Người Con Gái Có "Độc"

Chương 1: Bức tranh thứ nhất



Chính văn chính thức bắt đầu, xin hãy kiên nhẫn

Bản thân Cao Phỉ, nếu nói tỉ mỉ, sẽ là một câu chuyện xưa rất dài.

Đối với chuyện này,An Nhan Nhiên có thể tóm tắt vô cùng ngắn gọn, chỉ có hai chữ: Đần độn.

Tạm thời chưa đề cập tới những mối quan hệ máu mủ, bối cảnh gia đình, chỉ dựa vào việc cùng nhau lớn lên đã đủ làm cho hai người này càng thân thiết quan tâm lẫn nhau nhiều hơn chị em bình thường.

Nhưng trên thực tế, bắt đầu từ năm 7 tuồi, Cao Phỉ chính là khắc tinh của An Nhan Nhiên.

Cao Phỉ có một năng lực hạng nhất mà không ai theo kịp, đó chính là – Tranh giành.

Không cần biết là cô đã có hay không có, giành được có hữu dụng hay không, chỉ cần là đồ củaAn Nhan Nhiên thì Cao Phỉ nhất định sẽ cướp đi.

Thời kỳ tuổi thơ, giành ăn giành chơi; thời đi học, giành bọc sách, bút máy; thời kỳ thiếu niên, giành quần áo, bạn bè; thời kỳ trưởng thành, giành bạn trai, giành cơ hội, giành cả ánh mắt nhìn của người khác… Tóm lại, không phải của người khác Cao Phỉ sẽ không giành, cho dù tranh giành cả thế giới cũng nghĩ là cái mình nên có được.

Bị tranh giành nhiều lần, cho dù tốt tính thế nào, cuối cùng cũng có chút thay đổi – hơn nữa là sau khi xảy ra sự việc kia.

Thật lâu về sau, An Nhan Nhiên lại nghĩ, ở phương diện khác mà nói, sau hai mươi mấy năm bị Cao Phỉ công kích cô cũng chưa từng xuất hiện tài năng gì.

Cho nên từ góc độ này,cô nên dùng ánh mắt khoan dung hơn để đối xử với Cao Phỉ.

Sau khi đi làm, lần đầu tiên An Nhan Nhiên gặp Cao Phỉ, là ở nơi làm việc vào ngày thứ hai.

Không thể không nói, độ nhạy bén về tai mắt của người đàn bà này càng ngày càng tới gần loại động vật nào đó, cô chẳng qua là đang làm ở phòng triển lãm tranh vô tình gặp người nào đó, đối phương liền nghe phong thanh tìm tới.

Phòng triển lãm tranh không lớn, hơn một trăm mét vuông sát đường cửa hàng, phía sau cách ra một kho chứa những bức tranh được gửi, diện tích không còn lại bao nhiêu.

Vị trí của phòng triển lãm tranh thật ra thì không được tốt lắm, nằm ở phía cuối khu phố, mặt tiền lại lõm vào bên trong, bảng hiệu cũng không lớn. Nếu không để ý, người đi đường tuyệt đối sẽ không chú ý tới. Phòng triển lãm tranh buôn bán lại tốt vô cùng, chủ yếu là do ông chủ có mối quan hệ rộng, thường có thể tìm được một ít bức tranh đẹp từ những họa sĩ vô danh .

An Nhan Nhiên đã đi làm ở đây được gần sáu tháng, từ lúc đầu chưa quen thuộc đến sau này thành thạo, thái độ làm việc làm cho ông chủ càng ngày càng hài lòng, gần đây thường ra ngoài đi lang thang tìm các tác phẩm xuất sắc, giao phòng triển lãm cho cô xử lý.

Mặc dù trừ cô ra, phòng triển lãm còn có một người nữa, nhưng là sinh viên làm thêm, cho nên phần lớn các công việc đều do cô đảm nhiệm, lượng công việc tất nhiên không thể nào ít.

Khi Cao Phỉ tới nơi, An Nhan Nhiên vừa tiễn một vị khách hàng lớn. Người chưa tới mà mùi nước hoa đã bay tới, mùi hương quyến rũ quen thuộc, trang điểm còn tinh xảo hơn nhiều so với thời đi học, làm cho Cao Phỉ vốn đã xinh đẹp lạnh lùng lại thêm phần tà mị.

Sau sự kiện kia, An Nhan Nhiên vẫn coi Cao Phỉ như không khí, hơn nữa trước ngày tốt nghiệp mấy ngày, hai người căn bản đã coi nhau như người xa lạ.

Cao Phỉ tới với vẻ mặt tự nhiên, xem xét đánh giá An Nhan Nhiên từ trên xuống dưới, tiếp theo cười một tiếng, nói mình chỉ muốn mua một bức tranh, đối với những chuyện khác không muốn đề cập tới.

An Nhan Nhiên đương nhiên biết đối phương không để ý đến tranh, nếu là ngày trước căn bản sẽ không chú ý tới. Nhưng sáu tháng qua, được rèn luyện với thân phận làm công ăn lương dù sao cũng có chút thay đổi.

Tựa như người ta nói, tâm trạng quyết định tất cả. Muốn bắt đầu làm gì, trước hết phải điều chỉnh tâm trạng của mình cho tốt. Trước đây cô không hiểu, giờ gặp lại, phát hiện ra tâm tình mình so với trước kia, quả nhiên là bình tĩnh hơn nhiều.

Cô thậm chí còn dốc lòng cẩn thận giới thiệu một vài bức tranh mà đối phương tùy ý chọn, thái độ chuyên nghiệp chu đáo ngay cả bản thân cũng phẫn nộ.

Lúc rời đi Cao Phỉ hung hăng nhìn cô vài lần.

Cô biết rõ đối phương tới thể tra xét, cố ý tỏ ra sự kiêu ngạo của một người thành công, lấy cớ để nhục nhã, chèn ép mình. Đáng tiếc là không đoán trước được người vốn nên bị đả kích nặng nề sâu sắc không thể tả thậm chí có khả năng rớt nước mắt mà cả quá trình lại vô cùng bình tĩnh, hoặc có thể nói là vô cảm…

Tình trạng này cứ ba ngày lại xuất hiện một lần.

Đối phương vẫn mượn cớ đến xem tranh, nhưng lại mua hai bức, cũng để lại cho cô danh thiếp để cô đưa đến địa chỉ trong đó, cứ như đây là công việc của cô. An Nhan Nhiên liếc nhìn Cao Phỉ một cái rồi nhận lấy.

Ngày giao bức tranh đó thành phố S có hai trận mưa to, làm sớm không bằng làm khéo, trước đó cô đã thuê xe chạy từ phòng làm việc tới nhưng trời chưa mưa, chỉ có đoạn đường từ lúc xuống xe đi bộ là bị cơn mưa to tầm tã rơi xuống người.

Bức tranh không bị sao, vì đã dùng giấy dầu chống thấm nước bao quanh không có một kẽ hở nào, thê thảm chính là cô, vốn nên xinh đẹp dịu dàng vào đầu mùa hạ nhưng sau buổi chiều lại trở thành một con chuột ướt sũng.

Bộ dáng chật vật ướt sũng không thể tả nổi của cô hoàn toàn khác hẵn với những người có tiếng tăm ở bên trong phòng làm việc, lại gặp một khắc tinh khác trongvận mệnh của cô - Quan Hữu.

ЖЖЖЖЖЖЖ

An Nhan Nhiên vốn học vẽ, nhưng từ nhỏ tài văn chương lại không tốt, nếu nhất định phải dùng từ ngữ thích hợp để miêu tả ngoại hình của Quan Hựu, thì chính là hai chữ: Đẹp mắt.

Rất đẹp mắt, cực kỳ đẹp mắt, nhìn đẹp đến mức không có lời gì miêu tả! Cho nên năm đầu tiên cô nhìn thấy anh, lập tức ngây người tại chỗ - đến nỗi có cảm giác khó thở, những năm sau đó loại tâm tình này phát huy đến cực hạn liền chuyển biến thành hành động.

Quan Hữu, giống như tên của anh, như nhân vật được thượng đế đặc biệt phù hộ, khí chất nghệ thuật tao nhã cộng thêm ngũ quan duy mĩ tinh tế.

Khi đó cô thường xuyên nói đùa, nếu ngày nào đó thật sự vẽ không được nữa, nhất định sẽ đổi nghề làm người đại diện của anh. Dù anh có tùy ý vẽ nguệch ngoạc mấy bức tranh, dựa vào diện mạo của anh cũng sẽ bị mua hết sạch.

Khi đó cô đối với anh, gần như là sùng bái. Học viện mỹ thuật thành phố S ai cũng biết, Quan Hữu là thần của An Nhan Nhiên, anh được cô nâng lên thật cao, giống như ngôi sao phía chân trời.

Sau này cô mới hiểu được, si mê yêu thích quá mức cùng với sự nỗ lực, cũng không nhất định nhận được hồi đáp tương đương nhau. Cô nhỏ bé như vậy, mà anh lại sáng lạn như thế.

“Rực rỡ” hấp dẫn trong học viện khác với “Sáng rực” và người hướng tới sự “Rực rỡ”, mà hạt bụi nhỏ bé giữa trời đất như cô cuối cùng cũng chỉ có thể trở về với vùng đất bình thường.

ЖЖЖЖЖЖ

Phòng làm việc trong suốt thời thượng, giờ này tập trung không ít người, một bên là chiếc bàn dài tinh xảo trên bàn đầy trà bánh và đồ uống, bên trong thậm chí còn có mấy phóng viên đang cầm máy ảnh không ngừng chụp ảnh.

Rất dễ nhận thấy, đây là một hoạt động họp báocủa giới doanh nghiệp.

Một loạt lẵng hoa trong sảnh nói cho cô biết,hôm nay là ngày phòng làm việc này chính thức khai trương.

Quả nhiên, đuổi được sớm không bằng đuổi được khéo, cũng thật khó cho Cao Phỉ, vì cô, ngay cả nghi thức khai trương phòng làm việc của mình cũng tính toán trước.

Một nhân viên bên trong sân làm việc ra chào đón, hỏi rõ cô là đưa tranh, cũng không nhận, trực tiếp chỉ cô một vách tường còn trống ở phía sau phòng làm việc, để cho cô tự mình đi tới treo lên.

Kéo cả người đầy nước theo sau đoàn người đổi vị trí từ bên ngoài vào trong, có người kêu tên của cô.

Vẻ mặt Quan Hữu vô cùng kinh ngạc, trán tinh tế hơi nhíu lại, đáy mắt tựa như còn mang theo chút có thể nói kinh ngạc thương tiếc cũng có thể là thứ gì khác có mức độ phức tạp sâu nặng hơn. Bị ánh mắt đó bao phủ, An Nhan Nhiên cảm giác tay mình có chút vô lực.

Đây là lần thứ hai gặp mặt anh từ sau khi về nước, lần đầu tiên là ở phòng triển lãm kia của cô, đó là lần gặp gỡ ngoài ý muốn cô không thể tránh. Lần này cũng là có người sắp xếp, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu.

Nhìn sang bên cạnh, quả nhiên ánh mắt Cao Phỉ nhẹ nhàng sang đây, hôm nay cô ta là chủ nhân, ăn mặc sặc sỡ lóa mắt, bên cạnh còn có một vị khách tầm ba mươi bốn mươi tuổi đang đứng. Hai người vốn đang nói chuyện, vẻ mặt Cao Phỉ tươi cười, thái độ cực kỳ cung kính lễ phép. Sau khi Quan Hữu mở miệng, ánh mắt của người đàn ông kia cũng bị hấp dẫn sang đây.

An Nhan Nhiên nghĩ, chắc hẳn bộ dạng bây giờ của mình chắc chắn cực kỳ thê thảm, mà lại khiến cho vị khách quý kia của Cao Phỉ tiến lên hỏi thăm: “Vị tiểu thư này, cô cần giúp đỡ không?”

Cao Phỉ đi lên cướp lời cô trước, “Ai dà, sao trời mưa cậu lại không mang theo ô, nhìn xem cậu thành cái dạng này!”

“Hôm nay em để cho cô ấy đưa tranh đến đây?”, Sắc mặt Quan Hữu có chút không vui.

“Vừa hay hôm đó đi qua phòng triển lãm tranh nhìn trúng hai tác phẩm không tệ!”, Cao Phỉ đáp lại, ánh mắt quan tâm nhìn về phía An Nhan Nhiên, “Nhưng phòng tranh lớn như vậy, mà sao một người giao hàng cũng không có? Nếu biết là cậu giao hàng, mình đã tự lái xe đến lấy”

“Cô nói xong chưa?” Lúc này An Nhan Nhiên không có hứng thú với việc Cao Phỉ tự biên tự diễn một nhân vật yếu thế, cô lau nước đọng trên mặt một cái “Treo lên bức tường phía sau đúng không, phiền cô thanh toán hết sau khi tôi treo xong”.

“Cậu không có thời gian? Thật đáng tiếc, định mời cậu ở lại đây chơi một lúc, giới thiệu cho cậu vài doanh nhân - cậu lại vội vàng đi, cậu treo bức tranh lên rồi theo trợ lý của mình thanh toán nhé, người mặc ao vàng đứng bên kia!”, Cao Phỉ nhường đường “Vất vả cho cậu rồi, Nhan Nhiên!”.

Quan Hữu kinh ngạc nhìn An Nhan Nhiên, muốn nói gì đó, nhưng cô đã bước nhanh bỏ đi.

“Cô gái kia cũng học vẽ?”, vị khách quý kia tùy ý hỏi một câu, nhưng Cao Phỉ cũng không tính chuyển đề tài lên người An Nhan Nhiên, chỉ cười nói hiện cô ấy không còn vẽ nữa, sau đó chuyển đề tài khác.

Vị khách kia tên là Lưu Huy, là đàn anh mà Quan Hữu quen lúc du học ở Châu Âu. Về độ nổi tiếng mà nói, Quan Hữu đã giành được giải quán quân trong một cuộc thi không nhỏ ở Châu Âu, hiện giờ đã làmột ngôi sao mới mọc trong giới mỹ thuật. Mà Lưu Huy thì đã là quán quân rất nhiều cuộc thi lớn, nhiều vẻ vang chồng chất, đã là một họa sĩ có danh tiếng tương xứng.

Sau khi Lưu Huy và Quan Hữu về nước mấy ngày thì tới thành phố S, đúng lúc phòng làm việc của Cao Phỉ khai trương, đương nhiên được mời đến cổ vũ. Lúc đó Cao Phỉ tốt nghiệp ở triển lãm tranh, mặc dù có một tác phẩm đặt tên là “Chảy xiết” đã gây được nhiều sự chú ý và tán thưởng, nhưng sau tốt nghiệp một năm rồi vẫn chưa có tác phẩm mới tốt đến thế.

Lần này hạ quyết tâm mở phòng làm việc cá nhân cũng là vì triển khai một con đường hoàn toàn mới cho mình, vì vậy Lưu Huy liền trở thành một nhân vật then chốt và vô cùng quan trọng trên con đường mới của cô, nếunhư có thể nhận được sự đề cử và che chở của anh, những dự định về triển lãm tranh cá nhân của cô cơ bản có thể thành công một nửa.

Nói chuyện qua lại, lời nói của Lưu Huy chứa đầy sự sùng bái khi nói chuyện với Cao Phỉ đã lộ ra mục đích trở về nước lần này.

Thật ra lần này về nước, mục đích thật sự của anh ta là tìm gặp nhân vật truyền thuyết trong giới mỹ thuật: Hạ Tầm Giản.

********

Cao Phỉ rất kinh hãi, trong nháy mắt nghe thấy cái tên này, dường như khó ức chế cảm xúc kích động trong đáy mắt, “Lưu tiên sinh, ngài nói Hạ Tầm Giản tiên sinh chính là Sát Thần trong truyền thuyết sao? Hiện tại ngài ấy đang ở thành phố S?”

Lưu Huy nở nụ cười, “Sát thần chỉ là bên ngoài gọi đùa anh ta thôi”.

“Ngài đã gặp ngài ấy?”

“Mấy năm trước đã gặp một lần ở Châu Âu, nhưng rất tiếc, lúc ấy anh ta đi lại vội vàng, không có cơ hội giao tiếp gì. Chuyện này vẫn làm tôi tiếc nuối mãi.”

“Ngài lại có thể gặp ngài ấy? Những hậu bối chúng tôi đừng nói thấy hình dáng người, ngay cả tác phẩm gốc của ngài ấy cũng chưa từng được thưởng thức. Nghe đâu ngài ấy vô cùng khiêm tốn, gần như chỉ một vài người đã gặp qua ngài ấy. Hơn nữa mấy năm nay ngài ấy không muốn vẽ tranh nữa, cho nên các tác phẩm trước đó đều có giá trên trời, đều bị các đại gia cất giấu trong nhà.”

Cao Phỉ thở dài xong, trong lòng bỗng nhiên nảy một cái, hỏi, “Lưu tiên sinh, tôi nghe nói các tác phẩm của vị đại sư kia đã đạt đến cảnh giới thần phật phẫn nộ, có đúng vậy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện