Ngự Xà Cuồng Phi
Chương 208: Rốt cuộc là ai
Edit: YuuKi***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Dứt lời, Thương Lan Hiên không để ý vết thương trên tay, tấn công Thẩm Hạo Diên đang cách gã khoảng một thước, tính toán đoạt bức thư rồi hủy đi.
Hắn biết, Thẩm Hạo Diên cũng có võ công, nhưng chỉ bình thường mà thôi, đối với hắn ta, cướp được thư tín trên tay hắn, việc không cần tốn nhiều sức. Cho dù bây giờ Phượng Thiên Mị có ra tay, ở vị trí này, trong thời gian ngắn nàng ta cũng không thể đánh trúng hắn.
Hơn nữa, hắn thực sự không tin lúc nào thủ đoạn của Phượng Thiên Mị cũng ngoan độc chính xác như thế, nên hắn mới không kiêng dè nhiều.
Không sai, lúc này Trầm Hạo Diên đưa lưng về phía Phượng Thiên Mị, chặn tầm mắt của Thương Lan Hiên, Phượng Thiên Mị không có khả năng ra tay đánh trúng Thương Lan Hiên, nếu đánh cũng chỉ đánh trúng Thẩm Hạo Diên.
Nhưng hắn đã quên, Trầm Hạo Diên tiếp cận hắn là có mục đích, có thể ngụy trang khiến hắn không nghi ngờ, lại còn biết hết mọi chuyện hắn làm, hiển nhiên không phải là nhân vật đơn giản.
Hơn nữa, đối với công kích của Thương Lan Hiên lại không hề sợ hãi, khiến hắn có hơi do dự nhưng vẫn không dừng động tác.
Mọi người nhìn thấy một màn này, cả kinh trừng lớn mắt, một bổ xảy ra quá nhanh, khiến bọn họ chưa kịp phản ứng, tay của Thương Lan Hiên đã tới trước mặt Thẩm Hạo Diên.
Chỉ thấy Trầm Hạo Diên cười kì dị, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, tay Thương Lan Hiên sắp bắt được tay Thẩm Hạo Diên bỗng nhiên cứng ngắc, nhất thời dừng lại, khiếp sợ trừng lớn mắt, tràn đầy không thể tin được.
Ngay cả mọi người cũng kinh ngạc không thôi, bởi vì, ngay lúc bọn họ cho rằng Thẩm Hạo Diên sẽ bị Thương Lan Hiên bắt lấy, tay của Thương Lan Hiên lại bị Thẩm Hạo Diên bắt được, hơn nữa, bọn họ không nhận ra Thẩm Hạo Diện ra tay vào lúc nào.
Ngay cả Thương Lan Mạch, Giang Ngự Phong và Mộc Cẩm Thần cũng có chút kinh ngạc, tuy bọn họ không biết Thẩm Hạo Diên, nhưng bọn họ có thể cảm giác được nội lực của Thẩm Hạo Diên cũng chỉ ở mức bình thường, mà Thương Lan Hiên lại được cho là cao thủ.
Nhưng trong nháy mắt Thẩm Hạo Diên có thể bắt được tay Thương Lan Hiên, bọn họ không cho rằng, do hắn gặp may, hay do hành động nhanh. Vì một chiêu của Thương Lan Hiên tụ tậ nội lực và tràn đầy sát khí.
Lại nói, dù là cao thủ cũng chưa chắc có thể chống đỡ được, nhưng Thẩm Hạo Diên lại có thể.
Cho nên một màn vừa rồi đủ chứng minh võ công của Trầm Hạo Diên cũng không kém, không những ở trên Thương Lan Hiên mà còn rất mạnh, có thể ngang tài ngang sức với bọn họ, mạnh đến nỗi có thể che giấu nội lực.
Đi đến kết luận như vậy, ba người không thể không phục Thẩm Hạo Diên, võ công như thế thật, thật sự rất hiếm.
“Ngươi!” Thương Lan Hiên chán nản, ánh mắt tràn ngập khát máu dần bị khó tin thay thế.
“Thương Lan Hiên, ta vừa nói ngươi quá mức tự kiêu, ngươi vội vã muốn chứng minh rồi.” Trầm Hạo Diên khiêu khích cười nói, hung hăng hất tay Thương Lan Hiên ra, dù hắn có nội lực không kém cũng thiếu chút nữa đứng không vững.
Thương Lan Hiên á khẩu không trả lời được, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Hạo Diên, trong lòng nổi giận vì mình đã nhìn lầm người.
Lúc này, giọng nói tràn ngập lửa giận của Thương Lan Kình Thiên vang lên: “Thương Lan Hiên, con thật sự khiến trẫm thất vọng, không, là tuyệt vọng, không ngờ con lại dám nhiều lần làm ra chuyện độc ác như vậy, không trị tội con, thì không xứng đáng với những người bị con hại chết.
Thương Lan Kình Thiên cũng không vì thằng bé là nhi tử của ông mà thiên vị, vì ông vốn là một minh quân, Thương Lan Hiên lại dám sát hại hai đại thần tâm phúc của ông, vương tử phạm pháp, tội như thứ dân.
Hơn nữa, ngoại trừ Thương Lan Mạch, ông đều không thân cận với nhi tử của mình, suy cho cùng hoàng cung như một thùng nhuộm lớn, có ai không phải suốt ngày tính kế đâu chứ! Bọn họ cũng chỉ ham muốn ngôi vị hoàng đế của ông mà thôi.
Dù là vì quan hệ huyết thống khiến ông không đành lòng, nhưng Thương Lan Hiên gây ra những chuyện này, dân chúng đều muốn làm cho rõ ràng, ngay cả ông là vua của một nước cũng không thể thiên vị.
Ông luôn tin rằng, ông được lòng người trong thiên hạ, mà hôm nay, tuy ông quản lý nhà họ Thương Lan, nhưng nhà họ hương Lan không chỉ là của bọn họ, mà còn là của dân chúng thiên hạ.
Cho nên, tội của Thương Lan Hiên, đủ để bị lăng trì, vì người thân của những người chết oan, vì làm cho dân chúng thiên hạ cảm thấy công bằng.
Nghe được lời nói của Thương Lan Kình Thiên, Thương Lan Hiên cũng không chấn động là bao, vì đã hiểu rõ tình thế hiện tại, hắn, trốn không thoát rồi.
Song dù biết mình khó thoát tai kiếp, hắn vẫn không cam lòng, ngoại trừ để sót Sở Quán Diên, hắn không để sót ai khác, chẳng lẽ là Sở Quán Diên.
Nghĩ vậy, sắc mặt Thương Lan Hiên trầm xuống, lúc ấy gã không có suy nghĩ nhiều, vì Sở Quán Diên uy hiếp, không bằng bức thư đó.
“Thương Lan Hiên, ngươi đã vội vàng như vậy, ta đây sẽ để ngươi gặp người đó.” Ánh mắt Thẩm Hạo Diên nhìn Thương Lan Hiên như nhìn một người chết, bởi vì trong lòng hắn, gã đã là một người chết, cho dù còn chết, thì hôm nay cũng không trốn được.
Dừng một chút, vẻ mặt hắn lập tức trở nên nghiêm túc, giọng nói hơi chút ấm lên gọi: “Có thể ra đây.”
Theo tiếng gọi của Thẩm Hạo Diên, một người thân mặc hắc y, đầu đội mũ rộng vành, lụa đen che kín đầu, đi đến chỗ Thương Lan Hiên.
Mọi người xôn xao nhìn hắc y nhân, đồng thời nghi ngờ, cũng sôi nổi suy đoán, rốt cuộc người này là ai?
Nhưng có hai người sững sờ, ánh mắt gợn sóng kích động nhè nhẹ, mà hai người này, một người là Thương Lan Kình Thiên, người kia chính là Sở Quán Diên đứng trong đám người.
Bọn họ cảm thấy hắc y nhân này rất quen thuộc, trong lòng có suy đoán nhưng không dám xác định, vì ai cũng không thể lập tức tiếp thu, một người vốn đã chết lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt bọn họ như vậy.
Giờ phút này, bọn họ đều có chút không kiềm chế được, muốn lao ra chứng minh suy đoán của mình, chính là vẫn nhịn xuống, vì bọn họ đều biết, suy đoán sẽ lập tức được chứng thực.
Thương Lan Hiên che dấu ánh mắt, oán độc cùng tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm hắc y nhân, hai tay trong ống tay áo nắm chặt, hắn ta, rốt cuộc là ai?
Nam nhân đi đến giữa đám người, cách Thương Lan Hiên khoảng hai thước thì dừng lại, đối mặt với Thương Lan Kình Thiên đang ngồi trên xe kéo hình rồng, tay run rẩy nâng lên, chậm rãi nhấc mũ che trên đầu.
Dứt lời, Thương Lan Hiên không để ý vết thương trên tay, tấn công Thẩm Hạo Diên đang cách gã khoảng một thước, tính toán đoạt bức thư rồi hủy đi.
Hắn biết, Thẩm Hạo Diên cũng có võ công, nhưng chỉ bình thường mà thôi, đối với hắn ta, cướp được thư tín trên tay hắn, việc không cần tốn nhiều sức. Cho dù bây giờ Phượng Thiên Mị có ra tay, ở vị trí này, trong thời gian ngắn nàng ta cũng không thể đánh trúng hắn.
Hơn nữa, hắn thực sự không tin lúc nào thủ đoạn của Phượng Thiên Mị cũng ngoan độc chính xác như thế, nên hắn mới không kiêng dè nhiều.
Không sai, lúc này Trầm Hạo Diên đưa lưng về phía Phượng Thiên Mị, chặn tầm mắt của Thương Lan Hiên, Phượng Thiên Mị không có khả năng ra tay đánh trúng Thương Lan Hiên, nếu đánh cũng chỉ đánh trúng Thẩm Hạo Diên.
Nhưng hắn đã quên, Trầm Hạo Diên tiếp cận hắn là có mục đích, có thể ngụy trang khiến hắn không nghi ngờ, lại còn biết hết mọi chuyện hắn làm, hiển nhiên không phải là nhân vật đơn giản.
Hơn nữa, đối với công kích của Thương Lan Hiên lại không hề sợ hãi, khiến hắn có hơi do dự nhưng vẫn không dừng động tác.
Mọi người nhìn thấy một màn này, cả kinh trừng lớn mắt, một bổ xảy ra quá nhanh, khiến bọn họ chưa kịp phản ứng, tay của Thương Lan Hiên đã tới trước mặt Thẩm Hạo Diên.
Chỉ thấy Trầm Hạo Diên cười kì dị, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, tay Thương Lan Hiên sắp bắt được tay Thẩm Hạo Diên bỗng nhiên cứng ngắc, nhất thời dừng lại, khiếp sợ trừng lớn mắt, tràn đầy không thể tin được.
Ngay cả mọi người cũng kinh ngạc không thôi, bởi vì, ngay lúc bọn họ cho rằng Thẩm Hạo Diên sẽ bị Thương Lan Hiên bắt lấy, tay của Thương Lan Hiên lại bị Thẩm Hạo Diên bắt được, hơn nữa, bọn họ không nhận ra Thẩm Hạo Diện ra tay vào lúc nào.
Ngay cả Thương Lan Mạch, Giang Ngự Phong và Mộc Cẩm Thần cũng có chút kinh ngạc, tuy bọn họ không biết Thẩm Hạo Diên, nhưng bọn họ có thể cảm giác được nội lực của Thẩm Hạo Diên cũng chỉ ở mức bình thường, mà Thương Lan Hiên lại được cho là cao thủ.
Nhưng trong nháy mắt Thẩm Hạo Diên có thể bắt được tay Thương Lan Hiên, bọn họ không cho rằng, do hắn gặp may, hay do hành động nhanh. Vì một chiêu của Thương Lan Hiên tụ tậ nội lực và tràn đầy sát khí.
Lại nói, dù là cao thủ cũng chưa chắc có thể chống đỡ được, nhưng Thẩm Hạo Diên lại có thể.
Cho nên một màn vừa rồi đủ chứng minh võ công của Trầm Hạo Diên cũng không kém, không những ở trên Thương Lan Hiên mà còn rất mạnh, có thể ngang tài ngang sức với bọn họ, mạnh đến nỗi có thể che giấu nội lực.
Đi đến kết luận như vậy, ba người không thể không phục Thẩm Hạo Diên, võ công như thế thật, thật sự rất hiếm.
“Ngươi!” Thương Lan Hiên chán nản, ánh mắt tràn ngập khát máu dần bị khó tin thay thế.
“Thương Lan Hiên, ta vừa nói ngươi quá mức tự kiêu, ngươi vội vã muốn chứng minh rồi.” Trầm Hạo Diên khiêu khích cười nói, hung hăng hất tay Thương Lan Hiên ra, dù hắn có nội lực không kém cũng thiếu chút nữa đứng không vững.
Thương Lan Hiên á khẩu không trả lời được, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Hạo Diên, trong lòng nổi giận vì mình đã nhìn lầm người.
Lúc này, giọng nói tràn ngập lửa giận của Thương Lan Kình Thiên vang lên: “Thương Lan Hiên, con thật sự khiến trẫm thất vọng, không, là tuyệt vọng, không ngờ con lại dám nhiều lần làm ra chuyện độc ác như vậy, không trị tội con, thì không xứng đáng với những người bị con hại chết.
Thương Lan Kình Thiên cũng không vì thằng bé là nhi tử của ông mà thiên vị, vì ông vốn là một minh quân, Thương Lan Hiên lại dám sát hại hai đại thần tâm phúc của ông, vương tử phạm pháp, tội như thứ dân.
Hơn nữa, ngoại trừ Thương Lan Mạch, ông đều không thân cận với nhi tử của mình, suy cho cùng hoàng cung như một thùng nhuộm lớn, có ai không phải suốt ngày tính kế đâu chứ! Bọn họ cũng chỉ ham muốn ngôi vị hoàng đế của ông mà thôi.
Dù là vì quan hệ huyết thống khiến ông không đành lòng, nhưng Thương Lan Hiên gây ra những chuyện này, dân chúng đều muốn làm cho rõ ràng, ngay cả ông là vua của một nước cũng không thể thiên vị.
Ông luôn tin rằng, ông được lòng người trong thiên hạ, mà hôm nay, tuy ông quản lý nhà họ Thương Lan, nhưng nhà họ hương Lan không chỉ là của bọn họ, mà còn là của dân chúng thiên hạ.
Cho nên, tội của Thương Lan Hiên, đủ để bị lăng trì, vì người thân của những người chết oan, vì làm cho dân chúng thiên hạ cảm thấy công bằng.
Nghe được lời nói của Thương Lan Kình Thiên, Thương Lan Hiên cũng không chấn động là bao, vì đã hiểu rõ tình thế hiện tại, hắn, trốn không thoát rồi.
Song dù biết mình khó thoát tai kiếp, hắn vẫn không cam lòng, ngoại trừ để sót Sở Quán Diên, hắn không để sót ai khác, chẳng lẽ là Sở Quán Diên.
Nghĩ vậy, sắc mặt Thương Lan Hiên trầm xuống, lúc ấy gã không có suy nghĩ nhiều, vì Sở Quán Diên uy hiếp, không bằng bức thư đó.
“Thương Lan Hiên, ngươi đã vội vàng như vậy, ta đây sẽ để ngươi gặp người đó.” Ánh mắt Thẩm Hạo Diên nhìn Thương Lan Hiên như nhìn một người chết, bởi vì trong lòng hắn, gã đã là một người chết, cho dù còn chết, thì hôm nay cũng không trốn được.
Dừng một chút, vẻ mặt hắn lập tức trở nên nghiêm túc, giọng nói hơi chút ấm lên gọi: “Có thể ra đây.”
Theo tiếng gọi của Thẩm Hạo Diên, một người thân mặc hắc y, đầu đội mũ rộng vành, lụa đen che kín đầu, đi đến chỗ Thương Lan Hiên.
Mọi người xôn xao nhìn hắc y nhân, đồng thời nghi ngờ, cũng sôi nổi suy đoán, rốt cuộc người này là ai?
Nhưng có hai người sững sờ, ánh mắt gợn sóng kích động nhè nhẹ, mà hai người này, một người là Thương Lan Kình Thiên, người kia chính là Sở Quán Diên đứng trong đám người.
Bọn họ cảm thấy hắc y nhân này rất quen thuộc, trong lòng có suy đoán nhưng không dám xác định, vì ai cũng không thể lập tức tiếp thu, một người vốn đã chết lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt bọn họ như vậy.
Giờ phút này, bọn họ đều có chút không kiềm chế được, muốn lao ra chứng minh suy đoán của mình, chính là vẫn nhịn xuống, vì bọn họ đều biết, suy đoán sẽ lập tức được chứng thực.
Thương Lan Hiên che dấu ánh mắt, oán độc cùng tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm hắc y nhân, hai tay trong ống tay áo nắm chặt, hắn ta, rốt cuộc là ai?
Nam nhân đi đến giữa đám người, cách Thương Lan Hiên khoảng hai thước thì dừng lại, đối mặt với Thương Lan Kình Thiên đang ngồi trên xe kéo hình rồng, tay run rẩy nâng lên, chậm rãi nhấc mũ che trên đầu.
Bình luận truyện