Người Đàn Ông Của Tôi
Chương 17
Gần kết thúc học kỳ, theo thường lệ, khoa sẽ tổ chức cuộc thi một lần.
Trong hội trường tiếng người ồn ào, Dư Trì Sâm ngồi một bên làm công việc của cán bộ hội sinh viên, sắp xếp thứ tự cho người thi, bất chợt sẽ có người chạy đến hỏi xem ngồi chỗ nào.
Đáng ra Thư Tình cũng không thoát khỏi cái chân đó nhưng vì là một trong những người tham gia cuộc thi diễn thuyết nên may mắn thoát nạn.
Tần Khả Vi ngồi dưới sân khấu vẫy vẫy tay với cô, nói câu “Cố lên”.
Sau khi Dư Trì Sâm sắp xếp chỗ ngồi, khuôn mặt đen xì đến trước hàng thí sinh đầu tiên, đưa tay qua giật chai nước khoáng trên tay Thư Tình, không có hình tượng ngửa cổ tu vài ngụm.
“Coi như tớ cầu xin cậu, cậu giả vờ như không biết tớ sau đó cầm chai nước và cút đi”.
Dư Trì Sâm đậy nắp lại, chen lên hàng ghế của cô ngồi xuống bên cạnh, “Bạn yêu, hay là thôi đi, cả khoa ai chẳng biết chúng
ta là một đôi”.
“Tớ sẽ không để ý đến việc nói ra tính chất thật của cậu trong tình……”.
Lời nói còn chưa dứt, Dư Trì Sâm đã che miệng của cô, đồng thời nhìn xung quanh, hạ giọng, hung dữ nói: “Coi như cậu lợi hại!”.
Thư Tình cười cười nhìn cậu ta rời đi, một giây sau lại thấy Cố Chi đi cửa hông vào hội trường, cô phát hiện ánh mắt Cố Chi nhìn thoáng qua về phía Dư Trì Sâm vừa rời khỏi, sau đó nhìn vào mắt cô… Rõ ràng là vừa nãy bọn họ làm ầm ĩ anh đã thấy hết.
Thư Tình đang chuẩn bị chào hỏi anh thì bỗng nhiên chủ nhiệm bộ môn cũng là giám khảo ra đón anh: “Thầy Cố đến rồi sao?”.
Anh không nhìn Thư Tình nữa mà nói chuyện với chủ nhiệm bộ môn, theo đội nữ sinh tiếp đón đi vào bàn giám khảo.
Có lẽ anh bề bộn nhiều việc, lúc đi qua cô cũng không rảnh quay đầu lại để nhận lời chào của cô, cho nên Thư Tình rất tự giác nuốt câu “Xin chào thầy Cố” vào trong bụng.
Cố Chi ngồi trên ghế giám khảo, chủ nhiệm bộ môn bắt đầu cười cảm ơn anh, nhờ sự hỗ trợ của anh mà cháu gái của bà có thể khỏe mạnh xuất viện.
“Tôi cũng chỉ nói vài câu, chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, tất cả đều là công lao của bác sĩ Lưu”.
Chủ nhiệm bộ môn nhanh chóng nói: “Ai mà chẳng biết bác sĩ Trương là chuyên gia lĩnh vực này? Nếu không phải thầy Cố nói giúp thì không biết nhà tôi phải xếp hàng chờ đến bao giờ, tất nhiên phải cảm ơn thầy”.
Vẻ mặt Cố Chi khách khí, không thấy phiền chán nhưng không biểu hiện anh thích những trường hợp như vậy.
Trước nay anh không vui khi người khác đi cửa sau, cho dù là bác sĩ hay là giáo sư, cháu gái của chủ nhiệm bộ môn từng đến trường học, lúc đó anh có ở văn phòng, tận mắt nhìn thấy bệnh tình của cô bé ấy nghiêm trọng như thế nào.
Khi chủ nhiệm bộ môn còn đang cảm ơn anh, thì cuộc thi cũng đã bắt đầu.
Anh vẫn luôn duy trì vẻ mặt lễ độ, nhưng lại không tập trung với đoạn đối thoại, cho đến khi Thư Tình lên sân khấu thì anh hoàn toàn không nghe được chủ nhiệm bộ môn đang nói cái gì.
Thư Tình là người thứ ba lên thi, trang phục hiếm thấy: tiểu lễ phục màu đen và váy ngắn, áo trong màu trắng cổ lá sen, thậm chí cô còn mượn đôi giày cao gót màu đen của Tần Khả Vi, chỉ tiếc là giày hơi nhỏ so với chân cô khiến cô hơi khó chịu.
Cũng may không phải đứng lâu, năm phút đồng hồ thì không lo.
Ba phút trước khi lên sân khấu, Thư Tình rút được đề mục: Is there any boundary in love? (Tình yêu có giới hạn không?)
So với đề mục cụ thể của hai thí sinh trước thì đề mục trừu tượng thế này tất nhiên sẽ khó hơn một chút, mặc dù không phải lần đầu tiên cô tham gia cuộc thi này nhưng vẫn cảm thấy khẩn trương.
Thư Tình thong dong đi tới bục nói chuyện, cố gắng trấn tĩnh để nhìn mình có vẻ tự nhiên mà hào phóng, sau đó nhìn những người ngồi xem dưới sân khấu, cuối cùng mở miệng nói.
“Good afternoon, my dear friends. It’s my great hoo stao talk about something I have been longing to say for a long time, but somehow haven’t got a ce”.
(Xin chào các bạn. Thật vinh hạnh cho tôi được đứng ở đây nói cho mọi người biết những điều tôi muốn nói từ lâu nhưng chưa có cơ hội)
…
Cô nói, nói đến tình yêu, tất cả mọi người đều có định nghĩa riêng của bản thân, có lẽ có người sẽ nghĩ đến tình yêu của cha tình yêu của mẹ, sẽ nghĩ tới tình yêu nam nữ, sẽ nghĩ tới tình yêu và hôn nhân, cùng với rất nhiều những điều khác. Nhưng cô vừa nhắc tới suy nghĩ của đại đa số mọi người, nếu như bây giờ cô muốn nói đến một quần thể người số ít, mọi người sẽ nghĩ tới cái gì?
Ở trong hội trường lớn như vậy, dưới mỗi một ánh mắt đang nhìn chăm chú, cô vẫn có thể nhìn thấy Dư Trì Sâm đứng thứ bảy, sau đó mỉm cười.
“OK, after the warming-up, I have a strong reason to believe you’ve already got my topic, that is homosexuality. Or we give it a more beautiful name, no boundary to love”.
(OK, sau một thời gian khởi động ngắn, chắc mọi người cũng đã hiểu được chủ đề mà tôi muốn nói, đó là tình yêu đồng tính - hoặc chúng ta có thể cho nó một cái tên tốt hơn, tình yêu không giới hạn)
Đề tài này nghe qua có vẻ là một đề tài nghiêm túc mang tính tranh luận cao nhưng Thư Tình không định biện luận, cũng không định dùng quan điểm chính trị, cô đứng trên góc độ của bản thân dùng cách nói chuyện hài hước để chỉ ra chỗ không ổn khi mọi người đối xử với người đồng tính luyến ái.
“Một chính trị gia người Mỹ đã từng nói: Đồng tính luyến ái là điểm mấu chốt khiêu khích với đạo đức quốc gia, làm lung lay nền móng cơ sở của quốc gia. Nhưng tôi chỉ muốn nói một câu, chẳng lẽ hai người đồng tính sau khi trải qua một buổi đêm tốt đẹp, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy nói chào buổi sáng sẽ nói lời đầu tiên là ‘Hi em yêu, tối hôm qua chúng ta đã làm lung lay nền móng cơ sở quốc gia’ sao?”.
“Hoặc là một người đồng tính luyến ái chôn giấu tình cảm đã lâu rốt cuộc quyết định công khai giới tính thật của bản thân, có phải khi đó sẽ nhắc nhở bản thân: Phải chú ý tới an toàn nền móng quốc gia hả?”.
Tiếng cười không ngừng vang lên, sau đó là những cái vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí còn có người đứng lên huýt sao ủng hộ cô.
Bàn giám khảo có cả giáo sư tiếng Anh, giáo sư tiếng Pháp, đa số mọi người đều còn khá trẻ, đầu tiên đều bị sự lớn mật của
Thư Tình làm gật mình, sau đó lại cười rộ lên vì tài ăn nói hài hước và biểu hiện xuất sắc của cô.
Chủ nhiệm của bộ môn Pháp tuổi cũng khá lớn, sau khi nghe đến chủ đề này của cô thì cau mày nói: “Thư Tình này, lá gan cũng quá lớn!”
Nhưng sau năm phút dồng hồ diễn thuyết ngắn ngủi, toàn bộ người nghe đề đứng dậy vỗ tay cho cô, nửa phút sau, chủ nhiệm bộ môn Pháp nghe thấy tiếng người đàn ông bên cạnh cúi đầu cười nói: “Merveileux!” (Rất đặc sắc)
Bà ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn thì thấy người đàn ông trước giờ luôn ôn hòa xa cách, vẻ mặt không hiện vui buồn, vậy mà bây giờ nhìn thẳng người trên sân khấu, trên mặt nở nụ cười mỉm, sóng mắt chuyển động.
Phần kết Thư Tình nói như vậy:
Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ bắt đầu đọc sách giáo khoa, thầy giáo và cha mẹ không ngừng giáo dục chúng ta, yêu là vượt qua chủng tộc, biên giới, tuổi tác, giai cấp và địa vị xã hội, không vì giàu nghèo mà thay đổi, không vì điều kiện bên ngoài mà dao động. Vì thế tôi đã tự hỏi mình, khi yêu bỏ qua mọi nhân tố râu ria, vậy thì giới tính đại biểu cho điều gì?
Chúng ta đều đã từng học một khóa văn hóa phương Tây, mọi người đều rất rõ ràng, trong thánh kinh chúa Jesus đã từng nói một câu: Yêu người bên cạnh bạn, giống như bạn yêu chính mình.
Tôi thấy lời nói này rất đúng, không vì người bên cạnh bạn là một người đồng tính mà thay đổi cái gì.
Bởi vì mỗi người đều có quyền được yêu, bởi vì tình yêu là không giới hạn.
Trong tiếng reo hò và vỗ tay lớn, Thư Tình thấy nam sinh có vóc người cao lớn đứng trong đám người xung quanh, nhìn cô không chớp mắt.
Nhưng chỉ khi cô đứng ở vị trí như vậy, cô mới có thể nhận ra trong đôi mắt đó có nước mắt.
Cô rất muốn đi xuống đài ôm lấy cậu nam sinh vất vả đó, nhưng cuối cùng nhịn xuống, cúi người chào thật sâu, sau đó đi xuống đài.
Cố Chi như không để ý nghiêng đầu nhìn về phía cửa hông, lại thấy Thư Tình và Dư Trì Sâm một trước một sau đi ra ngoài.
Trong lòng xẹt qua chút gì đó, anh hiểu ra và quay đầu lại.
Thì ra là thế.
Đây là lần đầu tiên anh thấy được ánh hào quang của cô.
Cô tự tin đứng trên sân khấu, vẻ mặt sáng rở khó nói thành lời, trong đôi mắt có một sự nghiêm túc lại có chút trẻ con.
Anh nghe thấy có rất nhiều giáo sư đều khen cô, nói khẩu ngữ cô rất tốt, quan điểm độc đáo, dùng từ ngữ chuẩn xác, luận cứ không chê vào đâu được…Nhưng anh chỉ cúi đầu xuống mỉm cười, vì anh tìm được một từ đặc biệt để hình dung cô.
Dũng cảm.
Giống như một bộ phim mà anh rất thích, Braveheart.
Kết quả cuộc thi có chút bất ngờ, bên trong thành phần ban giám khảo không phải đều là những người trẻ, không tránh được có vài người hơi bảo thủ.
Thư Tình được giải ba, nhưng cô có thể nói ra những lời muốn nói với Dư Trì Sâm cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Sau khi mọi người rời khỏi hội trường, chỉ còn các thấy cô giám khảo và thí sinh dự thi ở lại tiến hành trao đổi.
Cố Chi là thầy giáo tiếng Pháp, tất nhiên phải ở lại chỉ cho các học sinh chuyên ngành tiếng Pháp. Khóe mắt thấy Thư Tình đã nói chuyện xong với giáo viên rời khỏi hội trường, anh dừng một chút, cũng kết thúc cuộc nói chuyện, đi ra khỏi cửa.
Giày Thư Tình vì quá nhỏ, cô đã muốn cởi nó ra từ sớm nhưng vì phải nói chuyện với các giáo viên nên không thể vội, đau đến nỗi cô phải dùng sức rất lớn mới không nhe răng trợn mắt.
Khi cô đi xuống cầu thang hơi vội, không được chết tử tế, cái giày cao gót lại đảo một chút, suýt nữa thì lảo đảo ngã.
Đúng lúc này có người đi vội lên hai bước, dùng cánh tay hữu lực đở lấy cô, giúp cô ổn định cơ thể.
Thư Tình ngẩn đầu lên, nhìn thấy đôi mắt yên tĩnh sáng ngời, “…Thầy Cố”
Cố Chi cuối đầu nhìn chân cô, gót bị dép mài đỏ, rõ ràng là đôi giày này không vừa chân cô.
Hội trường chỉ cách kí túc xá khoảng mười phút đi, anh dừng một chút mới mở miệng nói: “Đi thôi, tôi đưa em đi.”
“Dùng mô tô sao?” Thư Tình cả kinh, nếu như hai người họ ngồi mô tô đi trong trường học….Không cần nghi ngờ, tuần sau đứa nhỏ của bọn họ nhất định sẽ biết đi.
Cố Chi bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, không nói nhiều về sự lo lắng của cô, chỉ buông tay đang nắm tay cô, “Tôi lái xe tới.”
Thư Tình thở nhẹ, chân rất đau, thật sự thì không có cách nào từ chối sự hấp dẫn này, nhưng đi được hai bước, cô mới phát hiện Cố Chi không nhúc nhích, vì thế cô quay đầu lại hỏi, “Thầy không đi à?”.
Chỉ thấy người đàn ông đứng ở trên cao bình tĩnh đưa tay về phía cô, không nói lời nào.
Bỗng nhiên Thư Tình bật cười, hiểu rõ ý của anh, vì thế đưa tay vịn lấy cánh tay anh.
Cố Chi đi chậm lại mang theo cô xuống cầu thang, cúi đầu nhìn bàn tay đặt lên bộ tây trang màu đen của mình, thản nhiên nói một câu, “Mượt mà trắng nõn, da mỏng thịt dày, Thư Tình, đôi tay em quá nhiều thịt.”
Trong hội trường tiếng người ồn ào, Dư Trì Sâm ngồi một bên làm công việc của cán bộ hội sinh viên, sắp xếp thứ tự cho người thi, bất chợt sẽ có người chạy đến hỏi xem ngồi chỗ nào.
Đáng ra Thư Tình cũng không thoát khỏi cái chân đó nhưng vì là một trong những người tham gia cuộc thi diễn thuyết nên may mắn thoát nạn.
Tần Khả Vi ngồi dưới sân khấu vẫy vẫy tay với cô, nói câu “Cố lên”.
Sau khi Dư Trì Sâm sắp xếp chỗ ngồi, khuôn mặt đen xì đến trước hàng thí sinh đầu tiên, đưa tay qua giật chai nước khoáng trên tay Thư Tình, không có hình tượng ngửa cổ tu vài ngụm.
“Coi như tớ cầu xin cậu, cậu giả vờ như không biết tớ sau đó cầm chai nước và cút đi”.
Dư Trì Sâm đậy nắp lại, chen lên hàng ghế của cô ngồi xuống bên cạnh, “Bạn yêu, hay là thôi đi, cả khoa ai chẳng biết chúng
ta là một đôi”.
“Tớ sẽ không để ý đến việc nói ra tính chất thật của cậu trong tình……”.
Lời nói còn chưa dứt, Dư Trì Sâm đã che miệng của cô, đồng thời nhìn xung quanh, hạ giọng, hung dữ nói: “Coi như cậu lợi hại!”.
Thư Tình cười cười nhìn cậu ta rời đi, một giây sau lại thấy Cố Chi đi cửa hông vào hội trường, cô phát hiện ánh mắt Cố Chi nhìn thoáng qua về phía Dư Trì Sâm vừa rời khỏi, sau đó nhìn vào mắt cô… Rõ ràng là vừa nãy bọn họ làm ầm ĩ anh đã thấy hết.
Thư Tình đang chuẩn bị chào hỏi anh thì bỗng nhiên chủ nhiệm bộ môn cũng là giám khảo ra đón anh: “Thầy Cố đến rồi sao?”.
Anh không nhìn Thư Tình nữa mà nói chuyện với chủ nhiệm bộ môn, theo đội nữ sinh tiếp đón đi vào bàn giám khảo.
Có lẽ anh bề bộn nhiều việc, lúc đi qua cô cũng không rảnh quay đầu lại để nhận lời chào của cô, cho nên Thư Tình rất tự giác nuốt câu “Xin chào thầy Cố” vào trong bụng.
Cố Chi ngồi trên ghế giám khảo, chủ nhiệm bộ môn bắt đầu cười cảm ơn anh, nhờ sự hỗ trợ của anh mà cháu gái của bà có thể khỏe mạnh xuất viện.
“Tôi cũng chỉ nói vài câu, chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, tất cả đều là công lao của bác sĩ Lưu”.
Chủ nhiệm bộ môn nhanh chóng nói: “Ai mà chẳng biết bác sĩ Trương là chuyên gia lĩnh vực này? Nếu không phải thầy Cố nói giúp thì không biết nhà tôi phải xếp hàng chờ đến bao giờ, tất nhiên phải cảm ơn thầy”.
Vẻ mặt Cố Chi khách khí, không thấy phiền chán nhưng không biểu hiện anh thích những trường hợp như vậy.
Trước nay anh không vui khi người khác đi cửa sau, cho dù là bác sĩ hay là giáo sư, cháu gái của chủ nhiệm bộ môn từng đến trường học, lúc đó anh có ở văn phòng, tận mắt nhìn thấy bệnh tình của cô bé ấy nghiêm trọng như thế nào.
Khi chủ nhiệm bộ môn còn đang cảm ơn anh, thì cuộc thi cũng đã bắt đầu.
Anh vẫn luôn duy trì vẻ mặt lễ độ, nhưng lại không tập trung với đoạn đối thoại, cho đến khi Thư Tình lên sân khấu thì anh hoàn toàn không nghe được chủ nhiệm bộ môn đang nói cái gì.
Thư Tình là người thứ ba lên thi, trang phục hiếm thấy: tiểu lễ phục màu đen và váy ngắn, áo trong màu trắng cổ lá sen, thậm chí cô còn mượn đôi giày cao gót màu đen của Tần Khả Vi, chỉ tiếc là giày hơi nhỏ so với chân cô khiến cô hơi khó chịu.
Cũng may không phải đứng lâu, năm phút đồng hồ thì không lo.
Ba phút trước khi lên sân khấu, Thư Tình rút được đề mục: Is there any boundary in love? (Tình yêu có giới hạn không?)
So với đề mục cụ thể của hai thí sinh trước thì đề mục trừu tượng thế này tất nhiên sẽ khó hơn một chút, mặc dù không phải lần đầu tiên cô tham gia cuộc thi này nhưng vẫn cảm thấy khẩn trương.
Thư Tình thong dong đi tới bục nói chuyện, cố gắng trấn tĩnh để nhìn mình có vẻ tự nhiên mà hào phóng, sau đó nhìn những người ngồi xem dưới sân khấu, cuối cùng mở miệng nói.
“Good afternoon, my dear friends. It’s my great hoo stao talk about something I have been longing to say for a long time, but somehow haven’t got a ce”.
(Xin chào các bạn. Thật vinh hạnh cho tôi được đứng ở đây nói cho mọi người biết những điều tôi muốn nói từ lâu nhưng chưa có cơ hội)
…
Cô nói, nói đến tình yêu, tất cả mọi người đều có định nghĩa riêng của bản thân, có lẽ có người sẽ nghĩ đến tình yêu của cha tình yêu của mẹ, sẽ nghĩ tới tình yêu nam nữ, sẽ nghĩ tới tình yêu và hôn nhân, cùng với rất nhiều những điều khác. Nhưng cô vừa nhắc tới suy nghĩ của đại đa số mọi người, nếu như bây giờ cô muốn nói đến một quần thể người số ít, mọi người sẽ nghĩ tới cái gì?
Ở trong hội trường lớn như vậy, dưới mỗi một ánh mắt đang nhìn chăm chú, cô vẫn có thể nhìn thấy Dư Trì Sâm đứng thứ bảy, sau đó mỉm cười.
“OK, after the warming-up, I have a strong reason to believe you’ve already got my topic, that is homosexuality. Or we give it a more beautiful name, no boundary to love”.
(OK, sau một thời gian khởi động ngắn, chắc mọi người cũng đã hiểu được chủ đề mà tôi muốn nói, đó là tình yêu đồng tính - hoặc chúng ta có thể cho nó một cái tên tốt hơn, tình yêu không giới hạn)
Đề tài này nghe qua có vẻ là một đề tài nghiêm túc mang tính tranh luận cao nhưng Thư Tình không định biện luận, cũng không định dùng quan điểm chính trị, cô đứng trên góc độ của bản thân dùng cách nói chuyện hài hước để chỉ ra chỗ không ổn khi mọi người đối xử với người đồng tính luyến ái.
“Một chính trị gia người Mỹ đã từng nói: Đồng tính luyến ái là điểm mấu chốt khiêu khích với đạo đức quốc gia, làm lung lay nền móng cơ sở của quốc gia. Nhưng tôi chỉ muốn nói một câu, chẳng lẽ hai người đồng tính sau khi trải qua một buổi đêm tốt đẹp, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy nói chào buổi sáng sẽ nói lời đầu tiên là ‘Hi em yêu, tối hôm qua chúng ta đã làm lung lay nền móng cơ sở quốc gia’ sao?”.
“Hoặc là một người đồng tính luyến ái chôn giấu tình cảm đã lâu rốt cuộc quyết định công khai giới tính thật của bản thân, có phải khi đó sẽ nhắc nhở bản thân: Phải chú ý tới an toàn nền móng quốc gia hả?”.
Tiếng cười không ngừng vang lên, sau đó là những cái vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí còn có người đứng lên huýt sao ủng hộ cô.
Bàn giám khảo có cả giáo sư tiếng Anh, giáo sư tiếng Pháp, đa số mọi người đều còn khá trẻ, đầu tiên đều bị sự lớn mật của
Thư Tình làm gật mình, sau đó lại cười rộ lên vì tài ăn nói hài hước và biểu hiện xuất sắc của cô.
Chủ nhiệm của bộ môn Pháp tuổi cũng khá lớn, sau khi nghe đến chủ đề này của cô thì cau mày nói: “Thư Tình này, lá gan cũng quá lớn!”
Nhưng sau năm phút dồng hồ diễn thuyết ngắn ngủi, toàn bộ người nghe đề đứng dậy vỗ tay cho cô, nửa phút sau, chủ nhiệm bộ môn Pháp nghe thấy tiếng người đàn ông bên cạnh cúi đầu cười nói: “Merveileux!” (Rất đặc sắc)
Bà ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn thì thấy người đàn ông trước giờ luôn ôn hòa xa cách, vẻ mặt không hiện vui buồn, vậy mà bây giờ nhìn thẳng người trên sân khấu, trên mặt nở nụ cười mỉm, sóng mắt chuyển động.
Phần kết Thư Tình nói như vậy:
Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ bắt đầu đọc sách giáo khoa, thầy giáo và cha mẹ không ngừng giáo dục chúng ta, yêu là vượt qua chủng tộc, biên giới, tuổi tác, giai cấp và địa vị xã hội, không vì giàu nghèo mà thay đổi, không vì điều kiện bên ngoài mà dao động. Vì thế tôi đã tự hỏi mình, khi yêu bỏ qua mọi nhân tố râu ria, vậy thì giới tính đại biểu cho điều gì?
Chúng ta đều đã từng học một khóa văn hóa phương Tây, mọi người đều rất rõ ràng, trong thánh kinh chúa Jesus đã từng nói một câu: Yêu người bên cạnh bạn, giống như bạn yêu chính mình.
Tôi thấy lời nói này rất đúng, không vì người bên cạnh bạn là một người đồng tính mà thay đổi cái gì.
Bởi vì mỗi người đều có quyền được yêu, bởi vì tình yêu là không giới hạn.
Trong tiếng reo hò và vỗ tay lớn, Thư Tình thấy nam sinh có vóc người cao lớn đứng trong đám người xung quanh, nhìn cô không chớp mắt.
Nhưng chỉ khi cô đứng ở vị trí như vậy, cô mới có thể nhận ra trong đôi mắt đó có nước mắt.
Cô rất muốn đi xuống đài ôm lấy cậu nam sinh vất vả đó, nhưng cuối cùng nhịn xuống, cúi người chào thật sâu, sau đó đi xuống đài.
Cố Chi như không để ý nghiêng đầu nhìn về phía cửa hông, lại thấy Thư Tình và Dư Trì Sâm một trước một sau đi ra ngoài.
Trong lòng xẹt qua chút gì đó, anh hiểu ra và quay đầu lại.
Thì ra là thế.
Đây là lần đầu tiên anh thấy được ánh hào quang của cô.
Cô tự tin đứng trên sân khấu, vẻ mặt sáng rở khó nói thành lời, trong đôi mắt có một sự nghiêm túc lại có chút trẻ con.
Anh nghe thấy có rất nhiều giáo sư đều khen cô, nói khẩu ngữ cô rất tốt, quan điểm độc đáo, dùng từ ngữ chuẩn xác, luận cứ không chê vào đâu được…Nhưng anh chỉ cúi đầu xuống mỉm cười, vì anh tìm được một từ đặc biệt để hình dung cô.
Dũng cảm.
Giống như một bộ phim mà anh rất thích, Braveheart.
Kết quả cuộc thi có chút bất ngờ, bên trong thành phần ban giám khảo không phải đều là những người trẻ, không tránh được có vài người hơi bảo thủ.
Thư Tình được giải ba, nhưng cô có thể nói ra những lời muốn nói với Dư Trì Sâm cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Sau khi mọi người rời khỏi hội trường, chỉ còn các thấy cô giám khảo và thí sinh dự thi ở lại tiến hành trao đổi.
Cố Chi là thầy giáo tiếng Pháp, tất nhiên phải ở lại chỉ cho các học sinh chuyên ngành tiếng Pháp. Khóe mắt thấy Thư Tình đã nói chuyện xong với giáo viên rời khỏi hội trường, anh dừng một chút, cũng kết thúc cuộc nói chuyện, đi ra khỏi cửa.
Giày Thư Tình vì quá nhỏ, cô đã muốn cởi nó ra từ sớm nhưng vì phải nói chuyện với các giáo viên nên không thể vội, đau đến nỗi cô phải dùng sức rất lớn mới không nhe răng trợn mắt.
Khi cô đi xuống cầu thang hơi vội, không được chết tử tế, cái giày cao gót lại đảo một chút, suýt nữa thì lảo đảo ngã.
Đúng lúc này có người đi vội lên hai bước, dùng cánh tay hữu lực đở lấy cô, giúp cô ổn định cơ thể.
Thư Tình ngẩn đầu lên, nhìn thấy đôi mắt yên tĩnh sáng ngời, “…Thầy Cố”
Cố Chi cuối đầu nhìn chân cô, gót bị dép mài đỏ, rõ ràng là đôi giày này không vừa chân cô.
Hội trường chỉ cách kí túc xá khoảng mười phút đi, anh dừng một chút mới mở miệng nói: “Đi thôi, tôi đưa em đi.”
“Dùng mô tô sao?” Thư Tình cả kinh, nếu như hai người họ ngồi mô tô đi trong trường học….Không cần nghi ngờ, tuần sau đứa nhỏ của bọn họ nhất định sẽ biết đi.
Cố Chi bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, không nói nhiều về sự lo lắng của cô, chỉ buông tay đang nắm tay cô, “Tôi lái xe tới.”
Thư Tình thở nhẹ, chân rất đau, thật sự thì không có cách nào từ chối sự hấp dẫn này, nhưng đi được hai bước, cô mới phát hiện Cố Chi không nhúc nhích, vì thế cô quay đầu lại hỏi, “Thầy không đi à?”.
Chỉ thấy người đàn ông đứng ở trên cao bình tĩnh đưa tay về phía cô, không nói lời nào.
Bỗng nhiên Thư Tình bật cười, hiểu rõ ý của anh, vì thế đưa tay vịn lấy cánh tay anh.
Cố Chi đi chậm lại mang theo cô xuống cầu thang, cúi đầu nhìn bàn tay đặt lên bộ tây trang màu đen của mình, thản nhiên nói một câu, “Mượt mà trắng nõn, da mỏng thịt dày, Thư Tình, đôi tay em quá nhiều thịt.”
Bình luận truyện