Người Con Gái Có "Độc"

Chương 25: Bức tranh thứ hai mươi lăm



Editor: song_nhi

Từ nay sẽ chuyển xưng hô anh em nhé

Tỉnh lại thì trời đã tối rồi.

Cô giật giật, phát hiện thân thể giống bị cả xe bánh nghiền áp qua, xương cốt đau đớn mỏi nhừ. Cánh tay vẫn ở trên người cô, cô nằm ở trong lòng ngực của anh, dưới đệm chăn mềm mại hai người ai cũng không mặc quần áo.

Mặt An Nhan Nhiên lại đỏ, cô động động thân thể lần thứ hai, phát hiện người bên cạnh không có phản ứng.

Cô sờ tay lên trán anh, phỏng tay dọa người.

Người không để ý thân thể làm bừa một trận quả nhiên vẫn là tăng thêm bệnh tình, cô cẩn thận vén chăn lên, đi xuống dưới giường mặc quần áo, nhưng mà tay trên lưng lại đem cô kéo trở về.

“Đi đâu?” Anh không có trợn mắt, giọng càng khàn hơn so với trước, trên vầng trán lộ rõ sắc bệnh.

“Lấy thuốc cho anh.”

“Không cần.” Anh đem cô ôm vào trong lòng, “Cứ nằm như vậy một lát.”

Cô nằm trong ngực anh, có thể rõ ràng nghe được trái tim đang đập của anh. Cô nhịn một lát, nhịn không được, “Anh phải uống thuốc trước đã...”

Hai mắt mở che lên lông mi nồng đậm, ánh mắt thâm thúy cho dù trong bóng đêm cũng như vậy lộ ra phần áp lực, “Em có phiền không, nghiện làm bảo mẫu sao?”

“Nào có bảo mẫu làm việc lại bồi ngủ...” Cô đang nói đến đây, lại bị anh xoay người đè xuống phía dưới.

An Nhan Nhiên bị hù, “Không được, coi như anh còn có thể lực lại đến một lần, em cũng không có!”

Môi của anh dừng ở trên cổ cô, nhẹ nhàng cắn một cái, dường như theo sau có tiếng cười rất nhỏ.

Cô vội đang cầm mặt của anh xem kỹ, vẫn là khuôn mặt vô cảm.

Hai má nóng phỏng tay, cô nói cái gì cũng không chịu nhượng bộ, lấy quần áo xuống giường rót nước lấy thuốc, đưa tới trước mặt anh, “Bụng rỗng uống thuốc không tốt, anh uống thuốc trước em đi xuống nấu cháo cho anh.”

“Không cần phiền như vậy phiền, như vậy là được rồi.” Anh chịu đựng uống thuốc xong đặt cái chén xuống, duỗi tay ra, kéo cô lại lên giường.

Chăn mềm bao trùm cả hai người, cô lại khỏa thân quần áo bị anh ném ra ngoài, anh ôm lấy lưng mảnh khảnh của cô, rất nhanh nhắm mắt lại.

An Nhan Nhiên lúc này làm sao ngủ được, trận biến cố hôm nay cô căn bản còn chưa kịp tiêu hoá.

“Ngủ không được?” Anh rõ ràng không mở mắt, lại như cảm nhận được.

“Anh có phải đã không còn giận không?” Cảm giác trận lửa giận này tán đi không hiểu ra sao cả. trận này lửa giận tán không hiểu ra sao cả. Cô tự biết bộ dạng này, nhưng rốt cuộc còn không có tự kỷ đến nỗi nghĩ đến xuân gió nhất độ có thể làm đại sư biến thái nguôi giận.

“Tôi không tức giận.” Người nào đó đáp vô cùng quỷ dị.

“Vậy anh còn đuổi em đi ra ngoài? ~~(_)~~ “

Anh cúi đầu trừng mắt liếc cô một cái, “Nếu tôi thật sự đuổi, em cho là em còn có thể đi vào?”

Từ năm trước lần đầu tiên tức giận đuổi người khiến cho cô bị ốm ở cửa biệt thự, cửa sổ sát đất biệt thự lầu một đó hàng năm đều không khóa.

“...” Cô thật đáng buồn, nói thế trận buồn khổ như này là làm sao!

Cô ôm lấy cổ anh, một lần nữa dúi đầu vào trong lồng ngực của anh, “Anh sau này nếu tức giận, có thể đừng cho Cao Phỉ vào không, em nhìn cô ta là thấy phiền.”

“Phiền như thế sao không đuổi người?” Nếu cô có động tĩnh, anh cũng không bị phiền lâu như vậy.

“Khi đó em nghĩ đến anh càng phiền em hơn.”

Một lát im lặng, mãi mới nghe được anh lần thứ hai mở miệng, “Em là người của tôi, hai người không thể so sánh.”

“Thật ra lúc anh mắng cô ta em rất cao hứng.” Cô cúi đầu thở dài, khi đó mặc dù lo lắng thân thể Hạ Tầm Giản, nhưng lời kia nói ra làm cho cô rất thích.

“Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn so thông minh so tài giỏi với em. Em nói với người khác mười câu chưa được, cô ta nói một câu là xong. Em đều đần như vậy, cô ta lại còn cố lấy đi đồ đạc của em...Thật ra sau này nếu không phải cô ta quá phận như vậy, em cũng không chán ghét cô ta như thế.”

ЖЖЖЖЖЖЖ

Buổi tối này, cô nằm trong ngực của anh, lẳng lặng nói cho anh biết một việc.

Cô và Cao Phỉ là chị em có quan hệ huyết thống, cha của cô ta và mẹ của cô là hai anh em, năm đó anh em hay thân thích phần lớn là ở cạnh nhà nhau hoặc tầng trên tầng dưới.

Hai nhà quan hệ rất tốt trong nhiều năm, cho đến một lần động đất.

Lúc ấy tất cả mọi người đang ngủ, cô lại ngủ ở nhà Cao Phỉ gia, thời điểm động đất tới, cha mẹ Cao Phỉ mang hai người trốn thoát được, mà cha mẹ cô lại bị kẹt trên tầng.

Khi đó cô còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu, chỉ một mặt ôm đùi cha của Cao Phỉ, la hét gọi cha gọi mẹ, sống chết đòi ông vào cứu.

Tình huống nguy hiểm lúc đó, cha của Cao Phỉ vẫn vọt vào, sau lại không thấy đi ra nữa.

Mẹ Cao Phỉ chịu hai tầng đả kích, sau đó không lâu bệnh nặng mà mất. Cô và Cao Phỉ không còn họ hàng gần, đều bị đưa vào cô nhi viện.

An Nhan Nhiên luôn cảm thấy, là cô thiếu nợ nhà bọn họ, nếu không phải cầu xin, hiện tại còn có một gia đình hoàn chỉnh.

Cho nên mười mấy năm này, cô luôn làm được gì cũng làm cho cô ta, nhường được gì cũng nhường cho cô ta.

Bị buộc đến con đường cùng còn nói khoan dung là thánh mẫu, cô phản kích lại lần trước là vì trả thù, hiện tại làm việc lặng lẽ còn là vì khinh thường.

Trước mắt mà nói, cô có việc quan trọng hơn, không muốn bởi vì việc vô nghĩa mà làm mất đi cơ hội cho cuộc thi vẽ tranh quốc tế này.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Mùa đông năm nay ở thành phố S đặc biệt lạnh, Tiểu Như gọi điện thoại tới khi cô đang ở phòng bếp nấu lẩu ngao cho buổi tối.

Mùa đông tại biệt thự ăn lẩu, so với cô càng thích ý hơn.

“Một trận chiến” trước tết, làm cho nhiệt độ không khí trong biệt thự một đường đi lên ngày xuân ấm áp.

Tuy rằng cũng không dám khẳng định, nhưng sau sự kiện lần này, cô vẫn đoán rằng Hạ Tầm Giản có thể có để ý một chút đến cô.

Vì thế cô đặc biệt lưu tâm thần thái cùng hành động khi anh ở cùng với cô, chính là sau khi anh nhóm lên quan hệ chính thức không thuần khiết, cô càng cảm thấy được anh khó nắm bắt.

Cụ thể biểu hiện lúc anh giao cho cô vẽ tranh.

Thông thường dùng ngôn từ là như vậy

Giảng cho cô thuật sắc thái vận dụng thời gian: “Em ngu ngốc sao? Sao đần như vậy?”

“...”

Khi cô phân tích trường phái bức tranh cùng với giúp cô định hướng đi: “... Quên đi, em thích vẽ thế nào thì vẽ đi.”

“...”

Lúc nhìn bán thành phẩm của cô: “Em đang ở đây nghĩ tôi nói đùa? Nhìn tôi làm cái gì, tự mình xé đi!”

“...”

An Nhan Nhiên: nhấc bàn! Nhấc bàn! Nhấc bàn! ~~(_)~~

Được rồi, cho dù là tính tình của người, trường kỳ không chiếm được một câu ca ngợi sau cũng sẽ có một ít kháng nghị.

Ví dụ: cho anh cà phê bỏ thêm sáu lần đường; nhỡ tay đem bình muối rơi vào trong súp; cho anh quần áo bị ủi nóng khi không cẩn thận tránh đi nghe điện thoại... v.v.

Sau An Nhan Nhiên tổng kết lại, phát hiện mình không có chí khí không tiếng động kháng nghị, cũng thật sự mẹ nó chứ không ra cái đại sự gì.

So sánh, anh đánh trả còn có lực hơn.

Thời gian “trừng phạt” thông thường ở buổi tối, ngẫu nhiên tâm tình tốt, cũng sẽ ở ban ngày.

Bình thường không có gì điềm báo trước, kéo theo cô qua vuốt ve mặt cô sờ má cô đến ngăn chặn môi cuối cùng lôi kéo quần áo đến XX thật... Cả quá trình anh làm luôn vô cùng tự nhiên.

An Nhan Nhiên tự giác nghĩ đều là người trưởng thành, hơn nữa có một có hai, cũng không còn tính toán giả bộ cao quý giả bộ mất tự nhiên. Nhưng đối với quan hệ cổ quái không minh bạch như vậy, cũng sẽ có nghi hoặc.

Từng có một lần, sau khi anh mồ hôi đầm đìa rút khỏi thân thể cô, cô nửa mở vui đùa hỏi, “Anh nói chúng ta như bây giờ là quan hệ gì? Người khác hỏi thì em nên trả lời thầy và trò hay là quan hệ nam nữ?”

Kết quả của một câu như vậy, đêm đó anh làm cô căn bản không chợp mắt.

Người nào đó không vui, nghĩ thầm Hạ đại sư anh đều không để ý cái gì thanh danh cái gì quan hệ, cô sao lại thắc mắc lại gì, thích bị động vào sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện