Người Dấu Yêu
Chương 137GỌI MỘT TIẾNG ANH TƯ CHO ANH NGHE!
Biệt thự ở Vịnh Lâm Hồ rất lớn, cô đi qua hành lang, vừa mới đến cầu thang hình vòng cung thì ngửi thấy mùi cơm chín.
Trong phòng bếp là bóng dáng bận rộn của chị Lâm.
Nhưng cô không thấy Tần Bách Duật.
“Chị Lâm.”
Nghiên Thời Thất kéo vạt trước của áo len vào, đứng chào hỏi trước cửa phòng bếp.
Đồ ăn đã được đưa lên bàn, có súp trứng hoa và ba món ăn thanh đạm không dầu mỡ, trông khá thích hợp với người mới bị bệnh cảm như cô.
“Cô chủ, cô dậy rồi à!”
Tiếng xưng hô này làm Nghiên Thời Thất giật mình.
Cô cúi mặt xuống, khóe miệng khẽ cong lên.
Hai chữ này thật dễ nghe.
“Chị Lâm, anh ấy đâu rồi?!”
Chị Lâm đang dùng tạp dề lau tay, nghe thấy vậy bèn cười, đáp: “Chắc là cậu ấy đang tắm đấy, vừa rồi còn bảo tôi nấu một bát canh gừng cho cô uống trước.”
Nghiên Thời Thất ngồi trong phòng bếp uống canh gừng, hình như bên trong còn thêm Coca cola lên vị hơi ngọt, lúc trôi xuống cổ họng thì rất ấm áp.
Có tiếng bước chân truyền đến từ đầu bậc cầu thang, Nghiên Thời Thất liếc mắt nhìn thì thấy Tần Bách Duật đang mặc một bộ quần áo lụa màu xám ở nhà đi tới.
Ánh sáng rơi nghiêng xuống gần phòng bếp theo đường cửa sổ, anh như một quý công tử đi xuyên qua màn sáng, đạp lên thu nồng, rơi vào trong đôi mắt long lanh của cô, khơi dậy tình ý triền miên.
Sau khi tắm xong, tóc anh vẫn còn hơi nước, vẻ mệt mỏi trên mặt đã biến mất, ánh mắt linh động nhìn về phía cô.
Hai bên nhìn nhau, Nghiên Thời Thất mỉm cười với anh.
Anh bước tới gần, bàn tay to vuốt ve đỉnh đầu cô, ấm áp như ngọc, “Em đỡ hơn rồi à?”
Nghiên Thời Thất gật đầu, “Khá hơn nhiều rồi, em chỉ cảm nhẹ thôi à.” Cô kéo tay anh xuống rồi nói: “Anh mau ăn đi, trưa rồi đấy!”
Chị Lâm ở bên cạnh chứng kiến cảnh bọn họ ân ái mặn nồng thì cười rất vui vẻ, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng tăng thêm vẻ hớn hở.
Cậu chủ và cô chủ thật đúng là ân ái!
***
Ánh nắng sau buổi trưa chói chang, cơn gió mùa thu mát mẻ lướt qua cành cây, chiếc lá chao nghiêng rơi xuống.
Nghiêm Thời Thất và Tần Bách Duật ngồi trên xô pha trước cửa sổ sát đất, cô đắp tấm chăn mỏng, dựa lưng vào lồng ngực anh. Cô nhìn gió thu nổi lên ngoài cửa sổ, cảm thán năm tháng thật bình yên biết mấy. Vietwriter.vn
“Buổi chiều em có lịch trình không?” Đôi tay anh vòng quanh eo cô, nắm lấy đầu ngón tay cô rồi bóp nhẹ.
Nghiên Thời Thất dùng giọng mũi rất đậm “ừ” một tiếng, “Có buổi lễ trao giải, tháng trước đã định rồi, em không thể không đi.”
“Em mặc ấm vào, đừng làm anh lo, nhé?”
Đôi môi mỏng của anh hôn lên đỉnh đầu cô. Ngoài mùi sữa tắm thoang thoảng thì trên người cô còn có một mùi hương đặc biệt độc nhất.
Nghiên Thời Thất gật đầu quả quyết, “Em biết rồi. Em đã bảo Hoan Hoan chuẩn bị cho em một bộ lễ phục mùa thu, Tổng Giám đốc Tần không cần lo đâu. Tối hôm qua… Thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Câu nói này chính là điển hình của việc lành sẹo thì quên đau.
Hàng lông mày dài của anh nhướng lên, không đáp lời.
Vào lúc này, danh xưng “Tổng Giám đốc Tần” này làm anh rất khó chịu.
Trong chốc lát, anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm ấm mang theo ý tứ sâu xa: “Em vừa gọi anh là gì?”
“Tổng Giám đốc Tần đấy!” Nghiên Thời Thất vuốt ve tấm chăn mỏng trên người, nghe anh hỏi vậy cũng không suy nghĩ nhiều liền trả lời luôn.
Sau đó cô mới cảm thấy không ổn, ngẩng đầu lên, đẩy cằm anh ra, nhìn thật sâu vào đôi mắt anh, trái tim bỗng chốc đập rộn lên.
Hình như cô lờ mờ hiểu được suy nghĩ sâu xa trong ánh mắt anh.
“Không gọi được à?” Anh cụp mắt xuống nhìn cô, biết cô đang bối rối nên mới buông lời trêu ghẹo.
Nghiên Thời Thất lập tức thu hồi ánh mắt, gối đầu lên bờ vai anh, mỉm cười không nói.
“Vậy thì gọi một tiếng anh Tư cho anh nghe nào.”
Chương 137
Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 137 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 137GỌI MỘT TIẾNG ANH TƯ CHO ANH NGHE!
Biệt thự ở Vịnh Lâm Hồ rất lớn, cô đi qua hành lang, vừa mới đến cầu thang hình vòng cung thì ngửi thấy mùi cơm chín.
Trong phòng bếp là bóng dáng bận rộn của chị Lâm.
Nhưng cô không thấy Tần Bách Duật.
“Chị Lâm.”
Nghiên Thời Thất kéo vạt trước của áo len vào, đứng chào hỏi trước cửa phòng bếp.
Đồ ăn đã được đưa lên bàn, có súp trứng hoa và ba món ăn thanh đạm không dầu mỡ, trông khá thích hợp với người mới bị bệnh cảm như cô.
“Cô chủ, cô dậy rồi à!”
Tiếng xưng hô này làm Nghiên Thời Thất giật mình.
Cô cúi mặt xuống, khóe miệng khẽ cong lên.
Hai chữ này thật dễ nghe.
“Chị Lâm, anh ấy đâu rồi?!”
Chị Lâm đang dùng tạp dề lau tay, nghe thấy vậy bèn cười, đáp: “Chắc là cậu ấy đang tắm đấy, vừa rồi còn bảo tôi nấu một bát canh gừng cho cô uống trước.”
Nghiên Thời Thất ngồi trong phòng bếp uống canh gừng, hình như bên trong còn thêm Coca cola lên vị hơi ngọt, lúc trôi xuống cổ họng thì rất ấm áp.
Có tiếng bước chân truyền đến từ đầu bậc cầu thang, Nghiên Thời Thất liếc mắt nhìn thì thấy Tần Bách Duật đang mặc một bộ quần áo lụa màu xám ở nhà đi tới.
Ánh sáng rơi nghiêng xuống gần phòng bếp theo đường cửa sổ, anh như một quý công tử đi xuyên qua màn sáng, đạp lên thu nồng, rơi vào trong đôi mắt long lanh của cô, khơi dậy tình ý triền miên.
Sau khi tắm xong, tóc anh vẫn còn hơi nước, vẻ mệt mỏi trên mặt đã biến mất, ánh mắt linh động nhìn về phía cô.
Hai bên nhìn nhau, Nghiên Thời Thất mỉm cười với anh.
Anh bước tới gần, bàn tay to vuốt ve đỉnh đầu cô, ấm áp như ngọc, “Em đỡ hơn rồi à?”
Nghiên Thời Thất gật đầu, “Khá hơn nhiều rồi, em chỉ cảm nhẹ thôi à.” Cô kéo tay anh xuống rồi nói: “Anh mau ăn đi, trưa rồi đấy!”
Chị Lâm ở bên cạnh chứng kiến cảnh bọn họ ân ái mặn nồng thì cười rất vui vẻ, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng tăng thêm vẻ hớn hở.
Cậu chủ và cô chủ thật đúng là ân ái!
***
Ánh nắng sau buổi trưa chói chang, cơn gió mùa thu mát mẻ lướt qua cành cây, chiếc lá chao nghiêng rơi xuống.
Nghiêm Thời Thất và Tần Bách Duật ngồi trên xô pha trước cửa sổ sát đất, cô đắp tấm chăn mỏng, dựa lưng vào lồng ngực anh. Cô nhìn gió thu nổi lên ngoài cửa sổ, cảm thán năm tháng thật bình yên biết mấy. Vietwriter.vn
“Buổi chiều em có lịch trình không?” Đôi tay anh vòng quanh eo cô, nắm lấy đầu ngón tay cô rồi bóp nhẹ.
Nghiên Thời Thất dùng giọng mũi rất đậm “ừ” một tiếng, “Có buổi lễ trao giải, tháng trước đã định rồi, em không thể không đi.”
“Em mặc ấm vào, đừng làm anh lo, nhé?”
Đôi môi mỏng của anh hôn lên đỉnh đầu cô. Ngoài mùi sữa tắm thoang thoảng thì trên người cô còn có một mùi hương đặc biệt độc nhất.
Nghiên Thời Thất gật đầu quả quyết, “Em biết rồi. Em đã bảo Hoan Hoan chuẩn bị cho em một bộ lễ phục mùa thu, Tổng Giám đốc Tần không cần lo đâu. Tối hôm qua… Thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Câu nói này chính là điển hình của việc lành sẹo thì quên đau.
Hàng lông mày dài của anh nhướng lên, không đáp lời.
Vào lúc này, danh xưng “Tổng Giám đốc Tần” này làm anh rất khó chịu.
Trong chốc lát, anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm ấm mang theo ý tứ sâu xa: “Em vừa gọi anh là gì?”
“Tổng Giám đốc Tần đấy!” Nghiên Thời Thất vuốt ve tấm chăn mỏng trên người, nghe anh hỏi vậy cũng không suy nghĩ nhiều liền trả lời luôn.
Sau đó cô mới cảm thấy không ổn, ngẩng đầu lên, đẩy cằm anh ra, nhìn thật sâu vào đôi mắt anh, trái tim bỗng chốc đập rộn lên.
Hình như cô lờ mờ hiểu được suy nghĩ sâu xa trong ánh mắt anh.
“Không gọi được à?” Anh cụp mắt xuống nhìn cô, biết cô đang bối rối nên mới buông lời trêu ghẹo.
Nghiên Thời Thất lập tức thu hồi ánh mắt, gối đầu lên bờ vai anh, mỉm cười không nói.
“Vậy thì gọi một tiếng anh Tư cho anh nghe nào.”
Bình luận truyện