Chương 8
Công việc ngày đầu tiên đi vào quỹ đạo trong sự hối hả bận rộn, sự góp mặt của Hạ Minh khiến mảng công việc trinh sát điện tử trở nên trật tự mạch lạc.
Cảnh sát hình sự của chi đội, cảnh sát kĩ thuật của trung tâm, cảnh sát hỗ trợ điều động từ đồn công an và kĩ thuật viên của công ty dịch vụ thiết bị an ninh hợp thành đội ngũ truy tìm dấu vết tội phạm khổng lồ, chia thành ba ca sáng chiều tối, làm việc liên tục 24 tiếng, Hạ Minh là người phân công công việc, có nhóm chuyên điều tra xe, có nhóm chuyên điều tra người, còn có nhóm ghi lại những số liệu như tốc độ di chuyển của xe và người, thời gian đi qua các đoạn đường, sau khi tìm thấy đối tượng khả nghi, sẽ có lực lượng cảnh sát khác xác thực từng trường hợp.
Công việc phá án là như vậy, phức tạp và vụn vặt nhất là những vụ án kiểu này, không có mục tiêu nghi ngờ trực tiếp, không có bất cứ thông tin gì về nghi phạm, cảnh sát phụ trách chính có thông minh đến mấy, năng lực tốt đến mấy cũng không có tác dụng, cuối cùng vẫn phải dựa vào chiến thuật biển người, tìm ra toàn bộ những khả năng tiềm tàng, rồi lần lượt loại trừ.
Mặc dù hôm nay hầu hết cảnh sát đều biết cách kiểm tra camera giám sát, nhưng từ "biết" đến chuyên nghiệp vẫn là một khoảng cách lớn. Lâm Kỳ và cảnh sát của anh ta đều là cảnh sát hình sự, từng tiếp xúc với nhiều đại án gϊếŧ người, nhưng trong lĩnh vực trinh sát điện tử, về cơ bản vẫn là những người nghiệp dư. Kể cả là những cảnh sát nghe nói là giỏi về kỹ thuật nhất trong trung tâm như Trương Cường, so với người xuất thân từ công ty dịch vụ thiết bị an ninh như Hạ Minh, cũng vẫn còn nhiều mặt kém hơn khá nhiều.
Về phần cứng, phần mềm của công ty dịch vụ thiết bị an ninh, tất nhiên Hạ Minh hiểu rõ như lòng bàn tay, thêm vào đó, mấy năm nay đều làm công việc thực tế về trinh sát điện tử, năng lực nghiệp vụ của anh tuyệt nhiên không phải là danh bất hư truyền. Như trong vụ án lần này, nghi phạm có khả năng đã ngụy trang, có khả năng đã di chuyển bằng những phương tiện giao thông khác, hình ảnh camera giám sát cần phân loại theo độ phân giải, khu vực, phải kiểm tra những chỗ nào, kiểm tra thế nào, chỉ có giao cho Hạ Minh sắp xếp, mới đạt hiệu suất cao nhất.
Màn đêm đã buông xuống từ lâu, 9 giờ tối, Hạ Minh rời khỏi trung tâm, lên ô tô, lái về nhà.
Đầu óc căng thẳng suốt cả ngày, hễ được nới lỏng là anh lại nhớ đến Giang Văn Linh.
Đến giờ anh vẫn nhớ buổi chiều lần đầu tiên gặp Giang Văn Linh, đó là một buổi chiều tháng Chín năm 2006 mười năm trước, Hạ Minh còn là sinh viên năm thứ ba khoa máy tính trường đại học Triết Giang, dự tính cho tương lai rất giản đơn, vào một công ty phần mềm, trở thành lập trình viên.
Bố anh đang mở một công ty ngoại thương quy mô khá lớn, thời đó, phần mềm ngoại thương không hoàn thiện như bây giờ, nên Hạ Chính gọi con trai đến công ty nhà mình, giúp thiết kế phần mềm nghiệp vụ. Những buổi chiều không phải lên lớp, anh thường mang máy tính xách tay đến công ty viết code.
Một hôm lúc chiều tối, anh đang chăm chú gõ Code, bỗng có giọng con gái vang lên phía sau lưng, làm anh giật nảy mình: "Anh đang viết chương trình à?"
Tất cả lập trình viên trên thế giới đều có một điểm chung, ghét nhất là lúc viết code bị bọn ngốc làm phiền.
Anh không buồn ngẩng đầu lên, đáp một câu: "Đúng thế."
"Phần mềm này để làm gì?"
"Phần mềm nghiệp vụ."
"Không phải là công ty đã có phần mềm này rồi hay sao?"
"Phần mềm cũ không tốt lắm."
"Anh thấy chương trình anh viết có khả năng tốt hơn không?"
"Chắc thế." Hạ Minh không muốn mất thời gian với cô gái.
"Nhưng anh chỉ là lính mới vừa vào nghề thôi mà."
Hạ Minh thở hắt ra, ngón tay đang gõ trên bàn phím dừng lại, anh bực mình cau mày quay lại, một giây sau, sự bực bội trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười tươi tỉnh. Bởi vì kẻ ngốc này trông khá xinh, người hơi gầy, áo phông trắng, quần bò màu xanh nhạt, tóc dài cột đuôi ngựa gọn gàng chuyên nghiệp.
Những cô gái đẹp có mắc lỗi cũng thường dễ dàng được tha thứ.
"Sao cô nhận ra tôi là lính mới?" Hạ Mình ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô gái, đúng lúc đó ánh nắng chiều ngoài cửa sổ chiếu lên mặt Giang Văn Linh, gương mặt trắng ngần ánh lên một lớp ánh sáng màu đỏ vàng ấm áp, trong vô cùng xinh đẹp.
"Bởi vì anh đang chiếm mất cái bàn của tôi."
Lúc đó cả hai người cùng bật cười, mỗi lần Giang Văn Linh cười, đuôi mắt đều hướng lên trên.
Hạ Minh tin rằng từ giây phút nhìn thấy ánh sáng trên gương mặt Giang Văn Linh hôm đó, anh đã thích cô, sau này nói chuyện mới biết Giang Văn Linh kém anh một tuổi, là sinh viên năm thứ hai khoa Thương mại quốc tế trường đại học Tài chính Triết Giang, đến công ty làm thêm để có tiền học đại học, vì chênh lệch múi giờ với khách hàng nước ngoài, rất nhiều việc của công ty ngoại thương phải làm vào buổi tối, nên hàng ngày cô đến công ty vào lúc chiều tối để làm việc, rất muộn mới về trường.
Thời gian đó, Hạ Minh cũng đến viết code vào buổi tối, hai người ngày càng thân thiết, nhanh chóng bị người kia hấp dẫn, nhanh chóng yêu nhau. Nhưng sau này đã xảy ra một chuyện, khiến họ không còn cách nào khác, anh phải chia tay, cho đến tận ba năm trước mới gặp lại.
Lúc này, có tiếng chuông điện thoại di động vọng tới từ thiết bị âm thanh của ô tô, màn hình của bộ phận điều khiển ở giữa xe sáng lên tên của Giang Văn Linh, Hạ Minh vội nghe máy.
"Hạ Minh, anh có nhà không?"
"Vừa hết giờ làm việc, vẫn đang trên đường, sao thế?"
Giang Văn Linh ngập ngừng giây lát, có vẻ hơi do dự "Em không biết hôm nay anh bận thế, nếu có thể bây giờ anh bớt chút thời gian qua nhà em được không?"
"Ồ..." Hạ Minh kéo dài âm cuối, suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì, vì sao bây giờ lại bảo anh đến nhà, cứ hỏi một câu thăm dò xem thế nào, "Đông Đông đâu?"
"Nó sang nhà anh chơi điện tử rồi, tối nay chắc sẽ ngủ lại nhà anh không về."
"Anh qua luôn đây!" Không đợi cô nói hết, Hạ Minh liền nói to đồng ý luôn.
Sau khi ngắt điện thoại, anh đã hiểu rõ tình hình, Đông Đông không có nhà, vào khoảng thời gian này Giang Văn Linh dịu dàng gọi anh đến, trai đơn gái chiếc còn có thể là việc gì được cơ chứ!
Xem ra mọi người đều có nhu cầu mà, anh mỉm cười phấn khích, nhấn ga tăng tốc, chiếc xe như thể cất cánh bay.
Anh hớn hở phóng đến nhà cô, không ngờ vừa bước vào cửa, niềm vui đã tắt ngấm. Trong nhà, ngoài Giang Văn Linh, còn có Chu Linh Chi đang ngồi ở bàn, Chu Linh Chi là bạn thân nhiều năm của Giang Văn Linh, nhỏ nhắn hơn cô một chút, bình thường rất sôi nổi hoạt bát, lúc này trên mặt cô còn vương nước mắt, tay cầm khăn giấy, khẽ thổn thức.
Có chuyện gì đây, có thêm một cô nàng Chu Linh Chi khóc lóc nghĩa là sao!
Hạ Minh thực sự chỉ muốn đưa cho Chu Linh Chi một trăm tệ để có nhanh chóng gọi taxi về nhà.
"Ừm... xảy ra chuyện gì vậy?" Tình hình đã như vậy, cũng không còn cách nào khác, anh đành giội gáo nước lạnh dập tắt ngọn lửa nhiệt tình trong tim, nghiêm nghị hỏi họ.
Chu Linh Chi nhìn thấy anh, vội đứng dậy, lo lắng nói loạn xạ: "Anh Minh, người yêu em bị cảnh sát bắt đi rồi, anh có thể nghĩ cách giúp anh ấy...."
Không đợi cô nói hết, Giang Văn Linh liền ngắt lời, hỏi Hạ Minh: "Anh đã về qua nhà chưa?"
"Chưa, nhận được điện thoại của em là anh đến đây luôn mà."
"Hôm nay Đông Đông chơi điện tử lâu quá rồi, phải gọi nó về."
Hạ Minh đang định phàn nàn sao lúc gọi điện thoại không nói, bỗng thấy ánh mắt Giang Văn Linh có vẻ khác, liền hiểu ngay, cũng nói: "Đúng rồi, em đi gọi nó với anh, nó không nghe lời anh đâu."
Sau khi an ủi Chu Linh Chi một hồi, hai người đi ra con đường bên ngoài, đi được một quãng xa, Hạ Minh mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế? Sao lại gọi riêng anh ra?"
"Người yêu cô ấy bị cảnh sát bắt rồi."
"Chơi gái à?" Hạ Minh nghĩ ngay đến nguyên nhân này một cách bản năng.
Giang Văn Linh ngớ ra: "Hả... không phải."
"Thế thì là chuyện gì, à mà, cô ấy có người yêu từ lúc nào vậy?"
"Em cũng không rõ, nghe cô ấy nói là mấy tháng trước. Người yêu cô ấy là diễn viên, đồng thời làm thêm việc tìm khách hàng cho một công ty quản lý tài chính gì đó để kiếm phần trăm, kết quả hôm nay bị cảnh sát quản lý những vụ việc lừa đảo kinh tế, gọi là đội gì..."
"Đội trinh sát kinh tế."
"Đội trinh sát kinh tế bắt, nói là lừa đảo mấy trăm nghìn liền, cậu ta cũng hỏi vay Chu Linh Chi cả trăm nghìn, em nghĩ cậu ta là một kẻ lừa đảo. Chu Linh Chi còn muốn cứu cậu ta ra, lát nữa lúc về anh đừng vội nhận lời giúp cô ấy cứu cậu ta, trước hết phải tìm hiểu rõ người này có phải là kẻ lừa đảo không đã. Nếu đúng là lừa đảo, anh đừng có giúp cô ấy, ít nhất phải đòi lại một trăm nghìn của cô ấy."
"Em tìm anh chỉ vì chuyện này thôi à?" Hạ Minh không nén được sự thất vọng.
"Vâng."
"Ồ, anh không quen người bên đội trinh sát kinh tế, ngày mai anh sẽ nhờ bạn tìm hiểu xem vậy."
"Cảm ơn anh."
Nghe thấy câu "cảm ơn anh", Hạ Minh lắc đầu đắng chát, anh dừng lại mấy giây rồi thở dài, nói: "Em trở nên khách sáo với anh như vậy từ bao giờ thế?"
Giang Văn Linh cúi đầu, chầm chậm bước về phía trước, quay đầu cười: "Ba năm rồi, chúng ta vẫn không có hi vọng gì, anh có cuộc sống của anh, em cũng muốn có cuộc sống của em."
"Anh vẫn luôn cố gắng giải quyết vấn đề."
Giang Văn Linh khẽ mỉm cười: "Nếu giải quyết được, ba năm rồi, cũng đã giải quyết được từ lâu rồi, chúng ta đều biết, vấn đề này không thể giải quyết được."
Bỗng chốc, sự im lặng bao trùm lấy hai người.
Hai người cứ như thế, không biết nói gì, đi qua hai ngã rẽ Hạ Minh chuyển sang chủ đề khác, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Cáo già... Ừm, người đàn ông đó gần đây đang theo đuổi em à?"
"Vâng."
"Quen nhau thế nào?"
"Một khách hàng đến gặp em để mua bảo hiểm."
"Em có thích anh ta không?"
"Nói thế nào nhỉ..."
"Thế có nghĩa là không thích, cho dù từ góc độ nào, anh ta cũng kém xa anh."
Giang Văn Linh mỉm cười.
"Thế thì." Hạ Minh do dự mãi mới lên tiếng, "Anh ta và em đã... đã..."
Đã quan hệ chưa?" Giang Văn Linh lườm anh một cái, "Đấy là điều hôm nay anh muốn hỏi nhất chứ gì?"
"Cũng không phải, tiện thì anh hỏi thế thôi." Hạ Minh cười to, nỗi âu lo sốt ruột đè nặng trong lòng, còn gấp hơn cả việc phòng chống bom nguyên tử.
Giang Văn Linh đi guốc trong bụng anh: "Chưa, em vẫn chưa thích anh ta."
Hạ Minh khẽ vỗ lên ngực như trút được hòn đá tảng trong lòng, lại hỏi: "Nếu thêm một thời gian nữa, liệu em có..."
"Theo anh thì sao?" Giang Văn Linh quay đầu lại như thể lơ đãng nói một câu, "Anh và em không thể cứ như thế này mãi phải không?"
Hạ Minh chầm chậm gật đầu, anh biết, thời gian không còn nhiều nữa, buộc phải nhanh chóng nghĩ ra cách thực sự có thể giải quyết được vấn đề.
Bình luận truyện