Người Anh Em, Chơi Lưỡi Lê Không?
Chương 44: (Hoàn)
Thân thể ông nội Tần còn rất khỏe khoắn, nhìn thấy Phương Thư Nghiễn cũng yêu thích vô cùng, nói đến Đông Tây, Tần Liên ở bên cạnh giúp đỡ, đem Phương Thư Nghiễn thổi phồng đến ba hoa chích chòe, rắm cầu vồng bay đầy trời.
Cha Phương cùng cha Tần thì lại ngồi một bên: Vừa uống trà, vừa nghe bọn họ tán gẫu, có lúc cũng nói vài câu, mà rất ăn ý không đàm luận tới chính trị.
Chính kiến bất đồng, có cái gì để mà nói! Thế nhưng bầu không khí lại hài hòa ngoài ý muốn.
Tuy là Phương Thư Nghiễn có thể nhìn ra nụ cười của cha mình có phần hơi miễn cưỡng.
Cậu cũng cảm thấy thực ảo diệu. Khả năng là vì ở trường học chưa từng công khai về bối cảnh gia đình, nên từ trước tới nay cậu cũng chưa từng hỏi nhà của Tần Liên là làm gì.
Dù sao yêu đương cũng là chuyện hai người, cậu khi đó còn chưa từng nghĩ nhiều như vậy.
Cậu còn tưởng nhà Tần Liên chỉ là dân chúng phổ thông không quyền không thế bình thường.
Kết quả không nghĩ tới...
E là Tần lão gia tử còn có thể nói ra câu đại loại như "Để con trai cậu cùng cháu trai ta ở bên nhau, nếu không ta sẽ không cho cậu được yên."
Nghĩ tới đây, Phương Thư Nghiễn có chút buồn cười, vội ho nhẹ một tiếng che giấu đi.
Tần Liên liếc nhìn cậu một cái.
Chờ lúc không có ai chú ý, Tần Liên nhéo cánh tay Phương Thư Nghiễn, tiến lại gần, "Vừa cười gì đấy?"
"Không có gì." Phương Thư Nghiễn nhỏ giọng nói, "Đừng lại gần như vậy, chú ý hình tượng."
Tần Liên cười, "Ngày đó nói muốn cưới tớ, còn giữ lời không?"
Mặt Phương Thư Nghiễn hồng hồng, lén lút liếc nhìn các phụ huynh còn đang mải tán gẫu, nhanh chóng xoay đầu ở trên mặt Tần Liên hôn một cái, "Giữ lời."
Tần Liên đắc ý ngồi trở về.
Phương Thư Nghiễn cũng có chút ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên ở nơi nhiều người như vậy mà hôn trộm, hơn nữa còn đều là phụ huynh!
"Cậu muốn ăn quả gì? Tớ đi lấy giúp cậu." Phương Thư Nghiễn đứng lên.
Tần Liên nghĩ nghĩ, "Táo tây đi."
"Ừ." Phương Thư Nghiễn cầm bốn quả táo tây, đi về phía nhà bếp, lại nghe thấy giọng nói của Tần Liên ở phía sau, "Cảm ơn nha lão công!"
"Ba." Một quả táo tây rơi xuống đất, tiếng tán gẫu của phụ huynh bên kia cũng biến mất, Phương Thư Nghiễn qua khóe mắt nhìn thấy bọn họ đều đang nhìn tới, nhất thời xấu hổ muốn chết, nhặt táo tây lên. Nhưng là táo rửa sạch xong còn phải đưa ra, Phương Thư Nghiễn kiên trì đưa táo cho Tần lão gia tử, "Ngài Tần... Mời ngài."
Tần lão gia tử tiếp nhận táo, biểu tình có chút phức tạp, ánh mắt kia chính là có ý, "Nhóc con lợi hại nha, đè được cháu trai ta xuống dưới sao?"
Phương Thư Nghiễn không biết có nên giải thích thật ra Tần Liên mới là người ở trên kia không, hắn gọi lão công chỉ là muốn trêu chọc cậu mà thôi.
Ngẫm lại vẫn là... thôi đi.
Lúc đưa táo cho cha Phương, Phương Thư Nghiễn cũng rất sốt sắng.
Cậu biết cha cậu vẫn chưa tán thành, nếu như thái độ lại kiên quyết hơn một chút, khả năng kể cả Tần lão gia tử cũng không thể khiến ông ấy thay đổi chủ ý.
Lúc đưa táo ra, cha Phương cũng không lập tức tiếp ngay. Trong lòng Phương Thư Nghiễn tức khắc trống rỗng.
Tần Liên đi tới, cầm lấy táo, một lần nữa đưa bằng hai tay lên..
"Con sẽ chăm sóc cho Thư Nghiễn thật tốt." Giọng điệu Tần Liên thực nghiêm túc, "Ba."
Trong lòng Phương Thư Nghiễn bộp chộp, suýt chút nữa đem Tần Liên đạp ra ngoài.
Không thấy bầu không khí căng thẳng thành dạng gì rồi à, há mồm đã kêu ba!
Nhưng cha Phương không hề nói gì, lại qua mấy giây sau, nhận lấy táo, thở dài, "Các con cố gắng là được."
Tần lão gia tử mở miệng trước phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: "Thằng nhóc thúi, nhanh như vậy đã đổi giọng, vừa rồi Tiểu Phương người ta còn chưa gọi ta là ông nội đâu!"
Tần Liên cười nhìn về phía Phương Thư Nghiễn, "Mau gọi ông nội, kẻo lát nữa lại tức giận bây giờ."
Phương Thư Nghiễn liếc nhìn cha mình, thấy khóe miệng ông cũng treo một nụ cười, tảng đá lớn trong lòng rốt cục buông xuống, chuyển hướng Tần lão gia tử, nghiêm túc nói, "Ông nội."
Sau đó đối với cha Tần, "Cha."
Ba vị phụ huynh đều nở nụ cười, phất phất tay đuổi bọn họ sang một bên, sau đó tiếp tục nói chuyện phiếm.
Tần Liên lôi kéo Phương Thư Nghiễn ra cửa đi đến sân, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, Phương Thư Nghiễn thở phào một hơi, ngồi xuống bãi cỏ.
"Vui không?" Tần Liên ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Vui." Phương Thư Nghiễn cười.
"Vui sướng?" Tần Liên lên giọng.
"Vui sướng!" Phương Thư Nghiễn giống như bị choáng váng cũng nâng cao giọng.
"Chơi lưỡi lê à!" Tần Liên hô to.
Phương Thư Nghiễn xoay người bịt kín miệng Tần Liên, lại vì lực quá lớn mà đè ngã cả người xuống. Nhìn hai bên một chút, thấy không ai, mới gầm nhẹ ra tiếng, "Cậu là đồ ngốc à!"
Tần Liên cười hôn một cái vào lòng bàn tay cậu.
Lỗ tai Phương Thư Nghiễn đỏ lên, thu tay về đang muốn ngồi dậy, lại bị Tần Liên vòng lấy eo kéo về, ngã lên trên người hắn.
Đệm hình người thật là êm... Phương Thư Nghiễn không đứng dậy, cứ thế nằm.
"Cứ nghĩ đến sau này có thể ôm cậu mãi như vậy, tớ thấy vui vô cùng." Tần Liên nhẹ giọng nói, "Yêu cậu cực."
"Tớ cũng thế, cực cực cực yêu cậu."
"Tớ yêu cậu nhiều hơn!"
"Tớ nhiều hơn chứ, biết cậu là Alpha mà tớ vẫn tha thứ."
"Tớ vừa mới thấy cậu liền nhất kiến chung tình."
"Cậu còn chưa sinh ra tớ đã yêu rồi!"
"Phốc, cậu đúng là đồ ngốc."
"Bị cậu truyền nhiễm đấy..."
Dưới ánh mặt trời, xung quanh hai cậu thiếu niên đang ôm nhau chặt chẽ, tràn ngập mùi chất dẫn dụ hương gỗ thơm cùng rừng rậm sau cơn mưa...
—————————— Hoàn —————————
Jojo: Về cái câu "Chơi lưỡi lê", tui nghĩ thế này, lưỡi lê là cái phần gắn ở đầu súng, là lưỡi dao nhọn dùng khi đánh cận chiến, chơi lưỡi lê có lẽ là... đấu súng cận chiến, nghĩa bóng là gì tự hiểu nha (//∇//)
Nếu yêu thích thể loại đoản AA thế này, có thể tìm đọc thêm "Ta chỉ muốn yên tĩnh làm Omega" của tác giả Cửu Yến nha, truyện cũng dễ thương như vầy á, có điều trong truyện này đổi lại thụ là Alpha giả Omega: một bạn tiểu Alpha nào đó lười nhác làm Alpha, bèn tiêm thuốc ức chế bỏ nhà đến trường Omega để học, 2 năm sau lúc chuẩn bị tốt nghiệp, mới biết trường Omega có vụ kiểm tra độ hợp gien để ghép đôi học sinh cho các Alpha. Thế là bạn nhỏ Alpha nọ lại bỏ trốn lần hai, thật không may lần này rơi đúng vào tay... chồng tương lai =)))))
Cha Phương cùng cha Tần thì lại ngồi một bên: Vừa uống trà, vừa nghe bọn họ tán gẫu, có lúc cũng nói vài câu, mà rất ăn ý không đàm luận tới chính trị.
Chính kiến bất đồng, có cái gì để mà nói! Thế nhưng bầu không khí lại hài hòa ngoài ý muốn.
Tuy là Phương Thư Nghiễn có thể nhìn ra nụ cười của cha mình có phần hơi miễn cưỡng.
Cậu cũng cảm thấy thực ảo diệu. Khả năng là vì ở trường học chưa từng công khai về bối cảnh gia đình, nên từ trước tới nay cậu cũng chưa từng hỏi nhà của Tần Liên là làm gì.
Dù sao yêu đương cũng là chuyện hai người, cậu khi đó còn chưa từng nghĩ nhiều như vậy.
Cậu còn tưởng nhà Tần Liên chỉ là dân chúng phổ thông không quyền không thế bình thường.
Kết quả không nghĩ tới...
E là Tần lão gia tử còn có thể nói ra câu đại loại như "Để con trai cậu cùng cháu trai ta ở bên nhau, nếu không ta sẽ không cho cậu được yên."
Nghĩ tới đây, Phương Thư Nghiễn có chút buồn cười, vội ho nhẹ một tiếng che giấu đi.
Tần Liên liếc nhìn cậu một cái.
Chờ lúc không có ai chú ý, Tần Liên nhéo cánh tay Phương Thư Nghiễn, tiến lại gần, "Vừa cười gì đấy?"
"Không có gì." Phương Thư Nghiễn nhỏ giọng nói, "Đừng lại gần như vậy, chú ý hình tượng."
Tần Liên cười, "Ngày đó nói muốn cưới tớ, còn giữ lời không?"
Mặt Phương Thư Nghiễn hồng hồng, lén lút liếc nhìn các phụ huynh còn đang mải tán gẫu, nhanh chóng xoay đầu ở trên mặt Tần Liên hôn một cái, "Giữ lời."
Tần Liên đắc ý ngồi trở về.
Phương Thư Nghiễn cũng có chút ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên ở nơi nhiều người như vậy mà hôn trộm, hơn nữa còn đều là phụ huynh!
"Cậu muốn ăn quả gì? Tớ đi lấy giúp cậu." Phương Thư Nghiễn đứng lên.
Tần Liên nghĩ nghĩ, "Táo tây đi."
"Ừ." Phương Thư Nghiễn cầm bốn quả táo tây, đi về phía nhà bếp, lại nghe thấy giọng nói của Tần Liên ở phía sau, "Cảm ơn nha lão công!"
"Ba." Một quả táo tây rơi xuống đất, tiếng tán gẫu của phụ huynh bên kia cũng biến mất, Phương Thư Nghiễn qua khóe mắt nhìn thấy bọn họ đều đang nhìn tới, nhất thời xấu hổ muốn chết, nhặt táo tây lên. Nhưng là táo rửa sạch xong còn phải đưa ra, Phương Thư Nghiễn kiên trì đưa táo cho Tần lão gia tử, "Ngài Tần... Mời ngài."
Tần lão gia tử tiếp nhận táo, biểu tình có chút phức tạp, ánh mắt kia chính là có ý, "Nhóc con lợi hại nha, đè được cháu trai ta xuống dưới sao?"
Phương Thư Nghiễn không biết có nên giải thích thật ra Tần Liên mới là người ở trên kia không, hắn gọi lão công chỉ là muốn trêu chọc cậu mà thôi.
Ngẫm lại vẫn là... thôi đi.
Lúc đưa táo cho cha Phương, Phương Thư Nghiễn cũng rất sốt sắng.
Cậu biết cha cậu vẫn chưa tán thành, nếu như thái độ lại kiên quyết hơn một chút, khả năng kể cả Tần lão gia tử cũng không thể khiến ông ấy thay đổi chủ ý.
Lúc đưa táo ra, cha Phương cũng không lập tức tiếp ngay. Trong lòng Phương Thư Nghiễn tức khắc trống rỗng.
Tần Liên đi tới, cầm lấy táo, một lần nữa đưa bằng hai tay lên..
"Con sẽ chăm sóc cho Thư Nghiễn thật tốt." Giọng điệu Tần Liên thực nghiêm túc, "Ba."
Trong lòng Phương Thư Nghiễn bộp chộp, suýt chút nữa đem Tần Liên đạp ra ngoài.
Không thấy bầu không khí căng thẳng thành dạng gì rồi à, há mồm đã kêu ba!
Nhưng cha Phương không hề nói gì, lại qua mấy giây sau, nhận lấy táo, thở dài, "Các con cố gắng là được."
Tần lão gia tử mở miệng trước phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: "Thằng nhóc thúi, nhanh như vậy đã đổi giọng, vừa rồi Tiểu Phương người ta còn chưa gọi ta là ông nội đâu!"
Tần Liên cười nhìn về phía Phương Thư Nghiễn, "Mau gọi ông nội, kẻo lát nữa lại tức giận bây giờ."
Phương Thư Nghiễn liếc nhìn cha mình, thấy khóe miệng ông cũng treo một nụ cười, tảng đá lớn trong lòng rốt cục buông xuống, chuyển hướng Tần lão gia tử, nghiêm túc nói, "Ông nội."
Sau đó đối với cha Tần, "Cha."
Ba vị phụ huynh đều nở nụ cười, phất phất tay đuổi bọn họ sang một bên, sau đó tiếp tục nói chuyện phiếm.
Tần Liên lôi kéo Phương Thư Nghiễn ra cửa đi đến sân, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, Phương Thư Nghiễn thở phào một hơi, ngồi xuống bãi cỏ.
"Vui không?" Tần Liên ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Vui." Phương Thư Nghiễn cười.
"Vui sướng?" Tần Liên lên giọng.
"Vui sướng!" Phương Thư Nghiễn giống như bị choáng váng cũng nâng cao giọng.
"Chơi lưỡi lê à!" Tần Liên hô to.
Phương Thư Nghiễn xoay người bịt kín miệng Tần Liên, lại vì lực quá lớn mà đè ngã cả người xuống. Nhìn hai bên một chút, thấy không ai, mới gầm nhẹ ra tiếng, "Cậu là đồ ngốc à!"
Tần Liên cười hôn một cái vào lòng bàn tay cậu.
Lỗ tai Phương Thư Nghiễn đỏ lên, thu tay về đang muốn ngồi dậy, lại bị Tần Liên vòng lấy eo kéo về, ngã lên trên người hắn.
Đệm hình người thật là êm... Phương Thư Nghiễn không đứng dậy, cứ thế nằm.
"Cứ nghĩ đến sau này có thể ôm cậu mãi như vậy, tớ thấy vui vô cùng." Tần Liên nhẹ giọng nói, "Yêu cậu cực."
"Tớ cũng thế, cực cực cực yêu cậu."
"Tớ yêu cậu nhiều hơn!"
"Tớ nhiều hơn chứ, biết cậu là Alpha mà tớ vẫn tha thứ."
"Tớ vừa mới thấy cậu liền nhất kiến chung tình."
"Cậu còn chưa sinh ra tớ đã yêu rồi!"
"Phốc, cậu đúng là đồ ngốc."
"Bị cậu truyền nhiễm đấy..."
Dưới ánh mặt trời, xung quanh hai cậu thiếu niên đang ôm nhau chặt chẽ, tràn ngập mùi chất dẫn dụ hương gỗ thơm cùng rừng rậm sau cơn mưa...
—————————— Hoàn —————————
Jojo: Về cái câu "Chơi lưỡi lê", tui nghĩ thế này, lưỡi lê là cái phần gắn ở đầu súng, là lưỡi dao nhọn dùng khi đánh cận chiến, chơi lưỡi lê có lẽ là... đấu súng cận chiến, nghĩa bóng là gì tự hiểu nha (//∇//)
Nếu yêu thích thể loại đoản AA thế này, có thể tìm đọc thêm "Ta chỉ muốn yên tĩnh làm Omega" của tác giả Cửu Yến nha, truyện cũng dễ thương như vầy á, có điều trong truyện này đổi lại thụ là Alpha giả Omega: một bạn tiểu Alpha nào đó lười nhác làm Alpha, bèn tiêm thuốc ức chế bỏ nhà đến trường Omega để học, 2 năm sau lúc chuẩn bị tốt nghiệp, mới biết trường Omega có vụ kiểm tra độ hợp gien để ghép đôi học sinh cho các Alpha. Thế là bạn nhỏ Alpha nọ lại bỏ trốn lần hai, thật không may lần này rơi đúng vào tay... chồng tương lai =)))))
Bình luận truyện