Ngươi Có Thể Hay Không Công Lược Vai Phản Diện
Chương 18
Thời điểm hắn nói ra hai chữ này, Quý Thanh Trác còn sửng sốt một chút, không có kịp phản ứng lại.
Cô gật đầu ngơ ngác nói, "Ừm, đúng vậy."
Thẳng đến một lát sau, đôi môi cô mở ra cứng đờ, hai chữ "song tu" kia quấn quanh trong lòng cô, sau đó hình thành hình ảnh cụ thể trong tưởng tượng hiện lên ở trong đầu cô.
Phảng phất như có thứ gì đó nổ tung trong suy nghĩ của cô, Quý Thanh Trác trừng lớn mắt, cô nhìn về phía Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, tiêu điểm tầm mắt lại chỉ có thể rơi vào trước ngực hắn.
Vạt áo của hắn thêu văn hoa quỳnh tinh xảo, sạch sẽ không bụi trần, tầng tầng lớp lớp quần áo kia cũng đem ngực giấu đến kín mít, phảng phất nói ra hai chữ "song tu" đều là đang khinh nhờn hắn.
Nhiệt ý nảy lên trong lòng, cô cảm thấy gò má mình cực kỳ nóng bỏng, chỉ đem đầu cúi xuống.
Quý Thanh Trác còn chưa mở miệng, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc thấy bộ dáng cô như thế, thế nhưng lại mở miệng trêu chọc cô: "Có thể. ”
Ngữ khí hắn lành lạnh, thấm vào vành tai Quý Thanh Trác phảng phất như băng gặp được lửa, cả người cô đều muốn hòa tan.
Cô vốn định giải thích, nhưng đôi môi lại giống như bị thứ gì đó gắt gao dính chặt, một chữ cũng không phun ra được.
"Ta cũng sẽ không cái gì song tu chi thuật, nếu thật sự muốn nói như thế, còn cần Trác Trác dạy ta." Đôi mắt Tɦẩʍ ɖυng Ngọc mỉm cười nhìn cô.
Hắn biết Quý Thanh Trác đã xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui vào đi, nhưng không có biện pháp nào, hắn không phải là người tốt.
Mũi chân Quý Thanh Trác điểm trên mặt đất, hận không thể đào một cái hầm trên bãi cạn bên hồ, gió sáng sớm hơi lạnh, phất ở trên mặt lại không cách nào thổi tan nhiệt ý dâng lên gò má.
Cô thẹn thùng bao lâu Tɦẩʍ ɖυng Ngọc liền nhìn cô bấy lâu, thẳng đến lớp học buổi sáng đều phải đến muộn, hắn mới tiến về phía trước một bước.
Lúc này trên bãi sông trước mặt Quý Thanh Trác đã sớm bị cô dùng chân mài ra một cái hố nhỏ, cô hồi lâu mới phun ra một chữ: "Ta..."
"Lớp học buổi sáng bị muộn rồi." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đem cổ tay nàng nắm lấy rồi nói, hắn phát hiện cũng chỉ có vào thời điểm này da thịt cô mới có chút độ ấm của thường nhân.
Quý Thanh Trác ngẩng đầu lên, đôi mắt của cô hàm chứa một chút thủy quang, thuần túy là sự ngượng ngùng tràn ngập trên gò má khiến cô đều phải cấp khóc.
"Ta sẽ không... Ta nói sai..." Quý Thanh Trác nhỏ giọng nói nhưng đột nhiên không kịp đề phòng, cô đã bị Tɦẩʍ ɖυng Ngọc kéo lên Táng Tuyết Kiếm, hiện tại thời gian này nếu dựa vào chính cô tự mình điều khiển Phi Luân đi qua sẽ không kịp lớp học buổi sáng.
“Ta đều nói có thể, ngươi nói ngươi sẽ không?” Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nhướng mày nói với Quý Thanh Trác “Chẳng lẽ ngươi đang trêu đùa ta? ”
Quý Thanh Trác nơi nào có tâm tư trêu cợt người khác, rõ ràng là Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đang trêu đùa cô, nhưng không nhịn được Quý Thanh Trác không quay đầu qua.
Cô cắn môi, ngập ngừng nói: “Tiểu ngọc sư huynh, thực xin lỗi.”
Quý Thanh Trác cảm thấy sau này Tɦẩʍ ɖυng Ngọc có khả năng sẽ không mang cô tu luyện nữa, nhưng giọng nói lạnh lẽo của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc vang lên trên đỉnh đầu cô: "Ngày thường đều là một canh giờ, hay là về sau ngươi muốn hai cái canh giờ? ”
Nghĩ tới khen thưởng trung môn khảo hạch, Quý Thanh Trác đánh bạo nói: "Ba canh giờ... Có thể chứ? ”
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc thấp giọng cười, lồng ngực hắn hơi chấn động, ngay cả đóa tiên đàm ở vạt áo tựa hồ cũng như sống lại.
"Có thể." Hắn nói, "Nếu là song tu mà nói, tự nhiên có thể. ”
Quý Thanh Trác một hơi không thuận đi lên, suýt nữa sặc ở cổ họng, cô ấp úng còn muốn giải thích, vẫn là hệ thống trói định cô nhìn không nổi nữa nên mở miệng nhắc nhở cô.
"Ký chủ, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đùa ngươi chơi đâu, hắn đã sớm biết ngươi là nói sai rồi, bất quá ngươi đâm lao thì phải theo lao, cũng là có thể, ta không phản đối, ta còn có thể tự mình offline." Hệ thống bá bá miệng.
Quý Thanh Trác trên thân Táng Tuyết Kiếm nghênh gió mà đi, chậm rãi giương mắt miễn cưỡng đem tầm mắt dừng ở trên mặt Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, đôi môi mỏng của hắn khẽ nhướng lên, tựa hồ đang cười.
"Tiểu Ngọc sư huynh, ngươi đang trêu chọc ta?" Quý Thanh Trác chậm rãi gằn từng chữ một hỏi, cô không dám tin tưởng.
"Ừm." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc thành thật thừa nhận.
Quý Thanh Trác tại chỗ dậm chân khiến thân hình nghiêng nghiêng, mất đi cân bằng từ trên Táng Tuyết kiếm rơi xuống.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc một phen ôm lấy eo cô: "Chớ có ngã xuống. ”
Thân thể Quý Thanh Trác đến gần, trán cô đụng vào trước ngực hắn, có tiếng cười trầm thấp truyền đến.
"Đừng cười..." Quý Thanh Trác nhỏ giọng nói, thanh âm cô cực thấp.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc thu lại tiếng cười, hắn ngước mắt nhìn về phương xa, thời điểm trước hắn cười, ý cười chưa tới đáy mắt, vậy mà lúc này đây, bởi vì băng mỏng trong đôi mắt lạnh lùng dần tiêu tán, sâu trong mắt hắn cuối cùng cũng có chút ánh sáng suиɠ sướиɠ.
Một khối đầu gỗ, thật sự là chơi quá tốt, hắn nghĩ.
Lớp học buổi sáng hôm nay là lớp pháp thuật, dạy khóa học này thực không khéo lại là người quen, Quý Thanh Trác không thích môn học này nhất.
Bởi vì...
Diệp Đoạn Hồng xụ mặt nhìn Quý Thanh Trác là người cuối cùng đến lớp.
Trong động phủ của hắn có rất nhiều thực vật xanh biếc, càng nhiều là nham thạch cứng rắn tạo thành kiến trúc cùng phong cảnh, ngay cả mặt bàn bọn họ học tập pháp thuật cũng là loại đá màu trắng cứng rắn đặc thù nào đó.
Quý Thanh Trác tu vi thấp, pháp thuật thường xuyên thi triển không ra, nếu không phải cùng Ngu Tố Không quan hệ, Diệp Đoạn Hồng rất sớm liền tưởng đem cô quăng ra ngoài.
Hắn ngưng mắt nhìn về phía Quý Thanh Trác, cứng đờ nói một tiếng: "Ngồi xuống. ”
Quý Thanh Trác đem chính mình đặt lên bàn, nửa chặng đường trước lớp pháp thuật của Diệp Đoạn Hồng là giảng giải nguyên lý thi triển pháp thuật cùng những điều cần chú ý, nửa sau là tự do luyện tập.
Hôm nay hắn giảng pháp thuật thực cơ sở, là ngự không thuật, yêu cầu cần phải cộng hưởng với khí lưu trong không khí, dẫn động dòng khí nâng chính mình lên trời, đây là một loại phương thức ngự không cơ bản nhất.
Quý Thanh Trác lúc này nghiêm túc nghe giảng, Diệp Đoạn Hồng nói những điều cần lưu ý, cô toàn bộ ghi nhớ, hơn nữa, trong lòng cô đang mặc niệm rất nhiều con số.
Thể trọng của cô, luồng khí lớn nhất có thể bị ảnh hưởng bởi pháp lực thấp kém của cô, kích thước lực cản của không khí, còn có góc độ vào không khí...
Những số liệu này được cô dùng ngọn bút viết trên giấy, tính toán phức tạp khổng lồ tiến hành trong đầu cô.
Hệ thống không hiểu được những số liệu này, nó cảm thấy Quý Thanh Trác là đang chọc cười.
Thậm chí, Diệp Đoạn Hồng còn phát hiện cô vẫn đang cúi đầu tính toán cái gì đó, hắn đi tới cúi đầu nhìn những con số Quý Thanh Trác viết.
Hắn khinh thường mà cười khẽ một tiếng nói: "Quý Thanh Trác, đây cũng không phải là lớp trận pháp học, pháp thuật là yêu cầu tự mình đi thể nghiệm, ở trong lòng diễn luyện một trăm lần cũng so ra kém hơn tự mình đi thử xem, ngươi viết nhiều hơn nữa lại có ích lợi gì đây? ”
Quý Thanh Trác trầm mặc đem ngọn bút của mình buông xuống, cô viết ra một chuỗi con số cuối cùng, lúc này, ở lúc sau khi Diệp Đoạn Hồng nói xong, trong số đệ tử học tập có một đạo tiếng cười bén nhọn vang lên.
"Đúng vậy, lần đầu tiên trong cửa tiểu khảo nghiệm, ngươi chính là người cuối cùng." Thu Minh Tuyết cùng lớp học với cô trợn trắng mắt: "Cũng không biết cái phàm nhân tư chất tầm thường như ngươi vì cái gì lại muốn ăn vạ trong môn phái, chiếm dụng tài nguyên môn phái. ”
Quý Thanh Trác khép lại, nâng mắt lên tới đã thấy Doanh Tụ ngồi bên cạnh Thu Minh Tuyết đang lôi kéo vạt áo nàng ta lại làm nàng ta không cần nói nữa.
Điểm khảo hạch môn trung ba năm sau của Huyền Vân Tông, ngoại trừ điểm khảo hạch thí nghiệm cuối cùng chiếm phần lớn ra thì ngày thường biểu hiện trên lớp học cũng phải đưa vào tiêu chuẩn của khảo hạch, công tác bên ngoài cùng biểu hiện trên lớp đều ảnh hưởng đến thành tích khảo hạch.
Diệp Đoạn Hồng tuy rằng hung, hơn nữa còn ghét bỏ cô nhưng tiêu chuẩn chấm điểm lớp học của hắn thực nghiêm khắc minh bạch, tỷ như lớp học trước dạy Hỏa Diễm Thuật, hắn sẽ xây dựng tiêu chuẩn cho kích thước ngọn lửa, hình dạng, nhiệt độ cao thấp chế định ra, dựa theo đó mà đánh giá điểm số của lớp học lần này, có bốn cấp bậc Giáp Ất Bính Đinh.
Lần đó Hỏa Diễm Thuật, Quý Thanh Trác tuy rằng chỉ làm ra tới một ngọn lửa to bằng móng tay, liền ngay cả điểm một điếu thuốc cũng đều không đủ, nhưng bởi vì cô phóng xuất ra hình dạng ngọn lửa đủ hoàn mỹ, độ ấm cũng đủ cao cho nên Diệp Đoạn Hồng vẫn là xụ mặt, vô cùng ghét bỏ cho cô một cái Ất đẳng, điều này làm cho Quý Thanh Trác chỉ muốn hô to ngoài ý muốn, ngọn lửa của cô đều nhỏ như vậy!
Lúc này đây là Ngự Không Thuật, đồng dạng có tiêu chuẩn khảo hạch, thi chính là treo ở trên không trung lấy được ba tấm tín hiệu trên không trong thời gian dài ngắn, mà Ngự Không Thuật khảo nghiệm địa điểm đồng dạng có nguy hiểm.
Diệp Đoạn Hồng dẫn bọn họ đi tới trên một vách đá cao trong động phủ, hắn không làm ra những cái sương mù huyền ảo kia, từ vách núi cao nhìn xuống có thể thấy rõ ràng nham thạch cứng rắn đan xen cùng với vách núi cao trăm trượng.
Bọn họ nắm giữ Ngự Không Thuật, muốn nhảy vào trong vách núi lấy biển hiệu lấp lánh ánh sáng ở giữa vách núi.
Quý Thanh Trác sợ cao, hơn nữa pháp lực không đủ, khảo nghiệm Ngự Không Thuật này đối với cô thật sự là... Một nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng đi qua." Diệp Đoạn Hồng lạnh giọng nói với Quý Thanh Trác, "Nếu ngươi không chống đỡ được chính mình, ta sẽ không cứu ngươi, làm người tổng nên có chút tự hiểu lấy mình. ”
"Đúng vậy." Thu Minh Tuyết từ bên cạnh bọn họ nhẹ nhàng lướt qua, nàng ta ngẩng đầu đứng ở phía trước đám đệ tử này, giống như một con tiểu khổng tước kiêu ngạo, "Diệp trưởng lão, ta đến trước. ”
Nàng ta ngửa đầu, nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy hướng xuống vực sâu, thân hình nhẹ nhàng tuy có chút không xong nhưng vẫn thực mau đem ba tấm tín hiệu ôm vào trong tay.
Diệp Đoạn Hồng tính: "Thời gian nửa nén nhang, rất nhanh. ”
Đi theo phía sau Thu Minh Tuyết chính là Doanh Tụ, tốc độ của nàng ấy nhanh hơn so với Thu Minh Tuyết, nhưng là sau khi chú ý tới ánh mắt Thu Minh Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm, nàng ấy liền thả chậm bước đi, thậm chí còn làm chính mình lảo đảo trên không trung, cuối cùng thời gian dài hơn Thu Minh Tuyết một chút.
Sau đó đệ tử đến khảo nghiệm, cũng không nhanh như hai người các nàng, Quý Thanh Trác ở cuối cùng.
Cô đứng sau đám người, ngón tay xoa xoa góc áo của mình, ngay cả hệ thống cũng lo lắng mà nói: “Ký chủ, ta còn là khuyên ngươi không cần thử, này nếu xảy ra cái ngoài ý muốn, ta thật sự không năng lực cứu ngươi.”
"Ta biết." Quý Thanh Trác an ủi hệ thống.
Nhưng cô vẫn là đi ra phía trước, Diệp Đoạn Hồng nhắc nhở cô: "Quý Thanh Trác, ngươi vẫn là không cần chính mình chịu chết. ”
Diệp Đoạn Hồng biết rõ lấy tu vi hiện tại của Quý Thanh Trác, căn bản không có khả năng hoàn chỉnh mà đem Ngự Không Thuật thi triển ra.
Quý Thanh Trác cúi đầu, cô đem ngoại bào dày nặng nề của mình bỏ đi, chỉ lộ ra dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, nếu khoác ngoại bào kia cô sẽ nặng hơn rất nhiều.
Cô đứng thẳng trên vách đá, những tảng đá màu trắng lạnh làm người cảm thấy áp bức rất lớn, cô sợ cao, liền ngay cả liếc mắt nhìn xuống một cái cũng đều váng đầu hoa mắt.
Trên vách đá gió mạnh phần phật đem vạt áo cô thổi bay, cô nhắm hai mắt lại, không nhìn độ cao khiến người ta sợ hãi dưới thân.
Diệp Đoạn Hồng, Thu Minh Tuyết đều an tĩnh nhìn chăm chú vào cô, bọn họ không cảm thấy cô có thể nhảy xuống.
Quý Thanh Trác nhớ tới, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lần đầu tiên dẫn cô thuận gió mà đi, hắn đối với cô nói.
"Nếu muốn tu tiên, muốn rong ruổi với thiên địa, vì sao lại phải sợ cao?"
Làn váy mềm mại bị gió thổi nhấc lên, mắt cá chân gầy gò của cô run rẩy.
Trong con ngươi lạnh lùng của Diệp Đoạn Hồng phản chiếu thân ảnh cô, sau đó bị cảm xúc khϊếp sợ thay thế.
Quý Thanh Trác từ trên vách núi nhảy xuống, tựa như thừa gió.
Cô gật đầu ngơ ngác nói, "Ừm, đúng vậy."
Thẳng đến một lát sau, đôi môi cô mở ra cứng đờ, hai chữ "song tu" kia quấn quanh trong lòng cô, sau đó hình thành hình ảnh cụ thể trong tưởng tượng hiện lên ở trong đầu cô.
Phảng phất như có thứ gì đó nổ tung trong suy nghĩ của cô, Quý Thanh Trác trừng lớn mắt, cô nhìn về phía Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, tiêu điểm tầm mắt lại chỉ có thể rơi vào trước ngực hắn.
Vạt áo của hắn thêu văn hoa quỳnh tinh xảo, sạch sẽ không bụi trần, tầng tầng lớp lớp quần áo kia cũng đem ngực giấu đến kín mít, phảng phất nói ra hai chữ "song tu" đều là đang khinh nhờn hắn.
Nhiệt ý nảy lên trong lòng, cô cảm thấy gò má mình cực kỳ nóng bỏng, chỉ đem đầu cúi xuống.
Quý Thanh Trác còn chưa mở miệng, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc thấy bộ dáng cô như thế, thế nhưng lại mở miệng trêu chọc cô: "Có thể. ”
Ngữ khí hắn lành lạnh, thấm vào vành tai Quý Thanh Trác phảng phất như băng gặp được lửa, cả người cô đều muốn hòa tan.
Cô vốn định giải thích, nhưng đôi môi lại giống như bị thứ gì đó gắt gao dính chặt, một chữ cũng không phun ra được.
"Ta cũng sẽ không cái gì song tu chi thuật, nếu thật sự muốn nói như thế, còn cần Trác Trác dạy ta." Đôi mắt Tɦẩʍ ɖυng Ngọc mỉm cười nhìn cô.
Hắn biết Quý Thanh Trác đã xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui vào đi, nhưng không có biện pháp nào, hắn không phải là người tốt.
Mũi chân Quý Thanh Trác điểm trên mặt đất, hận không thể đào một cái hầm trên bãi cạn bên hồ, gió sáng sớm hơi lạnh, phất ở trên mặt lại không cách nào thổi tan nhiệt ý dâng lên gò má.
Cô thẹn thùng bao lâu Tɦẩʍ ɖυng Ngọc liền nhìn cô bấy lâu, thẳng đến lớp học buổi sáng đều phải đến muộn, hắn mới tiến về phía trước một bước.
Lúc này trên bãi sông trước mặt Quý Thanh Trác đã sớm bị cô dùng chân mài ra một cái hố nhỏ, cô hồi lâu mới phun ra một chữ: "Ta..."
"Lớp học buổi sáng bị muộn rồi." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đem cổ tay nàng nắm lấy rồi nói, hắn phát hiện cũng chỉ có vào thời điểm này da thịt cô mới có chút độ ấm của thường nhân.
Quý Thanh Trác ngẩng đầu lên, đôi mắt của cô hàm chứa một chút thủy quang, thuần túy là sự ngượng ngùng tràn ngập trên gò má khiến cô đều phải cấp khóc.
"Ta sẽ không... Ta nói sai..." Quý Thanh Trác nhỏ giọng nói nhưng đột nhiên không kịp đề phòng, cô đã bị Tɦẩʍ ɖυng Ngọc kéo lên Táng Tuyết Kiếm, hiện tại thời gian này nếu dựa vào chính cô tự mình điều khiển Phi Luân đi qua sẽ không kịp lớp học buổi sáng.
“Ta đều nói có thể, ngươi nói ngươi sẽ không?” Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nhướng mày nói với Quý Thanh Trác “Chẳng lẽ ngươi đang trêu đùa ta? ”
Quý Thanh Trác nơi nào có tâm tư trêu cợt người khác, rõ ràng là Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đang trêu đùa cô, nhưng không nhịn được Quý Thanh Trác không quay đầu qua.
Cô cắn môi, ngập ngừng nói: “Tiểu ngọc sư huynh, thực xin lỗi.”
Quý Thanh Trác cảm thấy sau này Tɦẩʍ ɖυng Ngọc có khả năng sẽ không mang cô tu luyện nữa, nhưng giọng nói lạnh lẽo của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc vang lên trên đỉnh đầu cô: "Ngày thường đều là một canh giờ, hay là về sau ngươi muốn hai cái canh giờ? ”
Nghĩ tới khen thưởng trung môn khảo hạch, Quý Thanh Trác đánh bạo nói: "Ba canh giờ... Có thể chứ? ”
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc thấp giọng cười, lồng ngực hắn hơi chấn động, ngay cả đóa tiên đàm ở vạt áo tựa hồ cũng như sống lại.
"Có thể." Hắn nói, "Nếu là song tu mà nói, tự nhiên có thể. ”
Quý Thanh Trác một hơi không thuận đi lên, suýt nữa sặc ở cổ họng, cô ấp úng còn muốn giải thích, vẫn là hệ thống trói định cô nhìn không nổi nữa nên mở miệng nhắc nhở cô.
"Ký chủ, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đùa ngươi chơi đâu, hắn đã sớm biết ngươi là nói sai rồi, bất quá ngươi đâm lao thì phải theo lao, cũng là có thể, ta không phản đối, ta còn có thể tự mình offline." Hệ thống bá bá miệng.
Quý Thanh Trác trên thân Táng Tuyết Kiếm nghênh gió mà đi, chậm rãi giương mắt miễn cưỡng đem tầm mắt dừng ở trên mặt Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, đôi môi mỏng của hắn khẽ nhướng lên, tựa hồ đang cười.
"Tiểu Ngọc sư huynh, ngươi đang trêu chọc ta?" Quý Thanh Trác chậm rãi gằn từng chữ một hỏi, cô không dám tin tưởng.
"Ừm." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc thành thật thừa nhận.
Quý Thanh Trác tại chỗ dậm chân khiến thân hình nghiêng nghiêng, mất đi cân bằng từ trên Táng Tuyết kiếm rơi xuống.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc một phen ôm lấy eo cô: "Chớ có ngã xuống. ”
Thân thể Quý Thanh Trác đến gần, trán cô đụng vào trước ngực hắn, có tiếng cười trầm thấp truyền đến.
"Đừng cười..." Quý Thanh Trác nhỏ giọng nói, thanh âm cô cực thấp.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc thu lại tiếng cười, hắn ngước mắt nhìn về phương xa, thời điểm trước hắn cười, ý cười chưa tới đáy mắt, vậy mà lúc này đây, bởi vì băng mỏng trong đôi mắt lạnh lùng dần tiêu tán, sâu trong mắt hắn cuối cùng cũng có chút ánh sáng suиɠ sướиɠ.
Một khối đầu gỗ, thật sự là chơi quá tốt, hắn nghĩ.
Lớp học buổi sáng hôm nay là lớp pháp thuật, dạy khóa học này thực không khéo lại là người quen, Quý Thanh Trác không thích môn học này nhất.
Bởi vì...
Diệp Đoạn Hồng xụ mặt nhìn Quý Thanh Trác là người cuối cùng đến lớp.
Trong động phủ của hắn có rất nhiều thực vật xanh biếc, càng nhiều là nham thạch cứng rắn tạo thành kiến trúc cùng phong cảnh, ngay cả mặt bàn bọn họ học tập pháp thuật cũng là loại đá màu trắng cứng rắn đặc thù nào đó.
Quý Thanh Trác tu vi thấp, pháp thuật thường xuyên thi triển không ra, nếu không phải cùng Ngu Tố Không quan hệ, Diệp Đoạn Hồng rất sớm liền tưởng đem cô quăng ra ngoài.
Hắn ngưng mắt nhìn về phía Quý Thanh Trác, cứng đờ nói một tiếng: "Ngồi xuống. ”
Quý Thanh Trác đem chính mình đặt lên bàn, nửa chặng đường trước lớp pháp thuật của Diệp Đoạn Hồng là giảng giải nguyên lý thi triển pháp thuật cùng những điều cần chú ý, nửa sau là tự do luyện tập.
Hôm nay hắn giảng pháp thuật thực cơ sở, là ngự không thuật, yêu cầu cần phải cộng hưởng với khí lưu trong không khí, dẫn động dòng khí nâng chính mình lên trời, đây là một loại phương thức ngự không cơ bản nhất.
Quý Thanh Trác lúc này nghiêm túc nghe giảng, Diệp Đoạn Hồng nói những điều cần lưu ý, cô toàn bộ ghi nhớ, hơn nữa, trong lòng cô đang mặc niệm rất nhiều con số.
Thể trọng của cô, luồng khí lớn nhất có thể bị ảnh hưởng bởi pháp lực thấp kém của cô, kích thước lực cản của không khí, còn có góc độ vào không khí...
Những số liệu này được cô dùng ngọn bút viết trên giấy, tính toán phức tạp khổng lồ tiến hành trong đầu cô.
Hệ thống không hiểu được những số liệu này, nó cảm thấy Quý Thanh Trác là đang chọc cười.
Thậm chí, Diệp Đoạn Hồng còn phát hiện cô vẫn đang cúi đầu tính toán cái gì đó, hắn đi tới cúi đầu nhìn những con số Quý Thanh Trác viết.
Hắn khinh thường mà cười khẽ một tiếng nói: "Quý Thanh Trác, đây cũng không phải là lớp trận pháp học, pháp thuật là yêu cầu tự mình đi thể nghiệm, ở trong lòng diễn luyện một trăm lần cũng so ra kém hơn tự mình đi thử xem, ngươi viết nhiều hơn nữa lại có ích lợi gì đây? ”
Quý Thanh Trác trầm mặc đem ngọn bút của mình buông xuống, cô viết ra một chuỗi con số cuối cùng, lúc này, ở lúc sau khi Diệp Đoạn Hồng nói xong, trong số đệ tử học tập có một đạo tiếng cười bén nhọn vang lên.
"Đúng vậy, lần đầu tiên trong cửa tiểu khảo nghiệm, ngươi chính là người cuối cùng." Thu Minh Tuyết cùng lớp học với cô trợn trắng mắt: "Cũng không biết cái phàm nhân tư chất tầm thường như ngươi vì cái gì lại muốn ăn vạ trong môn phái, chiếm dụng tài nguyên môn phái. ”
Quý Thanh Trác khép lại, nâng mắt lên tới đã thấy Doanh Tụ ngồi bên cạnh Thu Minh Tuyết đang lôi kéo vạt áo nàng ta lại làm nàng ta không cần nói nữa.
Điểm khảo hạch môn trung ba năm sau của Huyền Vân Tông, ngoại trừ điểm khảo hạch thí nghiệm cuối cùng chiếm phần lớn ra thì ngày thường biểu hiện trên lớp học cũng phải đưa vào tiêu chuẩn của khảo hạch, công tác bên ngoài cùng biểu hiện trên lớp đều ảnh hưởng đến thành tích khảo hạch.
Diệp Đoạn Hồng tuy rằng hung, hơn nữa còn ghét bỏ cô nhưng tiêu chuẩn chấm điểm lớp học của hắn thực nghiêm khắc minh bạch, tỷ như lớp học trước dạy Hỏa Diễm Thuật, hắn sẽ xây dựng tiêu chuẩn cho kích thước ngọn lửa, hình dạng, nhiệt độ cao thấp chế định ra, dựa theo đó mà đánh giá điểm số của lớp học lần này, có bốn cấp bậc Giáp Ất Bính Đinh.
Lần đó Hỏa Diễm Thuật, Quý Thanh Trác tuy rằng chỉ làm ra tới một ngọn lửa to bằng móng tay, liền ngay cả điểm một điếu thuốc cũng đều không đủ, nhưng bởi vì cô phóng xuất ra hình dạng ngọn lửa đủ hoàn mỹ, độ ấm cũng đủ cao cho nên Diệp Đoạn Hồng vẫn là xụ mặt, vô cùng ghét bỏ cho cô một cái Ất đẳng, điều này làm cho Quý Thanh Trác chỉ muốn hô to ngoài ý muốn, ngọn lửa của cô đều nhỏ như vậy!
Lúc này đây là Ngự Không Thuật, đồng dạng có tiêu chuẩn khảo hạch, thi chính là treo ở trên không trung lấy được ba tấm tín hiệu trên không trong thời gian dài ngắn, mà Ngự Không Thuật khảo nghiệm địa điểm đồng dạng có nguy hiểm.
Diệp Đoạn Hồng dẫn bọn họ đi tới trên một vách đá cao trong động phủ, hắn không làm ra những cái sương mù huyền ảo kia, từ vách núi cao nhìn xuống có thể thấy rõ ràng nham thạch cứng rắn đan xen cùng với vách núi cao trăm trượng.
Bọn họ nắm giữ Ngự Không Thuật, muốn nhảy vào trong vách núi lấy biển hiệu lấp lánh ánh sáng ở giữa vách núi.
Quý Thanh Trác sợ cao, hơn nữa pháp lực không đủ, khảo nghiệm Ngự Không Thuật này đối với cô thật sự là... Một nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng đi qua." Diệp Đoạn Hồng lạnh giọng nói với Quý Thanh Trác, "Nếu ngươi không chống đỡ được chính mình, ta sẽ không cứu ngươi, làm người tổng nên có chút tự hiểu lấy mình. ”
"Đúng vậy." Thu Minh Tuyết từ bên cạnh bọn họ nhẹ nhàng lướt qua, nàng ta ngẩng đầu đứng ở phía trước đám đệ tử này, giống như một con tiểu khổng tước kiêu ngạo, "Diệp trưởng lão, ta đến trước. ”
Nàng ta ngửa đầu, nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy hướng xuống vực sâu, thân hình nhẹ nhàng tuy có chút không xong nhưng vẫn thực mau đem ba tấm tín hiệu ôm vào trong tay.
Diệp Đoạn Hồng tính: "Thời gian nửa nén nhang, rất nhanh. ”
Đi theo phía sau Thu Minh Tuyết chính là Doanh Tụ, tốc độ của nàng ấy nhanh hơn so với Thu Minh Tuyết, nhưng là sau khi chú ý tới ánh mắt Thu Minh Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm, nàng ấy liền thả chậm bước đi, thậm chí còn làm chính mình lảo đảo trên không trung, cuối cùng thời gian dài hơn Thu Minh Tuyết một chút.
Sau đó đệ tử đến khảo nghiệm, cũng không nhanh như hai người các nàng, Quý Thanh Trác ở cuối cùng.
Cô đứng sau đám người, ngón tay xoa xoa góc áo của mình, ngay cả hệ thống cũng lo lắng mà nói: “Ký chủ, ta còn là khuyên ngươi không cần thử, này nếu xảy ra cái ngoài ý muốn, ta thật sự không năng lực cứu ngươi.”
"Ta biết." Quý Thanh Trác an ủi hệ thống.
Nhưng cô vẫn là đi ra phía trước, Diệp Đoạn Hồng nhắc nhở cô: "Quý Thanh Trác, ngươi vẫn là không cần chính mình chịu chết. ”
Diệp Đoạn Hồng biết rõ lấy tu vi hiện tại của Quý Thanh Trác, căn bản không có khả năng hoàn chỉnh mà đem Ngự Không Thuật thi triển ra.
Quý Thanh Trác cúi đầu, cô đem ngoại bào dày nặng nề của mình bỏ đi, chỉ lộ ra dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, nếu khoác ngoại bào kia cô sẽ nặng hơn rất nhiều.
Cô đứng thẳng trên vách đá, những tảng đá màu trắng lạnh làm người cảm thấy áp bức rất lớn, cô sợ cao, liền ngay cả liếc mắt nhìn xuống một cái cũng đều váng đầu hoa mắt.
Trên vách đá gió mạnh phần phật đem vạt áo cô thổi bay, cô nhắm hai mắt lại, không nhìn độ cao khiến người ta sợ hãi dưới thân.
Diệp Đoạn Hồng, Thu Minh Tuyết đều an tĩnh nhìn chăm chú vào cô, bọn họ không cảm thấy cô có thể nhảy xuống.
Quý Thanh Trác nhớ tới, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lần đầu tiên dẫn cô thuận gió mà đi, hắn đối với cô nói.
"Nếu muốn tu tiên, muốn rong ruổi với thiên địa, vì sao lại phải sợ cao?"
Làn váy mềm mại bị gió thổi nhấc lên, mắt cá chân gầy gò của cô run rẩy.
Trong con ngươi lạnh lùng của Diệp Đoạn Hồng phản chiếu thân ảnh cô, sau đó bị cảm xúc khϊếp sợ thay thế.
Quý Thanh Trác từ trên vách núi nhảy xuống, tựa như thừa gió.
Bình luận truyện