Người Dấu Yêu

Chương 154



Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 154 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 154ANH MẶC, PHIỀN ANH MÀI DA MẶT MỎNG LẠI ĐI!
Cậu ta mặc chiếc áo sơ mi hoa hòe lưu manh, quần thụng rộng thùng thình và giày sneakers, thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, bắt tréo hai chân, trên mặt là nụ cười kỳ quái.


Đường Tống Nhất kinh ngạc, anh ta nhìn Mặc Lương Vũ rồi hỏi dò Ưng Phi Phi: “Cô Ưng, đây là bạn cô à?”


Ưng Phi Phi ngoài cười nhưng trong không cười, đáp: “Không phải, không quen!”


Mặc Lương Vũ bắt tréo chân, rung đùi, nhìn cô rồi mở miệng trêu ghẹo, “Không quen? Lần trước ở quán lẩu, là ai kéo tôi không cho tôi đi, còn quấn riết đến chết không chịu buông tay?”


Ưng Phi Phi: “…”


Đây là tiếng người hay sao?


Lời này trải qua giọng điệu cố làm ra vẻ mờ ám của Mặc Lương Vũ lập tức mang lại ý tứ sâu xa mặc người suy diễn.


Lông mày của Đường Tống Nhất bất giác nhíu lại, ánh mắt nhìn Ưng Phi Phi cũng trở nên lạnh lẽo hơn, “Thưa anh, hai người có quan hệ gì vậy?”


“Quan hệ của chúng tôi à? Anh thấy thế nào!”


Mặc Lương Vũ cố tình quấy rối, nên lời nói càng lúc càng làm người ta thấy khó hiểu.


Dưới bàn, Ưng Phi Phi đạp mạnh cậu ta một cú khiến mặt Mặc Lương Vũ đau đến trắng bệch. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh Mặc, phiền anh mài da mặt mỏng lại đi!”


Mặc Lương Vũ khẽ rên lên, bàn chân bị trượt vì cú đạp của cô. Cậu ta đỡ bàn, khó khăn lắm mới ngồi vững được.


Lúc này, mặt cậu ta tràn ngập vẻ khó chịu, lạnh lùng liếc Ưng Phi Phi, “Sao thế? Bị tôi vạch trần nên thẹn quá hóa giận à?”


Ưng Phi Phi giận dữ đập bàn, cầm cà phê pha lạnh bên trên hất vào người đối phương, “Mặc Lương Vũ, anh bị bệnh à? Tôi với anh thân thiết lắm chắc?”


Cô gái này vốn nóng nảy, vừa bị Mặc Lương Vũ kích thích thì cho áo sơ mi cậu ta uống cà phê lạnh ngay.


“Tôi, đm!”


Mặc Lương Vũ bị hất bẩn, cậu ta vuốt mặt, cằm dưới còn đọng cà phê nhỏ giọt. Ánh mắt âm u, cậu ta vươn tay ra như muốn “chào hỏi” mặt Ưng Phi Phi, “Mợ nhà nó, có phải tôi chiều cô quá rồi không?”


Cậu cả độc nhất của nhà họ Mặc nào đã bao giờ chịu qua nỗi ấm ức như vậy?


Cậu ta nói rất hung hăng, nhưng bàn tay lại bị người khác chặn lại giữa không trung.


“Con bà nhà nó, đứa nào…” Mặc Lương Vũ giãy cánh tay ra, đang muốn chửi ầm lên thì chạm vào con ngươi lạnh lẽo như nước của Nghiên Thời Thất. Da đầu cậu ta như nổ tung, “Chị, chị, chị dâu Út.”


Vì sao mỗi lần cậu ta ra oai đều gặp được Nghiên Thời Thất thế này!


Đúng là vấn đề bí ẩn khó giải đáp!


Nghiên Thời Thất buông cổ tay Mặc Lương Vũ ra, thuận tiện lắc lòng bàn tay mình. Vừa rồi cậu ta dùng nhiều sức, cô vội vàng đi tới cản lại nên lòng bàn tay mới chấn động tê rần.


Có thể biết được, nếu cậu ta tát thẳng lên mặt Phi Phi thì sẽ có hậu quả gì.


Nét mặt Nghiên Thời Thất lạnh lẽo, chính cậu ta là người nhảy vào gây chuyện trước, giờ còn có mặt mũi mà ra tay ư?


Đường Tống Nhất bị biến cố này dọa đến mức đứng bật dậy, thậm chí còn lui về sau hai bước.


Hành động này nhìn có vẻ như đang sợ bị vạ lây.


Ừ, đúng là một người rất thực tế.


Nghiên Thời Thất kéo Ưng Phi Phi ra, vỗ về an ủi rồi đẩy cô bạn về phía Doãn An Táp. Sau đó cô liếc mắt nhìn Mặc Lương Vũ đang muốn lặng lẽ chuồn êm, lên tiếng thở dài: “Tiểu Vũ, cậu đừng đi vội.”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Ấy, chị dâu, có em đây!”


Mặc Lương Vũ nịnh bợ quay về phía cô, cười hì hì, trên cằm còn có vài giọt cà phê đang nhỏ xuống, trông rất nhếch nhác.


Cậu đúng là ăn no rửng mỡ nên mới đi vào khiêu khích Ưng Phi Phi!


Đường Tống Nhất đứng cạnh nhìn chằm chằm Nghiên Thời Thất và Doãn An Táp đột nhiên xuất hiện. Dưới sự so sánh rõ ràng, anh ta cảm thấy Ưng Phi Phi rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt, cùng lắm là trông trắng trẻo, đáng yêu mà thôi.


“Anh Đường, xin lỗi, hôm nay chúng tôi còn có việc, không giữ anh lại nữa!”


Ưng Phi Phi nén giận, nói với Đường Tống Nhất.


Đối phương khẽ gật đầu rồi quét mắt nhìn mọi người, “Ừm, vậy tôi đi trước nhé.”


Anh ta xoay lưng đi thẳng, chẳng hề lưu luyến, cũng mang theo luôn sự hảo cảm ít ỏi mà Ưng Phi Phi đã dành cho anh ta.


Quả nhiên, xem mắt không hề đáng tin cậy.


Hai người chờ giá cao cùng bình phẩm nhau từ đầu đến chân, kết quả cuối cùng cũng chỉ như vậy!


Ưng Phi Phi vừa giận vừa bực, trút toàn bộ cảm xúc để công kích Mặc Lương Vũ. Cô nghẹn ngào, khẽ gầm lên: “Mặc Lương Vũ, có phải kiếp trước tôi nợ anh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện