Ngươi Có Thể Hay Không Công Lược Vai Phản Diện
Chương 27
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đứng yên ở trên bãi, ngưng mắt nhìn cô.
Lực quan sát của hắn rất mạnh, biến hóa rất nhỏ trên người Quý Thanh Trác hắn sớm đã chú ý tới.
Tỷ như cô mặc quần áo hôm qua đặt ở bên gối, lại tỷ như quần áo hôm nay của cô phá lệ chỉnh tề.
Thoạt nhìn chính là…… Dụng tâm trang điểm qua.
Đầu gỗ cư nhiên cũng sẽ nghĩ cách trang điểm cho chính mình, này thật là hiếm lạ.
Quý Thanh Trác khi nhìn thấy đôi mắt thâm thúy nặng nề của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc liền có chút hối hận, đều trách cái hệ thống kia nói cái gì mà hẹn hò, hiện tại cô thật đúng cho rằng là hẹn hò.
Thời điểm cô cách Tɦẩʍ ɖυng Ngọc khoảng cách ba thước liền ngừng lại, nguyên bản bàn tay vốn đang xách váy để cho làn váy không được dính vào bùn đất trong rừng cũng buông lỏng.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc rũ mắt nhìn, đầu ngón tay có phong xoay chuyển, một tầng khí lưu mỏng manh nâng làn váy của cô lên.
"Ngươi không biết hôm nay là ngày gì?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hỏi cô.
"Ngày gì?" Quý Thanh Trác cúi đầu nhìn mũi giày chính mình, nhỏ giọng hỏi.
"Hôm nay là ngày khai sơn của Huyền Vân tông, có thể đến chợ bên ngoài tông môn đi dạo một chút." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc chậm rãi nói.
Huyền Vân Tông là môn phái tu tiên, quản lý nội bộ thực nghiêm khắc, đệ tử trước khi thông qua khảo hạch trong môn thì không cho phép tự tiện rời khỏi tông môn, nhưng là mỗi nửa tháng sẽ mở sơn môn một lần để cho các đệ tử ra ngoài chọn mua những vật phẩm cần thiết hàng ngày, hoặc là liên hệ với người nhà của mình.
Thật ra Quý Thanh Trác nhập môn tới nay đã bỏ lỡ rất nhiều lần ngày khai sơn, cô cũng không nghĩ đi mua cái gì.
Huyền Vân Tông mỗi tháng sẽ phát linh thạch cho tất cả đệ tử, mỗi người một trăm cái trung phẩm linh thạch, rất là phong phú, đến nỗi mặt khác đệ tử thân truyền trong môn sẽ có một mức chi tiêu khác, cái này liền phải từ sư phụ bọn họ phụ trách, Ngu Tố Không lần đầu tiên thu đồ đệ nên không có kinh nghiệm gì, quên cung cấp linh thạch cho Quý Thanh Trác, Quý Thanh Trác cũng không có khả năng tìm hắn.
Cô chỉ là đem mấy trăm khối trung phẩm linh thạch mình nhận được ném vào trong bình, giấu ở dưới gầm giường, tiểu hà bao cô mang theo bên người quá nhỏ, nhưng không chứa được những cái tảng đá lấp lánh này.
Thoạt nghe muốn đi ra ngoài dạo chợ, Quý Thanh Trác liền co quắp sờ sờ túi tiền khô quắt của chính mình, bên trong có ba đồng bạc, còn có Ngự Linh Tác của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cho cô trong ngày đại hội Thăng Tiên.
“Ta... Trở về lấy linh thạch.” Quý Thanh Trác nói.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đem cổ tay cô kéo lại: "Ta có. ”
Nghiêm khắc mà nói, hắn được coi là tu sĩ có tiền trong Huyền Vân tông, Đông Sơn hoàng tộc chính là một cái đại gia tộc, lại từng là hoàng tộc ở nhân gian, lâu dài cho tới nay tích lũy tài phú phong phú, hiện tại gia tộc này chỉ còn lại hắn, những tài sản kia tự nhiên do hắn kế thừa.
Quý Thanh Trác hơi xấu hổ tiêu tiền của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, vì thế cô nói với hắn: "Vậy trở về ta trả lại ngươi. ”
"Được." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc chỉ ngắn gọn đáp một tiếng.
Quý Thanh Trác bị hắn mang lên Táng Tuyết Kiếm, cô hiện tại đã quen với độ cao ngự kiếm mà đi, đối mặt với gió trước mặt cũng không còn sợ hãi nữa.
Cô cũng không phải là một người sợ hãi tất cả những cái ngoại vật, cô chỉ là đơn thuần... Không quen... Hoặc là nói, hầu như không có tiếp xúc qua.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc vẫn mặc xiêm y thuần trắng của hắn như trước, hoa tiên đàm trong tay áo nở rộ trong gió, nhẹ nhàng phiêu dật như tiên.
Huyền Vân tông có rất nhiều lối vào sơn môn, lúc trước mở ra thăng tiên đại hội Thủy Vân phong một chỗ kia cũng chỉ là một chỗ tương đối hẻo lánh, mà đối mặt với sơn môn thuộc về tu tiên thế giới kia lại càng thêm nguy nga cùng trang nghiêm.
Hồng Mông vân khí đem sơn môn cao lớn che lấp, đem hai chỗ cực lớn trên đỉnh núi ôm lấy, hình thành một cái thiên nhiên cửa vào, ở chỗ này, nhộn nhạo pháp thuật vô hình gợn sóng, mỗi một vị tu sĩ xuyên qua tựa như xuyên qua cánh cửa của thời không, đem cấm chế gợn sóng đẩy ra.
Chỉ có tu sĩ Huyền Vân tông mới có thể ra vào trong đó, nếu là người ngoài liền sẽ bị ngăn lại.
Khi thân ảnh nho nhỏ của các tu sĩ phi hành ở trước sơn môn Huyền Vân tông thật lớn, nhỏ bé như côn trùng. Thời điểm Quý Thanh Trác nhìn thấy kiến trúc này liền cảm giác được một loại áp bách đan xen với cảm giác mênh mông kỳ diệu, giống như là một mảnh bầu trời xanh trong vắt như vậy đang nặng nề hướng về phía cô đè ép xuống dưới.
Tu tiên giới thật đúng là kỳ diệu, cô nghĩ thầm như thế, cô chưa bao giờ gặp qua cái phong cảnh như vậy.
"Lần đầu tiên thấy?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc tựa hồ nhìn ra trong mắt cô xa lạ cùng kinh ngạc.
"Ừm." Quý Thanh Trác gật gật đầu, cô chưa từng thấy qua bầu trời xanh mênh mông lại chân thật như vậy, "Nơi này rất tốt. ”
"Rất tốt?" Giọng nói Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hàm chứa một chút ý vị không rõ ý cười.
Thời điểm ra khỏi sơn môn, tới tới lui lui gặp rất nhiều tu sĩ, trong lúc đó mặc kệ là đệ tử nhập môn sớm hơn Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, lại hoặc là tiểu đệ tử cùng bọn họ đi qua thăng tiên đại hội, sau khi gặp Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, có người còn dừng lại gọi một tiếng "Thẩm sư huynh".
Địa vị của hắn trong Huyền Vân tông thập phần đặc thù, rốt cuộc vị Viễn Vụ chân nhân kia thực lực mạnh nhất, bối phận lại cao trong Huyền Vân tông là sư phụ của hắn, người đứng đầu chính đạo khôi thủ tu tiên giới, danh hiệu nặng nề như vậy đè xuống tựa hồ cũng chỉ có Tɦẩʍ ɖυng Ngọc mới có thể tiếp được.
Quý Thanh Trác thật sự là nghĩ không ra, một cái tương lai đại vai ác như thế nào lại trở thành đồ đệ chính đạo khôi thủ, liền… rất thái quá, hơn nữa, cô còn không biết Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đã từng trải qua cái gì, hắn lại muốn làm cái gì.
Cũng không có khả năng hắn thật sự đến Huyền Vân Tông bái sư học nghệ chứ?
Ngay tại thời điểm Quý Thanh Trác cùng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc sóng vai đứng ở trên Táng Tuyết Kiếm tự hỏi mấy cái vấn đề này, phía sau cô bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc.
"Linh tài trong lớp luyện dược của ta lại dùng hết, lần này trở về ta muốn để phụ hoàng lục soát cho ta một ít." Thu Minh Tuyết cùng Doanh Tụ hai người sử dụng phù chú phi hành phối hợp với Ngự Không Thuật cùng nhau bay hướng về phía sơn môn.
Doanh Tụ nghe vậy liền nhíu nhíu mày, nàng ấy có chút lo sợ bất an mà nói: "Công chúa, người muốn những linh tài này đối với tu sĩ trong Huyền Vân tông mà nói thì có lẽ chỉ là tài liệu bình thường, nhưng đối với Trạch quốc của chúng ta, đó đều là những kỳ trân dị bảo phải vận dụng lực lượng cả nước mới có thể vơ vét được a. ”
“Vì người sưu tập mấy thứ này hao tài tốn của này, công chúa…… Như vậy không ổn.” Doanh Tụ khuyên nhủ nói.
"Ngươi tu tiên rồi liền bắt đầu không biết nặng nhẹ sao?" Thu Minh Tuyết nắm lấy cánh tay Doanh Tụ, quan sát nô ấn bên trong cổ tay nàng, " Ngươi đời này kiếp này chính là tôi tớ của ta, tu vi có cao hơn nữa cũng vô dụng.”
"Dạ… Là ta vượt quá khuôn phép..." Doanh Tụ thực mau rũ mắt nói.
Lúc này, Thu Minh Tuyết mới chú ý tới Quý Thanh Trác ở phía trước, nàng ta vốn định bay lên trào phúng cô một phen, phàm nhân không biết trời cao đất dày như thế, thế nhưng cũng muốn cướp đi vị trí thứ ba trong khảo hạch trung môn của nàng?
Nhưng là thời điểm Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cảm ứng được khí tức của Thu Minh Tuyết đến gần liền đột nhiên làm cho Táng Tuyết Kiếm gia tốc, hắn mang theo Quý Thanh Trác bay nhanh, phảng phất như tốc độ trước đó là tốc độ chậm nhất của Táng Tuyết Kiếm.
Quý Thanh Trác còn đang nghe lén cuộc nói chuyện giữa Thu Minh Tuyết cùng Doanh Tụ, thời điểm Thu Minh Tuyết dừng lại cuộc nói chuyện, lúc chú ý tới nàng, cô liền khẽ thở dài một hơi.
Tiểu công chúa Trạch Quốc này phỏng chừng lại muốn tới tìm cô.
Quý Thanh Trác không rõ mỗi lần Thu Minh Tuyết nói những lời này có cái ý nghĩa gì, thực ngốc cũng thực xuẩn, hơn nữa cô căn bản không để những lời nói này ở trong lòng.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc tăng nhanh tốc độ của Táng Tuyết kiếm đem Thu Minh Tuyết ném ra, nàng ta vẫn luôn luôn tranh cường háo thắng, này khiến nàng ta càng tức giận.
"Ta thấy cái này Huyền Vân tông đại sư huynh cũng là cái mù mắt, cư nhiên có thể coi trọng nàng." Thu Minh Tuyết đương nhiên biết người mang theo Quý Thanh Trác chính là Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, "Che chở một cái phế vật như vậy, sớm muộn gì cũng cùng với nàng xui xẻo cùng nhau. ”
"Công chúa..." Doanh Tụ nhỏ giọng nhắc nhở nàng ta.
Nói Quý Thanh Trác còn có thể, nói Tɦẩʍ ɖυng Ngọc là không có ổn lắm.
Hai người các nàng vẫn là rời đi, ngày khai sơn khó có được này không thể bỏ lỡ, phải tranh thủ thời gian làm việc.
Quý Thanh Trác thẳng đến khi bị Tɦẩʍ ɖυng Ngọc mang theo vào trong chợ, cô mới hậu tri hậu giác phản ứng lại đây hình như thật sự là hẹn hò, trên sách đều viết như vậy.
Đi dạo phố, xem phim điện ảnh, nắm tay nhỏ, và sau đó lại thân thân...
Không phải…Cô suy nghĩ cái gì đâu?
Quý Thanh Trác nuốt một ngụm nước miếng, vỗ vỗ gương mặt chính mình.
Cái chợ này là tu sĩ tụ tập thành thị, quy mô không tính là lớn, nhưng bởi vì lưng tựa vào Huyền Vân Tông cho nên thập phần phồn hoa.
Địa phương bọn họ đang ở vừa vặn là khu vực bán linh thú, trong lớp ngự thú làm cho Quý Thanh Trác rất chật vật ấu tể Huyền Sương Thú cũng từng đoàn từng đoàn chen chúc ở ven đường, phát ra tiếng kêu anh anh.
Huyền Sương thú ấu tể này thực đáng yêu, thoạt nhìn rất có thể mê hoặc người, nhưng Quý Thanh Trác biết nó có thể lớn lên so với người còn cao hơn, vì thế nàng vội vàng chạy ra xa.
"Nhỏ như vậy, ngươi sợ cái gì?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cúi người, xách cổ một con tiểu Huyền Sương Thú đang bán ven đường lên, tiểu gia hỏa này bốn chân điên cuồng đạp loạn lại giãy giụa, nó thực sự sợ hãi Tɦẩʍ ɖυng Ngọc.
"Nó đá ta một cước." Quý Thanh Trác hiện tại nhớ tới trong lòng còn sợ hãi.
"Muốn sao?" Nếu không phải nhìn thấy Quý Thanh Trác sau giờ học vụиɠ ŧяộʍ nghiên cứu hướng dẫn nuôi dưỡng tuổi dậy thì của Huyền Sương Thú, hắn liền thật tin Quý Thanh Trác không thích Huyền Sương Thú.
"Không mang theo linh thạch." Quý Thanh Trác nghĩ đến ba đồng bạc trong hà bao của mình, "Tiểu Ngọc sư huynh, chúng ta đi thôi. ”
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đem Tiểu Huyền Sương Thú ném vào trong ngực Quý Thanh Trác, Quý Thanh Trác không đành lòng để nó rơi trên mặt đất, vì thế theo bản năng tiếp nhận, tiểu gia hỏa lạnh lẽo này vẫn luôn rúc vào trong lồng ngực cô.
Cánh tay Quý Thanh Trác ôm nó cứng đờ nhưng cô lại không dám động đậy.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc phó linh thạch đi, người bán kia báo ra một trăm cái trung phẩm linh thạch giá cả, này không tính là đắt.
"Nói với nàng là mười cái." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đem linh thạch cho.
Quý Thanh Trác ôm tiểu Huyền Sương Thú rời đi, cuối cùng cũng thích ứng với tiểu gia hỏa này.
Cô xác thật thực thích vật nhỏ đáng yêu này, vì thế cô cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Huyền Sương thú.
“Trác Trác, không phải là sợ hãi sao?” Tɦẩʍ ɖυng Ngọc vuốt ve chuôi kiếm bên hông một chút, lại hỏi cô.
"Nhỏ..." Quý Thanh Trác nghĩ nghĩ một chút, liền nói một chữ.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc tự nhiên có thể minh bạch ý tứ của cô, cô có thể tiếp nhận Huyền Sương Thú khi còn bé.
Hắn rũ mắt nhìn Quý Thanh Trác, cô rõ ràng là vui vẻ, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cảm xúc của cô phần lớn thời gian đều rất nông rất nhạt cũng rất khó phát hiện, tựa như gỗ khô.
Nhưng là cái đầu gỗ này tựa hồ cũng khá dễ hống?
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc kỳ thật có một bí mật không nói ra miệng, đó chính là hắn kỳ thật cũng là lần đầu tiên đến chợ dưới chân núi Huyền Vân Tông.
Hắn chỉ là nghĩ, Quý Thanh Trác hẳn là có thể thích nơi này, hắn rất tò mò một khối đầu gỗ có thể biến thành bộ dáng gì.
Dựa theo kế hoạch, hắn hẳn là ở lối vào chợ từ ngự kiếm đáp xuống, nhưng vừa mới bay qua đầu liền trực tiếp tiến vào trong đống linh thú.
Quý Thanh Trác ôm một con Huyền Sương Thú nho nhỏ đi theo Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, cô không biết phương hướng, cô cho rằng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc là người quen cũ ở đây, vì thế cô liền từng bước từng bước theo sát hắn, một chút dư quang cũng đều không hướng đi nơi khác.
Dù sao cô cũng không quá cảm thấy hứng thú với những thứ khác, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đi đâu cô liền đi theo đấy.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc vốn định quan sát ánh mắt Quý Thanh Trác, nhìn xem cô cảm thấy hứng thú với nơi nào thì hắn liền dẫn cô đi đến nơi đó.
Kết quả cô cứ như vậy một bước không ngừng đi theo hắn, ánh mắt thậm chí không có một chút lệch đi.
Vì thế, hai người lần đầu tiên tới nơi này bỗng nhiên lâm vào tình cảnh xấu hổ không biết phương hướng.
Lực quan sát của hắn rất mạnh, biến hóa rất nhỏ trên người Quý Thanh Trác hắn sớm đã chú ý tới.
Tỷ như cô mặc quần áo hôm qua đặt ở bên gối, lại tỷ như quần áo hôm nay của cô phá lệ chỉnh tề.
Thoạt nhìn chính là…… Dụng tâm trang điểm qua.
Đầu gỗ cư nhiên cũng sẽ nghĩ cách trang điểm cho chính mình, này thật là hiếm lạ.
Quý Thanh Trác khi nhìn thấy đôi mắt thâm thúy nặng nề của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc liền có chút hối hận, đều trách cái hệ thống kia nói cái gì mà hẹn hò, hiện tại cô thật đúng cho rằng là hẹn hò.
Thời điểm cô cách Tɦẩʍ ɖυng Ngọc khoảng cách ba thước liền ngừng lại, nguyên bản bàn tay vốn đang xách váy để cho làn váy không được dính vào bùn đất trong rừng cũng buông lỏng.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc rũ mắt nhìn, đầu ngón tay có phong xoay chuyển, một tầng khí lưu mỏng manh nâng làn váy của cô lên.
"Ngươi không biết hôm nay là ngày gì?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hỏi cô.
"Ngày gì?" Quý Thanh Trác cúi đầu nhìn mũi giày chính mình, nhỏ giọng hỏi.
"Hôm nay là ngày khai sơn của Huyền Vân tông, có thể đến chợ bên ngoài tông môn đi dạo một chút." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc chậm rãi nói.
Huyền Vân Tông là môn phái tu tiên, quản lý nội bộ thực nghiêm khắc, đệ tử trước khi thông qua khảo hạch trong môn thì không cho phép tự tiện rời khỏi tông môn, nhưng là mỗi nửa tháng sẽ mở sơn môn một lần để cho các đệ tử ra ngoài chọn mua những vật phẩm cần thiết hàng ngày, hoặc là liên hệ với người nhà của mình.
Thật ra Quý Thanh Trác nhập môn tới nay đã bỏ lỡ rất nhiều lần ngày khai sơn, cô cũng không nghĩ đi mua cái gì.
Huyền Vân Tông mỗi tháng sẽ phát linh thạch cho tất cả đệ tử, mỗi người một trăm cái trung phẩm linh thạch, rất là phong phú, đến nỗi mặt khác đệ tử thân truyền trong môn sẽ có một mức chi tiêu khác, cái này liền phải từ sư phụ bọn họ phụ trách, Ngu Tố Không lần đầu tiên thu đồ đệ nên không có kinh nghiệm gì, quên cung cấp linh thạch cho Quý Thanh Trác, Quý Thanh Trác cũng không có khả năng tìm hắn.
Cô chỉ là đem mấy trăm khối trung phẩm linh thạch mình nhận được ném vào trong bình, giấu ở dưới gầm giường, tiểu hà bao cô mang theo bên người quá nhỏ, nhưng không chứa được những cái tảng đá lấp lánh này.
Thoạt nghe muốn đi ra ngoài dạo chợ, Quý Thanh Trác liền co quắp sờ sờ túi tiền khô quắt của chính mình, bên trong có ba đồng bạc, còn có Ngự Linh Tác của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cho cô trong ngày đại hội Thăng Tiên.
“Ta... Trở về lấy linh thạch.” Quý Thanh Trác nói.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đem cổ tay cô kéo lại: "Ta có. ”
Nghiêm khắc mà nói, hắn được coi là tu sĩ có tiền trong Huyền Vân tông, Đông Sơn hoàng tộc chính là một cái đại gia tộc, lại từng là hoàng tộc ở nhân gian, lâu dài cho tới nay tích lũy tài phú phong phú, hiện tại gia tộc này chỉ còn lại hắn, những tài sản kia tự nhiên do hắn kế thừa.
Quý Thanh Trác hơi xấu hổ tiêu tiền của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, vì thế cô nói với hắn: "Vậy trở về ta trả lại ngươi. ”
"Được." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc chỉ ngắn gọn đáp một tiếng.
Quý Thanh Trác bị hắn mang lên Táng Tuyết Kiếm, cô hiện tại đã quen với độ cao ngự kiếm mà đi, đối mặt với gió trước mặt cũng không còn sợ hãi nữa.
Cô cũng không phải là một người sợ hãi tất cả những cái ngoại vật, cô chỉ là đơn thuần... Không quen... Hoặc là nói, hầu như không có tiếp xúc qua.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc vẫn mặc xiêm y thuần trắng của hắn như trước, hoa tiên đàm trong tay áo nở rộ trong gió, nhẹ nhàng phiêu dật như tiên.
Huyền Vân tông có rất nhiều lối vào sơn môn, lúc trước mở ra thăng tiên đại hội Thủy Vân phong một chỗ kia cũng chỉ là một chỗ tương đối hẻo lánh, mà đối mặt với sơn môn thuộc về tu tiên thế giới kia lại càng thêm nguy nga cùng trang nghiêm.
Hồng Mông vân khí đem sơn môn cao lớn che lấp, đem hai chỗ cực lớn trên đỉnh núi ôm lấy, hình thành một cái thiên nhiên cửa vào, ở chỗ này, nhộn nhạo pháp thuật vô hình gợn sóng, mỗi một vị tu sĩ xuyên qua tựa như xuyên qua cánh cửa của thời không, đem cấm chế gợn sóng đẩy ra.
Chỉ có tu sĩ Huyền Vân tông mới có thể ra vào trong đó, nếu là người ngoài liền sẽ bị ngăn lại.
Khi thân ảnh nho nhỏ của các tu sĩ phi hành ở trước sơn môn Huyền Vân tông thật lớn, nhỏ bé như côn trùng. Thời điểm Quý Thanh Trác nhìn thấy kiến trúc này liền cảm giác được một loại áp bách đan xen với cảm giác mênh mông kỳ diệu, giống như là một mảnh bầu trời xanh trong vắt như vậy đang nặng nề hướng về phía cô đè ép xuống dưới.
Tu tiên giới thật đúng là kỳ diệu, cô nghĩ thầm như thế, cô chưa bao giờ gặp qua cái phong cảnh như vậy.
"Lần đầu tiên thấy?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc tựa hồ nhìn ra trong mắt cô xa lạ cùng kinh ngạc.
"Ừm." Quý Thanh Trác gật gật đầu, cô chưa từng thấy qua bầu trời xanh mênh mông lại chân thật như vậy, "Nơi này rất tốt. ”
"Rất tốt?" Giọng nói Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hàm chứa một chút ý vị không rõ ý cười.
Thời điểm ra khỏi sơn môn, tới tới lui lui gặp rất nhiều tu sĩ, trong lúc đó mặc kệ là đệ tử nhập môn sớm hơn Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, lại hoặc là tiểu đệ tử cùng bọn họ đi qua thăng tiên đại hội, sau khi gặp Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, có người còn dừng lại gọi một tiếng "Thẩm sư huynh".
Địa vị của hắn trong Huyền Vân tông thập phần đặc thù, rốt cuộc vị Viễn Vụ chân nhân kia thực lực mạnh nhất, bối phận lại cao trong Huyền Vân tông là sư phụ của hắn, người đứng đầu chính đạo khôi thủ tu tiên giới, danh hiệu nặng nề như vậy đè xuống tựa hồ cũng chỉ có Tɦẩʍ ɖυng Ngọc mới có thể tiếp được.
Quý Thanh Trác thật sự là nghĩ không ra, một cái tương lai đại vai ác như thế nào lại trở thành đồ đệ chính đạo khôi thủ, liền… rất thái quá, hơn nữa, cô còn không biết Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đã từng trải qua cái gì, hắn lại muốn làm cái gì.
Cũng không có khả năng hắn thật sự đến Huyền Vân Tông bái sư học nghệ chứ?
Ngay tại thời điểm Quý Thanh Trác cùng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc sóng vai đứng ở trên Táng Tuyết Kiếm tự hỏi mấy cái vấn đề này, phía sau cô bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc.
"Linh tài trong lớp luyện dược của ta lại dùng hết, lần này trở về ta muốn để phụ hoàng lục soát cho ta một ít." Thu Minh Tuyết cùng Doanh Tụ hai người sử dụng phù chú phi hành phối hợp với Ngự Không Thuật cùng nhau bay hướng về phía sơn môn.
Doanh Tụ nghe vậy liền nhíu nhíu mày, nàng ấy có chút lo sợ bất an mà nói: "Công chúa, người muốn những linh tài này đối với tu sĩ trong Huyền Vân tông mà nói thì có lẽ chỉ là tài liệu bình thường, nhưng đối với Trạch quốc của chúng ta, đó đều là những kỳ trân dị bảo phải vận dụng lực lượng cả nước mới có thể vơ vét được a. ”
“Vì người sưu tập mấy thứ này hao tài tốn của này, công chúa…… Như vậy không ổn.” Doanh Tụ khuyên nhủ nói.
"Ngươi tu tiên rồi liền bắt đầu không biết nặng nhẹ sao?" Thu Minh Tuyết nắm lấy cánh tay Doanh Tụ, quan sát nô ấn bên trong cổ tay nàng, " Ngươi đời này kiếp này chính là tôi tớ của ta, tu vi có cao hơn nữa cũng vô dụng.”
"Dạ… Là ta vượt quá khuôn phép..." Doanh Tụ thực mau rũ mắt nói.
Lúc này, Thu Minh Tuyết mới chú ý tới Quý Thanh Trác ở phía trước, nàng ta vốn định bay lên trào phúng cô một phen, phàm nhân không biết trời cao đất dày như thế, thế nhưng cũng muốn cướp đi vị trí thứ ba trong khảo hạch trung môn của nàng?
Nhưng là thời điểm Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cảm ứng được khí tức của Thu Minh Tuyết đến gần liền đột nhiên làm cho Táng Tuyết Kiếm gia tốc, hắn mang theo Quý Thanh Trác bay nhanh, phảng phất như tốc độ trước đó là tốc độ chậm nhất của Táng Tuyết Kiếm.
Quý Thanh Trác còn đang nghe lén cuộc nói chuyện giữa Thu Minh Tuyết cùng Doanh Tụ, thời điểm Thu Minh Tuyết dừng lại cuộc nói chuyện, lúc chú ý tới nàng, cô liền khẽ thở dài một hơi.
Tiểu công chúa Trạch Quốc này phỏng chừng lại muốn tới tìm cô.
Quý Thanh Trác không rõ mỗi lần Thu Minh Tuyết nói những lời này có cái ý nghĩa gì, thực ngốc cũng thực xuẩn, hơn nữa cô căn bản không để những lời nói này ở trong lòng.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc tăng nhanh tốc độ của Táng Tuyết kiếm đem Thu Minh Tuyết ném ra, nàng ta vẫn luôn luôn tranh cường háo thắng, này khiến nàng ta càng tức giận.
"Ta thấy cái này Huyền Vân tông đại sư huynh cũng là cái mù mắt, cư nhiên có thể coi trọng nàng." Thu Minh Tuyết đương nhiên biết người mang theo Quý Thanh Trác chính là Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, "Che chở một cái phế vật như vậy, sớm muộn gì cũng cùng với nàng xui xẻo cùng nhau. ”
"Công chúa..." Doanh Tụ nhỏ giọng nhắc nhở nàng ta.
Nói Quý Thanh Trác còn có thể, nói Tɦẩʍ ɖυng Ngọc là không có ổn lắm.
Hai người các nàng vẫn là rời đi, ngày khai sơn khó có được này không thể bỏ lỡ, phải tranh thủ thời gian làm việc.
Quý Thanh Trác thẳng đến khi bị Tɦẩʍ ɖυng Ngọc mang theo vào trong chợ, cô mới hậu tri hậu giác phản ứng lại đây hình như thật sự là hẹn hò, trên sách đều viết như vậy.
Đi dạo phố, xem phim điện ảnh, nắm tay nhỏ, và sau đó lại thân thân...
Không phải…Cô suy nghĩ cái gì đâu?
Quý Thanh Trác nuốt một ngụm nước miếng, vỗ vỗ gương mặt chính mình.
Cái chợ này là tu sĩ tụ tập thành thị, quy mô không tính là lớn, nhưng bởi vì lưng tựa vào Huyền Vân Tông cho nên thập phần phồn hoa.
Địa phương bọn họ đang ở vừa vặn là khu vực bán linh thú, trong lớp ngự thú làm cho Quý Thanh Trác rất chật vật ấu tể Huyền Sương Thú cũng từng đoàn từng đoàn chen chúc ở ven đường, phát ra tiếng kêu anh anh.
Huyền Sương thú ấu tể này thực đáng yêu, thoạt nhìn rất có thể mê hoặc người, nhưng Quý Thanh Trác biết nó có thể lớn lên so với người còn cao hơn, vì thế nàng vội vàng chạy ra xa.
"Nhỏ như vậy, ngươi sợ cái gì?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cúi người, xách cổ một con tiểu Huyền Sương Thú đang bán ven đường lên, tiểu gia hỏa này bốn chân điên cuồng đạp loạn lại giãy giụa, nó thực sự sợ hãi Tɦẩʍ ɖυng Ngọc.
"Nó đá ta một cước." Quý Thanh Trác hiện tại nhớ tới trong lòng còn sợ hãi.
"Muốn sao?" Nếu không phải nhìn thấy Quý Thanh Trác sau giờ học vụиɠ ŧяộʍ nghiên cứu hướng dẫn nuôi dưỡng tuổi dậy thì của Huyền Sương Thú, hắn liền thật tin Quý Thanh Trác không thích Huyền Sương Thú.
"Không mang theo linh thạch." Quý Thanh Trác nghĩ đến ba đồng bạc trong hà bao của mình, "Tiểu Ngọc sư huynh, chúng ta đi thôi. ”
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đem Tiểu Huyền Sương Thú ném vào trong ngực Quý Thanh Trác, Quý Thanh Trác không đành lòng để nó rơi trên mặt đất, vì thế theo bản năng tiếp nhận, tiểu gia hỏa lạnh lẽo này vẫn luôn rúc vào trong lồng ngực cô.
Cánh tay Quý Thanh Trác ôm nó cứng đờ nhưng cô lại không dám động đậy.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc phó linh thạch đi, người bán kia báo ra một trăm cái trung phẩm linh thạch giá cả, này không tính là đắt.
"Nói với nàng là mười cái." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đem linh thạch cho.
Quý Thanh Trác ôm tiểu Huyền Sương Thú rời đi, cuối cùng cũng thích ứng với tiểu gia hỏa này.
Cô xác thật thực thích vật nhỏ đáng yêu này, vì thế cô cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Huyền Sương thú.
“Trác Trác, không phải là sợ hãi sao?” Tɦẩʍ ɖυng Ngọc vuốt ve chuôi kiếm bên hông một chút, lại hỏi cô.
"Nhỏ..." Quý Thanh Trác nghĩ nghĩ một chút, liền nói một chữ.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc tự nhiên có thể minh bạch ý tứ của cô, cô có thể tiếp nhận Huyền Sương Thú khi còn bé.
Hắn rũ mắt nhìn Quý Thanh Trác, cô rõ ràng là vui vẻ, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cảm xúc của cô phần lớn thời gian đều rất nông rất nhạt cũng rất khó phát hiện, tựa như gỗ khô.
Nhưng là cái đầu gỗ này tựa hồ cũng khá dễ hống?
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc kỳ thật có một bí mật không nói ra miệng, đó chính là hắn kỳ thật cũng là lần đầu tiên đến chợ dưới chân núi Huyền Vân Tông.
Hắn chỉ là nghĩ, Quý Thanh Trác hẳn là có thể thích nơi này, hắn rất tò mò một khối đầu gỗ có thể biến thành bộ dáng gì.
Dựa theo kế hoạch, hắn hẳn là ở lối vào chợ từ ngự kiếm đáp xuống, nhưng vừa mới bay qua đầu liền trực tiếp tiến vào trong đống linh thú.
Quý Thanh Trác ôm một con Huyền Sương Thú nho nhỏ đi theo Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, cô không biết phương hướng, cô cho rằng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc là người quen cũ ở đây, vì thế cô liền từng bước từng bước theo sát hắn, một chút dư quang cũng đều không hướng đi nơi khác.
Dù sao cô cũng không quá cảm thấy hứng thú với những thứ khác, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đi đâu cô liền đi theo đấy.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc vốn định quan sát ánh mắt Quý Thanh Trác, nhìn xem cô cảm thấy hứng thú với nơi nào thì hắn liền dẫn cô đi đến nơi đó.
Kết quả cô cứ như vậy một bước không ngừng đi theo hắn, ánh mắt thậm chí không có một chút lệch đi.
Vì thế, hai người lần đầu tiên tới nơi này bỗng nhiên lâm vào tình cảnh xấu hổ không biết phương hướng.
Bình luận truyện