Người Dấu Yêu

Chương 108



Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 108 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Vài phút sau, Cận Yên Nhiên bỏ đi!


Dưới ánh mắt lạnh lùng của Tống Kỳ Ngự và biểu cảm không chút nhiệt độ của những người xung quanh, cô ta khóc nức nở trèo lên ghế sau của chiếc Cayenne, để mặc cho hai vệ sĩ cũng nhếch nhác không kém lái xe đưa đi.


Cô ta đúng là vị hôn thê của Tống Kỳ Ngự, nhưng chỉ là trước đây mà thôi.


Thật ra Tống Kỳ Ngự cũng rất bất ngờ, không thấy cô ta xuất hiện ở nhà tổ, sau khi tiệc mừng thọ kết thúc lại chạy lên đường cao tốc gây phiền phức cho Nghiên Thời Thất.


Nhà họ Cận cần phải được chỉnh đốn!


Tống Kỳ Ngự thu hồi tầm mắt khỏi đường cao tốc, bắt gặp ánh mắt của Nghiên Thời Thất, nhẹ nhàng bước về phía cô, nói như giữa chốn không người: “Xin lỗi đã khiến cô hoảng sợ!”


Nghiên Thời Thất mím môi, khẽ lắc đầu, đôi mắt trong veo như ánh sao rơi, giọng cô giòn tan: “Thầy Tống không cần xin lỗi đâu, chỉ là tôi không biết nên giải thích hiểu lầm với cô Cận như thế nào, nên mới phiền anh chạy đến đây một chuyến.”


Lúc này, Tống Kỳ Ngự và Nghiên Thời Thất chỉ cách nhau vài bước chân, thấy thần thái cô vẫn bình thường, bình tĩnh nhã nhặn, anh ta bèn cụp mắt khẽ cười gật đầu, dáng vẻ vẫn rất nho nhã: “Là tôi tiếp đãi không chu đáo, cô không để bụng là được.”


“Không đâu, thầy Tống đừng để bụng!”


Cho dù tối nay Cận Yên Nhiên có gây ra thị phi lớn đến mấy, theo Nghiên Thời Thất thấy thì đều không nên đổ lên đầu Tống Kỳ Ngự. Suy cho cùng cũng chẳng qua chỉ là một cô gái không có được tình yêu mà đâm ra làm chuyện nông nổi không tính trước hậu quả. Huống hồ cô ta cũng đã bị trừng phạt rồi, không đến mức cô phải so đo tính toán chi li từng chút một.


Khi Tống Kỳ Ngự nghe thấy câu nói phóng khoáng điềm tĩnh này của Nghiên Thời Thất, đôi mắt bị kính che khuất của anh ta bỗng sâu thêm mấy phần.


Anh ta che đậy tâm trạng kích động trong lòng, chậm rãi quay mặt đi, ánh mắt dán chặt lên người Tần Bách Duật.


“Cậu tư Tần!” Anh ta bình thản đưa tay, nhưng biểu cảm lại rất kín đáo.


Tần Bách Duật khẽ nhếch môi, đưa tay nắm lấy, ánh mắt sâu hút đen như mực: “Thầy Tống.”


Họ đã từng gặp nhau!


Hai người đàn ông ưu việt bắt tay nhau, dưới bầu trời đêm dày đặc, khiến người ta nảy sinh ảo giác rất không chân thật.


Giống như trên chiến trường giáo vàng ngựa sắt, thống soái hai quân đối đầu, qua mấy bận so sánh đánh giá, cố gắng giao đấu trong thời gian ngắn.


Gương mặt Tần Bách Duật anh tuấn góc cạnh đầy vẻ uy nghiêm, đôi mắt lạnh lùng đen láy dưới bầu trời sao tĩnh mịch, khí chất độc tôn cao quý ấy ngày càng vững vàng theo năm tháng.


Trái lại, Tống Kỳ Ngự bình tĩnh nho nhã, có lẽ vì là giáo viên nên trên người anh ta vẫn mang đậm khí chất thư sinh.


Dù sau lưng anh ta có rất nhiều vệ sĩ, nhưng trong giây phút bắt tay này, khí thế cũng mềm mại đi nhiều.


Ba giây sau, hai người đồng thời buông tay nhau.


Ánh mắt Tống Kỳ Ngự mang một vẻ sâu xa khác: “Không ngờ cậu tư Tần cũng đến Thành Tuyền, thất lễ rồi.”


“Thầy Tống nặng lời rồi, chỉ là tiện đường đến thôi.”


Cuộc đối thoại của hai người đàn ông nghe có vẻ rất bình thường, trong sự xa cách xen lẫn khoảng cách rõ ràng.


Về việc tiện đường mà anh nói, trong lòng Tống Kỳ Ngự biết rất rõ.


Mọi người đều là người thông minh tâm tư sâu xa, cho dù Tần Bách Duật chưa từng mở miệng giải thích mối quan hệ giữa anh và Nghiên Thời Thất, nhưng từ đầu chí cuối Tống Kỳ Ngự vẫn thấy rõ ràng anh đang tuyên bố chủ quyền thông qua động tác ôm eo người phụ nữ.


Hóa ra, Nghiên Thời Thất là người phụ nữ của anh ta!


Đáy mắt hơi cụp xuống của Tống Kỳ Ngự hiện vẻ lạnh lùng, mạng lưới thông tin của nhà họ Tống đúng là càng ngày càng lạc hậu rồi.


“Cho tôi hỏi, chúng ta có thể đi được chưa?”


Lúc này, Kiều Mục bị cho ra rìa sang bên đã lâu, dựa vào thân xe hai tay khoanh trước ngực hỏi một câu.


Anh ta thật sự không thể thích nổi cậu Bảy nhà họ Tống này.


Một đứa con vợ lẽ mà có thể đoạt được quyền thừa kế của nhà họ Tống, sao có thể là hạng tầm thường được.


Dã tâm lang sói được che đậy bởi vẻ ngoài nho nhã kia đã bị vạch trần từ lâu rồi!


Cũng không trách cậu Ba nhà họ Tống lại bại trong tay cậu ta. Dùng cái danh dạy học để giấu nghề, lại là một người rất giỏi nhẫn nhịn, e là cậu ta sẽ khiến rất nhiều người lơ là cảnh giác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện