Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 180: Cãi tới cãi lui



Edit: LINH NHI***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

“Mọi người không cần sợ hãi, con rắn kia là rắn thần, nó bảo vệ tiểu thư, cho nên lần trước tiểu thư mới có thể thoát ra khỏi biển lửa. ” Bạch Nhan giải thích, lời này cũng là tiểu thư nói với nàng.

Nghe Bạch Nhan nói như vậy, Tư Tình và Sở Oản Diên mới hoàn toàn yên tâm, không sợ hãi như lúc trước. Mà Thương Lan Mạch và Giang Ngự Phong, cũng hiểu được vì sao nàng có thể thoát khỏi biển lửa, cũng giải thích được những nghi hoặc về những cỗ thi thể bị hút khô máu kia. 

“Được rồi, đưa Hồng Kiều đi nghỉ ngơi trước đi!” Bạch Nhan nhìn Hồng Kiều đã té xỉu, lập tức nói.

“Vâng.” Tư Tình và Sở Oản Diên nâng Hồng Kiều dậy, đi ra ngoài.

“Này, này, đây là xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt Giang Ngự Phong kinh ngạc, chưa kịp hoàn hồn, nói chuyện có chút cà lăm.

Chuyện gì xảy ra ư? Bạch Nhan tất nhiên biết hắn đang hỏi chuyện gì, hắn nói xảy ra chuyện gì vậy, là bao gồm rất nhiều. Tại sao Phượng Thiên Mị lại có rắn thần, vì sao ra tay với Thương Lan Việt, và rất nhiều chuyễn nữa.

Vốn dĩ sau khi thấy Phượng Thiên Mị không có việc gì, nóng lòng tức giận trong lòng Bạch Nhan cũng tan biến, nhưng mà vừa nghe thấy giọng Giang Ngự Phong, sắc mặt cũng trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Giang Ngự Phong.

Giang Ngự Phong kinh hãi, nữ nhân này thật sự tìm y tính sổ, nhớ tới võ công Bạch Nhanh không thua kém y. Trong lòng Giang Ngự Phong sinh ra cảnh giác, nếu ra tay với nữ nhân này, bất kể là ai cũng không chiếm được lợi ích. 

Thân thể Bạch Nhan chợt lóe, vọt tới trước mặt Giang Ngự Phong, Giang Ngự Phong thấy nàng không có sát khí, cũng không trốn.

“Nói, vì sao huynh lại theo dõi ta?” Bạch Nhan ghé sát vào Giang Ngự Phong, ánh mắt chất vấn nhìn thẳng vào Giang Ngự Phong.

Nàng cũng không phải thật sự muốn so đo chuyện này với hắn, nhưng trong lòng vẫn có chút nghĩ mà sợ, nếu người theo dõi là kẻ địch, như vậy, sợ rằng tiểu thư càng nguy hiểm. Hơn nữa, nam nhân này theo dõi nàng, thế nhưng nàng lại không phát hiện ra, điều này đủ để chứng minh, võ công nam nhân này cực cao, cũng đại biểu nam nhân là nhân vật nguy hiểm.

Giang Ngự Phong nhìn Thương Lan Mạch cầu cứu, bởi vì y cảm giác được, các nàng tôn kính Thương Lan Mạch, nhưng mà, y phát hiện không biết từ lúc nào Thương Lan Mạch đã sớm đi đến bên giường.

Giang Ngự Phong bất đắc dĩ, đành phải chống lại ánh mắt của Bạch Nhan, ngay trong nháy mắt kia, Giang Ngự Phong chỉ cảm thấy nơi nào đó trong tim mình nhói một cái, giống như bị cái gì mê hoặc, ánh mắt Bạch Nhan, khiến cho hắn muốn trầm luân trong đó.

Có điều rất nhanh, y kịp phản ứng lại, tà mị nhếch khóe môi, Bạch Nhan thấy thế, ánh mắt chợt lóe, chỉ là Giang Ngự Phong không nhìn thấy, bởi vì bản thân y còn đang suy nghĩ lung tung. 

“Ta theo dõi nàng là muốn ···” Giang Ngự Phong nói xong, dừng một chút, giọng nói tà mị dị thường mê hoặc, Bạch Nhan sửng sốt, Giang Ngự Phong thấy thế, nhanh chóng nhấc tay, với lấy khăn che mặt của Bạch Nhan, nói:  “Ta muốn nhìn một chút, xem dung nhan dưới khăn che mặt này như thế nào?”

Khi tay Giang Ngự Phong nâng lên, Bạch Nhan phản ứng được, muốn lui về phía sau, nhưng mà đã chậm, Bạch Nhan chỉ cảm thấy hai má mát lạnh, khăn che mặt đã bị Giang Ngự Phong lấy đi.

“Huynh” đôi mắt đẹp của Bạch Nhan trợn lên giận giữ nhìn Giang Ngự Phong, nhưng nói không ra lời.

Mà Giang Ngự Phong khi nhìn thấy dung nhan của Bạch Nhan, thì ngây ngẩn cả người, áo trắng tung bay, da trắng nõn nà, trán cao mày ngài, tuy rằng đang tức giận trừng mắt, nhưng vẫn rất xinh đẹp, theo như lời mọi người thường nói là tiên tử siêu trần thoát tục, không nhiễm khói lửa nhân gian. 

Bạch Nhan khiến cho người ta cảm giác không chỉ có siêu trần thoát tục, còn bí mật mang theo kiều mỵ không xương vô cùng kiều diễm.

Thương Lan Mạch cũng bị dung mạo của Bạch Nhan làm cho kinh hãi, dung mạo này tuyệt đối không kém Phượng Thiên Mị. Có điều, dù xinh đẹp đến đâu hắn cũng không để ý, trong lòng hắn chỉ có mình Phượng Thiên Mị, đúng vậy, trải qua chuyện nguy hiểm ngày hôm nay, hắn không thể không thừa nhận, có lẽ hắn thật sự yêu thương nàng.

Có một số việc, khi đã đến cực hạn, thì không thể bước tiếp.

Bạch Nhan nhìn thấy Giang Ngự Phong thất thần, âm thầm buồn cười, có điều sắc mặt lại dấy lên trào phúng, cười nói : “ Hóa ra Giang thần y đại danh đỉnh đỉnh lại là người nông cạn như vậy! Nhìn thấy nữ tử xinh đẹp, thì đánh mất linh hồn nhỏ bé.”

Lời này vừa nói ra, mọi người sửng sốt, Thương Lan Mạch nghi ngờ liếc nhìn Giang Ngự Phong, vẻ mặt Tư Vân kinh ngạc, mà Giang Ngự Phong vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, vội vàng thu hồi tầm mắt. 

Được rồi! Hắn thừa nhận, hắn bị dung mạo của nàng hấp dẫn, nhưng mà không đánh mất linh hồn nhỏ bé!

Nhìn Giang Ngự Phong như vậy, trong lòng Bạch Nhan có suy nghĩ, rất muốn đùa hắn. 

Vì thế, Bạch Nhan cười, thuận tay lấy đi chiếc khăn che mặt trên tay Giang Ngự Phong,  ngón tay cố ý nhẹ lướt qua mặt Giang Ngự Phong, động tác quyến rũ, mị hoặc, dịu dàng đáng yêu cất giọng nói: “ Sao thế? Ngượng ngùng, nếu huynh thật sự thích ta, ta cũng không ngại cho huynh đến [ Phượng Vũ Cửu Thiên ] làm tiểu quan, hàng ngày đi theo ta.”

Bạch Nhan là yêu tinh, cho nên động tác và ngôn ngữ vô cùng hài hòa, nhìn không giống như đang làm ra vẻ.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Giang Ngự Phong trầm xuống, hai mắt lộ ra một cơn tức giận, có lẽ ngay cả y cũng không biết vì sao mà tức giận. Y không phải là người hẹp hòi, lời của Bạch Nhan không gây ảnh hưởng gì đến y, nhưng mà, nhìn thấy nàng xinh đẹp lại làm ra hành động của nữ tử thanh lâu, y nhìn thấy thực khó chịu.

Thương Lan Mạch cũng nhíu mày, không thích cảm giác như vậy, các nàng đều là người của Phượng Thiên Mị, tình như tỷ muội, cho nên, hắn cũng không bài xích các nàng, chỉ là, vẫn không thích mà thôi.

Giang Ngự Phong nhíu mày, đột nhiên hiểu rõ, hắn, bị đùa giỡn.

Đúng, là đùa giỡn, y – một đại nam nhân lại bị một nữ tử đùa giỡn, hơn nữa, ycòn là thần y đại danh đỉnh đỉnh đấy! Nghĩ như thế nào cũng khó chịu.

“Hừ! Thật sự là buồn cười, ta đường đường là thần y đứng đầu thiên hạ, muốn dạng nữ nhân nào mà không có, sao lại có thể vì một đóa hoa không đẹp lắm, mà buông tha cho cả một vườn hoa. ” Giang Ngự Phong hừ lạnh nói, khinh thường, khinh bỉ, chán ghét, lại còn mang theo chút hờn dỗi không dễ phát hiện.

Người khác không biết, nhưng Thương Lan Mạch thì lại biết, bọn họ là huynh đệ nhiều năm như vậy, tính cách Giang Ngự Phong hắn không dám nói là hiểu rõ hoàn toàn, nhưng mà cũng hiểu bảy tám phần. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện