Ngựa Non Háu Đá

Chương 59: Lần theo dấu vết



Edit: Phong Nguyệt

Beta: Bạn

Lúc tiếp tục cùng thư kí Bạch thảo luận chuyện hôn lễ, Lục Phỉ Nhiên nhân cơ hội hỏi: "Chị Bạch, lần trước chị nói Thiệu Thành có mấy lần quyên tiền ở quê em, chị có thể nói thời gian cụ thể cho em biết không? Sau khi trở về suy nghĩ, em rất tò mò"

Lần trước thư kí Bạch lỡ miệng, sau lại không dám nói chuyện này cho Thiệu Thành nghe. Cô nghĩ nghĩ, đáp: "Tôi cũng chỉ biết một vài chuyện thôi. Tôi là thư kí thứ hai của Thiệu tổng, hình như ngài ấy từng quyên tiền ở huyện C, tôi không biết rõ."

Bị người ta uyển chuyển từ chối, Lục Phỉ Nhiên cũng không truy tới cùng, trực tiếp bỏ qua đề tài này, tựa như nhất thời thuận miệng hỏi, không có đáp án cũng không sao.

Thư kí Bạch hỏi: "Cậu thích hoa nào? Thiệu tổng đã chọn hai loại này."

Lục Phỉ Nhiên nhìn xuống, là phật đầu thanh... Và hoa hồng red eden.

Chỗ thư kí Bạch không tra được gì, Lục Phỉ Nhiên không tiếp tục dây dưa nhiều. Ngẫm lại, dù sao cô ấy cũng mới đến bốn năm, cậu và Thiệu Thành biết nhau đâu chỉ bốn năm, nếu tính cả thời gian Thiệu Thành bắt đầu chụp ảnh thì còn lâu hơn. Thư kí Bạch dù biết, chắc chắn cũng không nhiều.

Lục Phỉ Nhiên đi tìm Phương Úy Nhiên.

Phương Úy Nhiên rất kinh ngạc, "Thiệu tổng còn làm chuyện này sao? Tôi cũng không biết." Y cũng bị cảm động lây, xem như tâm phục khẩu phục, "Khó trách cậu lại thích cậu ta. Tôi phục rồi."

Lục Phỉ Nhiên: "..." Xem ra ở chỗ này cũng không moi được gì.

Sau đó, Phương Úy Nhiên trong lúc nói chuyện vô ý kể với Nhiêu Tinh Châu, tỏ vẻ khá cảm động việc Thiệu Thành hi sinh không cần hồi báo.

Nhiêu Tinh Châu muốn quỳ gối, "Anh đừng nói với tôi là anh coi trọng lão Thiệu đó nha!"

Phương Úy Nhiên thành thật trả lời: "Chỗ nào? Thiệu tổng chẳng trẻ cũng chẳng đẹp trai."

Ha ha, anh trẻ trung lắm à? Dám ghét bỏ lão Thiệu không đủ trẻ, anh so với cậu ấy còn lớn hơn mấy tuổi đấy? Chú Phương ạ! Nhiêu Tinh Châu oán thầm, nhưng hắn chính là thích lão già mắc chứng nhan khống này, mấu chốt là lão còn rất chướng mắt. Chướng mắt mình cũng đành chịu, mà lúc trước hắn muốn ai là được, chẳng cần phải suy xét đối phương có nguyện ý hay không. Chỉ có Phương Úy Nhiên không giống vậy, thế lực bọn họ ngang nhau, cưỡng ép là không thể. Thật sự rất đau đầu!

Còn đây là lời ngoài lề, tạm thời không đề cập tới.

Lưu Vân Chi gọi điện cho con dâu nam: "Tiểu Lục, cuối tuần cháu có đi nghe hí kịch không?"

"Dì à, ngại quá, cháu đã hứa sẽ về nhà phụ ông nội mất rồi." Lục Phỉ Nhiên nói, một nửa là thật, một nửa là giả. Quả thực cậu có tính trở về thăm ông nội, nhưng là tiện đường đi gặp ông Vương - đồng nghiệp năm đó của Thiệu Thành ở huyện C thôi. Chuyện "kết hôn lần hai" cậu thật sự có để ý, còn có thể hỏi một chút về thời gian và tình hình mấy lần quyên tặng cho trường học kia.

Lưu Vân Chi không miễn cưỡng, cũng khá khen Lục Phỉ Nhiên hiếu thảo, "Ừm, thay dì hỏi thăm ông Lục. Vừa vặn mấy năm trước dì có tìm được mấy loại dược liệu, nhưng tuổi dì vẫn chưa dùng được. Hai ngày nữa dì gặp hai đứa sẽ mang sang luôn, tặng cho ông nội cháu cho khỏi lãng phí."

Lục Phỉ Nhiên vội cảm ơn, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện kia, do dự hỏi, "Dì có biết chuyện Thiệu Thành từng quyên tiền cho một trường học ở huyện không?"

Lưu Vân Chi trả lời: "Biết chứ. Sao vậy? Dì từng tán gẫu với nó, lúc đó nó cãi nhau với ba, rất suy sụp, bỏ nhà đi làm từ thiện." Dù sao vẫn tốt hơn ăn chơi đàng điếm, "Nó nói vừa tới trường học đó thì gặp cháu."

Lục Phỉ Nhiên sửng sốt, nếu như vậy thì thông suốt rồi.

Lục Phỉ Nhiên trở về trước, Thiệu Thành áy náy sửa sang hành lí cho cậu, "Không thể đi cùng em anh thật có lỗi, đành để em trở về một mình vậy. Ông nội có thể có ấn tượng không tốt với anh không, cảm thấy anh không đủ yêu em không?"

Lục Phỉ Nhiên cạn lời, "Em chỉ ở một đêm thôi. Đủ rồi, không cần đem nhiều đồ vậy đâu. Em tự đi xe buýt về là được, nhờ tài xế lái xe hai chuyến quá phiền toái."

Thiệu Thành: "Là tròn hai ngày một đêm đó!"

Cậu chợt buông hành lí xuống, vươn tay ôm lấy đối phương.

Thiệu Thành có chút thụ sủng nhược kinh, quay lại ôm cậu, "Luyến tiếc anh à?"

Lục Phỉ Nhiên nghiêng người, đem lỗ tai dán lên ngực trái của Thiệu Thành, "Em không nghe được tiếng lòng của anh."

Anh nói: "Bởi vì mùa đông mặc rất nhiều áo."

Lục Phỉ Nhiên: "..."

...

Ông Vương bây giờ vẫn còn trông coi trường học. Lục Phỉ Nhiên tới hỏi thăm, ông rất hứng khởi. Người già tịch mịch, có lớp trẻ quan tâm thì quá tốt. Tán gẫu về Thiệu Thành, ông biết gì nói nấy.

"Không ngờ tới hai người vẫn còn liên lạc với nhau. Tôi nhớ lúc trước Tiểu Lưu hay chơi bóng với cậu. Có lần cậu bị trật chân, cậu ấy dẫn cậu vào kí túc xá thoa thuốc nữa, có đúng không?"

Lục Phỉ Nhiên gật đầu, "Vâng, trí nhớ ông thật tốt."

Ông Vương thích người ta khen mình cái này, ông không chịu mình già: "Người khác cũng nói như vậy. Tôi có vẫn luôn chăm chỉ rèn luyện, phòng ngừa chứng đãng trí của người già."

Lục Phỉ Nhiên: "Lần trước cháu cùng chú Lưu gặp ông, ông có nhắc tới chuyện anh ấy từng kết hôn một lần, chuyện là thế nào ạ? Cháu rất tò mò, nhưng chưa nghe anh ấy kể bao giờ."

"A, chắc là chuyện thương tâm không muốn nói với cậu. Lần tôi dẫn cậu ta đi xem mắt, ai, cậu ta cũng không nói trước cho tôi biết, nếu không thì tôi đã chẳng làm mai rồi."

Nghe đến đây, Lục Phỉ Nhiên nghĩ, ít nhất cậu có thể tin tưởng chuyện này Thiệu Thành không lừa cậu.

"Cậu ấy nói cha mẹ mình li hôn, mẹ kế sinh một đứa bé gái có chút khuyết tật cần rất nhiều tiền chữa trị. Còn nói mình và mẹ ruột vô cùng thân thiết, khi kết hôn phải đưa mẹ đến ở chung. Sau đó còn nói vợ trước bị bệnh mất, bởi vì phát hiện ra quá muộn nên không kịp chữa." Ông Vương nghe đến điều kiện này cũng thở dài, "Cháu nói xem, cho dù thật vậy, cũng không nên nói ra hết chứ. Tôi chưa thấy vụ xem mắt nào như thế này, khó trách đến hiện tại mới tìm được đối tượng. Cậu ta lớn tuổi rồi, cháu biết người đó như thế nào không? Chả ai có điều kiện tốt mà vừa mắt cậu ta được."

Lục Phỉ Nhiên: Chính là cháu... Điều kiện cháu không tốt.

Lục Phỉ Nhiên quay đầu lại cân nhắc, trừ bỏ cái vợ trước ngoài ý muốn cậu không rõ ràng lắm, những thứ khác đều là thật. Nghĩ sâu thêm, nếu muốn cự tuyệt nhà gái, phía trước đã có vài điểm trí mạng, sao nhất định phải chế thêm chuyện "vợ trước bệnh chết" vào? Hơn nữa nguyên nhân còn cặn kẽ như vậy, là bởi vì "không kịp chữa", nghe qua... Nghe qua rất giống thật!

Buổi tối, cậu nằm ở trên giường, trằn trọc không ngủ được.

Máy móc đem các manh mối liên hệ với nhau, Lục Phỉ Nhiên có một phỏng đoán: Trước kia Thiệu Thành từng đi du học, lúc ở đó từng yêu một người sâu đậm. Bọn họ còn từng tính kết hôn, là người yêu hoặc là vị hôn thê của anh, nhưng còn chưa chính thức kết hôn, đối phương đã bệnh mất. Cho nên Thiệu Thành đúng lí hợp tình cho cậu tra tình hình hôn nhân của mình, bởi vì thật sự còn chưa kết hôn. Cũng có lẽ vì vậy mà sau khi tốt nghiệp, anh từ thiếu niên lông bông lại đột nhiên thay đổi triệt để, trở nên thành thục ổn trọng. Đồng thời bởi vậy anh bắt đầu làm từ thiện, tiếp theo vì lúc đi từ thiện gặp mình... Vậy tại sao liếc mắt một cái lại chú ý đến mình chứ?

Có phải mình giống người yêu đã chết của anh ấy không? Nói như vậy, số lượng lớn ảnh chụp trước khi gặp nhau cũng có thể giải thích.

Trong lòng Thiệu Thành... Có phải còn có một ánh trăng nhớ mãi không quên?

Lục Phỉ Nhiên càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán này rất có khả năng.

Người kia khiến Thiệu Thành thay đổi, khiến Thiệu Thành biến thành người tốt.

Mà cậu vì bị bệnh mới làm cho anh miễn cưỡng chấp nhận.

Hết chương 59

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện