy ngày không thấy Phù Vân cô nương xuất hiện.”
“Tối hôm qua ta đi ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’, Lâm ma ma và Tiền ma ma nói, tất nhiên không thể giả được.”
“Vậy tối hôm nay nhất định phải đi xem.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Lần trước được xem một điệu múa của Phù Vân cô nương, ta vẫn chưa quên đâu!”
“Huynh không sợ con cọp cái nhà Huynh à!”
“Dĩ nhiên là không thể để cho nàng biết được!”
“Vậy thì được, buổi tối, chúng ta cùng đi.”
Mọi người năm mồm bảy miệng nghị luận.
Mà ở nhã gian lầu hai Thượng Lan Mạch nghe lọt vào tai không sót một chữ, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên không biết nói gì, lập tức có thể xác định Phù Vân có phải Cuồng Phượng hay không, mà Cuồng Phượng có phải Phượng Thiên Mị hay không.
Phủ Mạch Vương, Thương Lan Hiên đã một ngày không ra khỏi cửa, một mình trong thư phòng, bất kể Tô Nhị Tịch xin gặp, hắn đều không gặp.
Hắn có tình ý với Tô Nhị Tịch, lúc này không cách nào thay đổi, dù cho Tô Nhị Tịch có lợi dụng hắn, dù cho hắn hết sức thất vọng với nàng ta, một lời cầu xin kia vẫn không thể nào xóa nhòa được.
Nhưng mà, những chuyện Tô Nhị Tịch làm sắp bị bại lộ, nếu phụ hoàng muốn trách phạt, hắn không thể bảo vệ được nàng ta.
Như vậy, đương nhiên Tô Bình cũng không trợ giúp hắn nữa, hắn cũng mất đi một phần ba thế lực, còn lại chính là thế lực nhà mẫu phi và thế lực các đại thần trong triều ủng hộ hắn, nếu bè phái của Thương Lan Việt hoặc là Thương Lan Cẩm chống đối, sẽ khó khăn.
Vốn hắn định thực hiện hôn ước, cưới Phượng Thiên Mị, lấy Phượng Thiên Mị, Phượng Thanh Tường nhất định sẽ giúp hắn, cộng thêm Thái hậu và phụ hoàng rất nhẫn nhịn Phượng Thiên Mị, ngày ấy nàng ta đại nghịch bất đạo như vậy, phụ hoàng cũng không có định tội, rõ ràng, trong lòng bọn họ, nàng ta có phận lượng nhất định.
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác Phượng Thiên Mị không chịu thu về dưới trướng của hắn, nhìn thấy hắn đều buông lời nhục mạ.
Có phải do một kiếm kia hay không, đã khiến nàng không thích hắn nữa, hay là, trong lòng nàng không bỏ qua được thù hận này, hoặc là muốn hắn đi cầu nàng.
Bây giờ các thế lực đối với hắn rất bất lợi, nếu không có thế lực tương đối trợ giúp, vậy thì khó lại càng khó hơn.
Trong lòng Thương Lan Hiên rất là hỗn loạn, phát cáu, không biết nên cái gì làm?
Chuyện đã qua của Tô Nhị Tịch cũng đủ khiến cho hắn phiền lòng, sau đó lại thêm chuyện của Mộng Nhi, cho tới bây giờ chưa có chuyện gì làm cho hắn phải phiền lòng như vậy, cho dù là chuyện Phượng Thiện Mị trước kia, hắn cũng chỉ khủng hoảng mấy ngày.
Lúc hắn thấy Mộng Nhi bên cạnh mấy thi thể kia thì hắn đã khẳng định do Phượng Thiên Mị gây lên, bởi vì bốn thi thể kia, không, phải nói là xác khô, bốn cỗ thi thể kia giống với tình trạng của sáu thị vệ kia trong ngày đại hôn của hắn và Phượng Thiên Mị, khác nhau là lần trước trên cổ của bốn thị vệ bị một lưỡi dao sắc bén cắt qua, lần này không tìm được vết thương, để cho người ta căn bản không tra ra được cái gì.
Coi như trong phủ của hắn có sáu thi thể trúng bốn vết thương nơi cổ, nhưng cũng không thể nào có thể khác biệt.
Mặc dù hắn cho rằng Phượng Thiên Mị gây nên, nhưng cũng không thể tin nổi Phượng Thiên Mị có bản lĩnh kia, coi như là cao thủ cao cấp, cũng không nhất định có thể có bản lĩnh này đi!
Nhưng mà, tất cả các mũi nhọn đều chỉ hướng nàng.
Nếu như chuyện của Mộng nhi do Phượng Thiên Mị gây nên, đổi thành trước kia, nhất định hắn sẽ không chút do dự đi tìm Phượng Thiên Mị báo thù, nhưng mà bây giờ, cho dù trong lòng hắn là hận là giận hơn nữa, cũng không thể.
Bình luận truyện