Người Truy Tìm Dấu Vết

Chương 20



Hạ Minh vừa về chỗ làm việc không lâu, lại nhận được điện thoại của Lý Trung Hậu, anh ta hẹn Hạ Minh ra một góc phía ngoài đại sảnh tầng 1, vừa gặp, đã nói với anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: "Tôi cảm thấy mấy vụ án này là có người nhằm vào công ty Đại Khang chúng ta"

Hạ Minh khẽ nhíu mày, nhìn anh ta vẻ kì quặc, không bày tỏ thái độ.

"Cậu xem, nạn nhân của bốn vụ án, tôi đã đối chiếu họ tên, đều nằm trong danh sách khách hàng của công ty Đại Khang chúng ta. Bọn tội phạm chỉ bắt cóc cướp của, không làm hại con tin, sau khi gây án còn cố ý để lại hành giấy nhắn tin, rõ ràng là để làm lớn tầm ảnh hưởng của vụ án. Cả bốn lần gây án, bọn tội phạm đều tránh được Camera giám sát, bọn chúng rất có khả năng biết khu vực điểm mù camera giám sát không quay được. Thêm vào đó là sự việc sáng nay...."

Hạ Minh ngắt lời Lý Trung Hậu, nhìn anh ta vẻ nghi ngờ. "Đợi đã, làm sao anh biết những chuyện này?"

Đáng lý ra, mặc dù hầu hết mọi lúc Lý Trung Hậu đều ở trung tâm thông tin, nhưng dù sao anh ta cũng không phải là người của ban chuyên án, lẽ ra phải không biết những chi tiết phạm tội này. Anh ta có mặt trong cuộc họp lúc nãy, vì anh ta cũng là lãnh đạo của Công ty Đại Khang, chỉ có điều những chi tiết này trong vụ án không được nhắc đến trong cuộc họp.

Lý Trung Hậu nói một cách đương nhiên: "Trương Cường nói cho tôi biết, anh ta yêu cầu tôi đóng hệ thống đời thứ ba, tất nhiên phải nói với tôi những chuyện này."

Hạ Minh im lặng suy nghĩ về độ tin cậy trong lời nói của anh ta, vì kẻ chủ mưu rất có khả năng ở ngay trong trung tâm thông tin, bất cứ người nào cũng có thể là đối tượng đáng ngờ, có điều Lý Trung Hậu đã ở vị trí kĩ sư cao cấp bấy nhiêu năm, chắc chắn không thiếu tiền, Hạ Minh cũng không thể nghĩ ra anh ta có động cơ gì để phạm tội, anh cười thầm trong bụng, mình quá nhạy cảm.

Lý Trung Hậu thấy vẻ mặt của anh, ngớ ra, tiếp đó cười cười: "Còn một số tình hình là sáng nay sau khi nhìn thấy mảnh giấy, nghe phó cục trưởng Vạn Tranh nói."

"Sáng nay anh cũng ở trung tâm triển lãm?"

"Đúng thế, chúng ta là đơn vị cung cấp lớn nhất, công việc của tôi chắc chắn phải tháp tùng lãnh đạo trung tâm. Chính mảnh giấy để lại tin nhắn lúc sáng khiến tôi thấy nghi ngờ, tại sao bọn tội phạm lại dán mảnh giấy lên ô tô của cục trưởng Lưu, không lẽ bọn chúng biết trung tâm thông tin đang điều tra vụ án, cố tình thách thức?. Còn nữa, bọn tội phạm làm thế nào mà biết được cục trưởng Lưu là lãnh đạo cao nhất ở trung tâm thông tin?"

Hạ Minh tin rằng rất nhiều người đều nghi ngờ vấn đề này, nhưng trong buổi họp sáng nay không có ai đưa ra những suy đoán đại loại như kẻ chủ mưu có khả năng ở trung tâm thông tin, dù sao điều này cũng không thể tùy tiện nói ra được. Hạ Minh làm ra vẻ như không biết: "Anh thấy sao?"

Lý Trung Hậu khẳng định chắc nịch: "Tôi cho rằng vụ án này là do đơn vị cung cấp khác cho người làm!"

"Tại sao lại làm như vậy?"

"Nhằm vào hệ thống đời thứ ba của chúng ta chứ sao, cậu xem, toàn bộ các khu vực gây án đều là khu vực có đặt camera giám sát hệ thống đời thứ ba của chúng ta, các thiết bị gần đó hầu hết đều là của công ty chúng ta. Nếu không phá được vụ án, người khác sẽ có cớ nói là hệ thống đời thứ ba không có tác dụng, còn nói dữ liệu an ninh nằm trong tay một công ty tư nhân, rất không an toàn. Trương Cường đã vin vào lý do này yêu cầu chúng ta dừng việc nghiên cứu khai thác. Một khi hệ thống đời thứ ba mượn được ngọn gió đông của G20, được quảng bá rộng rãi khắp nơi, thì thị phần thị trường thiết bị an ninh sẽ bị chúng ta chiếm giữ hết, các đơn vị cung cấp khác có đầy đủ lý do để mạo hiểm vì điều này."

Hạ Minh lắc đầu: "Thương trường là thương trường mọi người đều làm thuê cho công ty, ai dám mạo hiểm tự mình phạm tội để giành lấy lợi ích cho công ty?

"Đứng từ góc độ cá nhân một nhân viên thì tất nhiên không làm như vậy, nếu là công ty tìm người làm thì sao?, Một khi đã phát triển mạnh, thì công ty không phải là của một mình sếp nữa, nhất là những ngành rất cần các mối quan hệ như ngành dịch vụ thiết bị an ninh của chúng ta, có công ty nào không có người phía sau? Cổ phần của mấy cổ đông lớn cũng không phải là của họ hết, không có đủ quan hệ lợi ích, khó có thể trúng thầu thiết bị an ninh. Những người ở cấp bậc như chúng ta không thể biết được những giao dịch đằng sau, có lúc, người khác chỉ cần một lý do để phủ định hệ thống đời thứ ba mà thôi. Theo tôi, Hải Hoa là công ty có động cơ làm như thế nhất."

"Ý anh nói là Ứng Văn Bác?"

Lý Trung Hậu nhẹ nhàng nói: "Chuyện này thì tôi không biết, có điều anh ta chính là người phụ trách truy tìm dấu vết thực tế trong vụ cướp tiệm vàng 4 năm trước, sáng nay anh ta cũng ở trung tâm triển lãm. À mà, Trương Cường đã phản ánh với cấp trên, hệ thống đời thứ ba của chúng ta có ghi lại toàn bộ dữ liệu an ninh, cách thao tác này không an toàn. Đáng lý ra trước đây chỉ có công an có thể tra tìm dữ liệu, bây giờ công ty của chúng ta cũng có thể tra tìm, đúng là có chút không an toàn. Có điều cậu phải giữ lập trường của công ty mình, đừng để anh ta lợi dụng." Anh ta dừng lại giây lát, nói rất rõ ràng: "Có khó khăn gì cứ gặp phó cục trưởng Vạn, ông ấy sẽ giúp chúng ta."

Sau khi Lý Trung Hậu về, Hạ Minh nghĩ ngợi mông lung, vụ án lần này dường như không đơn thuần chỉ là một vụ án nữa, trung tâm thông tin cũng không còn đơn thuần là nơi điều tra vụ án, giữa những tranh chấp về lợi ích, mặt nước phẳng lặng đã dậy sóng.

Trương Cường và Lý Trung Hậu, nên tin lời của ai hơn?

Còn về chuyện Lý Trung Hậu đã mấy lần nhắc đến Vạn Tranh, giữa ông ta và công ty có mối quan hệ gì, tại sao Lý Trung Hậu khẳng định ông ta sẽ giúp Đại Khang. Hạ Minh nghĩ ngợi giây lát, vấn đề này tốt nhất là đừng suy đoán.

Hôm nay ở trung tâm triển lãm, người có khả năng, có gan dán mảnh giấy lên ô tô của cục trưởng Lưu giữa thanh thiên bạch nhật là ai?

Tiếp theo đây vụ án sẽ đi theo hướng nào, Hạ Minh cũng không có câu trả lời, anh không thấy có hi vọng gì trong việc tiếp tục dựa vào camera giám sát để tìm ra hai tên tội phạm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện