Người Dấu Yêu
Trên đường cao tốc ngập tràn ánh trăng, dường như không cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng giữa ban ngày và ban đêm, chỉ khi nhìn ra xa mới có thể thấy bầu trời đêm đen kịt.
Trong xe bỗng im lặng như tờ.
Không lâu sau, ngón tay Nghiên Thời Thất nhẹ nhàng vuốt ve cửa xe, ở đó phản chiếu gương mặt tuấn tú của người đàn ông. Cô dùng đầu ngón tay vẽ nên dáng vẻ của anh, cất giọng du dương: “Vì biết em muốn về Lệ Thành nên anh cố tình đến đón sao?”
Cô nhẩm tính thời gian, từ Lệ Thành đến Thành Tuyền mất ba giờ đồng hồ, lúc gặp nhau trên đường quốc lộ là đã gần mười giờ.
Có lẽ chưa đến bảy giờ anh đã xuất phát từ Lệ Thành rồi.
Mà ban ngày, anh còn có rất nhiều công việc…
Trong lòng Nghiên Thời Thất nghĩ như vậy, tự dưng dâng lên một nỗi xót xa.
Là đau lòng, là quan tâm, là một cảm giác phức tạp không thể nói rõ.
Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, khi chuyển sang làn đường trong cùng, một tay anh lái xe, tay còn lại đặt lên đầu Nghiên Thời Thất, yêu thương mân mê: “Tối nay em ăn được gì không?”
Tuy anh không nói thẳng nhưng tất cả đều được thể hiện trong câu hỏi này.
Cô lẳng lặng thở dài, kéo tay anh xuống, lắc đầu nói với vẻ bực bội: “Không ăn.”
“Không hợp khẩu vị à?”
Cô vẫn lắc đầu, lòng bàn tay nắm chặt các khớp xương của anh, con ngươi linh động liếc nhìn anh với ý sâu xa: “Không muốn ăn, chỉ muốn mau chóng quay về Lệ Thành thôi!”
“Ha…”
Tần Bách Duật bật cười khẽ, cầm lấy ngón tay cô đặt lên môi hôn: “Trên ghế sau có bánh kem, em ăn lót dạ đi.”
Nghiên Thời Thất: “!”
Cô kinh ngạc nhìn vào mắt anh, đáy mắt dạt dào cảm xúc ấy khiến tim cô đập loạn nhịp.
Cô vô thức quay đầu nhìn lên ghế sau, một hộp bánh kem hình trái tim màu trắng đập vào mắt.
“Anh… mua hả?”
Cô nghẹn lời, bắt đầu từ lúc anh xuất hiện, cảm xúc ấp ủ trong lòng đã lâu đang dâng trào quét sạch lý trí của cô.
Vì cô muốn về nên anh lái xe đến đón.
Vì lo lắng cô không ăn cơm nên mua bánh kem cho cô lót dạ.
Anh không cần nói nhiều nhưng cô vẫn hiểu rất rõ. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nghiên Thời Thất im lặng vài giây, dời mắt khỏi chiếc bánh kem, nghiêng mặt về phía cửa xe, mím chặt môi, cố gắng xua đi nỗi xúc động khiến cô chực trào nước mắt kia.
Anh cảm nhận được tâm trạng khác thường của cô, để ý nhìn cô, trán nhăn chặt: “Em không thích à?”
Tay trái của cô vẫn đang bị anh nắm lấy, cô hít thở mấy lần, mới nén được sự trào dâng trong mắt, lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không phải là không thích!”
“Sao lại khóc rồi?”
Lúc này, trán anh ngày càng nhăn hơn, buông tay cô ra, đang định lái sang làn đường đôi thì chợt nghe thấy một câu vang lên giữa không gian yên tĩnh trong xe: “Khi nào chúng ta đi đăng kí kết hôn?”
Động tác của anh dừng lại giữa không trung, sau khi giữ chắc vô lăng trở lại, anh không nói gì, ngược lại móc điện thoại ra, bấm gọi.
Năm phút sau, tài xế trên chiếc xe Lincoln được đổi thành Mục Nghi.
Còn Kiều Mục thì đang ngồi ở vị trí ghế lái xe chuyên dụng, sa sầm mặt muốn chửi thề.
Lăng Tử Hoan trốn ở ghế sau nhìn trộm qua khe hở, thấy chiếc Lincoln đằng trước lại chạy lên đường cao tốc, lúc này mới bò dậy, tiến đến phía sau ghế lái, vỗ lưng ghế: “Chú Hai, lái xe đi, họ đi cả rồi!”
Ánh mắt sâu hút của Kiều Mục toát lên vẻ bực bội, cởi áo vest, tiện tay vứt ra đằng sau: “Lên trước ngồi cho chú!”
“Cháu không muốn, phía sau rộng rãi, cháu muốn ngủ…”
Cô nàng lắc đầu nghiêm khắc từ chối, ánh mắt vô cùng kiên định!
Chương 110
Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 110 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Trên đường cao tốc ngập tràn ánh trăng, dường như không cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng giữa ban ngày và ban đêm, chỉ khi nhìn ra xa mới có thể thấy bầu trời đêm đen kịt.
Trong xe bỗng im lặng như tờ.
Không lâu sau, ngón tay Nghiên Thời Thất nhẹ nhàng vuốt ve cửa xe, ở đó phản chiếu gương mặt tuấn tú của người đàn ông. Cô dùng đầu ngón tay vẽ nên dáng vẻ của anh, cất giọng du dương: “Vì biết em muốn về Lệ Thành nên anh cố tình đến đón sao?”
Cô nhẩm tính thời gian, từ Lệ Thành đến Thành Tuyền mất ba giờ đồng hồ, lúc gặp nhau trên đường quốc lộ là đã gần mười giờ.
Có lẽ chưa đến bảy giờ anh đã xuất phát từ Lệ Thành rồi.
Mà ban ngày, anh còn có rất nhiều công việc…
Trong lòng Nghiên Thời Thất nghĩ như vậy, tự dưng dâng lên một nỗi xót xa.
Là đau lòng, là quan tâm, là một cảm giác phức tạp không thể nói rõ.
Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, khi chuyển sang làn đường trong cùng, một tay anh lái xe, tay còn lại đặt lên đầu Nghiên Thời Thất, yêu thương mân mê: “Tối nay em ăn được gì không?”
Tuy anh không nói thẳng nhưng tất cả đều được thể hiện trong câu hỏi này.
Cô lẳng lặng thở dài, kéo tay anh xuống, lắc đầu nói với vẻ bực bội: “Không ăn.”
“Không hợp khẩu vị à?”
Cô vẫn lắc đầu, lòng bàn tay nắm chặt các khớp xương của anh, con ngươi linh động liếc nhìn anh với ý sâu xa: “Không muốn ăn, chỉ muốn mau chóng quay về Lệ Thành thôi!”
“Ha…”
Tần Bách Duật bật cười khẽ, cầm lấy ngón tay cô đặt lên môi hôn: “Trên ghế sau có bánh kem, em ăn lót dạ đi.”
Nghiên Thời Thất: “!”
Cô kinh ngạc nhìn vào mắt anh, đáy mắt dạt dào cảm xúc ấy khiến tim cô đập loạn nhịp.
Cô vô thức quay đầu nhìn lên ghế sau, một hộp bánh kem hình trái tim màu trắng đập vào mắt.
“Anh… mua hả?”
Cô nghẹn lời, bắt đầu từ lúc anh xuất hiện, cảm xúc ấp ủ trong lòng đã lâu đang dâng trào quét sạch lý trí của cô.
Vì cô muốn về nên anh lái xe đến đón.
Vì lo lắng cô không ăn cơm nên mua bánh kem cho cô lót dạ.
Anh không cần nói nhiều nhưng cô vẫn hiểu rất rõ. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nghiên Thời Thất im lặng vài giây, dời mắt khỏi chiếc bánh kem, nghiêng mặt về phía cửa xe, mím chặt môi, cố gắng xua đi nỗi xúc động khiến cô chực trào nước mắt kia.
Anh cảm nhận được tâm trạng khác thường của cô, để ý nhìn cô, trán nhăn chặt: “Em không thích à?”
Tay trái của cô vẫn đang bị anh nắm lấy, cô hít thở mấy lần, mới nén được sự trào dâng trong mắt, lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không phải là không thích!”
“Sao lại khóc rồi?”
Lúc này, trán anh ngày càng nhăn hơn, buông tay cô ra, đang định lái sang làn đường đôi thì chợt nghe thấy một câu vang lên giữa không gian yên tĩnh trong xe: “Khi nào chúng ta đi đăng kí kết hôn?”
Động tác của anh dừng lại giữa không trung, sau khi giữ chắc vô lăng trở lại, anh không nói gì, ngược lại móc điện thoại ra, bấm gọi.
Năm phút sau, tài xế trên chiếc xe Lincoln được đổi thành Mục Nghi.
Còn Kiều Mục thì đang ngồi ở vị trí ghế lái xe chuyên dụng, sa sầm mặt muốn chửi thề.
Lăng Tử Hoan trốn ở ghế sau nhìn trộm qua khe hở, thấy chiếc Lincoln đằng trước lại chạy lên đường cao tốc, lúc này mới bò dậy, tiến đến phía sau ghế lái, vỗ lưng ghế: “Chú Hai, lái xe đi, họ đi cả rồi!”
Ánh mắt sâu hút của Kiều Mục toát lên vẻ bực bội, cởi áo vest, tiện tay vứt ra đằng sau: “Lên trước ngồi cho chú!”
“Cháu không muốn, phía sau rộng rãi, cháu muốn ngủ…”
Cô nàng lắc đầu nghiêm khắc từ chối, ánh mắt vô cùng kiên định!
Bình luận truyện