Người Tình Không Danh Phận

Chương 4



Đứng trước căn phòng bệnh trống không, Cường liếc nhìn về phía chiếc giường bệnh với vết lõm xuống ở trên mặt đệm, phần ga trải nhàu nhĩ. Anh nhíu mày. Nhung vẫn chưa đi xa. Có thể là cô đã rời khỏi anh, hoặc có thể mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ như anh nghĩ, cô đã bị bắt đi.

Ngay lúc này, anh chỉ có thể nghĩ đến Thục, hoặc bà Tuyết. Người có khả năng làm hại đến Nhung chỉ có thể là hai người này. Thế nhưng anh phải xác nhận được chính xác rằng, liệu có phải cô đã bị đưa đi không.

Cường xoay người, chạy ra khỏi phòng nghỉ của Nhung. Hải vội vàng túm lấy tay anh.

- Khoan đã. Anh lại định đi đâu?

- Tìm Nhung. Cậu định để cô ấy cứ như thế mà biến mất ư? - Cường quát ầm lên, gương mặt anh đỏ ửng và gân xanh nổi lên, chạy dọc theo đường cổ.

- Nhưng cũng không phải lúc này.

Hải gắt lên, giữ chặt lấy Cường. Dù có ghét hay hận Cường đến mức nào thì cậu cũng vẫn không thể hại đến anh. Hải biết, chỉ cần động đến một sợi tóc của Cường, cả mẹ cậu, cả chị Thục và thậm chí là cả Nhung cũng sẽ ghét bỏ cậu.

Sinh ra làm một người bị bỏ rơi, cậu không muốn nơi dựa dẫm duy nhất của trái tim mình, là Nhung, cũng biến mất. Cho nên cậu phải bảo vệ sinh mạng của Cường.

Hải giơ lên bịch máu mà cậu đã cầm này giờ. Phần vỏ nhựa lạnh ngắt, từng giọt vẫn đang chảy qua ống dẫn và được truyền vào cơ thể Cường.

- Anh nhìn đi. Những thứ này, được rút ra từ cơ thể cô ấy đấy. Xin anh hãy cẩn trọng và nâng niu lấy nó, chẳng dễ gì mà có được đâu. Tôi không muốn anh lại phí phạm sự đau đớn và sức khỏe của mình, của cả cô ấy nữa.

Cường mím chặt môi. Hải nói đúng, anh như một kẻ ký sinh lên sinh mang của Nhung. Cô ấy đã chẳng do dự gì mà bán cả nửa sức sống của mình cho anh, anh đâu thể bất cẩn được.

Người tình không danh phận (Phần 4)-1

Cường mím chặt môi. Hải nói đúng, anh như một kẻ ký sinh lên sinh mang của Nhung.

Cường ngồi phịch xuống ghế chờ ở cửa phòng bệnh, gương mặt thất thần.

- Vậy tôi phải làm gì? Cậu nói xem, tôi làm gì thì mới tốt cho Nhung?

Cả hai rơi vào trầm mặc. Cường cảm thấy lòng mình quặn thắt, những cơ quan trong cơ thể rồi túng cả lên khiến anh luống cuống và trống rỗng. Anh muốn Nhung được vui vẻ và hạnh phúc, anh muốn cô được tự do. Nhưng rõ ràng, anh không biết phải làm thế nào. Ngay cả đối mặt với cảm xúc của mình, anh cũng không thể. Ngay cả thành thật hay dũng cảm, anh cũng không làm được. Chính anh là người muốn đưa Nhung đi, nhưng lại không lo liệu chu toàn mọi chuyện, khiến cho Nhung rơi vào hoàn cảnh này.

Cường siết chặt nắm tay. Tất cả là tại anh, vì sao anh cứ vô dụng như vậy chứ? Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đầu mà lại không thể bảo vệ người mình yêu. Vậy thì anh còn có thể làm gì đây?

- Anh... - Hải lên tiếng. Cậu muốn thẳng thắng nhưng lại không dám mở lời. Từ khi nào mà cậu trở nên nhu nhược như thế?

Cường vẫn đang cúi đầu. Cảm giác tội lỗi khiến anh không thể nào nhìn thẳng vào mặt Hải. Có lẽ anh cần thừa nhận một số điều và cần nhờ đến sự trợ giúp của người em họ này.

- Tôi không quên được Nhung. - Cường thì thào. Điều đó khiến Hải giật mình và tỏ ra cảnh giác. - Trong một năm vừa rồi, kể từ ngày xảy ra chuyện đó, tôi vẫn không thể kìm nén được tình yêu này.

Cường ủ rũ. Có một vài tình yêu không nên tiếp tục. Anh biết rất rõ điều đó kể từ sau tai nạn của Nhung. Anh biết mình chỉ khiến cô đau khổ, nhưng anh không nỡ xa rời cô. Cường tìm cách giữ Nhung lại bên mình, bản thân thì cố gắng chôn giấu thứ tình cảm không nên có ấy. Nhưng anh không chịu được nữa.

Mỗi ngày, hình ảnh của Nhung cứ luôn xuất hiện trong tâm trí anh, luồn lách vào những giấc mơ, khiến anh nhớ thương, khao khát được ôm lấy cô, yêu cô, toàn tâm toàn ý mà chăm sóc cô. Nó khiến Cường sợ hãi, vì anh phải loại bỏ nó, chứ không phải chìm đắm vào nó như thế này.

- Tôi yêu Nhung. - Cường khẳng định.

- Anh điên rồi. - Hải nghiến răng. Cậu không thể để người mình yêu thương ở bên cạnh một kẻ như Cường.

- Ừ, tôi biết. Tôi cũng biết là cậu yêu Nhung. - Cường đột nhiên ngẩng lên nhìn Hải. - Cho nên xin cậu, hãy đưa cô ấy đi đi.

- Tôi ư? - Hải giật mình, không phải vì hoảng sợ mà vì nghi ngờ. Cậu lo sợ rằng đây là một cái bẫy. - Tôi sao có thể chứ? Cô ấy sẽ không chịu.

- Tôi sẽ từ bỏ sự ràng buộc giữa tôi và Nhung. Cô ấy sẽ chẳng còn liên hệ gì với tôi nữa. Tôi sẽ đuổi Nhung đi. - Cường gấp gáp trả lời, đôi mắt đong đầy vẻ bất lực và thỉnh cầu.

***

Nhung tỉnh lại trong một căn phòng trọ tồi tàn. Cô nhíu mày nhìn xung quanh, không hiểu sao mình lại ở nơi này. Nhung ngồi dậy, thiếu máu khiến cô choáng váng và không thể nhận biết được hoàn cảnh hiện tại.

Mất khoảng mười phút để cô tỉnh táo hoàn toàn và khiến mình phải tập trung vào hiện tại. Nhung bắt đầu run lên. Cô không biết vì sao mình lại hoảng hốt đến vậy, nhưng da gà vẫn nổi đầy sống lưng và cơn lạnh buốt chạy dọc theo cơ thể.

Cô lao xuống khỏi giường, chạy về phía cửa và vặn tay cầm, tiếng lạch cạch vang lên, Nhung nhận ra cửa đã bị khóa.

Là ai đã đưa cô đến đây chứ? Họ muốn gì ở cô? Nhung hoang mang. Sự sợ hãi ập đến khiến cô không thể nói được, và hơi thở dần trở nên yếu ớt. Cổ họng cô rát buốt và đau đớn. Đột nhiên cô cảm nhận được hơi cay ở cuống họng và mùi khét lẹt ở đâu đó, nhưng xung quanh hoàn toàn không có chút khói nào.

Đây là ảo giác ư?

Nhung ngồi thụp xuống sàn. Một vài hình ảnh chập chờn xuất hiện trước mắt cô. Nhung thấy mình bị nhốt trong một căn phòng chật hẹp, khói bụi mù mịt và cả lửa ở đâu đó đang lan tới. Cơn đau đầu lại ập đến khiến cô kiệt sức. Những hình ảnh vụt tắt, mọi thứ rơi vào đen ngòm. Một lần nữa, Nhung lại chìm vào cơn mê man.

***

Thục cầm một khay cháo bước vào phòng bệnh của Cường. Anh ngồi trên giường, gương mặt trầm ngâm và dường như đang đợi chờ cô.

- Anh đang đợi em sao?

Thục hào hứng nở nụ cười tươi rói. Lần đầu tiên trong vòng một năm qua, chồng cô tỏ ra là đang cần đến cô.

Trong suốt một năm chung sống, cả hai như một đôi vợ chồng kiểu mẫu. Tất cả những gì mà Cường làm cho cô, người ngoài nhìn vào đều phải xuýt xoa. Nhưng chỉ có Thục mới biết, Cường chưa bao giờ đặt một chút tâm tư, tình cảm nào vào những hành động đó.

Cho nên khi thấy Cường chủ động quay ra nhìn mình, dù anh không nói gì, cô vẫn rất vui mừng.

Thục đặt bát khay cháo lên bàn, lấy trong túi ra vỉ thuốc và đưa cho Cường, kèm theo cốc nước.

- Anh uống đi, rồi còn ăn nữa.

Cường ngoảnh mặt đi né tránh. Thục sững người lại một chút, vì sao Cường lại thay đổi nhanh như thế? Anh có ý định gì đây cơ chứ?

- Anh sao vậy? - Thục khẽ dò hỏi, liếc nhìn từng biểu cảm trên gương mặt lạnh lẽo của Cường.

- Nhung đâu?

Cường hỏi, trong giọng nói không có lấy một phân lượng cảm xúc nào. Hoặc giả là nếu có, thì đều là sự lo lắng giành cho Nhung, và tức giận đối với Thục. Anh đang hoài nghi cô.

Người tình không danh phận (Phần 4)-2

Nhưng chỉ có Thục mới biết, Cường chưa bao giờ đặt một chút tâm tư, tình cảm nào vào những hành động đó.

Thục cau mày.

- Nhung? Cô ta thì liên quan gì đến em?

- Nhung không có trong phòng nghỉ? Em đã bắt con bé đi đem giấu đi đâu rồi?

- Anh đừng nói linh tinh. Tại sao em phải làm thế? Em là vợ anh cơ mà!

Thục gắt lên. Cường đứng bật dậy, hất cốc nước khỏi tay Thục và dồn cô về phía tường. Hai mắt anh vằn đỏ đầy vẻ khó chịu.

- Chính vì là vợ anh, nên em mới có động cơ. - Cường bật cười, kết tội Thục nhanh chóng và hung hăng đấm tay lên tường. - Em tưởng anh không biết, một năm trước, người bắt Nhung nhốt vào nhà kho và định thiêu rụi cô ấy, là em hay sao? Em có thể độc ác đến cỡ nào chứ!

Thục co rúm người và nhắm mắt lại. Một khoảng lặng diễn ra sau cú đấm của Cường vào mặt tường. Thục mở mắt ra, điều đầu tiên cô làm là chú ý đến mu bàn tay của Cường. Cô cầm lấy tay anh, săm soi kỹ càng xem có vết xước nào không, và thở phào khi thấy bàn tay anh vẫn lành lặn.

Cường giật phắt tay xuống, chiếu thẳng ánh nhìn xuống mặt Thục. Lúc này cô mới ấm ức nhìn lên.

- Em đã nói là không phải em. Anh có tin hay không thì tùy!

Thục cắn răng, đẩy Cường ra và bỏ đi. Đôi mắt loáng lên ánh nước, nhưng cô không để một giọt nào nhỏ xuống.

***

Căn phòng cấp bốn nhỏ xíu với cánh cửa gỗ tồi tàn lại giam cầm Nhung. Cánh cửa được ai đó mở ra. Người đàn ông nhìn xuống và phát hiện Nhung đang nằm co quắp dưới sàn, chặn lấy cửa.

Anh ta nhíu mày, khom người xuống và bế Nhung lên, đưa cô về giường.

- Xin lỗi, để em phải chịu khổ thế này. - Anh ta thì thào. - Không lâu nữa đâu, anh sẽ đưa em rời khỏi đây.

Nhung hơi cựa mình, nhíu mày như thể mơ thấy điều gì đáng sợ lắm. Cô vẫn không tỉnh. Người đàn ông yên lặng nhìn cô nằm ngủ trên giường, gương mặt thanh thoát như một thiên sứ. Hắn không nhịn được mà chạm tay lên má cô, cảm nhận làn da mềm mượt và êm dịu, cố gắng ngăn mình khỏi những hành động khốn nạn.

Cường phải làm thế nào để tìm được Nhung? Thục đã không thừa nhận rằng cô hại Nhung và ngay cả vụ việc Nhung mất tích lần này cũng không phải là cô. Vậy ai là người bắt Nhung đi?

Người đàn ông xuất hiện trong căn nhà nhỏ đó là ai? Hắn là một gương mặt lạ hoắc, hay có liên hệ gì đến những người trong cuộc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện