Người Dấu Yêu

Chương 759



Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 759 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 759CÓ NGƯỜI ĐANG GIÚP CÔ TA?
Lời giải thích này khiến ánh mắt của Nghiên Thời Thất lóe sáng, chỉ cần luật sư có tiếng tăm thì rất dễ thực hiện.


Ôn Tranh nghe thấy lời này của anh thì giọng nói khẩn trương lên: “Nếu thế thì có thể mời cô ta đến tiếp nhận điều tra không?”


Lôi Duệ Tu đoán ra phần nào cách nghĩ của cô, gật đầu đáp: “Từ góc độ phá án, mời cô ta phối hợp điều tra là điều có thể. Nhưng… hiện giờ anh cũng khá tin câu nói kia của Trang Nhân rồi.”


“Câu nào?” Ôn Tranh thấy Lôi Duệ Tu chuyển chủ đề thì rất ngờ vực, ngay cả Nghiên Thời Thất cũng cau mày nhìn anh.


“Bà ta nói Ôn Tri Diên rất thông minh!” Lôi Duệ Tu cười lạnh rồi thốt lên. Ôn Tranh khinh miệt bĩu môi, “Chó má!”


Lôi Duệ Tu nheo mắt, vỗ vỗ vai cô như an ủi, giọng điệu hơi nặng nề: “Trang Nhân bị bắt, sau đó cô ta ra nước ngoài. Các em phải biết, nếu phía cảnh sát muốn mời thì đối tượng phải ở trong nước mới được.”


“Mà hiện giờ cô ta ở nước ngoài, có thể nhận được lời mời hay không còn chưa rõ. Điều này trực tiếp dẫn đến việc cảnh sát không thể để tiến hành cưỡng chế với cô ta. Nó sẽ phá hỏng nguyên tắc chủ quyền lãnh thổ.”


Tim của Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh thắt lại, lập tức im lặng.


Nên khen cô ta thật sự thông minh, hay là… có người đang giúp cô ta?


Gần mười hai giờ, hộp đêm bị niêm phong, Trang Nhân cũng bị bắt và đưa đi ngay sau đó.


Còn Ôn Tri Diên, chỉ cách ba tiếng sau lại đặt chân lên chuyến bay ra nước ngoài.


Tất cả chuyện này đều được sắp xếp ổn thỏa!


Nói đến đây, tầm mắt của Lôi Duệ Tu và Tần Bách Duật phía đối diện giao nhau, lạnh lẽo u ám.


Ôn Tri Diên thật sự không che giấu hành tung của mình, nhưng mỗi đường đi nước bước lại vừa vặn tránh thoát tất cả điều tra.


***


Chạng vạng, sắc trời tối dần, cảnh đêm buông xuống trên khắp bầu trời của Đế Kinh.


Ngoài cửa biệt thự, Ôn Tranh mặc chiếc áo sơ mi mỏng, lẻ loi bước ra ngoài.


Không khí lạnh lẽo khiến cô khẽ rụt bả vai, nhưng lại làm đầu óc của cô càng thêm tỉnh táo.


Cô đi tới gần khu Anh Hoa Viên héo tàn, đút điếu thuốc đang cầm trên tay vào trong miệng rồi châm lửa.


Cô rít mạnh một hơi, mùi khói thuốc chan chát lan tỏa trong cổ họng. Thuốc lá nam rất mạnh, nhưng dường như mùi vị nồng nặc có thể vỗ về tâm trạng lo âu của cô. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn


Ôn Tranh kẹp thuốc, ngước mắt lên, cảnh đêm phủ kín hơi sương, không nhìn thấy ánh sao, xa xa chỉ bắt được màn sương mịt mù nhuộm màu rực rỡ.


Cô hút được nửa điếu thuốc thì lặng lẽ lấy di động ra. Lúc mở khóa màn hình, giao diện vẫn dừng lại trên lịch sử trò chuyện.


Suốt một buổi chiều, cô gọi cho Lãnh Dịch Diêm tám cuộc điện thoại, nhưng từ đầu đến cuối di động của cậu ta đều ở trong trạng thái tắt nguồn.


Việc này rất khác thường!


Nếu cậu ta xuất phát đến Malaysia vào sáng sớm thì lúc này phải xuống máy bay từ lâu rồi mới phải.


Lời giải thích duy nhất chính là cậu ta không muốn bật di động, cắt đứt tất cả cách thức liên lạc.


Ôn Tranh không thể dẹp yên lo lắng trong lòng. Cô hiểu Lãnh Dịch Diêm, chỉ sợ cậu ta hành xử xốc nổi.


Dù sao trên thế giới này, Ôn Tri Diên có lẽ sẽ tránh thoát khỏi mọi “bao vây diệt trừ” của người khác. Chỉ riêng Lãnh Dịch Diêm là cô ta không thể chống cự lại.


Nếu Dịch Diêm chủ động tiếp cận Ôn Tri Diên, nhất định đối phương sẽ không từ chối.


Nhưng Ôn Tranh lo cậu ta sẽ chịu tổn thương vì sự kích động của mình.


Bởi vì cho tới hiện giờ, không ai có thể hiểu rõ rốt cuộc lòng dạ Ôn Tri Diên độc ác đến cỡ nào.


“Anh mới đi rửa tay mà em đã chạy ra ngoài hút thuốc phì phèo, không cần phổi nữa à?” Giọng nói không vui của Lôi Duệ Tu truyền đến từ phía sau.


Ôn Tranh chưa kịp xoay người thì một chiếc áo khoác ấm áp đã rơi xuống vai của cô.


Cô nghiêng đầu, đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Nhìn vào mắt Lôi Duệ Tu, tâm trạng của cô rất phức tạp.


Lôi Duệ Tu chỉ mặc trên người một chiếc áo sơ mi, vòng tay ôm lấy bờ vai gầy gò của Ôn Tranh, khẽ giọng hỏi: “Em đang nghĩ về chuyện của Ôn Tri Diên à?”


Ôn Tranh vô thức dựa lên cánh tay của anh, rủ mắt nhìn điếu thuốc trên tay, gảy tàn thuốc rồi lắc đầu, “Không, em đang nghĩ, rốt cuộc Diêm Tử đột nhiên vội vã đến Malaysia là để làm gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện