Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 289: 289: Như Mộng Như 6




Thông báo này cất lên khiến ba người Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm và Trần Khải Kiệt vừa hoàn hồn khỏi phó bản phấn chấn tinh thần, vui vẻ trên mặt muốn đè cũng không đè nổi.
Trần Khải Kiệt không khống chế được biểu cảm mừng rỡ nói: "Đội trưởng Tiêu, đội trưởng Tiêu, chúng ta vượt ải rồi! Điềm Điềm, Tô Cẩn, chúng ta vượt ải rồi!"
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm cũng mừng vui khôn xiết, nhưng ba người cười mãi cười mãi, bỗng Tô Cẩn khựng lại, vô tri vô giác ý thức được một sự thực đáng sợ.
Cô nàng nhìn Tiêu Mộ Vũ với khuôn mặt khổ sở không nói thành lời, lại ngẩn ra nhìn Thẩm Thanh Thu, nói: "Nhưng...!nhưng đội phó thì sao, sao tôi không nghe thấy tên đội phó?"
Tả Điềm Điềm và Trần Khải Kiệt giống như bị đánh một đòn phủ đầu, biểu cảm lập tức khựng lại, sau đó mặt mày hoang mang, "Đúng thế, đội phó thì sao, sao lại không có tên đội phó chứ?"
Trần Khải Kiệt vội nhìn Thẩm Thanh Thu, cẩn thận gọi một tiếng: "Đội phó?"
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu tối tăm, nhìn Tiêu Mộ Vũ với đôi mắt đỏ ửng chăm chú nhìn bản thân, nặn ra một nụ cười: "Chúc mừng mọi người, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi."
Trần Khải Kiệt mạnh mẽ lắc đầu, "Chuyện này là sao? Rõ ràng đội phó có ý thức, cô cũng đã thoát khỏi phó bản, tại sao trong thông báo của hệ thống không có cô?"
Mọi người đều khó lòng tiếp nhận, mà dáng vẻ tan vỡ của Tiêu Mộ Vũ càng chứng thực đây không phải sai sót của hệ thống, mà Thẩm Thanh Thu thực sự không thể ra ngoài.
Thẩm Thanh Thu nhìn ba người bọn họ, nắm chặt lấy tay Tiêu Mộ Vũ, ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, nói với ba người còn lại: "Rất vui vì có thể đi cùng mọi người tới hiện tại, tôi nhờ mọi người, sau khi ra ngoài có thể thường xuyên tới thăm Mộ Vũ, ở cạnh em ấy nhiều một chút.

Tôi...!tôi không cách nào ra ngoài cùng với mọi người..."
"Thẩm Thanh Thu, em không đi, em không thể tiếp nhận, em không thể, em không làm được." Tiêu Mộ Vũ nghe thấy những lời của Thẩm Thanh Thu, đột nhiên tan vỡ, sống chết ôm lấy Thẩm Thanh Thu không chịu buông tay.
Thẩm Thanh Thu không cầm nổi nước mắt, khó chịu không nói thành lời, chỉ có thể ôm chặt lấy Tiêu Mộ Vũ, không ngừng vuốt ve đầu cô.
Nhẫn nhịn mãi cô ấy mới nghẹn ngào nói: "Em đã đáp ứng chị, không thể từ bỏ sinh mạng của bản thân, em vẫn còn con đường rất dài phải đi, em vẫn có thể làm rất nhiều rất nhiều chuyện em chưa hoàn thành.

Không có gì, thực ra cuộc đời em vẫn còn rất nhiều người quan trọng khác, bạn bè, bố mẹ, em không thể từ bỏ họ vì chị."
Thẩm Thanh Thu không biết bản thân phải nói gì, chỉ lẩm nhẩm khuyên Tiêu Mộ Vũ, nhưng động tác tay lại không chịu thả lỏng nửa phân, cô ấy cũng không nỡ, không nỡ.
"Những thứ đó không phải chị, không phải là chị." Tiêu Mộ Vũ nắm chặt lấy vải vóc sau lưng Thẩm Thanh Thu, khóc thành tiếng.
"Thập Nhất, Thập Nhất, cậu nghĩ cách, nghĩ cách đi.


Cô ấy vẫn đang ở đây, cô ấy vẫn còn sống, cậu cứu cô ấy, cứu cô ấy đi." Tiêu Mộ Vũ đã mất hết bình tĩnh, cô cảm nhận được Thiên Võng đang sụp đổ, không còn thấp thỏm giữa cuộc chiến của Thiên Võng và Thẩm Thập Nhất, Thiên Võng đã xác định phải diệt vong.

Nhưng đợi tới khi Thiên Võng sụp đổ, Thẩm Thanh Thu cũng triệt để biến mất.
"Mộ Vũ, Mộ Vũ, em đừng như thế, kiên trì lên nào." Thẩm Thanh Thu vô cùng bất lực, cô ấy có thể bảo vệ Tiêu Mộ Vũ không bị thương, nhưng lúc này lại không có cách nào khiến Tiêu Mộ Vũ không đau lòng.
Bỗng Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy chiếc máy tính bị ném ở một bên, nhanh chóng đẩy Thẩm Thanh Thu ra rồi nhào tới, hung hăng lau khô nước mắt, thử khởi động máy tính thêm lần nữa.
Tắt máy khởi động lại, sau đó nhập khẩu lệnh kiểm tra máy tính, màn hình vốn dĩ màu xanh xuất hiện giao hiện background đen trắng, những dòng code nhanh chóng chuyển động bên trên, sau đó màn hình lóe lên, máy tính tiến vào giao diện chính.
Ngón tay Tiêu Mộ Vũ run rẩy, nước mắt vẫn đang rơi nhưng cô không nản lòng, tiếp tục cố gắng công phá hệ thống đã tê liệt tan vỡ của Thiên Võng.
"Cảnh báo, cảnh báo, mời tất cả người chơi lập tức đăng xuất khỏi hệ thống, hệ thống sẽ triệt để đóng lại sau 1 phút! Cảnh báo, cảnh báo, mời tất cả người chơi lập tức đăng xuất khỏi hệ thống!"
Âm thanh thông báo lần này khác hẳn với trước kia, là một giọng nam trưởng thành, khiến mấy người Trần Khải Kiệt cảm thấy có chút quen thuộc.

Nhưng bọn họ đã không quan tâm tới chuyện này, vì nội dung thông báo của nó quá kinh hãi.
Hệ thống vừa nói xong, ba người đều thở hồng hộc, vì thông qua cửa sổ chạm sàn cửa ban công phòng khách, bọn họ nhìn thấy thế giới Thiên Võng bên ngoài kịch liệt lắc lư giống như xảy ra động đất, tòa nhà trong cùng khu nhà nhanh chóng sụp đổ.

Mà đống hoang tàn sau khi sụp đổ vẫn chưa xuất hiện, biến mất không thấy tăm hơi giống như bị người ta xóa sổ trên tấm vải vẽ tranh sơn dầu.
"Tiêu, mọi người không còn thời gian nữa rồi, Thiên Võng đã sập, lập tức đăng xuất, nếu không mọi người cũng sẽ bị xóa sổ cùng hệ thống Thiên Võng, nhanh lên!"
Đây là giọng của Thẩm Thập Nhất, Thẩm Thập Nhất đã thay thế Thiên Võng, tiến hành thông báo trong toàn hệ thống, căng thẳng thúc giục Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ bịt tai không nghe, đôi mắt sống chết nhìn chằm chằm giao diện, nhưng màn hình máy tính không ngừng lóe lên một mảng màu đỏ máu.
Rất nhanh sau đó trong khung hình vuông hiện lên ba chữ lớn và dấu chấm than khổng lồ - Hệ thống sập! Hệ thống sập!
Phía dưới là một thanh tiến độ, hiển thị Thiên Võng đã sập 50%.

Nhưng Tiêu Mộ Vũ không nản lòng, vẫn cố chấp tiến hành thao tác, âm thanh thúc giục của Thẩm Thập Nhất càng ngày càng gấp gáp, "Tiêu, mau đi đi! Thiên Võng đã chuẩn bị cá chết lưới rách rồi."
Thẩm Thập Nhất vừa nói xong, căn nhà vẫn luôn được Thẩm Thập Nhất ngầm bảo vệ của bọn họ cũng bắt đầu chao đảo, không cần nửa phút đồng hồ nơi này cũng sẽ triệt để biến mất giống như bên ngoài.
Thẩm Thanh Thu nhắm mắt gào lên với ba người Trần Khải Kiệt: "Mọi người thoát ra trước đi! Nhanh lên!"
"Nhưng đội trưởng Tiêu? Đội phó, chị thực sự không thể ra ngoài sao? Rõ ràng vẫn tốt đẹp, tại sao lại..." Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm đã rơi nước mắt, bọn họ không thể tiếp nhận nổi, lần này rời đi có nghĩa là sẽ không thể nhìn thấy Thẩm Thanh Thu nữa, bọn họ vừa nghĩ tới chuyện này đã không chịu nổi, vậy Tiêu Mộ Vũ phải chịu đựng thế nào đây.
"Mau đi đi, lúc này không phải lúc chần chừ do dự.

Nhớ kĩ, mọi người nhất định phải ở cạnh Mộ Vũ nhiều một chút." Thẩm Thanh Thu nghẹn ngào, khó khăn nói: "Cô ấy đã vất vả lắm rồi."
"Thẩm Thập Nhất, cưỡng chế mọi người offline!" Thẩm Thanh Thu biết năng lực của Thẩm Thập Nhất, cô ấy nói xong liền đưa tay giữ chặt tay vẫn đang thao tác của Tiêu Mộ Vũ.

Ban đầu Tiêu Mộ Vũ còn cố chấp dùng lực, nhưng giây tiếp theo tay cô lại mềm nhũn, cô chỉ tìm thấy số liệu nòng cốt của Thiên Võng, nhưng không còn thời gian để cô tiếp tục tìm nữa.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, tuyệt vọng và đau khổ trong mắt hủy diệt toàn bộ sắc thái thường ngày của cô.
Thẩm Thanh Thu đau đớn khó nhịn, cúi đầu dính môi lên trán Tiêu Mộ Vũ, nước mắt nóng hổi cuồn cuộn chảy xuống, cô ấy vừa khóc vừa cười, nhỏ tiếng nói: "Em phải kiên cường, chị biết chuyện này rất đau khổ, nhưng thời gian là liều thuốc chữa trị tốt nhất, nó có thể thay đổi rất nhiều rất nhiều thứ.

Em xem, ban đầu em ghét chị như thế, sau đó còn có thể thích chị.

Lúc này em không thể rời xa chị, nhưng có lẽ tới một ngày nào đó em sẽ phát hiện, em có thể sống không có chị."
Tiêu Mộ Vũ ra sức lắc đầu, "Thẩm Thanh Thu, sao chị có thể nói ra những lời tàn nhẫn như thế, em..."
Tiêu Mộ Vũ khóc tới nỗi thở không ra hơi, Thẩm Thanh Thu đưa tay ôm lấy cô, "Chị xin lỗi, chị xin lỗi.Thực ra chị sẽ không rời ra em, gió của mùa xuân, mưa của mùa hạ, lá rụng mùa thu, ánh mặt trời của mùa đông, tất cả mọi thứ lưu luyến em đều là chị, chỉ cần em không quên chị, chị sẽ mãi ở đây.


Em...!nếu em quên chị, vậy chị có thể yên tâm rời đi rồi."
Trong khoảnh khắc này, Tiêu Mộ Vũ cực kì căm hận thế giới, tại sao luôn không công bằng như thế, tại sao cứ bắt một người phải liều mạng giày vò.

Thẩm Thanh Thu đã làm sai điều gì, tại sao phải rơi vào kết cục như thế.
"Tiêu, xin lỗi, không còn thời gian nữa rồi.

Chị ra ngoài đi, tôi sẽ cố gắng hết sức.

Rất xin lỗi chị, tôi đã đáp ứng cô ấy trước, không thể thực hiện lời hứa của tôi với chị." Nói xong Tiêu Mộ Vũ phát hiện Thẩm Thập Nhất khống chế thao tác màn hình của cô, cô mở to mắt nhìn nút Enter đăng xuất bị ấn sáng, tất cả mọi thứ trước mắt đều không ngừng tiến hành ngữ pháp hóa theo thanh tiến độ.
Thẩm Thanh Thu không nhịn được tiến lên trước một bước đưa tay muốn nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ, nhưng chỉ nắm được không khí.

Một mình cô ấy đưa tay lẻ loi đứng nơi đó, cảnh tượng hệt như cảnh tượng hai người ước hẹn trong phó bản Ban 7 chết chóc, khiến Tiêu Mộ Vũ đau xé gan xé phổi.
Trên đời này thật sự có một loại đau đớn, khiến người ta ước gì có thể chết đi.
Đột nhiên Tiêu Mộ Vũ nhớ tới chuyện gì đó, trong ánh mắt hoang vu tới độ chỉ còn lại tàn úa kia trào ra một tia sáng, Tiêu Mộ Vũ hét thật to với Thẩm Thanh Thu: "Thanh Thu, em chưa từng ghét chị, trước giờ em chưa từng thực sự ghét chị! Trong mắt em chị luôn là ánh sáng, ánh sáng của chị quá mạnh mẽ, khiến em vô thức muốn ngắm nhìn chị, lại sợ bị chị thiêu đốt hai mắt.

Có lẽ thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng luôn có một số vết tích đã được nó khắc lại không thể phai mờ! Trước giờ em chưa từng ghét chị, trước giờ chưa từng, chị có biết không?"
Tiêu Mộ Vũ ra sức hét lên, cô cảm thấy bản thân nhất định phải để Thẩm Thanh Thu biết, nhất định phải để cô ấy biết.
Thẩm Thanh Thu đã nghe thấy, trong mắt cô ấy toàn là nước mắt, nhưng nở một nụ cười, xán lạn lại trống vắng, giống như lá phong xác xơ giữa thu.
Khi Tiêu Mộ Vũ biến mất trước mắt, Tiêu Mộ Vũ không thể khống chế bản thân ôm lấy ngực, cơn đau kịch liệt bên trong khiến cô suýt chút nữa thở không ra hơi.
Thế là cô khom lưng co quắp cơ thể, ánh mắt vô tình nhìn lên ngón áp út tay trái của bản thân, trên ngón tay trắng trẻo hiện lên một sợi tơ hồng đỏ như màu máu, ánh sáng bên trên lay động quấn một vòng lên ngón áp út.
Đây là sợi tơ hồng gắn kết khi cô và Thẩm Thanh Thu lập đội, lồng ngực Tiêu Mộ Vũ bỗng thắt lại, khi cô đưa tay ra muốn chạm vào, sợi tơ hồng ấy bỗng đứt đoạn, rơi khỏi ngón tay Tiêu Mộ Vũ.
Trừ phi người nắm giữ thẻ vứt bỏ đối phương, hoặc một trong hai người tử vong, gắn kết sẽ được giải trừ.
Phần mô tả của tấm thẻ này hiện lên trong đầu Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ ra sức nắm lấy sợi tơ hồng, nhưng nó cứ như thế biến mất trước mặt cô, mang theo nỗi bận lòng nối liền với trái tim cô.
Sự biến mất của nó giống như sợi rơm cuối cùng, triệt để xô đổ Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ không nghe được những lời bên tai của Thẩm Thập Nhất.


Cô quỳ trên đất, khóc tới xé gan xé phổi.
"Hệ thống đã sập, 75%, 80%, 90%, 95%..." Cảnh báo máy móc xuất hiện trên màn hình lớn, tất cả người phía dưới đều đã dừng tay, ngẩn ra nhìn màn hình, thời đại của Thiên Võng đã kết thúc, trong sự sụp đổ của siêu trí tuệ, nhân loại không cách nào xoay chuyển tình thế.
Mà khi thanh tiến độ đạt tới 98%, đột nhiên dừng lại! Ngay sau đó thanh tiến độ màu đỏ trên màn hình bị thay thế!"
"Tít! Hệ thống đang vá lỗi, tải tài liệu nguồn, xây dựng lại bối cảnh..."
"Tít tít tít!" Âm thanh cảnh báo gấp vang lên bên tai không ngớt, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy hai mắt sưng đỏ xót xa, mặt mày ngập trong nước mắt nóng hổi, cô không cách nào khống chế được bi thương của bản thân, mím chặt môi rên rỉ, sau đó đè nén tiếng khóc.
"Mộ Vũ, Mộ Vũ, con tỉnh rồi! Tỉnh rồi sao?" Âm thanh sốt ruột của một người phụ nữ trung niên mơ mơ màng màng truyền tới, Tiêu Mộ Vũ biết rõ đó là ai, nhưng cô vốn không có tâm trạng quan tâm tới điều này, cố gắng quay đầu không để người khác nhìn thấy sự tan vỡ của bản thân.
Lâu ngày không vận động, cơ thể Tiêu Mộ Vũ nặng nề, nhất thời bất kì cử động nào cũng rất tốn sức, rất nhanh sau đó khoang dưỡng được mở ra, một bàn tay ấm áp run rẩy nắm chặt lấy tay trái của Tiêu Mộ Vũ.
"Mộ Vũ, Mộ Vũ, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, con nói cho mẹ nghe con thế nào rồi, thế nào rồi? Sao lại khóc dữ thế, có chỗ nào khó chịu à?" Âm thanh này mang theo sự quan tâm cùng khẩn trương mà trước kia không hề có, nhưng vẫn không cách nào khiến Tiêu Mộ Vũ thoải mái hơn một chút.
Cô mở mắt, nhìn tình hình xung quanh, chỉ nhìn người phụ nữ với hai bên tóc mai hoa râm một cái, cố gắng giơ tay trái nắm chặt lấy ngón áp út của bản thân, khóc tới nỗi khó lòng tự chủ.
"Mẹ, để con...!một mình." Quá lâu Tiêu Mộ Vũ chưa nói chuyện, âm thanh khàn đặc nghe không rõ, mẹ Tiêu ngẩn ra lại nhanh chóng cúi đầu, "Con nói gì thế?"
"Cầu xin mẹ, để...! con một mình." Mẹ Tiêu nghe rõ lời của Tiêu Mộ Vũ, biểu cảm trên mặt vừa sửng sốt vừa buồn bã, vui vẻ vốn dĩ bị những lời ngập tràn đau khổ của Tiêu Mộ Vũ xua đi quá nửa.

Đây là con bà, cho dù là trải qua chuyện sở nghiên cứu khu 3 bị nổ trước đó cũng không khiến Tiêu Mộ Vũ sụp đổ như thế, bà không biết thứ gì có thể phá hủy đứa con lạnh lùng của mình tới vậy.
Mẹ Tiêu không biết làm sao, sau đó cẩn thận nói: "Lâu như vậy rồi con mới tỉnh, cơ thể vẫn rất yếu ớt, mẹ bảo bác sĩ kiểm tra một lượt cho con, con ở một mình một lát nhé, mẹ sẽ quay lại nhau.

Không sao, không sao, tất cả đều sẽ ổn, bố con...!bố con biết rồi chắc chắn sẽ vui chết mất..." Nói tới phía sau, mẹ Tiêu nghẹn ngào không nói nổi nữa, ôm mặt nhanh chân bước ra ngoài.
Đợi tới khi mẹ Tiêu đóng cửa lại, Tiêu Mộ Vũ nghẹn ngào mấy tiếng, "Thanh Thu." Cô lẩm nhẩm gọi một tiếng, sau đó đè chặt tay phải lên ngực, gào khóc thật to.
Tuy hôn mê trong thời gian dài, nhưng với khoa học kĩ thuật hiện tại, Tiêu Mộ Vũ nằm trong buồng dưỡng, duy trì sinh mạng cơ bản không thành vấn đề.

Nhưng trạng thái tinh thần quá tệ, căn bản không thể chịu đựng cảm xúc dao động kịch liệt như thế.
Mẹ Tiêu đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng gào khóc ấy, cho dù không biết vì nguyên nhân gì, nước mắt cũng đột nhiên rơi xuống, rốt cuộc con gái bà đã gặp phải chuyện gì?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện