Người Tình Của Anh Rể
Chương 13
Quản lý bộ phận lễ tân. Cả ngày Khả cứ tua đi tua lại câu nói này của Thư ở trong đầu. Chính anh cũng không thể nào hiểu tại sao lại như vậy. Anh là giám đốc, là chủ khách sạn này nhưng anh lại không được quyền thuê ai, đuổi ai. Tại sao vậy? Sao ngay cả việc quản lý bộ phận lễ tân đã bị đuổi mà anh không hay?
Khả đập mạnh tay xuống bàn khiến tất cả mọi người trong phòng họp đều giật mình. Đã mười lăm phút im lặng kể từ khi có ai đó nói bên bộ phận lễ tân có một chút thay đổi nhân sự. Sự nóng giận của Khả ít khi bộc lộ ra ngoài, nhưng lần này thì khác, đây là sự nóng giận của việc bị qua mặt.
- Từ nay, bất kì ai, bất kì người nào trong khách sạn này, nếu chưa được sự đồng ý của tôi, chưa thông qua chữ ký hay con dấu của tôi mà dám làm theo ý mẹ tôi, tôi sẽ đuổi thẳng cổ người đó.
Tất cả mọi người nhìn nhau, họ bắt đầu hiểu ra vấn đề.
Khả nhìn khắp một lượt, vẫn không có ai lên tiếng, anh gầm lên:
- Nghe rõ chưa?
- Vâng vâng, đã rõ rồi ạ.
Khả cùng thư ký bước ra khỏi phòng họp bức bối đó. Thật là ngu ngốc khi thuê một đám nhát cáy như thế này về làm. Khả đưa tay lên nới lỏng cà vạt ra, anh nhận thấy hôm nay trời rất nóng dù cho bên ngoài trời đang mưa phùn gió bấc, nhiệt độ giảm sâu đến mức rét đậm.
- Cô ta đâu? - Khả hơi quay lại hỏi.
- Dạ? - Thư ký nhất thời không hiểu.
- Thư, cô ta đâu?
- Tôi đoán là ở phòng lễ tân.
Khả thở ra một hơi rồi bước vào thang máy. Trên khuôn mặt anh đầy vẻ toan tính. Anh nhất định phải cho cô ta biết rằng người đứng đầu khách sạn này không phải là mẹ anh mà chính là anh. Nếu cô ta không nghiêm túc làm việc thì anh sẽ đích thân đuổi cô ta một lần nữa và hơn hết, cô ta sẽ được liệt vào danh sách đen, không thể xin việc ở tất cả nhà hàng, khách sạn trong thành phố này.
Trong phòng lễ tân ấm áp, Thư đang ngồi chuẩn bị một bản đề xuất về việc thay đổi trang phục. Lúc còn làm người đứng chào khách, cô đã nghĩ nếu cô là trưởng bộ phận này, điều đầu tiên mà cô làm đó là thay đổi trang phục. Thứ nhất là nó quá xấu, thứ hai là nó không đủ ấm trong mùa đông khắc nghiệt miền Bắc. Nếu là một vị sếp tốt, Thư nghĩ Khả sẽ đồng ý thôi.
Nói là phòng lễ tân nhưng thực ra đây chỉ là phòng kho của khách sạn. Nơi đây được lấp đầy bởi rất nhiều khăn tắm, bánh xà phòng, dầu gội…Tất cả những vật dụng sinh hoạt cho một phòng. Nghe đâu trưởng bộ phận trước có một phòng khang trang lắm, không hiểu sao lúc cô về đây lại thế này.
Thư đứng dậy, vuốt lại mép tờ giấy rồi mở cửa. Cô sẽ lên gặp Khả, hy vọng là anh ta đã bình tĩnh lại sau khi biết cô vào đây làm quản lý.
- Úi chà, sếp.
Cái chữ sếp được Hà kéo dài ra, cô ta và Nguyệt lúc nào cũng như hình với bóng, một đôi bạn thân đến mức lúc đầu Thư còn tưởng là chị em. Hai người họ đứng chặn đường cô, họ khoanh tay vào nhau để thể hiện sự xấu xa đáng ghét của mình. Đương nhiên là Thư đã gặp qua những tình huống như thế này rồi, và cô có thể đoán được họ sắp làm gì, song cô vẫn muốn đứng lại để chơi đùa với họ một lúc.
- Sao hả? - Thư nói.
Nguyệt bước đến, đẩy cô vào lại trong phòng. Hà nhanh tay đóng cửa lại, cô ta dựa lưng vào đó canh giữ. Thư giang hai tay ra, làm vẻ mặt sợ hãi:
- Muốn đánh tôi hay gì? Nên nhớ tôi là quản lý của hai người đấy.
Nguyệt che miệng cười, khuôn mặt cô ta như đang chảy dài ra vì khinh miệt. Thư biết rằng tất cả những người trong khách sạn này đều cảm thấy không thoả đáng khi cô quay lại và làm quản lý. Nhưng sự việc đằng nào cũng vậy rồi, họ không chịu thì hãy đi gặp mẹ của Khả rồi bảo bà ta rút lại lời nói. Chính cô còn không tưởng tượng được nữa cơ mà.
Thư còn nhớ rõ vài ngày trước, khi cô đang ở nhà và đau đầu vì phải tìm một công việc nào đó, thì mẹ của Khả gọi điện đến nói ngày mai cô hãy đến khách sạn làm quản lý. Bà ta nói rất nghiêm túc, nhưng lại không nói lý do tại sao. Thư đương nhiên là vui mừng, nhưng cô nhớ đến lời thề sắt son không bao giờ quay trở lại khách sạn làm việc nữa. Nếu như cô quay lại đó thì…
Thư nhún vai, không sao hết, miễn có tiền là được. Dù sao cô cũng là một đứa mặt dày cơ mà.
- Mày biết tại sao mà mày phải ở trong căn phòng này không? Vì tất cả nhân viên lễ tân đều ghét mày. Tất cả chúng tao đều không phục khi thấy mày được làm quản lý.
- Tôi không quan tâm, ở đây cũng tốt mà. - Thư nhún vai.
- Mày đúng là loại đàn bà chuyên dùng nhan sắc để mua chuộc người khác. Đừng tưởng rằng ngủ với sếp rồi thì muốn làm gì cũng được. Cũng chỉ là cái chức danh quản lý bé nhỏ này thôi.
Nghe giọng của cô ta thì có lẽ là một câu chuyện khó tin nào đó đã lại được thêu dệt rồi. Thư chợt nghĩ trong lòng nếu như Khả và cô có quan hệ bất chính thì cũng giống như mèo với chó ăn nằm với nhau vậy. Mấy người này cũng rảnh rỗi quá, sao không viết tiểu thuyết luôn đi nhỉ.
Thư thở dài, nhìn hai người ngao ngán:
- Vậy có đánh không? Tôi còn có việc phải làm.
- Mày…Ai nói là chúng tao sẽ đánh mày.
Nguyệt và Hà nghiến răng nhìn nhau, họ chưa bao giờ ra mặt gây khó dễ với con Hồ Ly tinh này. Họ chỉ muốn dạy dỗ cô ta, muốn nói với cô ta rằng dù cô ta có làm quản lý thì họ vẫn chẳng coi cô ta ra gì. Cô ta vẫn chỉ là cái hạng người bị cả xã hội lên án và ghét bỏ mà thôi.
Nhưng giờ đây, nhìn vẻ xấc xược của Thư mà xem, cô ta còn chẳng thèm sợ hãi, cũng chẳng biết khiêm nhường. Ừ, mà trước giờ vẫn vậy đó thôi. Ngay cả lúc chị gái tự tử, cô ta vẫn dửng dưng nước lã được cơ mà.
- Không đánh thì vào đây làm gì? Các cô rỗi việc quá hả? Có cần tôi báo cáo lên giám đốc hộ không?
- Thôi Nguyệt, nó không có não để nghĩ đâu, cho nó đi đi.
Hà chậc chậc vài tiếng.
Thư nhếch môi cười, cô giơ tờ giấy đề xuất của mình lên:
- Phải rồi, mấy quý cô có não xê ra cho người không có não này đi làm việc cao cả.
Đàn bà đúng là cái nôi của rắc rối, động một chút là muốn nhe nanh múa vuốt, động một chút là tạo chuyện. Nếu có kiếp sau, Thư nhất định sẽ không làm đàn bà nữa.
Ra khỏi phòng kho, Thư nhanh chóng chỉnh lại quần áo. Từ xa cô đã thấy Khả đi tới, đằng sau anh ta là anh chàng thư ký quen thuộc. Có vẻ như Khả cũng đã thấy cô từ đằng xa, trông khuôn mặt anh ta không được vui cho lắm. Cô biết là anh ta chẳng thể nào vui cho được khi cô được mẹ anh ta đưa vào đây.
Khả là một người con có hiếu, theo Thư thấy thì là vậy. Anh ta để mẹ lộng hành trong khách sạn, nhưng chưa một lần lên tiếng căn dặn. Có lẽ anh không muốn làm mẹ mình buồn.
Thư hít một hơi thật sâu rồi hét lớn:
- Sếp!
Cả sảnh khách sạn bị tiếng hét của Thư khuấy động, mọi người đều dừng lại để nhìn Thư. Ngay cả Khả vốn có ý định sẽ đi qua cô ta thì cũng theo phản xạ phải đứng lại. Khả nhìn quanh, anh biết rõ là Thư đang gọi mình nhưng quả thật anh chỉ muốn chạy đi.
Thư mỉm cười hài lòng, vẻ mặt lúng túng đó rất đúng ý cô. Thư biết được điểm yếu của Khả là sợ mất thể diện, anh ta sống đến giờ đều nhờ cái vẻ đạo mạo đó mà. Lần đầu tiên gặp anh, cô cũng bị vẻ đạo mạo và nụ cười của anh đánh lừa.
- Cô bị thần kinh hả?
Sự thật thì anh ta là một con người lỗ mãng, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
Cùng lúc đó, Nguyệt và Hà từ phòng kho rón rén đi ra. Họ không dám nán lại quá lâu vì sợ Khả sẽ nghi ngờ họ vừa mới gây chuyện.
Thư vẫn giữ nụ cười, cô kính cẩn đưa tờ đề xuất ra cho anh:
- Mong rằng lần này anh sẽ nhớ.
Khả giật lấy tờ giấy, đọc qua một hồi rồi đưa nó lại cho Thư ký. Việc này lại một lần nữa bị anh bỏ quên. Nhưng lần này là do cô ta đề xuất, nên anh có một chút muốn trễ nải.
- Không còn việc gì nữa thì…
Khả còn chưa nói hết câu thì Thư đã chen ngang:
- Tôi xin phép.
Thư xoay người rời đi, đúng lúc đó từ ngoài cửa, Mai kiêu kì bước vào. Đi bên cạnh chị là hai người khác, hình như là người ngoại quốc. Vẻ mặt của Khả trở nên hoà nhã hơn, Thư bĩu môi khinh khỉnh. Cô cố tình nói lớn:
- Trong cái mắt háo sắc kìa.
Khả tắt đi nụ cười, ghé gần cô bảo:
- Đừng có phát ngôn bừa bãi, lo mà đón tiếp khách đi.
Khách? Thư nhìn hai người ngoại quốc đang nói chuyện với chị gái mình. Đó là khách của chị Mai, hay là khách của Khả? Thư cảm thấy hơi khó nghĩ, nhưng nhìn họ bắn tiếng Anh với nhau thế kia cô có cảm giác mình là người thừa. Thư cười cười với Khả:
- Thật ngại quá, tôi không biết nói tiếng Anh.
Khả như biết trước được điều đó, anh chắp tay ra đằng sau và bảo:
- Cô cần phải xem xét về việc này đấy, quản lý bộ phận lễ tân mà không biết tiếng Anh sao?
Thư ho khan, nhưng cô không chùn bước. Cô vẫn đứng đó, ngẩng cao đầu và…rất chuyên nghiệp, Thư cúi đầu chào họ bằng tiếng Việt. Như cái cách mà trước kia cô vẫn làm khi đứng ở sảnh.
Khả ngạc nhiên vì phong thái tự tin đó, khá khen cho cô ta!
Mai đưa tay giới thiệu Khả bằng tiếng Anh, nhưng không giới thiệu Thư. Cô cũng chẳng bận lòng lắm đến điều đó, vì chị mà giới thiệu cô sẽ lại phải nói thứ tiếng Anh dở hơi dở hồn của mình ra.
- Cô có thể đi được rồi!
Khả nhướn mày nhìn cô.
- Cảm ơn.
Thư rời đi.
Mai nhìn theo, chị không hiểu tại sao mà nó lại xuất hiện ở đây, trong một bộ quần áo dành cho lễ tân thế này. Vừa rồi chị đã nhìn qua bảng tên của nó, quản lý sao? Chị không biết là từ một nhân viên vừa bị đuổi việc, đùng một cái lại có thể lên làm quản lý nhanh như vậy đấy. Nhưng Mai không muốn gây khó dễ cho Khả. Bên cạnh chị là hai đạo diễn nổi tiếng từ Đức sang, chị cố tình giới thiệu họ đến đây nghỉ ngơi là muốn được gặp Khả. Vậy mà không ngờ lại phải nhìn đứa em gái này xuất hiện ở đây. Lòng chị lại càng thêm khó chịu.
- Tớ thật sự không biết phải làm sao!
Khả vuốt mặt, anh vừa kể cho Mai toàn bộ sự việc tại sao Thư lại xuất hiện ở đây. Khả thở dài.
Mai đứng bên ô cửa sổ lớn, bên ngoài là toàn cảnh thành phố hoa lệ. Chị nhìn ngắm một hồi lâu, rồi nói nhỏ:
- Chúng ta cưới nhau đi.
Lời vừa nói ra đã khiến Khả phải chết đứng. Anh im lặng nhìn chị, trái tim đập thình thịch, âm vang trong khắp cơ thể. Khả chưa bao giờ nghĩ Mai sẽ là người chủ động trong việc cầu hôn. Càng không bao giờ nghĩ mình lại bị thất thế trong chuyện này. Nhất thời anh không thể phản ứng lại được.
- Cậu…chắc chứ?
Mai vẫn giữ vẻ kiên định:
- Ừ, càng nhanh càng tốt.
Ở cái tuổi này, tình yêu là một điều gì đó rất dài đối với Mai. Chị không muốn phải bắt đầu lại từ đầu, phải tìm hiểu, rồi phải đưa ra quyết định có nên đồng ý lời cầu hôn của ai đó hay không. Chị và Khả đã mất nhiều thời gian đến vậy rồi, nếu như để bắt đầu, có lẽ nên bắt đầu từ một lễ cưới.
Mai sợ rằng nếu không nhanh, thì em gái chị sẽ lại đến và cướp anh đi mất. Khi nhìn thấy nó xuất hiện ở nơi này, nhìn thấy vẻ yêu kiều của nó dù chỉ mặc bộ đồng phục của khách sạn, chị lại nổi lên một sự ghen tuông. Nếu không phải bây giờ thì chẳng phải lúc nào nữa. Anh ấy vẫn yêu chị, tha thiết yêu chị, chị không nên bỏ lỡ cơ hội này.
Sau đó thì sao ư? Chị sẽ thuyết phục anh chuyển đi. Rời xa khỏi thành phố này, khỏi những nỗi đau ở nơi đây. Chị sẽ nói với anh rằng chị không muốn anh tiếp tục gặp mặt Thư nữa, tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại. Chị muốn bao bọc anh trong một chiếc hộp kín bưng, để em gái chị không thể thọc tay vào mà cướp đi được.
Mai thật sự mang một nỗi ám ảnh về Thư, và cô không muốn một lần nữa mình lại để thua trong chuyện này nữa. Cho dù Thư không có ý gì. Liệu Khả có đồng ý lời cầu hôn bất ngờ này hay không? Anh chưa có chuẩn bị gì trong chuyện này và liệu, một người phụ nữ vừa mới ly hôn đã lại muốn kết hôn có gây ra cho anh thành kiến?
Khả đập mạnh tay xuống bàn khiến tất cả mọi người trong phòng họp đều giật mình. Đã mười lăm phút im lặng kể từ khi có ai đó nói bên bộ phận lễ tân có một chút thay đổi nhân sự. Sự nóng giận của Khả ít khi bộc lộ ra ngoài, nhưng lần này thì khác, đây là sự nóng giận của việc bị qua mặt.
- Từ nay, bất kì ai, bất kì người nào trong khách sạn này, nếu chưa được sự đồng ý của tôi, chưa thông qua chữ ký hay con dấu của tôi mà dám làm theo ý mẹ tôi, tôi sẽ đuổi thẳng cổ người đó.
Tất cả mọi người nhìn nhau, họ bắt đầu hiểu ra vấn đề.
Khả nhìn khắp một lượt, vẫn không có ai lên tiếng, anh gầm lên:
- Nghe rõ chưa?
- Vâng vâng, đã rõ rồi ạ.
Khả cùng thư ký bước ra khỏi phòng họp bức bối đó. Thật là ngu ngốc khi thuê một đám nhát cáy như thế này về làm. Khả đưa tay lên nới lỏng cà vạt ra, anh nhận thấy hôm nay trời rất nóng dù cho bên ngoài trời đang mưa phùn gió bấc, nhiệt độ giảm sâu đến mức rét đậm.
- Cô ta đâu? - Khả hơi quay lại hỏi.
- Dạ? - Thư ký nhất thời không hiểu.
- Thư, cô ta đâu?
- Tôi đoán là ở phòng lễ tân.
Khả thở ra một hơi rồi bước vào thang máy. Trên khuôn mặt anh đầy vẻ toan tính. Anh nhất định phải cho cô ta biết rằng người đứng đầu khách sạn này không phải là mẹ anh mà chính là anh. Nếu cô ta không nghiêm túc làm việc thì anh sẽ đích thân đuổi cô ta một lần nữa và hơn hết, cô ta sẽ được liệt vào danh sách đen, không thể xin việc ở tất cả nhà hàng, khách sạn trong thành phố này.
Trong phòng lễ tân ấm áp, Thư đang ngồi chuẩn bị một bản đề xuất về việc thay đổi trang phục. Lúc còn làm người đứng chào khách, cô đã nghĩ nếu cô là trưởng bộ phận này, điều đầu tiên mà cô làm đó là thay đổi trang phục. Thứ nhất là nó quá xấu, thứ hai là nó không đủ ấm trong mùa đông khắc nghiệt miền Bắc. Nếu là một vị sếp tốt, Thư nghĩ Khả sẽ đồng ý thôi.
Nói là phòng lễ tân nhưng thực ra đây chỉ là phòng kho của khách sạn. Nơi đây được lấp đầy bởi rất nhiều khăn tắm, bánh xà phòng, dầu gội…Tất cả những vật dụng sinh hoạt cho một phòng. Nghe đâu trưởng bộ phận trước có một phòng khang trang lắm, không hiểu sao lúc cô về đây lại thế này.
Thư đứng dậy, vuốt lại mép tờ giấy rồi mở cửa. Cô sẽ lên gặp Khả, hy vọng là anh ta đã bình tĩnh lại sau khi biết cô vào đây làm quản lý.
- Úi chà, sếp.
Cái chữ sếp được Hà kéo dài ra, cô ta và Nguyệt lúc nào cũng như hình với bóng, một đôi bạn thân đến mức lúc đầu Thư còn tưởng là chị em. Hai người họ đứng chặn đường cô, họ khoanh tay vào nhau để thể hiện sự xấu xa đáng ghét của mình. Đương nhiên là Thư đã gặp qua những tình huống như thế này rồi, và cô có thể đoán được họ sắp làm gì, song cô vẫn muốn đứng lại để chơi đùa với họ một lúc.
- Sao hả? - Thư nói.
Nguyệt bước đến, đẩy cô vào lại trong phòng. Hà nhanh tay đóng cửa lại, cô ta dựa lưng vào đó canh giữ. Thư giang hai tay ra, làm vẻ mặt sợ hãi:
- Muốn đánh tôi hay gì? Nên nhớ tôi là quản lý của hai người đấy.
Nguyệt che miệng cười, khuôn mặt cô ta như đang chảy dài ra vì khinh miệt. Thư biết rằng tất cả những người trong khách sạn này đều cảm thấy không thoả đáng khi cô quay lại và làm quản lý. Nhưng sự việc đằng nào cũng vậy rồi, họ không chịu thì hãy đi gặp mẹ của Khả rồi bảo bà ta rút lại lời nói. Chính cô còn không tưởng tượng được nữa cơ mà.
Thư còn nhớ rõ vài ngày trước, khi cô đang ở nhà và đau đầu vì phải tìm một công việc nào đó, thì mẹ của Khả gọi điện đến nói ngày mai cô hãy đến khách sạn làm quản lý. Bà ta nói rất nghiêm túc, nhưng lại không nói lý do tại sao. Thư đương nhiên là vui mừng, nhưng cô nhớ đến lời thề sắt son không bao giờ quay trở lại khách sạn làm việc nữa. Nếu như cô quay lại đó thì…
Thư nhún vai, không sao hết, miễn có tiền là được. Dù sao cô cũng là một đứa mặt dày cơ mà.
- Mày biết tại sao mà mày phải ở trong căn phòng này không? Vì tất cả nhân viên lễ tân đều ghét mày. Tất cả chúng tao đều không phục khi thấy mày được làm quản lý.
- Tôi không quan tâm, ở đây cũng tốt mà. - Thư nhún vai.
- Mày đúng là loại đàn bà chuyên dùng nhan sắc để mua chuộc người khác. Đừng tưởng rằng ngủ với sếp rồi thì muốn làm gì cũng được. Cũng chỉ là cái chức danh quản lý bé nhỏ này thôi.
Nghe giọng của cô ta thì có lẽ là một câu chuyện khó tin nào đó đã lại được thêu dệt rồi. Thư chợt nghĩ trong lòng nếu như Khả và cô có quan hệ bất chính thì cũng giống như mèo với chó ăn nằm với nhau vậy. Mấy người này cũng rảnh rỗi quá, sao không viết tiểu thuyết luôn đi nhỉ.
Thư thở dài, nhìn hai người ngao ngán:
- Vậy có đánh không? Tôi còn có việc phải làm.
- Mày…Ai nói là chúng tao sẽ đánh mày.
Nguyệt và Hà nghiến răng nhìn nhau, họ chưa bao giờ ra mặt gây khó dễ với con Hồ Ly tinh này. Họ chỉ muốn dạy dỗ cô ta, muốn nói với cô ta rằng dù cô ta có làm quản lý thì họ vẫn chẳng coi cô ta ra gì. Cô ta vẫn chỉ là cái hạng người bị cả xã hội lên án và ghét bỏ mà thôi.
Nhưng giờ đây, nhìn vẻ xấc xược của Thư mà xem, cô ta còn chẳng thèm sợ hãi, cũng chẳng biết khiêm nhường. Ừ, mà trước giờ vẫn vậy đó thôi. Ngay cả lúc chị gái tự tử, cô ta vẫn dửng dưng nước lã được cơ mà.
- Không đánh thì vào đây làm gì? Các cô rỗi việc quá hả? Có cần tôi báo cáo lên giám đốc hộ không?
- Thôi Nguyệt, nó không có não để nghĩ đâu, cho nó đi đi.
Hà chậc chậc vài tiếng.
Thư nhếch môi cười, cô giơ tờ giấy đề xuất của mình lên:
- Phải rồi, mấy quý cô có não xê ra cho người không có não này đi làm việc cao cả.
Đàn bà đúng là cái nôi của rắc rối, động một chút là muốn nhe nanh múa vuốt, động một chút là tạo chuyện. Nếu có kiếp sau, Thư nhất định sẽ không làm đàn bà nữa.
Ra khỏi phòng kho, Thư nhanh chóng chỉnh lại quần áo. Từ xa cô đã thấy Khả đi tới, đằng sau anh ta là anh chàng thư ký quen thuộc. Có vẻ như Khả cũng đã thấy cô từ đằng xa, trông khuôn mặt anh ta không được vui cho lắm. Cô biết là anh ta chẳng thể nào vui cho được khi cô được mẹ anh ta đưa vào đây.
Khả là một người con có hiếu, theo Thư thấy thì là vậy. Anh ta để mẹ lộng hành trong khách sạn, nhưng chưa một lần lên tiếng căn dặn. Có lẽ anh không muốn làm mẹ mình buồn.
Thư hít một hơi thật sâu rồi hét lớn:
- Sếp!
Cả sảnh khách sạn bị tiếng hét của Thư khuấy động, mọi người đều dừng lại để nhìn Thư. Ngay cả Khả vốn có ý định sẽ đi qua cô ta thì cũng theo phản xạ phải đứng lại. Khả nhìn quanh, anh biết rõ là Thư đang gọi mình nhưng quả thật anh chỉ muốn chạy đi.
Thư mỉm cười hài lòng, vẻ mặt lúng túng đó rất đúng ý cô. Thư biết được điểm yếu của Khả là sợ mất thể diện, anh ta sống đến giờ đều nhờ cái vẻ đạo mạo đó mà. Lần đầu tiên gặp anh, cô cũng bị vẻ đạo mạo và nụ cười của anh đánh lừa.
- Cô bị thần kinh hả?
Sự thật thì anh ta là một con người lỗ mãng, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
Cùng lúc đó, Nguyệt và Hà từ phòng kho rón rén đi ra. Họ không dám nán lại quá lâu vì sợ Khả sẽ nghi ngờ họ vừa mới gây chuyện.
Thư vẫn giữ nụ cười, cô kính cẩn đưa tờ đề xuất ra cho anh:
- Mong rằng lần này anh sẽ nhớ.
Khả giật lấy tờ giấy, đọc qua một hồi rồi đưa nó lại cho Thư ký. Việc này lại một lần nữa bị anh bỏ quên. Nhưng lần này là do cô ta đề xuất, nên anh có một chút muốn trễ nải.
- Không còn việc gì nữa thì…
Khả còn chưa nói hết câu thì Thư đã chen ngang:
- Tôi xin phép.
Thư xoay người rời đi, đúng lúc đó từ ngoài cửa, Mai kiêu kì bước vào. Đi bên cạnh chị là hai người khác, hình như là người ngoại quốc. Vẻ mặt của Khả trở nên hoà nhã hơn, Thư bĩu môi khinh khỉnh. Cô cố tình nói lớn:
- Trong cái mắt háo sắc kìa.
Khả tắt đi nụ cười, ghé gần cô bảo:
- Đừng có phát ngôn bừa bãi, lo mà đón tiếp khách đi.
Khách? Thư nhìn hai người ngoại quốc đang nói chuyện với chị gái mình. Đó là khách của chị Mai, hay là khách của Khả? Thư cảm thấy hơi khó nghĩ, nhưng nhìn họ bắn tiếng Anh với nhau thế kia cô có cảm giác mình là người thừa. Thư cười cười với Khả:
- Thật ngại quá, tôi không biết nói tiếng Anh.
Khả như biết trước được điều đó, anh chắp tay ra đằng sau và bảo:
- Cô cần phải xem xét về việc này đấy, quản lý bộ phận lễ tân mà không biết tiếng Anh sao?
Thư ho khan, nhưng cô không chùn bước. Cô vẫn đứng đó, ngẩng cao đầu và…rất chuyên nghiệp, Thư cúi đầu chào họ bằng tiếng Việt. Như cái cách mà trước kia cô vẫn làm khi đứng ở sảnh.
Khả ngạc nhiên vì phong thái tự tin đó, khá khen cho cô ta!
Mai đưa tay giới thiệu Khả bằng tiếng Anh, nhưng không giới thiệu Thư. Cô cũng chẳng bận lòng lắm đến điều đó, vì chị mà giới thiệu cô sẽ lại phải nói thứ tiếng Anh dở hơi dở hồn của mình ra.
- Cô có thể đi được rồi!
Khả nhướn mày nhìn cô.
- Cảm ơn.
Thư rời đi.
Mai nhìn theo, chị không hiểu tại sao mà nó lại xuất hiện ở đây, trong một bộ quần áo dành cho lễ tân thế này. Vừa rồi chị đã nhìn qua bảng tên của nó, quản lý sao? Chị không biết là từ một nhân viên vừa bị đuổi việc, đùng một cái lại có thể lên làm quản lý nhanh như vậy đấy. Nhưng Mai không muốn gây khó dễ cho Khả. Bên cạnh chị là hai đạo diễn nổi tiếng từ Đức sang, chị cố tình giới thiệu họ đến đây nghỉ ngơi là muốn được gặp Khả. Vậy mà không ngờ lại phải nhìn đứa em gái này xuất hiện ở đây. Lòng chị lại càng thêm khó chịu.
- Tớ thật sự không biết phải làm sao!
Khả vuốt mặt, anh vừa kể cho Mai toàn bộ sự việc tại sao Thư lại xuất hiện ở đây. Khả thở dài.
Mai đứng bên ô cửa sổ lớn, bên ngoài là toàn cảnh thành phố hoa lệ. Chị nhìn ngắm một hồi lâu, rồi nói nhỏ:
- Chúng ta cưới nhau đi.
Lời vừa nói ra đã khiến Khả phải chết đứng. Anh im lặng nhìn chị, trái tim đập thình thịch, âm vang trong khắp cơ thể. Khả chưa bao giờ nghĩ Mai sẽ là người chủ động trong việc cầu hôn. Càng không bao giờ nghĩ mình lại bị thất thế trong chuyện này. Nhất thời anh không thể phản ứng lại được.
- Cậu…chắc chứ?
Mai vẫn giữ vẻ kiên định:
- Ừ, càng nhanh càng tốt.
Ở cái tuổi này, tình yêu là một điều gì đó rất dài đối với Mai. Chị không muốn phải bắt đầu lại từ đầu, phải tìm hiểu, rồi phải đưa ra quyết định có nên đồng ý lời cầu hôn của ai đó hay không. Chị và Khả đã mất nhiều thời gian đến vậy rồi, nếu như để bắt đầu, có lẽ nên bắt đầu từ một lễ cưới.
Mai sợ rằng nếu không nhanh, thì em gái chị sẽ lại đến và cướp anh đi mất. Khi nhìn thấy nó xuất hiện ở nơi này, nhìn thấy vẻ yêu kiều của nó dù chỉ mặc bộ đồng phục của khách sạn, chị lại nổi lên một sự ghen tuông. Nếu không phải bây giờ thì chẳng phải lúc nào nữa. Anh ấy vẫn yêu chị, tha thiết yêu chị, chị không nên bỏ lỡ cơ hội này.
Sau đó thì sao ư? Chị sẽ thuyết phục anh chuyển đi. Rời xa khỏi thành phố này, khỏi những nỗi đau ở nơi đây. Chị sẽ nói với anh rằng chị không muốn anh tiếp tục gặp mặt Thư nữa, tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại. Chị muốn bao bọc anh trong một chiếc hộp kín bưng, để em gái chị không thể thọc tay vào mà cướp đi được.
Mai thật sự mang một nỗi ám ảnh về Thư, và cô không muốn một lần nữa mình lại để thua trong chuyện này nữa. Cho dù Thư không có ý gì. Liệu Khả có đồng ý lời cầu hôn bất ngờ này hay không? Anh chưa có chuẩn bị gì trong chuyện này và liệu, một người phụ nữ vừa mới ly hôn đã lại muốn kết hôn có gây ra cho anh thành kiến?
Bình luận truyện